Thành phố nhiên Khương Từ bật dậy từ trên giường, cậu nhìn năm nghìn tệ vừa chuyển đến điện thoại, sửng sốt một lúc rồi bấm nhận tiền, sau đó mới gửi tin nhắn lần nữa: “!!! Chị, chị phát tài rồi ư?”Khương Thi chuyển tiền rồi đi tắm, đi ra mới thấy tin nhắn của Khương Từ, nhận ra mình có thể đã chuyển nhiều ra cô đã giảm ba phần năm theo mức tiền tiêu vặt của mình khi còn nhỏ, chuyển cho Khương Từ, không ngờ vẫn xảy ra vấn đề.“… Chê nhiều thì trả chị đây.”“Không có không có, cảm ơn chị!”Khương Thi cũng không thật sự muốn lấy lại tiền, ngược lại hình như Khương Từ rất sợ thật sự cô sẽ lấy lại nên cậu nói “cảm ơn” xong cũng không gửi tin nhắn lòng Khương Thi thở phào nhẹ nhõm, khi nguyên chủ xuất hiện trong sách, Khương Từ tuổi khá nhỏ, không có nhiều cảnh miêu tả trực tiếp tình huống hai chị em ở chung.
Bình thường đều là khi nữ chính ở cùng với nguyên chủ, thỉnh thoảng nguyên chủ nhắc đến chuyện xấu hổ của bánh bao nhỏ Khương Thi không biết tính cách Khương Từ sau khi lớn lên sẽ thế nào, cũng không biết cậu ở chung với nguyên chủ sẽ ra sao.
Cô là con một, vậy nên cũng không có kinh nghiệm, tốt nhất là không nên liên lạc thường xuyên.…Chiều hôm sau, Khương Thi gặp Tiểu Lục ở ga tàu điện qua Tiểu Lục gửi tin nhắn cho cô nói rằng đi tàu điện ngầm từ bên này đến trường Trung học Số Một thành phố Phong chỉ có bảy trạm, nhanh hơn gọi taxi, còn rẻ hơn Thi chưa từng ngồi tàu điện ngầm, sau khi xuyên vào trong sách thì hầu như cũng chỉ lởn vởn quanh chỗ ở.
Cô có một sự hứng khởi rất lớn với chuyến đi ga tàu điện ngầm, liếc mắt một cái đã thấy Tiểu Lục đợi ở lối vào.
Tuy anh quay lưng về phía cô nhưng cô chỉ cần liếc một cái là đã nhận ra mặc áo sơ mi trắng mà hôm qua cô chọn, bóng lưng cao ráo đẹp trai, cô bước nhanh tới, vỗ vai anh: “Tiểu Lục!”Lục Kính xoay người, hôm nay anh không vuốt tóc, mái tóc ngắn được thả xuống gọn gàng mềm mại phủ lên trán làm dịu đi nét mặt cứng ngắc.
Mái tóc đen mượt nổi bật lên hai sợi tóc trắng, vừa khéo lộ ra vẻ khoe mẽ, hoàn toàn là một cậu học sinh cấp ba đẹp mắt Khương Thi vừa kinh ngạc vừa vui mừng, quá đẹp, thật sự quá đẹp!Khi đến gần hơn cô ngửi thấy mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt khiến người ta an tâm, đó là nước hoa mà cô đã tặng nắm lấy tay anh, vui đến mức muốn bay lên: “Chúng ta đi thôi.”Bởi vì đã qua giờ cao điểm, giữa trưa lại là thời gian làm việc nên không có nhiều người trong ga tàu điện ngầm.
Hai người mua vé, nhàn nhã ngồi đến trạm trường Trung học Số Một thành phố lối ra tàu điện ngầm có thể thấy ánh nắng mặt trời đã trở nên chói Lục kéo Khương Thi đi dọc theo đường phố, hầu như không có người đi bộ trên hơn mười phút, đi ngang qua một cửa hàng văn phòng phẩm, Khương Thi quay đầu nhìn vào trong, tất cả đều là đồ dùng văn phòng, cô lấy khăn tay từ trong túi ra lau mồ hôi trên trán, hỏi yếu ớt: “Tiểu Lục, còn bao xa nữa?”.