Ngoại trừ cửa sổ toàn cảnh do đạo diễn phụ trách chuyển đổi trên sóng livestream, thì mỗi vị khách mời đều có riêng một cửa sổ trực tiếp, dù màn ảnh của Tạ Kiều đang tắt nhưng mọi người vẫn nghe ra cậu đang nói chuyện với một người đàn ông lạ.
Ban đầu, nội dung cuộc hội thoại vẫn rất bình thường, có điều càng nghe càng không đúng lắm, người xem còn chưa hiểu rõ nguồn cơn thì âm thanh đã bị ngắt mất.
Sau một bước đệm im ắng, có người ngẫm lại âm thanh ban nãy, rồi bắt đầu bàn bạc trên weibo.
[pudding sữa đậu đỏ] ???! Ê đấy là tiếng hôn phải không! Tôi nghe mà đỏ mặt luôn, hóa ra hít thở nghĩa là vậy hả QWQ
[khoai lang nướng] nghe giọng còn là đàn ông cơ, ui thế chẳng phải là come out trực tiếp sao! Gay cấn vãi
[lẩu mỡ bò] gay thì gay thật, nhưng tò mò cảm xúc của fans, chắc fan bạn gái rút hết rồi đấy nhỉ
Từ khóa ra ngoài hít thở lập tức trèo lên hot search, mà người hâm mộ của Tạ Kiều còn thật sự nghiêm túc trả lời bình luận.
[má lúm nhỏ của Tạ Kiều] fan bạn gái? Xin lỗi! Bọn mình không có tập thể này, Tạ Kiều có bạn trai hay bạn gái cũng được, ấy mà mãi mới được lên hot search một lần ha
[kiwi sấy] ai lại nói thế, từng có nhé, nhưng bị hậu viện hội một tay che trời nào đó tống cổ rồi
[kem đá xoài] trời ơi đi quay show cũng đi cùng kìa, nhất định là cún con dính người rồi! Tôi chỉ muốn biết hậu viện hội chèo thuyền Ngu Kiều đã tan nát con tim chưa @hậu viện hội chính thức của Tạ Kiều
Tập đoàn người hâm mộ Tạ Kiều bị hậu viện hội đàn áp lâu năm, nay được bình luận cuối cùng soi lối, lập tức nhao nhao khích bác hậu viện hội, kệ thây khả năng sẽ bị cho ra đảo.
[bé vải] alo có vẻ Tạ Kiều có bạn trai rồi nè
[Cá nướng Vạn Châu] alo có vẻ Tạ Kiều có bạn trai rồi nè
[ớt đèn lồng vàng] alo có vẻ Tạ Kiều có bạn trai rồi nè
...
Tuy nhiên bọn họ không ngờ rằng không một tài khoản nào bị xóa sổ cả, thế là không ít người hâm mộ suиɠ sướиɠ nghĩ thầm, chìm thuyền thế này thì chắc hẳn hậu viện hội đang bận tan nát cõi lòng rồi.
Tạ Kiều cố tỏ vẻ bình tĩnh mà bước khỏi cầu thang, chẳng qua là đã ngượng chín cả mặt.
Diệp Trần Tiêu và Đàm Đàm không biết chuyện mới xảy ra, hai người vừa thanh toán xong đi ra ngoài siêu thị, Đàm Đàm quan tâm hỏi: "Anh Tạ đi đâu hít thở mà lâu thế, có cảm thấy không khỏe chỗ nào không?"
Tạ Kiều: ...
[muahahahaha hít thở ư]
[mình cũng muốn đi hít thở với anh đẹp trai]
[trước tiên, cô phải có một người bạn trai cái đã]
[hự]
Tạ Kiều nói lảng đi: "Không sao, mình mau về đã."
"Được anh."
Đàm Đàm lập tức chú tâm vào nhiệm vụ.
Ba người quay về biệt thự, đội Lam Mông đã bắt đầu nấu cơm, ngửi hương thơm cũng đoán được mùi vị chắc chắn không tồi.
"Em không biết nấu nướng, để em rửa rau cho." Đàm Đàm chủ động lên tiếng.
Diệp Trần Tiêu liếc nhìn đội Lam Mông, khả năng đã bắt đầu cảm thấy áp lực nên cũng bất ngờ mở miệng: "Tôi rửa cùng."
