Có người lập tức nhận ra đó chẳng phải là [canteen nửa đêm] của Tạ Kiều đấy sao, người đăng weibo không khỏi bình luận một câu ngọt ngào quá đi mất.
Không ít người qua đường vào kêu gặm đường với, ấy vậy mà người hâm mộ bên dưới lại rối rít khuyên can.
[xoài sấy] dù tôi cũng muốn hít đường, nhưng chủ thớt đăng bài lên siêu thoại cp mà không sợ bay màu à?
[đào đóng hộp] kinh nghiệm cá nhân, tôi là fan only của Tạ Kiều, nhưng lần trước mới bảo mong thầy Lam và Tạ Kiều tiếp tục hợp tác mà đã bị ban rồi
[kem đá] tự xóa trước đi
Nhưng không ngờ, bài đăng này không những không bị xóa, mà còn được hậu viện hội chính thức của Tạ Kiều thả like.
Một người hâm mộ lập nick clone la rầy hậu viện hội.
[fan ẩn danh] hậu viện hội nào đó cấm ghép cp trên siêu thoại thì thôi không ý kiến, đây một đằng thì cấm ghép với người khác, một đằng lại khăng khăng tin cp với tổng giám đốc công ty là thật? Chỉ cho quan phóng hỏa không cho dân đốt đèn
Chẳng qua mới đăng xong tài khoản đã bị cho ra đảo, người ta không khỏi ngậm ngùi đến bao giờ mới kết thúc đế chế chuyên quyền của hậu viện hội này, trả lại cho fans một không gian trong trẻo.
Tạ Kiều không biết chuyện xảy ra trên siêu thoại, cậu đang nắm tay Linlin đứng trên vỉa hè thì bỗng để ý thấy một chiếc xe đen.
----- là xe của Ngu tiên sinh.
Cậu nhìn về phía hàng sau, cửa kính xe từ từ hạ xuống, để lộ khuôn mặt sắc sảo của Ngu Hàn Sinh.
Hắn mặc âu phục cắt may riêng, hình như vừa đi dự một buổi hội nghị nào đó, ngay cả cà vạt tối màu có đường kẻ chéo cũng nằm ngay ngắn.
Cậu chợt nhớ đến chữ 'được' mà Ngu tiên sinh nhắn cho cậu, cậu cứ tưởng chỉ là tỏ ý đã hiểu mà thôi, hóa ra là đồng ý đến đón cậu ư?
Tim cậu nảy bừng, cậu kéo Linlin lại gần chiếc xe, vừa cửa mở xe đã thấy Ngu Hàn Sinh nhìn bàn tay dắt tay Linlin của cậu: "Mấy tuổi rồi?"
"Tính theo tuổi người thì là khoảng mười hai." Tạ Kiều cẩn thận trả lời, nếu không mà nói tuổi thật thì lại nghe già quá, nhưng cậu cũng không nghĩ Ngu tiên sinh lại tò mò về tuổi tác của Linlin như vậy.
Ai ngờ Ngu tiên sinh chỉ nói: "Mười hai tuổi rồi mà vẫn cần người dắt."
Giọng rất lạnh lùng.
Tạ Kiều: ...
Bình thường người cá không hiểu tiếng Trung nhiều cho lắm, nhưng hôm nay tự nhiên thông não, thế mà lại hiểu Ngu Hàn Sinh nói gì, cô bé lập tức tránh thoát tay Tạ Kiều, hất hàm với Ngu Hàn Sinh.
"Anh bắt nạt trẻ con làm gì chứ." Tạ Kiều cho cô bé lên xe, cậu thì ngồi bên cạnh Ngu Hàn Sinh, bông đùa: "Đừng nói là ghen nha?"
Có điều qua một hồi lâu sau khi cậu nói, Ngu Hàn Sinh lại nhẹ nhàng đáp một tiếng "Ừ".
Xe không bật đèn, Ngu Hàn Sinh nắm tay Tạ Kiều dưới bóng đêm, cậu nghe được tiếng tim đập rộn ràng trong không gian bít kín, cậu không đẩy hắn ra, mười ngón tay dần dần đan chặt.
Linlin ngồi ghế trước cắn bát đánh cạch, cô bé chợt cảm thấy bản thân bị lừa, con rắn chín đầu kia rõ ràng đã lớn đầu tổ bố rồi mà còn nắm tay Tạ Kiều, vậy cớ sao đến mình thì không được?
Về đến nhà, Tạ Kiều chuẩn bị cho Linlin một căn phòng xinh đẹp, rèm cửa sổ màu hồng, tuy nhiên Linlin cũng không thích thú những đồ vật này, cô bé muốn vầy nước trong bồn tắm hơn.
Hồn ma phải bày kế cho Tạ Kiều chuyển giường đi, thay bằng bồn tắm đầy nước.
Linlin lập tức nhảy vào bồn tắm, hai chân hóa thành chiếc đuôi bạc lấp lánh.
Tạ Kiều thở phào, sau đó về phòng ngủ mở ba lô.
Lúc này cậu mới nhận ra con số trên bìa đã đổi khác.
/.
Cậu nhớ trước kia vẫn là , sau khi hấp thu hai con thi trành lại thành , cậu loáng thoáng nảy ra một suy đoán.
Cậu gửi một bài đăng lên trang mạng theo dõi sương xám.
[Xie] sức mạnh của mỗi con thi trành mỗi khác, bản thân tôi tự chia làm bốn cấp, cấp vào nghề sức mạnh dưới , cấp tráng miệng sức mạnh dưới , cấp bánh ngọt sức mạnh dưới , còn trên là đỉnh cấp.
(Xie là pinyin của Tạ)
Cậu đăng bài xong là đăng xuất, nên cũng không thấy hàng trăm bình luận trả lời bên dưới.
[Marmota] chia cấp thi trành? Thú vị đấy
[phi tử tiếu] giật tem! Tôi nghi kế hoạch nghĩa trang vũ trụ do hạm đội quốc tế xúc tiến đến từ bài đăng của chính vị đại thần này
[sò hấp tỏi] nhưng ngoại trừ chỉ số sức mạnh ra thì việc chia cấp bậc còn dựa vào đâu khác nữa không?
Lúc này Tạ Kiều đã mở weibo.
Chương trình ẩm thực quả thực rất nổi, đặc biệt là khi khách mời có Lam Mông, lượt xem chương trình đã đạt hai mươi triệu, người theo dõi weibo Tạ Kiều gia tăng chóng mặt đến năm trăm nghìn mới chịu dừng.
Cậu nhìn số người theo dõi, đăng weibo trong trạng thái lâng lâng.
[Tạ Kiều] xin nhận quảng cáo ạ
Bình luận nổ ra bên dưới.
[cà tím trộn] chứng thực sao quảng cáo của năm
[nhiều cá vậy] Em sai rồi! Em còn mong đợi Kiều Kiều đăng cảm nghĩ khi được năm trăm nghìn fans cơ, là em nghĩ nhiều rồi
[khoai chiên] Kiều Kiều? Ra đảo chắc cú luôn bác
[sườn xào chua ngọt] ... lầu trên bác cũng ra đảo rồi
Tạ Kiều đọc mấy bình luận này xong không khỏi hoang mang, ra đảo là ý gì cơ, sao cậu không hiểu nổi các fans đang nói gì vậy nhỉ.
Nhưng cậu cũng không trăn trở nhiều, quay show buổi đêm rất mệt, chẳng mấy chốc đã lăn ra ngủ mất.
Ngày hôm sau cậu tỉnh giấc trong tiếng phim hoạt hình ngoài phòng khách.
Tạ Kiều dụi mắt đẩy cửa phòng ngủ ra, thấy ba đứa Ni Ni, Bé Đá và Linlin đang ngồi ngay ngắn trước ti vi xem hoạt hình, còn hồn ma ngồi một bên gọt táo cho mấy nhóc.
Tạ Kiều nghĩ không thể để thế này mãi được.
Lúc đi qua phòng Ngu Hàn Sinh thấy cửa phòng mở hé, cậu thử gõ cửa lại không có người nghe, có lẽ anh ấy đã dậy sớm đến công ty rồi.
Đúng lúc này có tiếng chuông cửa.
Tạ Kiều thay đồ, mở cửa, khách bên ngoài là Mèo Mun và một người đàn ông trẻ mặt sẹo, cậu mở lời chào hỏi: "Chào các anh, anh là----"
Mèo Mun thì cậu biết, cậu liền nhìn sang phía người mặt sẹo.
"Thẩm Tư Hòa."
Người đàn ông trẻ chìa tay.
"Tạ Kiều."
Trong lúc bọn cậu bắt tay, Mèo Mun quen miệng hỏi: "Đại ca không có nhà ạ?"
"Anh ấy ra ngoài rồi." Tạ Kiều khách sáo hỏi, "Hai anh vào ngồi một lát chứ ạ?"
"Không cần đâu." Mèo Mun đưa chiếc túi trên tay cho Tạ Kiều, "Thuốc mọc lông chất lượng cao đại ca đặt đến rồi, anh đưa đại ca giúp em là được."
Thuốc mọc lông!
Bé thỏ trụi bên trong phấn khích bên ngoài trấn tĩnh trả lời: "Được ạ."
Khi Mèo Mun và Thẩm Tư Hòa sắp xoay người rời đi, thì cậu lại chợt nhớ ra một vấn đề: "À, hai anh có biết trường học nào cho sinh vật khác loài không ạ?"
Bình thường cậu cũng bận việc, mấy đứa nhóc chỉ đành lủi thủi một xó xem phim hoạt hình, được đi học kết bạn bốn phương thì chắc hẳn sẽ rạng rỡ hơn.
"Phía nam có trường sinh vật khác loài lớn nhất ấy, bầy cháu gái của em đều đến đó học hết, anh muốn đưa ai đi học cứ bảo em em sắp xếp cho." Mèo Mun hào sảng nói.
Bầy ư...
Tạ Kiều vẫn chưa biết nguyên hình của Mèo Mun, cậu bị cách gọi này làm cho choáng váng, không biết rốt cuộc trong nhà có tận bao nhiêu người.
Cậu sắp hỏi thêm thì Thẩm Tư Hòa bên cạnh lắc đầu nói: "Tôi kiến nghị không nên đến đấy bây giờ."
"Sao lại thế?"
Mèo Mun nghi hoặc.
"Chắc chắn phòng tuyến phương nam sẽ bị công phá, chỉ là vấn đề thời gian thôi." Thẩm Tư Hòa có cung cách nói chuyện nhẹ nhàng, dù để nói ra những lời nhiều sức nặng, "Đi sẽ là đi chết."
"Cậu thế này là chủ nghĩa thất bại." Mèo Mun không hài lòng, "Hội nghiên cứu còn có thể sập, chẳng lẽ sương xám lại không? Loài người ai cũng nhát gan như cậu à?"
"Tôi không nói sẽ thất bại hoàn toàn." Thẩm Tư Hòa bất đắc dĩ đẩy mắt kính, "Loài người rất nhỏ yếu, nhưng lại rất bền bỉ, chỉ cần khủng hoảng không xâm chiếm con người, thì họ sẽ bảo vệ miếng đất cuối cùng cho bằng được."
"Xin thứ lỗi, đã nói nhiều rồi."
Thẩm Tư Hòa khẽ cúi người với Tạ Kiều.
Tạ Kiều lắc đầu một cái.
Sau khi tiễn Mèo Mun và Thẩm Tư Hòa rời đi, cậu ngồi xuống sofa, thuận miệng hỏi hồn ma: "Ông nghĩ có biện pháp nào đuổi được sương xám đi không?"
Hồn ma thoáng ngừng, đưa miếng táo gọt xong cho cậu, rồi nhỏ giọng nói: "Có."
"Biện pháp gì thế?"
Tạ Kiều lập tức lắng nghe nghiêm túc.
"Xây bệ tế dưới lòng đất, dùng xích khóa linh lực trấn áp một con hung vật." hồn ma cúi đầu cung kính.
Hung vật?
Nghe cách nói của hồn ma Tạ Kiều cảm giác mình sẽ không đánh lại được đâu, xem ra vẫn phải ngoan ngoãn đi diệt thi trành rồi.
Sau đó cậu vừa ăn táo vừa mở weibo, bài đăng hôm qua của cậu có tận một trăm nghìn lượt thích, cậu thấy phấn chấn cực kỳ.
Nhưng vẫn không ai đến nhờ cậu quảng cáo.
Tạ Kiều lại ỉu xìu héo rũ.
Chẳng ngờ weibo chính thức của một hãng thiết bị nhà bếp lâu năm lại ấn like cho bài đăng của cậu, còn gửi tin nhắn cho cậu.
[thiết bị nhà bếp Cách Mỹ] Chào anh, không biết anh có muốn trở thành người đại diện cho sản phẩm của công ty chúng tôi không?
[Tạ Kiều] tôi có thể biết phí hợp đồng được không ạ?
[thiết bị nhà bếp Cách Mỹ] sẽ không để anh phải thất vọng
Tạ Kiều nắm chặt điện thoại trong tay, lập tức thấy mình được tiếp máu.
Thứ sáu, cậu thu xếp đồ đạc đến trụ sở của thiết bị nhà bếp Cách Mỹ ở tận Hoài Thụy chụp hình quảng cáo.
Ngu Hàn Sinh cũng phải ra sân bay, nên hai người ngồi chung xe đến.
Xe đỗ ngoài sân bay, cậu và Ngu Hàn Sinh sóng vai bước xuống, chưa đi được mấy bước đã bị một vài người hâm mộ nhỏ tuổi vây quanh.
"Anh có phải là... Tạ Kiều không ạ?"
"Anh ký tên cho em được không ạ?"
"Em có mang poster của anh đến đấy."
Tạ Kiều hơi ngạc nhiên một chút, vì đây là lần đầu tiên cậu gặp người hâm mộ của mình ngoài đời thật, cậu liền quay đầu nói với Ngu Hàn Sinh: "Ngu tiên sinh không cần chờ em, anh cứ đi trước đi ạ."
Ngu Hàn Sinh liếc nhìn cậu, tiến về phía trước.
Tạ Kiều thở phào, lấy bút ký tên cho người hâm mộ.
Cậu không chỉ ký tên mà còn viết lời chúc kỹ càng, vừa vẽ vừa viết hết cả mười phút mới chịu buông bút.
Người hâm mộ tản đi, cậu ngẩng đầu, phát hiện Ngu Hàn Sinh vẫn đứng cách đó không xa nhìn cậu chăm chú.
Ánh mắt hai người va nhau bất chợt, Tạ Kiều cầm bút lại gần: "Ngu tiên sinh, sao anh còn chưa đi thế?"
"Chờ em."
Ngu Hàn Sinh cụp mắt.
Trái tim Tạ Kiều vô cớ nảy lên, cậu đang lúng túng không biết nói gì thì lại nghe người đàn ông hờ hững mở lời: "Tôi cũng muốn ký tên."
Cậu "Ồ" một tiếng, tim đập rộn ràng: "Ghi gì ạ?"
Ngu Hàn Sinh bình tĩnh đáp: "Bạn trai."
---- còn chìa tay cho cậu.
________
Tác giả có lời:
Kỳ thực anh rắn muốn ghi là chồng.
Nhưng nghĩ kỹ một tí thì thôi từ từ đã.