Sáng nay vừa bước ra khỏi nhà thì Trường Đông lại cố đuổi nhanh theo tôi, anh ta vờ như không nhớ chuyện hôm qua mà cứ thế vui vẻ nói cười.
“Mộc Đan à, sao hôm nay em không ăn sang ở nhà?”
Thật không ngờ anh ta lại thốt ra một câu hỏi vô nghĩa như thế nên tôi chỉ im lặng mà đạp xe nhanh hơn và cũng chẳng thèm quay lại nhìn lấy anh ta một lần.
“Hay em cùng đi ăn sang với anh nhé!”
Tôi vẫn im lặng, mặc dù rất bực mình nhưng cố tỏ vẻ không quan tâm tới con người này.
‘Mộc Đan, anh có chuyện muốn hỏi em…” Trường Đông vòng chiếc xe sang bên chặn ngay trước mặt tôi, gương mặt không còn cười và lời nói cũng vô cùng nghiêm túc.
“Hôm qua em có chuyện muốn nói với anh, bây giờ em có thể nói lại không?”
Tôi chao đảo đưa chân chống xuống đất, vừa nghe thấy câu hỏi này liền lạnh hết người mà cứ thế lo sợ nhìn vào mắt anh ta. Tối qua suýt nữa tôi đã thổ lộ tình cảm của mình với Trường Đông, nay nếu còn làm như vậy nữa chẳng là ngu ngốc lắm sao? Sau một hồi suy nghĩ cuối cùng tôi cũng đưa ra một câu thật hợp lí để trả lời.
“Tôi muốn hỏi bao giờ thì anh sẽ đi khỏi nhà tôi?”
“Em muốn vậy thật sao?” Gương mặt Trường Đông buồn rầu, không hiểu sao tôi lại nghĩ tới việc hôm qua anh ta quát mắng tôi trước mặt mọi người mà cho rằng cái cảm xúc kia là giả tạo. Tôi bĩu môi, lời nói có vài phần diễu cợt.
“Sự thật thì anh cũng đâu muốn sống cùng gia đình tôi, nhưng cái quan trọng hơn cả anh và tôi đều không thể chấp nhận nhau được. Tôi không quan tâm anh ghét tôi tới mức nào, nhưng bản thân tôi thì rất ghét anh, thực sự rất ghét. Vậy nên mong anh hãy tránh tôi ra càng xa càng tốt.”
Nói rồi tôi cứ thế cồ dằn chân thật mạnh để chiếc xe đi nhanh về phía trước, nếu lúc đó Trường Đông đuổi theo và phát hiện ra những giọt nước mắt đang chực trào trên má tôi thì không biết tôi sẽ trở nên thảm hại thế nào nữa. Mặc dù tôi chưa bao giờ mong muốn anh ta xuất hiện trong cuộc sống của mình cả, vậy nhưng thật lòng tôi lại không muốn đuổi anh ta đi.
Tôi vẫn còn nhớ một chuyện vào năm đó, khi Trường Đông không xuất hiện ở nhà tôi suốt hai tuần lễ để về nhà đón cái tết cổ truyền lớn nhất trong năm. Lịch nghỉ của anh ta bao giờ cũng trước tôi một hai hôm, buổi sáng tôi ngủ dậy sớm nên chưa vội soạn sửa để đi học mà lại ló đầu ra cửa số xem kẻ phòng bên đang làm gì, Trường Đông đang tưới nước cho cây xương rồng vừa thấy tôi liền vui vẻ cười và nói.
“Sáng nay anh sẽ ra ga để về quê.”
“Tôi biết rồi.” Tôi đáp lại hững hờ mặc dù trong lòng đang ngổn ngang bao thứ cảm xúc.
“Em sẽ chăm chậu xương rồng này thay anh chứ?”
Hóa ra Trường Đông nói với tôi nãy giờ chỉ là vì chuyện này, ngoài những thứ mình thích thì con mắt anh ta cũng đâu nhìn thấy thứ gì nữa, nghĩ vậy tôi liền bĩu môi lên chế diễu.
“Không phải anh nói nó có sức sống mạnh mẽ lắm sao? Tôi cứ để vậy xem nó sẽ ra sao khi không có anh chăm sóc.”
Nói rồi tôi bỏ đi, mặc kệ luôn câu nói đang đuổi theo sau lưng mình.
“Anh biết em sẽ không làm vậy mà. Mỗi tuần em chỉ cần tưới nước một lần, coi như là nhớ tới anh luôn.”
Tôi mỉm cười, không hiểu sao lại tự mê hoặc mình bằng ý nghĩ ngu xuẩn, có phải Trường Đông sợ tôi sẽ quên mất anh ta không?
Sáng hôm đó tôi ngồi trong lớp học mà đầu óc cứ suy nghĩ đâu đâu, không chỉ cây xương rồng lẫn ánh đèn bàn sáng rực mỗi tối mà tới cả cái ga tàu ở xa tít mù khơi cũng hiện lên trước mặt. Đã chín giờ sang rồi,chỉ còn ba mươi phút nữa là Trường Đông hoàn toàn rời khỏi thành phố này, anh ta sẽ không còn ở đây trong vài tuần tới. Giờ Toán mà tôi học nguyên môn mĩ thuật phác họa chân dung người, mặc dù chàng trai tôi vẽ xấu xí và kì dị tới mức chính tôi cũng không biết đó là ai, cho tới khi Hạ ngồi bên cạnh lay lay vào tay tôi mới dật mình.
“Mày vẽ cái gì vậy? Đừng nói mày làm xong bài toán đó rồi nha?”
“Bài toán nào?” Tôi ngơ ngác nhìn lên bảng theo ngón tay của Hạ mà không dấu nổi ngạc nhiên, cả đề ra cả bài chữa đã chật kín mặt bảng rộng lớn mà trong vở tôi vẫn chưa có một con số nào, riêng tờ giấy nháp thì đủ thứ mặt người ngớ ngẩn.
Không biết động lực nào đã thôi thúc mà ngay lập tức tôi liền thu don hết sách vở cho vào cặp rồi đứng lên đưa gương mặt ỉu xìu nói chuyện với giáo viên.
“Thưa cô, em cảm thấy không khỏe, em muốn xin phép được về trước.”
Cả lớp cùng đổ dồn ánh mắt nhìn về phía tôi, ngay cả Hạ ngồi bên cũng chưa kịp hiểu ra chuyện gì. Cô giáo bước lại gần tôi, lời nói thốt ra có phần lo lắng.
“Em không khỏe chỗ nào?”
Tôi trước nay không phải chưa từng nói dối nhưng không hiểu sao lần này trước mặt cô và bạn bè lại bí lời như trong miệng ngậm phải viên bi. Mặt tôi bắt đầu đỏ ran nhìn sang cô, đang lo lắng nếu việc này bị bại lộ thì cuộc đời tôi cũng coi như xong vậy mà chính cô giáo lại chủ động tin lời tôi lần nữa.
“Cô hiểu rồi. Em hãy mau về đi.”
Lúc đó mặc dù rất thắc mắc không biết là cô đã hiểu ra cái gì nhưng vừa nghe vậy tôi đã vội vàng xách cặp lên chạy ra khỏi lớp trước những con mắt của mọi người. Thực ra lần đó cô giáo cứ tưởng tôi bị đau bụng con gái nên đã cho phép tôi về trước mà không hỏi cặn kẽ thêm, việc đó đến mãi sau này tôi mới vội hiểu ra.
Tôi trở về nhà nhanh nhất cỏ thể trong vòng năm phút, vừa tới nơi thì cánh cổng đã được khóa chặt bên ngoài. Ô cửa sổ ở tầng hai đóng kín bưng, rèm cửa bên trong cũng kéo kín chẳng nhìn thấy gì nữa, không hiểu sao lúc đó tôi lại lo sợ tới mức mặt mũi tái nhợt, xanh xao. Biết là Trường Đông chỉ về nhà hai tuần nữa sẽ lên nhưng tôi vẫn thấy mình như thể sắp mất đi thứ gì đó, mặc dù thứ đó chưa bao giờ tôi có nhưng lúc này đây tôi rất muốn nó là của mình.
Tôi lại vòng xe đạp thật nhanh tới ga tàu, cứ nghĩ đến việc không tới hai mươi phút nữa Trường Đông đã rời khỏi nơi đây mà tôi cũng quên hết mệt mỏi bắt đôi chân mình hoạt động quá mức. Sân ga rộng lớn đông nghẹt người, chuyến tàu của Trường Đông vẫn chưa khởi hành nhưng tôi tìm mãi vẫn không thấy anh ta đâu. Hình dáng anh ta chẳng biết từ bao giờ đã quen thuộc tới mức giữa những dòng người như thế mà tôi chẳng nhận nhầm một ai, gương mặt ấy, đôi vai ấy, cả mái tóc bắt chéo sang bên không thể đánh đồng với bất cứ người nào được. Năm phút trôi qua mà tôi vẫn cứ thế lạc lõng một mình, chiếc bánh mì sáng nay mua chưa kịp ăn vẫn còn giữ trên tay, tôi đến đây chỉ muốn đưa nó cho Trường Đông để anh ta ăn dọc đường. Có thể lí do đó hơi ngớ ngẩn hoặc chiếc bánh tôi mua quá tầm thường vậy nên khi nhìn thấy anh ta đang bắt đầu bước lên tàu thì chân tôi cũng hoàn toàn bất động. Cứ tưởng đến đây nếu tìm được anh ta tôi sẽ vui tới mức chạy lại ríu rít kể công hay ít nhất cũng đủ dũng cảm để trao đi thứ đang ở trên tay mình, vậy nhưng lúc đó tôi chỉ im lặng, đôi chân cũng nặng trĩu chẳng thể đưa lên. Tiếng tàu chuyển động ngày một lớn dần, cảnh cửa bắt đầu khép lại và người ở ngoài cũng vội bước xa ra. Ngay khi tôi có đủ can đảm để chạy theo Trường Đông thì đoàn tàu cứ thế xa dần rồi không thể nào thấy nữa. Tôi chẳng còn nhớ đã trở về nhà như thế nào, chỉ khi nghe tiếng mẹ gọi xuống ăn cơm mới biết nãy giờ mình đang cuộn tròn trong chiếc chăn bông với cặp mắt sưng đỏ. Sợ mẹ phát hiện ra mình khóc lại tra hỏi thêm tôi liền rửa mặt sạch sẽ rồi nở một nụ cười thật tươi để xuống dưới nhà.
Cái tết năm đó dù không bị Trường Đông quản thúc và cũng không có Gia Huy ở bên nhưng tôi lại chẳng thích thú gì ra ngoài chơi với lũ bạn. Nếu không có việc gì cần thiết thì tôi lại cứ thế trốn trong phòng nghiền ngẫm những cuốn tiểu thuyết dày cộm của mình, đơn giản vì chưa cái tết nào tôi thấy nhạt nhẽo và thiếu thốn như vậy cả. Có những khi nhận được tin nhắn của Gia Huy tôi cũng chẳng muốn trả lời mà cứ thế gấp máy lại rồi vứt lên giường, còn riêng với Trường Đông thì chúng tôi chẳng có lấy một sự liên lạc nào.
Sáng nào tôi cũng dậy sớm để tưới nước cho chậu xương rồng nhỏ ở ban công, mặc dù rất ghét nó nhưng tôi lại sợ nó thiếu nước mà chết đi, tôi vốn không tin vào cái gọi là sức sống mãnh liệt đó. Trường Đông dặn tôi mỗi tuần chỉ cần nhớ tới anh ta một lần và ra tưới nước cho cây nhưng không hiểu làm sao có những ngày tôi lại làm việc đó tới ba, bốn lần từ sáng đến tối. Tôi ngu ngốc tưởng rằng cứ cho xương rồng nhiều nước hơn cần thiết thì nó sẽ mau lớn hoặc cứ nhớ về ai đó nhiều hơn thì người ta cũng sẽ có tình cảm với mình, vậy mà chỉ hơn một tuần dưới sự chăm sóc của tôi thì nó đã không thể trụ nổi qua mùa xuân nữa. Tôi vì không nhận ra điều đó nên tới khi Trường Đông trở về vẫn đưa một gương mặt vô tội để đối diện với anh ta.
Sáng chủ nhật hôm đó tôi cố ý dậy sớm hơn mọi ngày nhưng lại không mang nước tưới cho chậu xương rồng nữa, tôi lo sợ Trường Đông sẽ phát hiện ra suốt thời gian qua tôi đã tận tình chăm sóc cho cái cây mà anh ta thích như thế nào. Vừa nghe thấy tiếng người mở cổng tôi liền chạy vội ra đứng nép mình bên cửa sổ mà nhìn xuống dưới, Trường Đông vào nhà với hai chiếc vali lớn cùng sự chào đón nhiệt tình của bố mẹ tôi. Anh ta có đưa mắt nhìn lên nhưng mỗi lần như thế tôi lại nép người vào sâu hơn, giống như bản thân đang chơi trò ú tim vừa lo sợ người ta trông thấy mình lại không muốn người ta vì khó quá mà bỏ cuộc, nói tóm lại lúc đó trái tim tôi vô cùng hồi hộp mà cả cơ thể cứ đứng ngồi không yên.
Trường Đông ở dưới nhà được mười phút thì mới bước lên phòng, vừa nghe tiếng cánh cửa bên cạnh mở ra mà tôi chỉ trách bản thân không có đủ can đảm để vui vẻ chạy vội ra ngoài. Một lát sau Trường Đông cứ thế đứng bên phòng mình cất tiếng gọi tôi, tôi cũng chạy ra đưa đầu qua cửa sổ nhìn anh ta mà trả lời.
“Mộc Đan à?”
“Anh gọi gì tôi?”
« Thời gian qua em có tưới nước cho chậu xương rồng này không ? »
Tôi hơi chột dạ mà cũng có chút vui mừng, mặc dù nghĩ anh ta trở về thấy cây xương rồng của mình tươi tốt hơn trước sẽ cảm kích tôi vô cùng nhưng tôi vẫn đưa ra gương mặt đầy kiêu ngạo mà đáp trả.
« Anh mơ chắc ? Tôi việc gì phải chăm sóc cái cây xương rồng vô dụng của anh ? Nó có chết đi tôi cũng chẳng quan tâm nữa là. »
Tôi cười đắc ý, cứ tưởng sau câu nói này Trường Đông sẽ tiếp tục chất vấn tôi để tìm ra sự thật mà cảm kích nhưng anh ta lại chỉ thoáng thở dài rồi cứ vậy đi vào trong. Căn phòng bên cạnh hoàn toàn không có một tiếng động, tôi chỉ ước chi lúc này đã vào đêm để có thể lén lút trèo qua cửa sổ ra ngoài hành lang nhìn trộm xem anh ta đang làm gì.
Buổi chiều hôm đó Gia Huy hẹn tôi ra ngoài, vừa gặp nhau anh ta liền ôm chầm lấy tôi mà vui vẻ nói.
« Hai tuần qua với anh dài như hai thế kỉ vậy. »
Tôi không hiểu hết ý nghĩa câu nói kia nhưng cũng gật đầu lia lịa mà phụ họa theo.
« Đúng vậy, em cũng chưa thấy cái tết nào lại trôi qua chậm chạp như thế này. »
Tôi không phải muốn gạt Gia Huy mà chính tôi đang nói thật về cảm xúc của mình. Hai tuần kia với tôi thật sự vô cùng nhạt nhẽo và thiếu thốn, được nghỉ học hay được lì xì với tôi hình như đã chẳng còn ý nghĩa gì, tôi chỉ ngồi đếm từng phút từng giây trôi qua mà không biết mình đang chờ đợi điều gì nữa.
Tôi và Gia Huy lại ngồi nói chuyện với nhau rất lâu, ở bên cạnh anh ta thực sự rất vui vẻ và thoải mái nhưng cái cảm giác vẫn chẳng khác xưa chút nào, chưa bao giờ tôi thấy mình hồi hộp và bất an, không biết tôi làm sao lại đưa ra một câu hỏi ngớ ngẩn vô cùng.
« Gia Huy này, anh nói xem thích một người sẽ có cảm giác thế nào ? »
Câu chuyện Gia Huy đang kể bỗng bị tôi cắt ngang, anh ta bất chợt im lặng một lúc với gương mặt không chút biểu cảm rồi mới trả lời.
« Em có thấy hồi hộp khi ngồi cùng anh không ? »
Tôi ngơ ngác nhìn Gia Huy, mặc dù không biết anh ta hỏi vậy có hàm ý gì nhưng vẫn vui vẻ trả lời.
« Em thấy rất thoải mái. »
Anh ta thở dài rồi lại hỏi thêm nhiều câu tiếp còn tôi cứ thế ngây thơ trả lời thật với lòng mình.
« Vậy nếu một ngày không găp anh em có thấy nhớ không ? »
« Tất nhiên là có rồi, anh giống như người thân của em vậy. »
« Anh giống như người thân của em sao ? »
« Đúng vậy. »
Tôi nói tới đó thì cả hai cùng im lặng một lúc lâu, cho tới khi đưa tôi về đến nhà Gia Huy liền nói.
« Mộc Đan à, trong lòng em đã thích một ai đó phải không ? »
Tôi nhìn sâu vào mắt anh ta, cứ tưởng sẽ bất ngờ vì câu hỏi kia mà trở nên lúng túng thì tôi lại vô cùng bình tĩnh, cứ thế mà gật đầu. Có lẽ giờ phút đó tôi hoàn toàn làm đúng với bản năng, tôi quên luôn việc Gia Huy sẽ buồn vì câu trả lời này biết bao, thực tế thì tôi đang không làm chủ hành vi của mình nữa.
«Người ta có biết tình cảm của em không ? » Gia Huy buồn rầu hỏi tôi, bất chợt tôi lại đưa mắt nhìn lên ô cửa sổ ở tầng hai mà cứ thế lắc đầu.
Ô cửa sổ vẫn mở tung, rèm cửa bay phất phơ trong gió nhưng trên đó lại không có một bóng người, tôi bất chợt thở dài mà cất tiếng nói với Gia Huy trong vô thức.
« Anh có giận em không ? »
« Sao anh lại giận em ?” Anh ta cười méo mó, trong ánh mắt kia nỗi đau khổ như dâng đến tột cùng.
« Em xin lỗi. »
« Anh hiểu. Thực ra suốt thời gian qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh muốn buông tay để em được tự do đi tìm tình yêu mà mình theo đuổi, nhưng rồi anh lại vì lòng ích kỉ mà giữ em ở bên mình. »
Câu nói của Gia Huy vừa thốt ra thì trên má tôi cũng ướt sũng vì hai hàng nước mắt, tôi chạy tới ôm chặt lấy cổ anh ta cứ thế vừa nói vừa khóc nức nở.
« Không phải vậy, người ích kỉ chính là em. Em có lỗi với anh rất nhiều. »
« Em đừng khóc. Chuyện tình cảm vốn không thể gượng ép được. » Nói rồi Gia Huy đưa tay lau nhẹ những giọt nước trên má tôi, dừng một lát lại nói tiếp.
« Anh chỉ mong em có đủ can đảm để đối diện với tình cảm của mình, để em có thể đến với người em yêu. » Gia Huy cứ thế bỏ đi, thấy rõ khi anh ta quay mặt cũng đã dấu luôn hai giọt nước mắt nhưng tôi không giữ cũng không đuổi theo bởi vì tôi biết đã đến lúc mình phải trả tất cả về đúng vị trí ban đầu.
Tôi bước vào phòng với cái đầu nặng trĩu những mớ cảm xúc, vừa mở tung của sổ ra đã không khỏi dật mình mà chạy sang gõ cửa phòng Trường Đông, anh ta tiếp tôi bằng gương mặt lạnh lùng hết mức.
« Chậu xương rồng của anh đâu rồi ? »Tôi hỏi trong lo lắng.
« Em quan tâm tới chậu cây vô dụng đó làm gì ? » Anh ta trả lời, môi nhếch lên đầy chế diễu.
Tôi hơi sững người lại trước thái độ này, liệu có phải anh ta biết chuyện tôi chăm sóc cái cây yêu quý của mình quá mức mà đâm ra phát bệnh nên muốn mắng nhiếc tôi chăng, nghĩ vậy nhưng tôi vẫn không ngăn nổi miệng mình mà hỏi tiếp.
« Tôi hỏi anh nó đâu rồi ? »
« Anh vứt rồi ? »
« Anh không bình thường sao ? Chẳng phải anh rất yêu quý nó… »
« Anh yêu quý nó thì đã sao ? Chỉ cần người ta ghét bỏ nó thì anh cũng không bảo vệ được. » Anh ta vội vàng cướp lấy lời tôi, mỗi từ thốt ra đều rất giận dữ.
Vậy là Trường Đông đã vứt bỏ chậu xương rồng ấy thật rồi, tất cả chỉ vì anh ta ghét tôi nên kể cả thứ mình thích nếu liên quan tới tôi anh ta cũng sẵn sàng bỏ rơi không thương tiếc. Tôi cứ thế quay đi cho tới khi đóng kín cửa phòng mình lại mới cho phép đôi mắt nhỏ những giọt lệ đau đớn, tôi không trách anh ta nhưng tôi lại thương hại cho chậu xương rồng bé nhỏ tội nghiệp kia, dù sức sống của nó có mạnh mẽ tới đâu thì cuối cùng cũng chỉ là một thứ vô dụng trong mắt người khác.
Tối nay tôi lại đứng ở hành lang nhìn Trường Đông học bài, giá như tôi chỉ trông thấy gương mặt kia những lúc như thế này thì tốt biết bao ? Không lạnh lùng, không giận dữ cũng không có những cử chỉ thân thiện đến giết người, Trường Đông chính là chàng trai tuyệt vời như con mắt nhìn của Thục Linh, mà vốn dĩ trước mắt tôi nó lại trái ngược hoàn toàn.