Trưa nay vừa đi học trở về thì ba vị khách hôm qua lại có mặt đông đủ ở nhà tôi, ngay trước cửa còn nguyên ba bốn chiếc vali nằm lộn xộn. Không khó để đoán được việc gì đang xảy ra, mặc dù vậy tôi vẫn chưa sẵn sàng thích nghi việc Trường Đông sẽ xuất hiện ở nhà tôi mỗi ngày, mà cái nhà này là thuộc quyền sở hữu của bố mẹ chứ đâu phải của tôi, dù muốn hay không tôi đều phải chấp nhận nó.
Tôi bước vào nhà, sau khi chào hỏi mọi người xong cũng lê được cả người lên phong đầy mệt mỏi. Trước khi mở cửa tôi không quên ghé mắt nhìn vào căn phòng ở bên, chỉ sau một buổi sáng từ một chỗ trống trải đã biến thành một nơi đầy đủ tiện nghi, ngay cả giấy dán tường cũng vô cùng đẹp mắt. Tôi vứt cặp lên giường xong cũng thả mình nằm xuống đó, không biết kiếp trước tôi có làm việc gì xấu không mà kiếp này toàn mắc phải những điều tồi tệ, cái càng muốn tránh thì nó càng hay xuất hiện, tôi liên tục dằn chân xuống giường thành tiếng.
Đây là bữa cơm trưa thứ hai bố mẹ Trường Đông ăn cùng gia đình tôi, cũng là bữa cơm tiễn họ ra về. Trong lúc ăn ai nấy đều vui vẻ, gương mặt chàng trai ngồi đối diện tôi cũng không kém phần thoải mái, chỉ còn mỗi mình tôi mỗi miếng cơm nuốt vào đều như nghẹn lại ở cổ, trong người cứ thấy bất an.
« Trường Đông à, thời gian rảnh con nhớ giúp cô chú phụ Mộc Đan học hành, như thế hai anh em lại càng thêm thân thiết. » Bác gái nói.
Ai cũng đồng ý, anh ta cũng vui vẻ gật đầu như trước nay chưa có gì xảy ra, còn tôi lại không thôi chọc đũa lên xuống vào bát cơm của mình.
« Mộc Đan, con nhớ không được quậy phá như trước đây để ảnh hưởng đến anh đấy. » Giờ lại tới lượt mẹ giáo huấn tôi.
Tôi cố cười để không làm mọi người phật ý, tự suy nghĩ không biết anh ta là cái gì mà có thể khiến họ nâng lên tận trời xanh trong khi tôi đang bị đè ẹp dưới mặt đất đau khổ. Rồi ngày tháng tiếp theo cuộc sống với tôi mà nói có phải sẽ trở thành cái mô chôn của niềm vui hay không ? Chỉ cần nơi nào có Trường Đông thì sự xuất hiện của tôi đều trở nên vô nghĩa.
Chiều nay hai bác lên xe ra sân bay trở về, cả bố mẹ tôi và Trường Đông cùng đi theo, giờ trong ngôi nhà này chỉ còn mình tôi nữa. Tôi cố tình đi vào căn phòng phía bên cạnh phòng mình, chỉ cần trèo qua ô cửa sổ là có thể bước ra hành lang nhỏ thông với phòng tôi, sự xuyên suốt này khiến tôi cảm thấy vô cùng bất tiện. Tất cả mọi đồ dùng của Trường Đông đều rất mới, từ tủ quần áo đến bàn học và giá sách. Tôi lại bị những ham muốn của bản thân xúi dục mà lần nữa tùy tiện đụng vào sách của anh ta, những cuốn sách rất dày và gáy sách không còn mới,có lẽ cả người và vật đã có một thời gian dài gắn bó với nhau. Đây là điểm duy nhất tôi giống anh ta, đều yêu sách và nâng niu chúng như bảo bối, chỉ là so với anh ta mà nói thì số lượng bảo bối của tôi chưa được một phần.
« Em làm gì ở đây ? »
Tiếng Trường Đông mở cửa bước vào khiến tôi giật mình đánh rơi cuốn sách trên tay xuống. Lần này thì tôi chết chắc rồi, anh ta không nổi đóa lên như trước đây kéo theo cả mẹ tôi cùng tham gia vào thì tôi không là Hoàng Mộc Đan nữa. Cái đầu tôi cứ đứng trước những thứ mình thích là ngu muội vậy đó, biết là từ nhà tới sân bay có mười lăm phút là cùng vậy mà cứ chôn chân ở đây mãi chẳng chịu ra. Tôi lúng túng nhặt cuốn sách lên, trong người cũng tiện thể nghĩ ra mấy lí do để biện minh cho hành động của mình, vậy mà chưa kịp nói gì đã bị anh ta dành lời trước.
« Em thích cứ cầm nó về đọc đi. »
Tôi trợn tròn mắt nhìn Trường Đông. Không biết hôm nay anh ta ăn nhầm phải thứ gì hay đang ở nhà bố mẹ tôi mà muốn lấy lòng con họ, nhưng hành động này là ngoài sức tưởng tượng, người ngày xưa trách mắng tôi và người hôm nay không thể là một người.
« Tôi…ai nói tôi thích ? Tôi không cần. » Tôi ấp úng cãi lại anh ta rồi cũng đặt gọn gàng cuốn sách vào giá mà chạy vội về phòng.
Lời nói của Trường Đông thật biết cách dọa người ta phải sốc, khi nào anh ta cũng có thể thay đổi thái độ và hành động mà chẳng chút khó khăn gì khiến cho tôi bực mình hết mức. Tôi cứ nằm dài như vậy trên giường thì chuông điện thoại reo lên, tên của Gia Huy hiện trên màn hình sáng lóa.
« A lô. Anh có việc gì không ? » Tôi hỏi.
“ Em đang làm gì vậy?”
“Em không làm gì cả, chiều nay cũng không học thêm nên đang ở nhà.”
“Anh qua chở em đi ăn kem được không?”
“Vậy anh qua đi nhé.”
Nói xong mới chợt nhớ ra ở nhà mình hôm nay còn có thêm một người nữa, bây giờ bố mẹ đang ở cửa hàng nên có đi chơi cũng không sao, nhưng tuyệt đối không thể để Gia Huy gặp Trường Đông trong hoàn cảnh này được. Vậy là tôi vội vàng sửa soạn quần áo và lén lút bước xuống nhà, vậy mà vừa tới chân cầu thang đã phải chạm mặt người không muốn thấy.
“Em đi đâu vậy?” Trường Đông vừa cầm li nước trên tay vừa hỏi tôi.
“Kệ tôi. Mắc gì tới anh?” Tôi bực mình đáp lại.
“ Cô chú dặn em không được ra ngoài mà ở nhà học bài đấy.” Anh ta lại nói tiếp.
Lần này thì máu tôi dồn tới não rồi. Bố mẹ tôi dặn tôi thì liên quan gì tới anh ta, đó là chưa nói tới việc tôi đâu cần anh ta phải chuyển lời này nọ chứ ? Nghĩ vậy tôi liền nhăn nhó mặt mày mà quát lại.
« Anh lo việc của anh đi. Còn nữa, anh dám mách bố mẹ tôi chuyện này thì không xong đâu.”
Nói rồi tôi cứ thế bực mình bỏ đi cũng chẳm thèm quan tâm anh ta đang thế nào nữa. Tôi đứng trân trân trước cổng chờ Gia Huy, lâu lâu lại nhìn ra xung quanh với tâm trạng lo lắng. Sau năm phut thì Gia Huy cũng xuất hiện trước mặt tôi với nụ cười vui vẻ và không quên gửi một lời hỏi thăm trìu mến.
“ Em chờ anh lâu chưa?”
Sợ anh ta đứng ở đây lâu mà trông thấy Trường Đông rồi biết được mọi chuyện tôi liền vội vàng leo lên xe, không quên thúc dục.
“ Anh đi mau lên, em muốn ăn kem lắm rồi.”
Chiếc xe dần dần chuyển động về phía trước, đây là lần đầu tiên trong đời tôi ở tư thế quay người nhìn về ô cửa sổ ở tầng hai, nó nằm ngay bên cạnh cửa sổ phòng tôi. Hai cánh cửa mở tung, rèm cửa bị đẩy vào trong góc, Trường Đông đứng đó nhìn xuống chạm phải cái nhìn của tôi, cứ như vậy cho đến khi tất cả khuất dần.
Tôi cũng không biết tại sao mình lo sợ Gia Huy sẽ biết việc Trường Đông tới ở nhà mình, nếu đơn giản mà nói thì cũng chẳng có gì sai cả, anh ta với tôi hoàn toàn trong sáng, vậy cũng có phải mắc lỗi với Gia Huy đâu. Nhưng không phải vậy, chỉ mỗi Trường Đông trong sang với tôi thôi còn tôi lại không như vậy với anh ta, trước nay tôi tự biết mình chưa bao giờ hết thích anh ta và cái tình cảm dành cho Gia Huy cũng chưa bao giờ vượt lên trên tình bạn. Tôi nói tôi đồng ý làm bạn gái của Gia Huy nhưng chưa lần nào tôi cho phép anh ta làm gì hơn ngoài việc nắm tay mình, thứ nhất tôi cũng ngại mà phần nữa tôi cảm thấy như vậy sẽ khiến mình không vui. Nếu như Gia Huy cũng xem tôi là bạn thôi thì tốt biết bao, nhưng tôi nói rồi, cái vận mệnh của tôi trong chuyện tình cảm nó lận đận long đong lắm, vừa không muốn mất một tình bạn, vừa là chạy trốn một tình yêu, từng ấy lí do đã đủ khiến tôi thành bạn gái của anh ta rồi.
“Em biết Trường Đông bây giờ ở đâu không?”
Tôi đang đưa miếng kem vào miệng thì nghe thấy tiếng Gia Huy hỏi vậy, không khỏi chột dạ mà ấp úng.
“Em không…em không biết. Anh người là bạn thân mà chẳng biết nữa em.”
“Tháng trước không biết cậu ta xảy ra việc gì mà không còn muốn ở cùng kí túc xá với tụi anh nữa nên chuyển ra ngoài, ai cũng nghĩ chắc vì cái tính công tử bột phát, nhưng anh lại thấy không phải vậy.” Gia Huy nói với tôi.
“ Vậy theo anh thì thế nào?” Tôi giả vờ không bận tâm mà thắc mắc.
“Anh nghĩ cậu ta gặp phải việc gì đó, hoặc là muốn tránh mặt anh chẳng hạn.”
Gia Huy vừa nói vừa cười, còn tôi lại hỏi tiếp.
“Sao anh ta phải tránh mặt anh? Không phải hai người là bạn thân sao?”
“ Từ hôm gây lộn với nhau thì bọn anh không còn thân thiết nữa. Anh thấy giữa hai đứa luôn có một khoảng cách, cảm giác như đang cùng vướng phải một chuyện gì đó mà anh nghĩ mãi cũng không ra.” Gia Huy xoa đầu vẻ nghĩ ngợi và nói.
Tôi thở dài, không muốn nhắc tới chuyện này nữa liền đáp lại.
“Vậy anh đừng nghĩ nữa. Mau ăn đi, kem chảy ra hết rồi kìa.”
Anh ta nhìn tôi vui vẻ, tôi cũng nhìn lại và mỉm cười. Chúng tôi cùng ngồi với nhau hơn một giờ thì ra về, căn bản tôi chỉ sợ bố mẹ phát hiện tôi trốn học ra ngoài. Gia Huy tiễn tôi trước cổng, trước khi quay đi còn tỏ vẻ lưu luyến mà nói đi nói lại một câu.
“Mộc Đan à, anh không muốn về chút nào cả.”
Tôi hơi ngượng ngịu mà đẩy đẩy vào tay anh ta rồi thúc dục.
“Anh mau về đi. Muộn rồi đấy.
Chờ khi Gia Huy đi rồi thì tôi cũng mở cửa bước vào, ô cửa sổ ở tầng hai vẫn đang mở tung, rèm kéo hờ sang bên và không một ai ở đó. Tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa ở phòng khách, đảo mắt nhìn xung quanh không thấy ai mới thở dài nhẹ nhõm, vậy là bố mẹ vẫn làm việc chưa về. Trường Đông từ trên cầu thang bước xuống nhìn thấy tôi, cứ tưởng anh ta sẽ lại trách vấn điều gì nhưng không ngờ cứ thế đi thẳng ra bên ngoài. Tôi ngồi đó trợn tròn mắt ngơ ngác, có phải anh ta đang cố làm ngơ tôi không, nghĩ vậy liền chạy dật theo mà hỏi.
“Anh đi đâu thế?”
Anh ta dừng chân quay lại nhìn tôi với ánh mắt lạnh lung.
“Em muốn quan tâm thật sao?”
Tôi hơi bất ngờ vì câu hỏi này, một tay giữ chặt cánh cửa, cứ đứng im lặng nhìn vào mắt anh ta. Trường Đông không nói gì thêm mà cứ bước đi như vậy, cho tới khi tiếng cánh cổng vang lên tôi mới hết ngẩn người. Anh ta nói đúng, cả hai chúng tôi vốn không nên quan tâm tới việc của nhau, tôi đi gặp Gia Huy chẳng mắc gì tới anh ta, cũng như có thể hôm nay anh ta có hẹn với người con gái trong lòng mình cũng chẳng liên quan gì tôi hết. Tôi tự gật đầu đồng ý với suy nghĩ của bản thân, dẫu vậy trong lòng vẫn cảm thấy nao nao chẳng thể nói thành lời.
Đêm nay tôi nằm trên giường mà không sao ngủ được, cánh cửa sổ phòng bên cạnh hất ra chút ánh sang dội vào cửa kính phòng tôi, có lẽ Trường Đông vẫn đang học bài hoặc làm gì đó. Tôi không phải là đứa thích lén lút xâm phạm tới đời sống riêng tư của người khác, vậy mà lúc này đây trong đầu tôi lại lóe lên một ý định trèo qua cửa sổ ra ngoài kia, mục đích duy nhất là muốn xem chủ nhân phòng bên cạnh đang làm gì. Tôi ngồi dậy rồi lại nằm xuống, cứ như vậy liên tục mấy lần vì cái mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu kia. Chẳng may anh ta phát hiện ra tôi lén lút ngoài cửa sổ nhìn vào thì sao? Anh ta sẽ mắng nhiếc và coi thường tôi, rồi bố mẹ cũng biết thì tôi con mặt mũi nào sống trên đời này nữa. Nghĩ vậy nhưng vẫn không thôi tò mò, tôi lại dằn vặt lương tâm, cho tới khi tinh thần đã ổn định hơn thì cả người tôi đã đứng ở hành lang rồi. Cuối cùng lí trí đã thua cuộc, tôi cũng trèo qua cửa sổ ra ngoài lúc nào chẳng hay, từng cơn gió rít bên tai càng khiến bản thân thêm phần lo sợ. Cửa sổ phòng tôi và Trường Đông hoàn toàn làm bằng kính, chỉ cẩn ghé con mắt vào thôi đã thấy rõ anh ta đang ngồi trong đó học bài, ánh đèn bàn hất lên khuôn mặt đang tập trung cao độ kia, chưa bao giờ tôi cảm thấy nó đẹp đẽ đến vậy. Từng đường nét trên khuôn mặt anh ta quả thật hoàn hảo không thể đẹp hơn, đặc biệt đôi mắt ấy rất đen và sâu nữa. Tôi đứng như một con ngốc sau tấm rèm khép hở, cửa đã đóng nhưng khoảng cách hai người đều không xa, dẫu vậy vẫn không thể nào chạm tay vào nhau được.
Vậy là từ đó trở đi tôi có một thói quen trước khi đi ngủ lại trèo qua cửa sổ ra ngoài nhìn trộm Trường Đông. Tôi vốn không ý thức được việc làm của mình là vì sao, ban đầu cứ nghĩ nó chỉ là chút tò mò về một thành viên mới, sau đó tôi biện minh cho việc làm là thói quen, còn bây giờ thì tôi hiểu, đó là tôi rất muốn chạm vào anh ta dù không phải quá xa nhưng tấm kính kia đã vô tình ngăn lại, tôi chỉ có thể lấp đầy nỗi nhớ bằng cách đứng nhìn từ đằng sau.
Mùa Đông đã về thật rồi, từng cơn gió mạnh lùa vào phòng không khỏi khiến lòng người tê dại. Chúng tôi đã bước vào học kì hai, lại một gánh nặng nữa được đặt ra khi tôi vẫn không mang về được thành tích như bố mẹ mong muốn. Bữa cơm hôm đó, cái bữa mà tôi một lần nữa bị bố mẹ làm cho thê thảm trước mặt kẻ phòng bên cạnh mình.
“ Mộc Đan, con dạo này học hành làm sao vậy? Cô giáo sáng nay điện về nói con tổng kết học kì một với số điểm rất thấp, chỉ ở mức trung bình.”
Tôi đang ăn cơm thì nghe thấy mẹ nói vậy mà không dấu nổi lo lắng. Trước nay tôi học hành chẳng ra gì thì đúng rồi nên bố mẹ cứ trách ra sao cũng được, nhưng nay thì khác, bố mẹ không thể đối xử với tôi như vậy trước mặt Trường Đông được, tôi cảm thấy xấu hổ, tôi cảm thấy tự ti vô cùng. Tôi dừng tay lại trả lời mẹ.
“Con cũng học…con cũng…”
“Con cũng gì? Cô bảo con rất hay làm việc riêng trong giờ học, thái độ lại không tập trung, ngồi trong lớp mà cứ mơ màng nhìn ra cửa sổ.”
Tôi giật mình, mẹ nói đúng quá không thể chối cãi nữa rồi. Từ ngày Trường Đông xuất hiện ở nhà tôi thì ngay cả ở lớp hay ở nhà tôi đều không tập trung học được. Suốt thời gian qua anh ta và tôi dù gặp mặt cũng toàn làm ngơ nhau, về vấn đề giao tiếp càng trở nên ít ỏi, duy chỉ mình tôi biết bản thân đêm nào cũng nhìn trộm anh ta học bài. Tôi nuốt khan, cố lấy lại bình tĩnh nói tiếp.
“Con không có. Bố mẹ cũng thấy con học chăm mà.”
“ Vậy sao cô giáo bảo thế? Chẳng lẽ cô nói sai cho con? Mẹ không nói nhiều nữa, nhìn gương anh mà học tập, kì hai này mà vẫn vậy thì đừng trách mẹ điều gì hết.”
Mẹ tôi nói một mạch liền đàn áp luôn cái lí lẽ cùn của tôi, mà cũng đúng thôi, cô giáo đã nói vậy thì tôi có biện minh thế nào cũng đâu còn quan trọng nữa.
Bố tôi và Trường Đông từ nãy tới đều im lặng trước câu chuyện mà mẹ và tôi đang bàn cãi cuối cùng cũng đều lên tiếng, bố tôi là người mở đầu trước.
“Con học hành như vậy thì làm sao thi đậu vào trường của anh?”
Trước giờ tôi nói là muốn thì vào trường anh ta bao giờ, nghĩ vậy nhưng cũng không dám cãi lời mà im lặng cúi đầu xuống.
“Cháu thấy việc đầu tiên là phải sắp xếp cho Mộc Đan một thời gian biểu thật hợp lí, vừa rèn luyện tính tập trung cao, vừa thuận lợi cho việc học.”
Tôi bực mình ngước lên nhìn anh ta nhưng anh ta hoàn toàn không thèm chú ý tới tôi mà cứ thể thảo luận với bố mẹ tôi sôi nổi.
“Vậy cháu thấy nên làm thế nào?” Mẹ tôi gật gù mà hỏi.
“Theo cháu thấy Mộc Đan còn ham chơi quá, cô chú cứ để cháu giúp em, nhất định kết quả học tập sẽ được thay đổi.”
Lời nói của Trường Đông đầy tự tin, giờ thì tôi cũng phải vùng dậy mà phản kháng.
“Con phản đối, tự con sẽ sắp xếp việc học của mình.”
Bố tôi nhìn sang tôi đầy trách móc mà nói.
“Chuyện này không tự ý dao cho con được. Bố mẹ quyết định rồi, từ nay ngoài việc đi học ở trường và học thêm ra thì mọi thời gian còn lại của con sẽ để Trường Đông lên kế hoạch. Nếu con muốn tự mình quyết định thì hãy vào được đại học cái đã.”
Lời bố như đinh đóng cột, mẹ lại một mực tán thành, tôi giận tím mặt mà không còn nuốt trôi thứ gì liền bỏ lên phòng trước. Hóa ra Trường Đông mỗi lần xuất hiện trong căn nhà của tôi không còn mục đích gì hơn ngoài việc hành hạ tôi tới thân tàn ma dại. Ngày xưa thì bắt tôi chiều chủ nhật ở nhà ngồi học với anh ta, bây giờ thì cướp luôn toàn bộ chút thời gian còn lại của tôi, chả lẽ ngay cả việc tôi ra ngoài đi chơi với tụi bạn và Gia Huy cũng phải được anh ta cho phép? Chắc chắn là bố mẹ tôi đã bị anh ta đầu độc bằng cái gì rồi, giờ thì tôi thèm vào thích anh ta nữa, tôi ghét anh ta tới tận xương tủy.
Tôi và Trường Đông sáng nào cũng ra khỏi nhà cùng nhau, chúng tôi cùng tới trường trên một con đường nhưng không vì thế mà càng thêm gần gũi. Từ bữa đó tới nay anh ta không còn thái độ lạnh nhạt với tôi mà cư xử hoàn toàn giống hệt ngày trước, thích chọc giận tôi để mua vui, thích can thiệp vào mọi việc tôi làm, tóm lại là anh ta đang có một âm mưu nào đó muốn thực hiện.
Chiều nay lại chỉ có tôi và Trường Đông ở nhà cùng nhau, lúc trưa Gia Huy muốn hẹn tôi đi chơi nhưng tôi chưa trả lời, không biết phải làm sao để qua mặt Trường Đông cả. Tôi đi tới đi lui trong phòng, rõ ràng anh ta đã nhắc nhở tôi ngồi nhà làm hết bài tập, nếu giờ bỏ đi chơi khiến anh ta bực mình lên mách lại với bố mẹ thì đời tôi coi như xong. Tôi thay sẵn quần áo rồi, giờ chỉ còn mỗi việc bước ra khỏi nhà cùng chần chừ sợ hãi. Không được, tôi không thể đầu hàng Trường Đông dễ dàng như vậy, cứ để bố mẹ mắng cho một trận cũng không sao, nghĩ vậy tôi liền rón rén bước xuống nhà.
“Em đi đâu?” Trường Đông đứng sau lưng tôi từ trên cao nhìn xuống, môi nở một nụ cười còn lời nói cũng rõ ràng không kém.
“Tôi có hẹn với bạn phải ra ngoài gấp.” Dù bị gọi bất ngờ nhưng tôi vẫn cứng đầu đáp trả.
“Em làm hết bài tập chưa?” Anh ta vẫn thái độ đó hỏi tôi.
“Kệ tôi. Liên quan gì tới anh?” Tôi to tiếng nói lại.
“Em đi chơi với Gia Huy phải không?”
“Anh hỏi làm gì?” Không hiểu vì sao anh ta lại biết cả chuyện này nhưng tôi vẫn bực mình đáp lại.
“Em chờ đó, anh sẽ đi cùng em.”
“Anh ăn nhầm cái gì phải không? Này! Anh đùa đấy à…?”
Tôi cứ đứng như vậy tròn mắt nhìn và gọi dật theo bóng Trường Đông , cho tới khi định thần lại thì anh ta đã thay xong quần áo và bước xuống đi qua tôi nở một nụ cười. Anh ta đúng là điên rồi, đừng nói là anh ta ghét tôi tới mức muốn đến phá đám đấy nhé ! Tôi hoảng hồn suy nghĩ rồi chạy lẽo đẽo sau lưng anh ta ra tận cổng, vừa đi vừa chí chóe tới ầm cả lên.
« Này ! Anh đi theo tôi làm gì ? »
« Này ! Anh không có miệng sao ? Hay tai anh có vấn đề nên không nghe thấy. »
« Này ! »
Anh ta cứ im lặng mặc kệ tôi cho tới khi cánh cửa được khóa lại, liền quay người mắng.
« Em ồn ào quá, nghe điếc cả tai rồi. Giờ em muốn cùng ra ngoài chơi hay ở nhà học bài ?»
« Tất nhiên là ra ngoài, nhưng tôi không muốn đi cùng anh. » Tôi bực mình quát lên.
Anh ta hơi hạ giọng xuống mà hỏi tôi.
« Vậy em muốn đi cùng ai ? »
« Đúng vậy. Tôi có hẹn với Gia Huy, hôm nay tôi sẽ đi cùng anh ấy. » Tôi đáp.
« Vậy để anh hỏi ý kiến cô chú xem thế nào ? »
Thấy anh ta vừa nói vừa lôi chiếc điện thoại trong túi quần ra mà tôi lo lắng nhảy ngược lên cao muốn cướp đi thứ tài sản đó, nhưng bất hạnh ở chỗ anh ta đã cao lại còn dơ thẳng tay lên trời, dù tôi có nhảy tới mức nào cũng không thể với tay tới được. Anh ta cứ giỡn với tôi như đang huấn luyện vật nuôi của mình, khuôn mặt cười nham nhở càng thêm phần đáng ghét. Sau một hồi mệt quá tôi cũng ngồi gục xuống đường mà thở, lúc này anh ta cũng ngồi xuống bên cạnh tôi.
« Này. Giận rồi phải không. » Anh ta chìa sát mặt mình bên đầu tôi mà hỏi.
Không hiểu làm sao tôi thấy mình tủi thân quá mà khóc thét lên, tôi khóc dữ dội như mưa còn anh ta cũng choáng tới mức trở nên bất động. Anh ta không xin lỗi nhưng thay vào đó là những cái vỗ tay nhẹ trên vai, cho tới lúc tôi nín đi vì mệt thì anh ta mới nói.
« Em ghét đi chơi với anh như vậy sao ? »
Tôi im lặng, đầu cúi sầm xuống đất.
« Em xem anh là một người bạn bình thường thôi cũng không được sao ? »
Lần này thì tôi ngước mặt lên nhìn anh ta, nói một cách dứt khoát và bực bội.
« Đúng vậy, tôi không muốn. Tôi ghét việc phải xem anh như một người bạn bình thường. »
Trường Đông thở dài còn tôi cũng im lặng. Tôi biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng thực tế anh ta không hiểu được ý tôi, mà chính bản thân tôi thốt ra những lời kia cũng không hiểu được ý mình.
Cuối cùng thì một chiếc taxi cũng đỗ sát chỗ chúng tôi ngồi, không biết anh ta gọi xe từ bao giờ nhưng thực sự tôi chẳng còn chút hứng thú nào đi chơi nữa. Tôi đứng thẳng dậy toan định bỏ vào nhà thì bị anh ta nắm chặt tay mà kéo vào xe không thương tiếc. Tôi hét lên.
