Thỏ tai cụp bé nhỏ ngóc ngóc chóp tai, vùi đầu gặm cỏ Timothy màu xanh đậm, thân thể tròn tròn run run khe khẽ.
Lâu lắm rồi chưa được ăn cỏ Timothy tươi mới.
Cậu ăn no căng bụng, no đến nỗi nằm ngửa bụng ra trên ghế sofa thôi cũng thở hổn hà hổn hển, Ngu tiên sinh phải xoa xoa cái bụng nhỏ cho cậu, cậu mới xuôi xuôi.
Tạ Kiều phơi mình trên ghế sofa đến tận ba giờ chiều, mới chịu nhảy xuống, tung tăng đến phòng làm việc.
Cậu biến trở lại hình người, lấy bút, ghi chép những gì quan sát được hôm nay vào báo cáo chăn nuôi, điền thêm 'ca hát' vào mục 'khả năng' của người cá.
Ngòi bút vừa chạm xuống, chữ viết đã đột nhiên biến mất, mặt giấy trống không.
Không đúng.
Cậu day trán, lại thử viết hai chữ 'nhập mộng', rồi nín thở chờ đợi kết quả.
Một phút trôi qua.
Chữ trên giấy không biến mất.
Tạ Kiều thả lỏng.
Sở thích và khả năng không khó viết, chỉ cần chịu khó quan sát một chút, nhưng người cá không biết nói, đồng nghĩa với việc không thể hỏi được tên cô bé.
Đúng lúc cậu đang buồn rầu, thì có tiếng cửa trại chăn nuôi bị gõ, cậu bèn lấy chiếc đĩa từ ngăn tủ, ra khỏi phòng, bước đến trại chăn nuôi.
Người gõ cửa là Ni Ni.
Lần nào xem xong phim hoạt hình, bọn nhỏ cũng sẽ lễ phép gõ cửa yêu cầu chuyển sang đĩa mới, lần này không ngoại lệ.
Tạ Kiều lấy đại một băng CD trong ngăn kéo, không cả nhìn tên, đến khi màn hình xuất hiện hình ảnh, cậu mới biết đó là [nàng tiên cá].
Có lẽ người cá sẽ thích.
Tạ Kiều nghĩ bụng.
Nhưng ác ma lại uể oải tựa lên giường, tỏ ra ghét bỏ bộ phim này: "Phim nát, không có tính thực tế, người cá trưởng thành là đuôi cá có thể hóa thành hai chân, cớ gì phải đổi chác với phù thủy."
Arcus đã chứng minh mình chính là kẻ không được chào đón nhất lúc xem phim.
Khi Ni Ni bị tình yêu đẹp và buồn giữa hoàng tử và nàng tiên cá làm cho cảm động, thì Arcus lại khinh thường mở miệng.
"Người cá sao mà biến thành bọt biển được, chúng chết đi sẽ trở thành người cá chết, chúng sợ lửa, thế nên ta thường dùng lửa địa ngục thiêu chết chúng."
Tạ Kiều: ... Mi thế này là forever alone đấy
Nhưng cậu vẫn lặng lẽ ghi nhớ nhược điểm của người cá.
Người cá phòng bên ôm lấy đuôi cá của mình, cuộn tròn trong góc, hình như miệng còn đang lẩm bẩm điều gì.
Cậu nhíc ghế con về phía phòng người cá, vẫn không nghe rõ.
Cậu lại nhích thêm một chút, lúc này mới nghe ra là lời thoại trong phim hoạt hình.
Cô bé đang học nói!
Tạ Kiều sợ làm cô bé giật mình, liền len lén rời đi, không quấy rầy cô bé nữa.
Phim hoạt hình vừa kết thúc, Ni Ni đã tự giác chui ra ngoài song sắt, chạy lạch bạch đến phòng sân cỏ giúp đỡ quang hợp.
Tạ Kiều đi vào cùng Ni Ni, vốn định giả vờ không nghe thấy tiếng trò chuyện của thực vật, nhưng không ngờ đám cỏ lại càng nói càng hăng.
"Cậu ta tới rồi, cậu ta lại tới rồi!"
"Ta muốn nói chuyện với bố mẹ cậu ta một chút đấy, cần phải biết kính trên nhường dưới chứ, ta đã là một ông cỏ năm mươi tuổi rồi, mà cậu ta vẫn cứ ăn ta."
"Ta ghét thỏ nhất trên đời, chúng không chỉ gặm cỏ, mà còn thích đào hang nữa."
Tạ Kiều ho khan: "Ta nghe được cả đấy."
Lời vừa dứt, cả sân cỏ vốn ồn ào sôi nổi lập tức im bặt, chúng cỏ run lên bần bật.
"Có phải cậu ta phẫn nộ rồi không."
"Xong rồi, sắp bị gặm trụi rồi."
"Ta không nói gì đâu nhá, mọi người tự cầu nguyện đi."
Nhưng chúng cỏ không ngờ, chàng trai trẻ chỉ ngồi xuống, vuốt ve ngọn cỏ nhọn hoắt: "Sau này ta không gặm bọn mi nữa."
Cùng lắm là gặm cà rốt chứ gì.
Còn đầy ụ một tủ lạnh kia.
Chẳng qua vừa nghĩ tới cà rốt, mặt bé thỏ tai cụp đã biến thành màu cam luôn.
Chúng cỏ lại chụm đầu xì xào bàn tán, cuối cùng, một cọng cỏ xem chừng cao nhất, run run mở miệng: "Cũng có thể cho cậu gặm một chút, nhưng chỉ được gặm cuối tuần, gặm từ trái sang phải."
"Sao không phải là từ phải sang trái." Một cọng cỏ không phục.
"Ta nghĩ là từ trước ra sau đi."
"Gặm từ giữa ra đi, bọn họ nạp nhiều dinh dưỡng nhất, không giống cỏ bên rìa chúng ta không hấp thụ được sâu, héo xìu à."
Chúng cỏ lầm rầm tranh cãi, có đứa còn muốn bốc thăm quyết định, làm cho bé tinh linh đang ngồi quang hợp phải ngơ ngác bịt tai.
Tạ Kiều đau đầu, đóng cửa, ra ngoài.
Về sau ăn cà rốt vậy, thỏ tai cụp thầm nghĩ.
Ngoài điện thoại, Lý Trạch nhận được điện thoại của nhà đầu tư mới liên lạc ít lâu trước đó, nhà đầu tư nói với vẻ chân thành.
"Thời đại khoa học kỹ thuật bùng nổ như hiện giờ, kỹ thuật có giá trị, nhưng cũng lại không giá trị đến thế, kỹ thuật cậu có thể nghĩ tới thì người khác cũng có thể nghĩ tới, thế này nhé, tôi đầu tư hai triệu, một tháng sau khả năng chỉ có thể đưa một triệu thôi."
Lý Trạch cúp máy, cậu ta nhớ đến Ngu Hàn Sinh, quyết định đợi.
Lần chờ đợi này kéo dài một tháng.
Chỉ còn một tháng là đến hạn giao nốt số tiền mua đất, Ngu Hàn Sinh vẫn chưa xoay sở xong khoản vốn đầu tư, nhưng hắn vẫn bình tĩnh ngồi đọc sách trên quầy.
"Nếu không xoay đủ thì sẽ mất hết tiền cọc đấy." Hạ Giản lo lắng nhắc nhở.
Ngu Hàn Sinh vẫn chỉ lạnh nhạt nhấc mắt, tỏ ý đã biết.
Hạ Giản thở dài, cậu ta lên mạng nghiên cứu các diễn đàn, bỗng tìm thấy một chủ đề được thảo luận sôi nổi.
----- người thừa kế gia sản bạc triệu các bạn từng gặp giờ ra sao rồi?
Cậu ta đăng câu trả lời.
----- cảm ơn câu hỏi của bạn, người bạn tôi biết thừa kế gia sản bạc triệu từ ông ngoại, giờ đang khá chật vật, cậu ấy mua mẫu đất đầu tư bất động sản, không gom đủ tiền, đang có nguy cơ mất trắng tiền cọc, ai muốn đầu tư có thể nhắn tin cho tôi
Nhưng chỉ toàn là công ty cho vay nhỏ lẻ liên lạc với cậu ta.
Hạ Giản buồn bực tắt máy.
Cậu ta đứng dậy hỏi Lý Trạch: "Phải rồi, nhà đầu tư hôm nọ nói thế nào?"
"Giờ anh ta chỉ chịu cho trước một triệu." Lý Trạch nhấp một ngụm cà phê , mắt thâm như gấu trúc, "Theo ý hiểu của tớ, một triệu còn lại chưa chắc anh ta đã chốt đâu."
Hạ Giản và Lý Trạch đều là dân kỹ thuật, không có khiếu làm ăn kinh doanh, cuối cùng Lý Trạch đặt tách cà phê xuống: "Tớ gọi điện lại xem."
Trong lúc bọn họ trò chuyện, Ngu Hàn Sinh đã bật chiếc ti vi cũ kỹ.
Ti vi phát tin tức hôm nay, vì là đời cũ nên màn hình đã xuất hiện mấy đường sọc, cũng may không ảnh hưởng nhiều, lúc này phát thanh viên đang nói tới tin thời sự mới nhất.
