Thời gian như ngừng trong khoảnh khắc, không khí cũng đọng lại mãi không trôi, hai người cứ thế yên lặng hồi lâu, trái tim Tạ Kiều nảy lên khó lòng kiềm chế.
Cậu vẫn cúi thấp đầu hòng che giấu đôi mắt ửng đỏ của mình: "Không đổi ý."
"Anh... chỉ mới nhìn thấy ư?"
Giọng cậu nói còn ngai ngái giọng mũi, loáng thoáng nỗi ấm ức mà chính cậu cũng không hề nhận thấy.
"Xin lỗi, giờ tôi mới nhận được."
Cự xà xưa nay cao ngạo ôm chặt Tạ Kiều, nói lời xin lỗi đầu tiên trong đời hắn.
Cách lớp áo quần mà Tạ Kiều vẫn cảm nhận được nhiệt độ lạnh băng từ cơ thể Ngu tiên sinh, da thịt được ôm run lên khe khẽ, cậu thấy rất ngại ngùng: "Không phải lỗi của Ngu tiên sinh, là tại em không nói rõ."
"Vậy thì em hãy lặp lại."
Giọng nói đi kèm nhịp thở của Ngu tiên sinh ngân lên trên đỉnh đầu.
Tạ Kiều bỗng thấy, Ngu tiên sinh còn căng thẳng hơn cậu.
------ tựa như sợ rằng chỉ là giấc mộng thôi.
Hàng mi run rẩy, cậu lấy can đảm gọi hắn: "Bạn trai."
Nói xong vành tai cũng đỏ bừng.
Ôi, giá có khe nứt nào cho mình chui lọt.
Ngu Hàn Sinh nhìn mảng đỏ lan rộng từ cổ lên tai của cậu, cụp mắt, "ừ" một tiếng thật trầm, thế rồi-----
Hôn lên vành tai đỏ bừng của cậu.
Oành một tiếng.
Sợi dây cung căng chặt trong đầu nhao nhao đứt đoạn, cậu chỉ biết siết chặt tay áo Ngu Hàn Sinh.
Đúng lúc này có người gõ cửa.
Cậu vội vàng tách khỏi Ngu Hàn Sinh theo phản xạ: "Để em đi xem nhé."
Trên đường xuống cầu thang cậu áp mu bàn tay lên mặt, bước chân thoáng ngừng.
Mặt mình... nóng quá đi thôi.
Mà Ngu Hàn Sinh còn lặng lẽ theo sau lưng cậu.
Nghĩ đến đây mặt cậu càng thêm nóng.
Cậu chưa ra đến cửa hồn ma đã tạm ngừng lau kính để đi mở cửa rồi.
Mèo Mun bước vội vào, còn quên luôn đóng cửa.
Hồn ma đưa qua một cốc nước.
Sau khi tu thẳng một hớp, Mèo Mun bàng hoàng nói: "Sáng em đến Liễu Âm một chuyến, mọi người biết em nhìn thấy gì không?"
Tạ Kiều ngơ ngác.
Yêu tinh vừa bay vừa trượt cầu thang xuống the thé đáp: "Nhiều ơi là nhiều thịt bò."
Tạ Kiều: "... Được rồi tối làm cho em."
Ni Ni suиɠ sướиɠ muốn bay lên vai Tạ Kiều, nhưng bay được nửa được đã bị ánh nhìn lạnh băng của Ngu Hàn Sinh quét tới, nó chỉ có thể phanh xe trong hoảng hốt.
"Chẳng khác lắm đâu."
Mèo Mun sờ cằm, đoạn lấy điện thoại: "Em chụp ảnh đây."
Tạ Kiều tò mò lại gần, nhưng đến khi thấy rõ tấm hình cậu bỗng trợn trừng hai mắt, gò má đỏ ửng bất thường lại trở nên trắng bệch, biến phắt về nguyên hình.
Ngu Hàn Sinh bế con thỏ tai cụp trụi lông dưới sàn nhà lên, im lặng liếc nhìn Mèo Mun.
Mèo Mun vội vàng tắt điện thoại, chuyển sang tường thuật bằng lời văn: "Lúc em đến nhà Liễu Âm Cư Sĩ dưới sàn chỉ còn lại đầy-----"
Ngu Hàn Sinh cau mày.
Mèo Mun tự động làm mờ.
"Liễu Âm Cư Sĩ chết rồi, nhưng máy tính vẫn mở, còn tự động tải văn bản lên, em báo cảnh sát ngay sau đấy, cảnh sát nói chuyện này khá khó nhằn, bởi một nhóm độc giả của cậu ta cũng tử vong đột ngột, hiện trường hệt như tiểu thuyết miêu tả, chỉ sợ là ma quỷ lộng hành, nhìn phát sợ."
Hồn ma bên cạnh vẫn ung dung lau kính.
Liễu Âm Cư Sĩ?!
Thỏ tai cụp trong lòng Ngu Hàn Sinh mãi vẫn không bình tĩnh lại được, cậu cứ tưởng tác giả bận việc nên không cập nhật, hóa ra đã bị gϊếŧ hại sao...
Hồi lâu, cậu mới hỏi: "Có phải bọn họ đều tham gia nhóm truyện của tác giả không?"
"Làm sao anh biết?" Mèo Mun ngờ vực.
Vì kinh hãi quá độ nên Tạ Kiều còn quên không hỏi Mèo Mun vì sao đi giục chương mà phải đến tận cửa.
Cậu đang nghĩ đến độc giả đăng bài trên diễn đàn nói mình gặp chuyện lạ cách đây một tuần, mà [truyện ma Liễu Âm] được cập nhật chừng bốn ngày trước, tình tiết này giống với sự thật thành tiểu thuyết hơn là tiểu thuyết thành sự thật.
Thỏ tai cụp dùng chân ôm điện thoại, nhọc nhằn bấm mở.
Quả nhiên [truyện ma Liễu Âm] không ghi tên cậu.
Tạ Kiều trầm ngâm rồi nói: "Không phải truyện ma hóa thật, mà là thi trành gϊếŧ người qua mạng rồi đăng lên làm tiểu thuyết."
Mèo Mun cân nhắc ý kiến này, còn Ni Ni thì dù không hiểu nhưng vẫn gật đầu cổ vũ.
Thỏ tai cụp bé bỏng lại nói: "Chúng mình phải tin vào khoa học."
Mèo Mun và Ni Ni tán đồng.
Lý Trạch bưng đĩa hoa quả từ bếp đi ra: ... hình như sự có mặt của tất cả mọi người ở đây đều không khoa học.
Mèo Mun chưa tới được bao lâu thì cảnh sát tới.
Tạ Kiều biến trở lại hình người, bình tĩnh lấy lời khai.
Gặp cảnh sát quá nhiều, cậu không còn thấp thỏm như những ngày đầu mà đã bắt đầu xử sự thoải mái, chẳng qua những vấn đề liên quan đến Ngu tiên sinh và sách sưu tầm, cậu vẫn tỏ vẻ không biết tẹo nào: "Tôi cũng không hiểu sao thi trành lại tự dưng biến mất, Ngu tiên sinh cũng vậy."
Viên cảnh sát quèn Ngô Nhạc theo chân vị cảnh sát lão làng lập biên bản cho Tạ Kiều không chỉ một lần, nghiêm mặt: "Nếu cậu còn không hợp tác với cảnh sát-----"
Chưa nói dứt lời, cảnh sát lão làng đã ngắt lời cậu ta, tiện thể kéo Ngô Nhạc đến chào Ngu Hàn Sinh: "Quấy rầy tổng giám đốc Ngu rồi."
Ngu Hàn Sinh gật đầu khe khẽ.
Rời khỏi trang viên, Ngô Nhạc lo lắng nói: "Chú Trần, cậu ta không nói thật."
"Ít nhất cũng biết đầu đuôi vụ việc." So sánh với Ngô Nhạc cuống cuồng, Lão Trần ung dung hơn hẳn, "Miễn là cậu ta có thể đánh lại được thi trành, thì quá trình đánh lại ra sao không quan trọng."
"Tại sao ạ?" Ngô Nhạc thắc mắc.
"Thời buổi này, bí mật một người biết mới gọi là bí mật, kể cho người khác thì không yên lòng, ai biết dưới lớp da người có phải thi trành hay không đâu chứ." Lão Trần rút hai điếu thuốc lá, đưa Ngô Nhạc một điếu, "Người ta không muốn nói, thì đừng tọc mạch."
Ngô Nhạc nhận điếu thuốc, đột nhiên nghĩ đến một khả năng: "Nếu cậu ta chính là thi trành thì sao ạ?"
