Sau khi trở về, Diệp Ninh làm cơm trưa, nhân sâm hầm móng heo, thịt củ khởi xào đậu hủ non, rau bina xào, bông cải trộn, lúc nấu cơm còn cố ý thêm chút cám. Cám cũng là một thành phần được bệnh viện đề cử trong thực đơn.
Sau khi ăn cơm xong, Nam Nam hưng phấn cỡ nào cũng bắt đầu biết mệt. Cô bắt cậu bé đi tắm rồi ngủ trưa một chút.
Đợi đến khi Nam Nam đã đi ngủ, Diệp Ninh nhìn Tiêu Nhạc, muốn nói chuyện với anh một chút.
Đương nhiên Tiêu Nhạc cũng đang chờ Diệp Ninh.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng cảm giác được đối phương có lời muốn nói, vì vậy cả hai đều im lặng.
Nhưng Tiêu Nhạc lên tiếng trước: “ Em nói đi.”
Diệp Ninh gật đầu: “Tôi biết trong lòng anh có thể có ý tưởng muốn bồi thường cho Nam Nam, nhưng nó vẫn còn nhỏ lắm, không cần thiết phải quá cưng chiều. Con nít như vậy sẽ rất dễ bị hư, ví dụ như mô hình Farrari ngày hôm nay, người bình thường không thể nào mua.”
Tiêu Nhạc hơi nhíu mày: “Tại sao không thể cưng chiều? Hư rồi thì làm sao?”
Hừm, thật ra khi Tiêu Nhạc nói chuyện với mình thì luôn có vẻ nơm nớp lo sợ, thuộc cái loại sợ đắc tội với mình. Nhưng hiện giờ anh lại dùng giọng điệu không hề khách khí, Diệp Ninh có chút không thích ứng.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Con nít còn nhỏ đừng nuông chiều vô pháp vô thiên. Không biết hạn chế, lãng phí, không hiểu được kiếm tiền khó khăn, cũng không biết cố gắng tiến thủ.”
Tiêu Nhạc nhướng mày, nhìn chằm chằm Diệp Ninh vẫn còn đang suy nghĩ những đạo lý đúng đắn: “Nhưng tại sao nó phải hiểu kiếm tiền không dễ? Tại sao phải cố gắng tiến thủ? Chẳng lẽ tôi cố gắng làm việc như vậy lại không thể khiến cho con của tôi thích làm gì thì làm, muốn cái gì có cái đó sao?”
Ánh mắt xinh đẹp của Diệp Ninh nhìn chằm chằm Tiêu Nhạc, sóng mắt long lanh có vẻ kinh ngạc. Loại đạo lý và cách nói chuyện đương nhiên này thật sự đúng tình hợp lý, nhất thời cô không biết cãi lại làm sao.Vì vậy cô suy nghĩ thêm một chút rồi nói: “Nghèo nuôi trai, giàu nuôi gái, con trai phải được rèn luyện từ nhỏ, chịu chút đau khổ mới đúng, nếu không sau này cưng chiều đến không nên thân.”
Tiêu Nhạc thản nhiên nói: “Con trai của tôi, có nên thân hay không không cần gấp gáp.”
Diệp Ninh sửng sốt, nhìn vẻ mặt hơi có chút lạnh lùng cao ngạo kia của Tiêu Nhạc, chợt nghĩ đến, đây chính là thời đại cha chảnh mà… kiểu như con cái có nên thân hay không chả quan trọng…
cha chảnh: 拼爹 từ mạng mới, có nghĩa là mấy ông bố (hay nói chung bậc cha mẹ, nhưng thường là dành cho bố) tranh giành nhau để xem ai giàu có hơn, nổi tiếng hơn. Dịch sát Hán Việt ra là ‘phanh ta’, tiếng Anh là ‘competition daddy’cho nên mình phăng thành ‘cha chảnh’, ý nói mấy ông cha thật chảnh, đi thi đua mấy chuyện vô duyên J.Cầu góp ý.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh chiều nó tới hư, về sau nó làm mất mặt anh ráng chịu.”
Tiêu Nhạc liếc cô một cái: “Có con trai làm mất mặt cũng là chuyện tốt. Điều này chứng minh hai chuyện, một là Tiêu Nhạc tôi có con trai, người khác chưa chắc đã có; hai là tôi đây còn có mặt mũi để làm mất. Nói như thế nào cũng là chuyện vui mà.”
Lúc này đây Diệp Ninh chỉ biết trợn mắt há miệng, á khẩu một hồi lâu không nói được câu nào. Cuối cùng cô cũng nói: “Chỉ giỏi bắt chước kiểu nói chuyện phổ biến trên mạng, tôi không cãi lại anh.”
Tiêu Nhạc nhìn bộ dạng ngớ người ra của cô, đột nhiên cười nhẹ một tiếng: “Thật ra có câu em nói cũng đúng.”
Diệp Nhinh nhíu mày: “Ồ, thế tôi nói đúng câu nào?”
Tiêu Nhạc nhìn về phía cửa sổ, vẻ mặt vui vẻ, lời nói thoát ra lại chứa đầy ý tứ sâu xa: “Nghèo nuôi trai, giàu nuôi gái. Chờ sau này tôi có con gái, nhất định sẽ cưng chiều nó, cho nó tất cả những gì tốt nhất trên thế gian này.”
Đầu lông mày co lại, cô nghi ngờ quan sát Tiêu Nhạc, trong lòng lại suy nghĩ, con gái, người nào sinh đây?
Tiêu Nhạc lại không muốn tiếp tục đề tài này nữa, ánh mắt đặt ngoài cửa sổ rút về một cách đột ngột, rơi trên khuôn mặt xinh xăn trơn bóng của cô: “Diệp Ninh, sức khỏe tôi không được tốt cho lắm, quả thật rất cần em chăm sóc.”
Diệp Ninh không lên tiếng, lẳng lặng chờ anh nói tiếp.
“Hiện giờ tôi không có người thân, mặc dù bạn bè sẽ chiếu cố tôi, nhưng người ta cũng có gia đình của mình. Em, em thật sự muốn tôi ở lại chỗ này sao?”
Diệp Ninh nghe anh hỏi thế, tùy ý cười, nghiêng đầu nhìn anh, không nói là muốn, nhưng cũng không nói là không muốn.
Tiêu Nhạc ưỡn thẳng lưng ra, ánh mắt nóng rực nhìn dung nhan xinh đẹp của cô, thăm dò hỏi: “Em không ghét tôi?”
Lúc anh hỏi câu này, giọng nói hạ xuống thật thấp, giống như cẩn thận dò xét, hoặc là thì thầm mập mờ.
Diệp Ninh vẫn không trả lời anh, xoay người đi thẳng vào phòng bếp.
Tiêu Nhạc ngẩn người tại đó một lúc, sau đó đứng dậy đi theo vào phòng bếp. Phòng bếp rộng rãi, cho nên hai người đứng cùng một chỗ mà không cảm thấy chật hẹp.
Lúc này Diệp Ninh mặc một bộ đồ ngủ, không phải áo ngủ Disney, mà là loại tơ tằm, kiểu dáng vẫn bảo thủ. Chỉ là cô khẽ cúi đầu thái thức ăn, theo nhịp động tác, cổ tay mịn màng giống như sữa tươi lay động, dáng điệu hoạt động uyển chuyển như sóng gợn.
Thật ra dáng người cô rất chuẩn, bình thường nhìn mảnh mai, tưởng rằng rất gầy, nhưng cô mặc áo ngủ này lại khiến người ta cảm giác được cô không phải gầy như vậy, rất uyển chuyển cân xứng, thướt tha yểu điệu.
Lúc cô bận rộn như vậy, một lọn tóc sau tai cô tuột xuống, rơi vào bờ vai mỏng manh mà tinh xảo.
Tiêu Nhạc không tự chủ được muốn đưa tay ra giúp cô vén lại.
Nhưng sau khi vươn tay ra thì anh dừng lại nửa chừng, cuối cùng cứng rắn thu tay lại.
Diệp Ninh cắm phích cắm vào nguồn điện, ấn nút mở máy.
Tiêu Nhạc nhìn máy nước ép: “Em làm gì vậy?”
Diệp Ninh tiếp tục cắt đồ ăn, vẫn không lên tiếng trả lời.
Vì vậy Tiêu Nhạc không hỏi nữa, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn cô làm.
Lúc cô làm việc trông rất giỏi giang, dáng vẻ cũng đẹp mắt, trong đầu anh liền nhảy ra một số từ ngữ, ví dụ như hiền thục, tao nhã, xinh đẹp, đủ mọi thứ. Lúc này anh đã hiểu thêm một chuyện, thật ra đối với mình mà nói, cô ở đâu nấu cơm, mình ở đó đứng nhìn, chính là một chuyện hạnh phúc đến nổi khiến người ta phát run.
Cho dù cô không để ý đến mình cũng là quá tốt rồi.
Lúc đang suy nghĩ, đột nhiên Diệp Ninh xoay người lại, đưa một ly đựng chất lỏng xanh biếc cho Tiêu Nhạc.
Tiêu Nhạc sững người, nhưng cũng vội vàng nhận lấy.
“Rau cần giàu chất an-bu-min, chất đường, chất caroten, vitamin B, can-xi, phốt-pho, thiết, natri, cân bằng gan, giải nhiệt, chống khô tăng ẩm, chống phiền não trừ phù thũng, nguội máu cầm máu, giảm huyết áp, có công hiệu phát triển não. Ăn rau cần thường xuyên có thể chống cao huyết áp, hữu ích cho các loại xơ cứng động mạch, cũng có thể có tác dụng bảo vệ mạch máu bên trong sọ não.”
Diệp Ninh thản nhiên nói ra các loại tác dụng của rau cần.
Tiêu Nhạc nhìn chất lỏng xanh biếc kia, rồi nhìn lại Diệp Ninh dù đang bận rộn vẫn ung dung nhìn mình, trong lòng hiểu được, đây chính là làm cho mình uống. Anh mím môi im lặng một hồi, cuối cùng cũng cắn răng uống ực một hơi cho đến hết.
Sau khi uống xong, sắc mặt của anh vô cùng khó coi, nhưng vẫn kiên trì nói: “Uống ngon.”
Diệp Ninh nhìn vẻ mặt khổ sở nhưng không nói ra được của anh, mỉm cười, chân mày lá liễu khẽ nhếch lên: “Cho tới bây giờ Nam Nam vẫn không ăn rau cần, nói không thích mùi vị này. Chỉ là tôi nghĩ con nít mà, kiêng ăn sẽ không tốt, mỗi thứ phải ăn một chút thì mới tốt cho sức khỏe. Sau này anh phụ trách đốc thúc Nam Nam ăn rau cần nhé. Anh ăn được nhiều như vậy thì có thể làm gương cho Nam Nam.”
Tiêu Nhạc gật đầu một cách khó khăn: “Tôi biết.”
Diệp Ninh cười khanh khách nhìn anh: “Mấy loại nước trái cây bên ngoài đều pha đường hóa học. Còn đây chính là do máy nước ép làm ra, không hủy đi mấy chất Vitamin. Tôi đã nếm thử mấy vị nước ép này đều rất ngon. Sau này tôi làm đồ ăn sáng sẽ làm thêm nước ép rau cần cho anh và Nam Nam.”
Tiêu Nhạc siết chặt cái ly trống không kia, hít sâu vào một hơi: “Vâng, tôi hiểu.”
Diệp Ninh quay lưng đi làm bộ cắt thức ăn, cúi đầu cố gắng kiềm chế bật ra tiếng cười.
Hừm.
Thật ra cô chính là cố ý.
Mời vừa rồi vẻ mặt người đàn ông này thật khó coi khi nhìn thấy nước rau cần kia, giống y đúc như vẻ mặt của Nam Nam.
Đương nhiên Tiêu Nhạc cũng nhận ra cô rõ ràng là cố ý, nhưng nhìn thấy bộ dạng cười như không cười của cô, không biết tại sao anh lại cảm thấy trong lòng rất vui vẻ, giống như mùi nước rau cần đáng sợ kia cũng có thể chấp nhận được.
Gần đây Nam Nam được nghỉ hè. Sau kỳ nghỉ hè này cậu bé sẽ lên cấp . Lúc này các bạn học khác cũng đã đăng ký nhiều lớp học, đủ loại lớp tài năng. Diệp Ninh suy nghĩ, tụi nhỏ bây giờ học hành không dễ dàng, lên cấp rồi là phải học hành ngày đêm, cho nên cô không muốn đăng ký lớp cho cậu bé liền, chỉ đăng ký trại hè cho tới cuối tháng , vậy là còn ngày nữa.
Trước khi vào trại hè, Diệp Ninh lên kế hoạch mấy kỳ du lịch ngắn hạn, coi như là để cậu nhóc ra ngoài mở mang kiến thức, còn những thời gian khác thì ở nhà chơi không. Gần đây Nam Nam được xe mô hình Ferrari, yêu thích không chịu buông tay, mỗi ngày đều muốn lấy ra xem. Cậu bé còn chụp hình, gởi đến nhóm WeChat của bọn nhỏ trong nhà trẻ để khoe khoang.
Kết quả đưa tới sự tán thưởng cũng như khen ngợi của đám con trai. Có người còn cố ý hỏi từ đâu có được. Nam Nam hét lớn vào trong WeChat, nói: Papa mua cho tớ!
Đương nhiên lời này dẫn tới sự chú ý của mọi người. Có người hâm mộ ghen ty, có người lén lút hỏi thăm, có người còn đứng ra nói: Tớ cũng muốn papa tớ mua cho tớ cái này!
Diệp Ninh nhìn bộ dạng khoe khoang kia, thật sự buồn cười nhưng lại không biết làm sao, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là dặn dò Tiêu Nhạc, bình thường để ý đến con nhiều một chút, đừng nuôi con trở thành một đứa bé có lòng hư vinh như vậy.
Tuy công ty Thịnh Xương Thịnh là một công ty nhỏ, nhưng hiện giờ nghiệp vụ phát triển, Diệp Ninh chỉ nghỉ phép không bao lâu mà bây giờ lại gánh không ít chuyện. Cho nên cô đi sớm về trễ, mấy ngày nay thường làm thêm giờ, chỉ có thể giao lại nhiều việc cho Tiêu Nhạc.
Nhưng cho dù bận rộn cỡ nào, cô cũng dậy thật sớm làm cho hai cha con những bữa cơm sáng dinh dưỡng, sau đó còn chuẩn bị cơm trưa. Đến giờ cơm thì bọn họ có thể hâm nóng lên ăn.
Cô để cho Tiêu Nhạc phụ trách giám sát Nam Nam, không nên để Nam Nam xem phim hoạt hình, chơi games. Cô lại để Nam Nam giám sát Tiêu Nhạc, bắt anh vận động vừa đủ, uống thuốc đúng hạn, ăn nhiều rau, trái cây.
Buổi tối đi làm về, cô chia hai người ra hai chỗ khác nhau, kiểm nghiệm thành quả giám sát ngày hôm nay.
Lúc mới bắt đầu tất cả đều khá tốt, sau hơn một tuần, cô phát hiện, cha con nào cũng bí mật đừng về một phía với nhau, hơn nữa cùng nhau lừa cô. Ví dụ như, nước cần tay cô ép ra, hai người họ có uống, nhưng uống bao nhiêu thì thật khó nói!
Diệp Ninh vừa lái xe vừa suy nghĩ làm sao đối phó với hai cha con bất lương này. Thật ra thì kể từ khi Tiêu Nhạc tới ở chỗ của cô thì tương đối biết nghe lời.
Uống thuốc gì, con dặn anh uống thuốc đúng hạn, anh thật sự không hề chậm trễ một phút, uống xong rồi lại còn quay sang nhìn mình.
Có đôi khi Diêp Ninh đang bận rộn, nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của anh.
Nói ra cũng thật buồn cười, thật nhìn không ra, một người trưởng thành như vậy, chẳng lẽ uống thuốc xong còn muốn được giống như Nam Nam, đợi cô đưa kẹo sao?
Diệp Ninh đang nghĩ tới đây, đột nhiên có một chiếc xe từ một bên sáp tới, tốc độ rất nhanh. Dường như đối phương cũng phát hiện trong giây lát sắp đụng vào xe Diệp Ninh, thắng gấp lại.
Lòng bàn chân của Diệp Ninh đột nhiên sinh ra một luồng khí lạnh xông lên tận ót. Toàn thân cô từ đầu tới chân đều có cảm giác bùng nổ, lập tức bẻ tay lái liên tục, nhưng thật ra đã trễ mất rồi. Xe của đối phương xoay một đường vòng cung, đâm vào hông xe của mình.
Tuần này và tuần tới nghĩ lễ Giáng Sinh và năm mới, tiệc tùng hơi nhiều, không thể mỗi ngày một chương được, mong mọi người thông cảm.
Chương sau xem anh Nhạc bá đạo nghen!