Dịch: Khởi Linh
Tiếng gió mang theo giọng nghẹn ngào lướt qua nóc nhà, tiếng bước chân cùng gào thét của đàn zombie, vang vọng trong tòa nhà tối om trống rỗng.
Hai cổ tay Tư Nam bị Chu Nhung nắm chặt bẻ ngoặt ra sau lưng, hất cằm nhìn chằm chằm Nhan Hào từ trên xuống, rất lâu sau mới hỏi vặn từng chữ một: “Mạng của cậu đáng bao nhiêu tiền?”
Ánh trăng thê lương ló ra khỏi rặng mây đen, chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Nhan Hào.
“Tư Nam em bình tĩnh đã nào, em nghe anh nói.” Giọng của Chu Nhung tương đối dồn dập thì thầm bên tai Tư Nam, vừa cố gắng lôi hắn về sau, vừa gắng gượng nói nhỏ vỗ về:
“Đây là quyết định của anh, không liên quan đến Nhan Hào. Nhung ca chắc chắn sẽ không bị nhiễm, a, nghe lời anh, nghe lời nào Tư Tiểu Nam…..Tư Nam!”
Âm cuối đột nhiên biến điệu, Chu Nhung chỉ cảm thấy một sức mạnh đánh ngược từ phía trước, đó là Tư Nam── Cổ tay hắn đã vùng ra, nháy mắt lấy tư thế lật người khó lòng miêu tả, nhanh chư chớp tung chân quẳng Chu Nhung ra ngoài!
Kỹ năng đó vừa quá nhanh vừa quá mạnh mẽ, Chu Nhung tức tốc bật dậy, nhưng dưới đòn công kích cận chiến hùng hổ hăm dọa của Tư Nam chỉ có thể dần dần thất bại. Nhan Hào nhân lúc sơ hở bật người lùi về sau, song chưa kịp lui hai bước, Tư Nam chợt tóm chặt bả vai Chu Nhung, nhanh như gió cuốn ném cả người y xuống đất.
Chớp mắt, hắn vọt đến trước mặt Nhan Hào, đạp một cú vào ngực Nhan Hào, nhờ lực phi người nhảy lên. Nhan Hào chỉ có thể cảm thấy một cơn gió mạnh táp vào mặt mình, kinh nghiệm chinh chiến trăm trận của bộ đội đặc chủng không có lấy thời gian kịp phản ứng, mạn sườn đã trúng một đòn đá xoáy trên không vừa thâm vừa ác, tức thì ói máu ngã văng ra ngoài!
Sự việc xảy ra quá nhanh. Tư Nam trước nay chưa chân chính ra tay với đám lính đặc chủng này bao giờ, song hiện tại hắn trông như một con báo săn hoang dã không kiềm chế được hung tính, chưa đến năm giây đã giải quyết xong hai người họ.
Ninh Du chỉ kịp mở cửa cabin máy bay trực thăng, gào to giữa tiếng gió vù vù: “Đợi đã──”
Nhan Hào cảm thấy xương sống thắt lưng nặng trĩu. Trong cơn choáng váng dữ dội, cậu ta thấy rõ chính mình bị đầu gối Tư Nam ghì trên nền xi măng cứng rắn, kế đó từng ngón tay nắm chặt kháng thể của cậu ta bị bóp mở ra.
“Tư Nam, Tư Nam cậu đừng như thế………..” Nhan Hào đau đớn nói: “Tư Nam…….”
Tư Nam ngoảnh mặt làm ngơ, tiếng thở hổn hển khàn khàn ngậm máu. Ngay lúc ngón tay cuối cùng của Nhan Hào bị kiên quyết tách ra, cổ họng hắn thình lình bị thít chặt.
Chu Nhung loạng choạng đến từ phía sau, khuỷu tay ghìm chặt cái cổ Tư Nam, gần như dùng hết sức mạnh toàn thân lôi hắn ra khỏi người Nhan Hào, cố gắng tha ra vài mét, ôm thật chặt hắn vào lòng.
“Em nhìn anh này, Tư Nam, nhìn anh đi.” Chu Nhung lôi hắn vào xó tường, cả người đè trên người hắn, dùng thái độ tuyệt vọng chặn đứng tất cả hành động giãy dụa của Tư Nam, cưỡng chế bóp cằm hắn bắt hắn nhìn vào mắt mình: “Anh là Nhung ca của em, thấy rõ không? Sao em nhẫn tâm ra tay với Nhung ca như thế? A?”
Mái tóc ngắn Tư Nam ướt đẫm mồ hôi, lông mày thon dài rày rậm xoắn lại với nhau, đối lập với gương mặt trắng đến hù người. Cái tay Chu Nhung run rẩy ôm chặt mái đầu Tư Nam, ép hắn không thể giãy ra, mà chỉ có thể nhìn thẳng vào hai mắt của mình: “Không sao rồi, em đừng khóc, không sao rồi……nghe lời anh nào Tư Tiểu Nam, em tiêm thứ đó cho Nhung ca, lỡ kháng thể vì thế mà không còn thì biết làm sao giờ? Nhung ca có mặt mũi nào để sống tiếp chứ?”
Tư Nam gằn từng chữ một: “Hai người đã hẹn xong rồi, hai người…………..”
Chu Nhung nói: “Ừ, ừ là quyết định của anh, chuyện không liên can đến Nhan Hào. Em bình tĩnh nghe anh nói……….Tư Nam!”
Chu Nhung đè chặt không cho Tư Nam bắt đầu giãy dụa nữa: “Em nghe anh nói! Tiêm kháng thể kia mười người thì chỉ có một người còn sống, em cầm hi vọng của toàn thể loài người đi cá cược cho tỉ lệ một phần mười này? A? Lỡ thua cược thì phải làm sao?”
Tư Nam từ từ nới lỏng cổ áo Chu Nhung, lòng bàn tay đã thấm đầy máu đen ào ạt chảy ra.
Dòng máu đó lạnh giá như băng, nhưng lại nóng đến nỗi ngón tay hắn nhức nhối.
“Nhỡ …………nhỡ cược thắng thì sao?” Chu Nhung run rẩy hỏi: “Em bảo anh sống tiếp thế nào đây? Đối mặt với bản thân mình thế nào đây? Thà em giết anh để anh được sung sướng còn hơn, phải không em?”
Bên kia, Ninh Du nhanh chóng bước tới, cổ áo Blouse với vạt áo tung bay dữ dội trong gió, quỳ trên đất mở hộp y tế của mình ra.
Tư Nam suy sụp tựa vào xó tường, hai tay đâm sâu vào mái tóc, máu đen quệt vào đuôi mắt với trên trán hắn, rồi được Chu Nhung giơ tay dùng sức lau đi.
“Hãy xem như anh đang xin em, được không Tư Nam? Em nghe anh nè.” Chu Nhung tách mở tay hắn, lại giơ góc áo T-shirt của mình lau đi vết máu trong lòng bàn tay Tư Nam hết lần này đến lần khác, khàn giọng nói: “Em phải sống tiếp, xem như anh xin em tiếp tục sống. Em vẫn còn trẻ, vẫn chưa nhìn thấy nhiều thứ tốt đẹp hơn Nhung ca, sau này em sẽ gặp người chân chính bên em suốt cuộc đời…..Chúng ta sẽ chỉ đau buồn mất một thời gian, chút đau buồn này rồi sẽ quên ngay thôi, có phải không em? Nhung ca mãi mãi yêu em.”
“Trọn đời yêu em.” Chu Nhung thì thào lặp đi lặp lại, trên gương mặt kiên cường đã ướt đẫm giọt nước mắt nóng hổi, y không biết bản thân mình sẽ bật khóc như thế này.
Đó thực ra là nước mắt hối hận.
Tư Nam sẽ chỉ đau buồn mất một thời gian rồi quên ngay thôi sao?
Không đâu.
Y biết nếu bản thân không đánh dấu Tư Nam, và nếu Tư Nam vẫn là một Omega tự do tự tại, thì em ấy chắc chắn có thể chỉ đau buồn trong một chốc, có lẽ chỉ vài tháng, hoặc một hai năm là cùng, rồi một ngày nào đó nỗi buồn trong trái tim sẽ dần nhạt nhòa theo thời gian, giống như bóng tối dần dần lui đi khi ánh mặt trời mọc lên.
Nhưng mà, đánh dấu rồi thì mọi thứ sẽ trở nên khác biệt không còn giống trước, mối liên kết được thành lập trên hai phương diện tâm lý và sinh lý sẽ rất khó tự động cắt đứt theo cái chết. Y có thể chết, còn Tư Nam sẽ phải cô đơn sống tiếp trong một thời gian rất dài. Dẫu cho can thiệp bằng phẫu thuật có thể xóa được ảnh hưởng của pheromone, nhưng dấu ấn khắc sâu trong linh hồn vĩnh viễn không thể mất đi.
Sự thật tàn nhẫn này còn khiến Chu Nhung sợ hãi và hối hận hơn cả cái chết.
Tim gan đều bị lưỡi dao sắc bén cắt qua, mũi dao còn vặn xoắn sâu tại nơi yếu ớt nhất của trái tim, làm lục phủ ngũ tạng nát vụn thành một bãi máu.
Tư Nam đâu có tội tình gì.
Em ấy hoàn toàn bị mình dụ dỗ, ngây thơ ngơ ngác nhảy xuống cái bẫy chết người, tình yêu mà mọi người hằng ao ước với quý giá vô cùng ấy, được Tư Nam trao tặng cho một kẻ không xứng tí nào.
