Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

chương 119

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tần Phong nghe được câu trả lời này, im lặng khoảng chừng một phút rồi cầm áo khoác đi ra ngoài: “Anh đi mua băng vệ sinh, em ở nhà có chuyện gì thì gọi cho anh.”

Lâm Phạm quấn chăn ngồi trên giường suy nghĩ lung tung, thật là quá mất mặt mà. Xấu hổ đến mức da đầu tê dại: “Vâng.”

“Em còn cần gì nữa không?” Tần Phong đi đến cửa rồi lại quay trở lại: “Để anh mua luôn, đói chưa?”

“Em đói...”

“Muốn ăn gì?”

Lâm Phạm kéo chăn lên che đầu: “Gì cũng được.”

Tần Phong nhìn Lâm Phạm như vậy liền bật cười, vốn là muốn nói cô vài câu. Nghĩ lại thì anh cũng là một tên ngốc, Lâm Phạm chưa từng có kinh nguyệt, anh còn tưởng rằng sẽ không có: “Vậy anh đi đây.”

Tần Phong ra ngoài, Lâm Phạm ngẩng mặt nằm xuống. Ngay cả suy nghĩ muốn chết cũng có rồi, cả người đều trống rỗng. Cô mờ mịt nhìn lên đèn trên trần nhà một lúc, dưới thân lại cảm thấy ẩm ướt, Lâm Phạm vội vàng ngồi dậy.

Ga giường vừa mới đổi, cô làm bẩn rồi, lại lúng túng.

Hai giờ, Tần Phong mới quay về. Lâm Phạm đã chuyển đến phòng khách, nghe thấy tiếng chuông liền vội vàng ra mở cửa. Bên ngoài rất lạnh, cửa vừa mở ra khí lạnh đã ập vào. Tần Phong đẩy cô một cái: “Vào trong.”

Trên người anh đều là khí lạnh, Lâm Phạm đi đến phòng khách, Tần Phong đóng cửa lại: “Bên ngoài lạnh. Em đi thu dọn trước đi rồi ra ăn cơm.”

Lâm Phạm tưởng rằng anh chỉ đem mì gói về, dù sao giờ cũng đã rất muộn, nhưng lại thấy anh đặt hộp cơm lên bàn liền tò mò hỏi: “Giờ này vẫn còn có quán cơm mở cửa sao?”

“Có cửa hàng mở cửa suốt hai mươi tư giờ, chỉ là hơi xa.” Tần Phong đưa một cái túi cho Lâm Phạm: “Em xem xem dùng như thế nào?”

Cái túi rất to, bên trong có hai nhãn hiệu, có cả ban ngày lẫn ban đêm, nhét đầy cả một túi. Lâm Phạm xấu hổ một lúc rồi cầm túi chạy vào nhà vệ sinh.

“Ừ.”

Lúc Lâm Phạm đi ra ngoài, Tần Phong đã mở hộp cơm ra trước, thấy cô ra liền gọi: “Qua đây.”

Lâm Phạm lau sạch tay, đi đến kéo ghế ra ngồi, thấy trên bàn có cháo và sủi cảo: “Lúc tối không đến nhà dì, chúng ta ngủ quên mất, anh gọi điện lại chưa?”

“Đã muộn rồi, không làm phiền bọn họ nữa.” Tần Phong gỡ sủi cảo hấp ra đưa đến trước mặt Lâm Phạm: “Lúc bảy giờ bố mẹ có gọi điện đến, không thấy nghe thì cũng sẽ không đợi nữa.”

Bụng của Lâm Phạm đau âm ỉ. Cô cau mày ăn cháo: “Đều tại anh.”

Tần Phong nhìn cô một cái, cười đáp: “Tại anh tại anh, ăn cơm đi.”

Loay hoay như vậy một hồi, đến khi bọn họ nằm xuống giường thì đã là ba giờ sáng. Lâm Phạm đau bụng, co ro vùi mặt vào gối. Tần Phong sờ lên mặt cô: “Sao vậy?”

“Em đau bụng?”

“Đau dạ dày hả?”

“Không phải.”

Đèn đã tắt, trong phòng tối om. Tay của Tần Phong vẫn còn hơi lạnh, anh đặt tay lên bụng mình giữ nhiệt, rồi đưa tay qua vén áo của Lâm Phạm: “Đau ở bên nào?”

“Anh đừng sờ lung tung.”

Tay của Tần Phong rất ấm, gắn lên bụng của Lâm Phạm: “Ở đây?”

“Ừ.”

Cũng không biết có phải là do tác dụng của tâm lý hay không, bụng của Lâm Phạm không còn quá đau nữa. Cô có chút buồn ngủ: “Ngay mai anh đi làm hả?”

“Ngày kia anh mới đi.”

Lâm Phạm nhắm mắt, âm thanh thấp xuống: “Có điểm rồi, kết quả của em không tệ.”

“Vậy tốt rồi.” Tần Phong nói: “Đừng tạo áp lực cho mình quá lớn.”

Lâm Phạm lại gầy rồi, gầy đến nỗi khiến người ta đau lòng, cô vốn dĩ đã yếu ớt.

“Thi đại học là như thế nào? Lúc anh thi có căng thẳng không?”

“Vẫn ổn.” Tần Phong năm đó rất tự cao tự đại, căn bản không biết căng thẳng là gì: “Anh thi rất tốt.”

Lâm Phạm vùi đầu vào cổ anh: “Có lẽ chỉ có anh cảm thấy mình thi tốt thôi.”

Sáng sớm hôm sau mẹ Tần gọi điện đến, Lâm Phạm còn đang ngủ, Tần Phong nghe máy, khẽ khàng bước xuống giường ra khỏi phòng ngủ, lúc này mới nâng cao giọng nói: “Mẹ ạ?”

“Trưa nay qua đây ăn cơm.”

“Vâng.”

“Nhất định phải đến đấy.”

“Vâng, nhất định sẽ tới.”

“Tiểu Lâm đâu rồi?”

“Cô ấy đang ngủ, vẫn chưa dậy.”

Mẹ Tần nói: “Vậy con làm bữa sáng đi, đừng nhịn.”

“Vâng.”

Khi chuẩn bị tắt điện thoại, Tần Phong hỏi: “Đau bụng ăn cái gì mới tốt ạ?”

“Dạ dày hay là cái gì?”

Tần Phong suy nghĩ một chút, rồi nói: “Có lẽ là bệnh phụ nữ.”

“Nước đường đỏ có gừng, đau có nghiêm trọng không? Nghiêm trọng thì đến bệnh viện đi. Chú ý giữ ấm, đừng để con bé đụng vào nước lạnh.”

“Vâng.”

Mẹ Tần lại dặn dò thêm mấy câu nữa, lúc này mới tắt điện thoại. Tần Phong lục lọi tủ lạnh một lúc, trong nhà không có gì cả. Anh quay về thay quần áo ra ngoài mua đồ ăn sáng, tiện thể mua luôn đường đỏ và gừng.

Lâm Phạm bị vị cay của gừng đánh thức, ngồi dậy đi ra ngoài. Mùi hương này đúng là khiến người ta sặc sụa. Cô ho khan một tiếng, đi đến nhà bếp: “Anh đang làm gì vậy?”

Tần Phong quay đầu nhìn cô: “Rửa mặt đi, lát nữa ăn cơm.”

Lâm Phạm không có hứng thú gì với một bữa sáng tràn ngập gừng. Lúc rửa mặt xong đi ra ngoài thì Tần Phong đã mang bữa sáng ra bàn ăn, thuận tiện mang cho cô một bát canh đen sì.

Lâm Phạm nhìn bát canh rồi lại nhìn Tần Phong, trong không khí tràn ngập vị cay của gừng.

“Đây là cái gì?”

“Nước đường đỏ.”

Lâm Phạm cầm thìa khuấy một chút, cảm động suýt phát khóc. Nửa bát gừng, cô sẽ đau dạ dày mất.

“Em uống thử xem, anh uống thì thấy hơi cay. Nhưng nghe nói là cay thì càng tốt, khử hàn.”

Lâm Phạm uống một ngụm, nước mắt suýt nữa thì chảy ra. Nếu không phải có đường đỏ trong đó, cô chắc chắn sẽ bị cay chết.

“Thế nào?”

“Rất ngon.” Lâm Phạm vội vàng uống một ngụm sữa đậu nành: “Cảm ơn anh.”

Tần Phong xoa xoa mái tóc Lâm Phạm: “Uống nhiều một chút, anh nấu cả một nồi.”

Anh đã dập nát bao nhiêu gừng rồi hả?

Vốn dĩ Tần Phong được nghỉ vào ngày hai chín, nhưng vì đơn vị có việc nên lại đổi sang ngày ba mươi. Chiều ngày ba mươi, Lâm Phạm đang giúp mẹ Tần làm bữa cơm đêm giao thừa, Tần Vân Kha đang chuẩn bị câu đối. Tần Phong vẫn còn đang ngồi lì ở phòng làm việc.

Ti vi đang bật nhạc Tết rất vui vẻ, mẹ Tần đang chuẩn bị nhân sủi cảo: “Cháu gọi điện cho Tần Phong chưa?”

“Tuyết đang rơi, đường xá rất trơn trượt.” Lâm Phạm nói: “Gọi điện thoại anh ấy sẽ nóng lòng.”

Bảy giờ tối Tần Phong mới về nhà, toàn thân đều là tuyết. Tần Phong bước vào nhà, cởi áo khoác và khăn quàng xong liền chạy đến nhà bếp, nhéo một cái lên mặt Lâm Phạm, khoác tay lên vai cô, nhìn đồ ăn của tối nay: “Cần anh giúp gì không?”

“Không cần đâu.”

Lâm Phạm bỏ sủi cảo vào nồi, thừa dịp mẹ Tần không có ở đây liền quệt lên mặt anh một cái, quét bột mì lên khắp khuôn mặt anh. Tần Phong lau mặt, muốn phản kích thì lại thấy mẹ Tần còn ở đây, chỉ đành ném cho cô một ánh mắt “tự mình lĩnh hội.”

Ăn cơm xong, bạn bè của mẹ Tần đến tụ tập, Tần Phong lập tức báo cáo:

“Con và Lâm Phạm ra ngoài đây.”

“Đi đi.”

Tần Phong đội mũ choàng khăn cho Lâm Phạm, kéo cúc áo khoác lên rồi nói: “Đi thôi.”

Lâm Phạm ăn mặc giống như một con gấu nhỏ đi theo sau lưng Tần Phong đi xuống lầu. Bên ngoài tuyết rơi rất dày, cô nắm lấy tay Tần Phong: “Lạnh quá.”

Dưới đất rất trơn, Lâm Phạm đi một bước thì bị trượt hai bước. Tần Phong bèn ngồi xuống: “Lên đây.”

Lâm Phạm do dự một chút rồi đi đến ôm lấy vai Tần Phong: “Đi đâu vậy?”

“Đi lung tung một chút thôi.”

Cách đó không xa có người đốt pháo hoa. Thành phố nhỏ này của bọn họ tạm thời không có chính sách cấm đốt pháo. Lâm Phạm hôn lên tai Tần Phong, nói: “Năm mới vui vẻ nhé chú Tần.”

Tần Phong suýt chút nữa thì ném cô đi xuống: “Còn gọi chú nữa tối nay về sẽ đánh đòn em.”

Lâm Phạm ôm lấy cô anh: “Anh không nỡ đâu.”

Tần Phong giẫm lên mặt đất phát ra âm thanh lộp cộp, anh cười ra tiếng: “Ai nói là anh không nỡ?”

Lâm Phạm hôn lên mặt anh một cái: “Còn nỡ không?”

Tiểu yêu tinh này!

Tần Phong chạy về phía trước, Lâm Phạm kêu to: “Chậm một chút, chậm một chút. Đừng để bị ngã!”

Vừa dứt lời, Tần Phong đã trượt chân một cái, nhưng đã đứng vững lại rất nhanh. Lâm Phạm khựng lại một chút, cười lớn. Tần Phong cũng có lúc xấu mặt. Tần Phong đặt cô xuống, cúi đầu hôn lên môi cô.

Trời băng đất tuyết, bọn họ hôn nhau nồng nhiệt như lửa.

Tất cả sự gặp gỡ đều là xa cách lâu ngày rồi gặp lại. Có lẽ kiếp trước bọn họ đã bỏ lỡ, tìm kiếm, rồi cuối cùng cũng gặp lại. Lâm Phạm nhắm mắt lại, tuyết trắng đầy trời, mặt đất bị bao phủ, giữa trời đất chỉ còn lại một màu trắng duy nhất.

Không biết là ai nói lời yêu trước, xa xa có pháo hoa rực rỡ tỏa sáng trên bầu trời, vô cùng náo nhiệt. Trong công viên nhỏ bên cạnh có người đang chơi ném tuyết, tiếng cười vui vẻ truyền đến. Lâm Phạm bám lấy cổ Tần Phong, hưởng thụ nụ hôn của anh. Bọn họ hôn rất lâu, Lâm Phạm thích hôn môi cùng Tần Phong, cảm giác vô cùng tuyệt vời. So với lúc hai người lăn lộn trên giường còn tuyệt hơn.

Lưu luyến, triền miên, cảm giác yêu thương tràn ngập vô tận.

“Cái đó của em hết rồi à?”

“Hả?”

Tần Phong hôn lên má cô: “Về nhà thôi.”

“Về đâu?”

“Nhà của chúng ta.”

“Vậy chú và dì...”

“Sáng sớm mai đến lấy tiền mừng tuổi.”

Tần Phong ôm Lâm Phạm lên vai, Lâm Phạm kêu lên: “Này!”

Tần Phong bế cô vào trong xe, khom người hôn lên mặt cô, khàn giọng hỏi: “Đã hết chưa?”

Lâm Phạm thẹn quá hóa giận: “Anh là đồ khốn khiếp”

Tần Phong cười khẽ: “Hử?”

“Lên xe!”

“Được!”

Vào nhà, đèn còn chưa kịp bật, Lâm Phạm đã bị đè lên tường. Lâm Phạm thở dốc: “Lão Tần?”

“Ừ?”

Tay của anh xuyên qua quần áo chạm lên da thịt của cô. Lâm Phạm bị lạnh, khẽ run rẩy một chút: “Em lạnh.”

Tần Phong rút tay ra, làm ấm trên cơ thể một chút. Hôn lên Lâm Phạm, giọng nói khàn khàn mờ ám: “Làm đến đầu năm mới nhé.”

Lão Tần, anh không tiết chế chút nào như vậy, sớm muộn sẽ bị suy yếu.

“Chúc mừng năm mới theo một cách khác...”

Lâm Phạm thở dốc ôm lấy cổ anh, Tần Phong đã gấp gáp lắm rồi nhưng lại không tiến vào ngay, mà là dừng lại, xé một cái túi bọc ra. Lâm Phạm nghi hoặc nhìn anh, Tần Phong hôn lên mặt cô, biết cô muốn nói gì, liền giải thích: “Đeo bao dễ dọn dẹp.”

Cơ thể của Lâm Phạm đặc biệt như vậy, bản thân Trần Hướng Hoa đã chết rồi, lời nói của ông ta không nhất định sẽ chính xác. Lâm Phạm bây giờ mang thai sẽ không tốt, cũng không thể mang thai.

Lâm Phạm còn chưa kịp phản ứng, Tần Phong đã đi vào. Lâm Phạm ưm một tiếng cắn lên bả vai anh. Tần Phong bắt đầu tấn công mãnh liệt. Kinh nguyệt của cô đã hết mấy ngày rồi, thời gian này cơ thể vô cùng mẫn cảm, trong vòng cũng khát vọng thân mật với Tần Phong.

Lưng của Lâm Phạm đụng vào tường, cô khẽ kêu một tiếng. Cánh tay của Tần Phong xuyên qua ôm lấy cô, cắn lên tai của Lâm Phạm: “Về phòng nhé.”

Toàn bộ trọng lượng của Lâm Phạm đều treo trên người Tần Phong, mỗi một bước đi đối với cô mà nói đều là một sự kích thích mới mẻ. Vào đến phòng ngủ, Lâm Phạm không chịu nổi nữa. Tần Phong đặt cô lên giường, tăng thêm tốc độ đâm đến nơi sâu nhất, hôn lên Lâm Phạm: “Thích không?”

Lâm Phạm trong nháy mắt liền đi đến cao trào, kêu lên một tiếng: “Thích...”

Anh cười, lướt qua tóc của Lâm Phạm, hôn lên má cô: “Bảo bối ngoan.”

Ngoài cửa sổ, pháo hoa đang bay lượn trên bầu trời. Tiếp đó là ba đợt pháo đùng đùng vang lên. Trong bóng đêm, Tần Phong ôm lấy Lâm Phạm triền miên quấn quýt. Đời người khổ cực, phải tranh thủ hưởng thụ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio