“Có ta ở đây, ông giết được sao?”
Gió trên núi ngừng lại, lông hồ ly trắng muốt bị thổi qua đến gợn sóng. Lâu Tự Ngọc có chút lạnh, nàng dậm chân kéo áo ngoài, thoạt nhìn không khác gì một bá tánh bình thường. Nhưng lời nàng thật tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức Triệu Thanh Hoài nhanh chóng cắn răng.
Ông ta vốn không địch lại nàng, nếu đánh bất ngờ thì còn có cơ thắng nhưng đó là dưới chân núi còn ở trên Kỳ Đấu Sơn này ông ta bị áp chế, tu vi có thể dùng chỉ bằng tám phần ngày thường thế nên đừng nói thắng, miễn cưỡng đấu lại đã hết sức.
Thật đúng là không giết được.
“Ai, ta vốn nói chuyện không khách khí, nếu có chỗ nào chọc Chưởng Tư đại nhân không vui ……” Nàng cười làm lành nói, “Vậy mong ngài chịu đựng chút.”
Triệu Thanh Hoài tức quá hóa cười: “Thật đúng là ngoài trước mặt sư huynh ta thì người khác không thấy được ngươi nói lời hay nào.” Ông ta dừng một chút rồi mới bổ sung: “Nhưng lúc này có ta ở đây ngươi đừng hòng nghĩ đến chuyện tới gần đồ nhi của ta.”
Lâu Tự Ngọc muốn nói lại thôi. Nàng rất muốn nói chẳng những nàng đã dựa gần, mà còn ôm hôn chung chăn gối rồi. Nhưng thấy khóe miệng ông ta còn có máu, chứng tỏ ngũ tạng đã bị thương, nếu lại bị tức chết thì Tống Lập Ngôn nhất định sẽ đến tìm nàng gây phiền toái. Vì thế nàng hết sức hư tình giả ý mà cười cười, sau đó chỉ cho ông ta đường xuống núi.
Triệu Thanh Hoài cũng không phải không muốn đi. Ông ta biết ở lại cũng không chiếm được cái gì nhưng nếu cứ thế đi thì thật quá mất mặt. Đúng lúc còn đang xấu hổ thì ông ta đột nhiên thu được La An Hà truyền âm, tiếng nói mơ hồ chứng tỏ hắn đang ở xa: “Chưởng Tư, Bùi tiền bối đem nội đan Câu Thủy mang về rồi.”
Đôi mắt Triệu Thanh Hoài sáng ngời, ông ta cảm thấy mình lại tự tin trở lại. Ông ta vuốt chòm râu, hất cằm, phất tay áo nói: “Câu Thủy nội đan đã đoạt về, ta cũng không so đo với các ngươi nữa, cáo từ.”
Lâu Tự Ngọc nghĩ người này sao tính tình vẫn thế? Đã hơn tuổi mà sao vẫn như thiếu niên lang, xúc động không ổn trọng thế chứ? Những lời này ông ta không cần phải nói, mặt mũi có đáng giá mấy đồng chứ? Thế mà ông ta lại cố tình nói ra khiến nàng không được thoải mái.
Thân ảnh chợt lóe, Lâu Tự Ngọc chắn trước mặt ông ta trầm giọng hỏi: “Các ngươi tấn công Xà tộc sao?”
“Thượng Thanh Tư ta cao thủ tụ tập, đồng thời tiến công hai nơi nên hẳn sẽ có được chỗ tốt về tay đúng không?” Triệu Thanh Hoài cười nhạo, “Ngươi cho dù có lợi hại thì cũng chẳng thể phân thân lo cho nam bắc hai đầu.”
Nhớ tới Mỹ Nhân Xà, Lâu Tự Ngọc hơi bực, muốn truyền âm với nàng ta nhưng lại phát hiện không truyền được. Nói cách khác hai người đang ở cách nhau hơn trăm dặm trở lên. Lâu Tự Ngọc nhíu mày nghĩ nghĩ sau đó nghiêm mặt nói: “Tống Lập Ngôn đang sống thật tốt, ngươi không đến mức vẫn còn rối rắm muốn thu thập Yêu Vương nội đan đấy chứ?”
Trong nháy mắt nhớ tới rất nhiều chuyện cũ, Triệu Thanh Hoài trầm mặc thật lâu rồi cuối cùng vẫn lộ ra hai phần đứng đắn nói: “Cho dù có giải phong ấn thì người trở về cũng chưa chắc đã là người ta muốn, ta sao phải đi phạm giới? Ngươi không cần lo lắng, nội đan Câu Thủy vào tay ta thì ta sẽ hủy diệt nó. Yêu Thần không thể xuất thế, còn đám yêu nghiệt các ngươi……” Ông ta xoa xoa máu trên khóe miệng nói: “Sau này gặp lại tất nhiên lại đánh nhau.”
“Được.” Nhẹ nhàng thở ra, Lâu Tự Ngọc cũng bật cười, “Chưởng Tư lại trở về luyện tập thêm đi.”
“……” Triệu Thanh Hoài trừng mắt liếc nàng, sau đó vất tay áo đi xuống núi, bóng dáng thoạt nhìn như tức đến thở phì phì.
Tần Tiểu Đao nhìn theo bóng dáng ông ta biến mất không thấy thì mới tò mò hỏi một câu: “Nếu ông ta đã đánh không lại ngươi thì vì sao chúng ta không bắt lấy ông ta để đám ngừoi Thượng Thanh Tư lui binh?”
Lâu Tự Ngọc lui về sau một bước, thần sắc ngưng trọng nói: “Ta sợ ông ta ăn vạ, ngã ra đất một cái thì Tống đại nhân nhất định là sẽ giận ta mấy ngày, không cho ta vào phòng hắn.”
Tần Tiểu Đao: “???”
“Hai ngươi đã?”
“Suy nghĩ nhiều.” Trừng mắt nhìn ông ta, Lâu Tự Ngọc cúi người khó xử mà sờ sờ đầu Cánh Gà nói, “Mưa gió đã tới, ngươi ở đây sao mới an toàn đây?”
Cánh Gà không hiểu lời nàng nói có ý gì nhưng hắn lại đáp rất nhanh: “Ở bên cạnh tỷ tỷ là an toàn nhất.”
“Hử?”
“Chỉ cần có tỷ tỷ thì bất kỳ kẻ nào cũng không thể tổn thương ta.”
Lời này thoạt nghe thì rất có đạo lý, Triệu Thanh Hoài có nội đan khác để hủy, vậy có nàng ở đây người của Thượng Thanh Tư sẽ không thể động tới tiểu Cánh Gà. Chủ ý đã quyết, Lâu Tự Ngọc vỗ vỗ tay nói: “Vậy ngươi theo ta đi.”
“Lâu chưởng quầy.” Tần Tiểu Đao nhíu mày, trên mặt lo lắng cực nặng.
“Ta biết ông muốn nói cái gì, ông sợ hắn bị chúng bạn xa lánh giống ta sao?” Nàng dắt tay Cánh Gà cười khẽ nói, “Không đâu, hắn còn nhỏ, còn không có qua hồng trần kiếp kia.”
Đám Bạch Tiên trên núi chết thì chết, bị thương thì bị thương, trong tộc nhất định có rất nhiều sự vụ muốn xử trí, trong lúc rối ren nếu người của Thượng Thanh Tư lại tới thì tiểu gia hỏa này chính là chạy trời không khỏi nắng. Tần Tiểu Đao do dự một lúc lâu rồi vẫn chỉ có thể chắp tay với nàng nói: “Vậy làm phiền chưởng quầy.”
“Không khách khí, khách điếm Chưởng Đăng có phòng trống, người ngoài tới ở ta thu văn một đêm nhưng chúng ta ấy mà, ta chỉ thu Cánh Gà văn là được.”
Tần Tiểu Đao thu hồi tay, hung hăng liếc xéo nàng một cái: “Vài món đồ trong cửa hàng của ta còn không đủ cho ngươi lấy hả?”
Lâu Tự Ngọc bĩu môi: “Cửa hàng của ông còn bị niêm phong đó, sao ông còn dám lấy vài thứ đó ra mà thương lượng với ta?”
“Ta phi, nói là niêm phong nhưng Lâu chưởng quầy ngươi trộm mang đi một hai thứ thì ai nói được gì?” Tần Tiểu Đao hừ cười, “Tống Lập Ngôn bề ngoài thì chính là việc công xử theo phép công, nhưng vừa thấy ngươi thì hắn so với ai khác đều mềm lòng.”
Nói đến chỗ này, Tần Tiểu Đao nhớ tới lời nguyền rủa năm đó thì thần sắc vẫn ảm đạm một chút: “Ta biết khuyên ngươi đừng cùng hắn ở bên nhau đã không còn kịp rồi nên chỉ có thể mong ngươi bảo trọng.”
“Được.” Lâu Tự Ngọc mang theo Cánh Gà xuống núi, tiêu sái mà vẫy tay với ông ta, “Tần chưởng quầy cũng bảo trọng.”
Cánh Gà đi theo Lâu Tự Ngọc, đi đến nửa đường quay đầu lại nhìn thoáng qua, ngoan ngoãn mà vẫy tay với ông ta.
So với trên núi tinh phong huyết vũ, huyện nha của Phù Ngọc huyện lại là một mảnh yên tĩnh. Tống Lập Ngôn ngồi trong hiên dưới cảnh thu, trong lòng cảm thấy nếu mình lại cầm một chén trà nhỏ thì sẽ không khác gì sư phụ lão nhân gia.
La An Hà từ bên ngoài trở về, cùng Bùi Hiến Phú đi tới phòng Triệu Thanh Hoài. Tống Lập Ngôn thoáng liếc mắt, thông báo nói: “Sư phụ không ở trong phòng.”
“Còn chưa trở về sao?” La An Hà bước ra cửa, đi tới hỏi.
Tống Lập Ngôn đánh giá hắn một phen, không đáp mà hỏi lại: “Đại nhân đi nơi nào?”
“Loanh quanh trong thành thôi, cái này ngươi cũng muốn quản hả?” La An Hà không vui.
Tống Lập Ngôn hờ hững mà thu hồi ánh mắt: “Nếu thật sự chỉ ở trong thành đi lại, tại hạ tự nhiên mặc kệ nhưng trên mũi giày của đại nhân có bùn lẫn với hơi thở của Xà Yêu. Chắc là ngài tới gần hồ Bích Ba. Trên tóc ngài còn rơi xuống nửa cái lá cây chỉ có ở chân núi chủ phong của Kỳ Đấu Sơn mới có.”
La An Hà cuống quít duỗi tay đi sờ, sờ soạng một lúc lâu không có kết quả mới phản ứng lại. Lúc này Tống Lập Ngôn đã hiểu: “Bùi tiền bối để ngài đi chi viện vây tiễu diệt Xà Yêu sao?”
Ý thức được người này nửa thật nửa giả mà lừa hắn, La An Hà cả giận nói: “Ta là Thông Phán ngươi là Huyện Lệnh, trên dưới rõ ràng, hành tung của ta há là thứ ngươi nên thẩm vấn?”
“Chỉ cần chức quan cao hơn đại nhân alf có thể hỏi sao?” Tống Lập Ngôn thực khó xử, sờ sờ huyết ngọc bên hông nói, “Vậy thì thật là tiếc.”