Người Anh Nhìn Là Em

quyển 3 chương 49: chìm chìm nổi nổi.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Anh cũng có một câu chuyện cũ muốn kể cho em nghe.”

“Anh vừa mới nói, thật ra anh cũng không có tốt đẹp như trong tưởng tượng của em vậy đâu.”

“Người thừa kế duy nhất của Thẩm thị năm hai mươi ba tuổi giấu diếm tất cả mọi người kết hôn với một cô gái, khi đó người cầm quyền của Thẩm thị cũng chính là cha của anh ta, ông ấy từ đầu đến cuối đều chán ghét cô gái kia, bởi vì ông ta là một người cha luôn hi vọng con mình có thể tìm được một người phụ nữ có thể trợ giúp cho sự nghiệp của mình, nhưng anh ta lại giấu diếm ông cưới một người phụ nữ không có gia thế không có bối cảnh, người con không để ý đến sự phản đối của tất cả người đưa người phụ nữ đó về Thẩm gia, là một người không được “Thẩm gia gia chủ” thừa nhận là con dâu thì ai sẽ để người phụ nữ ấy vào mắt chứ?”

“Có lẽ quãng thời gian ở Thẩm gia là ác mộng của cuộc đời bà ấy, ông nội quá cương quyết, ông cưỡng chế hai người họ làm thủ tục ly hôn, bà ấy đi theo bố vào cửa đến cuối cùng lại thất vọng chán chường như vậy rời khỏi Thẩm gia, mà sau khi bà rời đi không lâu sau, truyền thông liền đưa tin thiếu gia của Thẩm thị kết hôn với tiểu thư Lục gia, thông gia hào môn, việc này đối với bà mà nói không thể nghi ngờ là một đòn trí mạng, nhưng cũng vào lúc đó bà phát hiện mình mang thai, bởi vì đứa bé này, bà lần nữa có hi vọng vào cuộc sống này.”

“Mẹ con hai người sống ở một thành phố xa xôi rất nhiều năm, thời gian trôi qua tuy nghèo khó nhưng lại rất vui vẻ, vốn dĩ bọn họ cho rằng sẽ luôn như vậy nhưng người mẹ lại bị chuẩn đoán là ung thư dạ dày, nếu như lúc ấy kịp thời cứu chữa thì còn có hi vọng nhưng chi phí chữa trị quá đắt bọn họ không gánh nổi, cho nên vẫn luôn kéo dài thẳng cho đến giai đoạn cuối, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn bà bị tra tấn đến không còn hình dạng, bởi vì thật sự quá đau đớn, cuối cùng bà vẫn ra đi, ai cũng không có cách cứu bà, mà bà ra đi chỉ còn một mình đứa bé.”

Tay Khương Trân run lên, cô rất rõ người đàn ông, người phụ nữ và đứa bé kia là ai, cô muốn ngẩng đầu nhìn anh nhưng lại bị anh nhấn vào ngực mình, cô run rẩy hỏi: “Vậy sau đó thì sao?”

“Sau đó thế nào hả, cha của đứa bé xuất hiện, ông ấy để ý đến phản đối của tất cả mọi người đưa đứa bé về nhà, mà khi đó ông ấy đã có vợ thậm chí là có con, Thẩm gia, tất cả mọi thứ đều tráng lệ như vậy, nhưng đối với đứa bé mà nói thì đó chỉ là một cái lồng giam hoa lệ mà thoi, không có chút xíu tình thân nào, trở về Thẩm gia, ông nội của đứa bé, năm đó ông không công nhận mẹ của đứa nhưng lại vô cùng coi trọng đứa bé, ông ta một lòng bồi dưỡng đứa bé trở thành người thừa kế của Thẩm thi, ông ta căn bản sẽ không đi hỏi đứa có nguyện ý không, có đồng ý tiếp nhận hay không, mà ông chỉ đem hi vọng của bản thân mình toàn bộ đặt trên người đứa bé mà thôi.”

“Mà vợ của người đàn ông lúc đó, cũng chính là Lục gia tiểu thư, bà ta sao có thể trơ mắt mình chuyện đó xảy ra được, bà ta là thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận của Thẩm gia, hơn nữa bà ta còn sinh cho Thẩm gia một bé trai khỏe mạnh, bà ta không cho phép xảy ra chuyện như vậy được, ngại mặt mũi của Lục gia nên ông ấy cũng không có biểu hiện gì quá rõ ràng, mà thiếu phu nhân Thẩm gia hẳn là người chán ghét đứa bé ấy nhất bởi vì đứa bé đã tạo ra một mối uy hiếp cho bà, cho nên nhiều năm như vậy bà không hề cho cậu bé một sắc mặt tốt, nhưng cũng chưa từng làm chuyện gì quá phận với cậu bé.”

“Vào năm đứa bé học cấp ba, anh ta liều mạng tự lập vì để có một ngày có thể chuyển ra khỏi Thẩm gia, năm đó tốt nghiệp cấp ba, anh ta không có theo sự an bài của ông nội vào học ở Học viện tài chính mà vào học Học viện điện ảnh Tấn Thành, đây chính là lúc mà anh ta bắt đầu phản kháng, trận phản kháng này kéo dài mười hai năm, cho đến tận bây giờ.”

“Một người trải qua thời gian dài chìm chìm nổi nổi như vậy, em còn cảm thấy anh làm một người rất tốt đẹp sao?”

Khương Trân đẩy nhẹ ngực anh, cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt của anh sâu như vậy thâm thúy như vậy, đau xót ở đáy mắt còn chưa có hoàn toàn biến mất, lần đầu tiên anh biểu lộ một mặt như vậy trước mặt cô.

Thẩm Ương cúi đầu, trán đối trán với cô, trầm giọng nói, “Anh đã mất mẹ rồi, tư vị mất đi người thân có bao nhiêu đau khổ kia anh không trải nghiệm thêm lần nữa, cho nên em đừng rời khỏi anh, có được hay không?”

Khương Trân viền mắt, miệng khô khốc, “Thẩm lão sư, thật xin lỗi, là em… quá ích kỷ.”

“Không có, anh biết là em sợ hãi, cho nên anh không trách em, nhưng em đồng ý với anh đừng ôm ý nghĩ như vậy nữa.”

Khương Trân gật nhẹ đầu, “Em biết rồi.”

“Mặc kệ xảy ra chuyện gì anh đều sẽ ở bên cạnh em, cho nên em không cần sợ gì cả, cứ nắm tay anh như thế này chúng ta đi cùng nhau.”

Khương Trân đột nhiên cảm thấy nỗi khổ sở trong lòng tựa như vì câu nói này của anh bị phóng đại vô hạn, tràn khắp lồng ngực, nước mắt khổ sở trong nháy mắt rơi xuống, thật ra tuổi ngày càng lớn thì cô đã rất ít khóc để bộc lộ cảm xúc của mình, nhưng cũng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi này, nước mắt của cô tựa như đã sắp rơi hết.

Khương Trân dậy rất sớm, lúc cô thức dậy thì trời bên ngoài vẫn còn chưa sáng hẳn vẫn bị bóng đêm nặng nề bao phủ như cũ, u tối để người khác không thở dốc được, cô khẽ ngẩng đầu, nương theo ánh sáng nhàn nhạt cô thấy được khuôn mặt kiên nghị của Thẩm Ương, cánh tay rắn chắc của khoác ngang eo cô, trong một tư thế bảo vệ ôm cô vào trong ngực.

Cô nhẹ nhàng kéo tay anh khỏi eo mình, rón rén xuống giường đi ra ngoài, ánh đèn hành lang nhàn nhạt, không sáng nhưng cũng đủ chiếu sáng toàn bộ hành lang, cô đi đến phòng bệnh của Khương Bạch Thiến. Cách một tấm thủy tinh thật dày cô nhìn Khương Bạch Thiến trong phòng bệnh, bà đang yên tĩnh nằm trên giường bệnh, dù không thấy rõ mặt bà nhưng cô biết bà ngủ rất an ổn, nhìn bà, Khương Trân không nói được cảm giác trong lòng mình là như thế nào.

Lúc cô đứng trên sân thượng, trong lòng cô vừa tuyệt vọng lại vừa sợ hãi, nhưng nhiều hơn vẫn là tuyệt vọng, tựa như dây cung kéo một khoảng thời gian thật dài kéo đến cực hạn, mỗi giờ mỗi phút đều lo lằng không biết khi nào sẽ bắn, mà sợ hãi thật lâu đến thời điểm chân chính thì tựa như cũng không có sợ hãi như vậy, tựa như đã sớm được dự báo trước vậy.

Lúc suy nghĩ cô đang bay xa thì chợt có một chiếc áo khoác phủ lên vai cô, theo đó một giọng nói ôn hòa vang lên.

“Ra ngoài sao không mặc thêm nhiều quần áo một chút, nếu bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?”

Khương Trân cười cười, “Em làm gì có yếu ớt như vậy chứ?”

Thẩm Ương nhìn vào trong phòng bệnh, “Lo lắng cho dì sao?”

“Vâng, ngủ dậy sau một giấc em vẫn không phân biệt được đây là mơ hay là thực, chỉ có thật sự nhìn thấy bà ấy mới có cảm giác chân thực.”

Thẩm Ương giúp cô kéo áo khoác chặt lại, anh khẽ hôn nhẹ trán cô, “Bây giờ thấy rồi nên em không cần lo lắng nữa, trở về thôi, trên hành lang rất lạnh.”

Khương Trân gật đầu.

Sáng sớm, lúc Thẩm Ương ra ngoài lấy nước thì Khương Trân nhận được điện thoại của Nghiêm Lộc.

“Alo?”

Mấy phút sau, kết thúc cuộc trò chuyện vừa lúc đấy Thẩm Ương cũng vừa lấy nước trở về, anh rót cho cô một cốc nước, “Uống nước.”

Khương Trân nhận ly nước anh đưa, sau đó để một bên, cô nhìn anh, hỏi: “Lúc nào thì anh trở về?”

Thẩm Ương ngẩng đầu nhìn cô, “Về đâu?”

“Duy Thành, không phải anh còn chưa quay phim xong sao?”

Thẩm Ương nhẹ nhàng vuốt tóc cô, “Em không cần phải lo lắng chuyện này…”

Nếu không phải Nghiêm Lộc gọi điện thoại cho anh thì đến bây giờ cô còn không biết đạo diễn chỉ cho anh nghỉ một ngày, nói cách khác hôm nay anh phải về Duy Thành, nhưng lúc nãy Nghiêm Lộc gọi điện thoại nói Thẩm Ương vẫn chưa có kế hoạch về Duy Thành, cô biết, tối hôm qua cô đã dọa đến anh.

“Hả?”

“Anh bên kia đang quay gấp gáp như vậy, không cần phải phân tâm vì em, em đã không sao rồi.”

“Khương Trân, anh biết anh đang làm gì.”

“Em cũng biết em đang làm gì.” Khương Trân nhìn thẳng vào mắt anh, “Em ở chỗ này có thím Tô, có Tiểu Trần, chị Tịnh Tịnh, mọi người đều ở đây cho nên anh đừng lo lắng cho em, anh trở về quay phim thật tốt đi.”

Thẩm Ương cũng nhìn thẳng vào mắt cô, không nói gì.

Khương Trân chợt vươn tay ôm cổ anh, nhẹ giọng nói: “Chuyện em đồng ý với anh, em vẫn nhớ kỹ, em sẽ không quên.”

Thẩm Ương bất đắc dĩ thở dài, ngày hôm qua quả thật anh hù không nhẹ chút nào, đến mức hôm qua cô lặng lặng không tiếng động đến phòng bệnh của Khương Bạch Thiến, lúc anh tỉnh lại không thấy cô đâu thì sau lưng liền đổ mồ hôi lạnh.

Cuối cùng dưới sự khuyên nhủ của Khương Trân, Thẩm Ương đồng ý về Duy Thành.

Sáng sớm trước khi đi đến phim trường Khương Trân vẫn ghé qua xem Khương Bạch Thiến một lát, cô vẫn không đi vào trong mà chỉ đứng ngoài cửa nhìn bà ngồi trên giường bệnh, bà đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, người mặc áo bệnh nhân nên vô cùng gầy yếu.

Trần Bội Bội đứng sau lưng cô, nhẹ giọng nhắc: “Chị Trân, chúng ta phải đi rồi.”

Khương Trân chậm rãi thu tầm mắt lại, nhàn nhạt “ừ” một tiếng.

Đến phim trường, lúc chính thức khởi quay, Trần Bội Bội vốn tưởng rằng trạng thái của Khương Trân sẽ vô cùng không tốt nhưng trạng thái của Khương Trân lại hoàn toàn trái ngược, không chỉ tập trung cao độ mà còn quay vô cùng thuận lợi, chỉ là lúc không quay thì chị ấy lại vô cùng im lặng, còn hơn trước kia nữa, giống như một tảng băng, lạnh lẽo làm cho người khác không dám đến gần.

Trong lúc tình trạng đang rối rằm này cô hiểu rất rõ cho nên tình trạng của chị ấy bây giờ làm cô không thể không lo lắng, ngay lúc cô đang lo lắng thì Trương Tịnh Tịnh gọi điện thoại đến.

“Tiểu Trần, con bé thế nào rồi?”

Trần Bội Bội nắm chặt điện thoại, “Em không biết nên nói sao, nói tốt cũng không tốt, mà nói không tốt thì cũng không phải.”

“Là thế nào?”

Trần Bội Bội kể từ đầu đến cuối chuyện tối hôm qua cho Trương Tịnh Tịnh, sau khi nói xong cô nghe được đầu bên kia hình như có tiếng vật gì đó rơi xuống đất, cô vội vàng hỏi: “Chị Tịnh Tịnh, chị không sao chứ ạ?”

Qua hai giây, đầu bên kia truyền đến giọng của Trương Tịnh Tịnh: “Chị không sao, vậy bây giờ thì sao? Bây giờ con bé thế nào?”

“Trạng thái lúc quay phim rất tốt, nhưng lúc không quay…”

“Thế nào?”

“Vô cùng im lặng, im lặng đến mức làm em có chút lo lắng.”

“Tiểu Tràn, hai ngày nay em vất vả một chút, phải ở bên cạnh chăm sóc con bé thật tốt, chị xử lý xong chuyện bên này sẽ lập tức trở về, biết không?”

“Em biết rồi ạ, chị Tịnh Tịnh.”

Sau khi cúp điện thoại, Trương Tịnh Tịnh cúi đầu nhìn ảnh trong tay.

Trong ảnh, một người phụ nữ cười ôn hòa, ánh mắt trong suốt, là họa sỹ có sức ảnh hưởng nhất lúc bấy giờ, đạt được vô số giải thưởng lớn ở quốc tế, mà chồng của cô cũng là như vậy, hai người đều là họa sĩ nổi tiếng, nhưng vào mười một năm trước, hai vợ chồng giống như hẹn với nhau vậy cùng biến mất khỏi giới mỹ thuật, đến bây giờ rất nhiều năm sau, một nhà ba người bọn họ chưa từng xuất hiện trong tầm mắt công chúng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio