Dịch: Khởi Linh
Sáng sớm hôm sau, Chu Nhung vô cùng vô cùng cảm thấy có vấn đề to rồi── Chiếc bọc thép đã mất tiêu!
Y xách khẩu súng đi lòng vòng hai lần quanh khu đất trống, ngửa mặt gào thét: “Tư Tiểu Nam!”
“Tư Tiểu Nam cậu lăn ra đây cho anh, không ai thèm giỡn với cậu đâu, nhanh!!”
Tiếng động cơ gầm rú vang từ xa đến, xe bọc thép chầm chậm tiến đến phía bên kia dãy phố, dừng ngay trước mặt Chu Nhung đang nổi trận lôi đình. Kế đó, cửa kính hạ xuống, trên cái bàn điều khiển chất đầy sữa bột, kẹo cùng bánh bông lan, Tư Nam đeo khẩu tiểu liên, một tay cầm lọ mật, ăn ngon đến nỗi mặt mũi ửng hồng.
Chu Nhung vừa nhìn thấy vết máu đen thối dính trên vai hắn, lập tức hiểu ra tên này hiển nhiên mới vác súng đánh cướp siêu thị một mình đây mà, y bùng nổ ngay tại chỗ: “Tự tiện rời khỏi đội! Không có kỷ luật! Đồng chí Tư Nam nếu cậu là đội viên chính thức của anh thì giờ đã bị tẩn rồi! Cứ đi mà không nói liệu đã nghĩ đến hậu quả chưa thế?”
Tư Nam lạnh lùng liếc xéo y.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Nếu cậu không chịu để anh lo, thì anh sẽ….”
Chu Nhung vừa định mắng tiếp, đột nhiên Tư Nam hung dữ quăng hai điếu thuốc qua, sau đó nhanh chóng nâng cửa kính, giẫm mạnh chân ga phóng lên đường lớn.
“Ê! Tên chết tiệt kia!” Chu Nhung bị hai điếu Trung Hoa đập vào mặt, giậm chân rít gào ở sau xe.
Tư Nam tức giận thiệt rồi.
Chu Nhung cuối cùng cũng kết thúc chuyến hành trình cướp bóc vật tư của mình, lòng ôm hai điếu thuốc, y đen mặt ngồi lái xe ở đằng trước. Hai chiếc xe một trước một sau đi lên đường cao tốc ra khỏi thành phố B, chạng vạng tối ngày hôm đó bọn họ trở về khu ngoại ô công nghiệp, một chiếc bọc thép đột ngột vượt lên trước, rẽ vào một con đường hơi nhỏ, sau đó tiến thẳng đến sân sau nhà máy phân bón.
Chẳng nhẽ muốn anh đi đường anh tôi đi đường tôi?
Chu Nhung đánh tay lái đuổi theo, từ đằng xa bám đuôi sau xe Tư Nam. Được vài phút, chỉ thấy xe bọc thép đậu ngay cửa sau khu nhà máy, Tư Nam cầm đồ ăn, nhảy xuống, nhanh gọn lẹ leo qua bức tường đi vào.
Chu Nhung bảo Xuân Thảo lại đây trông xe, còn mình thì im hơi lặng tiếng đi xuống, chạy lấy đà hai bước nhảy lên thành tường, sau đó leo cây bạch quả sau bức tường, lén la lén lút ngó xuống.
Tư Nam đi bộ về đằng trước, men theo con đường vắng vẻ thẳng đến gần bể xử lý amoniac của nhà máy, có một cái gara bỏ hoang từ lâu bị đám cỏ hoang mọc um tùm bao xung quanh.
Một bóng dáng mảnh mai đang ngồi xổm ở mảnh đất trống dưới cửa sổ gara, sau khi nghe thấy tiếng bước chân bèn quay đầu nhìn, vô cùng mừng rỡ đứng dậy chạy đi đón.
── Là Ngô Hinh Nghiên.
Với khoảng cách xa thế này, Chu Nhung hoàn toàn không thể nghe rõ hai người họ đang nói cái gì. Y quan sát một lát, lòng thầm tự thấy khó ở, thở dài một hơi.
Mình mơ mộng hão huyền cái gì chứ, y tự giễu chính mình.
