Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

chương 43

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Trong vòng một tuần không cần đến công ty nữa, tôi xin nghỉ nửa tháng cho cô rồi.”

Lâm Phạm chớp chớp mắt, gật đầu: “Dạ em biết rồi.”

Hôm sau, Lâm Phạm thức dậy thì không thấy Tần Phong, chắc là anh đã đi làm rồi. Trên bàn trong phòng khách có để tiền, số tiền còn không phải ít. Ở trên cùng có dán giấy ghi chú với hai chữ rồng bay phượng múa: “Ăn cơm.”

Lâm Phạm vui vẻ, cầm tờ giấy gấp lại rồi nhét vào trong túi, đi rửa mặt rồi định ra ngoài mua đồ ăn. Khi cô quay đầu lại liền đụng phải một gương mặt trắng bệch, dọa cho Lâm Phạm thoáng chốc đã lui về phía sau hai bước, trợn tròn mắt: “Sao cô lại theo đến đây?”

Bên ngoài ánh mặt trời chói chang, người phụ nữ đứng dưới bóng râm: “Năng lượng của người bên cạnh cô rất lớn.”

Tần Phong sao? Phần lớn ma quỷ đều sợ Tần Phong, ngay cả tiểu hắc quỷ không biết từ đâu chạy ra kia cũng sợ anh. Lâm Phạm nhìn cô ta, nhìn quen rồi thì cũng không cảm thấy sợ nữa, hắng giọng nói: “Cô chết thế nào vậy?”

“Tôi không nhớ được nữa.” Cô ta nói: “Có điều tôi có một chuyện rất quan trọng. Hôm nay chồng chưa cưới của tôi sẽ về, tôi phải đi đón anh ấy.” Đôi mắt xinh đẹp của cô ta đầy u buồn nhìn Lâm Phạm: “Tôi không tìm được anh ấy nữa. Tôi đã đợi ở sân bay rất lâu, mãi vẫn không gặp anh ấy.”

“Hôm nay của cô là ngày mấy?” Lâm Phạm nghi ngờ cô ta đã nhớ nhầm ngày rồi.

“Ngày .”

“Giờ đã là ngày rồi.” Lâm Phạm nói: “Một tuần trước tôi đã từng nhìn thấy cô ở sân bay. Có phải cô nhớ nhầm thời gian không? Chồng chưa cưới của cô tên gì?”

“Hôm nay là ngày ư?”

Lâm Phạm gật đầu: “Đúng vậy. Anh ta ở sân bay thành phố B hay là ở sân bay Giang Thành?”

Cô ta trợn trừng mắt, sắc mặt lộ vẻ bi thảm, nhanh chóng lui về phía sau: “Không thể nào! Sao đã là ngày rồi?”

“Cô tên gì?” Lâm Phạm đút tay vào túi, có hơi đói rồi. Cô cử động cổ một chút: “Tôi có bạn là cảnh sát, có thể sẽ giúp cô tra được xem cô chết như thế nào.”

Cô ta ôm đầu, vẻ mặt đau khổ: “Sao đã là ngày rồi? Vậy anh ấy đã đi đâu?’

Lâm Phạm cũng nhìn cô ta. Làm sao Lâm Phạm biết được.

Sau một lúc lâu, cô ta mở miệng nói: “Anh ấy tên Hàn Húc.”

Lâm Phạm hỏi tiếp: “Cô tên gì?”

“Tôi tên Hùng Kiều.” Người phụ nữ buông tay ra, ánh mắt ngẩn ngơ, một lúc sau mới ngẩng đầu lên: “Cô à, cô có thể giúp tôi liên hệ với anh ấy không?”

“Số điện thoại của anh ta là bao nhiêu?” Lâm Phạm lấy điện thoại ra: “Tôi gọi giúp cô.”

“Tôi không nhớ ra nổi nữa rồi.”

Lâm Phạm nói: “Tôi giúp cô hỏi cảnh sát vậy.”

“Cảm ơn.”

Giọng điệu cô ta nói chuyện có vẻ rất hòa nhã, cũng không có dấu hiệu sắp biến thành lệ quỷ. Ấn tượng của Lâm Phạm đối với cô ta liền trở nên tốt hơn: “Giờ tôi phải ra ngoài rồi. Cô muốn ở đâu? Bên ngoài nắng gắt lắm, e là sẽ không tốt cho cô.”

“Tôi ở hành lang.”

Lâm Phạm lập tức thay đổi lộ trình đã sắp xếp, đeo cặp ra ngoài, ăn bữa sáng ở trước cửa tiểu khu rồi lên xe buýt đi tìm Tần Phong. Nửa tiếng sau, cô đã tới đại đội cảnh sát hình sự. Lâm Phạm đi vào thì liền đụng phải Tiểu Vương. Tiểu Vương thấy Lâm Phạm, liền nở nụ cười: “Ấy, bé con.”

Lâm Phạm quay đầu lại: “Anh có thấy anh Tần không?”

“Đội trưởng Tần ấy à? Anh ấy ra ngoài điều tra vụ án rồi.”

“Vậy tôi có thể đợi anh ấy trong phòng làm việc của anh ấy không?”

“Được chứ. Tôi dẫn cô qua đó.”

“Không cần không cần đâu.” Lâm Phạm vội vã phất phất tay: “Tôi biết đi thế nào mà.”

...

Hùng Kiều, người thành phố B, ba mươi mốt tuổi. Mẹ mất sớm, cha sống cùng con trai ở quê, cũng không qua lại gì nhiều với Hùng Kiều. Hai năm trước Hùng Kiều đến Giang Thành, mở một quán bar trên đường Trường Bình, việc làm ăn khá tốt. Cô ta là một bà chủ xinh đẹp nổi tiếng khu đó, đúng là vẻ ngoài đẹp thật, có điều tính cách lại cao ngạo lạnh lùng. Ở Giang Thành, cô ta không có bạn bè thân thiết. Theo lời nhân viên làm việc ở quán bar nói thì đời sống riêng tư của Hùng Kiều rất loạn.

“Thường xuyên có ông chủ giàu có đến tìm cô ấy, toàn lái xe sang thôi.” Nhân viên quán bar Tiểu Vĩ nói xong liền tặc lưỡi một cái: “Bà chủ của chúng tôi rất xinh đẹp, mấy người đàn ông có tiền đó tới tìm cô ấy cũng là chuyện bình thường. Tôi nghe nói, ban đầu bà chủ chúng tôi lập nghiệp bằng nghề đó đó. Kiếm được tiền rồi mới mở quán bar này.”

Tần Phong nhíu mày, nhưng rất nhanh đã giãn ra, hỏi: “Công việc đó đó?”

“Kinh doanh xác thịt ấy. Nghe nói có lui tới hết với mấy người sang trọng hoặc làm quan chức ở thành phố B đó.”

“Làm sao cậu biết?”

“Người trong quán đều nói vậy. Nếu không thì một người phụ nữ còn trẻ như vậy lấy đâu ra nhiều tiền thế? Cô ấy dựa vào cái gì mà kiếm được nhiều vậy?”

Có một số người đáng đời phải sống trong tầng thấp nhất của xã hội mà. Tần Phong quay bút: ‘Cô ấy có bạn trai không?”

“Hình như có một người, ở nước ngoài. Chúng tôi đều chưa từng gặp, thỉnh thoảng có nghe bà chủ nói một hai câu thôi.”

“Tên gì?”

“Không biết.”

“Mọi người phát hiện Hùng Kiều biến mất từ khi nào?”

“Chắc là ngày đó. Có điều cô ấy thường mất tích đến mấy ngày liền nên chúng tôi cũng không để ý. Đến hôm nay cảnh sát các anh tới hỏi tôi mới biết cô ấy chết rồi. Quán bar này làm sao đây? Còn mở nữa không?”

“Lần cuối cô ta rời khỏi quán bar là lúc nào?”

“Tối ngày .”

“Có camera không?”

“Có.”

Thời gian trùng khớp với video trích xuất từ camera ở tiểu khu. Vì là quán bar kinh doanh ban đêm nên trên thực tế thời gian cô ta rời khỏi quán đã là sáng sớm ngày rồi. Hai giờ sáng, cô ta lái xe rời khỏi quán bar về nhà. Ba giờ thì tới tiêu khu, camera đã ghi lại được cô ta vào phòng. Thời gian tử vong của cô ta là sáng sớm ngày . Có lẽ hung thủ đã mai phục trong tiểu khu từ trước, đợi khi cô ta vào cửa rồi mới thực hiện hành vi bạo lực.

Hai điều kiện, một là biết rõ hành trình của Hùng Kiều, không nhất định phải là người quen của Hùng Kiều, nhưng chắc chắn hung thủ có quen biết Hùng Kiều. Hai là, có thể vào vườn hoa Thụy Lệ. Vườn hoa Thụy Lệ muốn vào là phải quẹt thẻ mới vào được, người ngoài không thể vào.

“Những người bình thường Hùng Kiều tiếp xúc có những ai? Có nhớ ra được không?”

“Có thể nhớ ra được mấy người.”

Khi đi từ quán bar ra thì đã là mười một rưỡi rồi. Tần Phong sắp xếp những người có khả năng thuộc diện tình nghi rồi nói: “Đi điều tra xem từ tối ngày tới sáng sớm ngày những người này đã làm gì, có điều kiện có thể vào được vườn hoa Thụy Lệ không.”

“Vâng.” Tiểu Vương nhận lấy danh sách, đi được nửa đường thì quay đầu lại: “Đội trưởng Tần, Tiểu Lâm đợi anh ở phòng làm việc đó.”

“Lâm Phạm sao?”

“Ừ, chắc là tìm anh có việc.”

“Tôi biết rồi.” Tần Phong vốn muốn đến tiểu khu điều tra thêm, nghe vậy liền nói với Tiểu Vương: “Còn có ai giờ đang rảnh không?”

“Tôn Uy với Lưu Quyên.”

“Kêu bọn họ đi điều tra bảo vệ ở hoa viên Thụy Lệ đi.”

“Vâng.”

Tần Phong lên xe, xoay vô lăng, lái về phía cục cảnh sát thành phố. Anh đưa văn kiện cho đồng nghiệp phụ trách tài liệu, đẩy cửa phòng làm việc ra. Lâm Phạm quay lưng về phía cửa, bò lên bàn vẽ vòng tròn.

“Lâm Phạm?”

Lâm Phạm vội vã bỏ bút xuống quay đầu, thấy là Tần Phong thì liền nhét đống vòng tròn vừa vẽ vào cặp: “Em hỏi rõ được thân phận của người phụ nữ kia rồi.”

“Tên gì? Chết thế nào?”

“Hùng Kiều, hình như cô ấy không quá để tâm đến cái chết của mình.” Lâm Phạm nói: “Có vẻ cô ấy đang đợi ai đó, cho nên mới không đi đầu thai.”

Bước chân Tần Phong dừng lại, ngước mắt nhìn: “Hùng Kiều sao?”

Lâm Phạm gật đầu: “Đúng là cái tên này.”

Tần Phong cười ra tiếng, nhướng mày: “Vụ án tôi đang tra chính là về Hùng Kiều đó. Ăn trưa chưa? Ra ngoài ăn cơm trước đã.”

Lâm Phạm mở to mắt: “Cuộc điện thoại hôm qua đó sao?”

Tần Phong gật đầu.

“Vậy thời gian tử vong không phải là bốn năm ngày, cô ấy chết vào ngày .”

“Tôi biết.” Tần Phong xách cổ áo Lâm Phạm lên: “Đi, ra ngoài ăn cơm, trong lúc ăn sẽ nói với cô.”

Lâm Phạm bị đụng đến vết thương, lập tức hít ngược một hơi khí lạnh. Tần Phong vội vã buông Lâm Phạm ra, lúc này mới nhớ ra chuyện cô bị thương: “Không sao chứ?”

Lâm Phạm lắc đầu. Tần Phong cởi một cúc áo ra: “Có phải là cô nên đi khám lại rồi không?”

“Mai rồi đi.”

“Đừng kéo dài. Vết thương đóng vảy chưa?”

“Đóng vảy rồi.” Lâm Phạm xách cặp. Tần Phong nói: “Để cặp ở phòng làm việc, ăn cơm xong rồi quay lại lấy.”

“Vậy cũng được.”

Lâm Phạm lấy điện thoại và ví tiền ra, nhét vào trong túi áo. Tần Phong ở phía trước, nhíu mày, sa sầm nét mặt. Lâm Phạm đi theo anh: “Cô ấy chết như thế nào vậy?”

“Bị vật nặng đập vỡ xương sọ.”

“... Thủ đoạn tàn nhẫn thật!” Lâm Phạm cảm thán.

“Muốn ăn gì?”

“Gì cũng được.”

Tần Phong liền tìm một quán ăn bán đồ ăn bổ dưỡng, chọn món rồi rót hai cốc nước, đưa cho Lâm Phạm một cốc: “Cô ta muốn đợi ai?”

“Chồng chưa cưới của cô ấy, tên Hàn Húc.” Lâm Phạm nói: “Cô ấy nói là ngày chồng chưa cưới của cô ấy đến sân bay, cho nên cô ấy mới luôn quanh quẩn ở sân bay. Đại khái là cô ấy nhớ lẫn lộn thời gian rồi.”

“Chữ nào? Có ảnh không? Số chứng minh nhân dân? Số điện thoại? Bất kể thứ nào cũng được.”

() Tiếng Trung có nhiều chữ đồng âm nên khi hỏi tên phải hỏi là âm đó nhưng viết ra là chữ nào.

“Em chỉ biết tên thôi, Húc là cửu với nhật ấy.”

() Chữ húc旭trong tên Hàn Húc gồm chữ cửu 九ở bên trái và chữ nhật日 ở bên phải ghép lại.

Tần Phong bị cách chiết tự của cô làm cho bật cười, uống một ngụm nước: “Bay từ đâu tới? Lịch bay đại khái cô có biết không?”

“Không biết.”

“Vậy bỏ đi, ăn cơm.”

Ăn được một nửa thì có điện thoại từ cục gọi tới. Người nhà của Hùng Kiều đã tới.

“Biết rồi, về ngay đây.”

“Sao vậy?” Lâm Phạm vội vã nuốt cơm xuống: “Có công việc sao?”

“Ừ, người nhà của Hùng Kiều tới rồi.”

Lâm Phạm vội vàng uống hết canh: “Em đi theo anh qua đó xem có được không?”

“Được.”

Hai người ăn cơm xong liền về cục. Người tới là em trai của Hùng Kiều, vẻ ngoài chẳng hề giống Hùng Kiều chút nào, vừa béo vừa lùn. Thấy Tần Phong, anh ta liền đưa thuốc ra mời, trên mặt không có bao nhiêu bi thương.

“Tôi là Hùng Chí Vĩ, em trai Hùng Kiều. Chị ta chết thế nào vậy? Tiền của chị ta vẫn còn đúng không?”

Dứt lời liền châm một điếu thuốc trước mặt mọi người, nhả khói.

“Đổi chỗ khác nói chuyện đi.”

Tần Phong dẫn anh ta vào phòng thẩm vấn, ra hiệu bảo: “Ngồi đi.”

Lâm Phạm không vào, cô được pháp y Lưu dẫn tới căn phòng sát vách.

“Tình cảm giữa anh với Hùng Kiều thế nào?”

“Cùng một mẹ sinh, chỉ vậy thôi. Có phải chị ta đã mở một quán bar không? Ở đâu? Đã bán chưa?”

“Anh có biết Hùng Kiều có thù với ai không?”

“Tôi không biết.”

“Hùng Kiều có một người chồng chưa cưới, anh biết không?”

“Không phải là chết rồi sao? Giờ chị ta lấy đâu ra chồng chưa cưới nữa? Chỉ là vớ vẩn ở bên ngoài thôi, cũng không ngại mất mặt.” Hùng Chí Vĩ nói: “Đến lúc nào thì tôi có thể đem thi thể chị ta đi hỏa táng?”

“Chết rồi sao? Tên gì?” Tần Phong đổi tư thế ngồi, nhìn anh ta, ánh mắt vẫn không thay đổi.

Lâm Phạm lại cảm thấy khí thế cả người anh đã đổi khác, có chút lạnh và sự sắc bén không nói nên lời.

“Tên là Hàn gì đó.” Hùng Chí Vĩ nói: “Tai nạn xe chết rồi, chắc là ba năm trước, cũng là chết vào mùa này.”

Tần Phong nhíu mày: “Tình hình gia đình anh ta, anh có biết không?”

“Tôi chỉ biết là người thành phố B thôi, ở nước ngoài mấy năm rồi, cũng xem như là sinh viên xuất sắc đấy. Về nước, vừa xuống máy bay thì xảy ra tai nạn giao thông nên chết rồi. Hùng Kiều phát điên suốt một thời gian dài.”

“Cô ta không có người khác nữa sao?”

“Chắc là không có. Tôi có thể đến nhà Hùng Kiều xem xem không? Ba tôi muốn tôi đem hết đồ của chị ta về.”

“Không được, giờ vụ án còn chưa kết thúc.”

Hùng Chí Vĩ có chút tức giận, nhưng đại khái là trong lòng sợ cảnh sát nên dám giận chứ không dám nói: “Vậy bên quán bar đó tôi có thể đi xử lý không? Lúc nào các anh mới phá được án?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio