Tôi vẫn nhớ một câu trong lời Phật dạy như thế này : « Kẻ thù lớn nhất của đời người là chính mình. ». Không hiểu ngày trước tôi có nhận ra điều đó không mà mỗi suy nghĩ, hành động của mình khi nóng giận đều rất ngu ngốc, đặc biệt trong chuyện tình cảm lại càng thậm tệ hơn. Rõ biết trong lòng mình đã bắt đầu có cảm giác lạ với một người con trai, hay giận hờn vu vơ nhưng ngồi một mình lại tự cười ngớ ngẩn, vậy mà tôi cứ nhất quyết cự tuyệt cái lí lẽ đó để rồi bao nhiêu trách nhiệm cứ đổ lên đầu đối phương, để không biết được người thực sự khiến bản thân tổn thương lại là chính mình.
Con suối nhỏ chảy róc rách giữa buổi sáng mùa đông, vừa mới đây thôi tôi đã thấy âm thanh ấy vui tai biết mấy mà chỉ một lát sau đã thấy nó ồn ào thật tệ. Không nhớ là tôi đã thẫn thờ vứt hết bao nhiêu viên đá nhỏ xuống nước mà có người đến ngồi bên cạnh từ lâu cũng không hề hay biết, cho đến khi người ta cất tiếng mới vội giật mình.
« Này, sao ra đây ngồi một mình vậy ? » Trường Đông kí nhẹ vào đầu tôi một cái rồi vui vẻ nói.
Thoáng có chút bất ngờ nhưng thực sự tâm trạng lúc đó không vui, mà tôi cũng không có hứng để gây chuyện với anh ta thêm nữa, vậy là tôi đứng dậy bỏ đi không thèm nói một lời nào. Chắc thấy tôi tính khí thất thường nên anh ta hơi lo lắng liền vội vàng đi sát sau lưng tôi, vừa đi vừa gọi như một con nghé con lạc mẹ, thật sự khó chịu hết mức.
« Em sao vậy ? Sao đang vui lại xị mặt ra thế ? »
Tôi im lặng, tự chế nhạo lời nói của anh ta. Là tôi vui hay anh ta và chị gái kia vui nhỉ ? Tôi thèm vào cái quan tâm giả tạo này.
« Em giận anh đấy à ? »
Tôi vẫn im lặng. Anh ta thân thiết với ai thì mắc gì tới tôi mà phải giận ? Tôi thèm vào cái bức xúc ngớ ngẩn này ?
« Em ghét anh lắm phải không ? »
Lần này thì tôi đứng lại, quay người nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng nói tức giận như chực khóc :
« Anh nói đúng rồi đấy. Tôi ghét anh lắm. Tôi ghét cái điệu cười cao ngạo của anh mỗi khi tôi mắng anh. Tôi ghét cái cảm giác bị tất cả lãng quên mỗi khi anh xuất hiện. Tôi ghét anh lúc nào cũng muốn tham dự vào cuộc sống của tôi. Anh biết điều thì tránh xa tôi ra, đừng làm tôi bực mình hơn nữa. »
Không hiểu sao những lời tôi nói ra lại nhẫn tâm như thế ? Nhưng tôi đang nói sự thật mà, chẳng phải trước giờ những thứ đó tôi ghét lắm hay sao ? Trường Đông như người không hồn nghe những lời tôi nói mà không hề phản kháng lại, ngược với hành động đó thì vừa nói xong tôi liền quay mặt chạy nhanh về trước như muốn bỏ lại cả thế giới sau lưng. Tôi chạy không phải vì tôi cảm thấy có lỗi bởi những lời nói kia, tôi chạy không phải vì tôi sợ sẽ bị anh ta công kích lại như những lần trước, tôi chạy vì tôi sợ chính bản thân tôi, tôi sợ mình sẽ ngu nguội dành tình cảm cho một kẻ không bao giờ dang tay đón tôi vào lòng. Tôi chạy vào sâu trong rừng, khi chắc chắn chỉ còn lại một mình mới bắt đầu ngồi gục xuống ôm đầu khóc nức nở. Trước nay trong tiểu thuyết tôi chỉ thấy người ta vì yêu một ai đó mà phải đau lòng đến khóc chứ chưa hề nghe tới việc ghét một ai đó quá cũng khiến bản thân mình bị tổn thương mà trở nên thảm hại thế này ? Chỉ cần nghĩ tới việc có người biết được một đứa sĩ diện như tôi lại vì Trường Đông mà khóc chắc sẽ không khỏi nực cười, hoặc chẳng may việc này mà đến tai anh ta thì tôi còn mặt mũi đâu mà sống trên đời này nữa, vậy là tôi đưa tay quệt hết nước mắt trên mặt và ép bản thân mình phải nở một nụ cười thật tươi. Nói điều này không biết quá trẻ con lắm không, nhưng thực sự ngày ấy lòng tự tôn của tôi nó cao vời vợi lắm, để đem ra mà so sánh với thứ tình cảm nửa vời kia thì còn nặng gấp mấy lần.