Người ta rõ ràng là một Beta có hiệp hội bảo vệ quyền lợi, không căm thù Alpha là không tệ rồi, còn có thể ngóng trông gì nữa đây? Lại nói với diện mạo và bản lĩnh thế kia của cậu ấy, vào thời buổi tận thế như bây giờ không biết có bao cô nàng muốn tiếp cận làm quen nữa ấy chứ.
Cổ họng Chu Nhung có chút chua chua, trở tay ôm lấy cành cây nhảy lên bờ tường, sau đó từ đi ra ngoài từ cửa sau.
“Bọn họ đã về?” Phùng Văn Thái khó tin, nói.
Đám tay chân gật đầu.
Phùng Văn Thái tông cửa xông ra, gần như chạy một mạch xuống dưới lầu. Trên khoảng đất trống đã tụ tập hơn mười người, đều là số dân chúng may mắn sống sót theo nhóm đội đặc chủng trốn từ thành phố T ra; ba tay vệ sĩ Alpha của Phùng gia cũng canh giữ tại đó, mập mờ tỏ ý ngăn cản những người đó, nhìn chằm chằm như hổ rình mồi ra bên ngoài.
Một chiếc bọc thép chống cháy nổ đậu sau tấm lưới sắt, đám người Chu Nhung nhếch nhác mệt mỏi không tả nổi, khiêng Nhan Hào bị thương hôn mê với cái túi đựng di thể của Trương Anh Kiệt, đang lục tục xuống xe.
Phùng Văn Thái nhìn quần áo bẩn thỉu với trạng thái tinh thần của bọn họ, liền hiểu ngay tất cả, trong lòng nhất thời nặng trĩu.
Nhưng mà tên đội trưởng họ Chu kia vừa quay đầu, khóe môi nhếch lên, mặt mày lộ đầy vẻ pha trò: “Anh Phùng! Biệt lai vô dạng, tất cả mọi người vẫn ổn chứ?”
Không đợi Phùng Văn Thái trả lời, y đã quay đầu dặn bảo cấp dưới: “Kiểm kê số vật tư nhập kho, tạo một cái sổ, di thể Trương Anh Kiệt cứ để yên một chỗ đợi anh xử lý sau.” Rồi sau đó vẫy tay với đám người, cười vang nói: “Bác sĩ Trịnh! Thằng em cháu bị thương, phiền chú bảo hai người khiêng nó lên khám hộ cháu với!”
Ngoài mấy người bộ đội đặc chủng này, ba mươi mấy người sống sót vốn do bác sĩ Trịnh ngầm cầm đầu, nghe thấy thế bèn không nói hai lời, lập tức tiến lên cẩn thận đón lấy cái cáng của Nhan Hào.
“Ài── Mới đi có mấy ngày, mà cứ như cách mấy đời rồi vậy!” Chu Nhung lắc lắc cái cổ cứng đơ do lái đường dài, phát ra từng tiếng crặc crặc giòn vang, kế đó vẫy tay chào đón với đám quần chúng vây xem, cười tươi vỗ vai Phùng Văn Thái: “Mấy ngày nay anh Phùng vất vả rồi! Anh ghi được công to rồi đấy!”
Máu đông kết vảy để ở trong không khí một thời gian sẽ mất đi mùi pheromone vốn có, tựa như thi thể để vài ngày sẽ không còn dấu vân tay vậy. Mùi pheromone Alpha quá mức mãnh liệt trên người Chu Nhung sớm đã bay sạch, bằng không thật chẳng khác nào quả bom hooc môn nam tính mạnh mẽ dùng chân dài đi đi lại lại, và Tư Nam sẽ tuyệt đối không thể chịu được.
Cơ mà, Phùng Văn Thái đâu có biết.
Hắn chỉ cảm thấy Chu Nhung vừa trở về đã lập tức bày ra điệu bộ của người làm chủ, khiến tâm trạng vốn thất vọng của hắn càng thêm có chút vi diệu. Song, hắn cũng không thể tỏ rõ cảm xúc của mình, nghe vậy bèn cười nói: “Vẫn ổn, vẫn ổn, trách nhiệm của tôi thôi, nào có vất vả gì đâu. Đội trưởng Chu đã liên lạc được với thứ trưởng Quách chưa vậy?”
Chu Nhung lắc đầu.
Nụ cười của Phùng Văn Thái nhạt đi không ít: “Thế……chúng ta……”
Chu Nhung ôm lấy bả vai hắn ta: “Nào, chúng ta vào căn tin, vừa đi vừa nói nhé.”
