Thần sắc Tống Lập Ngôn phức tạp mà nhìn hắn: “Sư phụ không phải chán ghét nàng cực kỳ sao, thế nào lại ngóng trông ta mang nàng về?”
Triệu Thanh Hoài ho nhẹ một tiếng sau đó vuốt râu nhỏ giọng nói thầm: “Chán ghét thì chán ghét nhưng rốt cuộc bao nhiêu năm qua mới gặp lại lần nữa, ta còn tưởng nàng sẽ dính lấy ngài.”
“Cũng chỉ là tưởng rằng.” Tống Lập Ngôn xụ mặt đi vào trong doanh địa nói, “Nàng cũng không dán lấy ta.”
Lâu Tự Ngọc không dán hắn sao? Triệu Thanh Hoài vui vẻ: “Nàng ta cải tà quy chính rồi sao? Hay rốt cuộc nàng ta cũng ý thức được sẽ hại ngài nên mới chịu dừng tay?”
Bước chân Tống Lập Ngôn dừng lại hắn nhíu mày hỏi: “Sư phụ, Tống Thanh Huyền chết không có liên quan tới nàng.”
Triệu Thanh Hoài hiển nhiên không muốn nghe hắn nói cái này: “Xem tình thế trước mắt thì Yêu tộc đang chiếm thượng phong. Hôm nay tuy loạn chiến một hồi nhưng khó đảm bảo lúc sau bọn họ không cùng bắt tay đi giải phóng phong ấn của Xi Vưu. Rốt cuộc cái này đối với bọn họ chỉ trăm lợi mà không một hại.”
Người cùng yêu chung quy là đối lập, có thể không ở cùng nhau thì cũng đừng ở bên nhau. Tống Lập Ngôn rũ mắt, vừa định lừa gạt hai câu thì trong đầu lại bỗng nhiên có thứ gì đó nổi lên.
“Sư phụ.” Hắn trầm giọng nói, “Tà ám đã thành, Yêu tộc tụ tập, Kỳ Đấu Sơn đã không phải nơi nên ở lại. Đêm nay sao chúng ta còn hạ trại ở đây?”
Triệu Thanh Hoài quay mặt đi, giọng điệu hết sức tự nhiên nói: “Chúng ta không thủ ở đây thì chẳng lẽ để đám yêu quái kia trực tiếp vào thành tàn sát bá tánh sao?”
“Không đúng.” Ánh mắt đảo qua mọi người đang nghỉ ngơi khắp doanh địa, Tống Lập Ngôn siết chặt nắm tay mắng, “Ngài gạt người.”
Người ở đây ít hơn một nửa so với khi mới xuống núi, rõ ràng là bọn họ đã được phái đi làm việc khác. Ngực căng lên, Tống Lập Ngôn xoay người chạy nhanh về. Triệu Thanh Hoài cố ý cản hắn nhưng lắc mình đi lên mới phát hiện bây giờ Tống Lập Ngôn căn bản không phải người ông ta có thể cản. Hai người mới vừa đối mặt mà giờ hắn đã biến mất trong sương mù mỏng manh.
“Oan nghiệt mà.” Triệu Thanh Hoài tức giận đến lắc đầu.
Lâu Tự Ngọc an an tĩnh tĩnh mà đứng ở trong vây yêu trận nhìn theo Tống Lập Ngôn đi xa, nàng không tránh thoát pháp trận này nhưng lại nhẹ nhàng hít vào một hơi, trong mắt tất cả đều là thỏa mãn: “Thật tốt, hương vị này chính là quen thuộc.”
Trong đám cây cối bên cạnh lúc này có người yên lặng đi qua bên này, đến tiếng bước chân cũng không có, chỉ có từng cơn gió thổi trúng làn váy đỏ của nàng khiến nó bay lên. Nhưng chỉ ngửi một chút nàng đã biết không đúng vì thế đầu cũng không thèm quay đã cười tủm tỉm nói: “Hiện tại ngươi đi vẫn còn kịp đó.”
Người tới cực kỳ ương ngạnh, làm gì có chuyện vì một câu này của nàng đã bỏ đi? Nàng vừa dứt lời thì đã có pháp khí thượng đẳng và diệt yêu trận bay đến. Lâu Tự Ngọc hóa ra đuôi cáo hóa giải rồi lại nhìn về phía người đang trốn trong lùm cây mà cười khẽ: “Chỉ có ngươi mà cũng đòi giết ta sao?”
Sắc mặt La An Hà không quá đẹp. Hắn đi ra từ lùm cây, trầm giọng nói: “Không thử một lần thì làm sao biết được?”
Đuôi cáo thoạt nhìn mềm mại không chút uy hiếp nhưng chỉ một đòn đã khiến song hoàn của hắn bị vặn thành bánh quẩy. Lâu Tự Ngọc đem ném hai cánh bánh quẩy đến dưới chân hắn, không kiên nhẫn nói: “Có một số việc thử cũng không được, chỉ là tìm chết thôi. Ta nể mặt người nọ nên không muốn so đo với các ngươi, bây giờ ngươi đi ngay thì ta sẽ không ra tay.”
La An Hà thật sự tức giận đến muốn liều mạng với nàng nhưng nghĩ đến lời của Triệu Thanh Hoài thì hắn lại mạnh mẽ nhịn xuống nói: “Ở trong lòng ngươi Tống Lập Ngôn rất quan trọng đúng không? Ngươi nhất định là luyến tiếc hắn đi chết lần nữa. Nếu đã thế thì sao ngươi không chịu trói đi?”
Lâu Tự Ngọc dùng ánh mắt xem đồ ngốc để nhìn hắn và cười nhạo: “Sao? Đánh không lại thì bắt đầu lấy tình cảm ra đả động ta sao? Muốn thuyết phục ta vì hắn mà giao mạng mình ra à? Nữ tử phàm nhân có lẽ sẽ bị lời này mê hoặc, vì người trong lòng yên lặng chịu chết để lang quân tới ôm một cái xác đã chết lạnh băng mà khóc đến đứt gan đứt ruột rồi được ghi vào sử sách. Nhưng lão nương đối với loại tiết mục cảm động đất trời này không có hứng thú. Lão nương muốn ngài ấy còn thì ta còn, đôi ta thiếu một người cũng không được.”
La An Hà giận dữ: “Ngươi và hắn có thể cùng tồn tại sao? Yêu tộc các ngươi còn thiếu có viên nội đan nữa là có thể thức tỉnh Yêu Thần. Một khi hắn sống lại thì ngươi nói xem Tống Lập Ngôn có lại liều mình phong yêu không? Chỉ cần trên đời này còn đủ năm viên nội đan của Yêu Vương thì mạng của Tống Lập Ngôn chính là đang treo trên mũi đao!”
“Thì tính sao?” Lâu Tự Ngọc phất tay áo quét qua một người của Thượng Thanh Tư muốn đánh lén mình sau đó nhướng mày phong tình vạn chủng nói, “Ta có rất nhiều biện pháp bảo vệ ngài ấy.”
Thấy nàng dầu muối không ăn, La An Hà thật sự tức giận. Hắn nương theo yêu trận mà Tống Lập Ngôn quăng ra, lại rót thêm lực lượng vây khốn nàng tại chỗ. Phía sau có đệ tử khởi trận, sức mạnh cường đại của Thượng Thanh Tư vọt tới khiến cổ họng nàng lập tức tanh ngọt.
Lâu Tự Ngọc hừ cười, lau vết máu bên khóe miệng, đuôi mắt quét qua La An Hà đang đứng bên ngoài trận, con ngươi màu vàng chợt lóe đã vứt ra năm lưỡi đao băng, vừa nhanh vừa chuẩn, chẳng những ngăn cản trường kiếm hắn chém về phía nàng mà còn muốn ghim hắn lên cây cổ thụ phía sau.
Nhưng không biết vì cái gì mà sắc mặt Lâu Tự Ngọc bỗng chốc biến đổi, lưỡi băng đột nhiên im bặt. Nhưng vì dừng đột ngột nên nàng lại bị phản phệ phun ra một búng máu, mày nhíu lại.
Lưỡi băng cách La An Hà chỉ có một tấc, hắn sợ hãi nhìn lưỡi băng sắc bén, sau đó khó hiểu mà nhìn Lâu Tự Ngọc. Đang thi pháp mà mạnh mẽ dừng lại sẽ khiến nàng bị tổn hại, vì sao phải làm thế?
Rất nhanh hắn đã biết đáp án.
Áo bào màu xám tung bay trong bóng đêm, ngón trỏ và ngón cái người kia vừa nhéo thì yêu trận vây quanh người Lâu Tự Ngọc đã vỡ ra. Người nọ nhanh chóng đi tới bế nàng ra khỏi trận và tránh né pháp khí phía sau rồi hai người đều bay lên cây đa to ở phía sau.
“Đại nhân chạy trốn thật nhanh.” Lâu Tự Ngọc cười hì hì ôm cổ hắn, “Không phải ngài giận nô gia sao? Sao còn trở lại?”
“Vì sao ngươi không né tránh?” Ngực Tống Lập Ngôn phập phồng lợi hại, hiển nhiên không phải mệt mà là bị chọc tức, “Khổ nhục kế hả? Ngươi báo thù năm đó ta che chở Triệu Thanh Hoài mà không thiên vị ngươi sao?”
Lâu Tự Ngọc nhướng mày: “Sao lại vòng sang chuyện này rồi?”
“Không thì sao?”
Lâu Tự Ngọc lắc đầu sau đó gối mặt lên hõm vai hắn nói: “Chẳng qua ta tưởng đại nhân không cần ta nữa nên muốn nghỉ ngơi trong pháp trận có hơi thở của ngài lâu một chút. Lần sau gặp lại không biết là lúc nào.”
Trong lòng như bị người nào đó tóm lấy nhéo một phen, Tống Lập Ngôn tức giận mà cúi đầu trừng nàng: “Là ngươi không muốn cùng ta đi, sao còn nói như thể mình rất đáng thương thế.”
“Không phải nô gia không muốn, ngài xem.” Nàng cười khổ, bĩu môi nhìn người của Thượng Thanh Tư đang vây dưới cây đa nói, “Nô gia mà cùng ngài về thì ngài làm sao nói chuyện với bọn họ?”
Tống Lập Ngôn há mồm rồi lại đóng, quét mắt liếc nhìn người bên dưới, trong cổ họng như bị một cục bông nghẹn lại. Lâu Tự Ngọc ôm cổ hắn lại cọ cọ sau đó nhỏ giọng mềm mại nói: “Trước kia ta đã từng hỏi đại nhân nếu có thể cùng ta cao chạy xa bay thì ngài có nguyện ý hay không. Lúc ấy đại nhân nói không muốn, nếu đã thế thì ta cũng phải nghĩ lại làm sao mới có thể cùng đại nhân đều sống sót.”
“Ta hiểu tư vị sống một mình là thế nào nên không muốn đại nhân phải nếm trải.”