Tôi quay trở lại nơi mọi người đang tập trung thì lều trại đã được dựng xong xuôi, bao nhiêu bánh trái cũng đã nằm ngay ngắn nơi vị trí trung tâm giữa mọi người. Ai nấy đều có đôi có cặp tụm nhau lại cười đùa vui vẻ, mà cũng đúng thôi, họ ít nhiều đã quen biết nhau khi tham gia câu lạc bộ, lại là sinh viên cùng một trường đại học nữa. Nhưng cái tôi quan tâm không chỉ dừng ở đó, ngay cả chị gái có tên là Thục Linh kia dẫu chỉ mới là học sinh phổ thông thôi nhưng lại trò chuyện vô cùng cởi mở và vui vẻ với mọi người. Không giám dấu chứ lúc đó không biết là tôi ghen tị với chị ta thế nào đâu, đến sau này tôi mới nhận ra đó cũng là một nguyên nhân quan trọng để tôi không thể có thiện cảm ngay từ đầu. Thục Linh có một ngoại hình xinh xắn trong khi cái vẻ bề ngoài kia của tôi lại chỉ ở xếp hạng trung bình. Tôi không có một giọng nói nhẹ nhàng, lịch sự, lại không có một thành tích học tập cao, tôi tham ăn, tôi không biết nghe lời, tôi thích chọc giận người khác. Nhưng mà trước nay tôi cũng quen nhiều người con gái xinh đẹp học giỏi lắm chứ, chẳng cần nói đâu xa ngay ở lớp tôi cũng có tận vài đứa hơn hẳn chị ta rồi, vậy mà tôi chỉ dành thái độ khó chịu cho riêng chị ấy. Xưa nay với tôi cái vẻ đẹp của học thức và ngoại hình mà nói đều là những thứ trên trời, vô dụng, dù cho bố mẹ có bật loa chĩa thẳng vào tai thì tôi cũng không hề quan tâm, vậy mà không hiểu sao hôm nay tôi lại luôn lấy nó ra để mà bận tâm, để mà so sánh mình với người khác. Nhưng bất hạnh lớn nhất là ở chỗ càng so sánh tôi lại càng tự ti, lại càng cảm thấy mình kém cỏi. Vậy là từ đó tôi tự nhủ bản thân mình hãy suy nghĩ tốt về Thục Linh nhiều hơn, còn riêng với Trường Đông thì tránh càng xa càng tốt.
Thấy tôi thờ thẫn đứng một mình bên gốc cây, bỗng có một anh trai lại gần làm quen và nói cười vui vẻ.
« Em gái, sao không qua đây chơi với tụi anh ? »
Tôi mỉm cười, trả lời hơi ngượng ngịu :
« Tại em thấy trong người không khỏe lắm. »
« Em bị cảm sao ?” Anh ta hơi lo lắng hỏi tôi.
« Không ạ. Em không sao.”
“Chắc em còn thấy ngại phải không? Nếu em không muốn qua đó thì đi theo anh, anh cho em xem thứ này vui lắm.”
Tôi chưa kịp gật đầu thì liền bị anh ta nắm chặt tay kéo đi một cách dễ dàng. Thực ra sau khi nghe anh ta sẽ cho tôi xem cái gì đó rất vui thì ngay lập tức tinh thần tôi cũng vui vẻ lên theo, vốn dĩ con người tôi nó cũng tò mò và ham vui vậy đó, không cần anh ta đích thần lôi kéo tôi cũng sống chết kì kèo bằng mọi cách để xem được cái gọi là vui lắm kia. Chúng tôi tới ngay trước một cái lều khá lớn cách đó không xa, sau đó mới biết đó là nơi dành riêng của con trai để nghỉ ngơi. Tôi ngơ ngác đứng bên ngoài, sau khi anh ta chui vào trong đó bước ra thì trên tay cầm một cây đàn, thoáng nhìn đã biết còn rất mới và không phải dạng tầm thường. Tôi đang ngẩn người thì anh ta vui vẻ nói.
“Em biết chơi đàn không?”
Tôi im lặng, lắc đầu.
“Vậy em thích nghe đàn không?”
Tôi vẫn im lặng, gật đầu.
Có lẽ nhìn tôi thế này không ai nghĩ rằng tôi cũng đam mê âm nhạc lắm, nhưng thay vì dán mắt mình lên màn hình ti vi để xem mấy cô gái, chàng trai ăn mặc vô tư nhảy múa thì tôi lại thích những bài hát sến sẩm nhẹ nhàng hoặc những bản nhạc không lời nhiều hơn, hoặc như lúc này đây sẽ được nghe tiếng đàn guitar thì thật tuyệt. Con người tôi bên ngoài sống cởi mở, ồn ào nhưng những cái tôi thích lại thường mang khuynh hướng trầm mặc, nội tâm, chỉ cần vào phòng tôi mà xem thì sẽ thấy những cuốn tiểu thuyết ngôn tình kia sẵn sang chứng minh cho điều đó.
Vậy là anh trai đó xách đàn đi trước, tôi lẽo đẽo chậm chạp bước theo sau, vừa đi vừa tự mỉm cười thích thú. Tôi lại lần nữa đi ra bờ suối nhưng lần này tâm trạng của tôi thay vì tồi tệ như trước thì lại cực kì hưng phấn và vui vẻ, ngay cả tôi cũng không ngờ cảm xúc của mình lại có thể nhanh chóng lội ngược dòng như thế.
“Em tên gì ấy nhỉ?” Anh ta ngồi bên cạnh tôi, mặc dù câu hỏi kia chẳng liên quan gì với hành động ôm đàn chuyên nghiệp ấy nhưng tôi vẫn vui vẻ trả lời:
“Em là Mộc Đan”
“Tên em đẹp quá nhỉ. Tên anh là Gia Huy, từ nay chúng mình làm bạn nhé!”
Có lẽ đây là lần thứ ba trong ngày tôi được khen về cái tên của mình, trong phút giây tự hào đó tôi đã thầm cảm ơn bố mẹ mình biết bao. Vừa nhìn thôi đã biết anh ta là người dễ mến lại trò chuyện cởi mở với tôi, mới nghe đến đó thôi tôi đã vui vẻ gật đầu đồng ý. Anh ta đáp lại nụ cười của tôi bằng một giọng nói hết sức thân thiện.
“ Giờ em muốn nghe bài gì?”
Thoáng suy nghĩ một lúc lâu tôi liền trả lời:
“Cô gái đến từ hôm qua, được không anh?”
Gia Huy lắc đầu nhìn tôi, trong ánh mắt chứa đôi phần tội lỗi.
“Vậy Phượng hồng thì sao?” Tôi lại vui vẻ đưa ra ý kiến của mình.
Gia Huy vẫn lắc đầu, hình như bài này anh ta cũng không biết.
