Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

chương 27

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quả nhiên, rất nhanh, Tô Nhiễm đã quay lại, rụt người lại trong một góc cầu thang, run lên lẩy bẩy.

“Tiểu quỷ cô nuôi đâu?”

Tô Nhiễm trợn trừng mắt, đột nhiên trở nên hung dữ: “Tiểu quỷ cái gì chứ? Bớt nói năng lung tung đi, cẩn thận tôi tố cáo cô bịa đặt đấy!” Tròng mắt đảo lia lịa: “Rốt cuộc cô là cái gì? Cô đã dùng yêu pháp gì nhốt tôi trong tòa nhà này? Cô muốn gì? Tiền? Hay là danh tiếng? Người dưới lầu là ai? Sao lại đáng sợ như vậy? Bắt cóc là tội danh rất nghiêm trọng đấy...”

Lâm Phạm thở dài một hơi, mở điện thoại lên tìm tin tức ngôi sao nữ Tô Nhiễm tử vong đưa cho Tô Nhiễm xem: “Cô thật sự đã chết rồi.”

Tô Nhiễm co rụt trong góc tường, vẫn cứng đầu ra vẻ hung hăng: “Ăn nói lung tung!”

“Cô xem đi là biết.”

Tô Nhiễm nhìn chằm chằm Lâm Phạm, muốn đi tới lấy điện thoại nhưng lại phát hiện tay mình xuyên qua điện thoại. Cô ta sửng sốt. Lại là một con ma hồ đồ. Lâm Phạm mở ảnh ra: “Cô chết rồi, chết trên tầng mười hai Phú Lệ, bị người ta moi tim.”

Tô Nhiễm nhìn đăm đăm vào màn hình điện thoại, ngồi bệt xuống đất. Khi cô ta tỉnh lại thì đã ở trong tòa nhà này rồi, cũng không biết vì sao lại ở đây, nhưng chung quy là không rời đi được.

Cô ta đờ đẫn nhìn chiếc điện thoại trước mặt, hoang mang đi tới lấy điện thoại. Bàn tay xuyên qua điện thoại, sờ vào khoảng không. Trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta ngập tràn kinh hãi, cô ta không ngừng lắc đầu, lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào. Sao tôi lại chết?”

“Cô chết như thế nào? Ai đã giết cô? Cô có nhớ ra được không?”

Trong ánh mắt Tô Nhiễm ngập tràn hoang mang: “Tôi chết rồi? Tôi chết rồi sao?”

Lâm Phạm mím môi, cũng không nói nhiều, chỉ nhìn cô ta.

“Tôi không tin! Làm sao tôi lại chết được?” Nói xong, cô ta lao xuống lầu. Lâm Phạm nhún vai, đi theo xuống lầu. Rất nhanh, cô ta đã kêu thảm thiết rồi chạy lên.

Dưới lầu, Tần Phong la lên: “Lâm Phạm?”

Lâm Phạm nhét điện thoại vào trong túi, xuống lầu. Lâm Phong kéo cô tới xem xét: “Không sao chứ?”

“Tô Nhiễm ở trên đó.”

Tần Phong sững người: “Cô ta nói gì? Hung thủ là ai?”

Lâm Phạm lắc đầu, vẻ mặt Tần Phong sa sầm: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không biết, cô ta không nhớ được. Tôi đi hỏi lại lần nữa xem.”

Tần Phong gật đầu, đôi mày rậm nhíu chặt. Đầu mối của vụ án này rất ít. Sao lần này lại có linh hồn chứ? Lẽ nào có liên quan đến việc hiện trường không có bùa trấn hồn sao? Bất kể là như thế nào thì đây cũng là chuyện tốt.

Tô Nhiễm ló đầu ra nhìn ở tầng trên, không dám đi xuống.

Người đàn ông dưới lầu đẹp trai thì có đẹp trai thật, nhưng đáng sợ quá, lệ khí trên người rất nặng.

Lâm Phạm kéo Tần Phong lùi sang bên cạnh, nói: “Cô xuống đi, anh ấy sẽ không làm hại cô đâu.”

Tô Nhiễm vẫn không dám, nhìn chằm chằm Lâm Phạm với vẻ cảnh giác.

“Cô nghĩ cho kỹ xem, cô chết như thế nào?”

Tô Nhiễm co người trong góc, mở to đôi mắt xinh đẹp: “Tôi không biết. Tôi chết thật rồi sao?”

Lâm Phạm kéo Tần Phong tiếp tục lùi về phía sau, nói: “Cô muốn nhìn thân thể mình không? Vị bên cạnh tôi là cảnh sát, đến để điều tra cái chết của cô, sẽ không làm hại đến cô.”

Đột nhiên từ đầu bên kia của tiểu khu phát ra một tiếng cười chói tai. Tóc Lâm Phạm dựng ngược cả lên, nhanh chóng lùi về sau nửa bước, túm chặt lấy Tần Phong: “Tiểu quỷ đó đến rồi!”

Tần Phong sờ lấy súng, mở chốt bảo hiểm ra.

Anh cảnh giác nhìn xung quanh, chẳng nhìn thấy gì cả.

Tô Nhiễm cũng đã nghe thấy tiếng kêu quái lạ, liền quay người chạy lên lầu, lớn tiếng kêu la.

Lâm Phạm thấy một bóng đen vụt qua trên trời, buông tay Tần Phong ra, chạy thẳng lên lầu. Tần Phong cầm súng đi lên theo. Tần Phạm chạy một hơi lên tầng năm, tầng cao nhất rồi. Đột nhiên, cả tòa nhà trở nên yên tĩnh, chẳng có gì nữa.

“Lâm Phạm?”

Lâm Phạm nhìn trái nhìn phải, nuốt nước bọt: “Tô Nhiễm?”

Không ai trả lời. Tần Phong cũng đã đi lên, đưa tay đẩy Lâm Phạm ra sau lưng mình, cầm điện thoại rọi đèn flash ra xung quanh: “Có gì?”

Lâm Phạm lắc đầu: “Chẳng có gì cả. Bọn họ biến mất rồi.”

Tần Phong dùng một tay bảo vệ Lâm Phạm, mở đèn điện thoại. Trong hành lang cũ, khắp nơi đều là bụi, chẳng có gì cả.

“Tần Phong.” Lâm Phạm kéo áo Tần Phong, dựa sát vào anh. Sống lưng cô chợt lạnh: “Tôi không nhìn thấy, chẳng có gì hết.”

Quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến cô sợ hãi.

Tần Phong nắm tay Lâm Phạm: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”

Bọn họ đứng trên tầng năm một hồi, Lâm Phạm lại gọi, nhưng không có ai đáp.

Tần Phong mở miệng, giọng rất trầm: “Về trước đã, mai rồi quay lại xem."

Sắp biết được chân tướng rồi. Lâm Phạm nhìn gương mặt quay nghiêng của Tần Phong. Ngũ quan lạnh lùng của anh không có bất cứ biểu cảm gì. Anh kéo Lâm Phạm đi xuống lầu. Ba mạng người, trong số đó có em gái của anh. Lâm Phạm khó khăn lắm mới thấy được người bị hại, có lẽ sẽ có manh mối.

“Hay là anh xuống đi, tôi đi xem xem.”

Tần Phong lắc đầu, cổ tay cứng rắn đưa Lâm Phạm ra khỏi hành lang, đi ra bên ngoài.

Lâm Phạm cắn chặt môi dưới: “Có thể tôi sẽ giúp được chăng?”

Tần Phong không nói gì, kéo cửa xe ra nhét Lâm Phạm vào trong rồi đi sang bên kia xe.

“Đi.” Không cho phép cô cự tuyệt.

Lâm Phạm còn muốn nói gì đó. Ánh mắt anh nhìn sang, đen thẳm mạnh mẽ.

“Vụ án này tôi sẽ tra. Chỉ cần là con người gây án, tôi nhất định sẽ lôi hắn ta ra.” Anh ngừng một hồi rồi nói: “Tin tôi.”

Lâm Phạm buông lỏng đôi tay nắm chặt. Tần Phong khởi động xe, xoay vô lăng một vòng: “Thắt dây an toàn vào.”

Lâm Phạm thắt dây an toàn, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên bầu trời mờ tối có một bóng đen nhanh chóng đuổi theo, hình như là tiểu quỷ đó. Lâm Phạm dụi dụi mắt, nhìn lại thì chẳng có gì nữa.

Nơi ở của Tần Phong ở trong một tiểu khu cao cấp. Lâm Phạm quan sát khắp xung quanh. Tần Phong đóng cửa xe lại, sải bước đi về phía cửa thang máy: “Bên này.” Vừa đi, anh vừa mò điện thoại: “Muốn ăn gì? Tôi đặt đồ ăn bên ngoài.”

“Nhà anh có đồ ăn không?” Lâm Phạm hỏi: “Tôi có thể nấu cơm. Giờ còn đồ ăn ngoài mà đặt sao?”

