Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Diệp Ninh trở về nhà, tâm trạng vẫn còn thấp thỏm, cho nên động tác đẩy cửa vào nhà nhẹ nhàng hơn so với bình thường.
Trong phòng khác, bạn Huy Huy nhà bên cạnh tới chơi, đang cùng Nam Nam vây xem cái gì đó.
Diệp Ninh vừa mới đi thấy lập tức bối rối.
Trên bàn trước mặt bày ra Lego Death Star, hơn nữa còn là hai cái!
Huy Huy và Nam Nam đã từng trải qua khóa dạy Lego, hai đứa đều được xem như là người say mê. Hiện tại hai bạn nhỏ đang vây xem hai quả cầu, sung sướng tới nổi không muốn buông tay.
Huy Huy nhìn thấy Diệp Ninh, lễ phép chào hỏi, chỉ là con mắt không cam lòng rời khỏi Death Star.
Làm mẹ của người ham mê Lego, Diệp Ninh biết được đại khái giá trị của Death Star, còn là cái tuyệt bản. Giá bên Mỹ khoảng hơn ngàn đô, nhưng giá trên Taobao đã hơn ngàn! Thậm chí có người còn kêu giá hơn ngàn hi vọng có người cắn câu!
Cho nên, đây là tình thương cha con bộc phát, Tiêu Nhạc kiếm đâu ra được cả hai bộ tuyệt bản!
Huy Huy cầm lấy di động, lưu luyến chụp lại hai bộ này, trái một cái, phải một cái chụp lại.
Hiện giờ Nam Nam rất phấn khởi: “Papa mua cho con!”
Diệp Ninh chống tay trên ghế, đau đầu hỏi: “Papa con đâu?”
Cô hoàn toàn quên mất chuyện của Hoắc Thần, trong lòng chỉ để ý đến hai bộ đồ chơi đốt tiền của con trai.
Nam Nam chỉ vào phòng: “Sau khi trở lại, papa nói hơi mệt, đang ở trong phòng nghỉ ngơi.”
Diệp Ninh nhìn dáng vẻ không nở bỏ đi của Huy Huy, không thể làm gì khác hơn là nói: “Hai đứa chơi đi nhé, mẹ đi xem papa con một chút.”
Nói xong, cô đi về hướng phòng Tiêu Nhạc. Vừa đi, cô vừa nghe được lời nói hâm mộ của Huy Huy: “Papa cậu thật có tiền nghen, đối với cậu thật tốt. Papa tớ chả bao giờ bỏ tiền ra mua cho tớ.”
Cô gõ nhẹ cửa phòng Tiêu Nhạc, nhưng trong phòng không hề có tiếng động.
Cô nhíu mày, có chút lo lắng, vì vậy lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho anh.
Có lẽ anh ngủ thiếp đi, giống như lúc trước cũng có một lần bệnh nặng như vậy. Bây giờ là ban ngày mà ngủ không chút động tĩnh, sợ rằng cho chuyện gì ngoài ý muốn.
Ai ngờ điện thoại gọi đi, chỉ toàn tiếng tu tu tu.
Giống như tình huống trước kia.
Diệp Ninh cất điện thoại đi, gõ lên cửa phòng Tiêu Nhạc lần nữa.
Lần này dùng sức mạnh hơn.
Nhưng mới gõ được hai cái thì cửa phòng mở ra, Tiêu Nhạc mang giày Tây, trong tay cầm theo túi xách, nhìn bộ dạng đang định ra ngoài.
Đột nhiên Diệp Ninh ý thức được cái gì đó không đúng: “Chuyện gì xảy ra?”
Tiêu Nhạc nhìn Diệp Ninh một cái, cái nhìn này dường như nhìn thấy tất cả ý định của Diệp Ninh, khiến trái tim của cô bỗng dưng chậm đi một nhịp.
Cô hơi cúi đầu: “Anh, tại sao anh không mở cửa? Cũng không bắt điện thoại? Đột nhiên ra ngoài muốn làm gì?”
Trên mặt Tiêu Nhạc không chút biểu cảm: “Tôi có chút không khỏe, muốn đi bệnh viện một chuyến.”
Diệp Ninh nghe vậy, vội vàng nói: “Hả, vậy tôi đưa anh đi?”
Sắc mắt Tiêu Nhạc khó chịu liếc nhìn Diệp Ninh, cứng rắn nói: “Không cần.”
Diệp Ninh chưa bao giờ bị Tiêu Nhạc dùng giọng điệu hời hợt lạnh nhạt này đối đãi, lúc này lại càng cảm giác được điều gì, vì vậy cười nhẹ với Tiêu Nhạc: “Người nào đưa anh đi, không lẽ anh lái xe một mình?”
Lúc này Nam Nam nghe được ba mẹ nói chuyện, rốt cuộc dời ánh mắt khỏi Death Star: “Papa mới gọi điện thoại kêu tài xế.”
Diệp Ninh nhìn con trai một chút, rồi lại nhìn Tiêu Nhạc, cuối cùng hiểu ra được tình huống bây giờ của mình.
Có chút buồn cười, hơn nữa còn chút áy náy, hay là bất đắc dĩ?
Cô cười cười: “Tiêu Nhạc, tôi đi với anh.”
Tiêu Nhạc lắc đầu, cố chấp nói: “Thật không cần.”
Diệp Ninh vẫn kiên trì như cũ: “Tôi không phải là thân nhân sao?”
Đột nhiên ánh mắt của Tiêu Nhạc quét tới. Thật ra ánh mắt này của anh mang theo ý tứ đánh giá bén nhọn.
Diệp Ninh thản nhiên nhìn anh.
Ánh mắt của cô giống như một cặp bảo thạch đen nhánh, trong trẻo, ấm áp, mang theo chút vui vẻ.
Vẻ mặt Tiêu Nhạc có chút chật vật, cứng rắn dời ánh mắt sang một bên, thấp giọng nói: “Vậy đi thôi.”
Diệp Ninh dặn dò Nam Nam, bảo cậu bé về nhà Huy Huy chơi một lúc. Trước khi đi khóa chặt cửa lại, nói xong mấy câu rồi đi theo Tiêu Nhạc xuống lầu.
Dưới lầu, Andy đã sớm chờ ở đó.
Sau khi lên xe, không khí trên xe vô cùng nặng nề. Andy nhìn thấy cho rằng đây không phải là hai người đang nói chuyện yêu đương, mặt Tiêu Nhạc băng bó, Diệp Ninh cũng không biết nói gì.
Mãi đến khi đến gần đường Văn Huy, có một khúc quanh, phía trước là đèn đỏ, Andy lại lái xe rất nhanh, cứ như vậy thắng gấp. Diệp Ninh có thắt dây an toàn, nhưng bình thường cô lái xe rất từ tốn, lúc này bất ngờ không phòng ngự, cho nên lắc lư.
Tiêu Nhạc nhanh tay, nắm lấy cô tay cô, nửa cánh tay ôm hông cô.
“Không sao chứ?” Hỏi xong, anh lạnh lùng dặn dò Andy ở phía trước: “Chậm một chút.”
Andy dạ một tiếng.
Hiện giờ, ít nhiều gì Diệp Ninh đã đoán được nguyên nhân anh có bộ dạng này. Nhất định là anh đã nhìn thấy Hoắc Thần, còn cố ý gọi điện thoại cho mình. Sau khi gọi điện thoại, vừa đúng lúc mình không muốn gây chuyện sinh sự nên không nói thật, anh cho rằng mình có tật giật mình, thậm chí nghĩ rằng mình vẫn còn lưu luyến Hoắc Thần.
Diệp Ninh buồn cười, lại không biết phải làm sao.
Nếu là lúc trước, đối mặt với tính cách cố chấp lại kỳ quái này của Tiêu Nhạc, cô nhất định cảm thấy người trước mặt này chính là Cửu Liên Hoàn, nhìn vào không hiểu, không biết bắt đầu từ đâu.
Cửu Liên Hoàn: một trò chơi dân gian TQ, rất khó giải.
