Cô lại rút ra một bản , tiện tay mở ra, cũng là có dấu vết đã đọc qua.
Chữ bên trên rồng bay phượng múa, cô trầm mặc một hồi, sau đó lật hết toàn bộ bộ sách tâm lý học của anh ra, phát hiện có một số phần đã được đọc lướt, có phần được đọc rất kỹ càng, nhưng tất cả đều được chủ nhân lật qua.
Ngồi thật lâu ở đó, trong đầu cô trống rỗng, không biết tại sao lại nhớ tới lá thư Tiêu Nhạc đã từng viết.
Thật ra thì trong lá thư của anh đã sớm để lộ ra việc anh biết rõ mình như lòng bàn tay, luôn luôn theo dõi tâm tư của mình.
Cô xoa xoa cặp giò ê ẩm, miễn cưỡng vịn tủ sách đứng lên.
Lúc xoay người lại, cô nhìn thấy Tiêu Nhạc đã tỉnh, cặp mắt đỏ ngầu mở lớn im lặng nhìn cô.
“Chuyện gì?” Cô có chút không hiểu.
“Nước sôi.” Cổ họng anh bị viêm, hiện giờ lại mới ngủ dậy, khàn khàn gay gắt.
Diệp Ninh ngẩng đầu nhìn lên, ừ ha, nước sôi sùng sục. Cô vội vàng chạy qua, mở nắp nồi, vặn nhỏ lửa lại.
Tiêu Nhạc vén mềm lạnh ra, xuống giường, mang dép vào, đi tới bên người cô.
Diệp Ninh đang vặn nhỏ lửa, bị anh ôm lấy eo từ phía sau.
Tay của anh đặt ngang hông cô, nơi đó liền nhạy cảm, nóng lên.
Diệp Ninh nấu xong mì nhưng vẫn đứng ở đóm không nhúc nhích, cũng không lên tiếng.
Hơi thở anh nóng hổi, mang theo chút mùi thuốc lá, cứ như vậy vòng tay ôm cô. Trong đầu cô đần độn u mê, không nghĩ ra được nguyên nhân vì sao.
Tiêu Nhạc ôm cô từ phía sau, bàn tay to lớn đè chặt trên ngực cô, khiến cả người cô dính sát lên người anh.
Nghe nói sáng sớm đàn ông sẽ có hiện tượng ‘chào cờ’, anh ngủ trưa một giấc mà cũng có hiện tượng này ___ cho dù hiện giờ anh chỉ là một con mèo bệnh.
Diệp Ninh cảm giác ‘độ cứng’ chặn ngang sau lưng mình, giãy giụa, thấp giọng nói: “Đừng phá!”
Tiêu Nhạc vùi cằm của mình trong tóc cô, khàn giọng lầm bầm nói: “Ninh Ninh, trở về với anh, được không?”
Diệp Ninh thì thầm: “Không được.”
Tiêu Nhạc bắt đầu cọ cọ bên tai cô, dùng môi răng gặm gặm cắn cắn vành tai của cô. Trước kia anh đã cắn tai cô chảy máu, bây giờ mới vừa lành lại, thế mà anh lại tới nữa.
Tay anh lục lọi thắt lưng cô, bắt đầu từ từ hướng lên.
Diệp Ninh có chút sợ hãi khẩn trương, cũng có chút mong đợi, chỉ là cô cảm thấy quá mê loạn.
Cô nhắm mắt lại, ngã đầu tựa ót lên vai anh.
Bàn tay anh sờ soạng eo cô nửa ngày nhưng không đi lên, cuối cùng cũng chỉ là đặt trước ngực cô.
Anh thở dốc, hít vào một hơi, giọng nói đè nén khàn khàn: “Ninh Ninh, em sợ phải không? Anh đây sẽ không làm gì hết… Ninh Ninh, anh thích em ở chung với anh, anh cũng sẽ ở chung với em, nhất định chúng ta sẽ cho Nam Nam một tuổi thơ hạnh phúc, một gia đình đầy đủ. Sau này chúng ta sẽ sinh thêm cho Nam Nam một cô em gái, cưng chiều nó giống như một nàng công chúa, được không em?”
Cơ thể anh căng thẳng, nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng, giống như đang dụ dỗ người ta.
Âm thanh của anh quá nhẹ nhàng, miêu tả cảnh tượng quá tuyệt vời, đến nổi Diệp Ninh đang hoảng hốt cũng cảm thấy, đây chính là tình cảnh rất nhiều rất nhiều năm trước mà cô thỉnh thoảng gặp được ở trong mơ.
Cô sẽ sinh một đứa con trai hoạt bát thông minh, một đứa con gái xinh đẹp duyên dáng. Tụi nó sẽ giống như hoàng tử công chúa trong truyện cổ tích, cười rạng rỡ ngây thơ dưới ánh mặt trời, không buồn không lo trưởng thành dưới vòng tay che chở của cha mẹ.
Cô ngửa người ra tựa vào lòng Tiêu Nhạc, đôi mắt long lanh ngấn lệ.
Giọng nói khàn khàn của anh lại vang lên một lần nữa: “Ninh Ninh, em rất rốt, thật sự rất tốt, anh chưa bao giờ cho rằng em không tốt. Nhưng anh biết, em không thể nào quên được quá khứ, mặc dù em không hề nhắc tới chuyện này, nhưng em chính là không thể quên đi. Anh cũng biết rõ có đôi khi em nằm ác mộng, đây là khúc mắc của em, em chưa bao giờ vui vẻ, có phải không? Theo anh về đi, chúng ta cùng nhau đối mặt, có lẽ em sẽ phát hiện, bây giờ em đã trưởng thành, anh cũng đủ mạnh mẽ, quá khứ thật sự đã qua đi.”
Diệp Ninh xoay người lại, ôm lấy cổ Tiêu Nhạc, lẩm bẩm nói: “Chúng ta bây giờ không phải rất tốt hay sao…”
Tiêu Nhạc ôm chặc cô, không lên tiếng.
Có một câu nói vô cùng ích kỷ mà anh không thể nào thốt nên lời.
Nếu Diệp Ninh không thể nào quên được nổi thống khổ năm đó, làm sao cô có thể một lòng yêu mình.
Mì sợ trưa hôm nay nấu thành cháo.
Mắt Diệp Ninh đỏ ửng nhìn cháo mì sợi trong chén, Tiêu Nhạc mang theo quần áo thay, chạy vọt vào tắm nước lạnh.
Đợi đến lúc Tiêu Nhạc mặc áo sơ mi mới, mang theo mùi sửa tắm thơm ngát đi ra, Diệp Ninh bưng chén cháo mì sợi hỏi Tiêu Nhạc: “Anh ăn không?”
Tiêu Nhạc nhìn nhìn đống cháo kia, trầm giọng nói: “Ăn.”
Vì vậy, Diệp Ninh lại bới thêm một chén cháo nữa.
Hai người ngồi bên mép giường, mỗi người cầm chén cháo của mình anh.
Diệp Ninh nuốt được vài muỗng, đột nghiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhạc, thấy anh múc từng muỗng từng muỗng mì sợi nấu thành cháo của mình ăn.
Cô mím môi dưới, thấp giọng nói: “Vậy thì về thôi.”
Tiêu Nhạc đang ăn, đột nhiên nghe vậy, cho là mình nghe lầm, cặp mắt đen như mực kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn sang.
Diệp Ninh cụp mắt xuống không nhìn anh: “Nhưng em vẫn không muốn gặp ba mẹ anh.”
Tiêu Nhạc nhìn mí mắt ửng đỏ của cô, sau khi im lặng một hồi, cuối cùng vươn tay ra, vuốt vẻ mặt cô một cách thương tiếc: “Được, em không muốn gặp người nào thì không gặp người đó.”