Bước chân Tần Phong dừng lại, ánh mắt đặt lên người Lâm Phạm: “Chắc là không.”

Lâm Phạm: “...”

Tần Phong đã rất lâu không quay về rồi, cuối cùng vẫn là đặt đồ ăn ngoài. Phòng ở rất rộng, có điều có mùi hôi thối.

Lâm Phạm đặt túi xuống: “Thi thể của tiểu quỷ đó được hỏa táng rồi, nó có đi hay không?”

“Không biết.” Tần Phong mở điều hòa lên. Căn phòng nóng bức đã trở nên mát mẻ.

Lâm Pham nhíu mày, Tần Phong chỉ chỉ sofa: “Ngồi.”

“Tôi đi làm kiểu gì đây?”

“Tạm thời đừng đi nữa.” Tần Phong mở tủ lạnh ra, nhất thời bị mùi làm cho choáng váng. Lâm Phạm ở phòng khách cũng ngửi thấy, xoa xoa mũi: “Mùi gì thế?”

Mẹ nó, ở đây để hoa quả từ lúc nào vậy? Hỏng hết rồi.

Lấy hai chai nước ra, đóng cửa tủ lạnh lại, đưa cho Lâm Phạm một chai. Anh xắn tay áo lên, ngồi xuống đối diện. Đôi chân dài mở ra, lấy điện thoại tra tài liệu về tiểu quỷ.

Lâm Phạm đã đói từ sớm rồi, lại trải qua một loạt đánh cược sinh tử, giờ vừa đói vừa buồn ngủ.

Uống một ngụm nước, cúi đầu nhìn tay mình.

Căn phòng rộng rãi, nhưng lòng lại chật hẹp.

Cũng may đồ ăn bên ngoài rất nhanh đã được đưa tới. Tần Phong bỏ điện thoại xuống đi lấy đồ. Lâm Phạm nhìn thấy nội dung trong điện thoại anh. Trên Thiên Nhai Quỷ Thoại có đăng một bài viết liên quan đến tiểu quỷ. Tần Phong đã quay lại.

“Ăn cơm.”

Tần Phong cũng đói lắm rồi, không vào phòng ăn, mở hộp cơm ngay trên chiếc bàn trong phòng khách.

Anh đưa đũa cho Lâm Phạm: “Rửa tay chưa?”

Đũa của Lâm Phạm đã cắm vào trong cơm rồi, sắp đói đến phát điên, nghe vậy liền ngẩn ra, ngẩng đầu lên.

“Không có ý gì đâu, ăn đi.”

Ăn cơm xong đã là mười hai giờ rồi. Lâm Phạm dọn dẹp bát đũa. Tần Phong cầm điện thoại quay về phòng ngủ. Khi đi qua phòng dành cho khách, anh nói: “Buổi tối cô ở phòng này, có chuyện gì thì gọi tôi.”

“Ừm.”

Tần Phong đi vào phòng, đóng cửa lại.

Căn phòng vắng vẻ rất yên tĩnh. Lâm Phạm dọn dẹp sạch sẽ phòng khách xong, mở cửa phòng ngủ cho khách ra, tìm thấy công tắc đèn. Căn phòng rất sạch sẽ, ga giường và chăn đều là màu trắng, có một cảm giác như khách sạn.

Rèm cửa không kéo ra, cửa sổ sát đất phản chiếu bóng hình của cô. Cô đi tới kéo rèm.

Phải hỏi Tần Phong xem tắm ở đâu, không thể cứ như vậy mà ngủ được. Cô ghét mùi trên cơ thể.

Tay nắm rèm cửa, tầm mắt đối diện với tiểu quỷ bên ngoài cửa sổ. Nó nhe cái miệng đầy máu đỏ ra cười khặc khặc. Máu trong người Lâm Phạm thoáng chốc chảy ngược, toàn thân lạnh lẽo, hét lớn một tiếng rồi liền chạy ra ngoài.

Tiểu quỷ phá cửa sổ mà vào, móng vuốt sắc nhọn cào về phía Lâm Phạm.

“Tần Phong!” Lâm Phạm chật vật hơn bao giờ hết, chạy thẳng ra ngoài cửa.

Vai cô va phải một cơ thể rắn chắc. Tần Phong túm lấy cô, một tay khác cầm súng: “Xảy ra chuyện gì vậy?’

