Tin nhắn rất đơn giản, chỉ có ba chữ: Đã ngủ chưa?
Diệp Ninh nhìn chằm chằm ba chữ kia, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng ném điện thoại sang một bên.
Người này có ý gì đây chứ, mang mình sang địa bàn của anh ta, trêu chọc một phen, rồi bây giờ ném cô ở chỗ này một mình phòng không gối chiếc?
Diệp Ninh nhíu mày suy nghĩ, suy nghĩ một hồi lâu mà di động sau lưng cũng không vang lên một tiếng nào khác nữa.
Cô giằng co một hồi, rốt cuộc không nhịn được nữa, cầm điện thoại di động lên, trả lời lại hai chữ: Ngủ rồi.
Sau khi gởi xong tin nhắn, cô có thể cảm giác được Tiêu Nhạc đang cười bên điện thoại di động bên kia.
Một người đã ngủ rồi mà có thể trả lời cho người khác biết mình đã ngủ.
Chờ một lát, Tiêu Nhạc gởi lại một tin nhắn: Tiếp tục ngủ đi.
Tiếp đó, không còn chữ nào khác.
Diệp Ninh nghiến răng nghiến lợi, nằm trên giường thề, Tiêu Nhạc à Tiêu Nhạc, đợi đến khi chúng ta thực sự lĩnh chứng, anh đừng hòng nghĩ tới leo lên giường của em!
Dạ tiệc tập đoàn Nhạc Ninh, so với sự tưởng tượng của Diệp Ninh còn cao hơn một cấp bậc.
Bên này Diệp Ninh đã sớm trang điểm, mặc đồ dạ hội. Tiêu Nhạc vẫn là bộ tây trang ngàn năm không đổi. Hai người đứng chung một chỗ lại nhìn rất xứng đôi.
Nam Nam mặc bộ đồ vest nhỏ, cùng kiểu dáng với Tiêu Nhạc, nhìn giống như cậu bé quý phái. Bộ dáng cậu đẹp mắt, vừa xuất hiện đã thu hút không ít ánh mắt, so với papa của cậu càng được chú ý hơn.
Đợi đến khi cả nhà ba người bọn họ xuất hiện ở hiện trường dạ hội, Diệp Ninh có thể cảm giác đèn flash nhấp nháy. Hôm nay ở đây có không ít phóng viên.
Đầu tiên Tiêu Nhạc giới thiệu Diệp Ninh và Nam Nam với mọi người, sau đó công bố tin tức kết hôn, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tiếp đó có người tới chúc mừng. Diệp Ninh không quen với những người này, có quen cũng nhận không ra. Dù sao có Tiêu Nhạc dẫn cô, anh giới thiệu, cô gật đầu mỉm cười chào đối phương.
Đợi đến lúc gặp hết một vòng những nhân vật quan trọng, cuối cùng cô cũng có thể thở phào một hơi. Tiêu Nhạc ở bên cạnh đang trò chuyện với người ta, Nam Nam đói bụng, Diệp Ninh dẫn theo Nam Nam tới bên cạnh bàn búp-phê lấy thức ăn.
Vừa đúng lúc cô nhìn thấy Thẩm Tòng Thụy, Lỗ Phi, còn có Tô Nhân bọn họ. Hôm nay Tô Nhân mặc một bộ váy đầm màu xanh ngọc, nhìn rất quyến rũ thành thục. Lỗ Phi rất thích Nam Nam, nói chuyện với Nam Nam rất nhiệt tình. Thẩm Tòng Thụy chỉ nhìn cô, gật đầu một cái, coi như chào hỏi.
Còn Tô Nhân đối xử với cô không thân thiện ra mặt, ngoài cười nhưng trong không cười lên tiếng chào hỏi xong thì quay đầu nói chuyện với một người phụ nữ bên cạnh.
Diệp Ninh lập tức cảm giác ra được ánh mắt của người phụ nữ kia nhìn mình có chút đặc biệt.
Cô không khỏi liếc mắt nhìn lại. Đối phương khoảng tuổi, dáng dấp xinh đẹp, trang điểm rất tinh xảo, bộ dạng giống như rất thân với Tô Nhân. Thỉnh thoảng, cô ta cũng nói chuyện với Lỗ Phi, lời nói rất tùy ý.
Thẩm Tòng Thụy cảm nhận được ánh mắt của cô, giới thiệu cô ta với cô: “Đây là Tôn Mẫn Lệ.”
Tôn Mẫn Lệ lễ phép gật đầu chào Diệp Ninh. Nhưng trong lễ phép lại mang theo dò xét và quan sát.
Tim Diệp Ninh khẽ ngừng lại một nhịp, ít nhiều gì cũng ý thức được, chẳng lẽ đây là bạn gái cũ trong truyền thuyết sao?
Tôn Mẫn Lệ bắt tay Diệp Ninh: “Chúng mừng! Rốt cuộc anh ấy cũng sắp kết hôn.”
Bên này đang bắt tay, Tiêu Nhạc không biết từ đâu xuất hiện, đi tới.
“Nói chuyện gì đó, thân mật như vậy?” Tiêu Nhạc cầm lấy tay con trai, cười cười nhìn mọi người.
Tôn Mẫn Lệ vội vàng lắc đầu cười: “Không có gì, chỉ là muốn làm quen với phu nhân tương lai của anh thôi.”
Đang nói, cô chợt nhìn về phía Diệp Ninh: “Ồ, thật kỳ quái! Tại sao tôi lại cảm thấy cô nhìn có chút quen mặt.”
Thật ra thì Diệp Ninh không hề có ấn tượng đối với người này. Loại mù mặt giống như cô thì có thể nhớ gì được chứ. Nhưng cô nhớ tới trong thư Tiêu Nhạc đã từng nhắc tới, cô và bạn gái trước này đã từng gặp qua? Vì vậy cô liền cười nói: “Có lẽ đã gặp nhau ở đâu.”
Ai ngờ Tiêu Nhạc lại cười, nhìn về phía Tôn Mẫn Lệ: “Mẫn Lệ, Ninh Ninh không giống như em, đã gặp qua là không thể quên được. Cô ấy có chứng mặt mù, không nhớ được người.”
Tôn Mẫn Lệ nhìn chằm chằm Tiêu Nhạc, trong mắt cô nàng bắn ra một tia sáng bén nhọn.
Tiêu Nhạc thản nhiên như thường.
Tôn Mẫn Lệ nhìn một hồi, bất chợt bật cười, cười đến mức không còn thân thiện: “Thật không tưởng tượng được, tổng giám đốc Tiêu lại che chở bạn gái như vậy, nhìn không ra đấy.”
Tiêu Nhạc đưa mắt nhìn Diệp Ninh, nhẹ nhàng cầm tay cô lên, thản nhiên trả lời: “Không phải là bạn gái, là vị hôn thê.”
Sắc mặt Tôn Mẫn Lệ thật khó coi, cô nàng gật đầu cứng ngắc: “Vị hôn thê, thật tốt, một lần nữa chúc mừng anh.”
Tình cảnh này thật sự khiến người ta không thoải mái, nhưng cũng may là Diệp Ninh không cần phải nói nhiều, cô chỉ đứng bên cạnh nhìn. Dù sao Tiêu Nhạc đã nói cô mặt mù, vậy thì cô cứ xem như nhìn ai cũng không biết thôi.
Sau đó là tới phần rút thăm rút thăm trúng thưởng của buổi tiệc, Tiêu Nhạc được mời đi qua, lúc này mới coi như xong chuyện.
Diệp Ninh thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm đây chính là bạn gái cũ xinh đẹp hiểu chuyện lại rất yêu Tiêu Nhạc mà anh đã từng nhắc tới. Xem ra anh cũng không thân mật gì lắm.
Buổi tiệc tiến hành đến phân nửa, Diệp Ninh đi phòng toilet sửa lại trang điểm, ai ngờ lại gặp được Tôn Mẫn Lệ.
Xác thực mà nói, Tôn Mẫn Lệ chính là đợi cô ở đây.
Đối mặt với bộ dạng không thân thiện của bạn gái cũ của chồng sắp cưới, Diệp Ninh cười lễ phép hỏi: “Có chuyện gì ạ?”
Tôn Mẫn Lệ nhìn cô chằm chằm trong chốc lát: “Tôi muốn trò chuyện với cô một chút.”
Diệp Ninh nhướn mày: “Chúng ta có chuyện để tán gẫu sao?”
Nếu như cô nhớ không lầm, người phụ nữ trước mặt này đã kết hôn, rất nhiều năm trước đã chia sẻ tài liệu đứa con bụ bẫm của mình trên mạng rồi mà. Bây giờ chạy tới muốn trò chuyện cái gì với mình? Kinh nghiệm nuôi con?
Tôn Mẫn Lệ: “Tôi muốn hỏi cô một chuyện.”
“Dạ vâng, mời nói.”
“Con của cô, là con của Tiêu Nhạc, phải không?”
“Điều này Tiêu Nhạc đã từng nhắc tới.”
“Có như thế nào?”
Có như thế nào? Câu hỏi bâng quơ của cô nàng khiến Diệp Ninh nhíu mày.
“Trên đời này có con như thế nào thì tôi có cũng giống như vậy, không khác nhau bao nhiêu đâu. Cô muốn biết tình hình cụ thể?” Hiện giờ cô thật sự không hiểu nổi mục đích của vị bạn gái cũ này…
Ánh mắt Tôn Mẫn Lệ ảm đạm, bất chợt cười khổ:
“Tôi nhìn tuổi của Nam Nam, cũng đã sáu tuổi rồi phải không, vậy thì bảy năm trước các người đã quen biết? Khi đó tôi và anh ấy chia tay khoảng nửa năm.”
Trong lòng Diệp Ninh dâng lên sự phòng bị: “Xin hỏi rốt cuộc là cô muốn hỏi gì ạ?”
Tôn Mẫn Lệ thở dài: “Cô không cần đề phòng tôi như vậy. Thật ra tôi chỉ tò mò, rốt cuộc là tôi không đủ quyến rũ hay là anh ấy có vấn đề?”
Câu nói này hoàn toàn khiến cho Diệp Ninh nổi lên nghi ngờ.
Tôn Mẫn Lệ rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Anh ấy hoàn toàn ‘không được’. Cơ thể đã không được thì làm sao có con với cô được?”
Diệp Ninh lập tức nhớ tới chuyện tối hôm qua, trong lòng hơi kinh ngạc, tìm tòi nghiên cứu nhìn Tôn Mẫn Lệ:
“Ý của cô là…”
Cô mở miệng có chút khó khăn, nhưng vẫn nói ra: “Các người chưa từng…?”
Tôn Mẫn Lệ gật đầu: “Phải. Lúc nào tôi cũng tự cho mình xinh đẹp, có sức hấp dẫn đối với người khác phái, nhưng anh ấy vẫn là không được, ngay cả hôn cũng không thích. Lúc ấy, có một thời gian tôi cho là mình không đủ quyến rũ, sinh ra hoài nghi đối với chính mình. Chỉ là khi đó tôi thật sự yêu anh ấy, còn muốn kết hôn với anh ấy. Sau đó chúng tôi chia tay, tôi lập gia đình sinh con, mới dần dần tỉnh táo lại, cảm thấy khả năng tính dục của anh ấy có vấn đề.”
Cô nàng nghi ngờ nhìn Diệp Ninh: “Mấy năm nay tôi vẫn theo dõi, biết anh ấy chưa từng kết hôn, cho nên cứ cho rằng như thế. Hiện giờ đột nhiên cô xuất hiện, hơn nữa lại có một đứa con trai lớn như vậy.”
Lúc này Diệp Ninh cũng không biết nói sao.
Nếu nói phương diện kia của Tiêu Nhạc có vấn đề, cô thật sự có chút tin.
Chỉ là nghĩ lại mấy năm trước, cái đêm mà bọn họ có Nam Nam, còn có những lúc bình thường ôm hôn, anh vẫn có thể khiến cho người ta cảm giác được khát vọng, rồi lại cảm thấy không đúng.
Cuối cùng cô cũng chỉ lắc đầu một cái: “Tôn tiểu thư, thật xin lỗi, tôi cũng không biết.”
Vốn là cô có chút phòng bị đối với Tôn Mẫn Lệ, nhưng sau khi đối phương nói ra những lời khó có thể mở miệng như thế này thì cô đã thông suốt, nụ cười rất chân thành, rất áy náy nói: “Chuyện chúng tôi có con đã xảy ra thật nhiều năm trước. Hiện tại chính tôi cũng không rõ lắm đây là tình huống gì.”
Những lời của Tôn Mẫn Lệ khiến cho Diệp Ninh không thể nào hiểu được chuyện tối hôm qua. Tính ra mà nói, kết hợp với chuyện tối hôm qua, cô càng thêm xác định, có thể cơ thể của Tiêu Nhạc thật có vấn đề.
Dù sao mấy năm trước lúc có Nam Nam, cô chính là nửa tỉnh nửa mê.
Mặc dù bình thường anh có loại kích động đó, nhưng thật ra thì cho tới bây giờ anh vẫn chưa ra tay chính thức.
Diệp Ninh len lén dùng mạng trên điện thoại tìm kiếm, tìm ra được một đống tin tức về liệt dương, xuất tinh sớm gì gì đó.
Nhìn những lời giải thích kia, cô có cảm giác ít nhiều gì mình cũng chạm được vào chân tướng sự tình.
Tiêu Nhạc là một người có lòng tự trọng. Có khi nào anh cũng không muốn cho mình biết những chuyện này, ít nhất không muốn mình biết trước khi kết hôn?
Thật ra thì mặc dù thỉnh thoảng cô cũng có loại khát vọng này đối với anh, nhưng cảm giác này rất nhẹ rất nhạt. Đàn bà và đàn ông không giống nhau, cho dù đàn bà có muốn, chỉ cần dời đi lực chú ý một chút thì ý niệm này trong đầu cũng sẽ tan biến rất nhanh.
Cô cũng không quan tâm tới vấn đề này.
Hơn nữa anh có thể khiến mình mang thai Nam Nam, nhất định không phải là sự thiếu sót trí mạng gì đó chứ.
Suy ngẫm chuyện này, cô bắt đầu nghĩ tới nên làm thế nào nói với Tiêu Nhạc về vấn đề này một cách uyển chuyển đây? Hay là cô nên chờ đám cưới xong, anh cũng yên lòng, mới từ từ khuyên anh?
Ai ngờ trong lúc cô đang nghĩ tới việc làm sao câu thông với Tiêu Nhạc thì bên kia Tiêu Nhạc đã xảy ra chuyện.
Anh bị tai nạn xe.