Diệp Ninh cúi đầu nuốt một ngụm cháo mì sợi lớn, nói tiếp: “Có lẽ cậu mợ em vẫn xem em là đồ vô ơn bạc nghĩa đấy.”
Mặc dù mấy năm nay cô vẫn gởi tiền về hàng năm, Tết đến đều gởi quà tặng, nhưng có lẽ người ta cảm thấy không đủ, vài năm công ơn nuôi dưỡng, không phải báo đáp đơn giản như vậy.
Tiêu Nhạc đặt chén xuống, ngồi sát người cô, ôm eo: “Không lo, để anh đối phó với bọn họ.”
Diệp Ninh đỏ mắt trừng anh: “Anh muốn làm đại gia hả?”
Tiêu Nhạc vội vàng ôm chặt cô, hôn lên mặt cô, dịu dàng dụ dỗ: “Làm gì có, anh keo kiệt lắm, một đồng cũng không cho thêm, tức bọn họ chơi!”
Anh bị bệnh, không dám hôn môi cô.
Rốt cuộc trong mắt Diệp Ninh cũng hiện lên ý cười, vân vê nút áo sơ mi của anh: “Em chính là nhỏ mọn vậy đó!”
Tiêu Nhạc gật đầu đồng ý: “Ừ, anh cũng cảm thấy hẹp hòi mới tốt nhất, anh chỉ thích nhỏ mọn thôi! Ai đã từng khinh thường em, chúng ta trở về sẽ khinh thường lại tất cả!”
Diệp Ninh suy nghĩ một chút rồi nói: “Em cũng chỉ có thể nhớ được một vài bạn học, những người khác đều quên, nhận không ra thì làm sao bây giờ?”
Tiêu Nhạc vội vàng nói: “Anh nhận ra là được rồi. Đừng nói là em không cần nhận biết bọn họ, bọn họ sẽ tự động tới nhận em!”
Diệp Ninh đảo mắt một vòng, nhỏ giọng nói: “Chuyện vụ án trước kia của em…”
Thật ra cô chính là người vô tội bị liên lụy, cũng như gặp xui xẻo, và điều quan trọng nhất chính là không phải cô làm. Nhưng vùng quê nhỏ rất bảo thủ, dị dính vào loại vụ án kinh tế như thế này thì danh tiếng sẽ bị bôi đen thôi.
Tiêu Nhạc nắm đầu ngón tay nhỏ bé của cô an ủi: “Vậy thì sao chứ, không ai biết, cũng không ai dám nói!”
Anh nói cũng không sai, thật ra thì anh đã đóng góp một khoản tiền trong lần năm mươi năm kỷ niệm ngày thành lập trường này. Tất cả mọi người đều đang cầm tiền của anh, nếu ai dám nói cái gì, anh nhất định có thể khiến cho đối phương thật khó sống.
Diệp Ninh tựa vào vai anh, mắt đỏ, cố gắng tìm lý do nào khác. Nhưng suy nghĩ một hồi, cô vẫn không nghĩ ra điều gì.
Vừa lúc đó, chuông cửa bên ngoài vang lên.
Diệp Ninh ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhạc, thấp giọng nhắc nhở: “Có người đến.”
Tiêu Nhạc nhíu mày, đây là phòng làm việc của anh, nhất định người tới là có chuyện. Cho nên không thể làm gì khác hơn, anh vỗ vỗ bả vai Diệp Ninh: “Em ở đây nghỉ ngơi đi, anh đi thu xếp.”
Ngoài cửa là Lỗ Phi và Thẩm Tòng Thụy, dĩ nhiên hai người có chuyện cần, chính là dự án hợp tác với một công ty chế tạo thiết bị. Diệp Ninh cũng biết công ty chế tạo kia, nhãn hiệu nổi danh toàn cầu.
Đi chung còn có vài vị tổng thanh tra cao cấp.
Bọn họ thảo luận một hồi, giọng nói của Tiêu Nhạc thật thấp, mọi người đều lấy làm lạ. Lúc bọn họ đột nhiên nói lớn lên thì lập tức thấy anh ra hiệu giảm âm thanh.
Ai ngờ Lỗ Phi lại hét lên: “A, chị dâu đâu?”
Tiêu Nhạc giương mắt lườm Lỗ Phi, trả lời lạnh nhạt: “Cô ấy hơi mệt, ngủ rồi.”
Anh nhìn anh ta khiển trách, cau mày nhỏ giọng: “Cậu lớn tiếng quá!”
Bên trong Diệp Ninh nghe lời đối thoại này mà cảm giác là lạ.
Cô bị Lỗ Phi gọi là ‘chị dâu’ đó? Đây có phải tiến triển…quá nhanh không?
Mấy người tổng thanh tra khác nghe được, hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều có chút kinh ngạc.
Thật ra sáng nay bọn họ có nghe nói, biết hôm nay Tiêu Nhạc ngã bệnh, còn có một người phụ nữ ở bên cạnh chăm sóc, thậm chí buổi trưa còn dẫn theo cô và đám người Thẩm Tòng Thụy đi ăn.
Nhưng phụ nữ thì cũng chỉ là phụ nữ thôi, tại sao lại trở thành ‘chị dâu’ rồi?
Phải biết nhiều năm như vậy, bên người Tiêu Nhạc không hề có bóng dáng đàn bà. Nghe nói năm xưa có một vị hôn thê, sau đó không hiểu vì sao lại chia tay. Cho tới mấy năm gần đây, có người suy đoán nói anh ta có thể là ‘gay’.
Không nghĩ tới tự nhiên khi không lại nhảy ra một vị này.
Mọi người ngẫm lại, hèn chi mấy hôm nay tâm tình Tô Nhân không tốt, xem ra đã hoàn toàn lỡ một bước, hi vọng nhiều năm như dã tràng xe cát. Đáng sợ nhất là con trai người ta đã lên tiểu học, đoán chừng cô nàng hoàn toàn không biết đến chuyện này.
Với tính tình nghiêm nghị của Tiêu Nhạc, có thể khiến cho anh chàng giữ lại một người phụ nữ trong phòng nghỉ ngơi trong giờ làm việc, địa vị người này không hề tầm thường!
Huống chi, Tiêu Nhạc còn hạ thấp giọng, sợ phải quấy rầy người kia nghỉ ngơi.
Bỗng chốc, tất cả mọi người bắt đầu tò mò.
Rốt cuộc lai lịch người này như thế nào?
Đương nhiên Diệp Ninh không biết trong lòng mấy vị tổng thanh tra cao cấp này đang nghĩ gì. Cô chỉ phát hiện, đến khi trời chạng vạng, cô ra về cùng Tiêu Nhạc thì được nghênh đón bằng đủ loại ánh mắt quan sát hâm hộ.
Người khắp công ty đều nhìn theo chăm chú ‘người phụ nữ được ngủ trong phòng nghỉ ngơi của tổng giám đốc Tiêu’ một cách lễ phép.
Cô không hiểu, đời này cô chưa từng bị chú ý như vậy, sau khi lên xe, thuận miệng hỏi Tiêu Nhạc: “Em trở thành gấu mèo rồi hả?”
Tiêu Nhạc cầm tay cô cười dịu dàng: “Không có.”
Diệp Ninh suy nghĩ một hồi: “Ngày mai em không đến công ty các người nữa đâu.”
Bầu không khí ở đây thật quái dị.
Tiêu Nhạc lườm cô một cái, nắn bóp mấy đầu ngón tay nhỏ bé của cô, giọng nói dịu dàng: “Ừ, em không muốn tới thì thôi.”
Ngày mai có tới hay không đều được, dù sao hôm nay toàn bộ công ty trên dưới đều biết, anh có một vị hôn thê, đã chung sống từ sớm, còn có cả con trai, đã vào tiểu học.
Chỉ chờ làm thêm lễ cưới mà thôi.