« Anh bỏ ra. Anh làm tôi đau này. »
Khi tôi đã ngồi gọn bên cạnh Trường Đông thì anh ta mới chịu bỏ tay ra, tôi bực mình dịch ra xa còn anh ta khẽ nói với tài xế.
« Cho chúng cháu tới khu mua sắm ạ. »
Tôi hơi giật mình mà quay sang nhìn, không phải vì áy náy chuyện vừa rồi mà anh ta muốn đem tôi tới đó để chuộc tội đấy chứ ? Nghĩ vậy tôi lại quát lên.
« Anh muốn tới đó làm gì ? Tôi chẳng có gì cần mua cả. »
« Nhưng anh cần mua một số thứ. » Anh ta trả lời.
« Vậy anh đi một mình đi, kéo thêm tôi làm gì ? »
Tôi nói dứt câu thì vừa thấy mặt tài xế qua gương cười tủm tỉm, có lẽ bác ta nghĩ chúng tôi là một cặp tình nhân đang giận dỗi nhau thì phải, biết vậy mặt tôi liền đỏ ửng lên và im lặng còn anh ta chỉ đắc ý nở một nụ cười. Chúng tôi cùng bất động như thế một lúc thì điện thoại tôi lại reo lên, đó đích thị là số của Gia Huy rồi. Tôi vừa bốc máy thì anh ta liền nói.
« Anh đứng chờ em trước cổng nãy giờ rồi, em có trong nhà không ? »
« Em..xin lỗi. Đột nhiên em có việc gấp… » Tôi vừa nói vừa quay sang nhìn Trường Đông đầy căm giận.
« Vậy em có đi cùng anh được nữa không ? »
« Em…không biết nữa. Thôi anh về trước đi, có gì em liên lạc lại sau. »
Sau khi tôi tắt máy thì Trường Đông quay sang hỏi tôi.
« Là Gia Huy phải không ? »
Tôi hơi bực mình nhưng không dám nói to sợ bác tài xế nghe thấy liền nói.
« Kệ tôi. Mắc gì tới anh. »
« Em và Gia Huy đến đâu rồi ? » Anh ta lại hỏi.
« Anh quan tâm làm gì ? »
« Chẳng làm gì cả. »
Mặc dù anh ta nói vậy là hợp ý tôi rồi, tôi cũng chẳng muốn anh ta để ý gì tới tôi đâu, vậy mà nơi nào đó trong trái tim tôi vẫn có chút thất vọng.
« Nếu chẳng làm gì thì đừng hỏi nhiều nữa. » Tôi đáp lại, anh ta cũng chẳng nói gì thêm.
Chúng tôi bước vào khu mua sắm lớn nhất thành phố, ở đây tấp nập cả người lẫn xe, đúng là một khung cảnh nhộn nhịp hơn bất cứ nơi nào khác. Trường Đông đi trước, tôi cứ thế lết mình theo sau , đi tới đâu cũng ngơ ngẩn nhìn ra mọi phía. Vừa bước vào thang máy tôi liền hỏi.
« Anh muốn mua cái gì ? »
« Em thích sách phải không ? Chúng ta lên hiệu sách đã. »
Tôi sững người, gương mặt bỗng chốc trở nên vui sướng, không ngăn nổi miệng mình liền nói tiếp.
« Anh nói thật phải không ? Anh cần mua sách gì ? »
« Anh phải chọn cho em một số cuốn sách tham khảo cho chương trình học. »
Tôi bực mình tới mức quên hết bên cạnh còn có một số người nữa mà hét lên.
« Anh thôi đi. Tôi không cần. Tôi về, không mua gì hết. »
Cửa thang máy vừa mở thì tất cả mọi người cùng bước ra, thấy tôi cứ đứng trân trân trong đó mặt mày tím lại Trường Đông không khỏi bật cười mà cầm tay tôi xách đi như một con mèo. Ở nhà sách lúc đó cứ có mặt chúng tôi là lại ồn ào lên vì cãi vã, mà cụ thể anh ta thì nói ít cười nhiều còn tôi thì nói nhiều và luôn tức giận. Thấy anh ta cầm lên cuốn nào là tôi lại ngăn cản giật lấy và cho về chỗ cũ.
« Tôi không cần cuốn Toán này. »
« Anh mau bỏ cuốn Hóa Học đó ra đi, nhìn mấy cái phương trình mà tôi không chịu được. »
« Tôi xin anh đấy, sách Vật lí của tôi ở nhà nhiều lắm rồi… »
Cuối cùng thì dù tôi kêu gào thảm thiết thế nào anh ta cũng chọn đủ một tập sách dày cộm trên tay, cũng chẳng thèm nhìn tôi mà bước ra quầy thanh toán. Trường Đông đã chi ra một số tiền không nhỏ cho cái gọi là tương lai của tôi vào hôm đó, mặc dù vậy việc làm này chỉ khiến tôi bực mình hơn thay vì cảm kích anh ta như bình thường.
« Nặng không ? » Thấy Trường Đông xách đống sách vở trên tay tôi liền hỏi.
« Nặng lắm. » Anh ta cười nham nhở.
« Nặng cho anh chết đi. » Tôi nói rồi cười một cái đắc ý.
“Anh chết rồi ai giúp em học nữa?” Anh ta vui vẻ hỏi lại.
« Ai cần anh giúp tôi. » Tôi bực mình, quay lại nguýt dài một cái.
Chúng tôi cứ như thế mãi từ trúng tâm mua sắm đến ra tận vỉa hè chờ xe, lúc nào cũng vừa đấu đá vừa cãi cọ. Thực ra tôi bực mình vì anh ta là sự thật, nhưng mỗi lần ở gần anh ta lại có cảm giác vui vui, tôi cũng không hiểu rõ tâm trạng của mình nhưng nói tóm lại là rất mâu thuẫn.
« Em muốn đi xem phim không ? » Anh ta hỏi tôi.
« Anh nói thật sao ? » Vừa nghe tới đó mà mắt tôi đã sáng lên quên hết những bực bội vừa rồi.
« Thật. Anh gạt em làm gì ? » Anh ta trả lời.
« Nhưng về muộn bố mẹ mắng tôi thì sao ? » Tôi lo lắng hỏi vặn lại.
« Em nghĩ cô chú sẽ mắng em khi đi cùng anh sao ? » Anh ta nói đầy tự tin và gửi cho tôi một nụ cười đắc ý.
Đúng là cái nụ cười này rồi, vừa nhìn thôi đã thâý đáng ghét tới tận cổ. Nhưng anh ta nói đúng, biết tôi đi với anh ta không chừng bố mẹ tôi lại mở tiệc liên hoan vì lí do hai anh em hòa thuận nữa là đánh mắng gì. Vậy là tối đó Trường Đông và tôi cùng xem phim, bộ phim chúng tôi chọn hài hước tới mức tôi cười đau bụng từ lúc bắt đầu xem tới khi ra về. Anh ta ngồi bên cạnh tôi mà tôi cũng chẳng thèm bận tâm lấy một chút, tôi cứ ăn, uống và xem phim đầy thích thú, cho tới khi kết thúc vẫn nuối tiếc rất nhiều.
« Phim hay vậy sao ? » Thấy tôi cười lớn quá anh ta liền hỏi.
« Anh trật tự đi, đừng làm tôi mất hứng. » Tôi đáp lại dửng dưng.
Được một lát anh ta lại quay sang tôi mà hỏi tiếp.
« Em xem bộ phim này lần nào chưa ? »
« Năm lần rồi. »
Anh ta sửng sốt mà hỏi tiếp.
« Năm lần rồi mà không chán sao ? »
« Anh xem phim kiểu gì mà không tập trung vậy ? Chán hay không mắc gì tới anh ?» Tôi vứt cho anh ta một cái nguýt dài tận mấy mét rồi lại tiếp tục vừa xem vừa cười vui vẻ.
Buổi tối hôm đó cứ năm mười phút anh ta lại quay sang hỏi tôi một câu, bị làm phiền nên tôi lại mắng cho anh ta tơi tả. Chúng tôi cứ chí chóe như vậy mãi mà cũng chẳng biết mình đang làm ảnh hưởng tới những lũ nhóc xung quanh. Thực ra hôm đó tôi chọn một bộ phim hoạt hình.
Chúng tôi về tới nhà tầm bảy giờ tối, bố mẹ thấy đống sách trên tay Trường Đông không những không mắng gì mà còn vui vẻ bảo chúng tôi vào ăn cơm. Tối hôm đó tôi lại không ngủ được, trả lời tin nhắn của Gia Huy xong mà lại thấy mâu thuẫn trong lòng. Cảm giác đi chơi cùng Gia Huy và Trường Đông hoàn toàn khác nhau, một bên lúc nào cũng rất thoải mái còn bên kia luôn là tức giận nhưng kèm theo đó là sự hồi hộp và thêm rạo rực trong lòng.
Đêm nay tôi lại trèo qua cửa sổ đứng nấp mình ở hành lang, ánh đèn bên trong yếu ớt, cơn gió bên ngoài se lạnh, tôi cũng nở một nụ cười.