Lão Trần ngập ngừng, cuối cùng không đả kích lòng nhiệt tình của Ngô Nhạc, chỉ vỗ vai cậu ta: "Cũng không phải không có khả năng, nhưng chúng ta phải có chứng cứ chứ."
"Cháu sẽ cố gắng tìm ra chứng cứ!"
Ngô Nhạc kiên quyết nói.
Lão Trần: ...
Sau khi cảnh sát rời đi, Tạ Kiều vẫn ngồi trên sofa nghĩ ngợi.
Cậu nghĩ không thông một vấn đề, nếu thi trành có thể gϊếŧ người qua mạng, vậy thì việc gì phải đăng thành truyện, khiến cảnh sát chú ý tới, thế chẳng phải là tốn công vô ích sao?
Cậu nghĩ quá say mê, lúc ra ngoài tưới dịch dinh dưỡng cho đám cỏ cậu còn bất giác hỏi thành lời: "Sao thi trành lại phải gây chú ý vậy nhỉ?"
Thế rồi cậu nghe Ngu Hàn Sinh đáp phía sau lưng: "Để gây khủng hoảng."
Khủng hoảng?
Tạ Kiều bối rối quay đầu.
"Tay."
Ngu Hàn Sinh chợt nói.
Nhiều cỏ đang nhìn vậy cơ mà, làm thế thì ngại chết.
Nhưng Ngu tiên sinh nhìn cậu chăm chú quá, cậu không chống cự được, cuối cùng vẫn đưa tay.
Chúng cỏ tức thì chép miệng.
Nhưng khi chạm tay vào Ngu Hàn Sinh, cảnh vật trước mắt đột nhiên đổi khác.
Không còn là sân cỏ.
Thay vào đó là một quả cầu xanh lam khổng lồ.
Màu xanh bao phủ phần lớn diện tích quả cầu, nhưng sương tro màu xám đã chiếm lấy mảng hành tinh phía nam trục chính.
Màu xanh là đại dương sao?
Tạ Kiều thầm nghĩ bụng.
Hình như nghe được lời cậu thầm nói, nên bề mặt quả cầu bỗng xuất hiện liên tiếp những bức hình.
Một con cá lưng bạc nhảy ra khỏi dòng suối đột ngột kết băng, giọt nước bắn vào cành khô, cành khô loang thành mảng màu xanh biếc, mảng màu xanh biếc lặng lẽ lan đến hiên nhà, dưới hiên nhà ngân vang tiếng khóc đầu tiên của đứa trẻ sơ sinh....
Cậu hiểu, màu xanh lam biểu trưng cho sự sống.
Nhưng màu lam ấy đã quá nhạt nhòa, những nơi nhạt nhất còn chẳng thấy sắc xanh, mà dần dà chuyển sang sắc xám, hình ảnh không trung thay đổi, biến thành vô số khuôn mặt tuyệt vọng và mê man đang khuếch tán cơn khủng hoảng vô hình.
Tạ Kiều im lặng.
Sương xám chiếm đoạt sự sống, khủng hoảng cũng kìm hãm sự sống, khi tất cả sự sống trên hành tinh biến mất, khi toàn bộ hành tinh bị sương tro bao phủ vĩnh hằng, thì thế giới sẽ tĩnh mịch như thế giới của trại chăn nuôi.
Vậy nên dù là ở bên trong phòng tuyến, thì vẫn không bao giờ thiếu những cơn khủng hoảng do thi trành gây nên.
Có lẽ nhận ra tâm trạng cậu chùng xuống, Ngu Hàn Sinh nắm chặt tay cậu.
Hai người đan tay.
---- liền kề không bỏ.
Tạ Kiều nhìn Ngu Hàn Sinh, bỗng nhiên, cậu cảm thấy không lo lắng nữa.
Hình ảnh trước mặt dần dần biến mất, sân cỏ lại lần nữa hiện lên.
Khương Lê tiếp lời rất tự nhiên: "Em hiểu rồi, ví dụ thế này nha, nếu có một con thỏ tai cụp hung hãn cả ngày lảng vảng trước mặt anh, thì chắc chắn anh sẽ khủng hoảng lắm đúng không, mà khủng hoảng vậy rồi thì làm sao làm việc được nữa chứ."
Tạ Kiều chần chừ chốc lát: "Nhưng mình chính là một con thỏ tai cụp hung hãn mà."
Khương Lê: ???! Mình đã lọt vào ổ thỏ tai cụp rồi sao??
Cỏ vong linh u ám tức thì khó thở, cọng cỏ héo xìu.
Tạ Kiều nhìn Khương Lê bằng ánh mắt lo lắng, quyết định không nói cho đối phương bên cạnh cậu đây còn có cả một con rắn chín đầu luôn nữa.
Thấy Tạ Kiều để ý đến Khương Lê, Ngu Hàn Sinh lạnh lùng nói: "Mùa đông cỏ chết là bình thường, nhổ đi là được."
Tạ Kiều: ...
Nghe vậy Khương Lê ngẩng phắt đầu, ưỡn lá cao vút.
Xem ra không phải vấn đề gì nghiêm trọng.
Tạ Kiều thở phào, tưới dịch dinh dưỡng cho đám cỏ xong xuôi cậu lại về phòng kiểm tra sách sưu tầm.
Con số ngoài bìa đã nhảy từ lên thành .
/.
Lại gần hơn chút nữa.
Dựa vào bảng phân cấp trước đây của cậu, sức mạnh của thi trành tấn công cậu lần này ở mức dưới , là cấp tráng miệng.
Cậu lại vào trang mạng theo dõi sương xám, diện tích sương xám bao phủ đã giảm bớt .% khi sương xám bị hấp thụ, cậu đoán rằng tạo ra một con thi trành cấp tráng miệng không phải chuyện đơn giản với bọn sương xám.
Tạ Kiều đăng một bài đăng mới.
[Xie] khác với thi trành nhập môn, thi trành cấp tráng miệng tự có ý thức riêng, cũng có thể di chuyển qua internet
Bài đăng của cậu trở nên nổi tiếng, có lẽ là nhờ ý tưởng mới.
Mà cậu không ngờ cách phân loại có tính gà mờ của cậu lại được đài truyền hình mặt đất sử dụng.
Trên chương trình thời sự buổi chiều, người dẫn chương trình nói rõ: "Vụ án gϊếŧ người hàng loạt ở Liễu Âm đã được phá giải, kẻ gây án là một con thi trành cấp Tráng miệng, bất đồng với thi trành cấp Nhập môn ở chỗ có thể di chuyển qua đường mạng, ẩn nấp trong nhóm chat, hiện đã bị tiêu diệt tại chỗ..."
Mọi người trên weibo cũng đang bàn luận về tin tức này.
[fan của dưa chua] có cấp Tráng miệng thì cũng có Bánh ngọt nhỉ?
[thịt ba chỉ sốt tương] có thật, đấy là ý kiến của một cao thủ trên diễn đàn, người ta đồn là chuyên gia bên phòng tuyến phương Nam nên mới hiểu biết rõ ràng đến thế
[bánh đậu xanh] may không phải thi trành nào cũng thế, hôm nay nghe tin là tôi tắt mạng cả ngày, chỉ sợ thi trành chui ra từ điện thoại
[bánh ú] em cũng thế, trước khi có thông báo của cảnh sát thì khả năng nào cũng có thể xảy ra, mà thực ra biết là thi trành xong em còn nhẹ nhõm hơn, vì ít ra cũng thấy được sờ được
Tạ Kiều vào weibo, nhưng không tham gia bình luận, bởi có vị đại gia nhắn tin cho cậu.
Một quảng cáo ba chục nghìn.
Tạ Kiều nhận tiền xong lập tức đăng bài.
[Tạ Kiều] nội thất gỗ thiết kế riêng miễn phí vận chuyển [liên kết]
Người hâm mộ bấm like rất tử tế.
[trưởng fanclub Tạ Kiều] Tạ Kiều được nhận quảng cáo rồi mừng quá!
[vằn thắn nhỏ] hình như Kiều Kiều không để ý thi trành lắm á, không có ý gì đâu mình thấy vậy thôi, bên ngoài sục sôi, bên mình yên ả, làm mình tăng ca cũng bình tĩnh hơn nhiều, mong chương trình phát sóng trực tiếp ngày kia quá
[bao giờ hậu viện hội nào đó mới từ chức] lầu trên, chuẩn bị bay nick
Mà trong một căn nhà ở Liễu Âm, Lam Tề đang ngồi xem thời sự.
Khi nghe đến bốn chữ 'tiêu diệt tại chỗ', y trầm ngâm nói: "Từ từ đã."
Con tướng liễu kia yếu đi à.
"Từ từ gì ạ?"
Lam Mông ngạc nhiên hỏi.
"Không có gì." Lam Tề ôn hòa đáp, "Anh chỉ đang nghĩ xem nên mặc gì đưa em đến chương trình ngày kia."
Buổi tối, Tạ Kiều tắt điện thoại, cởϊ áσ len trắng chuẩn bị đi tắm rửa.
Cởi xong áo len cậu bỗng cứng đờ.
Áo len có vết máu nhàn nhạt sau lưng.
Sau khi thi trành xuất hiện buổi sáng cậu chỉ bị lửa của Ni Ni uốn tóc mà thôi, không bị thương nơi nào.
Vậy thì vết máu...
Trái tim cậu siết lại, đến gõ cửa phòng Ngu tiên sinh.
Cửa mở------
Ngu Hàn Sinh ngồi đọc sách trên ghế, cậu lại gần, nghĩ xem nên mở lời ra sao.
"Còn sợ sao?"
Ngu Hàn Sinh nhíu mày.
Tạ Kiều ngơ ra chưa kịp đáp, Ngu Hàn Sinh lại tưởng cậu vẫn sợ thi trành, liền ung dung bế cậu lên đùi hắn.
Thế rồi hắn giở một cuốn truyện thiếu nhi mua cho Tạ Kiều trên kệ, đọc rất dịu dàng: "Gấu Mèo tiến vào rừng rậm, nhìn thấy tòa tháp nhọn đầu..."
Chỉ là giọng nói vẫn còn lạnh quá.
Sợ Ngu Hàn Sinh bị thương, Tạ Kiều không dám ngồi trên đùi hắn, chỉ dám rê mông ra mép ghế một cách cực kỳ cẩn thận.
Ai ngờ Ngu Hàn Sinh càng ôm càng chặt, hai người dính sát vào nhau, bầu không khí không khỏi trở nên hầm hập nóng, Tạ Kiều nuốt nước miếng, xoay người đối mặt với Ngu Hàn Sinh, rồi cởi cúc áo sơ mi của hắn.
"Tạ Kiều, em biết mình đang làm gì không?"
Ngu Hàn Sinh kiềm chế nói.
Tạ Kiều run tay một cái, đây là lần đầu cậu cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Ngu tiên sinh, thì ra Ngu tiên sinh cũng không lạnh toát toàn thân.
Ít nhất là hiện giờ không lạnh.
Nhưng vừa cởi hai chiếc cúc, cậu đã khựng lại, sống mũi cay cay.
Lồng ngực Ngu tiên sinh chằng chịt vết thương, có mới có cũ, chẳng thể nào hình dung ra nỗi đau của anh ấy, mà vị trí trái tim vẫn còn rỉ máu đậm màu.
Có lẽ đó là nơi dành cho vảy ngược...
Ngu tiên sinh rút vảy ngược trân quý nhất từ vị trí trái tim.
Cậu không dám chạm vào vết thương, cậu chỉ thổi rất nhẹ nhàng.
------ cũng rất tỉ mỉ.
Càng thổi vành mắt cậu càng đỏ.
Hôm nay Ngu tiên sinh không nhận ra sự xuất hiện của thi trành, là bởi vết thương trở nặng sao.
"Khóc nữa sẽ hôn em."
Ngu Hàn Sinh nhìn Tạ Kiều chăm chú.
Tạ Kiều sụt sịt, kìm nén tâm trạng của mình: "Ngu tiên sinh, anh lấy vảy ngược về đi." Cậu không muốn Ngu tiên sinh bị thương.
Dứt lời cậu ngước đầu.
Vảy đen ẩn hiện trên vầng trán cậu.
Ngu Hàn Sinh lặng yên nhìn cậu, đặt một tay lên chiếc cổ thon dài của cậu, giọng nói hắn phảng phất bên tai: "Vảy ngược của tôi ở nơi này."
Tạ Kiều nhắm mắt, khi cậu cho rằng Ngu tiên sinh sẽ lấy vảy ngược về-----
Một nụ hôn lạnh băng đặt lên môi cậu.
Em mới là vảy ngược của ta.