Nhưng bởi vì đã chứng kiến đủ loại gương mặt, thậm chí bởi vì lá thư kia miêu tả một Tiêu Nhạc như thế nào, ít nhiều gì cô cũng lấy được một vài bí quyết trong đó.
Chỉ cần nắm được một đột phá, theo điểm đột phá tiến thẳng tới, khóa liên hoàn phiền toái gì cũng có thể cởi bỏ.
Cô nhìn xung quanh cái xe này, rất nhanh liền phát hiện một vấn đề giống như Nam Nam đã từng nhìn ra. Trong xe quá chỉnh tề không giống như xe của người lái, giống như xe mới vừa lái từ trong tiệm S ra.
Bình thường trong xe luôn có những vật lung tung, khăn giấy nè, đồ trang trí nè, thậm chí còn có ít đồ ăn vặt. Xe này của anh cái gì cũng không có.
Vì vậy cô cố ý nhích lại gần anh một chút: “Anh mua xe này bao lâu rồi?”
Mới vừa rồi sau khi xe thắng gấp, Tiêu Nhạc đã nhanh chóng buông tay cô ra, hơn nữa còn giữ vững một khoảng cánh tương đối xa. Bây giờ nghe cô hỏi như thế, có chút không biết trả lời làm sao, nhíu mày: “Quên rồi.”
Trước mặt đột nhiên truyền tới một giọng nói: “Một năm ba tháng.”
Diệp Ninh cố tình giật mình: “Vậy tại sao xe vẫn còn mới như vậy? Không phải phía trước xe lúc nào cũng có một vật trang trí phù hộ gì đó sao, sao xe anh lại không có gì hết?”
Cô hỏi xong, làm tiếp một câu kết luận: “Tôi không thích như vậy, cảm giác giống như dùng xe công ty, không giống như của mình.”
Cô đặt đầu lên gối cổ, đề nghị: “Tôi muốn để một cái bùa bình an, còn phải treo nơ thắt Trung Quốc nữa!”
Andy ngồi phía trước nghe được khóe miệng run rẩy kịch liệt, chỉ là anh chàng không dám lên tiếng.
Tính tình của Tiêu Nhạc như thế nào anh chàng hiểu rõ nhất. Anh ấy không ưa nhìn bất cứ thứ đồ dư thừa nào xuất hiện trong không gian cá nhân của anh ấy.
Nhưng câu trả lời tiếp theo của Tiêu Nhạc khiến anh chàng thiếu chút nữa là không kìm chế được sự bình tĩnh từ trước tới giờ.
Giọng nói của Tiêu Nhạc khàn khàn nhưng lại lạnh lùng, nói một câu: “Tùy em.”
Những lời này không dịu dàng, cũng không thân mật, nhưng anh cũng không phản đối, không cười lạnh, không dùng ánh mắt giết người trừng một cái.
Thật ra có lẽ Andy cũng đoán ra được chuyện gì đã xảy ra. Dù sao có thể khiến Tiêu Nhạc đặc biệt gọi điện thoại dặn dò anh làm tài xế, đối phương nhất định tương đối đặc biệt. Nhưng bây giờ đặc biệt cho đến mức này, hơn nữa còn là lúc tâm tình Tiêu Nhạc đang ở tình huống thấp nhất vẫn có thể tha thứ dễ dàng thì thật sự không phải là người bình thường rồi.
Người phụ nữ này nhìn cũng rất xinh đẹp, chỉ là với cấp bậc này thì bên người Tiêu Nhạc chỉ cần một tay là có thể tóm về một đống.
Chỉ cần ngài ấy muốn, muốn bao nhiêu lại không có.
Người phụ nữ này còn có đứa con, là con của Tiêu Nhạc thì phải?
Andy nhíu mày, vừa lái xe vừa hoang mang suy đoán.
Nghĩ một hồi đã đến bệnh viện, Andy dừng xe lại, hai người ở phía sau đi xuống. Anh chàng nhịn không được quay đầu nhìn Diệp Ninh.
Anh chàng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, mảnh mai đến mức có phần yếu đuối, đi bên cạnh Tiêu Nhạc. Thật ra bước chân bình thường của Tiêu Nhạc rất lớn và nhanh, nhưng bây giờ đi chung với người phụ nữ này thì nhân nhượng thả chậm tốc độ một cách rõ ràng.
Anh chàng cứ nhìn như vậy trong chốc lác, vẫn có chút không hiểu.
Mà Diệp Ninh đi vào bệnh viện rồi cuối cùng cũng nhịn không được ân cần hỏi:
“Anh cảm thấy không khỏe ở đâu?”
“Anh nhức đầu? Hay là chỉ cảm thấy mệt mỏi?”
Cô hỏi tới hỏi lui, Tiêu Nhạc vẫn không trả lời, sau đó còn quét tới cô một ánh mắt lạnh như băng: “Tôi không sao!”
Nhưng anh càng nói như vậy, Diệp Ninh càng không tin, không sao? Không có việc gì tới bệnh viện làm gì?
Ai ngờ trong lúc Diệp Ninh nghi ngờ lung tung, đột nhiên Tiêu Nhạc dừng bước lại, nhìn cô nói: “Tôi đã nói, em không cần theo tôi tới đây. Tôi muốn đi kiểm tra sức khỏe, nếu như không có chuyện gì, có thể sẽ đi công tác vài ngày.”
Đi công tác?
Diệp Ninh hoàn toàn kinh ngạc, bởi vì cô cảm giác anh vẫn không giống như phải đi công tác, bỗng dưng muốn đi công tác?
Gương mặt Tiêu Nhạc đông cứng lại: “Phải.”
Nói xong câu này, anh sải bước về hướng thang máy, thang máy này đi thẳng lên phòng khám bệnh ở lầu ba. Anh không hề có ý định chờ Diệp Ninh.
Diệp Ninh cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng chạy theo, nhưng cửa thang máy đã đóng lại.
Cô không có thẻ khám bệnh của bệnh viện nên không có cách nào mở ra được cửa thang máy này.
Y tá bên cạnh mỉm cười nhìn cô, đồng tình nói: “Thưa cô, theo quy định, tôi cũng không có cách nào quẹt thẻ cho cô lên lầu. Cô có thể kêu bạn của cô gọi điện thoại tới đây.”
Diệp Ninh cám ơn vị y tá kia, bắt đầu gọi điện thoại cho Tiêu Nhạc.
Nhưng gọi mãi vẫn không trả lời, không có cách nào tiếp thông.
Đến lúc này, Diệp Ninh chợt có chút mất tinh thần.
Anh giống như một chú chó xù lông, đột nhiên xù lông, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho, trực tiếp phóng đi thật xa, muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp.
Cô trở ra lại chỗ xuống xe, nhưng ai ngờ Andy đã lái xe bỏ đi. Cô nhìn tới nhìn lui, hoàn toàn tìm không ra bóng dáng chiếc xe Porche kia.
Cô gọi tiếp điện thoại, vẫn là không có người bắt máy.
Cô ngửa mặt nhìn lên tòa cao ốc khám bệnh, nhíu lông mày bắt đầu chờ đợi.
Nhưng chờ đến khi đèn đường bật lên mà Tiêu Nhạc vẫn chưa xuất hiện.
Cô đang tính toán trở vào bệnh viện hỏi thăm một chút thì có cú điện thoại gọi vào.
“Tôi phải lên máy bay ngay.” Đó là giọng nói của Tiêu Nhạc.
Đến lúc nào thì Diệp Ninh cũng không nhịn được nữa: “Tiêu Nhạc, rốt cuộc anh muốn như thế nào? Anh nhìn thấy Hoắc Thần phải không? Vậy anh hỏi đi! Im lặng mà nổi giận làm gì? Anh chạy đi đâu công tác? Khi nào trở về? Tiêu Nhạc, tôi nói cho anh biết, anh muốn đi thì đi đi, đi rồi thì đừng bao giờ trở về nữa!”
Ai ngờ cô còn chưa nói xong thì Tiêu Nhạc đã cúp điện thoại. Âm thanh tút tút tút vẫn kêu vang.
Diệp Ninh hoàn toàn bốc khói: “Tính tình thật quái đản!”