Dịch: Khởi Linh
Trong phòng thông tin liên lạc diện tích vài trăm mét vuông, đạn bay tứ tung, mảnh vụn thủy tinh với đống gạch vỡ tung tóe khắp sàn, toàn bộ bề mặt màn hình máy tính bị bắn thành mảnh vụn, trong ống nhòm hồng ngoại ngoài tình trạng một màu xanh biếc đậm nhạt khác nhau ra, hầu như không nhìn thấy gì hết.
Xuân Thảo liều mình leo lên nóc máy chủ, vừa nã đạn vừa bật nhảy, muốn vọt ra đằng sau con zombie tinh tinh tấn công vào phần gáy của nó. Thế nhưng ngay khi cơ thể vẫn còn đang lơ lửng giữa không trung, Xuân Thảo đã bị con tinh tinh giơ tay đấm một phát nặng nề, lập tức trực tiếp văng thẳng ra ngoài như một viên đạn!
“Grào──”
Trên mặt và cổ của Chu Nhung toàn là máu tươi, mùi pheromone mạnh mẽ của Alpha kích thích bản tính điên cuồng của zombie dã thú đến cùng cực. Nó không thèm để ý Tư Nam đang nã đạn dữ dội ở phía xa, giẫm mạnh một chân lên thiết bị và giá sắt biến chúng thành mảnh vụn, sau đó giơ bàn tay nện xuống chỗ Chu Nhung.
Chu Nhung lăn vội ra sau, khóe mắt nhìn thấy nửa khẩu hạng nặng bị đè sập trong đống gạch vụn, vội vàng lăn người vươn tay tóm lấy, thế nhưng lần này vậy mà chưa kịp hành động!
Đương lúc y sắp sửa bị cái tay kia nện thành thịt nát, một lực mạnh bất thình lình truyền đến từ bên cạnh, có người nhào tới kéo Chu Nhung lăn xa vài vòng, bàn tay của con tinh tinh đập vào nền đất sát ngay cạnh tai y.
“Anh Kiệt?!”
Trương Anh Kiệt thở hồng hộc, hình như đang cực kì khó chịu: “Chạy, chạy mau……”
Chu Nhung kéo cậu ta đứng dậy, căn bản chưa kịp đứng vững, cẳng tay của con zombie mới nện sàn nhà lia nhanh qua như chiếc xe tải mất phanh, làm hai người cùng bị đánh bay!
Tư Nam trước nay chưa bao giờ cảm nhận được nỗi kinh sợ mãnh liệt như thế này: “Chu Nhung!”
Bấy giờ chung quanh đầy khói thuốc súng, tầm nhìn cực kém, ngoài phạm vi vài bước chân ra thì hoàn toàn không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Tư Nam thực sự không thể đoán được Chu Nhung đã bị con tinh tinh xé tan thành vụn hay chưa, trong cơn nóng ruột chỉ muốn xông thẳng lên, tiếng khẩu tiểu liên vang lên một tiếng cạch.
Đã hết đạn!
Tốc độ tự động RPM khiến bộ phận đánh lửa lóe lên tia đỏ có thể dùng mắt thường để nhìn, trên người hắn vẫn còn hộp đạn, song lúc này căn bản không kịp nạp.
Ngay đúng một giây yên lặng ngắn ngủi này, con tinh tinh đang xông về phía Chu Nhung và Trương Anh Kiệt, lại đuổi tới!
Tư Nam thở dốc dữ dội, trong một giây đó đầu óc hắn bất ngờ trống rỗng, gần như không suy nghĩ được gì.
Hắn trở tay lấy bọc thuốc nổ chưa kịp dùng trong ba lô chiến thuật ra, hung hăng ném mạnh về hướng con tinh tinh, đồng thời rút dao găm cắt một nhát vào lòng bàn tay!
Bọc thuốc nổ đen nện vào sau lưng con tinh tinh, phát ra mấy tiếng nổ liên tiếp, làm máu thịt nó bắn tung tóe, sức chú ý quả nhiên chuyển về bên này.
Lồng ngực Tư Nam phập phồng lên xuống, mở lòng bàn tay đầy máu bắt đầu quẹt ngang quẹt dọc, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào con zombie, bước từng bước lùi về sau.