Tạ Kiều nhìn Diệp Trần Tiêu một cái, Diệp Trần Tiêu quay sang nói: "Tôi không muốn thua thôi."
[hờ, giờ cũng sợ thua rồi hả, thế mà ban nãy ở siêu thị sao hung hăng thế?]
[nước đến chân mới nhảy giống mình trước khi thi ghê]
[má bồ nói làm tui nhớ ra tui còn hai môn chưa học, đi giở sách vội]
Trong lúc Đàm Đàm và Diệp Trần Tiêu sơ chế, Tạ Kiều bắt tay vào phi tỏi, sau đó trộn chung tỏi băm sống và tỏi băm chín, đợi miến chín thì trút phần tỏi thơm nức lên miến sánh nước lèo là hoàn thành miến tỏi.
Tiếp theo là công đoạn xử lý nấm đùi gà, Tạ Kiều chọn mua nấm đùi gà vì xét đến mùi vị đậm đà, sau nấu lên mang hương như thịt, cậu cắt nhỏ cây nấm, lăn nấm qua bột mì rồi chiên vàng, cuối cùng bỏ ớt thái nhỏ vào đảo chung.
Như vậy món nấm đùi gà cay đã hoàn thành, nấm vàng ruộm phủ lớp dầu mỏng, kết hợp với màu đỏ của ớt, hương sắc vẹn toàn.
Chẳng mấy chốc đạn mạc đã chấn động, song không phải vì vẻ ngoài của món ăn, toàn là món nhà làm cả, phong cách trình bày của đội bạn cũng chẳng nhạt nhòa hơn, chênh lệch hai bên không lớn, nhưng thứ thật sự khiến người xem phải ngạc nhiên là độ phong phú trong món ăn Tạ Kiều nấu.
Thịt Phúc Đỉnh, miến đậu, thịt băm chưng cà, nộm nấm đùi gà, cà khoanh giả cá... Khẩu phần mỗi món tuy ít nhưng số món lại đa dạng vô cùng.
Trong khi đội Lam Mông chỉ làm bốn món.
[đệt! Ngầu thế, từ năm nguyên liệu cũng nghĩ ra được nhiều món ăn vậy à, em nghĩ em lên show thì chỉ nhớ được cách xào mà thôi]
[tốc độ cũng khiếp, chỉnh lửa vừa tay luôn]
[huhuhu em muốn có bạn trai như Tạ Kiều, tiếc là anh đã có bạn trai mất rồi, chỉ có thể lùi một bước về sau làm fan nhỏ bé mà thôi]
[tui bị buộc làm fan!]
Vốn cũng chỉ là một lần lên hot search, vậy mà người hâm mộ Tạ Kiều đã tăng từ năm trăm nghìn lên đến một triệu, hơn nữa tốc độ tăng còn không hề chậm lại.
Tạ Kiều vẫn chuyên tâm nấu nướng.
Sau khi hoàn thành món ăn cuối cùng, cậu liền đứng gọn một bên.
"Không hồi hộp nữa nhỉ."
Lam Tề cũng làm xong món cuối, không quan tâm kết quả mà tiến tới bắt tay với Tạ Kiều: "Tâm phục khẩu phục rồi."
"Ngại quá, em không tiện lắm."
Tạ Kiều để lộ vết tương còn dính trên tay.
Lam Tề nhìn cậu hồi lâu, đoạn thu tay về.
Tạ Kiều tranh thủ rửa tay.
Đàm Đàm và Diệp Trần Tiêu bắt đầu đóng gói, rửa tay xong Tạ Kiều cũng hỗ trợ gói đồ.
Đồ ăn được đóng gói xong xuôi sẽ do nhân viên thành phố dưới lòng đất đến bỏ vào túi giao hàng.
"Sau đây xin mời mọi người cùng lên phòng chiếu phim xem phát sóng trực tiếp." Đạo diễn Thẩm nói vọng ra từ đằng sau máy quay phim.
Đoàn người nối gót đến tầng hai.
Diện tích phòng chiếu phim rất lớn, khoảng ba mươi mét vuông, có thể đồng thời chứa được mấy chục người.
Tạ Kiều ngồi cạnh Đàm Đàm, Diệp Trần Tiêu do dự một hồi rồi cũng ngả lưng bên cạnh Đàm Đàm, thành viên một đội về chung một chỗ.
[ngồi với nhau cũng khó khăn ghê, tôi còn tưởng Diệp Trần Tiêu sẽ qua chỗ thầy Lam ngồi chứ]
[dẫu sao cũng cùng đội mà]
[giáo sư Lam mới ba chục thật đấy à, trông phong thái không giống người thế hệ đấy lắm, so với chú này thì Lam Mông cứ như trẻ con ấy]
[chững chạc chín chắn thôi chứ có làm sao? Nhưng cứ thấy tên này quen quen, hình như nghe qua ở đâu rồi ấy]
Tạ Kiều ngồi xuống ghế, vốn tưởng chỉ là màn hình phẳng bình thường thôi, không ngờ lại là công nghệ hình chiếu ảo D, làm Tạ Kiều phải nhướng mày kinh ngạc.
Hình chiếu cho thấy cảnh tượng nhân viên mặc đồng phục trắng lái xe đến cổng vào thành phố dưới lòng đất, sau hàng loạt quy trình kiểm tra, anh tiến vào thang máy.
Thang máy hạ xuống rất nhanh, sắc đen lần lượt trôi qua tầm mắt, nơi tận cùng màu đen sẽ là lòng đất sâu hoắm.
Lam Tề trầm ngâm suy nghĩ.
[Vãi! Nhìn trên mạng thôi mà em cũng sợ độ cao các bác ơi]
[muốn chiêm ngưỡng thành phố dưới lòng đất quá, phấn khích ghê, mình rủ cả bố mẹ đến xem luôn này]
[dưới đất không có ánh sáng thì có thể nào sẽ rất tối không]
Thang máy dừng lại, nhân viên xách đồ ăn bước ra ngoài.
Đúng là lòng đất rất tối, cần tiết kiệm nhiên liệu nên chỉ có một nguồn sáng nhân tạo trên đỉnh vòm, nhưng khi ống kính lia tới gần, một thành phố đồ sộ hiện ra trước mắt, tòa nhà cao nhất phải cao đến hai trăm tầng, hùng vĩ đến nghẹt thở, cảm giác chấn động không thốt nên lời.
[dã man... làm thế nào làm được vậy]
[thật sự có cảm giác an toàn, tôi cũng phải kiếm tiền dẫn nhà tôi xuống!]
[khách hàng là cư dân của thành phố dưới lòng đất ư]
Tuy nhiên nhân viên giao hàng không tiến vào bên trong thành phố mà tới công trường bên cạnh.
Một người công nhân đang dỡ bao xi măng xuống xe chở hàng, tay anh trắng bất thường, nổi rõ mạch máu tím vì lâu ngày không ra nắng.
"Chào anh, đồ ăn anh đặt đến rồi ạ."
Nhân viên giao hàng đưa hộp đồ ăn cho đối phương.
Người công nhân chưa vội nhận ngay, mà cuống quýt lau tay lên quần áo như sợ mình làm bẩn đồ ăn, sau đó anh xấu hổ cúi đầu với ống kính, lóng ngóng nói: "Cảm ơn."
Dỡ xong xi măng, anh cởi đồng phục trở về nhà trọ.
Anh ngồi xuống ghế, có vẻ đang chờ điều gì đó.
Một lát sau, một cậu bé đeo cặp sách tiến vào, lon ton chạy về phía anh: "Ba!"
"Con nhớ ba lắm."
Bé trai nhào vào lòng bố.
Người công nhân run rẩy đôi tay, không thường xuyên gặp gỡ con trai khiến anh ta bối rối, chỉ dám khẽ ôm hờ, rồi chào con đầy ngắc ngứ: "Cao hơn rồi, lần trước con mới đến đầu gối ba nhỉ."
[ầy, có tuổi rồi xem mấy cảnh này cứ thấy chạnh lòng]
[bỗng thấy có dịch dinh dưỡng mà ăn là tốt lắm rồi, còn bao nhiêu người đang lặng lẽ phấn đấu ở những nơi ta không nhìn thấy, cuối cùng sương xám cũng sẽ qua thôi]
[hic show này nhất định phải hot đấy!]
Tạ Kiều âm thầm kính trọng.
Không bao lâu sau đó, đồng nghiệp của anh công nhân cũng trở lại, mọi người chen chúc quanh bàn với hai suất cơm năm trăm tệ, sức ăn của người lao động chân tay rất khỏe, nhưng ai nấy đều ăn dè ăn sẻn, có lẽ vì mong bạn bè của mình thêm được mấy thìa.
Cuối cùng, nhân viên thu dọn hộp đồ ăn đã được ăn sạch sẽ, hỏi người công nhân: "Thưa anh, chúng tôi có thể hỏi anh hài lòng về suất ăn nào hơn chứ ạ?"
"Tôi thích cả hai."
Người công nhân luống cuống khoát tay với ống kính.
"Vậy anh thích nhất phần nào ạ?" Nhân viên lại hỏi.
Tạ Kiều bất giác thẳng lưng, Diệp Trần Tiêu cũng ngả người về trước im lặng theo dõi, bầu không khí chợt trở nên đầy hồi hộp.
Dưới sự hỏi dồn của nhân viên, cuối cùng anh công nhân cũng chỉ vào suất thứ hai.
Lúc này Tạ Kiều mới dám thở phào.
"Đội mình thắng rồi!" Đàm Đàm lộ rõ vẻ mừng rơn trong giọng nói.
Diệp Trần Tiêu âm thầm thở ra, nhưng lời thốt ra lại thành: "Có gì lạ lắm chắc?"
[alo người chỉ biết rửa rau không có quyền lên tiếng]
[nhưng mình có một thắc mắc, xây dựng cả một thành phố trong thời gian ngắn như vậy thì lấy đâu ra nhân lực nhỉ]
[ừ chuẩn, cảm giác chỉ có chừng một nghìn công nhân thôi ấy]
Tạ Kiều cũng đặt nghi vấn về đề tài này, tuy nhiên chẳng bao lâu câu hỏi của cậu đã có lời giải đáp, tại lớp ngoài cùng của thành phố dưới lòng đất, có hơn mười nghìn người máy khổng lồ đang hỗ trợ công nhân làm việc, mà trên mình mỗi người máy đều có một dấu chân xanh.
----- là logo của tập đoàn Họ Ngu.
[chân thỏ! Là người máy Họ Ngu sản xuất, trời ơi còn sản xuất cả người máy xây dựng luôn sao]
[nước mình chắc chỉ có tập đoàn Họ Ngu là đủ khả năng này thôi]
[ui lại nhớ năm xưa Họ Ngu còn thiếu người đến mức cho bầy mèo đi bán nhà cơ ấy, thoắt cái giờ đã thành trùm rồi]
Tạ Kiều từng cho rằng trình độ phát triển ngành khoa học kỹ thuật của thế giới này chỉ tương tự thế giới ban đầu của cậu mà thôi, đến giờ, sau khi tận mắt chứng kiến người máy xây nhà bằng tốc độ kinh hoàng, cậu mới ý thức được khoảng cách chênh lệch đã kéo dài vạn dặm.
Tuy nhiên do có nạn sương xám, cho nên mức sống người dân còn bị chững lại ở thời kỳ trước sương xám, ngay cả khi khả năng khống chế phản ứng nhiệt hạch tiếp tục đạt được bước tiến mới, thì vẫn không có những cuộc cách mạng liên quan đến tiêu dùng, đa số tài nguyên đều tập trung vào việc chống lại sương xám.
Cậu nhìn logo trên mình người máy, bỗng thấy hãnh diện cực kỳ.
Nhìn kìa, kia là người máy của Ngu tiên sinh đó nhá.
Cậu thanh niên trên màn hình hiện lên với khuôn mặt tự hào, ánh mắt như rắc bột vàng, toàn thân lập lòe phát sáng, khiến người ta khó mà dời được mắt.
Ngu Hàn Sinh trong xe khẽ nhấp môi, chụp ảnh màn hình, thiết lập thành hình nền điện thoại.
Hạ Giản ngồi ghế lái, Phương Hòa có việc bận về trước, cậu ta sẽ chịu trách nhiệm đón Tạ Kiều về.
Hạ Giản cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của Ngu Hàn Sinh qua gương chiếu hậu.
Dù Ngu Hàn Sinh thích uống nước ngọt, nhưng sau khi Lý Trạch lắm mồm trêu một câu rằng đó là đồ uống trẻ con, thì hắn cũng ít uống hẳn đi, chỉ uống vào những dịp đáng ăn mừng, ấy vậy mà hôm nay hắn lại mua nước ngọt.
------ còn mua những hai lon.
"Ấy mang cả cho tôi à." Hạ Giản giật mình.
Nhưng cậu ta chưa kịp nói cảm ơn thì đã thấy Ngu Hàn Sinh tắt điện thoại, sửa lời: "Của Tạ Kiều."
Hạ Giản: ...
Có điều Ngu Hàn Sinh vẫn ném một chai nước khoáng qua.
Hạ Giản mở nắp tu một ngụm, xong xuôi ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hết giờ rồi mà sao chưa ra nhỉ."
Tạ Kiều ra muộn vì vừa ghé vào ngân hàng một xíu.
Có số tiền thưởng năm trăm nghìn của tập lần này là đủ điều kiện để triệu hồi succubus, sau khi rút tiền, succubus hiện lên trong khung ảnh trong sách sưu tầm, cậu lẩn sâu một xó, khép sách vào, lúc sắp đến gần chiếc xe đỗ ven đường-----
Thì một bàn tay phụ nữ vắt lên vai cậu.
Cậu đứng sững.
Không phải đấy chứ.
Cậu xoay người, người sau lưng cũng thu tay, quả nhiên chính là succubus.
Succubus có dáng người cao thon, trang phục mỏng manh, khuy áo cũng hững hờ phanh tới ngực, thấy Tạ Kiều nhìn sang nàng còn nhướng mày một cái, giọng nói mang nét quyến rũ của phụ nữ trưởng thành: "Nhìn chị làm chi?"
Chủng tộc các nàng xưa nay chưa bao giờ ngại phô bày sức hấp dẫn.
Ấy thế nhưng Tạ Kiều lại quá là bộc trực: "Chị mau cài hết cúc vào."
Succubus: ...
Nửa tiếng sau, Tạ Kiều dẫn succubus lần đầu ăn mặc nghiêm túc lên xe, cậu kỹ tính vậy cũng bởi sợ Ngu tiên sinh không cho succubus vào nhà.
"Chị ngồi đằng trước nhé."
Tạ Kiều mở cửa cho succubus, còn cậu ngồi hàng sau cùng với Ngu tiên sinh.
"Kiều Kiều, cô ấy là?"
Hạ Giản nghi hoặc, sao quay chương trình xong lại mọc thêm một người hay vậy.
"Chị ấy là họ hàng xa của em ạ."
Tạ Kiều giới thiệu.
Bỗng dưng, Ngu Hàn Sinh đưa cậu một lon nước ngọt.
Cậu cũng đang khát, bèn nhận lấy tu liền, loáng cái đã uống cạn một lon nước.
Muốn nữa.
Cậu nhìn lon rỗng mà thở dài thườn thượt, thật là muốn có thêm một lon nữa.
Như hiểu thấu lòng cậu, người đàn ông bên cạnh ân cần đưa nốt nửa lon trên tay mình.
"Cám ơn anh."
Tạ Kiều ngượng ngùng tiếp nhận.
Trên đường lái xe trở về trang viên Đông Sơn, Hạ Giản nhìn Tạ Kiều và Ngu Hàn Sinh thông qua kính chiếu hậu, cậu ta không khỏi nghĩ thầm yêu đương vào quả là suиɠ sướиɠ.
Radio đang phát tin tức về chính sách mới nhất đối với sinh vật khác loài.
Cậu ta thuận miệng hỏi: "Ngày nào cũng thấy thời sự nhắc đến sinh vật khác loài mà lại chưa gặp ngoài thực tế bao giờ nhỉ, có ai gặp họ thật sự chưa?"
Một thỏ một rắn một succubus trong xe im phăng phắc.
Vẫn lại là succubus nói với Hạ Giản: "Cậu thật là đáng yêu."
Hạ Giản cả đời chưa tiếp xúc với phụ nữ được mấy lần tức thì luống cuống, không biết nên đối đáp thế nào, cậu ta thầm nghĩ giá có Lý Trạch ở đây đỡ lời thì tốt.
"Trông còn ngon nữa."
Tạ Kiều vội vàng nhắc nhở nghiêm túc: "Không ăn được."
Hạ Giản không để bụng: "Chị ấy đùa thôi mà."
Tạ Kiều: Hờm, chắc hẳn không phải chỉ là đùa.
Succubus tiếc nuối dời mắt: "Thôi được rồi."
Lúc đi qua trung tâm thương mại, ngay cả chủng tộc succubus cũng không cưỡng lại được bản năng phái nữ, nàng tò mò muốn vào xem.
"Để em đi với chị ấy vậy."
Tạ Kiều theo chân succubus cùng xuống.
"Cảm ơn."
Succubus thầm thì bên tai cậu, giọng nàng rất nhẹ, nghe cứ như bị lông vũ phất qua, Tạ Kiều ửng đỏ gò má theo phản xạ thông thường, rồi vội lùi xa succubus một chút.
Tuy nhiên bọn cậu chưa đi được mấy bước, Ngu Hàn Sinh đã đến cạnh cậu, nhìn mặt không thôi thì không đoán ra tâm trạng thế nào.
Cự xà liếc gò má ửng đỏ của cậu thanh niên, nhớ Tạ Kiều từng nói mình thích nữ, thế là ánh mắt hắn tức thì trở nên tăm tối.
Vào trung tâm thương mại, succubus bắt đầu thử đi thử đồ, còn Tạ Kiều nhìn tầng trên bán đồ nam, nhớ tới việc mình chưa mua quần áo cho Ngu tiên sinh, liền bảo hắn: "Mình lên tầng trên xem đồ nhá."
Ngu Hàn Sinh im lặng.
Tạ Kiều bén nhạy nhận thấy Ngu tiên sinh không vui, sau khi đi thang máy lên tầng hai, vào một cửa hàng quần áo, cậu mới nhỏ giọng hỏi: "Ngu tiên sinh ơi anh có gì phiền lòng ạ?"
Qua hồi lâu, Ngu Hàn Sinh mới nhìn cậu: "Em vừa đỏ mặt."
Đỏ mặt?
Tạ Kiều chưa nhớ ra ngay mình đỏ mặt lúc nào, vắt óc một hồi mới chợt nhớ tới lúc succubus nói chuyện gần tai cậu.
Cậu vội vàng giải thích: "Là phản xạ tự nhiên khi cách quá gần thôi."
Ngu Hàn Sinh vẫn nín thinh, lặng im nhìn cậu.
Trái tim Tạ Kiều vô cớ loạn nhịp, cậu bật thốt ra mà chưa kịp suy nghĩ: "Lúc anh hôn em đỏ mặt hơn mà."
Vừa nói xong cậu đã hối hận rồi, tim đập dữ lắm, may sao nhân viên trong cửa hàng đều đang phục vụ những vị khách khác, không ai để ý hai người bọn cậu.
Ngu Hàn Sinh nghe đến đây, yết hầu khẽ động: "Không nhớ."
Tạ Kiều lí nhí "ò" một tiếng, còn đang rầu rĩ không biết nên dỗ thế nào thì cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, thế rồi bị kéo vào phòng thử đồ nhanh như một tia chớp.
Rầm một tiếng, cửa đã bị cài then.
Ngu Hàn Sinh ôm cậu từ phía sau, mặt đối diện với gương thử đồ.
Phòng thử đồ đèn đóm tù mù, mặt gương hắt sáng.
Ngay sau đó-----
Người đàn ông hôn lên cổ cậu, làn da cổ mỏng manh và mẫn cảm, cảm giác thân thể như có luồng điện vắt ngang qua, làm vị trí bị hôn tê cứng, Tạ Kiều bất giác run run, càng muốn vùng ra nụ hôn càng mãnh liệt.
Trên hết, phản chiếu trên tấm gương thử đồ------
Cậu thấy rất rõ Ngu Hàn Sinh hôn cậu thế nào, mặt cậu thì đỏ lựng, như loáng cái sẽ nhỏ máu ngay, ấy vậy mà Ngu tiên sinh lại còn thong dong thầm thì bên tai cậu: "Quả là rất đỏ."