Diệp Tư Duệ khó nhọc cựa mình.
Đầu cô đau như có ai lấy búa gõ.
Miệng đắng ngắt, cổ họng khô khốc, cô muốn ngồi dậy uống nước, nhưng mi mắt cứ nặng trĩu không muốn mở, và đầu cô mỗi lúc một đau nhức hơn.
Chắc chắn là do rượu! Đúng là không nên uống nó.
Bụng cô có chút cồn cào.
Cả người đều khó chịu.
Đáng lẽ hôm qua cô nên hất rượu vào mặt tên em họ chết tiệt của Bạch Thanh Nghị.
Bỗng cô cảm thấy có ai đó ngồi xuống bên cạnh, vòng tay đỡ cô ngồi dậy, nói: "Uống chút nước đi.
Mẹ tôi nấu cảnh giải rượu cho cô rồi".
Cô thuận theo uống nước, uống đến sặc nước, ho khù khụ.
Bàn tay kia vỗ lưng cô nhè nhẹ, nói: "Uống từ từ thôi.
Không có ai uống mất của cô đâu".
Diệp Tư Duệ cảm thấy mắt đã nhìn rõ hơn, ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Thanh Nghị.
Anh không phải là nột người có khuôn mặt xuất chúng, lại khiến người khác có cảm giác khó chạm vào.
Chỉ có đôi mắt của anh giống như mang một nét buồn khó hiểu.
Bạch Thanh Nghị thấy Diệp Tư Duệ nhìn mình, tiềm thức xuất hiện những hình ảnh tối qua.
Căn phòng này cũng khiến anh gợi nhớ đến cảm giác đó, rạo rực, bối rối, một mớ lộn xộn.
Anh buông tay khỏi cô, quay mặt đi.
Cô không để ý đến điểm khác biệt, thuận miệng hỏi: "Mấy giờ rồi?".
Anh không dám nhìn cô, đáp: "Tám giờ".
Đầu cô vẫn còn choáng váng không muốn rời giường chút nào.
Cô rên rỉ than vãn: "Đau đầu chết đi được! Lần đầu tôi uống rượu đó.
Uống rượu lại còn là vì anh".
Hai chữ "Vì anh" tuy là vô ý, nhưng lại khiến Bạch Thanh Nghị nghĩ ngợi lung tung.
Anh không chịu nổi không khí này, liền bật dậy rời đi, nói: "Tôi đi lấy canh giải rượu cho cô".
Nhìn thấy anh vội vàng rời đi, Diệp Tư Duệ cảm thấy vô cùng lạ lùng, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Đầu cô đang nặng muốn đổ gục rồi!
Bạch Thanh Nghị đi lấy canh, nhưng chân tay cứ lúng túng mãi.
Có vẻ cô chẳng nhớ gì về hôm qua.
Mà đó cũng chỉ là vô tình, hành động trong vô thức của một người say.
Nhưng người say không nhớ nên chẳng mảy may chút băn khoan, còn người tỉnh lại quá bối rối nhớ lấy tất cả.
Suy cho cùng, chỉ có một mình anh nghĩ ngợi.
Bỗng anh múc canh đổ nhầm vào tay, nóng quá mà làm rơi chiếc bát đang cầm trên tay.
Tiếng bát vỡ "choang" đầy chói tai, khiến Uông Thanh vội vàng vào bếp xem có chuyện gì.
Anh vừa dọn đống vỡ nát, vừa nghe Uông Thanh mắng, rồi rửa tay, múc bát canh khác cho cô.
Diệp Tư Duệ thấy anh trở vào với bát canh, cô có cảm giác mùi của bát canh cũng khiến cô tỉnh táo hơn, vội đưa tay đón lấy.
Lần đầu cô phải uống thứ này, đều do rượu mà ra.
Thật đáng ghét!
Cô bỗng chú ý đến anh cứ đứng bên cạnh, liền hỏi: "Sao anh không ngồi xuống đi?".
Anh không trả lời, lại nói: "Cô mau uống nhanh lên đi".
Cô đưa bát cho anh, đáp: "Uống xong rồi".
Anh nhận lấy chiếc bát, định rời đi, đột nhiên bị cô túm tay lại hỏi: "Sao tay anh đỏ vậy? Bị làm sao thế?".
Anh đáp: "Bị bỏng".
Cô sốt sắng nhổm dậy, hỏi tiếp: "Sao lại bị bỏng?".
Anh ngập ngừng: "Là vì...!vì...".
Không thể nói thêm được nữa, anh gỡ tay cô ra, nói: "Tôi đi cất bát.
Cô cũng mau dậy đi".
Diệp Tư Duệ nhìn anh cứ thế đi mất.
Cô cảm thấy anh hơi kỳ lạ, à không, anh lúc nào cũng kỳ lạ mà.
Con trai thật khó hiểu!
Bạch Thư sang nhà anh ngồi chơi.
Thấy Diệp Tư Duệ ra ngoài, cô bé liền chạy đến hỏi han: "Chị Thu Thu, chị dậy rồi sao? Chị thấy đỡ hơn chưa?".
Diệp Tư Duệ mỉm cười đáp lại cô bé: "Cảm ơn em, chị khỏe lại rồi...!mặc dù còn hơi nhức đầu".
Bạch Thư liền dẫn cô ngồi xuống ghế, mở TV lên xem.
"Hôm qua, chú đã mắng anh Bạch Vĩ rất nhiều, còn to tiếng nữa.
Anh Bạch Vĩ hôm qua đúng là bắt nạt người quá đáng mà".
Diệp Tư Duệ quay sang nghe Bạch Thư kể.
Rồi cô bé kể tiếp: "Trước lúc gia đình chú thím đi về, anh họ gọi anh Bạch Vĩ nói chuyện riêng.
Em không có ý nghe lén đâu, chỉ là mọi người sợ có chuyện nên kêu em ra đó xem tình hình thôi.
Nhưng lúc em đến, chỉ nghe thấy anh họ nói, nếu anh ta còn một lần nào nữa động đến những người bên cạnh anh họ, thì anh họ sẽ không để yên đâu".
Diệp Tư Duệ hỏi lại: "Người bên cạnh sao?".
Bạch Thư gật đầu: "Đúng vậy.
Rất ít khi anh họ tức giận, nhưng hôm qua khi nói chuyện với anh Bạch Vĩ, anh họ thật sự rất tức giận".
Diệp Tư Duệ ngẩn người.
Người bên cạnh? Vậy anh thật sự coi cô là bạn bè.
Cô còn nghĩ đồ ngốc đó không biết nói câu nào, hóa ra chỉ có khi động đến những người bên cạnh, anh mới tỏ ra như thế.
Mà người bên cạnh anh, trong đó đã có cô.
Cô không biết rõ lắm cảm xúc lúc này, chỉ biết nó là lạ, nó khiến cô mỉm cười.
Thấy Diệp Tư Duệ cứ cười tủm tỉm, Bạch Thư liền gọi: "Chị Thu Thu?".
Diệp Tư Duệ sực tỉnh.
Cô nhìn cô bé, rồi ậm ừ hỏi: "Có vẻ Bạch Thanh Nghị và cậu em họ kia quan hệ không được tốt lắm nhỉ?".
Bạch Thư đáp: "Anh Bạch Vĩ từ nhỏ đã luôn cư xử như vậy rồi.
Anh họ thường bỏ qua, bởi vì luôn nghĩ đó là con trai của chú, mà chú lại đối xử rất tốt với anh họ, coi anh ấy như con ruột.
Bác cả mất sớm quá, vì thế nên bố em và chú cũng quan tâm anh ấy hơn".
Diệp Tư Duệ hỏi: "Bố của anh ấy...!làm sao vậy?".
Bạch Thư đáp: "Lúc đó em vẫn còn nhỏ.
Sau này nghe bố em kể lại, bác vì cứu đồng nghiệp nên bị tai nạn.
Ở bệnh viện được hai ngày thì bác mất.
Bác dâu vì quá sốc mà không ăn uống mấy ngày liền, cũng không quá quan tâm đến anh họ, vì thế bố em và chú luôn động viên bác dâu.
Chuyện cũng qua lâu rồi, mọi người lúc này cũng không còn buồn giống lúc trước nữa".
Ai cũng có ít nhất một nỗi bất hạnh trong cuộc đời.
Cô cảm thấy đau đớn, vì câu chuyện của anh, cũng có thể là vì nỗi đau mất mẹ của cô.
Đã sang năm mới, nhưng cô chưa dám đến thăm mộ của bà.
Cô cảm thấy tội lỗi, có những đêm trằn trọc khó ngủ.
"Anh họ".
Diệp Tư Duệ ngoảnh đầu nhìn theo Bạch Thư, thấy Bạch Thanh Nghị mang bữa sáng cho cô.
Anh nói: "Mẹ tôi bảo nấu cháo cho cô dễ ăn, vì thế bà nấu cho cô đó".
Cô nhận lấy bát cháo, vui vẻ nói: "Cảm ơn bác giúp tôi nhé".
"Ừ".
Anh quay mặt không nhìn cô rồi rời đi.
"Bác không nấu cháo đâu".
Diệp Tư Duệ vừa ăn một miếng cháo nghe vậy thì ngừng lại.
Bạch Thư nói nhỏ chỉ vừa đủ hai người nghe, đợi Bạch Thanh Nghị đi rồi mới nói tiếp: "Anh họ làm tất cả đó".
Cô đột nhiên cảm thấy bối rối.
Vậy là anh nấu cháo cho cô? Nhưng sao anh không nhận?
Bạch Thư thắc mắc: "Hôm qua hai anh chị xảy ra chuyện gì sao? Em thấy từ tối qua lúc đưa chị về phòng xong anh ấy cứ lạ lạ sao sao ấy".
Cô cũng thấy anh rất lạ, nhưng không biết là lạ chỗ nào.
Hình như cứ luôn tránh mặt cô.
"Chẳng biết anh ấy lúc lấy canh giải rượu cho chị đang nghĩ đến cái gì mà làm vỡ bát.
Em nghe bác bảo anh ấy còn bị bỏng nữa.
Mà đầu năm, bác không thích làm rơi vỡ đồ đạc vậy đâu".
Hóa ra không chỉ mình cô cảm thấy anh lạ lùng.
Nhưng rốt cuộc tại sao? Bạch Thư hỏi: "Chị không nhớ chuyện gì xảy ra hôm qua sao?".
Diệp Tư Duệ cố nhớ, nhưng chỉ nhớ duy nhất anh đã đưa cô về phòng nghỉ ngơi.
Cô đành lắc đầu.
Bạch Thư nhìn cô rồi nói: "Lạ nhỉ?"..