Chưa được bao lâu đã có hơn mười nghìn bình luận dưới weibo.
[trà xanh sữa không đá] a a a a sao lại sợ được cơ chứ!
[bé ưi mẹ yêu bé] các mẹ yêu bé lắm lắm
[trưởng fanclub đừng cấm nick em] sợ lắm lun, phải vuốt thỏ mới hết sợ á (có phải nick em lại bay rồi không).
[bánh trứng nghìn lớp] Kiều con, con phải tin rằng các má đều rất yêu con, chẳng qua là sợ trưởng fanclub đấm bay nick nên mới không nói ra thôi, muốn xem livestream nguyên hình!
Đọc bình luận của người hâm mộ, Tạ Kiều dần gạt bỏ được nỗi bất an trong lòng, cậu hít sâu một hơi rồi bật camera.
Một chú thỏ tai cụp toàn thân lông xù ôm điện thoại đứng trước màn hình, bộ lông rung rung như tự mình hít thở.
Có điều điện thoại nặng quá nên bé thỏ còn loạng choạng suýt ngã xuống giường, vừa may có một bàn tay thon dài giữ lại.
[a a a a a cưng chết mị, ăn gian quá đi! Sao trên đời lại có sinh vật đáng yêu như thỏ tai cụp cơ chứ.]
[hu hu hu hu chúng tôi thăng rồi, cưng quá thăng luôn]
[có mình tui để ý cái tay kia ư! Alo trưởng fanclub có phải ngài đó không]
Thỏ tai cụp tha bộ quần áo mini của thương hiệu trở lại trước màn hình, sau đó trải quần áo xuống giường toan chui vào tự mặc quần áo.
Nhưng quả cầu lông quá nhiều lông, chui được một nửa là kẹt luôn trong chiếc áo len sát nách.
Người đàn ông không lộ mặt bên cạnh bé thỏ vươn tay với vẻ rất chi là bất đắc dĩ, rồi túm bé thỏ mắc kẹt ra và nhẹ nhàng mặc áo len cho bé.
[a a a a em còn đâu tâm trí để mà học tập nữa, đầu em giờ toàn thỏ xù lông mặc áo len thôi cưng chết em rồi]
[là trưởng fanclub đúng không! Tôi thấy tay ổng có nhẫn]
[trời ơi là nhẫn cưới sao, bé con nhà mình đã là một chú thỏ đã kết hôn sao?!]
[sếp Ngu thay đồ cho bé thỏ dịu dàng ghê, em đã chở cục dân chính đến, chưa cưới cũng cưới lẹ cho em!]
Tiếp theo thỏ tai cụp lại nô đùa chốc lát trên chiếc cầu trượt bé con, rồi thì được người đàn ông ẵm trên tay cho bú nước trong bình như một đứa trẻ, thậm chí quả cầu lông còn sung sướng díp mắt.
[a a a a a bé thỏ uống nước cũng cute!]
[cục Kiều em là cục cưng của mẹ]
[sếp tổng có thể phát cho mỗi người một bé thỏ tai cụp được không]
[sếp tổng: cô thử nói lại xem]
Sau đó trong buổi phát sóng trực tiếp, thỏ tai cụp lần lượt mặc quần yếm và âu phục trắng mini, người xem chỉ nhìn thôi đã thấy đáy lòng run lên vì dễ thương quá đáng.
Đúng lúc số người xem vượt mốc mười triệu, người đàn ông lại lạnh lùng nói: “Hết giờ rồi.”
[ôi đã hết một tiếng livestream rồi á, sao tôi cứ cảm giác như vừa xem luôn thế nhỉ]
[a a a a không nỡ đâu, mình có thể xem bé thỏ ngồi chơi cả ngày!]
[thôi đủ rồi các má, theo tính trưởng fanclub thì có mà một phút cũng chẳng chịu cho bọn mình xem đâu]
[lập đội trộm thỏ, đảo chính chống sếp tổng thôi!]
[cũng muốn đấu tranh đấy, nhưng tui thấy hai người ngọt ngào quá đi, fan cp bối rối quá mà]
Lúc livestream Tạ Kiều không mệt, lúc xong xuôi lại buồn ngủ rã rời, mắt dính vào nhau không mở nổi.
Ngu Hàn Sinh cúi đầu nhìn quả cầu lông ăn no nghịch chán đánh cái ngáp bé xinh rồi ngoẹo cổ ngủ trên tay mình, bộ lông thỏ xù cũng phập phồng theo nhịp thở.
Hắn hững hờ hôn thỏ một cái.
Lại hôn thêm một cái.
Tạ Kiều vốn nghĩ mình sẽ không có cơ hội quay lại Đồng Tây, cho đến khi cậu nhận được tin nhắn từ đạo diễn trước ngày tiếp tục quay [thách thức hoang dã].
—– tuần tới chương trình định quay ở Đồng Tây, cậu thấy có thích hợp không?
Xem ra tập trước đã để lại nỗi ám ảnh không nhỏ trong lòng đạo diễn, ngay cả địa điểm quay cũng không dám tự mình quyết định, Tạ Kiều toan trả lời không sao thì thấy một tin tức nhảy lên.
—– số trẻ em mất tích ở Đồng Tây lên tới bốn trăm sáu mươi ba.
Cậu ngẩn người. Lần trước đến Đồng Tây, hướng dẫn viên du lịch đã kể về việc xảy ra nhiều vụ lừa bán trẻ em dạo gần đấy, khi đó cậu chỉ cho rằng hướng dẫn viên nói đại vậy thôi, không ngờ bấm vào bài báo mới thấy tình hình nghiêm trọng hơn tưởng tượng.
Xe cộ ra vào Đồng tây đều phải qua kiểm tra nghiêm ngặt, tổ chuyên án địa phương được thành lập khẩn cấp, ấy thế nhưng đã lùng sục cả khu dân cư lẫn trong rừng núi thì vẫn không phát hiện được gì.
Về lý thuyết không thể chuyển hơn bốn trăm đứa trẻ ra vùng khác, bởi bất kể thế nào cũng phải để lộ ra những dấu vết trong sinh hoạt hàng ngày chẳng hạn như mua thực phẩm số lượng lớn hay những vùng đất rộng được sử dụng, v…v…
Nhưng những đứa trẻ này lại biệt vô âm tín, như một giọt nước thả vào đại dương. Điều này có nghĩa nhất định phải có cả một băng nhóm tội phạm đứng đằng sau.
Cũng có thể, kẻ gây án không phải con người.
Tạ Kiều bèn trả lời tin nhắn.
[Tạ Kiều] em cần đến Đông Tây quan sát trước ạ.
[đạo diễn Vương] vậy làm phiền cậu rồi.
[Tạ Kiều] anh khách sáo rồi.
Để thuận tiện cho việc di chuyển và tiết kiệm được một số chi phí đi lại, cậu đã liên hệ với Tiểu Tô- hướng dẫn viên cậu gặp lần trước, sau đó cậu mang sách sưu tầm ngồi tàu hỏa tiến về Đồng Tây.
Đến nhà ga Tiểu Tô giơ cờ đứng trước cửa trạm dừng đón cậu: “Anh muốn nghỉ ngơi ở nhà dân trước hay vào thẳng núi luôn?”
“Vào thẳng núi đi.”
Giọng Tạ Kiều hơi ồm ồm vì đeo khẩu trang.
“Được.” Tiểu Tô đưa cậu một tấm bản đồ du lịch, “Em dự sẵn ba tuyến đường, anh xem anh thích chặng nào, một là đi cáp treo từ đỉnh Ngọc Tử Phong qua ruộng chè nghìn mẫu…”
Tạ Kiều đóng tấm bản đồ: “Tôi muốn đến núi Lệ.”
Nhưng cậu vừa dứt lời, Tiểu Tô đã lắc đầu đầy kinh hãi: “núi Lệ không đi được.”
“Tại sao?”
Trước khi đến đây Tạ Kiều đã từng trả thử, mấy năm trước núi Lệ là điểm du lịch nổi tiếng ở Đồng Tây, không ít đoàn du lịch bụi đều đi bộ qua nơi này.
“Từng có người chết, là điềm rủi.”
Tiểu Tô nhỏ giọng nói.
Tạ Kiều nghi hoặc: “Sao tôi tra trên mạng không thấy nói gì nhỉ?”
“Không tra trên mạng được.” Tiểu Tô vẫn bé miệng, “Nhưng chỗ bọn em ai cũng biết, khi ấy vừa mới khai thác hang động đá vôi cho khách du lịch tham quan thì có đứa trẻ chết bên trong, chi nhiều tiền dìm vụ này xuống lắm.”
“Thế rồi năm kia hang bị lấp sau một vụ lở đất, nhưng thường xuyên có người kể họ nghe được tiếng trẻ con khóc lúc nửa đêm, các vụ mất tích xảy ra liên tiếp, người dân vì thế còn dựng một ngôi chùa trên núi đấy.”
Tiểu Tô kết luận: “Dù sao em cũng không đi đâu.”
“Mười nghìn.”
Tiểu Tô vẫn lắc đầu: “Tiền mất rồi còn kiếm lại được, chứ mạng mất rồi thì còn gì nữa.”
“Năm mươi nghìn.”
Tiểu Tô tỏ vẻ khó xử: “Em bất đắc dĩ thật mà.”
“Một trăm nghìn.”
Cậu hướng dẫn viên mới tốt nghiệp không lâu vội vàng sửa miệng: “Đi!”
Ngô Nhạc cúi đầu nhìn tấm bản đồ.
núi Lệ là ngọn núi hiểm trở nhất Đồng Tây, nơi này có núi cao, dốc đứng và dòng chảy ngầm xuyên qua hang động đá vôi, cũng bởi địa hình phức tạp nên đây là nơi duy nhất chưa được tìm kiếm.
Trực giác mách bảo cậu ta hang động đá vôi có vấn đề, thế nên cậu ta xung phong vào động điều tra trước.
Đánh dấu xong cậu ta cất bản đồ đi, đoạn kiểm tra trang bị một lượt rồi theo chân đồng đội tiến vào hang động.
Mà một tiếng sau, Tạ Kiều di chuyển bằng xe buýt cũng đã đến núi Lệ.
Nơi này hiếm du khách lui tới quả đúng như lời Tiểu Tô, thành ra cảnh sắc xung quanh mang vẻ lạnh lẽo và u ám.
Trước khi lên núi Tiểu Tô đưa Tạ Kiều một lọ thuốc hùng hoàng của địa phương: “Đồng Tây nhiều núi nhiều rắn, bôi cái này vào rắn sẽ tránh mình.”
Tạ Kiều nhận lấy, đang định bôi loạn lên người thì cậu cảm giác có thứ gì chui ra ngoài túi áo, cúi đầu nhìn thử——
Bé rắn giấy mỏng manh đã chui vào túi áo cậu tự bao giờ mà lại hoàn toàn lặng lẽ lúc đi qua cửa kiểm tra an ninh ở nhà ga.
Giờ bé rắn giấy đang treo mình ngoài mép túi cậu, tỏ thái độ rõ ràng rằng cậu mà bôi thuốc hùng hoàng lên là nó sẽ ghét bỏ cậu luôn.
Tạ Kiều đành trả thuốc cho Tiểu Tô: “Cảm ơn cậu, nhưng mà tôi vẫn thôi không dùng vậy.”
Lúc này bé rắn giấy mới chui lại vào túi áo.
Tiểu Tô định khuyên thêm, nhưng suy nghĩ một hồi lại thôi không nói nữa.
Đa số lữ khách từ thành phố đến đây đều huênh hoang lắm, chờ lên núi gặp rắn là biết sợ ngay thôi. Cậu ta tự bôi thuốc cho mình rồi cất lọ thuốc vào túi.
Người ta chỉ làm đường đến chân núi Lệ, tới cuối con đường, hai người đang chuẩn bị xuất phát lên núi thì Tạ Kiều lại thoáng liếc thấy một chiếc xe chở hàng màu xanh: “Trên núi có ai ở không?”
“Không có.” Tiểu Tô lắc đầu, “Nhưng ngôi chùa trên đấy thì có mời người sửa sang, tuần nào cũng có người vác thêm đồ lên chùa.”
Tạ Kiều dời mắt với vẻ đăm chiêu, cậu cứ có cảm giác chiếc xe này quen mắt mà không nhớ ra đã gặp ở nơi nào.
Chính điều này đã khiến cậu tạm bỏ ý muốn vào hang động mà đổi thành đến chùa trước xem sao.
“Lên chùa tham quan được chứ?” Tạ Kiều hỏi.
“Ngay trên đỉnh núi ấy.”
Tiểu Tô khẽ thở phào, cậu ta thích lên đỉnh núi hơn là xuống núi đá vôi địa hình phức tạp.
Lâu lắm rồi Tạ Kiều không leo núi, nói đúng ra thì hoạt động năng nổ nhất của cậu dạo này là chơi cầu trượt trong phòng đồ chơi, mà lần nào trượt xong cũng nằm nhoài dưới đất không nhúc nhích, nhất quyết phải đợi Ngu tiên sinh đến bế về phòng.
May sao có sẵn con đường mòn lên núi giúp hai người tiết kiệm được khối sức, thế nhưng mới leo từ chân núi lên tới sườn núi mà chưa gì đã tốn mất ba tiếng đồng hồ.
Tạ Kiều mệt rũ người, ngẩng đầu thôi cũng mệt.
Bất thình lình, cậu nghe tiếng Tiểu Tô run rẩy hô lên: “Đừng cử động!”
“Sao thế?”
Cậu nghi ngờ hỏi.
Tiểu Tô kinh hoàng nói: “Tiêm vẫn phúc đang ở trên đầu anh, anh nhất định không được nhúc nhích.”
“Tiêm vẫn phúc?”
(rắn lục mũi hếch)
Tạ Kiều vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, đây là lần đầu cậu được nghe một từ học thuật thế đấy.
“Tiêm hôn phúc là một trong những loài rắn độc nhất trên đất liền.” Thấy Tạ Kiều thờ ơ, Tiểu Tô càng thêm hoảng hốt, “Bị nó cắn trúng là đưa đến bệnh viện cũng đã không kịp rồi, bình thường rắn sẽ không chủ động tấn công con người, nhưng anh phải đứng im không nhúc nhích.”
Đúng lúc này, một con rắn từ cành cây trên đầu Tạ Kiều rơi bịch xuống đất, cả người cứng ngắc, chết đứ đừ.
Tiểu Tô vẫn chưa hết bàng hoàng: “Lạ thật, em vừa thấy nó cử động xong, sao tự dưng lại chết được nhỉ.”
Tạ Kiều ngẫm nghĩ một hồi, cậu ở bên Ngu tiên sinh lâu như vậy, ắt hẳn cũng dính được tí mùi của Ngu tiên sinh đây mà.
Có điều, dù có là thỏ mượn oai xà thì tính trực tiếp ra vẫn là bị cậu dọa chết đấy.
Thỏ tai cụp lấy làm kiêu ngạo vì mình là con thỏ đầu tiên dọa rắn chết thẳng đơ. Mà chú thỏ đắm chìm trong niềm hãnh diện không phát hiện ra bé rắn giấy vốn ngồi an yên nay lại vừa biếng nhác bò lại về túi cậu.
Thế là Tạ Kiều mở miệng với vẻ rất chi là bình tĩnh: “Rõ ràng là bị tôi dọa chết chứ còn gì.”
Tiểu Tô: ……….
Hai người tiếp tục tiến về đỉnh núi.
Tạ Kiều lắc lắc cái chai trống rỗng trong tâm thế vừa mệt vừa khát, cậu đã uống xong ngụm nước cuối cùng rồi mà chẳng thấy tăm hơi chiếc chùa đâu.
“Không được, tôi ngồi nghỉ lát đã.”
Không chịu nổi, Tạ Kiều dựa vào thân cây nghỉ ngơi, mắt hơi nhắm lại, hô hấp đều đều.
Bỗng nhiên, cậu thấy ống quần mình bị kéo.
Tạ Kiều mở mắt nhìn xem—-
Bé rắn giấy đang dùng cái đuôi cuộn một chai nước khoáng mới tinh tươm, nó cố gắng truyền nước cho cậu đến mức suýt thì rách cả mình.
Tạ Kiều nhận trong cảm động, mở nắp, rồi tu ừng ực hết nửa chai thì cổ họng khô khốc mới bắt đầu thoải mái.
Sau đó cậu chưa kịp uống nốt nửa còn lại thì đã nghe thấy phía sau lưng, Tiểu Tô đang vừa lật ba lô vừa bối rối làu bàu: “Nước mình đâu?”
“Chai nước lớn vậy mà đâu mất rồi?”