Mặc dù chưa có bất cứ lý luận nào, thế nhưng phải công nhận một sự thực là, zombie có bản năng truy đuổi theo pheromone của A và O, mà hơn hết càng cực kì mẫn cảm với pheromone của Omega.
Pheromone mạnh hay yếu có liên quan trực tiếp đến hooc môn sinh dục, tuy nhiên khả năng pheromone chiếm giữ đối phương lại biến đổi tùy thuộc vào mỗi người. Ví dụ như nói mùi pheromone Alpha của Chu Nhung cực kì mạnh mẽ bá đạo, khả năng bắt lấy Omega lại rất bình thường, mà tình trạng của Tư Nam lại hoàn toàn trái ngược với y.
Tư Nam vô cùng nhạy cảm với mùi pheromone của Alpha, mà phản ứng rối loạn cũng rất mạnh, song hương pheromone tỏa ra của hắn lại vô cùng mờ nhạt── Điều này thực ra có liên qua đến chuyện hàng năm hắn đều tiêm thuốc ức chế.
Chung quanh nhất thời im lặng vô cùng, Xuân Thảo choáng váng đầu óc cách đó mấy chục mét lồm cồm bò dậy, tại một bên phòng chờ của phòng liên lạc, Chu Nhung dùng khuỷu tay gian nan chống cơ thể, trên mặt dính đầy máu me.
Hai giây sau.
Con tinh tinh ngửa mặt thét dài một tiếng, không hề do dự xông thẳng đến chỗ Tư Nam!
Tư Nam quay đầu bỏ chạy, lao nhanh ra khỏi phòng chờ như một tia chớp, mặt đất phía sau rung lắc dữ dội, con zombie tinh tinh chăm chú đuổi theo sát nút!
“Đù má nhà mày……..” Trên người Chu Nhung đầy đống gạch vụn, loạng chà loạng choạng đứng dậy, cuối cùng rút được khẩu bị vô số vật nặng đè lên, vừa nạp đạn xuyên thép, vừa khàn giọng quát: “Xuân Nhi! Anh Kiệt! Còn sống không đấy?”
Xuân Thảo mở miệng bằng một cơn ho lẫn máu tươi: “Sao lại xông về phía Tư Nam, đuổi theo mau….. khụ khụ khụ!”
Chu Nhung giơ tay kéo Trương Anh Kiệt dậy, thế nhưng vừa mới đụng tới, liền thấy Trương Anh Kiệt run rẩy như bị điện giật, lùi về sau trốn tránh.
“Sao thế?” Chu Nhung hỏi.
Tiếng gầm của con zombie tinh tinh ở bên ngoài hành lang càng ngày càng xa, thời gian cực kì gấp rút, trong ánh sáng mờ nhạt chỉ thấy sắc mặt Trương Anh Kiệt xám xịt mờ mịt, bờ môi khô nứt, viền mắt xuất hiện một vòng xanh đen dày đặc.
Cậu ta cuối cùng hình như đã quyết định từ bỏ điều gì đó, nở nụ cười nhẹ: “Anh không nên cứu em, Nhung ca, em bị nhiễm virus rồi.”
Tiếng hít thở của Chu Nhung lập tức khựng lại.
Trương Anh Kiệt xắn ống quần lên, ở mép tất có một mảnh da thịt bị trầy rách, bị ngâm dưới nước nên đã đen tím, bắt đầu xuất hiện tình trạng thối rữa.
“Ánh mắt anh nhìn em là sao đó? Nhung ca?” Trương Anh Kiệt bật cười nói: “Đừng như vậy, nào, cho em khẩu súng…..Đừng nên lãng phí chút thời gian cuối cùng, hãy để em lên đường đồng hành với mọi người đi.”
“Người chiến sĩ không được tự sát, cũng sẽ không trở thành quái vật, hãy cho em được chết với danh nghĩa là một người chiến sĩ đi anh.”
Tư Nam lao xuống cầu thang như cơn lốc, vừa mới tóm được tay vịn, mượn lực lăn người bật nhảy xuống tầng dưới── Bàn tay hắn vừa mới rời khỏi đó, một giây sau tay vịn bằng sắt liền bị con zombie tinh tinh đụng bay ra ngoài!
Ban nãy sau khi xông ra khỏi phòng thông tin, hắn không có chạy về đường cũ, mà chạy theo lối hành lang theo hướng ngược lại. Tuy rằng đang trong cơn hoảng nên không thể chọn lựa đường đi, song không gian hành lang nhỏ hẹp vô hình trung chắc chắn trở thành vật cản đối với con zombie khổng lồ.
Sau khi hắn chạy ra khỏi dãy hành lang bèn chui vào một hành lang khác, ước chừng khoảng năm giây sau con tinh tinh mới gào thét đâm nứt tầng trệt, tiếp tục đuổi theo.
Trong lúc vội vàng chạy trốn, Tư Nam căn bản không nhìn rõ đồ đạc chung quanh, thậm chí đến cả thời gian giở tay rút súng cũng không có. Hắn không hề hay biết tốc độ tối đa của mình có thể nhanh đến thế, đụng phải vài tốp zombie trên đường, ấy thế mà chúng nó đều bị tốc độ của hắn bỏ lại.
Mùi pheromone mãnh liệt kích thích dục vọng săn mồi của con tinh tinh cao hơn bốn mét, con quái thú có thể trọng lên tới hàng tấn như một cái máy xay thịt, bàn chân nện ầm ầm nghiền nát tất cả mọi thứ dưới chân, làm mấy tốp zombie theo sau đều bị ép thành bãi máu đầm đìa!
Chạy hết vài khúc quẹo, hành lang rốt cuộc đã tới điểm cuối, trước mặt là một giao lộ, hai bên trái phải đều chìm trong bóng tối.
Bước chân của Tư Nam chậm dần, vận động dữ dội liên tục trong sáu giờ cộng thêm không được bổ sung lương thực, các cơ quan trong cơ thể co rút kèm theo cơn đau khó có thể chịu đựng được.
Đúng lúc này, trong khoảng lặng ngắn ngủi, con zombie tinh tinh đuổi theo phía sau nhào tới, quẳng cả người Tư Nam lên bức tường!
Một tiếng ầm nặng nề vang đến, Tư Nam nôn thẳng một ngụm máu lớn.
Hắn có cảm giác bản thân thực sự đã bị xe tải tông mạnh, cơn đau dữ dội bao phủ lấy toàn bộ giác quan. Trong cơn choáng váng, Tư Nam ngã nhào từ trên bức tường xuống đất, hoảng hốt nhìn con zombie chạy đến chỗ mình, mặt sàn dưới thân đang kịch liệt rung lắc.
Không, hắn nghĩ,
Tôi còn rất nhiều chuyện quan…..rất nhiều chuyện quan trọng phải làm, không thể cứ kết thúc như vậy được.
Thực ra chính bản thân hắn cũng không biết nó xuất phát từ chỗ nào trong tiềm thức, cũng không nói được nhiệm vụ quan trọng kia là gì. Hai tay Tư Nam run rẩy, rút khẩu ở sau lưng ra, nhắm thẳng vào khoảng không.
Tiếng ống thông gió làm bằng kim loại rơi xuống, đập vào con zombie làm nó xiêu vẹo cả người!
Tư Nam loạng choạng đứng dậy, kéo mấy chục kg trang bị đi về phía trước, vừa chạy vừa tức tốc thay đạn cho khẩu tiểu liên. Con zombie King Kong đã hoàn toàn bị chọc điên, hai ba giây sau xé nát ống thông gió to hơn con người thành mảnh vụn nhỏ, tốc độ lao tới thực sự có thể sánh bằng máy bay chiến đấu, há cái miệng như chậu máu cắn một phát vào sau lưng hắn.
Cái mùi tanh hôi đã bay tới đỉnh đầu, bước chân Tư Nam đột ngột rẽ sang một chỗ khác, giậm mạnh hai bước bật lên mặt tường, lấy đà lăn người bay thẳng ra ngoài.
Cơ thể hắn xoay độ giữa không trung, gần như kề sát đỉnh đầu con tinh tinh, thoáng chốc cưỡi lên sau gáy nó.
Con zombie giãy dụa điên cuồng, không ngừng đâm vào mặt tường chung quanh, bóng đèn trên đó đều rơi hết cả xuống. Cơn xóc nảy nguy hiểm chết người làm đầu Tư Nam chảy máu đầm đìa, toàn thân đầy vết thương, song hai chân hắn vẫn quặp chặt sau gáy con zombie, cắn răng dùng khẩu tiểu liên đè tại sau gáy con quái vật.
Ngay sau đó, Tư Nam ấn mạnh cò súng, nã đạn như cuồng phong bão táp bắn thẳng vào đầu nó!
Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng──
Nã liên tục hơn mười giây dưới áp lực cực cao làm nòng súng khẩu tiểu liên không thể chịu được, nó rốt cuộc cũng nổ tan tành!
Trong một giây khi nòng súng nổ tung, Tư Nam cảm thấy cực kì hoảng sợ, lúc bị đập bay ra cũng không hề thấy đau đớn gì. Cơ thể hắn cuốn theo vết máu ở giữa không trung, bay thẳng ra sau mấy chục mét, đập mạnh xuống cái hố ở cuối lối rẽ ──
[Nhà máy sinh hóa, tự ý xâm nhập sẽ chết ngay tức khắc]
Trong bóng đêm ánh đèn chỉ thị màu xanh biếc lập lòe, lóe lên như ma trơi.
Một tiếng ầm va chạm cực kì thảm khốc vang lên, Tư Nam rơi xuống đáy hố, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Lỗ tai hắn phủ đầy máu, xoang mũi không ngừng tuôn ra dòng máu nóng, cơ thể hơi hơi co giật run rẩy. Hắn cố gắng mở to mắt giữ cho tinh thần tỉnh táo, thế nhưng ánh mắt càng ngày càng rời rạc.
Bóng tối như hàng nghìn hàng vạn chiếc lông chim ùn ùn kéo đến, khẽ khàng giấu đi toàn bộ ý thức.
“Noah……”
“Noah!”
Người phụ nữ bước nhanh qua vườn hoa, cúi người ngồi xổm xuống, ôm lấy một bé trai quay lưng về phía mình: “Con đang làm gì đấy? Vì sao không vào nhà?”
Buổi sáng tinh mơ u ám, cơn gió nhẹ cuốn theo mùi bùn đất tanh mặn. Dưới hàng rào, vườn hoa xanh sẫm um tùm, thế mà hoa hồng vàng đã úa tàn, trên chiếc cành đầy gai chỉ còn sót lại vài cánh hoa khô héo.
“Ba ba không thích con.”
Bé trai nhìn chăm chăm vào phần đất tươi xốp vừa được mình xới lên ở dưới chân, nó thì thào thêm lần nữa: “…….Ba ba không thích con.”
Người phụ nữ đè chặt bả vai bé trai để nó xoay người lại, đôi mắt xinh đẹp u buồn nhìn thẳng vào con trai mình.
Cô mặc một chiếc váy liền thân bằng tơ lụa màu hồng nhạt, khuôn mặt xinh đẹp thâm thúy, mái tóc màu cây đay hơi xoăn, đôi con ngươi nhạt màu giống như màu hổ phách tinh khiết. Đây là một vẻ đẹp chiến thắng cả năm tháng rung động lòng người, thế nhưng khi cô nhìn chăm chú vào thứ gì đó, đáy mắt sẽ luôn mang theo chút ưu sầu nhàn nhạt: “Vì sao thế, Noah?”
Bé trai mím môi, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: “Ba cào con.”
Người phụ nữ kéo tay con trai, khẽ sắn tay áo lên, trên cổ tay có vài vết cào nhìn thấy mà thương, phần da thịt đã có màu xanh đen mờ nhạt.
“…….Ba ba bị mệt.” Một lúc sau người phụ nữ nói một đằng trả lời một nẻo, “Ba ba mới vừa đi ngủ…..con theo mẹ về đi.”
Bé trai không hề chống cự, được mẹ mình nắm tay, đi sâu vào trong vườn hoa.
“Mẹ.”
“Ừ?”
“Vì sao ba ba ngủ ở trong hộp gỗ suốt thế ạ?”
Trên đỉnh nhà thờ cách đó không xa, kính thủy tinh màu được khảm trên bức tường, giá chữ thập hướng lên vòm trời âm u. Lần này người mẹ im lặng rất lâu rất lâu, mới dừng bước, cúi người hôn xuống mi tâm non nớt của con trai.
“Sẽ có một ngày ba ba rời khỏi hộp gỗ, vĩnh viễn trở về bên chúng ta……”
Giọng nói của cô mang theo chút bi thương, song vẫn vô cùng dịu dàng, nói: “Ngày đó sẽ không còn quá xa.”
“………Khụ……….”
“Khụ khụ khụ!”
“Khụ khụ!” Tư Nam bị sặc nghẹn một ngụm máu, hai tay run rẩy chống người dậy.
Có vài giây hắn không biết mình đang ở chỗ nào, không nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì, thậm chí ngay cả thần trí cũng xuất hiện vài đoạn lộn xộn ngắn ngủi.
Nhưng ngay sau đó trí nhớ của mấy tiếng qua lướt nhanh đến, cơn đau đớn kinh khủng cũng đập vào dây thần kinh, nội tạng bị thương làm lá phổi co giật, khiến hắn nôn ra chút dịch dạ dày cuối cùng.
Con zombie tinh tinh đã chết hay chưa?
Hình như cái tên Chu Nhung…..cà lơ cà phất ấy vừa bất ngờ được cậu đồng đội lưu manh đáng tin cậy cứu rồi sao?
Tư Nam vất vả lắm mới thôi không nôn khan, nghĩ đến Chu Nhung, nhếch nhác không chịu nổi gục người xuống đất thở dốc, chậm rãi ngồi dậy.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy đằng trước truyền đến một tiếng──cạch
Tiếng động này cực kì rõ ràng trong không gian tĩnh lặng, Tư Nam ngẩng đầu nhìn lên.
Đây là một phòng thí nghiệm dạng tròn ở trong lòng đất, phía trên không được bịt kín, bên cạnh có một cái thang máy đi lên tầng không gian trên. Vách tường hình tròn làm bằng hợp kim lóe ra tia sáng trắng, chiếu lên sân thí nghiệm có diện tích ước chừng bằng một sân bóng cỡ lớn.
Lạch cạch── loáng thoáng gần hơn!
Tư Nam nhìn cảnh tượng cái sân thí nghiệm ở chính giữa, con ngươi không tự giác co rút, cuối cùng hiểu ra tại sao ban nãy bản thân đang hôn mê bị cái gì gọi tỉnh.
Đây là một chiếc quan tài.
Trên sân thí nghiệm, chiếc quan tàn bằng gỗ tùng phủ nước sơn đen huyền, mang theo bùn đất, phảng phất như mới được đào lên từ một vườn hoa kiểu Anh Quốc của thế kỷ trước, có điều chung quanh lại là thiết bị y học hiện đại, đây quả thực là sự thay đổi đột ngột đến không thể nói ra lời.
Càng bất ngờ hơn là có một chiếc thập tự màu bạc khổng lồ đâm nghiêng vào quan tài, bên mép chữ thập được chạm trổ hoa văn, đã bị oxi hóa mài mòn vô cùng khủng khiếp, gần như cắt ngang cỗ quan tài ra thành hai.
Cạch!
Cỗ quan tài đội lên trên.
Cạch!!
Bùn đất tuôn rơi ào ào.
Tư Nam đứng dậy, loạng choạng lùi về phía sau, lồng ngực lên xuống kịch liệt vì linh cảm chẳng lành.
Cạch!!!
Một sức mạnh lớn làm cỗ quan tài nứt ra, chiếc thập tự màu bạc lăn xuống mặt đất, phát ra tiếng va chạm trầm đục!
Tư Nam xoay người tiến thẳng về phía thang máy, ấn mạnh nút phím, nút control không có phản ứng!
Ầm──!
Cỗ quan tài nặng nề nứt thành hai mảnh, ngay sau đó tiếng hét thảm thiết vừa giống ma quỷ lại như dã thú vang lên, bóng đen trong quan tài xoay người ngồi dậy!
Tư Nam quan sát nhìn chăm chú vào nó, một suy đoán đáng sợ ùa lên từ đáy lòng, lạnh lẽo bao phủ khắp toàn thân.