Vậy là sau khi tôi gửi đến anh năm yêu cầu toàn là những bài hát tôi yêu thích thì đáp lại sự mong mỏi ấy anh ta đều thực hiện một hành động lắc đầu. Tôi bắt đầu nghi ngờ không biết anh ta có thực sự biết chơi đàn không nữa, chẳng lẽ những bài hát tôi nói nó lạ lẫm lắm sao? Biết là Gia Huy đang vô tình bị tôi dồn vào thế bí nên tôi liền vờ như ngốc nghếch mà nói với anh ta.
“ Thực ra em cũng không thích mấy bài đó lắm đâu. Hay anh biết bài nào hay thì đàn cho em nghe đi.”
Cuối cùng thì trăm ngày nắng cũng đợi được một ngày mưa, không biết anh ta đã đợi câu nói này của tôi bao lâu mà tôi vừa dứt lời anh ta liền cười phá lên đầy sung sướng.
“ Đúng vậy, anh cũng không thích mấy bài em nói lắm. Để anh đàn cho em nghe bài Áo trắng đến trường cho nhé!”
Tôi gượng cười một cách đau khổ rồi gật đầu sau câu nói của Gia Huy. Anh ta giám trước mặt tôi phán một câu xanh rờn rằng không thích những bài tôi vừa nói, nghĩ một cách tích cực thì đây là thẳng thắn phát biểu cảm xúc, còn theo thiên hướng tiêu cực mà nói thì đây đích thị là nhạo báng sở thích của tôi rồi. Tôi hơi giận, nhưng Gia Huy không phải là Trường Đông nên cố nuốt cục tức vào trong mà không thể nói gì.
Tôi rạo rực cả người chờ đón tiếng đàn của Gia Huy bao nhiêu thì khi nó phát ra âm thanh lại càng kinh khủng ngần ấy. Lần này thì tôi chắc chắn anh ta chính là một kẻ bịp bợm đang lừa gạt tôi, nghĩ gì mà anh ta có thể tự tay ném đá vào nghệ thuật như thế. Lại một lần nữa tôi cố cười méo mó che dấu sự đau khổ khi những âm thanh ồn ào kia đang dội thẳng vào tai để không khiến anh ta trở nên quê kệch. Nhưng nếu anh ta biết thế thì tốt biết bao, tôi càng chịu đựng bao nhiêu thì anh ta càng nhiệt tình thể hiện tài năng từng đó, vừa đàn vừa hát như một con ễnh ương dạo nhạc giữa trời mưa. Chỉ thật may mắn là chưa kịp hết bài thì có một người khác lại xuất hiện ngay sau lưng chúng tôi mà phá lên cười thích thú, đến đây thì bất ngờ quá Gia Huy cũng dừng đàn mà tôi cũng được thoát khỏi cái cảnh giở khóc giở cười kia.
“Cuối cùng thì mày cũng lừa được nhỏ này rồi phải không?” Một anh trai có gương mặt ngố tàu vừa cười vừa nói.
Gia Huy đưa tay gãi gãi đầu rồi cười méo mó, một lần nữa ánh mắt nhìn tôi như cầu thị sự thứ tha. Tôi không hiểu gì liền tròn mắt nhìn hành động của hai người kia mà hỏi:
“ Lừa em là sao anh?”
Không biết câu hỏi của tôi có ngây thơ quá không mà anh trai kia lại cười nham nhở như con chuột cống vô tình rơi vào chĩnh gạo, lần này thì những gì anh ta nói khiến Gia Huy không thể đưa ra một chứng cứ ngoại phạm nào.
« Không lừa được tụi anh ngồi nghe nó chơi đàn nên nó tìm tới em đấy. »
Tôi hơi bất ngờ quay sang nhìn Gia Huy mà hỏi :
« Anh không biết chơi đàn sao ? »
Anh ta cố cười cho qua chuyện rồi gật đầu.
