Nghe tiếng Ngu tiên sinh Tạ Kiều lại càng thêm đỏ mặt, lời trong lòng chẳng nén nổi mà bật thốt ra ngoài: "Em thích Ngu tiên sinh."
Hàng mi hắn thoáng run, yết hầu cũng thoáng động, hắn một tay chống ghế, một tay đỡ gáy Tạ Kiều mà cúi đầu hôn cậu.
Cậu nghe tiếng trái tim Ngu tiên sinh đập-----
Một cách thật quá rộn ràng.
Cậu chưa nghĩ được gì thì đã bị nửa ôm nửa bế lên ghế sofa, thả mình đắm chìm vào nụ hôn đột nhiên ấy.
Cậu bị hôn say, bất giác đã thấy mình nằm thiếp đi trong lòng Ngu tiên sinh với cánh tay ôm cổ hắn.
Hồi lâu sau, cự xà xưa nay tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến hôn trán người yêu, rồi mới chịu nhớ đáp một câu: "Tôi cũng thế."
---- là một câu trả lời đến muộn.
Chủ nhật, [Tận thế] công chiếu.
Tuần này Tạ Kiều chạy tới chạy lui nhằm quảng bá cho phim, nhưng đến ngày chiếu phim thì lại rảnh rỗi, cậu liền dẫn mọi người đến rạp xem phim.
Hôm nay cậu bao rạp, trong phòng chiếu không có một ai, mọi người có thể thoải mái chọn chỗ ngồi.
Cậu và Ngu Hàn Sinh ngồi chính giữa hàng năm, hội Ni Ni ngồi sau lưng bọn cậu.
Hạ Giản ra ngoài mua coca và bỏng ngô, sau khi phân phát cho mọi người thì cậu ta trở thành người yên vị cuối cùng.
Chủ đề tận thế rất nổi tiếng chừng hai năm trở lại đây, nhưng cậu ta cũng hiếm đi xem, một phần vì bận việc, nhưng phần quan trọng vẫn do xem điêu quá trong khi cậu ta lại rất kén phim.
Phim điện ảnh chậm rãi bắt đầu.
Tạ Kiều thủ vai một giáo viên trung học tại một thị trấn nhỏ, hàng ngày đều chỉ gặp gỡ tiếp xúc với chừng ấy người và lặp đi lặp lại những tháng ngày tẻ nhạt.
Hạ Giản có chút ngạc nhiên, bởi lần đầu tiên làm giám khảo cậu ta thấy rõ ràng Tạ Kiều không biết diễn, không ngờ đến giờ diễn xuất không tồi, ít nhất là đạt tiêu chuẩn đối với một bộ phim thương mại.
Cậu ta đang mất tập trung thì một tiếng ầm vang lên-----
Trên màn ảnh, cửa sổ bị phá vỡ, một con thi trành đen xì đột ngột lao ra.
Cũng không phải vì tình tiết, mà là vì xử lý kỹ xảo khiến thi trành trông y như thật, đường vân trên mình nó chân thực lạ kỳ, chẳng khác nào một con thi trành đã thật sự xuất hiện trước ống kính.
Sau khi thi trành xuất hiện, diễn xuất của Tạ Kiều đã được cải thiện đáng kể qua biểu cảm tinh tế nét mặt kinh hoàng lúc đối mặt với thi trành.
Nếu nói những cảnh quay trước còn có thể nhận ra dấu vết của biểu diễn, thì hiện giờ hoàn toàn có thể coi là hóa thân vào nhân vật, không bị yếu thế trước Lam Mông.
Không chỉ Tạ Kiều mà cả Diệp Trần Tiêu thường bị người ta chê bai diễn xuất cũng có bước đột phá đầu tiên.
Nếu Hạ Giản không hiểu rõ sự đáng sợ của thi trành thì cậu ta đã phải nghi ngờ đoàn làm phim dùng thi trành thật.
Đặc biệt, mảng âm thanh đã xuất sắc thổi phồng không khí kinh dị của bộ phim.
Ni Ni bên cạnh Lý Trạch kinh hoàng bay lên đầu Lý Trạch, nắm chặt tóc cậu ta.
Lý Trạch nói với Hạ Giản: "Này nó túm tóc tớ."
Hạ Giản đang định khuyên nhủ Ni Ni thì Arcus bên cạnh đã mở miệng: "Không sao, đường nào cũng không nhiều nhặn gì."
Lý Trạch: ...
Hạ Giản: ...
Sự im lặng bao trùm bầu không khí, đến tận khi thần lùn nhỏ đi vệ sinh trở về hỏi Arcus, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt: "Ngài Arcus, có thể cho tôi đi nhờ được không?"
Arcus thu cái chân gác lên hàng ghế không người phía trước, lười biếng nói: "Ngại quá, quá lùn nên không thấy."
Thần lùn nhỏ: ...
Phim chưa chiếu được nửa tiếng, Arcus đã thành công đắc tội gần nửa số người, ấy thế nhưng hắn ta lại chẳng hề hay biết người xung quanh đang dần kéo giãn khoảng cách với hắn ta để mà tiếp tục bắt bẻ bộ phim.
"Tạ Kiều cậu diễn có chút vấn đề, thấy không cứu nổi bạn nữa thì sao không ném luôn vào bầy thi trành để vạch đường sống cho mình, mà lại cố cứu làm gì?"
Tạ Kiều: ... Tại kịch bản viết thế.
Mọi người đã quen với tác phong nói chuyện của Arcus, không lên tiếng.
Ngu Hàn Sinh quay đầu nhìn Arcus, lạnh lùng nói: "Diễn rất tốt rồi."
Arcus bắt đầu đổi giọng: "Hồi mới gặp mi vẫn còn là một con rắn nhỏ đấy nhé, thôi thì với tư cách là bậc đàn anh, ta đành im lặng coi như nể mặt mi vậy."
Succubus ngừng tay bốc bỏng ngô, lật tẩy Arcus một cách phũ phàng: "Vì mi không đánh lại người ta thì có."
Arcus mắc nghẹn, bỗng nhớ tới succubus ngày xưa.
Người đầu tiên Arcus nhìn thấy khi xuống Vực Sâu chính là succubus.
Ngày ấy succubus mới cao đến ngực hắn ta, sau khi được hắn ta cứu thoát khỏi ma vật cấp cao thì cả ngày lẽo đẽo theo đuôi hắn như một cô bé đáng thương, thế mà vật đổi sao dời giờ đã quay ngoắt thành hắn nói một câu nàng cãi một câu rồi.
Arcus nín họng trong bùi ngùi cảm khái.
Hè đã sang, Linlin là một nàng tiên cá siêu sợ nóng, thế nên cô bé không đi xem phim với Tạ Kiều mà chọn ở lại bể bơi.
Tự dưng cô bé cũng muốn đi.
Người cá đuôi bạc phun bong bóng òng ọc.
Rồi từ đáy bể nổi lên mặt nước.
Bầy mèo ngả ngớn ngoài phòng khách cũng rất buồn rầu, rạp chiếu phim không cho mang vật nuôi, đây rõ ràng là kỳ thị chủng tộc meo!
Đúng lúc này, một vũng chất lỏng màu đen lặng lẽ tràn qua khe cửa.
Những đôi tai cảnh giác của bầy mèo dựng lên.
Có thứ gì đó vào nhà.
Bầy mèo kêu meo về phía bể bơi.
cố tình vào nhà khi hội Tạ Kiều không có mặt.
Nó tránh bầy mèo con ngoài phòng khách một cách cực kỳ thận trọng, sau đó trườn lên tầng trên qua cầu thang, lên đến nơi nó lại từ từ hóa hình người.
Nó có thể ngửi được mùi Abel còn sót lại, chắc chắn đồ của Abel đang ở ngay trong căn nhà này.
đến trước một căn phòng ở chính giữa, nó mở cửa phòng, bước lần theo mùi Abel.
Vừa đi được hai bước, nó bỗng nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt truyền tới phía sau lưng.
quay người trong căng thẳng, đập vào mắt nó là một cô bé nhỏ gầy chừng mười một, mười hai tuổi, đi chân trần, tóc và quần áo đều ướt rũ, như mới đi lên khỏi hồ nước.
Nó đè nhỏ giọng, đe dọa cô bé: "Tôi rất đáng sợ."
Linlin nhìn con thi trành yếu ớt trước mặt, âm thầm suy tính.
"Nhóc đừng quấy rầy tôi."
tiếp tục lục soát.
Nhưng ngay sau đó nó bị cô bé túm cổ bằng một tay, nó muốn thoát ra nhưng lại kinh hãi nhận ra cô bé này mạnh kinh hoàng.
Nó không hề hoài nghi tính khả thi của việc mình sẽ bị cô bé một tay xé nát, sau đó cô bé tóc bạch kim dùng tay còn lại tròng sợi dây trong suốt lên người nó, trói cho nó không thể nào nhúc nhích.
Kết quả là Tạ Kiều trở về sau chuyến xem phim và thấy được cảnh tượng như sau:
Một con thi trành màu đen bị trói dưới đất, còn Linlin thì ngồi trên sofa ôm khối đá giải nhiệt.
Thấy Tạ Kiều trở lại, Linlin lập tức đứng dậy, dâng thi trành tới trước mặt Tạ Kiều như dâng báu vật: "Quà á."
Hạ Giản sau lưng Tạ Kiều hết hồn chim én, chùn chân không dám bước vào nhà.
Sao lại có người dâng thi trành làm quà được thế?!
Mà vẻ bình tĩnh của mọi người xung quanh làm cậu ta lại có điều nghĩ ngợi, cậu ta luôn trở nên khác biệt với mọi người chỉ bởi vì bản thân quá bình thường.
Tay thi trành trước mắt không hề mạnh, xét ra có lẽ chỉ là thi trành cấp nhập môn, Tạ Kiều lấy làm tò mò vì lí do nó dám xuất hiện ở nơi này.
Rồi chợt nhớ đến con thi trành thoáng xuất hiện ở chỗ Lam Mông lần trước, cậu thử hỏi: "Tìm được đồ chưa?"
rúm ró dưới sàn dè dặt ngẩng đầu: "Sao cậu biết?"
"Sao lại phải tìm?" Tạ Kiều tiếp tục hỏi.
lại chạm rãi cúi đầu, không đáp, nó có thể cảm nhận được những ánh mắt sắc như đao đặt lên người nó.
Không sao.
Nó đã sẵn sàng để chết trước khi đến nơi này.
Nó hoàn toàn không phải đối thủ của Tạ Kiều.
cố gắng kiềm chế nỗi sợ ẩn sâu trong giọng nói, hỏi một câu mà không dám hy vọng vào câu trả lời: "Tôi có thể xem phim hoạt hình trước khi chết được không?"
Tạ Kiều nhìn Arcus.
Arcus nhíu mày: "Muốn chết? Nào có dễ vậy."
Sau đó hắn ta vất thi trành vào bao đạo cụ một cách rất quen tay.
Vậy là đạo cụ cho đoàn phim lại có thêm một con nữa.
trong bao mở to hai mắt.
Nó không cần phải chết ư?
Cặp mắt trống rỗng của nó bỗng sáng ngời.
Tạ Kiều chơi với Linlin chốc lát rồi trở về phòng.
Dù tay thi trành kia không nói thì Tạ Kiều cũng đoán được vài phần, Abel là kẻ khởi xướng một ý tưởng to gan như cùng chung sống nhưng lại sống xa cách với bầy đàn gốc rễ của mình, thế nên đám thi trành rất quan tâm đến thứ mà nó để lại.
Mà Trần Nhược Sương đứng đầu danh sách không thể nghi ngờ là nhân vật quan trọng trong kế hoạch của Abel, Tạ Kiều đã chuẩn bị tinh thần tìm đến trường quay [thách thức hoang dã].
Đúng lúc này có tiếng chuông điện thoại.
Là phó đạo diễn Chu của [thách thức hoang dã].
Tạ Kiều nối máy trong nghi ngờ: "Chào phó đạo diễn Chu, xin hỏi anh có chuyện gì vậy ạ?"
"Chào anh, lần trước sau khi trao đổi với anh qua điện thoại, tổ chương trình chúng tôi đã nhất trí cho rằng anh rất hợp với chương trình của chúng tôi, vậy nên tôi muốn hỏi ý anh xem anh còn bằng lòng đến tham gia chương trình của chúng tôi không ạ?"
Chưa thấy Tạ Kiều trả lời ngay, phó đạo diễn Chu lại vội vã bổ sung: "Anh có thể từ từ suy nghĩ, chúng tôi sẽ không keo kiệt trên phương diện cát-xê, anh cũng có thể thoải mái nói ra yêu cầu của mình."
Khác với lời thoái thác kín kẽ trước đây, lời mời của phó đạo diễn Chu lần này lại vô cùng mềm mỏng và nhún nhường.
Tạ Kiều hơi ngừng rồi đáp: "Tôi sẵn lòng."
Cậu lên weibo sau khi cúp máy.
Để rồi quả nhiên nhìn thấy một tiêu đề đang đứng ở top đầu hot search.
----- doanh thu phòng vé ngày đầu của Tận thế phá trăm triệu.
Bên dưới có hơn mười nghìn bình luận.
[trứng xào cà chua] đây là bộ phim chất lượng nhất trong nước năm nay em khuyên các bác nên xem thử một lần. Dàn diễn viên diễn rất trơn tru.
