Diệp Ninh đã từng nghĩ qua, một mình mình một người, có muốn tìm đối tượng kết hôn không? Nhưng ý niệm này giống như trời đêm lưu hành, lóe lên rồi biến mất.
Đối với bất kỳ đàn ông nào, trong lòng cô cũng hề gợn sóng. Nói đến chuyện kết hôn lại càng không có chút hứng thú.
Cô đã từng hỏi qua ý kiến của Nam Nam. Ý kiến của Nam Nam chính là: Con là đàn ông con trai trong nhà, con không muốn mẹ gả cho người khác!
Về phần chú Kha, làm chú rất tốt, làm papa thì sao? Nam Nam bày tỏ: Nhưng chú ấy không phải là papa của con!
Vì vậy, sau khi trải qua một loạt tư tưởng dao động, Diệp Ninh đã sớm quyết định tìm một cơ hội thích hợp, đánh tan hoàn toàn tia hi vọng cuối cùng của Kha Băng đối với mình, cũng như giảm bớt thời gian người ta lãng phí trên người mình.
Phát hiện ra bước thăm dò rõ ràng của Kha Băng, cô cười hề hề nói: “Kha Băng, như vậy không tốt, sẽ khiến người ta hiểu lầm.”
Kha Băng ở đầu dây bên kia cũng cười cười: “Hiểu lầm cái gì?”
Diệp Ninh không cười nữa, nghiêm túc giải thích: “Hiện giờ anh đã ly hôn, độc thân. Em cũng độc thân, anh qua nhà giúp em một tay, người hiểu rõ biết anh là bạn bè, người không biết khó tránh suy nghĩ lung tung. Em thì thôi không cần phải nói làm gì, dù sao em cũng không có ý định kết hôn lần nữa, người khác nói thế nào cũng không sao. Nhưng còn anh, sau này muốn có bạn gái kết hôn lần nữa, nếu để cho người ta hiểu lầm, làm trễ nãi giá cả thị trường của anh, chẳng lẽ không phải là lỗi của em sao.”
Lời nói này thật sự tuyệt tình.
Kha Băng không cười nữa: “Anh không sợ trì hoãn giá thị trường thì em sợ cái gì? Nói chi chuyện em sợ anh cưới không được vợ sẽ đổ thừa cho em?”
Diệp Ninh không biết nói sao: “Anh xem như đổ thừa đi, dầu gì cũng phải tìm một người có điều kiện tốt để đổ thừa mà. Em đã không còn trẻ, tính tình lại thối, một đống thói hư tật xấu. Lúc còn trẻ yêu cầu thì cao nhưng năng lực lại thấp, đòi hỏi vô cùng, hiện tại lại lòi ra thêm một đống tật xấu, hơn nữa còn có thêm một đứa con trai.”
Kha Băng nghe những lời này của cô, thở dài: “Em đây là e sợ cho người nào không có mắt nhìn trúng em?”
Diệp Ninh vội vàng gật đầu: “Đúng vậy!”
Bên kia Kha Nam im lặng, cuối cùng cũng nhượng bộ: “Chủ nhật này anh sang chơi, ăn chung một bữa nhé.”
Diệp Ninh đang chuẩn bị cự tuyệt, nhưng Kha Băng lại giành trước một bước: “Nói không chừng Nam Nam cũng nhớ chú Kha của nó. Lần trước anh có hứa dẫn Nam Nam đi sân chơi. Anh nói thì phải giữ lời, không thể mất uy tín trước mặt bạn nhỏ được.”
Thế là anh nhanh chóng dựng lên lá cờ hộ tống con nít, Diệp Ninh càng thêm không tiện từ chối, đành phải ấm ức gật đầu.
Mặc dù đề tài nói chuyện không có gì hấp dẫn, nhưng sau khi nói thêm một lát với Kha Băng, tạm thời Diệp Ninh quên đi sự rúng động mà chiếc áo khoác kia vừa mang lại cho cô.
Sau khi cô suy nghĩ một chút, tìm kiếm trong điện thoại di động, cuối cùng cũng tìm ra được một dãy số điện thoại trong góc xó xỉnh. Đây là số điện thoại của ông Trần, người đã bán căn hộ của ông ta cho cô lúc ban đầu.
Chẳng lẽ ông ta thật sự đã thối lui ra khỏi giới văn nghệ rồi à?
Thế nhưng số điện thoại lại được gọi thông một cách dễ dàng, Diệp Ninh lanh lợi, chọn ra từ ngữ: “Ông Tôn, căn hộ năm đó ông bán đi, có phải bên trong đã cài đặt những thiết bị không hợp pháp hay không? Hiện tại tôi đã báo cho cảnh sát rồi.”
Ông Tôn sửng sốt một hồi, rốt cuộc cũng nói: “Làm sao có thể chứ?”
Diệp Ninh cười nói: “Đây chính là liên quan tới vụ án hình sự, nếu có điều gì phải giải thích, ông Tôn có thể nói ra, bằng không, tôi cho rằng ông cố ý thêm vào trang bị phi pháp, mưu đồ bất chính, tôi đã báo cảnh sát.”
Ông Tôn do dự: “Hãy khoan đã, đợi một chút.”
Diệp Ninh gật đầu: “Được, ông Tôn, tôi cho ông ba phút.”
Ông Tôn cúp điện thoại, Diệp Ninh đợi đúng ba phút rồi gọi lại.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, ông Tôn này không biết phải trả lời như thế nào cho phải: “Việc tu sửa căn hộ đó không phải là do tôi làm, là một người bạn của tôi. Hiện tại cậu ấy đang bị bệnh, tôi không có cách nào liên lạc. Cô nhìn…”
Ông ta còn chưa dứt lời, Diệp Ninh đã trực tiếp cúp điện thoại!
Tổng đạo diễn không trực tuyến, bọn họ không biết phải diễn như thế nào thì phải?!
Diệp Ninh hít sâu vào một hơi, cô thật sự muốn làm chuyện gì đó, thậm chí muốn chạy ra đường đập phá đồ đạc.
Chỉ là rốt cuộc cô không làm như vậy, chạy thẳng tới trung tâm tập thể hình.
Yoga là phong trào vận động thời thượng nhất, nhưng thật ra Diệp Ninh không thể nói rằng cô rất yêu thích. Bởi vì trước khi tập Yoga không nên ăn uống. Người chăm chỉ luyện tập Yoga thường là người có dạ dày không tốt.
Cô luyện Yoga cũng đã hơn hai năm, chỉ vì muốn chăm sóc thân thể, có cũng được mà không có cũng không sao.
Hôm nay vừa đúng lúc có lớp Yoga, Diệp Ninh không tập trung, nhưng cũng theo quy cũ theo sát luyện tập.
Lúc cô đang làm một động tác dựng ngược thì cảm thấy thế giới dựng ngược và thế giới lúc bình thường có chút không giống nhau.
Đổi đi một góc độ và phương thức, thật sự có thể rút ra một kết luận hoàn toàn khác nhau.
Vì vậy lúc cô dựng ngược như vậy, cô lập tức nhớ tới Tiêu Nhạc.
Có phải Tiêu Nhạc làm Tổng đạo diễn vẫn âm thầm quan sát mình hay không?
Từ lúc mười mấy tuổi thì anh ta đã dùng cặp mắt lạnh lùng xa xôi kia nhìn mình. Nhìn ánh mắt chứa đựng không ít nhạo báng lẫn rình rập khiến Diệp Ninh run lẩy bẩy.
Vào trung học, anh ta ngoảnh mặt làm ngơ với sự nghèo nàn và khắc khổ của mình, rồi lại nhìn mình giống như một tên hề trên sân khấu khóc lóc nức nở.
Lên đại học, anh ta nhìn mình bận rộn vừa đi học vừa đi làm.
Vài năm sau, không may mắn, anh ta lại có thể xuất hiện ngay đúng lúc mình vừa gặp phải trở ngại lớn nhất về mặt tình cảm, thuận tiện biểu diễn một lần vai diễn quần chúng.
Khi vừa nghĩ đến thời gian này, cô lập tức té ngã tại chỗ.
Mọi người xung quanh giật nảy mình, huấn luyện viên Yoga lập tức chạy đến kiểm tra tình huống của cô.
May mắn không có chuyện gì xảy ra, chỉ là sợ hết hồn mà thôi.
Buổi chiều, tới lúc đi đón Nam Nam ở nhà trẻ trở lại, không biết tại sao hôm nay Nam Nam vô cùng im lặng.
Diệp Ninh không nhịn được hỏi tới: “Sao vậy Nam Nam?”
Nam Nam suy nghĩ một chút rồi nói: “Mẹ, con muốn đi thăm một người bạn.”
Diệp Ninh kinh ngạc, nhìn con trai của mình, dè dặt hỏi: “Người bạn nào?”
Nam Nam lắc đầu: “Con cũng không biết, là một ông chú thôi.”
Trong lòng Diệp Ninh nổi loạn: “Chú nào, con đã gặp mặt chưa?”
Nam Nam gật đầu, “Gặp qua rồi. Trước kia dì Trần dẫn con ra ngoài chơi, chú ấy có đi theo chơi với con, người đó rất tốt.”
Máu trong người Diệp Ninh dường như đông cứng, cô cẩn thận hỏi: “Chú này họ gì? Con gặp chú ấy khi nào, gặp mấy lần, chú ấy có nói gì không?”
Nam Nam cố gắng nhớ lại: “Trước đó dì dẫn con ra ngoài chơi, thỉnh thoảng sẽ gặp chú ấy. Về phần họ gì, con cũng không biết. Bình thường con chỉ gọi chú ấy là chú thôi à.”
Diệp Ninh hít vào một hơi thật sâu, để cho sắc mặt của mình nhìn có vẻ bình thường. Cô còn cố gắng mỉm cười một chút.
Cô sợ dọa đến con trai.
Vì vậy Nam Nam tò mò nhìn mẹ, phát hiện vẻ mặt kỳ lạ của mẹ đang đứng trước máy vi tính, rất nhanh tìm ra một tấm hình phóng đại: “Là người này phải không?”
Nam Nam chỉ liếc mắt nhìn, rồi gật đầu nói: “Dạ phải!”
Trả lời xong, cậu bé cảm thấy mặt của mẹ trắng bệch như bơ trên bánh kem.
Nhất thời cậu bé có chút sợ hãi, giống như hôm nay mẹ có chút gì đó không đúng.
Diệp Ninh cố gắng khắc chế sự run rẩy đang lan tỏa trong người, ra sức đè nén âm thanh, hỏi: “Tại sao mẹ không nghe con nói về ông chú này vậy?”
Nam Nam nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Ninh, dè dặt nói: “Con, con quên mất…”
Diệp Ninh nhìn thấy bộ dạng oan ức của cậu bé, giống như mình đã làm sai chuyện gì, nhất thời thật không nỡ lòng. Cô nhịn không được nắm chặt quả đấm, trong lòng không ngừng tự nói với mình, Nam Nam là con trai của mình, nó còn nhỏ như vậy, đây chính là con trai mình sinh ra!
Về đến nhà, Diệp Nam lo cho cậu bé ăn cơm trước, sau đó cùng nhau đọc sách trong chốc lát. Đương nhiên Nam Nam vẫn còn nhớ tới lời đối thoại trước đó, nhìn Diệp Ninh một cái, sau đó tự mình đi sang một bên, ôm một quyển sách tới đọc. Thật ra Nam Nam là một đứa bé rất thông mình, đã có thể viết được rất nhiều chữ. Hôm nay cậu bé lục ra được một bộ . Bộ sách này nói về chuyện xưa của đám gà con trong chuồng gà.
Xem hết tranh vẽ, cậu bé lại vui vẻ nhảy sang chơi trò chơi xếp gỗ.
Diệp Ninh trở lại gian phòng, mở ra màn hình máy vi tính, lục lọi hình của Tiêu Nhạc một lần nữa. Trong đầu cô lại bắt đầu suy nghĩ dồn dập, Nam Nam, con trai của cô, cô mang thai nó như thế nào vậy?