Vậy là đúng rồi, bảo sao tôi nói bài nào anh ta cũng không biết. Nghĩ lại cảnh tôi háo hức chờ đợi tiếng đàn của anh ta mà tôi vừa tức giận lại vừa tức cười, liền đưa một bộ mặt nghệch ngờ ra ăn vạ :
« Anh giám lừa em hả ? Mau bồi thường phí tổn thương tinh thần cho em đi. »
Tôi vừa nói vừa xòe bàn tay ra trước mặt Gia Huy rồi cả ba cùng cười phá lên vui vẻ. Kể từ hôm đó Gia Huy chính thức là một người bạn thực sự của tôi, một người mà về sau tôi biết ơn rất nhiều.
Chúng tôi quay lại nơi dựng trại thì đã hơn mười giờ, tất cả mọi người đều tập trung lại ngồi thành một vòng tròn mà tâm được lập nên bởi la liệt nước ngọt và bánh trái. Khi không khí đã trở về trạng thái ổn định thì một anh trai mập mạp từng nói chuyện với tôi lúc trước liền đứng dậy phát biểu đôi lời.
« Hôm nay câu lạc bộ Hùng biện của chúng ta tổ chức buổi vui chơi này nhằm chào đón năm thành viên mới. Trước khi bữa tiệc được bắt đầu xin mời năm bạn đứng dậy giới thiệu về mình. »
Anh ta vừa dứt lời thì ai nấy đều vỗ tay vui vẻ, riêng tôi gương mặt đã nóng ran và sự lo lắng đang đạt tới tột cùng. Họ đều là học sinh trường Luật mà lại là thành viên của câu lạc bộ Hùng biện nên ngôn ngữ nói tuyệt đối đều đạt chuẩn, mà tôi ngoài việc nhận lỗi với cô giáo ở lớp ra thì chưa bao giờ tự phát biểu điều gì ở đám đông, lần này lại là tình huống bất ngờ chưa được thông báo trước, nếu lỡ miệng ăn nói vô duyên thì thật không còn mặt mũi đâu mà sống trên đời nữa. Sau khi ba anh trai khác đã giới thiệu về mình xong thì lúc này chỉ còn lại tôi và Thục Linh, trong khi hai tay tôi đang víu vào nhau đầy lo lắng thì chị ta vui vẻ đứng dậy nói cười với một gương mặt đầy tự tin.
« Xin chào mọi người. Em là Thục Linh, học sinh lớp mười hai Văn trường chuyên tỉnh ạ. Em rất thích câu lạc bộ Hùng biện và mong muốn tương lai sẽ là một sinh viên của trường mình. Vì vậy em rất mong mọi người sẽ giúp đỡ em trong thời gian tới. »
Chị ta vừa dứt lời thi ai nấy đều vỗ tay vui vẻ hưởng ứng. Học sinh chuyên văn có khác, ăn nói vô cùng lưu loát lại biết lấy lòng người, không đợi chị ta phải mong muốn thì tôi chắc chắn bất cứ ai ở đây cũng sẽ giúp đỡ chị ta nhiệt tình. Tôi cố nuốt hết những lời chị ta vào đầu để ghi nhớ may ra khi tới lượt mình cứ thế mà làm theo, vậy mà chị ta vừa ngồi xuống thì cái đầu tôi cũng không kịp lưu trữ lại một thông tin gì. Vừa nghe thấy ai đó nói lớn « Xin mời thành viên thứ năm » thì chân tay tôi liền bủn rủn, môi trên môi dưới đập vào nhau nghe thành tiếng. Tôi cứ ngồi im lặng cúi mặt xuống tránh những ánh nhìn háo hức xung quanh, thiết nghĩ nếu lúc này Doermon xuất hiện cho tôi cánh cửa thời gian bay về thời nguyên thủy sống vài năm tôi cũng bằng lòng. Một phút trôi qua trong im lặng rồi tiếng sét ấy lại lần nữa đánh ngang tai :
« Xin mời thành viên thứ năm giới thiệu về mình. »
Ai đó có thể hiểu được tâm trạng tôi lúc này không nhỉ ? Tôi chỉ căm hận Trường Đông đến tận xương tủy vì đã lơi dụng thói tham chơi mà lừa tôi tới đây rồi đẩy tôi vào hoàn cảnh này. Vậy mà tôi vừa ngước mặt lên thì đã gặp phải cái nhìn dính chặt như keo của anh ta ở phía đối diện, trong nghịch cảnh vừa sợ vừa tức ấy tôi liền đỏ ửng mặt lên, đứng dậy mở miệng ấp úng :
« Em…xin chào…em là Mộc Đan. Em…em rất vui… »
Nói được tới đó thì dừng lại, nơi cổ họng tôi như có một hòn đá chặn ngang qua bất ngờ. Không biết tôi vui cái gì mà giám mở lời bịp bợm như thế, không dấu nổi suy nghĩ mà tay tôi cứ giữ chặt áo không thôi, cả cơ thể bất động đứng trân trân như một pho tượng. Bất chợt người bên cạnh tôi liền đứng dậy đưa ra gương mặt vui vẻ giải vây cho tôi, đó đích thị không ai khác ngoài Gia Huy.
« Vậy là em ấy đã giới thiệu đầy đủ thông tin cho mọi người rồi nhé. Bây giờ đội trưởng mau triển khai chương trình tiếp theo đi. »
Nói rồi anh ta cầm chặt bàn tay đang rung của tôi kéo ngồi xuống, lại còn tặng riêng cho tôi một cái nháy mắt đầy ân tình. Tôi cố mỉm cười đáp trả rồi ngại ngùng rút bàn tay ra khỏi tay Gia Huy, vừa ngước mắt lên thì một lần nữa lại chạm mặt kẻ thù. Lần này Trường Đông không còn nhìn tôi bằng ánh mắt khích lệ như ban đầu mà thay vào đó có chút gì thất vọng, thờ ơ nhưng vô tình lại khiến tôi liên tưởng tới mấy viên đạn khi trên xe Thục Linh đã nổ súng với mình.
Vậy là trưa hôm đó chúng tôi ngồi quây quần bên nhau ăn uống và hát hò vui vẻ, đang rộn ràng như thế thì một chị gái liền đứng dậy thốt ra mấy câu không khỏi khiến tôi bất ngờ.
« Trường Đông, em mau đàn tặng mọi người một bài đi. »
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy việc Trường Đông biết chơi đàn. Nhìn cái con người chỉ biết thô kệch khẩu chiến với tôi mà cũng biết làm những việc như thế, tôi còn ngớ ngẩn tự đặt ra một câu hỏi với bản thân : « Mình nghe nhầm hay chị ta nói nhầm ấy nhỉ ? ». Chẳng phải Trương Đông rất thích khoe khoang tài năng của mình trước mặt tôi sao ? Sao trước giờ chưa thấy anh ta nói ra để lên mặt với tôi nhỉ ?
Ngày ấy tôi ngốc nghếch vậy đó, đối với một đứa con gái mới học năm đầu của phổ thông mà nói thì một chàng trai biết đánh đàn guitar chẳng khác gì chàng hoàng tử cưỡi bạch mã, cực kì hấp dẫn và đáng được nâng niu như một thiên thần. Trải qua năm tháng sinh viên thì những hoài niệm đó của tôi đã hoàn toàn bị sụp đổ, thực tế mà nói ở bất cứ trường đại học nào tỉ lệ sinh viên nam biết chơi đàn guitar cũng đều rất cao, và Trường Đông cũng đơn giản chỉ nằm trong số đó. Vậy mà ngày hôm ấy tôi cứ làm như việc đó là một cái gì ghê gớm lắm, gớm tới mức không ít đêm sau tôi mất ăn mất ngủ vì chuyện này.
Vậy là Trường Đông vui vẻ nhận lấy chiếc đàn guitar trong tay bạn mình, trước khi thể hiện tài năng còn kêu gọi một sự cộng tác đầy hóc búa, mà cái búa đó nó lại không đập vài ai khác ngoài cái đầu tội nghiệp của tôi .
« Không biết có ai thuộc bài hát Cô gái đến từ hôm qua không nhỉ ? Nếu có thể hãy hát và tôi sẽ đàn theo, như vậy có lẽ sẽ tuyệt vời hơn rất nhiều. »
Ai nấy nghe xong đều vỗ tay hoan nghênh lại không quên khen anh ta nói đúng. Vậy mà một phút trôi qua cũng không ai đứng giậy chịu mở lời sẽ cùng cộng tác với, tôi đang thoáng cười đắc ý vì nghĩ một bài hát hay như vậy mà không ngờ ở đây lại không ai biết tới thì ngay lập tức Gia Huy hét lên như một con mèo vừa tìm được miếng mỡ, thật sự rất sung sướng.
« Mộc Đan rất thích bài này phải không, em mau hát đi. »
Tôi vừa nghe đã ngượng chín mặt lại gặp phải ánh mắt đang nhìn chằm chằm của Trường Đông liền vội cúi xuống, đưa tay véo vào vai Gia Huy một cái rồi nói nhỏ :
« Ai bảo em thích chứ ? »
« Không phải lúc nãy em muốn anh đàn bài đó sao ? » Anh ta trả lời tôi.
« Nhưng em không biết hát đâu. »
Tôi vừa dứt lời, tưởng anh ta niệm tình mà buông tha cho tôi không ngờ ngược lại lời nói thốt ra vô cũng rõ ràng giữa đám đông ,như muốn ai cũng nghe thấy:
“Mộc Đan nói em ấy rất vui nếu được hát bài này”.
Thế giới xung quanh tôi như chao đảo mấy vòng rồi đổ cái rụp. Không biết sáng nay ra khỏi nhà tôi bước phải chân nào mà đen dữ vậy, hết lần này đến lần nọ như con cá mắc cạn không làm được gì hơn. Vừa nghe Gia Huy nói tôi liền cười đau khổ rồi xua xua tay về phía trước, bao nhiêu lời mời mọc xung quanh càng khiến tôi khó xử hơn, liền nói:
“Em không biết hát đâu ạ.”
“Nào, em hát đi.”
“Em không phải ngại đâu.”
Tôi và họ cứ nói qua nói lại như đang chơi trò mèo vờn chuột cho tới khi bắt gặp ánh mắt chờ đợi của Trường Đông phía đối diện, tôi chợt nhớ ra mình tuyệt đối không được liên quan con người này, vậy là giọng tôi hết sức rõ ràng và cương quyết:
“Em không thích ạ!”
Tôi không cười, vẻ mặt đầy nghiêm túc. Đinh đã vào tới cột, mọi người không khỏi bất ngờ trước lời tuyên bố của tôi nhưng vì thế mà ai nấy đều im lặng không nói thêm lời nào nữa.Tôi nhìn trộm vào khuôn mặt Trường Đông, một chút gì đó buồn rầu và thất vọng trong ánh mắt ấy, bao nhiêu suy nghĩ ngớ ngẩn của tôi chưa kịp hiện thân thì đã bị tôi nỗ lực đuổi ra khỏi đầu. Giây phút đó chính Thục Linh tươi cười đứng dậy, một giọng nói ngọt ngào khẽ ngân lên:
“ Em rất thích bài hát Baby, I love you. Anh Trường Đông có thể giúp em không ạ?”
Trường Đông quay ánh nhìn sang phía chị ta cười vui vẻ rồi gật đầu, tất cả mọi người cũng như quên luôn tôi để vào hòa vào không khí ấy.
Tôi đúng là học kém ngoại ngữ thật nhưng cũng không đến nỗi ngốc mà không phát hiện ra mỗi khi hát tới ba từ “I love you” ánh mắt Thục Linh lại không thôi đưa tình nhìn về người đang giữ chặt chiếc đàn bên cạnh. Tôi không cảm thấy buồn. Tôi không thấy giận dữ. Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu tôi nhẹ nhàng như những giọt sương rơi buổi sớm: “ Có lẽ Cô gái đến từ hôm qua chỉ mãi là quá khứ, cô ấy sẽ không bao giờ thực sự trở về.”