Khoảnh khắc này, Chu Nhung chưa bao giờ thấy rõ bản thân mình ích kỷ và ti tiện đến thế, nếu thời gian có thể trở về, y nhất định phải quay về cái đêm tất niên phủ đầy tuyết trắng ấy, tóm cái tên Chu Nhung dùng trăm phương nghìn cách dẫn dụ Tư Nam tiến vào kì phát tình, vứt y ra khỏi cửa, giết chết y trong đống tuyết lạnh.
Thế nhưng hiện giờ, tất cả đã không kịp nữa rồi.
Mỗi làn hơi thở của Chu Nhung đều mang theo mùi tanh nóng ồm ồm, y cưỡng chế ghì chặt đầu của Tư Nam vào ngực mình, quay đầu không ngừng ra hiệu cho Nhan Hào đi trước.
Hai mắt Nhan Hào rưng rưng nước mắt, nhìn chăm chú Tư Nam một lát, ánh mắt kia ẩn chứa nỗi bi thương với nỗi tuyệt vọng vô cùng. Sau đó, tầm nhìn của cậu ta lại chuyển đến bên Chu Nhung, phảng phất như đang nói lời từ biệt cuối cùng, bước chầm chậm lùi đến cánh cửa sắt của tầng gác mái.
Song, tại lúc cậu ta vội vàng lùi đến lối vào, đột nhiên Ninh Du đứng dậy, lắc la lắc lư xông đến chỗ Chu Nhung trong cơn gió mạnh: “Đợi đã nào!”
Chu Nhung không để ý, cái tay ghì chặt sau gáy Tư Nam dần buông lơi, Tư Nam ngước mắt liếc nhìn Nhan Hào đã nhanh chóng lùi xa, tức thời tiếp tục vùng ra thêm lần nữa. Chu Nhung lập tức ôm ghì lấy hắn, quát to hỏi Ninh Du: “Ông muốn làm gì?”
“Làm cái này!” Ninh Du quỳ một chân trước mặt Chu Nhung, tay cầm một lọ thủy tinh màu vàng nhạt, lại chỉ đến chỗ Tư Nam, phải gào to hết sức mới có thể nghe rõ tiếng nói trong tiếng động cơ máy bay ầm ầm: “Huyết thanh!”
Chu Nhung sững sờ.
“Tôi đã rút CC máu của Tư Nam, trước khi chạy đi tôi chỉ kịp phân tách được một ống huyết thanh duy nhất này, định dùng làm thực nghiệm cho Trần Nhã Tịnh, còn chưa tiêm được đã bị các cậu lôi đi rồi. Huyết thanh có thể chống chọi với virus, cậu tiêm hay không?”
Chu Nhung nhìn lom lom cái lọ chứa dịch thể vàng nhạt kia, bấy giờ mới chợt giật mình nhớ ra nguyên nhân lúc zombie bao vây căn cứ, một mình Trần Nhã Tịnh đi đến phòng thí nghiệm dưới lòng đất──Vì đã tới thời gian quan trọng thực nghiệm tính kháng virus của huyết thanh.
Y vừa định lên tiếng, đột nhiên chỉ nghe thấy Tư Nam tức giận quát: “Không!”
“Tư Nam?”
“Huyết thanh có tính chết người.” Tư Nam khàn khàn nói: “Ninh Du chỉ mới thí nghiệm một lần, sau khi tiêm vào người được mấy giây…..người kia bỗng đột tử……..”
Tia hi vọng vừa le lói nháy mắt thành băng giá, nhất thời Chu Nhung không thể thốt ra được điều gì.
Ninh Du lạnh lẽo nói: “Đúng, hoặc cậu cũng có thể thử cái ống kháng thể không biết đã quá hạn kia chưa. Chắc các cậu tìm được nó trong phòng thí nghiệm của quân đội phải không? Khi virus mới bùng phát, giới y học cũng từng tiến hành nghiên cứu, tỷ lệ kháng thể sơ khai có thể chữa trị không phải /, mà là % đến %.” Gã quay đầu liếc mắt đánh giá Nhan Hào: “Cậu đã từng tiêm kháng thể?”
Nhan Hào lúng ta lúng tung, gật nhẹ đầu.
Ninh Du nói: “Giỏi lắm, nhóc con, cậu mà mua xổ số chắc có thể thành dân nhà giàu đó.”
Chu Nhung không biết mình nên biểu lộ nét mặt như thế nào nữa, sự ngớ ngấn với khôi hài méo mó nào đó bỗng chợt dấy lên trong cơn tuyệt vọng.
Tư Nam nắm chặt bả vai y bắt đứng dậy, nhân hành động này, Nhan Hào tức thì lùi về sau hai bước to, cầm chặt cửa sắt tầng gác mái trong tay──Nhưng một giây sau, Chu Nhung đột nhiên mạnh mẽ lôi Tư Nam vào lòng, dùng cái cằm lún phún râu cọ cọ vào sau gáy Tư Nam, cứ như con sói đực ngửi thấy mùi thịt tươi mới, tham lam hít một hơi lớn mùi hương Omega thuộc về riêng mình.
Như thể nhờ hành động này, giành lấy sự dũng cảm vô hạn, y hôn lên tóc mai Tư Nam, ngước mắt nói: “Tôi tiêm.”
“Anh định làm gì?” Tư Nam quát to: “Anh sẽ chết đấy.”
“Bây giờ anh cũng sẽ chết.” Chu Nhung dịu dàng trả lời hắn, vuốt ve gương mặt hắn, vành mắt đỏ ửng nói: “Em không mong muốn anh tiêm huyết thanh của em sao? Em không tin em có thể cứu được Nhung ca sao, hử? Tư Tiểu Nam?”
Tư Nam không thể đáp lại y, chỉ có thể chán nản tựa vào xó tường, một tay cắm thật sâu vào thái dương trong tóc, che khuất một nửa bên mắt.
Chu Nhung đứng dậy, cúi người hôn lên cổ tay gầy gò nổi đầy gân xanh của hắn. Khắc đó, gương mặt của hai người ở gần nhau đến thế, mà gương mặt lại khác hẳn nhau; Tư Nam đau đớn nhắm chặt hai mắt, còn vùng giữa lông mày Chu Nhung hằn sâu lại có sự thành kính.
Ninh Du giơ đèn pin quan sát vết thương sau gáy của Chu Nhung. Đó vốn chỉ là một vết xước rất nhỏ dài bằng móng tay, dưới tác dụng của virus Pandora đã nhanh chóng lở loét và lây nhiễm, hiện tại vết thương đã thối rữa. Ninh Du từ từ đẩy sạch không khí ra khỏi ống tiêm, dùng tay đó đạc vết thương, không ngẩng đầu nói: “Chúc mừng cậu trở thành người thí nghiệm thứ chín mươi sáu của tôi, đội trưởng Chu.”
Chu Nhung tự giễu nói: “Có ngụ ý gì đặc biệt không?”
“Không có.” Ninh Du nói, “Có điều ít nhất thì chín mươi sáu là một con số may mắn.”
Tư Nam tựa lưng ngồi ở xó tường, vùi mặt sâu vào trong hai lòng bàn tay. Chu Nhung muốn kéo ngón tay hắn, nhưng vừa mới giơ cánh tay, sau gáy sớm đã tê liệt đột nhiên truyền đến một cơn đau nhói, khiến y bị bất ngờ kêu “A” một tiếng.
“Vết thương quá to, sẽ rất đau.” Ở phía sau y, Ninh Du nói giễu cợt: “Nhưng cậu nên cảm ơn tôi đã phân tách xong rất nhiều huyết thanh, nhiều đến nỗi có thể tiêm thẳng vào cơ thể.”
Đời này, Chu Nhung chưa trải qua mũi tiêm nào đau đớn như thế, chỉ cảm thấy một ngọn lửa đang bùng cháy men theo dây thần kinh, đến giọng nói cũng thay đổi: “Huyết thanh nhiều……chẳng nhẽ có khả năng…..kháng virus…….”
“Có thể lắm chứ,” Ninh Du nói, “Lỡ đâu đột tử, cũng sẽ chết nhanh hơn, bớt đau đớn một chút.”
Chu Nhung cười gượng, khoảng chừng vài phút sau mới tiêm xong huyết thanh, thở phào một hơi.
“Đừng khóc chứ, Tư Tiểu Nam, em nhìn Nhung ca đợt này đúng là đã kết hợp cả linh hồn lẫn máu thịt cùng em rồi này…………” Chu Nhung cố lên tinh thần trêu đùa, như lấy lòng nhổm người móc lấy ngón út của Tư Nam, ai biết vừa hành động, trời đất bỗng quay cuồng, y không thốt được tiếng nói, một giây sau chỉ nghe thấy bên tai vang lên tiếng ầm nặng nề!
Sau vài giây dài đằng đẵng, thần kinh chậm tiêu của y mới kịp nhận ra: Ài, bị ngã rồi.
Ninh Du với Nhan Hào đều vọt đến, nhưng đều bị Tư Nam cản lại, trong mông lung y trông thấy Nhan Hào có lẽ vẫn bị Tư Nam xách cổ áo tặng cho một đấm. Y muốn đến ngăn song đến sức lực mở miệng cũng không có, chỉ đành nhìn Tư Nam nửa quỳ bên cạnh mình, dùng một tay ôm lấy đầu vai mình, sau đó nửa đỡ nửa khiêng đi.
Hai mắt Nhan Hào đỏ bừng, sờ khóe miệng chảy máu tiến lên nửa bước, nhưng chợt đứng lại.
Thể trọng của Chu Nhung với Tư Nam mà nói vẫn có quá sức, hắn đi nghiêng ngả, tuy nhiên không thèm ngoảnh đầu liếc nhìn bất kì ai, cứ lắc lư khiêng Chu Nhung đến chỗ cản gió của tầng gác mái, đôi bên cùng dựa sát vào nhau ngồi trong xó tường.
“Đừng động đậy, em sẽ lạnh……” Chu Nhung mơ mơ màng màng nói.
Thế nhưng Tư Nam vẫn cởi áo khoác, kiên trì đắp lên vai Chu Nhung, nắm chặt đôi tay từng mạnh mẽ vô cùng ấm áp của Chu Nhung.
“Anh không thể đi,” Tư Nam giơ tay của y để bên bờ môi mình, khàn khàn nói: “Em vì anh nên mới trở về, thế nên anh không thể đi.”
Cuộc chiến sinh tử thảm thiết giữa huyết thanh hùng mạnh và virus đang lặng lẽ xảy ra trong cơ thể, triệu chứng thối rữa liên tục lan rộng tại chỗ sâu nhất trong cơ thể, rồi không ngừng nghịch chuyển, tình hình chiến đấu thay đổi trong nháy mắt, mỗi dây thần kinh đều bỏng rát đau đớn như đang trong địa ngục. Chu Nhung không có sức, giật giật đôi môi, một lúc sau mới gian nan phát ra tiếng nói: “Cái gì?”
“──Em vẫn chưa hỏi anh tên gì cơ, Nhung ca.” Tư Nam thì thầm nói: “Chỉ cần gọi Nhung ca, dù đang ở đâu anh cũng sẽ đến cứu em, đó chẳng phải là lời anh nói sao?”
Chu Nhung thần trí mê man, ánh mắt rời rạc, sâu trong trí óc, buổi đêm trong khu rừng nhiệt đới của rất nhiều năm trước với khoảnh khắc này chồng chéo lên nhau, bóng dáng Tư Nam kỳ dị như trở về thời thiếu niên, mỉm cười với y trong ánh lửa đêm, sâu trong mắt có tia sáng dập dờn yêu dị mà giảo hoạt.
“Em vẫn chưa hỏi anh tên gì cơ, nói ra để em nhớ đi.”
“Anh họ Chu…….”
“Nhung của binh qua nhung mã, còn em?”
Mười năm trước, ánh nắng xuyên qua rừng cây, rắc xuống vô số chấm tròn sáng rực rỡ trên thảm cỏ xanh mướt.
Mồ hôi rịn ra chảy xuống, tiếng ve kêu đinh tai nhức óc, anh lính đặc chủng trẻ tuổi bị trói trên thân cây nhếch nhác gào to, mãi đến khi không nhìn rõ gương mặt của thiếu niên đang đứng kiễng chân phía đối diện, trao một nụ hôn nhẹ trên chiếc cằm của y,
“Chung,” Thiếu niên cười hì hì nói.
“……………”
“Tên thì sẽ không nói đâu, nếu có thể được gặp lại nhau, em nhất định sẽ nói với anh.”
Khuôn mặt từng có ấn tượng sâu đậm, rồi phai dần theo mười một năm gió bụi, sau cùng lần nữa vực dậy rất rõ ràng trước mắt Chu Nhung, đôi con ngươi trong sáng xinh đẹp như hổ phách quý giá ấy, nụ cười ấy vẫn hiện ra qua không gian và thời gian.
“Noah,” Bờ môi mỏng lạnh giá của Tư Nam để sát bên ngón tay Chu Nhung, nói trầm thấp: “Em từng tên là Noah.”
“Em không có ý lừa anh, Chu Nhung, khi ấy anh cũng rất đẹp trai.”
“Kể từ năm đó, em cũng đã dần thích anh mất rồi.”
Mười phút sau khi huyết thanh tiêm vào người, Chu Nhung bị mất ý thức, rơi vào cơn hôn mê sâu.
Ninh Du dùng đèn pin theo dõi chặt chẽ tình trạng của y, Chu Nhung nằm trên mặt đất, nửa người dựa vào lòng Tư Nam, viền mắt xanh đen, hơi thở yếu ớt, lúc có lúc không. Bởi vì không ngừng đổ mồ hôi nên y gần như ướt sũng cả người, gương mặt gợi cảm anh tuấn trở nên xám xịt tiều tụy, vết thương thối rữa ở sau gáy không ngừng nổi chấm màu đen ở quanh cổ.
Dưới ánh đèn pin, virus khiến những chấm đen này không ngừng hiện lên dưới da, sức mạnh của huyết thanh lại khiến chúng nó dần dần biến mất, vết thương sau gáy xuất hiện tình trạng cực kì không ổn định.
Ninh Du đứng dậy, nghe thấy giọng nói nhỏ của Nhan Hào ở sau người: “Thế nào rồi?”
Ninh Du không muốn tiếp xúc với vận xui của Tư Nam. Gã coi như đã nhận ra, cậu chàng đẹp mã chuyên đơn độc tác chiến, ra tay ác độc này thực sự thừa sức dùng một tay treo ngược người ta lên, nên gã lùi về sau hai bước mới lắc đầu nói: “Tạm coi không ổn lắm.”
Gương mặt vốn rất trắng của Nhan Hào loáng cái trắng bệch, thực sự có thể dùng từ tái xanh luôn rồi.
Ninh Du hỏi: “Vừa nãy khi trong cầu thang, Chu Nhung nói gì với cậu thế?”
Nhan Hào không đáp, nét mặt Ninh Du lóe ra sự chế nhạo phía sau mắt kính: “Chắc không phải gửi gắm với cậu, gửi gắm Omega của anh ta cho cậu, lấy mánh pheromone hấp dẫn lẫn nhau bảo đảm cho các cậu có thể đưa người an toàn về căn cứ quân đội đó chứ?”
Cậu ta không trả lời ngay lập tức, ngoảnh đầu thoáng nhìn, chỉ thấy Nhan Hào nhíu chặt mi tâm, dáng điệu bình thường tao nhã vậy mà trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, thái độ khác hẳn bình thường, nói: “Tiến sĩ Ninh, ông còn nói vậy nữa, tôi sẽ không nhịn được đập ông ngay đấy.”
Ninh Du bật cười, không thèm để ý: “Thế hai cậu nói gì?”
Nhan Hào bình tĩnh nhìn bóng người cách đó không xa, Tư Nam đang ôm Chu Nhung, cằm để trên đỉnh đầu Chu Nhung, lọn tóc đen mượt rủ ở trên cổ, sống lưng hiện ra đường cong đẹp đẽ vừa thẳng đuột vừa mạnh mẽ.
Lát sau, Nhan Hào dời ánh mắt: “Trước khi chúng tôi rời đại đội đi đến thành phố T, có tiếp nhận một nhiệm vụ tuyệt mật hàng đầu. Có một người cầm theo tài nguyên quan trọng trốn khỏi giới quân đội chính trị nước A đến quốc gia của chúng ta, chúng tôi nhất định phải thành công đón được cậu ta, đồng thời bảo vệ cậu ta an toàn về đến quân khu B.”
“Tuổi tác, vẻ ngoài, nghề nghiệp của mục tiêu nhiệm vụ đều không rõ ràng, chúng tôi chỉ được thông báo cậu ta là Omega, đó là tất cả tin tức liên quan mà chúng tôi có, sau khi đến nơi, mục tiêu sẽ chủ động liên lạc trước. Bởi vậy chúng tôi chỉ có thể bị động chờ đợi ở thành phố T, hai tuần sau, lại chờ được tin tức máy bay của mục tiêu nhân vật gặp sự cố, rất có thể đã tử vong. Chúng tôi chưa kịp bắt đầu tìm kiếm với cứu hộ dọc theo tuyến đường, thì virus zombie đã bùng nổ toàn cầu.”
Ninh Du hỏi: “Thế nên các cậu không hoàn thành được nhiệm vụ này?”
“Không.” Nhan Hào nói, “Song khi ở trên cầu thang đội trưởng nói với tôi, ảnh bắt đầu nghi ngờ chúng tôi có lẽ đã tìm được người này rồi.”
Đuôi lông mày Ninh Du nhếch lên, nghe thấy Nhan Hào nói nhỏ: “Chúng tôi gặp Tư Nam ở thành phố T. Cậu ấy ra tay cứu chúng tôi, chưa bao giờ kể chuyện quá khứ, đồng hành cùng dẫn người sống sót vượt qua nghìn dặm xuôi xuống phía Nam với chúng tôi, trên đường còn từng bị đám Alpha Law Mayer đuổi bắt. Đội trưởng nói nếu huyết thanh của cậu ấy có tính kháng virus, vậy cậu ấy rất có thể chính là đối tượng nhiệm vụ mà đại đội chịu trách nhiệm tiếp ứng và bảo vệ.”
“Còn cái gọi là ‘cầm theo tài nguyên quan trọng’ cũng có hàm ý── Cậu ấy không cần mang bất cứ thứ gì, chính bản thân cậu ấy đã là tài nguyên quan trọng nhất rồi, chỉ không biết vì sao phải trốn tránh nước A về đây thôi.”
Ánh đèn đằng trước máy bay trực thăng xuyên qua gió lớn chiếu rọi trong màn đêm, Ninh Du chậm rãi quay đầu nhìn, giọng điệu mang theo sự chế nhiễu vi diệu: “Thế, nếu sau khi Chu Nhung chết, cậu ta lại muốn đi, cậu tính làm sao?”
Nhan Hào im lặng, lắc la lắc lư ngồi xuống đất, nắm cái ống nghiệm kia, mạnh mẽ đè bên miệng, dưới hàng lông mi dài dài có chút bi thương u ám khó lòng dấu nổi.
“….Tôi không biết.” Một lúc sau, cậu ta nói, “Nhưng tôi sẽ dùng tất cả biện pháp hộ tống di thể đội trưởng quay trở về căn cứ, hi vọng……….. Tư Nam có thể nể chút tình này, cùng đi với chúng tôi.”
Đằng trước đột nhiên vang lên giọng của Tư Nam: “Chu Nhung!”
Hai người cùng ngẩng đầu nhìn, Ninh Du nhấc chân vọt tới, chỉ thấy hơi thở Chu Nhung vừa dồn dập vừa ngắn ngủi, mí mắt nhắm chặt của y giần giật dữ dội, cơ thể co giật cương cứng, vết thương sau gáy đang đấu tranh bị rành rành giằng xé, Ninh Du cầm đèn pin chiếu tới, máu chảy ra ấy vậy mà toàn dòng máu màu tím!
Tư Nam dùng hai ngón tay đè chặt động mạch của Chu Nhung, lạnh lùng nói: “Huyết thanh đâu?! Tiêm cho anh ấy một ống nữa, nhanh!”
“…….Hết rồi,” Ninh Du lắc đầu hít một hơi: “Tôi đã dùng hết rồi, tiêm toàn bộ cả rồi.”
“Anh ấy sẽ mất quá nhiều máu!”
“Tình trạng bây giờ chỉ có thể nghe theo ông trời thôi…….”
Tư Nam buột miệng chửi to, quỳ gối bên cạnh Chu Nhung, đập thật mạnh mấy cái lên ngực y, sau đó cúi người lắng nghe nhịp tim của y, tay run rẩy dùng sức ấn tim lồng ngực.
“Chu Nhung! Tỉnh tỉnh!” Giọng của hắn khàn khàn, gào to: “Chu Nhung!”
Ầm một tiếng trầm đục, cơ thể Chu Nhung nảy mạnh một cái, sau gáy tóe ra rất nhiều dòng máu đỏ tươi giống như động mạch bị vỡ vậy.
Ninh Du: “Đội trưởng Chu?!”
Nhan Hào: “Đội trưởng!!”
Con ngươi của Tư Nam co rụt kịch liệt, trong tiếng hốt hoảng mất kiềm chế của hai người kia, hắn nhìn thấy dòng máu tươi đó chảy xuống đất, trong dòng máu đen tím dần dần tràn ra vết đỏ tươi.
………..
“Đội trưởng!”
Có một giọng nói lướt qua làn gió nhẹ của buổi trưa hè, hô to ở phương xa: “Đội trưởng nhanh tới đây!”
Đầu óc Chu Nhung mơ mơ màng màng, hình ảnh trước mắt lúc gần lúc xa, tựa như đang hình thành nên một cơn lốc xoáy. Không rõ đã qua bao lâu, y mới chậm rãi mở bừng hai mắt, trước mắt là sân thể dục đầy nắng chói chang với đầy cát bụi tung bay, một đội quân màu lục nhạt như cây bạch dương đột ngột mọc lên từ dưới đất.
Bỗng nhiên không biết xảy ra chuyện gì, đám lính bỗng bùng nổ ầm ầm.
“Đê ca mờ!”
“Dừng tay!”
Trong cơn mơ y chạy đến theo bản năng, chen vào dòng người đang bị kích động, dừng ở bên sân huấn luyện. Tại chính giữa khu đất trống có một người đàn ông nằm trên đó, Chu Nhung nhận ra đó là Lưu tổng chỉ đạo của đại đội , mặt mày toàn máu, ý thức mơ hồ, xương ngực rõ ràng bị lún mất một miếng.
“Hèn hạ!”
“Ra tay nặng vờ lờ!”
“Giỏi đánh nhau đến mấy thì có ích gì, diễn tập còn đách phải trận chọi à!”
……………
Đầu ngón tay của người thanh niên đặt trên cổ họng Lưu tổng chỉ đạo, quay lưng với bọn họ, từ từ đứng dậy.
Hắn ta sở hữu mái tóc ngắn đen huyền, trên người mặc đồng phục dã chiến chấm xám trắng đan xen, trên cánh tay trái có quân hiệu kim loại White Eagle. Trận đánh không gây tí ảnh hưởng gì với khuôn mặt sạch sẽ của hắn, tiếng quát chửi ầm ĩ loạn xị chung quanh dường như cũng không hề truyền vào lỗ tai hắn.
Không hiểu sao Chu Nhung cảm thấy bóng lưng kia có chút quen thuộc, nhưng cảnh trong mơ quá lộn xộn lung tung, y hoảng hốt dừng bước.
“Là cậu ta đấy!” Có người tức giận hét.
“Huấn luyện viên White Eagle, đê mờ biến thái vãi!”
Người thanh niên kia hình như cảm nhận được gì đó, khẽ quay đầu nhìn.
Hắn đeo kính râm của phi công, phần tóc đen trên trán rất có tinh thần dựng ngược lên, bên gọng kính lộ ra hàng lông mày thẳng tắp. Tuy đối phương đại diện cho nước A, song chiều cao với màu tóc đặc trưng của gene Châu Á lại cực kì rõ ràng, đường nét tuấn tú của nửa dưới khuôn mặt lại thâm thúy hơn người Châu Á.
Ngăn cách bởi một đám người, ánh mắt của hắn và Chu Nhung vừa hay cùng nhìn vào nhau.
Vị huấn luyện trẻ tuổi của White Eagle hình như không có nhận ra, nhưng chỉ vài giây sau đuôi lông mày hắn khẽ nhếch lên, phảng phất như có chút bất ngờ bí ẩn. Trong mơ, Chu Nhung mờ mịt đứng nguyên tại chỗ, chỉ thấy khóe môi đối phương cong cong với y.
Đó là một đôi môi ướt át nhạt màu, vểnh lên rất mỏng, nếu thoáng nhìn sẽ thấy vô cùng lãnh đạm.
Một ngọn lửa bùng cháy sâu trong trí óc, xương cốt trong tứ chi đau đớn hết sức, khiến tư duy rối loạn như nước canh đun thành sền sệt. Trong cơn đau đớn lộn xộn không rõ, Chu Nhung mơ màng nhớ ra chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo── huấn luyện viên White Eagle kia bước qua Lưu tổng chỉ đạo đã gãy bốn cái xương sườn, lướt qua đám người, điềm nhiên như không đi về nơi không xa.
Nhưng mà chuyện xảy đến trong mơ lại hoàn toàn tương phản với hiện thực.
Y mở to mắt nhìn đối phương quay người, bước từng bước đến.
Ý thức rơi xuống vùng biển sâu, tiếng ồn ào với chửi mắng đều nhanh chóng rời xa ngăn cách bởi mặt nước. Chung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh, huấn luyện viên White Eagle tới đối diện Chu Nhung, bỏ kính râm xuống, vươn tay ra với y.
──Mọi hành động thật giống như hình ảnh xảy đến của một năm sau đó, tại buổi chiều hôm ấy, trong hiệu thuốc thành phố T.
Người thanh niên vừa cứu họ ở trên đường cái bỏ mũ xe máy xuống, lông mày thon dài đen huyền nhăn lại, không tin tưởng quan sát Chu Nhung một lát, cuối cùng giơ tay ra:
“Tôi tên Tư Nam.”
Trong mơ, tại sân thể dục của buổi trưa, huấn luyện viên của White Eagle mở miệng, hai giọng nói chất chồng lên nhau trong hư không, mang theo sự khàn khàn và lười biếng quen thuộc:
“Tư Nam, Nam của Nam Bắc.”
“Em vì anh nên mới trở về…………”
“Anh không thể nào đi được.”
Trên tầng gác mái của màn đêm, Chu Nhung bất thình lình phun ra một ngụm máu!
Nhan Hào điên khùng hét lên, Ninh Du vội vã bước tới, tiếng gió vù vù do cánh quạt của máy bay trực thăng gây ra, khuấy cho tất cả tiếng thét gào biến thành tan tành không rõ. Chu Nhung co giật dữ dội, thở hổn hển lăn người, một khuỷu tay chống trên mặt đất, ho khụ khụ phun ra một bọt máu to.
“Khụ khụ………..khụ khụ khụ! Khụ khụ──”
Tư Nam giơ tay ra sờ, ngẩng đầu nói: “Màu đỏ.”
Ninh Du bật đèn pin cầm tay, chỉ thấy ánh sáng chói chiếu trên đầu ngón tay Tư Nam, ngụm máu cuối cùng Chu Nhung ho ra không còn màu đen tím, mà chỉ có một màu đỏ tươi!
“……….Tư Nam………..” Chu Nhung mệt mỏi nói: “Anh………”
Tư Nam dùng tay dìu y quan sát kĩ càng, dưới ánh đèn pin, vết thương thối rữa sau gáy của Chu Nhung đã được một lớp thịt non đỏ tươi bao phủ, dần dần khép lại thành một lớp sẹo mỏng.
“Anh………….” Chu Nhung hoảng hốt vùng ra khỏi cánh tay đang dìu mình của Tư Nam, giang rộng khuỷu tay, ôm chặt hắn vào lòng: “Nhung ca không đi……Đừng rời xa anh……”
Ánh mắt y vẫn đang rời rạc, thì thào nói: “Đừng rời xa anh, Nhung ca sẽ không đi.”