“Mọi chuyện là vậy đấy.” Mười phút sau, trước bàn ăn trong căn tin, Chu Nhung nhún vai.
Bây giờ vừa vặn là thời gian cơm tối, tất cả mọi người sống đều đang đứng xếp hàng lấy cơm, trong tủ kính chỉ có cháo loãng với khoai tây luộc. Đám vệ sĩ của Phùng Văn Thái tụ tập ngồi tại một cái bàn nhỏ cách đó không xa, trên eo mỗi người đều dắt súng, trước mặt là cơm trắng với bốn món xào, có mặn có chay, còn bật thêm hai chai bia.
Chu Nhung làm như không thấy: “Tiếp theo đây chúng tôi muốn rời khỏi nhà máy phân bón, tất cả dân chúng sống sót sẽ ngồi trên xe bus, tiến thẳng về tổng bộ Nam Hải. Chúng tôi đã cầm được tài liệu nghiên cứu mới nhất của virus, nó có ý nghĩa vô cùng quan trọng đến việc nghiên cứu và chế tạo vắc xin….”
“Người trong đội ngũ các anh một thì đã chết, còn một bị thương nặng?” Phùng Văn Thái ngắt lời nói.
Chu Nhung nói: “Đúng vậy.”
“Còn cả một anh bạn….có tướng mạo rất được đâu?”
“Bị lạc rồi,” Chu Nhung lời ý sâu xa.
“Nói cách khác, đội anh hiện tại chỉ có bốn người.”
“Đúng vậy.”
Phùng Văn Thái im lặng một lát, tới khi mở miệng giọng điệu đã thay đổi, có hơi lãnh đạm:
“Thứ cho tôi đánh bạo nhé, đội trưởng Chu. Hiện tại chúng ta tốt nhất nên đợi ở nhà máy phân bón, đừng nên hành động thiếu suy nghĩ, dù sao thì anh đã phát tín hiệu định vị cho tổng bộ Nam Hải xin phái trực thăng đến đón. Nếu tài liệu mà anh nói thực sự quan trọng đến vậy, phía trung ương chắc chắn sẽ chủ động đến đón chúng ta…..”
“Không có ‘trung ương’ nữa rồi.” Chu Nhung bình tĩnh nói, “Không thể bắt được tín hiệu định vị, trước khi liên lạc được với Nam Hải, phía bên tổng bộ đã sụp đổ thành căn cứ của zombie hay chưa vẫn là một câu đố.”
“Thế thì chúng ta nên đi về phía Đông Bắc,” Phùng Văn Thái trả lời ngay tức khắc.
“Gia đình của tôi còn vài mảnh đất, và cả một nhà máy chế biến thực phẩm, nếu các anh em ở quê vẫn còn sống, có thể tổ chức thành một đội lực lượng vũ trang tương đối có sức lực. Còn nữa, thời tiết phương Bắc lạnh giá sẽ hạn chế hành động của zombie, nói về bất kể về mặt nào thì đều an toàn hơn so với chuyện xuôi xuống phía Nam tới vùng duyên hải dân cư đông đúc.”
Phùng Văn Thái hiển nhiên đã vạch sẵn kế hoạch, giờ phút này đang rủ rỉ nói chuyện, kế đó lại đổi đề tài: “Đội trưởng Chu và mấy anh em tận trung với nước, tất nhiên phải được kính trọng, thế nhưng trong cái thời tận thế này vẫn nên cần tính toán cho bản thân nhiều hơn. Nếu đội trưởng Chu đồng ý dẫn người dưới tay mình gia nhập với chúng tôi, tôi đây tuyệt sẽ không dám thờ ơ với các vị, sau khi đến Đông Bắc nhất định bảo đảm đội của anh được sống vô cùng thoải mái── trong thời buổi tận thế này, tôi sẽ không nhắc đến những thứ như vinh hoa phú quý, song ít nhất cũng không kém hơn so với trước tận thế, anh thấy thế nào?”
Xuân Thảo, Quách Vĩ Tường và Đinh Thực ghi chép xong số lượng vật tư, bưng cà mèn vào căn tin, từ xa đã nhìn thấy Phùng Văn Thái đang ngồi trong góc với Chu Nhung, mấy gã vệ sĩ không có ý tốt thì ngồi uống rượu ở chung quanh.
Xuân Thảo lập tức bước hai bước, lại thấy mu bàn tay của Chu Nhung để ở sau đang vẫy vẫy với cô….
“Nói thế nào nhỉ,” Chu Nhung bật cười: “Làm một người lính bộ đội đặc chủng, được quốc gia bồi dưỡng nhiều năm như thế, lúc này là thời điểm cần chúng tôi nhất…..”
Phùng Văn Thái mất kiên nhẫn: “Tôi hiểu chuyện này mà, thế nhưng đội trưởng Chu cũng nên suy nghĩ cho đám anh em chiến hữu của mình. Các anh đã có hai người hy sinh, quốc gia có thể cho bọn họ cái gì? Huy chương? Tiền trợ cấp? Ngay đến quân khu B cũng đã thất thủ! E là chính phủ chẳng còn lo nổi cho thân mình nữa là, quốc gia còn có thể phát tiền trợ cấp sao?”
“Ông chủ Phùng,” Chu Nhung chế nhạo nói, “Nhan Hào vẫn chưa chết đâu kìa.”
Phùng Văn Thái bị nghẹn.
Chu Nhung tùy mặt gửi lời, trước khi hắn ta tức giận bèn vừa hay khụ một tiếng.
“Nói đi cũng phải nói lại, nếu chúng ta khởi hành lên phía Bắc, nam nữ già trẻ khắp cái phòng này nên tính làm sao?”
Phùng Văn Thái quan sát chung quanh, một đám người đang xếp hàng phát cơm ở xa, không ít người lắc lắc bát cháo loãng, lại ngóng về đĩa thức ăn bia bọt trên bàn của đám vệ sĩ Phùng gia, nét mặt lộ rõ vẻ bất mãn.
“Lương thực dự trữ của chúng tôi không nhiều lắm,” Hắn ta đè thấp giọng nói.
Chu Nhung im lặng dõi theo hắn.
“Dẫn nhiều người đi thế này, sợ là đến nửa đường lương thực sẽ cạn kiệt mất, giữa thời tiết giá lạnh lỡ mà không kịp bổ sung lương thực, e rằng tất cả mọi người đều muốn giở trò.”
Phùng Văn Thái đắn đo một lát, cuối cùng mở miệng: “Theo tôi thấy, những người không tiện hành động, cơ thể yếu đuối, vẫn nên giữ lại nhà máy phân bón thì hơn. Mặt khác những người có khả năng không chịu nghe lời, vì để tránh gây tranh chấp nội bộ khi đang lánh nạn trên đường, tốt nhất nên để bọn họ tự đi con đường của mình, đây cũng có thể coi là phương pháp vẹn cả đôi đường….”
Chu Nhung không có lên tiếng, càng nghe ý cười càng sâu.
Ý kiến của Phùng Văn Thái quá là lồ lộ, phụ nữ, người già với trẻ em đều không được đi, mấy người nhìn hay sinh sự tốt nhất cũng nên bỏ lại; hắn ta là Alpha, địa điểm đến là nhà của hắn, đừng mơ đến đến vùng Đông Bắc rồi còn trông chờ hắn mở kho lương, như vậy chỉ có người nào quy thuận, nghe theo hắn mới có thể dẫn đi.
Còn về số vật tư lương thức tích lũy trong nhà máy phân bón này, tất nhiên phải mang đi toàn bộ rồi.
Đợi đến khi về tới quê của hắn, ông chủ Phùng tự nhiên sẽ dẫn mọi người cùng Đông Sơn quật khởi, tổ chức và thành lập một xã hội nghiêm minh không tưởng── Đương nhiên, đến khi ấy, đám người Chu Nhung theo đầu tiên nhất định không bị bạc đãi.
“Ông chủ Phùng thiệt biết nhìn xa trông rộng,” Chu Nhung vỗ tay cảm thán nói.
Phùng Văn Thái cười tươi tỏ vẻ khiêm tốn.
“Thế nhưng mà,” Chu Nhung chân thành nói, “Chúng tôi vẫn muốn đi Nam Hải.”
“……….Vì sao?”
“Zombie giữ được rất nhiều bản năng cơ bản của sinh vật, trong đó đứng đầu là đi về nơi ấm áp. Một khi mùa đông tiến đến, một số lượng lớn zombie sẽ xuôi về tụ tập phía Nam, lúc này mà đi lên phía Bắc chắc chắn sẽ đụng phải đàn zombie khổng lồ không thể đếm xuể. Đây mới là cái đầu tiên.”
“Thứ hai,” Nụ cười đểu cáng của Chu Nhung dần dần biến mất, hai mắt thâm thúy, ngũ quan trên gương mặt sắc bén, cuối cùng cũng hiện ra nét mặt chân thực của y── kiệt ngạo mà tràn ngập lệ khí, bất kể đang nhìn cái gì ánh mắt của y đều mang đến cảm giác áp bách của một con sói hung ác nói một là một:
“Trương Anh Kiệt dùng tính mạng của mình đổi lấy tài liệu nghiên cứu virus, vì thế nhất định phải đi đến nơi có quân đội chiếm đóng, kể cả tổng bộ Nam Hải có thất thủ, chúng tôi cũng sẽ tiếp tục lên đường, đến khi nào tìm được quân đội mới thôi.”
“Trên chuyến hành trình này, chúng tôi sẽ không bỏ rơi bất cứ người dân may mắn sống sót nào. Người già, phụ nữ, bà bầu, trẻ em, chỉ cần trông thấy, có bao nhiêu chúng tôi sẽ cứu bấy nhiêu. Lương thực ăn hết rồi thì sẽ đi trồng trọt, vật tư không đủ thì đi kiếm thêm, chỉ cần còn những binh sĩ như chúng tôi, quốc gia vẫn sẽ còn, và không có bất cứ ai bị vứt bỏ.”
Chu Nhung tựa lưng vào ghế, khẽ hất đầu, đuôi lông mày cực kì sắc bén nhếch lên, từ trên cao quan sát Phùng Văn Thái.
Đôi môi như dao khắc, vùng cổ rắn chắc màu bánh mật, bộ đồ rằn ri không giấu được hình dạng cơ bắp trên bả vai, khẩu tiểu liên khoác trên vai phải của Chu Nhung, sức mạnh nam tính vênh váo hung hăng độc đoán hiện ra vô cùng rõ nét.
Phùng Văn Thái bị áp chế đến nỗi không thở ra hơi, đợi đến khi hoàn hồn, mới nhận ra bản thân bị một tên Beta uy hiếp, nhất thời có chút thẹn quá hóa giận: “Anh nói hay lắm, đám nhà binh các anh còn không phải….”
“Anh có thể đi mời mọc những người anh muốn dẫn đi.” Chu Nhung nói thản nhiên, làm một tư thế ‘xin cứ tự nhiên’, dáng vẻ kia lại có vài nét tao nhã: “Người muốn đi theo các anh, tôi sẽ không cản, chỉ có điều không thể mang bất cứ thứ vũ khí nào kể cả đó chỉ là một viên đạn, anh đi đi.”
Phùng Văn Thái đột ngột đứng phắt dậy, mấy gã vệ sĩ cũng đứng theo, tay đều đè ở sau eo.
Cách đó không xa, ba người bộ đặc chủng lập tức tiến lên, mỗi người đều đeo súng tiểu liên ở sau lưng, Xuân Thảo lạnh lùng khụ một tiếng.
Chu Nhung dựa hẳn vào trong cái ghế dựa, cứ như không hề cảm thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm ở ngay trước mắt. Phùng Văn Thái cắn răng dõi theo độ cong khóe miệng chết tiệt kia, muốn nói lời ngoan độc lại đách có gan, một lúc sau chỉ đành vẫy một tay, oán giận nói: “Đi!”
Đám vệ sĩ Alpha Phùng gia theo sát ông chủ rời khỏi căn tin, Xuân Thảo chậm rãi thong thả bước đến, ánh mắt âm ngoan nhìn theo bóng dáng bọn họ: “Thằng họ Phùng kia hết kiềm chế được rồi.”
“Anh biết,” Chu Nhung ngắt lời cô.
Y trầm tư một lát, chậm rãi căn dặn: “Tối nay tất cả dẫn người thay phiên nhau trực đêm, kho lương thực, gara và cửa trước sau đều phải trông chừng kĩ, chú ý hành tung của Phùng Văn Thái. Cửa kính của chiếc bọc thép mà Tư Nam lái đã bị đổi rồi, không phải kính chống đạn nữa, tất cả vũ khí đều phải chuyển đến khóa chặt trong xe bọc thép.”
Y nói một câu Xuân Thảo gật một cái, đột nhiên Chu Nhung nhớ tới điều gì đó: “Tư Nam đâu?”
“Mới vừa trở về kí túc xá liền cầm thảm lông đi, nói tối nay ngủ ở phía sau nhà máy.” Nói đến đây Xuân Thảo cũng cảm thấy kì quái: “Cậu ấy chạy tới đó làm gì nhỉ?”
Chu Nhung nhớ đến Ngô Hinh Nghiên đang chờ ở gara phía sau nhà máy, im lặng không nói, ánh mắt buồn bã u ám.
Nét mặt lạnh lùng của y khiến ba vị bộ đội đặc chủng hơi hơi sợ hãi, Xuân Thảo ghé vào lưng ghế nhỏ giọng hỏi: “Nhung ca?”
“Đồng chí Tiểu Tư là người trưởng thành── Mấy đứa có lòng dạ thảnh thơi lo chuyện người ta, sao không nghĩ đến khi nào thì thoát khiếp FA?” Chu Nhung đứng dậy xoa xoa đống tóc của Xuân Thảo, cười hí hí, khôi phục lại cái dáng cà lơ cà phất: “Con gái ngoan, cho ba ba mấy củ khoai tây đi, đừng quên thêm tương ớt nhé.”
“Cái đó là của tôi,” Tư Nam lạnh lùng nói.
Ngô Hinh Nghiên: “………….”
Cái tay giơ ra của Ngô Hinh Nghiên tự giác đổi hướng, bỏ bình mật ong kia, chuyển sang túi chân không bọc trứng gà kho.
Tư Nam ngước mắt liếc nhìn, ham muốn độc chiếm với trứng gà kho hiển nhiên không lớn lắm, hàng lông mi dày rậm lại khẽ cụp xuống.
Trong gara bỏ hoang không có đèn điện, giữa đêm đông tối om, cửa sổ truyền đến tiếng gió thổi vù vù, phảng phất như có đàn zombie đang thút thít ở phương xa.
Ngô Hinh Nghiên co người trong thảm ăn trứng gà, rõ ràng không chịu được tịch mịch, không biết nói gì cũng cố phải kiếm chuyện: “Ài……..vì sao cậu thích ăn đồ ngọt thế nhỉ?”
Tư Nam rất ít khi chủ động mở miệng nói chuyện khi đối mặt với người ngoài, thế nhưng cũng có hỏi có đáp, nói: “Không biết.”
“Miễn là đồ ngọt thì cậu ăn hết cả à?”
“Không phải.”
“Không thấy ngấy sao?”
“Không thấy.”
“…………”
“Cơ thể của tôi cần một lượng đường,” Tư Nam bình thản nói: “Tôi thường xuyên bị tụt huyết áp.”
Ngô Hinh Nghiên nhất thời thở nhẹ một hơi: “Tôi mới vừa nghĩ, có câu người phải trải qua rất nhiều khổ đau mới thích ăn đồ ngọt, nếu cậu có một câu chuyện bi tình đầy mình thì tôi thực sự không đỡ được đâu, phù── may là tôi nghĩ nhiều á.”
Tư Nam: “………Cô bình thường chút đi.”
Tư Nam lục tìm mứt kẹo không nỡ ăn hết trong túi áo ra, bắt đầu ăn dè xẻn, tiếng chèm chẹp chèm chẹp vô cùng rõ ràng trong bóng tối.
Được một lát, giọng của Ngô Hình Nghiên lại vang lên, lần này có chút do dự không yên: “Cậu thử nói xem, tối nay tên họ Vạn kia có đến thật không?”
“Sẽ đến.”
“……..Vì sao á?”
Miệng Tư Nam ngậm nửa viên kẹo, nói không rõ ràng: “Nếu Chu Nhung hỏi cô đã đi đâu, Phùng Văn Thái nhất định sẽ nói chính cô tự chạy, mất tích rồi. Tên vệ sĩ họ Vạn sẽ biết, đợi đến ngày mai sau khi Chu Nhung kiếm người khác hỏi rõ đầu đuôi, gã sẽ không còn cơ hội ra tay với cô nữa, vì thế tối nay là cơ hội cuối cùng để bắt cô.”
“Hơn nữa cô cũng đã nói hôm nay tên họ Vạn đó theo cô đến đây,” Tư Nam nuốt miếng kẹo xuống, liếm liếm ngón tay dính dính, “Đêm nay sau khi tất cả mọi người đã ngủ say, gã nhất định sẽ mò đến.”
Sắc mặt Ngô Hinh Nghiên tái nhợt, gật nhẹ đầu.
Trải hai cái thảm lông song song với nhau dưới nền, Tư Nam với Ngô Hình Nghiên tự làm ổ trong thảm, ở giữa để một đống đồ ăn vặt. Ngô Hinh Nghiên ăn xong trứng gà, đang muốn ăn sôcôla, tay vừa mới nhặt một miếng bèn đột nhiên ý thức được chuyện gì ấy, khiêm tốn hỏi han: “Tôi ăn cái này được không?”
“Được.” Tư Nam nói, “Sôcôla là thứ duy nhất tôi không ăn.”
“………..Vì sao thế?”
Tư Nam chưa kịp trả lời, đột nhiên có tiếng bước chân nhè nhẹ truyền đến từ xa, kế đó dừng ở ngay bên cửa sổ.
Đến rồi!
Cả người Ngô Hinh Nghiên run rẩy, hơi lạnh trong lục phủ ngũ tạng vọt lên, ánh mắt cầu cứu lập tức chuyển sang người bên cạnh, lại thấy Tư Nam đăm chiêu ngó ra sau nhìn.
“………..Chu Nhung?”
Trong lòng hắn nghi hoặc vô cùng, bọc thảm đứng dậy: “Anh đứng đó làm gì?”
Người luôn im bặt đứng phía sau song cửa rốt cuộc ho khụ một tiếng, quả nhiên là chất giọng nam tính trầm thấp có chút chất phác của anh đội trưởng họ Chu, không biết thế nào mà nghe cứ thấy có chút chột dạ: “Ý, đồng chí Tiểu Tư! Anh…….anh không ngủ được nên đi dạo lung tung ấy mà, cậu ăn không nè?”
Tư Nam lạnh lùng đáp.
“………….” Ngô Hinh Nghiên nơm nớp lo sợ chào hỏi: “Đội trưởng Chu, Chu, chào buổi buổi buổi tối……”
Tư Nam vẫy tay với cô, ý bảo cứ mặc kệ đi.
Chu Nhung vô cùng xấu hổ: “Chào buổi tối chào buổi tối, sao hai người không về kí túc thế? Làm ổ tại cái nơi tối như hũ này lạnh ghê lắm á?”
“Chúng tôi……” Ngô Hinh Nghiên mới vừa nói hai chữ, Tư Nam lại xua tay với cô, lần này đến cả mày cũng nhíu chặt vì không vui.
Ngô Hinh Nghiên: “???”
Cô nghiêng đầu dòm Tư Nam, Tư Nam nhíu mày nhìn lại cô.
Chu Nhung đứng ở ngoài cửa sổ ha ha vài tiếng: “Hai người nên về kí túc thì hơn. Không lo nhỡ thời tiết hôm nay trở lạnh rồi để bị cảm thì sao à? Anh là người từng trải, mọi người hiểu cả mà, mấy thanh niên các cậu ha ha ha……”
Ngô Hinh Nghiên sâu sắc cảm thấy bản thân phải giải thích rõ ràng mới được, rất nên ấy chứ. Thế nhưng mà sắc mặt Tư Nam thể hiện rõ là không cho cô nói, hai người im lặng đọ sức với nhau vài giây, cuối cùng Ngô Hinh Nghiên không nhịn được phải phát điên: “Rốt cuộc hai người bị làm sao đó?”
“Anh ta điên khùng thét vào mặt tôi”
Chu Nhung ở bên ngoài cửa sổ: “…………”
“Còn đòi đánh tôi nữa” Tư Nam lạnh lùng nói, “Rốt cuộc ai đánh ai? Tôi cho anh ta đánh đấy.”
Ngô Hinh Nghiên đờ đẫn tại chỗ.
Nỗi xấu hổ của Chu Nhung trực tiếp vọt lên thẳng đỉnh nhân sinh: “Tư Tiểu Nam! Anh sai rồi, anh đến nhận lỗi với cậu có được không? Sáng nay anh không nên thét với cậu, đừng giận dỗi nữa, anh tìm chút đồ ăn cho cậu nè…..”
Tiếng túi nhựa sột soạt vang lên, Chu Nhung lấy một thứ gì đó trong ngực ra: “Ài, đây này, một miếng sôcôla Dove to bự nhé.”
Tư Nam: “…………………”