"Sương xám đã lan tới Ấn Độ, với sự góp sức của Hội nghiên cứu, tốc độ lan tràn đã giảm nhẹ, nhưng người dân ở nam bán cầu vẫn rất hoảng loạn, người dân ở đây tin rằng sự xuất hiện của sương xám có liên quan với hành vi tàn phá môi trường của loài người, yêu cầu tạm dừng tất cả hoạt động công nghiệp..."
Ngày nào cũng có tin về sương xám, mọi người đã chuyển từ thái độ lo lắng ban đầu sang bàng quan thây kệ, Hạ Giản viết danh sách vật liệu, đầu không buồn ngẩng: "Đến giờ vẫn chưa tra ra được nguyên nhân, còn đòi tạm ngừng hoạt động công nghiệp, vậy chẳng phải thế giới càng loạn hơn à."
Lý Trạch gõ code, hoàn toàn không để ý đến ti vi.
Chỉ có một mình Ngu Hàn Sinh vẫn lắng nghe.
Bỗng nhiên, ti vi phát đến tin tức: "Cuộc họp vừa kết thúc cách đây không lâu đã chính thức ra quyết định đưa Biên thành trở thành đặc khu kinh tế, Biên thành sẽ đóng vai trò chủ đạo trong việc dẫn dắt các thành phố lân cận phát triển..."
Ngu Hàn Sinh cụp mắt.
Thời cơ hắn chờ, đã đến.
"Biên thành trở thành đặc khu kinh tế mới ấy hả?" Hạ Giản không hiểu lắm, "Vị trí địa lý của Biên thành không thuận lợi mà phải không?"
Lý Trạch đột ngột ngẩng đầu, nhìn về phía Ngu Hàn Sinh vẫn bình thản như thường, cuối cùng cũng hiểu chữ 'đợi' mà Ngu Hàn Sinh từng nói.
Cậu ta lên mạng đọc hết một lượt những tin tức liên quan tới sương xám.
Hiện tượng này vẫn đang được Hội nghiên cứu điều tra, chưa có nhiều luồng thông tin, chỉ có thể xác định duy nhất một điều, rằng sương xám di chuyển về phía nam.
Vùng kinh tế trọng điểm của nước Hoa đều tập trung ở phương nam, nếu sương xám tràn vào đất liền, tổn thất gây ra không thể tính trước, vậy nên lập đặc khu kinh tế mới ở phương bắc là chuyện ngoài dự liệu nhưng hợp lý về mặt logic.
Trong lịch sử Biên thành đã từng là trung tâm mậu dịch.
Cậu ta chợt nhớ đến ông lão vào tiệm ngày hôm ấy, ông đã nói với Ngu Hàn Sinh: "Biên thành là một vùng đất tốt, thích hợp an cư."
Có lẽ câu nói này mới là quà cảm tạ.
---- điều kiện tiên quyết là nghe hiểu được.
Lý Trạch thầm ngạc nhiên.
Bình luận về sự kiện Biên thành trên mạng vẫn luôn sôi sục, chẳng mấy chốc đã lên hotsearch weibo, một Biên thành im hơi lặng tiếng thời cận đại thoắt cái đã trở nên nổi như cồn.
[thịt băm sốt chua ngọt] giá nhà Biên thành chắc phải tăng gấp mười ấy chứ! Biết trước em đã mua nhà ở Biên thành rồi, giờ đi mua có còn kịp không các bác
[tôm sốt tỏi] có mà mười lần, chắc phải tăng gấp trăm lần rồi, hâm mộ các bác có nhà ở Biên thành quá
[sườn xào chua ngọt] mấy bác chỉ để ý mỗi giá nhà, không ai lo vụ sương xám à? Rõ ràng đang chuẩn bị cho tình huống tệ nhất rồi đấy
Một giờ sau khi tin tức được phát tán, giá nhà tăng gấp năm lần, và vẫn đang tiếp tục leo thang, đồng thời, đất ở Biên thành đã hết, không ai chịu bán nhà trong tay.
Ngu Hàn Sinh không xu dính túi bước vào ngân hàng, lấy được tiền vay thế chấp đất, trước kia đất đai ở Biên thành chẳng đáng mấy tiền, mà hiện giờ đã nóng phỏng tay.
Lúc đi ra, hắn đã nắm trong tay mười triệu tiền vốn.
Tạ Kiều biết Ngu tiên sinh lại phát lương rồi.
Bởi vì trước khi ngủ cậu phát hiện tủ đồ đã được treo đầy quần áo, loại nào cũng có, may cắt vừa người, chất liệu thoải mái.
"Cảm ơn Ngu tiên sinh."
Cậu nhìn bộ đồ ngủ cũ giặt nhiều đến bạc phếch của mình, vào phòng tắm đổi bộ áo ngủ bông màu trắng có mũ tai thỏ.
Sau khi ra ngoài, cậu xoay người nhìn gương, ngoẹo cổ ngắm nghía cặp tai thỏ đằng sau, so sánh cả buổi mới hài lòng nhận xét: "Không mượt bằng lông mình."
Bỗng, điện thoại trên giường rung một cái.
Trượt màn hình, chỉ có một từ.
----- ồ.
Chữ 'ồ' này trông có vẻ chứa đựng rất nhiều hàm ý.
Cho dù rất biết ơn sự giúp đỡ của Ngu tiên sinh, nhưng bé thỏ tai cụp vẫn lại nhìn gương một cái, đoạn nhỏ giọng phản bác: "Đúng là không mượt bằng lông em mà."
[bạn đời của bạn vui vẻ thay đồ ngủ]
[quần áo cậu ấy rất vừa người đó! Cửa hàng còn có gói trang phục mùa đông và gói trang phục cho các ngày lễ đặc biệt, xin hãy tiếp tục ủng hộ]
[không biết vì sao mà tâm trạng cậu ấy có phần ủ rũ ấy]
Ngu Hàn Sinh đặt tài liệu trong tay xuống, đọc hàng chữ cuối cùng trên điện thoại, khẽ nhíu mày, hắn đã nói sai điều gì rồi sao?
Cự xà chăm chú nhìn cậu thanh niên mặc đồ ngủ trắng sữa toàn thân, nước da được tôn lên trắng bóc, cậu ấy vừa mới tắm xong, má còn ửng ráng hồng.
Hắn vô thức ấn lưu ảnh màn hình.
Hắn định xóa đi, nhưng ngón tay lại dừng một chút, cuối cùng thiết lập làm hình nền điện thoại.
Cùng lúc đó, Tạ Kiều mặc áo ngủ tai thỏ nằm xuống giường.
Thức ăn cho tâm hồn của cậu đều bị Ngu tiên sinh ném vào thùng rác cả rồi, trước khi vào giấc cậu thấy buồn tẻ vô cùng, bèn hỏi Ngu Hàn Sinh: "Ngu tiên sinh, anh biết kể chuyện chứ?"
Cậu còn nhấn mạnh: "Chuyện nào mà người trưởng thành nghe được cơ ấy."
Ví dụ như [những năm tháng tôi yêu phải gã tồi], [phải làm gì khi xuyên thành vợ yêu bỏ trốn của tổng tài bá đạo], [sau khi mất trí nhớ ta lên giường bạo quân]...
Nhưng cậu vừa nói ra đã hối hận, chắc là Ngu tiên sinh sẽ không đồng ý đâu, chưa biết chừng sẽ còn giáo dục tư tưởng cho cậu ấy chứ, không ngờ Ngu tiên sinh lại gửi tới một tin "Được".
Tạ Kiều phấn khích, rúc mình vào chăn, ôm điện thoại chuẩn bị xem chuyện kể đêm khuya.
Chắc là Ngu tiên sinh đang gõ chữ, chờ lâu thật là lâu mới gửi được một tin, cậu buồn ngủ đánh ngáp một cái, nhưng khi nhìn rõ tin nhắn lại lập tức tỉnh hồn.
----- ngày xưa có một con rắn, nó rất thích ăn thỏ, một ngày nó nhìn thấy một con thỏ, ngẫm nghĩ một hồi nó quyết định nuốt sống, thế rồi nó dùng đuôi quấn thỏ lên.
Thỏ tai cụp bé bỏng sợ tái mặt.
Đây là chuyện kể đêm khuya gì cơ? Đây phải là chuyện kinh dị đêm khuya mới đúng.
"Có thể... đổi mẩu chuyện khác được không?"
Giọng cậu run lẩy bẩy, lấy hết can đảm mới dám mở miệng.
[bạn đời của bạn đang run lẩy bẩy, xem chừng là rất sợ]
Ngu Hàn Sinh cụp mắt, xóa dòng chữ vừa gõ, gửi đi một tin nhắn khác.
Tạ Kiều vừa che hờ mắt vừa đọc tin nhắn, đọc rất rụt rè, đến khi đọc hết lại đột nhiên không còn sợ nữa.
---- nhưng con rắn ấy không ăn chú thỏ kia, nó sống cô độc một mình quá lâu rồi, có lẽ nó có thể có một người bạn đời của riêng mình.
"Sau đó thì sao thế?"
Thỏ tai cụp bé bỏng không nén nổi tò mò.
Màn hình di động chậm chạp hiện ra dòng chữ viết.
---- sau đó, bọn họ ở bên nhau.