Tạ Kiều được nhấc lên cao, mặt đối mặt, mắt chạm mắt với Ngu Hàn Sinh----
Bầu không khí như ngừng lại tại thời khắc ấy.
Thỏ tai cụp lớn cỡ bàn tay lại chui tọt ngay vào trong túi áo, rồi cậu vừa xấu hổ rúc thấp đầu, vừa níu chặt miệng túi, cứ thế để người đàn ông đưa về nhà dưới chiều tà rực cháy.
Chủ nhật, Tạ Kiều nhận được thông báo từ tổ chương trình, tổ chương trình cử xe chờ cậu dưới khu nhà, do lần này quay chụp ngay tại Biên thành, nên cậu cũng không định mang theo nhiều đồ đạc, chỉ mang mỗi ba lô thường dùng, trong ba lô đựng có dây sạc và chai nước.
Nhưng nhấc ba lô lên rồi cậu lại ngẩn người, là bởi vì ba lô nặng trĩu.
Tạ Kiều khựng lại, đặt ba lô lên lưng ghế sofa, mở khóa kéo xem.
Ngoài dự đoán, trong ba lô không chỉ có đồ ăn vặt, túi y tế, quần áo và vật dụng sạch sẽ, mà còn... có cả cỏ Timothy!
Nghĩ bằng đuôi cũng biết Ngu tiên sinh soạn đồ cho cậu.
Tạ Kiều không khỏi nhìn về phía phòng ngủ của hắn, Ngu tiên sinh đã ra ngoài rồi, thế là cậu bèn mở điện thoại nhắn một tin.
[Tạ Kiều] em ra ngoài đây
Một lúc sau, Ngu Hàn Sinh trả lời.
[Ngu Hàn Sinh] khi nào em xong?
[Tạ Kiều] có lẽ phải đến tận rạng sáng đó.
Ngu Hàn Sinh không nói gì thêm, mãi đến khi cậu đeo ba lô ra ngoài Ngu tiên sinh mới buồn nhắn lại.
[Ngu Hàn Sinh] được.
Tạ Kiều ngẩn ngơ nhìn chữ 'được', chắc anh ấy muốn nói là đã biết nhỉ? Cậu cất điện thoại, ấn tầng một trong thang máy.
Tổ chương trình đỗ xe dưới tầng, Tạ Kiều lên xe, thấy có cả Phương Hòa trong đó nữa.
Phương Hòa đã kiểm tra hợp đồng cho Tạ Kiều xong xuôi, giờ Tạ Kiều ký tên là được.
Lúc ký tên Tạ Kiều mới để ý số tiền thù lao, ban đầu cậu đoán sáu chữ số chắc sẽ được một trăm nghìn, du di thêm tí sẽ là hai trăm, ai ngờ được tận những năm trăm nghìn lận!
Sau khi nhận được tin báo tiền vào tài khoản, Tạ Kiều tức khắc cảm thấy mình xa xỉ hẳn lên.
Thế nghĩa là, cậu có thể đưa Linlin ra ngoài.
Tạ Kiều mở điện thoại tra địa điểm các cây rút tiền gần đài truyền hình Biên thành.
Chương trình chưa bắt đầu quay, trong xe vô cùng yên tĩnh.
Cùng đi còn có đội trang điểm, lúc này một thợ trang điểm trẻ tuổi mở miệng tán gẫu với Tạ Kiều: "Kiều Kiều, đồ cậu mặc là mẫu mới của Brioni phải không, hợp với người cậu lắm."
"Thật thế ạ?"
Tạ Kiều nhìn xuống chiếc áo lông, toàn là đồ Ngu tiên sinh treo trong tủ quần áo cho cậu, cậu không xem nhãn hiệu, cứ tưởng là mua ở hàng quần áo gần khu cậu sinh sống.
Nghĩ đến đây cậu mở ba lô, uống một ngụm nước.
Nhìn nét mặt Tạ Kiều, thợ trang điểm không khỏi âm thầm hâm mộ, chỉ riêng chai nước Tạ Kiều lấy đại ra thôi đã có giá cắt cổ rồi.
Đài truyền thành Biên thành mới phát triển những năm gần đây, không tính show [canteen nửa đêm] lần này mời toàn sao tên tuổi, thì những nghệ sĩ còn lại cô hay tiếp xúc đều chưa có danh tiếng gì, tất nhiên không thiếu người mặc đồ sang trọng, nhưng không coi hàng xa xỉ ra gì như Tạ Kiều thì đây là lần đầu cô thấy.
Mà cô không biết, Tạ Kiều thật sự là mù tịt.
Trong mắt cậu ấy à, nước trong chai này còn chưa ngon bằng nước khoáng Nông Phu hai tệ một chai, chẳng qua đây là do Ngu tiên sinh chuẩn bị cho cậu, thế nên cậu vẫn ngửa cổ tu cho bằng hết.
Lái xe dừng lại trước một tòa biệt thự cách đài truyền hình không xa.
Trường quay chương trình có mặt rất nhiều người, có nhân viên chỉnh thiết bị, có nhân viên soát chương trình, có người thì bận rộn đón khách... Tạ Kiều đánh tiếng với đối phương, rồi đến máy rút tiền gần nhất.
Năm trăm nghìn không phải một số tiền nhỏ.
Cậu phải rút nhiều lần mới xong.
Tiền mặt biến đi cũng là khi sách sưu tầm bừng sáng, cuốn sách tự động giở trang xoèn xoẹt, giở thẳng đến trang nói về người cá.
Một bé người cá có cái đuôi màu bạc chợt hiện lên trong khung hình trống rỗng, bé ôm chiếc bát ngơ ngác quan sát xung quanh.
Tạ Kiều thở phào nhẹ nhõm.
Xung quanh đông người, cậu không vội triệu hồi người cá, mà đóng sách trở lại địa điểm quay.
Khách mời đều đã có mặt.
Trừ Lam Mông và Đàm Đàm, còn có thiên hậu Liễu Thiến Văn và một vị khách khác.
----- Là Diệp Trần Tiêu.
"Không ngờ tới phải không?" Diệp Trần Tiêu đến gần nhỏ giọng nói, "Hy vọng cậu sẽ không hối hận vì tham gia chương trình này."
"Không hối hận."
Được tận năm trăm nghìn.
Tạ Kiều rất chi là thỏa mãn.
Diệp Trần Tiêu hừ lạnh, rời đi.
Không lâu sau, đạo diễn Thẩm tuyên bố chương trình chính thức bắt đầu.
"Chào mừng mọi người đến với [canteen nửa đêm], biệt thự chúng ta gồm có ba tầng, hai tầng trên là nơi ở của các bạn, tầng một là bếp và nhà ăn, các bạn sẽ được gặp gỡ rất nhiều vị khách thú vị trong chương trình này, tiếp theo đây xin mời mọi người tự giới thiệu bản thân."
[Canteen nửa đêm] chọn hình thức phát sóng trực tiếp trước, rồi biên tập để đưa lên chiếu đài sau, nhờ có ảnh đế Lam Mông, idol Đàm Đàm và thiên hậu Liễu Thiến Văn, mà mới phát sóng chưa được mấy phút đã sập luôn trang web, nhân viên kỹ thuật phải sửa mười phút mới xong.
Đạn mạc lập tức tràn vào.
[Đến vì thầy Lam!]
[Chị Thiến Văn đẹp đến lăn tăn]
[ủa, sao có cả Diệp Trần Tiêu? Tưởng cậu này hết thời rồi cơ]
[Còn một bạn khách mời trông là lạ nữa, nhưng rất đẹp trai]
Nhiệm vụ đầu tiên sau khi tiến vào biệt thự là quét dọn sạch sẽ, mọi người nhìn đồ đạc lổn ngổn chất đống trong nhà mà hoang mang dữ dội, Diệp Trần Tiêu cất lời trước hết: "Chị Văn Thiến là phụ nữ, vậy để chị phụ trách lau chùi cửa sổ và bàn ghế nhé. ạ"
Tạ Kiều gật đầu, mọi người cũng đồng ý kiến.
"Thầy Lam có bệnh dạ dày, sức khỏe không tốt không hợp làm việc nặng, nên để thầy phụ trách quét nhà."
Tạ Kiều gật đầu tiếp.
"Tiểu Đàm, Tạ Kiều và em lo việc khuân vác đồ lặt vặt." Diệp Trần Tiêu phân công đầy trách nhiệm.
"Tôi không có ý kiến gì." Tạ Kiều nói.
Đàm Đàm hưởng ứng: "Tôi cũng thế."
Một số người tỏ ra ngạc nhiên trên đạn mạc.
[đây là Diệp Trần Tiêu tôi biết hả?! Sao tự dưng lại chu đáo thế, không phải ngày xưa kiêu căng gớm lắm sao]
[có khi tại phim mới flop quá]
[hahahaha Diệp Trần Tiêu mất mặt chết bà]
Tuy nhiên chẳng mấy chốc khán giả đã nhận thấy mình nhầm.
"Tiểu Đàm lên dọn đồ lặt vặt trên tầng." Diệp Trần Tiêu tiếp tục nói.
"Không thành vấn đề."
Đàm Đàm xắn tay áo lên tầng.
"Tạ Kiều khuân mấy đồ lớn như tủ lạnh vào bếp đi." Diệp Trần Tiêu thản nhiên giao phó, còn bản thân chỉ cầm mấy thứ vớ vẩn như bọc sofa.
[hờ, quả nhiên vẫn là Diệp Trần Tiêu mà t biết]
[bắt nạt người mới à, người ta trông gầy thế sao một mình dọn được mấy đồ nặng vậy]
[cũng đành chịu, show bây giờ ai mờ nhạt người đấy phải dốc sức thôi, chứ chẳng lẽ lại để hội thầy Lam? Thế chắc thầy bỏ quay luôn quá]
[haiz, giới giải trí]
Tạ Kiều thì thấy không sao, khuân gạch trên công trường cả tháng cũng không kiếm được năm trăm nghìn, giờ bắt cậu dọn dẹp nhiều hơn cũng được.
Nhưng tủ lạnh vẫn nặng nề với cậu thật, khênh được mấy bước là rã rời chân tay, lúc này Diệp Trần Tiêu ôm thảm đi qua còn cố tình va vào cậu.
Tủ lạnh lập tức trượt khỏi tay cậu đập xuống đất, may thay mấy miếng đệm xốp bao bốn góc tủ lạnh chưa sứt mẻ gì.
"Xin lỗi, trượt tay."
Diệp Trần Tiêu hờ hững nói.
Nếu không có Tạ Kiều, thì cậu ta đã không phải trả một khoản tiền lớn để nịnh nọt nhà đầu tư cho lên chương trình.
[trông như cố ý ấy, khổ thân người mới]
[đừng có gì cũng suy đoán ác ý thế, hai cậu này có quen biết trước đâu, trật tự xem show không được à]
[chắc gì đã không quen biết, trước thông báo có bốn khách mời còn gì, thí sinh cuối cùng chọn giữa hai người họ, giờ tự dưng thành năm khách mời thì khả năng có khúc mắc gì người ngoài không biết rồi]
[nhưng đành chịu, không thể trở mặt trên show được]
Chẳng qua, mọi người cũng không lường trước người mới thoạt nhìn gầy yếu lại khách sáo nói với Diệp Trần Tiêu: "Không sao, cậu bê tủ lạnh giúp tôi là được."
Diệp Trần Tiêu: ????!
[cười chớt, thế này từ chối làm sao]
[Diệp Trần Tiêu fail lòi tại chỗ]
[này thì bắt nạt ma mới]
Đã đứng trước máy quay rồi, Diệp Trần Tiêu có bực bội đến đâu cũng phải dời tủ lạnh.
Tạ Kiều không để mình được rảnh, cậu tiếp tục bê lò vào bếp.
Bụi phủ thành tầng trên bàn bếp, đặt được lò nướng xuống thì tay đã đen xì, cậu liền vào phòng vệ sinh đóng cửa rửa tay.
Bỗng, cậu nghe tiếng nước chảy tí tách, tí tách phía sau lưng.
Cậu lập tức đứng thẳng đơ, không dám quay đầu nhìn lại, đến tận khi nước tràn qua đế giày cậu mới không thể không quay đầu, cặp mắt cũng thoắt cái mở to.
Một bé tiên cá đuôi bạc trồi bật lên khỏi bồn tắm tràn trề nước, cô bé ngoác miệng cười với Tạ Kiều, phát ra mấy âm tiết ê a vô nghĩa.
"Linlin!"
Tạ Kiều trải qua lần lượt các cảm xúc vui mừng và kinh sợ, cậu nghiêm túc hỏi: "Sao em lại ra ngoài?"
Linlin gây họa thẹn thùng ngụp mất.
Còn sách sưu tầm vừa dày vừa nặng thì lại bỗng xuất hiện từ đâu.
Sách sưu tầm mới đổi bìa trái tim ấm ức viết chữ ngoài bìa.
-------- nó cứ nằng nặc đòi ra.
-------- không được ra là la hú.
-------- ô nhiễm tiếng ồn!
Tạ Kiều: ...
Người quay phim còn đứng ngoài cửa, Tạ Kiều tắt mic, đến cạnh bồn tắm xoa tóc Linlin: "Biết em muốn ra chơi, nhưng mà đuôi cá không tiện đi đứng-----" hay là để về nhà rồi hẵng ra ngoài nhé.
Chẳng qua cậu chưa nói dứt lời, cô bé đã nhảy ra ngoài bồn tắm, hóa thành một bé gái tóc bạc tuổi chừng mười một, mười hai, mặc đồ giống Tạ Kiều y đúc.
Tạ Kiều: ... xem ra là ngột ngạt lắm rồi.
Cậu đành phải ngồi xuống dặn dò Linlin còn ôm bát.
"Không được ồn ào to tiếng."
"Không được để lộ cái đuôi."
"Gọi anh là anh, em làm được chứ?"
Tạ Kiều xoa đầu Linlin, hỏi.
Người cá chậm rãi tiếp thu lời dặn của Tạ Kiều, cuối cùng mới gật đầu khe khẽ, cất giọng lanh lảnh mà hô: "Anh."
Tạ Kiều nghe vậy cũng an tâm, mặc dù hiện nay sinh vật khác loài đã có thể hội nhập với mọi người, nhưng vẫn còn một bộ phận giữ thái độ cảnh giác và căm thù bọn cậu, cậu không muốn Linlin bị tổn thương.
Cậu dắt tay Linlin, dè dặt bước ra ngoài.
Linlin thấy ống kính, lập tức nấp sau Tạ Kiều, ngỡ ngàng cất tiếng gọi: "Anh."
[đáng iu chết tui rồi, một lớn một bé cute tan chảy!]
[Là ai! Ta muốn có tên nàng trong vòng năm phút]
[hai người mặc đồ anh em kìa huhu xinh xỉu]
Tạ Kiều giữ bình tĩnh mà giới thiệu: "Ngại quá, em gái nhất quyết theo mình đến quay show."
[Quay quay quay!]
[Cho cô bé quay đii! Một lớn một bé cưng nhiều lắm lắm]
[hóa ra Kiều Kiều có cả em gái ư! Nhưng mà một tóc đen một tóc bạch kim, chẳng lẽ là gia đình tái hôn? Thương thương Kiều Kiều]
Đạo diễn Thẩm một bên rất chi là hỏi chấm, sao cô bé này có thể im hơi lặng tiếng lẻn vào trường quay được nhỉ, chẳng qua thấy dân mạng ủng hộ nhiệt tình, nên ông cũng không nghĩ nhiều thêm làm gì nữa.
Thế rồi Tạ Kiều dắt Linlin ra ngoài phòng khách.
"Giờ anh phải chuyển đồ, em ngồi đây đợi một tí nhé."
Có điều hiển nhiên Linlin không muốn ngồi chờ trong im lặng, thấy Tạ Kiều khuân đồ vào phòng bếp, cô bé cũng ngoạm bát, vác đại một chiếc tủ lạnh vào theo.
Tạ Kiều không lấy làm kinh ngạc, dẫu sao cũng là người cá ăn cơm gặm cả bát cơ mà.
Bọn cậu vào bếp đúng lúc gặp Diệp Trần Tiêu.
Diệp Trần Tiêu vừa mới đặt được chiếc tủ trong tay xuống, thở hồng hộc, rồi quay sang kể khổ với ống kính: "Tủ lạnh này nặng thật sự đấy, tay tôi trầy da cả rồi, nhưng tôi vẫn không từ bỏ, bởi vì tôi không muốn làm fans tôi thất vọng."
Máy quay chĩa xuống bàn tay bị thương của Diệp Trần Tiêu, đạn mạc không khỏi lung lay xúc động.
[không phải fan nhưng Diệp Trần Tiêu quay show nỗ lực phết mà, cảm thấy thiện cảm hơn với bạn này]
[Diệp Trần Tiêu từng siêu hot, cao ngạo một chút cũng bình thường, chứ tính ra bản tính vẫn tốt lắm]
[haiz, kể cũng khổ]
Thế nhưng tới lúc ống kính chầm chậm lia lên, lia đến cảnh bé gái yếu ớt nhẹ nhàng bê tủ lạnh, nhẹ nhàng đến mức chân mày còn chẳng nhíu lấy một lần, thì đạn mạc lại tức thì im phắt.
[Đù! Ăn vạ cũng phải biết cách chứ]
[một cô bé còn bê được, sao Diệp Trần Tiêu thì lại không?]
[thể lực kiểu quần thì ở nhà cho khỏe]