[bánh bao chỉ] trước khi xem tôi tưởng kỹ xảo ba xu, sau khi xem tôi xin vả mặt mình, kỹ xảo xứng top đầu trong dòng phim tận thế, Tạ Kiều diễn tốt, có lẽ có thể giành được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất.
[pudding xoài] vừa xem xong, mua vé chuẩn bị xem tiếp lần hai, đạo diễn Khương vẫn cao tay như thường, doanh thu phòng vé chắc ít cũng phải ba tỉ, tôi xem mà giật mình thon thót, cứ sợ thi trành lao bật ra ngoài.
Tạ Kiều bỗng nhận ra ích lợi mà sự nổi tiếng đem lại, trước khi nổi gọi điện xin tham gia nhưng bị chương trình từ chối, sau khi nổi tổ chương trình lại chủ động gọi điện mời.
Mà giải quyết được ổn thỏa được chuyện này cậu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tổ chương trình làm việc nhanh gọn, buổi chiều cậu đã ký xong hợp đồng, tuần tới sẽ bắt đầu quay chụp.
Thế là thỏ tai cụp trưởng thành trong thành phố liền bật đèn bàn, mở máy tính tìm hiểu kiến thức về cuộc sống hoang dã bên ngoài để có vốn dùng khi lên chương trình.
Cậu xem chuyên tâm, không nhận ra cửa phòng ngủ khép kín mới bị mở ra.
Đến khi nghe thấy tiếng bước chân cậu mới quay đầu nhìn lại.
Ngu tiên sinh xách một hộp quà cỡ bự bước vào phòng.
"Tặng em ư?" Tạ Kiều tò mò xúm lại hỏi.
Ngu Hàn Sinh nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
"Anh thấy Linlin tặng quà cho em nên cũng muốn tặng ạ? Thật ra không cần trịnh trọng vậy đâu, chỉ là ra mắt điện ảnh thôi mà." Tạ Kiều nói.
"Tôi mua trước."
Ngu Hàn Sinh nghiêm túc uốn nắn.
"Cảm ơn Ngu tiên sinh nha."
Tạ Kiều bèn mở hộp quà.
Trong hộp là một căn nhà thỏ trắng tinh cỡ nhỏ, được thiết kế riêng cho vóc thỏ của cậu, căn nhà không chỉ có phòng ngủ mà còn có cầu trượt này, xích đu này, rồi lại cầu trượt nữa này... tất cả đều được làm vô cùng tinh tế.
Thỏ tai cụp thích ghê.
Tạ Kiều lập tức để lộ cặp tai lông xù, chưa gì đã muốn hóa nguyên hình mà chui vào căn nhà nhỏ.
Ngu Hàn Sinh nhìn cặp tai thỏ của cậu chàng.
Nhận thấy ánh mắt của Ngu tiên sinh, Tạ Kiều chợt nhận ra mình nào phải thỏ con nữa đâu, không thể quá chộn rộn trước đồ chơi như vậy được.
Thế là cậu mở mắt nói quàng: "Em lớn rồi đấy nhé, nếu mà tính cả kiếp trước thì em còn làm anh anh luôn được ấy, thôi thì khi nào rảnh thì chơi vậy, chứ giờ em phải nghiên cứu tài liệu tiếp đây, anh cứ về ngủ trước nhá."
Lúc nói đến từ 'anh' cậu còn vô thức liếc Ngu Hàn Sinh một cái với một bụng đầy chột dạ.
Nhưng Ngu Hàn Sinh không nói gì mà chỉ lặng yên nhìn cậu, hình như là đang nghi ngờ trong lặng lẽ.
Hắn càng nhìn thì cậu càng lúng túng, liền vội dời mắt đi, quay phắt người đến bàn làm việc.
Đi được mấy bước lại thấy mình nói có sai chỗ nào đâu, vậy nên cậu lại dừng bước, hùng hồn nói: "Đúng là anh thật mà." Kiếp trước cậu gặp Ngu tiên sinh lúc Ngu tiên sinh vẫn còn là một con rắn bé xiu xiu đấy.
Lời vừa dứt, cậu đã bị bàn tay lạnh băng từ phía sau ôm eo cậu, kế đó là cằm Ngu tiên sinh gác lên đầu cậu và tiếng nói bình thản của hắn quanh quẩn bên tai: "Anh à."
Cậu chưa kịp làm gì, hắn đã nói thêm một câu làm cậu đỏ bừng mặt mũi tim đập rộn ràng: "Em muốn làm anh."
_______
Tác giả có lời:
Thỏ làm anh
Rắn làm anh
(khen tiếng Trung)