Lâm Phạm ở cửa trường học đụng phải Hứa Châu, Hứa Châu thật bất ngờ: "Cậu đi đâu thế? Buổi chiều có kiểm tra đó."
"Đổng Mạc đã chết, cậu có biết không?" Lâm Phạm nhìn cậu, ánh mắt Hứa Châu dần rũ xuống, lập tức gật đầu: “Biết chứ, đều truyền ra, cảnh sát đến trường học điều tra Đổng Mạc chết."
Lâm Phạm hít sâu một hơi, ánh mắt rơi xuống tay Hứa Châu: "Tay của cậu bị sao vậy?"
Hứa Châu giật ống tay áo xuống, muốn phủ lên vết xước: "Không cẩn thận bị xước đấy."
“Ngày mai chắc tôi không tới trường đâu.”
“Tại sao?”
"Đổng Mạc chết rồi, tôi phải phối hợp với cảnh sát điều tra. Tôi là người có hiềm nghi lớn nhất." Lâm Phạm cười. Ánh mắt Hứa Châu trốn tránh, thả tay: "Vậy cậu chú ý an toàn."
"Hứa Châu."
Hứa Châu quay đầu lại, cậu mặc chiếc áo khoác màu đen, áo sơ mi trắng, rất sạch sẽ: "Cái gì?"
“Người xấu sẽ bị pháp luật trừng trị, đây là quy luật.”
Hứa Châu sững lại: “Cậu nói gì thế?”
Cô bước nhanh tới xe cảnh sát cách đó không xa, dẫu cho hung thủ không phải cô thì việc bị cảnh sát đến trường học dẫn đi thì cô nói gì cũng không tẩy sạch được.
Lâm Phạm mở cửa xe ngồi vào, ôm cặp sách vào trong ngực.
“Tôi có thể nhìn thi thể không?”
"Áy náy à?"
Lâm Phạm nghiêng đầu nhìn Tần Phong: "Tôi muốn biết, cô ấy chết như thế nào, chứ không phải là áy náy. Chỉ là xã hội này nên có quy tắc của nó, người nào cũng không thể phá vỡ quy tắc này."
Sau một giờ, ở phòng thẩm vấn.
"Cô nói cụ thể và tỉ mỉ tình hình một lần xem."
“Đúng là tôi rất ghét cô ta.” Lâm Phạm nhíu mày: "Tôi cũng không có đắc tội cô ta, nhưng mà cô lại làm khó dễ tôi đủ điều."
Pháp y qua kiểm tra móng tay Lâm Phạm, lấy vân tay và DNA của cô.
“Tối ngày tháng cô ở đâu?”
"Tôi về nhà."
"Có nhân chứng không?"
Lâm Phạm suy nghĩ một chút, bèn bảo: "Trên xe buýt có camera."
“Camera chỉ thể hiện thời gian cô xuống xe.”
"Tôi về nhà để đi ngủ."
“Có người nào có thể làm chứng cho cô không?"
Lâm Phạm lắc đầu, trong nhà chỉ có một con quỷ.
Thời gian im lặng kéo dài, điện thoại vang lên, Tần Phong vừa nhìn chằm chằm vào Lâm Phạm vừa nhận nghe điện thoại, điện thoại là của pháp y Lưu.
“Vết cào trên cổ đúng là do móng tay của cô ấy.”
Tần Phong cúp điện thoại, ánh mắt sâu xa:"Cô giết người ở đâu? Hiện trường đầu tiên xảy ra án là chỗ nào?"
"Tôi không có giết người."
Có chứng cứ không?
Lâm Phạm cúi đầu bắt tay che mặt: "Khi tôi định trở về thì cô ta ở nơi ở của tôi, có lẽ cô ta đã biết rõ mọi thứ."
“Ai cơ?”
"Đổng Mạc."
Tất cả mọi người nhìn Tần Phong, này có thể là nói điên nói khùng rồi.
Hồi lâu, Tần Phong đứng lên: "Được, tôi dẫn cô đi."
Trời đã tối rồi, xe Tần Phong đỗ lại khu chung cư, anh dẫn Lâm Phạm lên lầu.
"Trên lầu không có cửa ra vào nào nữa. Chú có thể ở dưới chờ tôi không?"
"Lý do?"
“Chú vừa xuất hiện, bọn chúng sẽ biến mất ngay.”
“Tại sao?”
" Tôi không biết." Lâm Phạm lắc đầu: “Chú có thể còng tay tôi, tôi sẽ không chạy."
Con mắt đen như mực của Tần Phong nhìn cô, tháo còng tay ra.
Lâm Phạm lên lầu, đèn nghe theo sự điều khiển âm thanh theo tiếng bước chân của cô phát sáng lên. Ở lầu bốn, Lâm Phạm thấy Đổng Mạc, Đổng Mạc đã hiển lộ ra bước đầu của con ác quỷ, quay người nhào thẳng về phía trước.
Lâm Phạm thuận tay cầm cây chổi góc tường: "Mày đừng tới đây! Tao tìm mày có việc."
Nước trên tóc Đổng Mạc nhỏ giọt, u ám nhìn chằm chằm vào Lâm Phạm: "Đũy chó!"
Đang khi nói chuyện cô ta đã di chuyển rất nhanh đến góc tường, Lâm Phạm đưa tay công kích nhưng bởi vì còng tay ngăn trở nên chưa nâng lên đã mất đi lợi thế. Đổng Mạc bóp cổ của cô, càng ngày càng chặt, Lâm Phạm không thở nổi nữa. Cô dốc sức liều mạng làm cho mình tỉnh táo lại, từ trong cổ họng nghẹn đặc phát ra tiếng nói: "Ai giết mày? Hứa Châu?"
Tay cô ta dừng lại, cảm giác âm u lạnh lẽo đè nén này đã tiêu tán, Lâm Phạm thở dồn dập: “Là cậu ta ư?”
Đổng Mạc nhìn chằm chằm vào Lâm Phạm, ánh mắt âm lãnh: "Hứa Châu? Hứa Châu." Cô ta nhớ kỹ cái tên này rồi. Bỗng, cô ta nở nụ cười: "Bọn bây đều là bọn hèn hạ, tao sẽ giết mày trước...”
“Mày chết ở đâu? Tại sao lại bị quăng xuống sông?” Tim Lâm Phạm đập rất nhanh.
"Tao? Chết ở đâu ư?" Sức trong trong tay cô ta đang yếu dần: "Chết ở đâu? Tao chết rồi!!" Ánh mắt của cô không có tiêu cự, hất cổ có vết đỏ lên: "Tao chết ở đâu? Cậu ta hẹn tao, cậu ta hẹn tao đi công viên Tam Giác, tao đã đi...” Cô ta im bặt, dùng súc ngẩng đầu: "Tất cả là tại mày! Tại mày nên tao mới bị giết!"
Cô ta dùng hết toàn lực bóp ở cổ Lâm Phạm, Lâm Phạm nhấc chân nhằm hướng cô ta đá tới, hô to: "Tần Phong! Tần Phong, mau tới cứu tôi!"
Sức mạnh của Lâm Phạm không còn nữa, tay chân đang giãy giụa của cô dần dần vô lực, bởi vì thiếu không khí nên đầu óc trống rỗng.
"Cứu mạng... "
Tiếng cười của cô ta chói tai, chân Lâm Phạm đã cách mặt đất, cô bị cầm trên cao. Chân không điểm tựa, cô cảm thấy có lẽ mình sắp chết rồi.
Tiếng súng vang lên, Đổng Mạc hét thảm một tiếng. Lâm Phạm ngã trên mặt đất, đột nhiên có được không khí đã khiến cô ho khan kịch liệt.
Cô hoảng hốt nhìn Tần Phong. Tần Phong ôm Lâm Phạm lập tức chạy xuống lầu.
Lâm Phạm vào trong xe rồi mới hoàn toàn bình tĩnh lại, bụm lấy cổ ho khan.
“Như thế nào rồi?” Tần Phong đưa một chai nước.
"Cảm ơn." Lâm Phạm uống một hớp nước, nhắm mắt thở dốc, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Cô ta chết ở công viên Tam Giác."
“A...” Tần Phong phục hồi tinh thần lại: "Tôi đã biết."
Ven bờ thượng du sông Giang chỉ có một công viên tam giác, phụ cận có công trường đang thi công, địa điểm gây án không có công cụ, vứt xác… đều có thể thỏa mãn chứng cứ.
Tần Phong lấy chìa khoá ra mở còng tay cho Lâm Phạm, gọi điện thoại truyền tin cho đội cảnh sát hình sự.
"Đó là Đổng Mạc?" Anh cầm tay lái, ánh mắt nhìn về phía đường trước mắt. Lúc anh đi lên liền nhìn thấy Lâm Phạm đang bị xách trên không trung. Lâm Phạm không làm giả được trạng thái kia.
“Đúng.”
“Vì sao cô ta muốn giết cô?”
"Tin tưởng trực giác của phụ nữ không?"
Tần Phong nhìn cô một cái: “Cô? Phụ nữ?"
Lâm Phạm: “...”
"Nói đi."
"Hung thủ là người nào thì cô ta chưa nói. Cô hận tôi là vì nguyên nhân tình cảm. Cô thích một nam sinh trong lớp chúng tôi, nam sinh kia là bạn của tôi."
"Hứa Châu?"
Lâm Phạm không nói gì.
Đôi mắt màu đen của Tần Phong nặng trĩu: "Cô nhìn thấy gì? Hoặc là nghe thấy được cái gì?"
Lâm Phạm lắc đầu, lập tức nói: "Có hiện trường xảy ra vụ án rồi thì tìm hung thủ không khó."
Ngoài cửa sổ là tối tăm bao trùm không giới hạn, giống như quái thú đang cắn nuốt thành phố này.
Cuối cùng cũng đã đến. Công viên tam giác đỗ vài chiếc xe cảnh sát, đèn báo hiệu lập loè. Tần Phong xuống xe, liếc nhìn Lâm Phạm: "Ngoan ngoãn đợi, tôi hy vọng cô không phải là hung thủ."
Rất nhanh sau đó đã tìm được xảy ra vụ án hiện trường đầu tiên. Hiện trường gây án cũng không phải ở công viên, mà là công trường hiện đang thi công phải băng qua công viên. Bên này không có camera, là khu giám sát mù. Trên mặt đất phủ một tấm giấy quảng cáo cực lớn, dưới ánh đèn, vết máu màu nâu lan tràn ra.
“Đeo bao tay lên, đừng nên đi loạn. Cố gắng bảo vệ hiện trường.”
Rất nhanh, Tần Phong đã tìm được vân tay máu trên giấy quảng cáo, thu giấy quảng cáo trên mặt đất thì thấy có một bãi máu rất lớn, đã khô cạn. Nơi đây cách sông lớn không xa, có vết chà xát.
“Lấy mẫu máu.”
Anh cầm đèn đi thuận theo bờ sông hiện trường xảy ra vụ án, quả nhiên phát hiện nửa cái dấu chân máu, bèn chụp ảnh và in lại.
Vào đêm Đổng Mạc bị hại, mẹ của cô ta chưa về nhà. Thời gian báo án là sau hôm Đổng Mạc tử vong. Theo báo cáo kiểm tra thì thể thì Đổng Mạc bị hại sau giờ tự học buổi tối, thời gian tử vong khoảng mười một giờ.
Cho tới bây giờ, Lâm Phạm vẫn là người có hiềm nghi lớn nhất.
Tìm kiếm chứng cứ mãi đến mười một giờ đêm mới xong, Tần Phong đi thẳng đến cục cảnh sát.
Lâm Phạm bị đồng nghiệp dẫn đi, Tần Phong cần phải tăng ca. Đổng Mạc ngoài bị đâm mấy đao thì khi còn sống không có vết thương bị trói. Điều này nói rõ, cô ta tự nguyện đến công viên Tam Giác. Hiện trường phát hiện vụ án không có camera nhưng có khả năng chỗ khác có.
Mười giờ rưỡi tối, Đổng Mạc đạp xe đạp từ trường học ra ngoài.
Đi từ đường Bình An, nhà cô ta ở đường cái phía nam, không thông qua nơi táng thân là công viên Tam Giác.
Vệt sáng vào ống kính đang lia với tốc độ rất nhanh, Tần Phong vội vàng hô: "Ngừng."
“Sao vậy?”
“Tua lại, có phải có người đạp xe song song với Đổng Mạc không.”
Thời điểm mười giờ năm mươi, có một người nam đạp xe đạp tới gần Đổng Mạc, nhưng trong thời gian ngắn ngủi hai người liền tách ra.
Sau đó, Đổng Mạc đạp xe sửa lại phương hướng hướng đi đến công viên nhỏ tam giác nhỏ. Một mình cô ta tiến vào công viên nhưng lại không đi ra ngoài.
“Người nam kia là ai?” Tần Phong nhìn màn hình: "Tua lại nhìn thêm một lần."
Người nam kia là người cuối cùng ra khỏi trường học, đạp xe đạp.
Nhìn camera cả đêm, trời đã sáng rồi, đồng nghiệp ngủ ngã trái ngã phải bừa bãi lộn xộn.
Điện thoại vang lên, Tần Phong kết nối.
“Đội trưởng Tần, dấu chân có phát hiện mới, giống dấu chân trên lưng thi thể của án , hung thủ có thể là một người."
Tần Phong xoa nhẹ mặt rồi nói: "Một người? Có thể xác định rồi à?"
“Hoa văn giày giống nhau, lực cũng như nhau. Chỉ có cái khác duy nhất là độ mòn thôi.”
Rất nhanh sau đó, Tiểu Vương cũng trở về, qua kiểm nghiệm, hiện trường đưa ra DNA của hai người.
Hung thủ nhất định là một trong hai rồi.
Tần Phong đốt một điếu thuốc, hít sâu một hơi: "Đến camera của trường học, cần phải biết người ra khỏi cổng bảo vệ cuối cùng là ai vì cậu ta vô cùng khả nghi."
Tiểu Vương lái xe, Tần Phong ngồi ở phía sau lật xem thi thể của vụ án, một người gây án ư?
Điện thoại di động hình vuông nảy lên tin tức mới.
“Giang Thành Nhất Trung xảy ra án mạng, thiếu nữ độ hoa nở bị giết hại. Nghi ngờ hung thủ chính là bạn học cùng lớp -Lâm Phạm, mẹ của người bị bi thương khóc rống. Bạo lực sân trường..."
Sắc mặt Tần Phong thay đổi trong nháy mắt: "Bản án còn chưa kết, sao có thể tiết lộ được?"
"Những tin đồn thất thiệt của truyền thông, chúng tôi cũng không có cách nào."
Tần Phong có chút bất đắc dĩ, phá án sợ nhất là gặp phải loại này.
“Điên khùng! Nếu như Lâm Phạm không phải là hung thủ, cô ấy sẽ bị hủy hoại?"
Nhưng truyền thông nào quan tâm điều đó chứ, cái bọn chúng muốn là số lượng tin tức.
Sau một giờ xe đã đến trường học, Tần Phong vào cửa phòng bảo vệ. Người chịu trách nhiệm của trường học cũng đã đến, Tần Phong lấy Screenshots từ camera: "Người này anh có ấn tượng không?"
Bảo vệ cổng đeo kính lên và nhìn: “Giống như thằng nhỏ cấp ba.”
Thầy chủ nhiệm nhìn thoáng qua: "Hứa Châu, sao thế?"
Hứa Châu? Đôi mắt Tần Phong nặng nề: "Tôi có thể gặp cậu ta không?"
“Không phải bản án Đổng Mạc đã kết thúc rồi sao? Sao còn điều tra nữa?”
"Kết thúc?" Con mắt sắc bén đen nhánh của Tần Phong bắn thẳng tới.
“Không phải các anh đã dẫn Lâm Phạm đi, cái con bé kia...”
"Mời học sinh Lâm đi điều tra tình huống. Tôi đã từng nói qua với trường học các anh." Tần Phong đã cắt đứt lời anh ta nói: "Xin tôn trọng em học sinh."
“Hả?”
Cấp ba đang trong tiết đầu tiên, Tần Phong cách lớp kính nhìn Hứa Châu ở hàng thứ hai, nghiêng đầu nói với Tiểu Vương: "Điều tra tư liệu Hứa Châu, toàn bộ."
Tiểu Vương gật đầu, bước nhanh chạy đi.
“Có thể bảo giáo viên gọi cậu ta ra không?”
"Có thể."
Giáo viên đi về hướng Hứa Châu, ghé tai nói gì đó, Hứa Châu ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt Tần Phong.
Im lặng trong chốc lát, cậu ta đứng lên đi ra.
Hôm nay sương mù rất lớn, sáng sớm lành lạnh, Hứa Châu vội vàng chà xát cái quần, đi về hướng Tần Phong.
“Đây là giấy chứng nhận của tôi. Bản án Đổng Mạc tôi cần sự phối hợp của cậu.”
Hứa Châu nhìn Tần Phong, lui về sau nửa bước.
Giáo viên bảo: “Chính là hỏi cái gì thì trả lời cái đó...”
Hứa Châu quay đầu bỏ chạy, Tần Phong bước bước dài, tiến lên bắt lấy tay cậu ta lật lên và ấn lên tường. Trên mu bàn tay cậu ta có một đường vết trầy rõ ràng.
Học sinh trong phòng học cũng nhoi nhoi tới bên cửa sổ, thầy chủ nhiệm cũng rất là ngơ ngác.
Mặt Hứa Châu dán lên tường, ánh mắt nhìn trần nhà màu trắng, trên mặt là sự hờ hững.
“Cậu chạy cái gì?”
Hứa Châu mấp máy môi.
“Đội trưởng Tần?”
“Trước tiên là dẫn người này về.”
Hứa Châu, mười bảy tuổi, cha mở bệnh viện tư nhân. Cậu ta mười tuổi đã mất mẹ, đã từng chuyển trường.
Buổi chiều, DNA đối chiếu đã ra, máu một trong hai người ở hiện trường Đổng Mạc bị sát hại là Hứa Châu.
Tần Phong dẫn người lục soát nhà Hứa Châu, tìm được Ete và giầy có máu trong phòng ngủ của cậu ta.
Căn phòng của cậu ta rất sạch sẽ, trên giá sách có đặt một cái khung ảnh, trong bức hình là một nhà bốn người. Hứa Châu còn có em gái ư? Cậu ta khi đó đã tám chín tuổi, mặc trang phục hải quân, cười sáng lạn.
Vụ án đã sáng tỏ, Tần Phong đẩy cửa phòng thẩm vấn ra. Hứa Châu nhìn thoáng qua, lập tức nghiêng đầu dựa vào chỗ ngồi, dáng vẻ dầu muối không ăn.
Tần Phong mở hồ sơ gốc ra: "Cậu tên Hứa Châu?"
Cậu ta vẫn không nói chuyện.
“Nói vài lời đi, tại sao giết người?”
Hứa Châu nhìn Tần Phong, không nói lời nào.
“Đối chiếu vân tay, đối chiếu mẫu máu cũng đã có. Còn ngoan cố gì?" Tần Phong ném một xấp hồ sơ trong tay xuống trên mặt bàn: "Bốn người! Bốn cái mạng người, cậu không nói lời nào là có thể không chịu trách nhiệm của pháp luật ư?"
“Bọn chúng đáng chết, tôi làm thế chẳng qua là thay trời hành đạo." Giọng nói Hứa Châu rất thấp.
Tần Phong bình tĩnh nhìn cậu ta.
Biểu cảm Hứa Châu vẫn rất bình tĩnh: "Đánh nhau ẩu đả không việc ác nào không làm, ức hiếp đàn bà con gái, đánh người thật thà. Người ta vất vả khổ cực kinh doanh để cửa hàng đứng lên dễ dàng sao? Ông ta nói đập liền đập. Cái loại người này chính là phế vật, bại hoại của xã hội." Cậu ta xì mũi coi thường: "Ông ta hoàn toàn không xứng để sống."
"Đứa bé kia cũng nên chết, đặc biệt đáng chết. Cha mẹ của nó cũng nên chết, đáng tiếc, tôi không có cơ hội giết bọn chúng."
Tần Phong chỉ thấy được ở trên người cậu ta là sự lạnh lùng, anh đổi tư thế: "Em gái của cậu bị gì vậy?"
Trong nháy mắt, nét mặt Hứa Châu liền thay đổi, toàn bộ người lâm vào im lặng và sự u ám, nặng nề. Cậu ta nhìn chằm chằm vào Tần Phong.
“Tôi thấy ảnh em ấy trên giá sách của cậu. Em ấy qua đời hay là như thế nào?”
Yết hầu cậu ta chuyển động, nắm cực kỳ chặt nắm tay. Nhìn chằm chằm vào Tần Phong
“Đều là bọn khốn kiếp kia! Bọn chúng không phải người, cảnh sát cũng không phải là người!" Hứa Châu muốn xông lại, nhưng sức của còng chân tay đã giới hạn hành động của cậu. Cậu ta ngã ngồi về, tựa vào ghế, ánh mắt nhìn trần nhà: "Mấy người đều là người xấu! Người xấu ác độc nhất!"
Tần Phong lật bức hình trong tay, đôi mắt trầm xuống.
Cậu ta nghẹn ngào: "Ác ma giết em gái của tôi, khiến tôi cửa nát nhà tan. Nhưng gã ta lại chuyện gì cũng không có! Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Tại sao cảnh sát không xử bắn gã ta chứ?"
Vào năm đó, Hứa Châu mười tuổi, em gái của cậu ta năm tuổi bị một đứa trẻ to như con gấu đẩy vào đường đi của tàu điện ngầm. Tàu điện ngầm thắng gấp nhưng không còn kịp rồi.
Đứa bé kia tám tuổi, không năng lực chịu hành vi dân sự, không gánh trách nhiệm hình sự.
“Mẹ của tôi điên rồi, tất cả mọi người cười nhạo bà, nhục mạ bà. Về sau bà chết rồi, bọn chúng khi nhục tôi, chúng tôi làm sai cái gì?"
"Tôi hận những người kia, tôi đặc biệt hận bọn chúng." Hứa Châu bắt tay che mặt, hít sâu một hơi: "Nếu như không có những thứ ác nhân này thì thế giới rất tốt đẹp, bọn chúng ô uế cái thế giới này."
Thân thể chàng trai trẻ ngửa ra sau, tựa vào ghế, gương mặt trắng bệch dưới ánh đèn: “Bọn chúng làm ô uế cái thế giới này, đáng chết. Tội ác, không nên tồn tại."
Lần đầu tiên cậu ta gặp Lâm Phạm là ở trên xe buýt, túi tiền cô gái bị trộm, nhiều người như vậy nhưng họ đều khoanh tay đứng nhìn, chỉ có một mình Lâm Phạm dũng cảm đứng ra. Lần thứ hai, vẫn là trên xe buýt, gương mặt trắng bệch của cô thoạt nhìn rất mệt mỏi, cái kẻ ác nhân kia đẩy cô té trên mặt đất, tiếng cười chói tai. Cậu ta quyết định giết bà ta, thay trời hành đạo.
Lâm Phạm lao ra phòng học, Đổng Mạc dùng lời khó nghe nhất nhục mạ cô, Lâm Phạm có cái làm gì sai đâu? Cái gì cô cũng không sai. Giống như mình năm đó bị ức hiếp, có làm cái gì sai?
Ngày đó Hứa Châu đạp xe đuổi theo Đổng Mạc. Cậu ta giả làm hòa cùng Đổng Mạc, hẹn gặp mặt ở công viên tam giác. Chỗ đó đang thi công, sau mười giờ tối không có người, thời cơ tốt để động tay.
Đổng Mạc là ngoài kế hoạch, cô ta vốn không cần chết.