Dịch: Khởi Linh
Chu Nhung đứng trên cầu vượt, một tay ôm Tư Nam, tay kia cầm kính viễn vọng, khóe môi hơi giật giật.
Chỉ trong một đêm, đường quốc lộ dẫn đến sân bay đã trở nên rộn ràng nhốn nháo vô cùng, khắp nơi bạt ngàn là zombie xuôi xuống phía Nam, kéo dài đến tận sân bay dân dụng, số lượng có thể lên đến triệu con.
Ngoài cách mọc cánh bay đi, nếu không tuyệt đối không có khả năng vượt được đàn zombie đông đúc hãi hùng này, cắp thêm cái máy bay trực thăng khác.
“Chúng ta lái xe đến phía Nam thôi.” Chu Nhung cọ cọ mặt Tư Nam, cực kì quý ông trưng cầu ý kiến: “Đồng chí Tiểu Tư có dị nghị gì không?”
Tư Nam vẫn rơi vào trạng thái nửa mê man, ngây ngốc ôm cổ Chu Nhung.
Chu Nhung hài lòng nói: “Rất tốt, kế hoạch hành động được nhất trí thông qua…..Nhung ca rất dân chủ nhé.”
Số vật tư trên đống SUV còn nhiều hơn cả tưởng tượng của Chu Nhung, nhiều đến mức y phải hơi giật mình. Nếu hai người lấy tốc độ bình thường xuôi xuống phía Nam, thì đống vật tư này có thể cho bọn họ đủ ăn đến Nam Hải, tới nỗi đồng chí Tiểu Tư có tật kén ăn cũng sẽ đách có ý kiến.
Chu Nhung kéo ghế sau xuống, dùng thảm lông bọc thành một cái ổ, cẩn thận thả Tư Nam xuống đó, cởi quần áo kiểm tra vết thương của hắn.
Toàn thân Tư Nam tràn ngập vết thương rất nhỏ, nhiều không đếm xuể, vùng bụng và tứ chi có một số chấn thương mô mềm, không rõ là bị đánh đập tra hỏi hay do đánh nhau kịch liệt gây nên. Cổ tay, khuỷu tay của hắn thì càng thê thảm hơn, Chu Nhung hiểu được đó là tổn thương do bị điện giật tạo ra, nhất thời phẫn nộ vô cùng.
Vì sao phải hành hạ em ấy?
Trong thời buổi tận thế này, sẽ có người cầm kìm giật điện theo bên người haysao?
Chu Nhung dùng khăn mặt nhúng ướt, ủ ấm bằng nhiệt độ cơ thể mình, sau đó khẽ khàng lau chùi kỹ càng cơ thể Tư Nam, động tác nhẹ đến độ như đang vuốt ve mảnh vải tơ tằm. Tư Nam nửa tỉnh nửa mê cực kì dịu ngoan, hắn rất mệt mỏi, ngay cả lúc khăn mặt lau đến cổ họng, tới bộ phận trí mạng như trái tim, cũng chỉ né tránh hai cái tượng trưng, sau đó được Chu Nhung ôm vào lòng, liền không hé răng nữa.
Sắc trời càng ngày càng tối, trong xe u ám, cơ thể Tư Nam trắng nhợt nhẵn nhụi như ngà voi, bởi vì hai ngày liên tục bị mất nước và muối khoáng, đường cong cơ thể vốn mỏng manh mà sắc bén của hắn nay trông có vẻ gầy yếu hơn. Chu Nhung thử đo đạc, cảm thấy có thể dùng một tay ôm trọn vòng eo của Tư Nam, đáy lòng không khỏi hơi phát nóng.
“Bạn nhỏ Tư Tiểu Nam……..” Chu Nhung miệng nói lầm bầm, đổi một cái khăn sạch khác, tỉ mỉ lau sạch sẽ mặt mũi với tóc tai Tư Nam, hài lòng hôn lên mi tâm của hắn: “Ừm, Tư Tiểu Nam của chúng ta là anh bạn yêu sạch sẽ, đúng không nào?”
Tư Nam mơ mơ màng màng “ừm” một tiếng.
Suy cho cùng, Chu Nhung cũng là một chàng thanh niên Alpha trẻ tuổi, thừa thãi hooc mon nam tính, nếu đặt trong bình thường, ngày hôm trước ít rèn luyện, sáng hôm sau khi tỉnh dậy sẽ chọc chọc cho ván giường cũng đòi xả. Tuy rằng sau khi virus bùng nổ, ngày nào cũng mệt nhoài, thế nhưng chỉ cần rảnh rỗi, đến đêm chắc chắn sẽ có mộng xuân.
Càng nguy hiểm hơn là đồng chí Tiểu Tư cực kì cực kì bám người, mặc dù ý thức đang rơi vào tình trạng mơ hồ, cũng không chịu thả tay Chu Nhung ra. Trong mấy giây Chu Nhung đi đổi khăn mặt, hắn còn hừ nhẹ tỏ vẻ không hài lòng, hừ đến mức máu nóng Chu Nhung tăng vọt lên đỉnh đầu.
“Muốn Nhung ca không?”
Tư Nam: “Ừm.”
“Nhung ca đẹp trai lai láng không?”
Tư Nam lại: “Ừm.”
Chu Nhung hôn lên khóe môi hắn, hài lòng ghê gớm, khen ngợi nói: “Ngoan, đồng chí Tiểu Tư của chúng ta cũng rất đẹp trai……..chỉ cần đừng chơi trò mất tích nữa thì càng đẹp trai hơn rồi.”
Trong xe ấm áp, hơi thở pheromone ngọt lịm của Omega dần dần tỏa ra, kích thích Chu Nhung một lúc lại cứng, lại xìu, lại cứng, lại xìu, lại cứng, quả thực hận đến mức chỉ muốn phạm tội. Y hít sâu một hơi, cố gắng cắn phần thịt gáy non mềm ngọt lịm vô cùng kia, chẳng qua không dám cắn cho trầy da, sau đó kéo thảm lông hung hăng cuộn tròn Tư Nam lại, cảm thấy giờ phút này lòng cao thượng của mình có thể sánh ngang với Liễu Hạ Huệ.
Chỉ có điều, Tư Nam đang mê man tuyệt không có cảm kích Chu Hạ Huệ, lúc bị cuốn xong thậm chí còn vùng vẫy, nhắm chặt hai mắt, trông có chút bất mãn.
Chu Nhung nhoài người ra cốp xe lục lọi một chút, muốn tìm thứ gì dễ tiêu hóa bón cho Tư Nam, đột nhiên nhìn thấy một cái cái túi leo núi ở trong góc.
Y không bật đèn xe, sợ ánh sáng sẽ dẫn dụ đàn zombie đến, ngậm đèn pin mở cái túi đó ra, chỉ thấy bên trong có hai linh kiện súng ống và đạn dược, dao găm, pin, găng tay, ngoài ra còn có vài tờ giấy, tên và sinh nhật không nói cũng biết là giả.
Tầm mắt Chu Nhung nhìn đến khuôn mặt của tên da trắng đó, cảm giác loáng thoáng quen mắt càng ngày càng rõ ràng, cầm đèn pin chiếu kĩ quan sát một lát.
Đột nhiên trong đầu y chợt tỉnh, ý thức được cái cảm giác quen thuộc ấy từ đâu mà đến── Quả thực trước đây đã từng trông thấy một gương mặt cực kì tương tự.
Phó tổng thống tiền nhiệm của nước A!
Lúc y còn chưa được điều động xuống bộ đội bí mật ! Người này đã từng cùng phái đoàn tới thăm hỏi!
Người có gương mặt tương tự thực ra có quá nhiều trên đời, hơn nữa qua vài năm, trí nhớ cũng không còn rõ nét, Chu Nhung nhất thời không dám khẳng định trăm phần trăm suy đoán của mình. Nhưng y nháy mắt liên tưởng đến thứ gì đó nhiều hơn, bức mật hàm gửi đến từ nước A trong phòng thông tin liên lạc của quân khu B, chữ kí cuối tờ công văn, giống y đúc với dòng họ của phó tổng thống tiền nhiệm nước A.
Người thất lạc quân đội muốn tìm kiếm, Omega con lai, phải tránh dùng bất kì mọi thủ đoạn khôi phục thần trí, tránh tạo thương vong không cần thiết…….
Chu Nhung sợ hãi mà nhìn Tư Nam, người sau đang cuộn tròn người trong thảm lông, ngủ rất không ngon giấc, mi tâm vẫn nhíu chặt.
Trên đời sẽ có chuyện trùng hợp đến vậy à?
Nhưng nếu họ đang tìm kiếm Tư Nam………
Vượt qua đại dương xa xôi ngàn dặm, trong tận thế nguy hiểm khắp nơi, trên người Tư Nam có thứ gì, làm bọn họ dù liều mình cũng phải đuổi theo sao?
Chu Nhung tìm được gói bột sôcôla trắng giàu protein, là đồ ăn giàu dinh dưỡng giàu năng lượng khi dã ngoại của nhà binh, bèn dùng nước quấy nó thành cháo, để đầu Tư Nam gối lên bắp đùi mình, cẩn thận bón từng thìa cho hắn.
Tư Nam cực kì chống cự với dạng đồ ăn sền sệt, ăn vô cùng khó chịu, gần như mỗi miếng đều phải dùng thủ đoạn dụ dỗ lừa gạt mới có thể nuốt xuống, bón được mấy thìa thì không thèm ăn nữa. Chu Nhung hết cách, chỉ đành bế hắn lên, vỗ một cái vào mông coi như trừng phạt, sau đó tự mình ăn hết bột sôcôla sền sệt ngọt ngấy.
Sau cốp còn có các loại bánh quy, Chu Nhung ngậm đèn pin lục lọi nửa ngày, bất mãn sâu sắc với bao bì thực phẩm thiếu tính sáng tạo trong việc thiết kế của nước A, cuối cùng cũng lục được một nửa cái bánh nhân ruốc, y như lấy được chí bảo.
“Được rồi, đồng chí Tiểu Tư, về sau cái này sẽ là thùng đồ ăn chuyên dụng của em.” Chu Nhung lầm bầm nói, đem bình sirô, sôcôla, sữa bột lục tục tìm được, quẳng hết vào thùng bánh quy, lấy bút Mark, viết bốn chữ “Thuộc về Tư Nam” trên đó.
May thay, Tư Nam khá chấp nhận với món cháo sữa thêm sirô, cách quãng đã ăn được nửa bát. Chu Nhung lại bóc cái bánh ngọt dinh dưỡng trong túi của khẩu phần ăn dành cho binh sĩ, lấy một miếng đậu phụ khô to, đút hết cho Tư Nam ăn, ngắm khóe môi hắn ăn đến hơi hồng hồng, mà trong lòng cực kì thỏa mãn.
“Thích không?” Cách tấm thảm lông, y ôm Tư Nam vào ngực, nhỏ giọng hỏi.
Tư Nam hình như có chút ý thức, nhưng vẫn không nhận ra, gật gật: “Ừm.”
“Em là người nước A sao?”
“……..Ừm.”
Chu Nhung ngẫm nghĩ, đắn đo một lát, hỏi: “Bọn họ…..ba người kia, vì sao muốn bắt em?”
Lông mày Tư Nam nhíu chặt, trong tiềm thức hình như đang trải qua kí ức cực kì đau đớn nào đó, giãy dụa nhè nhẹ.
“Vì sao bắt em? Có phải em cầm thứ gì đó không?”
Tư Nam cố gắng quay đầu, tần số giãy dụa càng ngày càng mạnh. Một tay Chu Nhung không thể ôm được hắn, bèn dùng hai tay đè chặt hắn lên bắp đùi mình, lại thấy vẻ mặt hắn ngày càng nôn nóng, lồng ngực lên xuống dồn dập, sau đó phát ra tiếng thét chói tai nho nhỏ, đó là tình trạng thiếu oxi!
“Không sao, không sao……” Chu Nhung thấy tình trạng bất thường, lập tức ôm chặt hắn vào lòng, cố gắng vỗ về mái tóc và bờ lưng của hắn, không ngừng lặp lại bên tai: “Đừng sợ, là lỗi của Nhung ca, không hỏi em nữa…….Không sao, đừng sợ…………..”
Một lúc sau, cơn giãy của Tư Nam mới dần dần dừng lại, nằm trong khuỷu tay y, mi tâm vẫn đang nhíu chặt.
“Nhung ca sai rồi, không hỏi nữa có được không?”
Chu Nhung cọ râu vào khuôn mặt lạnh lẽo của hắn, cọ đến nỗi Tư Nam không vui né tránh.
Y thở nhẹ một hơi, không dám hỏi vấn đề liên quan đến nữa.
Nhưng mà, cơ thể ấm áp vẫn dính sát trong lòng mình, trong xe yên tĩnh tới độ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch. Một lát sau, Chu Nhung lại thấy ngưa ngứa trong lòng, không nhịn được khụ một tiếng:
“Tư Tiểu Nam!”
Tư Nam mê mê man man.
“Em có thích Nhung ca không?”
“Ừm.”
Chu Nhung còn chưa kịp bình tĩnh, đã bị cái chữ ừm thừa nhận rõ ràng này quất cho mê luôn, một lúc sau mới “hú” một tiếng, rồi xấu bụng hỏi: “Em thích Nhan Hào không?”
Quả thực quá giậu đổ bìm leo, nếu có Nhan Hào ở đây chắc chắn sẽ xông lên táng cho y luôn rồi.
Lúc này Tư Nam chần chừ vài giây, “………Ừm.”
Chu Nhung: “?!”
“……………..” Chu Nhung thay đổi suy nghĩ nhanh như chớp, hỏi: “Em thích Xuân Thảo không?”
“Ừm.”
“…………Quách Vĩ Tường thì sao?”
“Ừm.”
“Đinh Thực nữa?!”
“Ừm.”
Chu Nhung bi phẫn nói: “Đừng có ‘ừm’ nhiều như vậy chứ! Nói cụ thể đi!”
Tư Nam phát ra tiếng “ê a” kháng cự, đại khái là không muốn nói cụ thể.
Chu Nhung như một con sói đang ăn đến một nữa thì bị người ta mạnh mẽ cướp mất, ngồi gãi gãi lỗ tai ở đó, đột nhiên nhướn mày nảy ra ý hay, đổi sang cách hỏi khác:
“Thế trong tất cả mọi người, em thích Nhung ca nhất phải không nào?”
Tư Nam xoay người, thoạt nhìn vậy mà có chút ngường ngượng, nhỏ giọng nói: “Ừm.”
Trăm hoa đua nở, pháo mừng nổ vang là đây.
Chu Nhung vô cùng đắc chí, cảm thấy con đường sáng lạn rực rỡ đang từ từ mở ra ngay trước, mắt thấy sắp tới chuyện cưới xin lấy tiền mừng, uống chén rượu giao bôi đi vào động phòng của đỉnh nhân sinh rồi.
Y ngửa mặt cười to vài tiếng với ông trời, xoa xoa hai má gầy gò của Tư Nam: “Rất tốt, Nhung ca cũng thích em, thích em nhất luôn.”
Nói xong, y hôn lên thái dương Tư Nam, giẫm chân ga lái ô tô, hướng đến một thị trấn trong vùng hoang dã trước khi màn đêm buông xuống.
Cuối tháng chạp, trời đông giá rét, nước đóng thành băng.
Ban đêm Chu Nhung lái xe, ban ngày mới dám chợp mắt một lúc. Y phân tích kĩ càng dấu tích của đàn zombie, cố gắng kiếm tuyến đường hoang dã không người, địa hình cao dốc, thong thả mà an toàn chạy thẳng xuống phía Nam.
Tất cả thành phố và làng mạc ven đường, đều biến thành đống đổ nát chỉ trong một đêm.
Trời thì cao mà đất lại xa, gió Bắc gào thét. Thôn làng xa xôi trước mắt tĩnh lặng trống vắng, cỏ hoang trong đồng ruộng theo gió dạt về một phía, có thể nhìn thấy thấp thoáng bóng người di động nhỏ bé như con kiến, chậm rãi di chuyển trên bờ ruộng.
Đó là zombie.
Trong buổi ban trưa của một ngày âm u của ngày nào đó, Chu Nhung dừng xe ở giữa sườn núi, sau khi bố trí xong xuôi chướng ngại vật, để Tư Nam mê man bị cuộn tròn gối lên đùi mình, gục xuống ngủ một lát trên bàn lái.
Không lâu sau, có tiếng động soạt soạt soạt soạt khiến y tỉnh dậy, mở mắt nhìn thử, chỉ thấy Tư Nam đã tỉnh táo, vẫn gối trên đùi y không ngừng giãy dụa, giống như cực kì không thoải mái.
Mấy ngày nay, Chu Nhung đã hôn hôn ôm ôm cọ cọ thành thói, thuận miệng hôn lên mí mắt hắn một cái: “Sao thế?”
Tư Nam lập tức ngước mắt nhìn y, lông mi mở thành hình cánh quạt cực kì nổi bật, con người hiện lên sự nghi ngờ cực kì rõ ràng, phảng phất như đang hỏi vì sao anh tùy tùy tiện tiện hôn tôi thế?
“!!” Chu Nhung lập tức hiểu ra, thầm nghĩ tiêu rồi.
Có điều, y đách tỏ ra chút chột dạ nào, mà thản nhiên đón lấy ánh mắt của Tư Nam, mặt mày từ ái ấm áp như mùa xuân, hỏi: “Tỉnh rồi? Không thoải mái ở đâu?”
“………..” Tâm trí Tư Nam còn rất mơ hồ, nhắm mắt lại, một lát sau mới mở ra, giọng nói khàn khàn ủ rũ: “……….Nóng…………”
Chu Nhung vuốt ve lòng bàn tay hắn, đúng là rất nóng, bèn nới lỏng thảm lông ra một chút: “Giờ thì sao?”
Tư Nam khẽ giãy hướng lên trên, cái cổ càng thoải mái dựa vào bắp đùi rắn chắc của Chu Nhung, sau đó phun ra một chữ:
“Nước.”
Chu Nhung: “……………….”
Đội trưởng Chu cảm thấy cực kì đắng lòng. Bởi vì liên quan đến tư thế hơi thay đổi, khuôn mặt của Tư Nam gần như áp sát đùi trong của y, máu nóng giống đực của Alpha sôi trào từ trên đầu xông thẳng xuống phía dưới.
“Đồng chí Tiểu Tư,” Chu Nhung bón hai hụm nước, thấy Tư Nam quay đầu không uống nữa, mới tình ý sâu xa cúi đầu hỏi: “Tư thế hiện tại của hai ta thực sự nghiêm túc hợp để nói chuyện sao?”
Tư Nam nhắm chặt mắt, phát ra tiếng thở nho nhỏ vững vàng.
Đồng chí Tiểu Tư hiển nhiên không muốn nói chuyện.
Chu Nhung lại rơi vào cái vòng không ngừng tuần hoàn cứng──rồi xìu──lại cứng──rồi xìu──cứng tiếp. Y tê liệt ngồi trên ghế lái, cảm nhận bộ vị nhạy cảm kia ngẩng đầu mấy trăm lần, cách lớp quần rằn ri dày cộp, vẫn có thể ngửi thấy mùi hương Omega ấm áp phả vào mặt mình.
Cho anh thương em đi, y tuyệt vọng nghĩ.
Đồng chí Tiểu Tư rất thích mình mà, biết đâu sau khi được mình yêu thương lại càng thích hơn thì sao?
Buổi trưa hôm đó, phút tỉnh táo ngắn ngủi đột nhiên ấy, đã dự báo rằng số lần Tư Nam tỉnh dậy dần dần nhiều hơn. Ngày hôm sau, khi Chu Nhung đang bón rau cải đóng hộp trộn cơm thịt, hắn thậm chí còn mơ mơ màng màng gọi “Nhung ca”, sáng sớm ngày thứ ba hắn đang ngủ dựa vào bả vai Chu Nhung, đột nhiên khi xe lắc lư tiến về phía trước thì tỉnh dậy, yếu ớt hỏi:”…….Chúng ta đang đi đâu?”
Chu Nhung ngậm thuốc lá, bi ai nói: “Mở phòng.()”
Tiếng Trung uyên thâm hết sức, trình độ hiểu biết của Tư Nam hiển nhiên chưa với tới, mơ mơ màng màng “Ờm” một tiếng.
Chẳng qua, Chu Nhung thực sự đúng là chạy đi thuê phòng. Trước khi trời tối, y tìm được một căn nhà hai tầng bằng xi măng của đội kiểm lâm trong rừng, cơ sở vật chất đầy đủ, không có người ở rất lâu rồi, chung quanh đầy bụi bặm, trong bếp còn có nửa bình ga và nồi niêu xoong chảo.
Y khéo léo đỗ xe che trước cửa nhà, tạo thành một tấm chắn cực kì kín đáo, cửa xe đối diện với lối vào để lúc nào cũng có thể đối phó với tình hình bất ngờ. Sau đó, dành nửa ngày dọn dẹp vệ sinh, sửa sang giường chiếu, nổi lửa đun nước, ngọn lửa liu riu từ từ ninh nhừ nồi cháo thịt thơm nức mà ấm áp.
“Tư Tiểu Nam?’ Chu Nhung ngồi xổm bên giường, xoa xoa khuôn mặt ngủ say của Tư Nam, dịu dàng nghiêm túc dạy dỗ: “Đêm nay là giao thừa tạm biệt năm cũ đón năm mới, nghe lời anh, hai ta nhất định phải tắm rửa, bằng không không thể giải xui.”
Tư Nam phát ra nhịp thở vững vàng có quy luật.
“Nếu em vẫn không tỉnh, Nhung ca sẽ giúp em tắm rửa đấy nhá.”
Chu Nhung đợi một lúc, lẩm bẩm nói: “Xem ra em thực sự muốn Nhung ca giúp em tắm……Được rồi.”
Y cực kì cẩn thận kéo thảm lông ra, cởi áo khoác với áo sơ mi của Tư Nam, tiện đà cũng cởi nốt đôi giày. Kế đó, y chuẩn bị tinh thần, không ngừng lẩm nhẩm tám điều vinh quang tám điều ô nhục của chủ nghĩa xã hội và hai mươi tư từ ngữ giá trị quan cốt lõi, mới dám cởi quần dài của Tư Nam, cố gắng không nhìn cơ thể trần trụi trong lòng mình, ôm Tư Nam vào phòng tắm, thả vào bồn tắm ấm nóng.
Phiêu bạt cả chặng đường dài, hôm nay có thể được tắm nước nóng, thực là một chuyện xa hoa biết nhường nào.
Tư Nam vừa mới thả vào trong bồn tắm, bèn phát ra tiếng thở dài thoải mái, mơ mơ màng màng ôm chặt cánh tay Chu Nhung.
“Đừng lộn xộn, nước tắm tràn ra bây giờ, sh……”
Chu Nhung ngồi ở bên bồn tắm, nhặt cục xà phòng, sát lung tung lên người sũng nước của Tư Nam. Chuyện này đối với y mà nói quả thực cực kì khó khăn, nó không chỉ thuộc về vấn đề giá trị quan cốt lõi của xã hội chủ nghĩa, mà còn vì chính bản thân Tư Nam cũng vô cùng không phối hợp, khi nửa tỉnh nửa mơ hình như có hứng thú vô cùng với cánh tay Chu Nhung, cứ vùng vằng ôm chặt, làm bọt nước văng khắp nơi.
Nửa người trên của Chu Nhung bị bắn đầy nước, quần áo quân trang dính lên người rất khó chịu, làm y có chút bực bội.
“Đồng chí Tiểu Tư, mời phối hợp một chút.” Chu Nhung bóp chóp mũi hắn, nghiêm túc nói: “Còn thế này nữa là đánh mông em đó nha.”
Xoang mũi đồng chí Tiểu Tư phát ra tiếng nỉ non mơ hồ, mái tóc ướt nhẹp dính sát vào cái cổ thon dài.
Chu Nhung không dám nhìn kĩ, nhanh chóng quay đầu, khàn khàn nói: “Đợi lát nữa đánh tiếp, mặc quần áo rồi đánh.”
Mùi pheromone của Omega xen lẫn với hơi nước nóng bỏng, khiến trái tim Chu Nhung điên cuồng đập thình thịch. Y nín thở, đi ra ngoài uống vài hớp nước lớn, máu nóng sôi trào rốt cuộc cũng bình ổn lại.
Nhanh nhanh tắm cho xong, qua cái màn dày vò này nữa là không vấn đề rồi.
Chu Nhung hạ quyết tâm như thế, tiện tay cởi áo sơ mi ướt sũng, để trần thân trên chỉ mặc mỗi quần dài, đẩy cửa tiến vào nhà tắm, sau đó sững người.
── Trong mấy phút ngắn ngủi y đi ra ngoài, Tư Nam vậy mà đã tỉnh.
Tư Nam ngồi trong bồn nước nóng, vừa mới tỉnh dậy nên có chút ngơ ngác, cúi đầu nhìn chính mình, rồi ngẩng đầu nhìn cơ thể dũng mãnh để trần của Chu Nhung, đờ đẫn mất hồn ngay tại chỗ.
Chú thích: () Mở phòng: chính là ý thuê phòng khách sạn, nhà nghỉ đó =))