Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi

chương 115: thỏ tai cụp ẩn nấp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tạ Kiều lướt đến cuối tập tin và không khỏi nảy ra một suy đoán.

Đừng bảo Ngu tiên sinh chính là trưởng fanclub của cậu đấy nhé?

Cậu đến phòng đọc sách, thấy cửa phòng hé mở.

Nhìn qua khe cửa lại thấy màn hình giả lập trên bàn nhấp nháy liên tục với những số liệu phức tạp.

Người đàn ông trước bàn liếc nhìn xấp tài liệu giấy trên tay, hàng mi rủ xuống trông vô cùng chăm chú.

Tạ Kiều lập tức gạt phăng suy đoán của mình đi, sao Ngu tiên sinh có thể là fan uy tín một tay che trời trên weibo cho được, mình lại nghĩ vẩn nghĩ vơ rồi.

Mà Tạ Kiều không biết không bao lâu sau khi cậu rời đi, điện thoại Ngu Hàn Sinh rung lên một cái.

Cự xà cau mày mở điện thoại.

Một người hâm mộ đưa ra một sáng kiến với giọng văn dè dặt.

[kem đá] trưởng fanclub ơi, mình có tác phẩm mới này bạn có hài lòng không ạ? Với cả bạn có dự định nhân dịp lễ trao giải để thay đổi phần giới thiệu chút ít không ạ? Ví dụ như đồng loạt đổi tên tài khoản của người hâm mộ để phục vụ cho việc tuyên truyền, như vậy thì tổ chức tiếp ứng cũng dễ hơn nữa, dĩ nhiên mình chỉ gợi ý thế thôi ạ, bạn muốn thay đổi gì mình cũng ủng hộ cả.

Ngu Hàn Sinh trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi vào weibo.

Mấy phút sau, tập thể người hâm mộ của Tạ Kiều kinh hãi khi phát hiện weibo hậu viện hội đã sửa phần giới thiệu, chuyển từ 'Hậu viện hội chính thức của Tạ Kiều' sang-----

Người yêu của Tạ Kiều.

Tập thể người hâm mộ trầm lặng một hồi rồi... bùng nổ.

[Monster Lasagna] trưởng fanclub là tổng giám đốc Ngu?!

[salad rau] chắc thế thật rồi, tài khoản này có dấu xác nhận chính thức mà, nick này hết thông tin mấy lần Tạ Kiều quay phim rồi thì quay chương trình giải trí, hồi Tạ Kiều vẫn còn mờ nhạt ấy. Giờ xem lại thì quả là chỉ có người yêu mới biết tường tận thế.

[sữa chua] aaaaaaaaaaa gặm đường.

[nước chanh] hu hu hu hu hu đường cp nhà tôi quá xịn, cp là thật tôi là giả!

Tuy nhiên giữa một rừng khen ngợi vẫn tồn tại không ít lời ca thán.

[canh sườn rong biển] ê tôi vẫn nhớ hồi Tạ Kiều chưa nổi tiếng, hai người này rất ít khi bị bắt gặp đi chung, cũng không tiếp xúc nhau nhiều, danh tiếng cp toàn dựa vào fanfic, mà tại sao có nhiều fanfic chắc tôi không cần nhắc lại đâu ha, đây không phải gặm đường, đây là tọng đường vào họng.

[nước dâu] tỉnh đi các bác. Đừng để chút đường này làm các bác quên mất ai đó đã cấm tài khoản thế nào.

[tôi cứ gọi Kiều Kiều đấy] +, lạm dụng chức quyền chèn ép các cp khác.

Nhưng chẳng mấy chốc đã bị cấm tài khoản hết.

Siêu thoại chỉ còn lại những bình luận ca ngợϊ ȶìиɦ yêu đẹp như tiên.

Tạ Kiều đã thay xong đồ chuẩn bị lên đường, nhưng lại rơi vào một tình huống nan giải.

Ni Ni bấu víu trên vai cậu không chịu buông tay, yêu quái cây và thần lùn nhỏ cũng chia nhau mỗi đứa bám chặt một ống quần, bầy mèo thì vờn qua vờn lại xung quanh cậu, mà đến cả người cá cũng ngậm bát chạy ra.

Đám nhóc đều muốn đi cùng.

Nhưng lễ trao giải khá nghiêm, chỉ cho dẫn theo một người khác.

Đúng lúc ấy Ngu Hàn Sinh xuống tầng, cặp chân dài được tôn lên bởi chiếc quần âu vừa vặn, hắn đứng ngược sáng với nét mặt ẩn trong bóng mờ, lạnh lùng nói: "Không ai được đi hết."

Đám nhóc ủ rũ rời đi.

Tạ Kiều thở phào nhẹ nhõm, đi một mình còn hơn phải đau đầu chọn một nhóc.

Cậu đặt tay lên tay nắm cửa và sẵn sàng mở cửa.

Ngay khi cửa được đẩy ra, tay cậu đã bị một bàn tay lạnh băng nắm lấy.

Đám nhóc nhìn tên tướng liễu hung tàn ra ngoài với Tạ Kiều mà lòng đầy ấm ức, tưởng bảo không ai được đi hết cơ mà? Sao lại tự trừ mình ra thế!

Hai tiếng sau Tạ Kiều đáp xuống tại sân bay đất Hỗ, máy bay vừa tiếp đất đã có xe của lễ trao giải đến tiếp đón bọn cậu.

Toàn bộ buổi lễ đều được chiếu trực tiếp trên mạng, vậy nên khi ống kính chiếu đến Tạ Kiều là người hâm mộ của cậu lập tức nhao nhao.

[má yêu con bé Kiều ơi, nhất định bé Kiều sẽ giành được giải thưởng!]

[Gọi vậy không sợ bay nick trước à]

[ê bên cạnh Tạ Kiều là trưởng fanclub đúng không! Ôi cái nhan sắc này, sao tôi còn có thể một lòng căm phẫn đấu tranh chống lại chính sách chuyên quyền của trưởng fanclub được nữa chứ]

[tôi đã từ bỏ rồi nhé, a a a a a a hai người họ đẹp đôi quá đi!!]

Tạ Kiều yên vị không lâu thì có người đến ngồi bên trái cậu.

Cậu quay sang nhìn, là Trần Nhược Sương.

Trần Nhược Sương hôm nay mặc một bộ váy trắng, làm nổi bật nước da nõn nà của cô, nét mặt cô vẫn bình đạm, không cảm xúc.

Tạ Kiều cất tiếng chào lịch sự.

[Trần Nhược Sương cũng tới hở, em từng ship chị với Tạ Kiều trong một khoảng thời gian chớp loáng.]

[trưởng fanclub đã xem]

[ha ha ha ha ha ha, ơ nhưng sao mình nhớ Trần Nhược Sương ngồi cạnh Lam Mông trong danh sách khách mời bị tuồn ra ấy nhỉ]

[tôi cũng nhớ thế, có thể là đã thay đổi]

Tạ Kiều nhìn chiếc ghế trống bên cạnh Trần Nhược Sương: "Chị đến một mình ạ?"

Trần Nhược Sương nhẹ nhàng đáp: "Cậu cũng vậy à?"

Nhận ra ánh mắt bất mãn của Ngu tiên sinh, Tạ Kiều lập tức nói: "Em đi với người yêu ạ."

Trần Nhược Sương cúi đầu "à" một tiếng.

Khoảng thời gian im lặng kéo dài.

Tạ Kiều thầm nghĩ, Trần Nhược Sương quả là một người không thích tán gẫu.

Cậu đã điều tra tư liệu của Trần Nhược Sương, hoàn toàn trống rỗng trước khi tiến vào giới giải trí, cứ như thể cô đột nhiên xuất hiện trên đời, không người thân không bạn bè, mà tiến vào giới giải trí rồi cũng không có thêm gì nổi bật.

Tiếng nghị luận xung quanh cắt đứt dòng suy tư của cậu.

"Diện tích sương xám toàn cầu giảm xuống còn .%, quân đội còn chế tạo ra một loại xe bọc thép mới và bắt đầu phản công ra ngoài phòng tuyến phương nam, giờ có thể đầu tư điện ảnh được rồi."

"Đọc báo thấy tiền tuyến toàn thi trành nhập môn thôi, ngay cả cấp tráng miệng cũng ít chứ huống hồ la cấp bánh ngọt, giải quyết hoàn toàn sương xám chỉ là vấn đề thời gian, mọi người có nhận thấy hôm nay nhiều người đến hơn hẳn không? Ai cũng muốn ra sân lần nữa đấy."

"Đúng là như vậy."

Nghe mọi người bàn luận về 'cấp tráng miệng' hay 'cấp bánh ngọt' một cách nghiêm túc làm Tạ Kiều không khỏi ngại ngùng, phân cấp thi trành kiểu này chỉ là một phút nông nổi nói đại của cậu cho dễ nhớ mà thôi, không ngờ lại thành quy ước thông dụng thật.

Trần Nhược Sương khẽ nhíu mày.

"Chị có nhận định nào khác ạ?" Tạ Kiều hỏi.

Trần Nhược Sương ngừng lại chốc lát, có vẻ là đang sắp xếp câu từ: "Nếu có thi trành mạnh hơn xuất hiện thì sao?"

"Sao thế được." Người bên cạnh khẳng định, "Kỹ thuật trinh sát ngoài tiền tuyến chị không tưởng tượng được đâu, nếu có thi trành mạnh hơn thì chắc chắn sẽ bị phát hiện ra ngay."

Trần Nhược Sương chỉ lẳng lặng liếc nhìn người nọ.

Tạ Kiều hiểu mối nghi ngờ của cô.

Nếu xuất hiện ở bên trong phòng tuyến thì sao?

Suy nghĩ này cũng làm cậu căng thẳng.

Ngu Hàn Sinh im lặng nắm tay cậu.

Tạ Kiều mới buông bỏ được nỗi bất an.

Sau khi tiết mục biểu diễn kết thúc, phần trao giải chính thức bắt đầu, ban tổ chức công bố lần lượt giải thưởng từ nhạc phim hay nhất, biên tập phim xuất sắc nhất, chỉ đạo mỹ thuật xuất sắc nhất, đến nam diễn viên phụ xuất sắc nhất- giải thưởng này được trao cho Lam Mông.

[không hồi hộp]

[không bất ngờ]

[tiếp theo là diễn viên mới xuất sắc nhất nhỉ, năm nay không nhiều diễn viên mới lắm, Tạ Kiều có cơ hội rồi]

[+, thầy Tạ cố lên]

Quả nhiên, ngay sau đó các đoạn phim của những diễn viên được đề cử cho giải diễn viên mới xuất sắc nhất lần lượt được chiếu trên màn ảnh lớn.

Khách mời trao giải bước lên sân khấu, mở phong bì chứa đựng cái tên thắng giải, và chậm rãi tuyên bố: "Nam diễn viên đoạt giải Nam diễn viên mới xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Thượng Hại lần thứ ba mươi chín là------"

Tạ Kiều nín thở, Ngu tiên sinh cũng cầm chắc lấy tay cậu.

[chúc Tạ Kiều thắng giải]

[bổn fan sự nghiệp phấn khích quá đi!]

[sao tôi thấy trưởng fanclub cũng căng thẳng thế nào ấy nhỉ, hồi ở Diễn đàn hợp tác kinh tế châu Á- Thái Bình Dương ổn định lắm cơ mà]

[trưởng fanclub nhà ta ngọt ghê cơ]

[ừa, ngọt ở cái tầm cho nick cô bay màu á]

Khách mời trao giải ngân dài giọng nói: "Thẩm Thìn."

Tạ Kiều bỗng chốc nắm chặt bàn tay rồi lại từ từ buông lỏng.

Bản thân cậu cũng không thấy buồn nhiều, nhưng Ngu tiên sinh cạnh cậu lại trông sa sầm sắc mặt.

Rắc một tiếng-----

Tất cả đèn tắt ngóm, toàn hội trường chìm trong bóng tối.

"Ngu tiên sinh, em không sao." Tạ Kiều vội nói.

Thấy Ngu tiên sinh không lên tíếng cậu lại nói: "Thật đó."

Hồi lâu, đèn mới lại được bật lên.

[sập cầu dao à? Hết hồn tôi cứ tưởng có vấn đề gì]

[dù Thẩm Thần cũng giỏi nhưng vẫn không hiểu sao Tạ Kiều lại không thắng giải]

[Tạ Kiều từng diễn vai phụ trong Cầu sinh năm ngoái ấy, nghiêm khắc mà nói thì không tính là người mới nữa, không biết có phải ban giám khảo tính đến chuyện này không]

[thế thì tiếc thật, cậu ấy chỉ lên hình có năm phút trong Cầu sinh thôi mà]

Những giải thưởng quan trọng nhất đều được trao cuối cùng, lúc này [Tận thế] đã giành được hai giải thưởng lớn là đạo diễn xuất sắc nhất và kịch bản phim xuất sắc nhất, còn nữ diễn viên chính xuất sắc nhất lọt vào tay Bách Diệp với vai diễn trong phim [Đại lộ rợp bóng cây].

Sau cùng là nam diễn viên chính xuất sắc nhất, toàn hội trường đều đổ dồn tầm mắt lên vị khách mời trao giải, cùng ngóng xem ai giải thưởng lớn kết màn lễ trao giải hôm nay sẽ thuộc về tay ai. Khách mời mở phong bì rồi khẽ nhướng mày ngạc nhiên khi nhìn thấy cái tên trong đó.

[Là ai?!]

[mình nhớ Tạ Kiều cũng lọt vào]

[đây là ảnh đế đấy các bác ơi, mới ra mắt đã là ảnh đế thì cũng hơi viển vông]

Khách mời nhìn khắp một lượt hội trường, đoạn dời mắt và chậm rãi đọc tên: "Tạ Kiều."

Tạ Kiều đang ngồi thả lỏng trên ghế, bởi hoàn toàn không cho rằng giải thưởng này sẽ đến tay mình.

Để rồi khoảnh khắc nghe thấy tên mình được nêu danh, cậu tức thì căng thẳng, tim vọt lên tận cổ họng, không kiểm soát được một cái là-----

Biến phắt trở về thành con thỏ tai cụp ngay trước ống kính truyền hình trực tiếp.

Có vẻ là do không quen đối diện với tầm mắt hừng hực của mọi người, tân ảnh đế lông xù thẹn thùng chui tọt vào túi áo của bạn đời của cậu.

__________

Tác giả có lời:

Lông xù thì nàm sao! (giọng dần dần lí nhí)

Bé thỏ lộ rồi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio