Suốt một tuần, sau khi đi làm về, Diệp Tư Duệ lại vào bếp pha cà phê, còn Bạch Thanh Nghị sẽ là người uống thử.
Có đôi lúc anh sẽ chỉ cô những gì anh biết, nhưng đa phần hai người dành thời gian để tranh luận, sôi nổi đến mức Uông Thụy Liễu phải mắng trong bất lực.
"Không ngờ người hậu đâu như cô còn làm được chút việc trong quán".
"Đừng có khinh thường tôi".
"Được được được, cô nhân viên nhà hàng".
Nếu anh không nhắc từ này, có lẽ cô đã sớm quên mất bản thân đang trong thân phận gì.
Trước khi gặp được Francesca, cô cũng có những trải nghiệm để kiếm tiền ở Ý.
Tiền mang đi cũng sẽ tiêu hết.
Đa phần cô thường làm phục vụ ở cửa hàng nhỏ lẻ.
Nhờ thông qua một cuộc thi thiết kế về trang phục mùa thu, cô mới gặp được Francesca, thời gian còn lại ở Ý cũng trở nên dễ dàng hơn.
Có thể cô không rửa được bát, nhưng lau dọn thì vẫn còn được, chưa đến mức không thể kiếm ra tiền.
Bạch Thanh Nghị vẫn luôn nhớ đến lời cô nói.
Quả thật, anh đã bị động lòng bởi những lời nói đó.
Nhưng mỗi lần tự hỏi bản thân có muốn như vậy không, anh lại không muốn nghĩ tới.
Vì không dám.
Anh cũng không hiểu bản thân vì cái gì mà nhát gan.
Chẳng phải trước đây đánh nhau với bạn, anh cũng chẳng sợ bị đuổi học sao?
Trương Khánh Phong cũng đã uống cà phê của Diệp Tư Duệ sau một tuần.
Quả nhiên anh đã hài lòng hơn so với lần đầu.
Diệp Tư Duệ cũng cảm thấy những nỗ lực bản thân bỏ ra không phải vô ích.
Diệp Tư Duệ nghe Bạch Thanh Nghị kể, Lý Xuyên, Dương Lâm Lâm và anh là bạn cùng lớp từ sơ trung năm nhất đến khi học hết cao trung, vì vậy họ đặc biệt thân thiết.
Mỗi lúc làm việc mà vắng bóng Bạch Thanh Nghị, Dương Lâm Lâm sẽ nhiều chuyện một chút, làm quen với "người mới", nói đủ thứ chuyện về anh.
"Thu Thu, cô với cái tên ngốc đó quen nhau khi nào vậy? Làm bạn với cậu ta chừng ấy năm, ngoài tôi ra thì chưa từng thấy cậu ta có bạn khác giới".
"À, ờm...!thì...!chắc cũng không lâu lắm.
Phải rồi, sao cô biết anh ấy chỉ có mỗi cô là bạn khác giới?".
Dương Lâm Lâm nói nhỏ: "Tôi nói cậu ta có vấn đề về giới tính, cô tin không?".
"Cái gì?".
Diệp Tư Duệ bị dọa cho một phen kinh hãi.
Có nằm mơ cô cũng không nghĩ ra được anh là kiểu người đó.
Dương Lâm Lâm phụt cười nói: "Đùa cô thôi à.
Cậu ta thẳng tắp, còn có bạn gái nữa".
"Bạn gái sao?".
Diệp Tư Duệ không biết sao khó chút ngột ngạt khó thở.
Dương Lâm Lâm đính chính lại một chút: "Là đã từng có".
Diệp Tư Duệ vội hỏi: "Vậy là đã chia tay rồi?".
Dương Lâm Lâm gật đầu: "Đúng vậy.
Cũng phải thôi, người ta cao quý đến vậy mà".
Cô nói bằng giọng giễu cợt rồi kể tiếp: "Tính cách của a Nghị không quá cởi mở, bởi vậy hơi khó kết bạn.
Lúc cậu ta thích người ta cũng không dám tỏ tình, đến khi xảy ra chuyện đánh nhau thì Tần Lam...!đó là người cậu ta thích mới biết".
Diệp Tư Duệ nhớ mang máng hình như anh từng nhắc đến về mấy chuyện này.
Nhưng lúc đó cô đang sốt, chỗ nghe chỗ không, bởi thế nên lúc đầu khi Dương Lâm Lâm nhắc đến bạn gái mới làm cô sửng sốt.
"Thật ra tôi có chút ghét Tần Lam.
Nếu cô ta ngày đó chịu giải thích rồi nói chia tay đàng hoàng, có lẽ a Nghị sẽ không cảm thấy dằn vặt.
Dù sau này chúng tôi đã hiểu, nhưng tổn thương thì đâu dễ dàng lành lại.
Cô thấy không, giờ tên đó vẫn chưa quen người mới.
Đã rất lâu rồi".
Diệp Tư Duệ nói: "Có lẽ Tần Lam có khúc mắc trong lòng".
Dương Lâm Lâm đáp: "Bố mẹ cô ta không đồng ý hai người bọn họ yêu nhau, sau khi họ chia tay đã lập tức đưa cô ta ra nước ngoài".
Diệp Tư Duệ chỉ có thể gật gù.
Người ngoài vốn không thể phán xét họ đúng hay sai, nhưng có một điều chắc chắn rằng hai người đều đau khổ mà chẳng mấy thanh thản.
Dương Lâm Lâm nói: "Cô biết không, a Nghị thích nhất là vẽ, từ hồi tôi mới biết cậu ta rồi.
Điều khiến tôi kinh ngạc nhất là cậu ta đã nghỉ học đại học vì mẹ cậu ta".
"Tại sao lại vì mẹ anh ấy?".
"Mẹ cậu ta bị bệnh tim, khi đó đột ngột lên cơn đau tim, phải phẫu thuật gấp.
Cậu ta là con một, bố mất từ nhỏ, khi đó cậu ta còn đang là sinh viên, bởi thế không kiếm được tiền chi trả, đành đi vay mượn nhiều nơi.
Sau đó, thời gian sau bác gái cũng khá hơn, may mắn thoát nạn.
Cậu ta đi làm thêm rất nhiều nơi để trả nợ, cuối cùng xin bảo lưu kết quả học tập.
Chuyện này nếu không phải có người quen dưới quê kể, chắc tôi cũng không biết".
Diệp Tư Duệ cảm thấy trong lòng có chút đau.
Có lẽ vì quá nhiều chuyện xảy ra nên anh mới sợ.
Cô cũng không biết anh lại phải trải qua những chuyện đó.
Đột nhiên cô nhớ đến nỗi đau khi cô mất mẹ, cảm giác thống khổ đến cùng cực, khó khăn lắm mới có thể nguôi ngoai.
Cô cũng đã từng sợ nhớ lại chuyện ấy, sợ bản thân sẽ yếu đuối mà bật khóc.
Để kể lại mọi chuyện trong quá khứ một cách bình thản, con người ta đã phải mạnh mẽ nhường nào.
Lúc tan làm, cô cứ nghĩ mãi những chuyện mà Dương Lâm Lâm kể, cả đoạn đường không nói câu gì.
Bạch Thanh Nghị thấy lạ.
Không phải mọi ngày cô đều nói rất nhiều sao?
"Lâm Thu Thu".
"Hửm, sao vậy?".
Bạch Thanh Nghị hỏi: "Còn nhớ chỗ lần trước tôi đưa cô đi không?".
Diệp Tư Duệ gật đầu đáp: "Còn.
Sao vậy?".
Anh thở mạnh một hơi, rồi nói: "Tự nhiên tối nay rất muốn đến.
Bây giờ tôi và cô tới đó nếu cô muốn đi, được không?".
Cô gật đầu: "Đương nhiên là được rồi".
Nơi này vẫn thế, vẫn là bãi cỏ trống với một vài đôi tình nhân hoặc một bóng đơn độc ít ỏi, tuy thời tiết đã lạnh hơn nhưng họ vẫn mặc áo len, áo khoác mà ngồi đó.
Ánh trăng vẫn tỏa sáng giữa muôn ngàn vì sao.
Cây và gió vẫn rì rầm, tựa như thủ thỉ.
Diệp Tư Duệ có muôn vàn tâm sự trong lòng, nhưng ngồi ở chỗ nãy, muôn vàn tâm sự bỗng trở nên trống rỗng, như biến thành sợi lông vũ rất nhẹ nhàng.
Bạch Thanh Nghị có lẽ cũng thế.
Trong một thành phố bộn bề vẫn có nơi để người ta cảm thấy nhẹ nhõm, đó là món quà đặc biệt nhất.
Phải cảm bằng trái tim mới biết.
Hai người cứ ngồi im lặng như vậy.
Từng phút trôi qua, người cũng thưa dần.
"Cô biết không, khi nói một vạn ngôi sao đều có tâm sự, chúng ta đều biết đó là tâm sự gì.
Nhưng còn mặt trăng, nó có tâm sự gì không?".
Diệp Tư Duệ vừa nghĩ vừa đáp: "Một vạn ngôi sao? Tâm sự? A, chúng không thể sáng bằng mặt trăng.
Nhưng thế còn mặt trăng? Nó thì có tâm sự gì chứ?".
"Ừ.
Chúng ta không thể biết được nó có tâm sự gì, nhưng không có nghĩa là nó không có tâm sự.
Có lẽ nó không thể sáng bằng mặt trời".
Diệp Tư Duệ khó hiểu: "Vậy rốt cuộc anh đang muốn nói linh tinh gì thế?".
Anh đáp: "Cô ấy đã nói với tôi những điều này.
Ai cũng có tâm sự riêng của mình, ngay cả những vật vô tri.
Có những điều không nên nói, cũng có những điều nói ra sẽ nhẹ lòng hơn.
Nhưng sau đó, chúng ta nhất định phải hướng về phía trước".
Thấy cô không đáp, anh lại nói: "Ai cũng bảo tôi phải hướng về phía trước, nhưng không bảo với tôi phải hướng về phía trước như nào.
Tôi cũng đã từng bị mất phương hướng, rồi cuối cùng mới có thể ổn định được như bây giờ.
Vì thế, khi cô nói tôi có muốn đi học lại không, tôi cũng thấy rất mông lung.
Đó là tâm sự của tôi.
Thế còn cô, muốn nói gì không?".
Diệp Tư Duệ im lặng rất lâu, nhìn anh rất lâu, rồi nói: "Mẹ tôi mất lâu rồi".
Thấy anh hơi bất ngờ, cô nói tiếp: "Mất rất lâu rồi.
Lúc trước, tôi còn nghĩ bản thân sẽ không thể sống tiếp nếu thiếu bà ấy.
Anh nói đúng.
Ai cũng động viên tôi hướng về phía trước, nhưng không nói rằng tôi phải hướng về phía trước như thế nào.
Nhưng mà bây giờ tôi vẫn sống tốt đó thôi, mặc dù cũng mất rất nhiều thời gian để ổn định lại tinh thần".
Có những chuyện trong lòng, tự nhiên rất dễ thoát ra như uống một liều thuốc nói thật.
Cả hai người đều không ngờ lại dễ dàng đêna thế.
Có thể là nói linh tinh một chuyện chẳng đâu vào đâu, nhưng thật sự rất nhẹ lòng.
Đột nhiên có một vệt sáng chói vụt ngang bầu trời.
Diệp Tư Duệ reo lên như trẻ con: "Là sao băng! Nghe nói ước nguyện dưới sao băng có thể thành sự thật".
Bạch Thanh Nghị lại có vẻ xem thường: "Đừng tin.
Lúc trước tôi cũng từng nhìn thấy sao băng rồi ước cả đời không gặp xui xẻo, vậy mà vẫn gặp phải sao chổi như cô".
Diệp Tư Duệ giơ tay đánh mạnh vào vai anh đầy tức giận: "Ai sao chổi?".
Bạch Thanh Nghị xuýt xoa đau đớn: "Cô mạnh tay quá vậy? Có còn là con gái không?".
Cô đáp: "Ai bảo anh mắng tôi! Muốn bị đánh nữa không?"..