Tiểu quỷ nhảy vèo một cái ra khỏi cửa sổ. Ngón tay Lâm Phạm run rẩy muốn túm áo Tần Phong, ngược lại lại chạm vào da thịt ấm áp. Quay đầu thấy Tần Phong để trần nửa thân trên, cô liền vội vã đẩy anh ra xa. Cô mím môi, dời mắt đi.

“Nó chạy rồi.”

Tần Phong quay người về phòng ngủ chính, thắt dây lưng quần, cầm một chiếc áo phông lên mặc vào rồi mới đi ra, sắc mặt rất khó coi: “Thứ này đi theo cô làm gì?”

Quần của anh cởi được một nửa thì nghe thấy tiếng Lâm Phạm, anh liền kéo quần lên chạy ra ngoài. Rốt cuộc đây là cái gì chứ?

Lâm Phạm lắc đầu, cũng rất suy sụp.

Trước đây tuy Đổng Mạc rất đáng ghét, lúc nào cũng muốn lấy mạng Lâm Phạm, nhưng chung quy vẫn có phạm vi, còn có thể cho Lâm Phạm cơ hội để thở. Tiểu quỷ này thì xuất quỷ nhập thần, lúc xuất hiện liền muốn lấy mạng Lâm Phạm, khó lòng phòng bị.

Lâm Phạm vẫn còn sợ hãi, vuốt ngực. Hôm nay không nên đến hiện trường mà.

Tần Phong nhíu mày, dường như có chút bực bội. Anh quay về phòng ngủ chính, lấy ra một con dao găm trong ngăn kéo, đưa cho Lâm Phạm: “Cầm lấy phòng thân đi.”

Lâm Phạm rút dao ra nhìn một cái. Dao là dao tốt. Cô tra dao vào vỏ, nhét vào trong lòng, định đi về phía căn phòng khi nãy. Phần gáy bỗng nhiên bị Tần Phong xách lên, giọng anh trầm khàn mang theo vẻ mệt mỏi: “Ngủ phòng chính, xem thứ quái quỷ đó có dám tới nữa không.”

Lâm Phạm kinh ngạc đến nỗi cằm cũng muốn rớt xuống. Bọn họ là lần đầu ở chung một phòng. Trước đây ở thôn Vương Gia cũng từng ngủ chung một phòng rồi.

“Ngủ ở đâu…?.”

“Cô ngủ giường, tôi trải nệm dưới đất.”

Đóng cửa phòng ngủ lại, Tần Phong cũng không có tâm tư đi tắm nữa, lấy một tấm đệm từ trong tủ ra trải lên đất.

Lâm Phạm nhìn anh, hít sâu một hơi: “Tôi muốn... tắm.”

“Nhà vệ sinh ở bên đó.” Lâm Phong chỉ về nhà vệ sinh cách đó không xa, ngước lên nhìn: “Có điều tốt nhất cô đừng tắm, thứ quỷ quái đó không dễ chọc đâu.”

Lâm Phạm đảo mắt nhìn khắp nơi: “Anh ở đây mà nó còn đến sao?”

Tần Phong lấy một cái gối, nằm xuống đất, nhắm mắt lại: “Không biết được đâu. Đợi tiểu quỷ đó đi rồi thì cô làm gì cũng được.”

Nếu Lâm Phạm đang tắm dở mà tiểu quỷ xuất hiện thì anh có vào hay không? Cuối cùng vẫn là nam nữ khác biệt mà.

Lâm Phạm nhìn chiếc giường lớn rộng rãi, cứ luôn cảm thấy có chỗ nào quái quái, nhưng cô không nói ra được. Do dự mấy giây, cô liền đi tới nhà vệ sinh rửa mặt một cái. Lúc đi ra thì Tần Phong đã ngủ rồi.

Đệm quá ngắn, Tần Phong lại quá cao, chân đặt trên nền đất.

Lâm Phạm đi vòng qua anh, bò lên giường. Nghe lời Tần Phong, không tắm sẽ không chết người, nhưng con tiểu quỷ khó chơi đó sẽ giết người thật. Cô nhét con dao vào dưới gối đầu, tắt đèn, nằm xuống. Rèm cửa dày được kéo lại rất kín, căn phòng tối tăm không chút ánh sáng.

Lâm Phạm trở mình một cái. Có thể do giường quá rộng, cô không ngủ được, yên lặng nghĩ về chuyện ban ngày. Tiểu quỷ đó đã xảy ra chuyện gì? Tô Nhiễm đó đã xảy ra chuyện gì?

Lần thứ ba trở mình, trong căn phòng tối chợt vang lên một giọng nam trầm thấp khàn khàn.

“Trên giường có kim à? Trở mình cái gì?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio