Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

chương 91

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có báo cáo kiểm nghiệm xác, hài cốt ở đây gần như chết cùng năm, dựa vào quần áo của người chết, đoán thời gian chết vào mười bảy đến mười tám năm. Lâm Phạm được loại bỏ trực tiếp, lúc đó cô là trẻ sơ sinh, không có khả năng giết người.

Nhưng bây giờ nhà Lâm Phạm chỉ còn lại một mình Lâm Phạm, người biết chuyện năm đó chết gần hết, còn có một nhân vật liên quan chính là Âu Dương Ngọc. Âu Dương Ngọc thì biến mất không có tung tích, không ai tìm được.

Lưu Tung hỏi nhà gần đó, bà nội Mạnh Cửu của Lâm Phạm giấu chuyện này rất kín. Lúc Lâm Phạm ra đời hình như là thai chết lưu, mẹ Lâm Phạm vì cứu Lâm Phạm mà rất nhanh đã chết. Không ai có thể nói rõ nguyên nhân cái chết, nhưng mà cho tới bây giờ cũng không có ai biết mộ của bà ấy được chôn ở đâu. Lúc Lâm Phạm xấp xỉ một tuổi quay về thôn, Mạnh Cửu tìm thợ xây lại nhà.

Lúc xây nhà cách bây giờ đã mười bảy năm, nếu như hài cốt được chôn vào lúc đó thì đã rõ ràng.

Lâm Phạm và Tần Phong vốn định ngày thứ hai sẽ đi, Lưu Tung ngăn cản bọn họ, phối hợp phá án. Nhiều hài cốt kỳ lạ xuất hiện dưới nhà Lâm Phạm như vậy, cô khó thoát khỏi liên quan.

Tra xét bốn năm ngày, chỉ tra ra thôn bên cạnh có người từng bán thi thể vào mười tám năm trước, hình như người mua là Âu Dương Ngọc, mũi dùi lại chỉ về phía Âu Dương Ngọc, nhưng quả thực không tìm ra anh ta.

Không tra được gì nữa, Lâm Phạm an táng ông nội và bà nội, đi theo Tần Phong về Giang Thành.

Tần Phong và Lâm Phạm đi một chiếc xe, Lâm Phạm nhìn Tần Phong một lát: “Lưu Tung đó có thù oán với anh à?”

“Ân oán cá nhân.” Tần Phong không để ý tới những chuyện vụn vặt cho lắm: “Bọn anh từng cộng tác, sau đó vì làm việc sơ suất nên anh ta bị điều đến phân cục, vụ án có sơ suất đó là anh yêu cầu lật án điều tra lại, chuyện liên quan tới mạng người không thể qua quýt.”

Tính cách của Tần Phong không tranh danh đoạt lợi, nói như vậy trái lại thuyết phục, Lâm Phạm gật đầu: “Anh ta cảm thấy anh cố ý đuổi anh ta cố ý khiêu khích anh ta?”

“Có lẽ vậy.”

Quan hệ giữa người và người, là chuyện rất kỳ diệu.

Tần Phong chuyển đề tài: “Ngày kia em khai giảng.”

Lâm Phạm kinh ngạc: “Nhanh vậy?”

Tần Phong nhìn cô: “Sợ à?”

Lâm Phạm mất điện thoại, mấy ngày nay cũng không chú ý tới ngày tháng: “Thời gian trôi quá nhanh, đáng sợ.”

Dứt lời, Tần Phong nhận được điện thoại của mẹ, anh nghe máy: “Mẹ.”

“Về chưa? Buổi tối đến ăn cơm.”

“Bọn con về thay đồ rồi đến đó.”

“Gần đây Phạm Phạm như thế nào?”

“Rất khỏe.” Tần Phong lại nhìn Lâm Phạm, nói: “Đều rất khỏe.”

“Vậy chúng ta chờ con.”

Cúp điện thoại, Tần Phong nói: “Buổi tối đến chỗ mẹ anh ăn cơm.”

Lâm Phạm nghiêng đầu nhìn Tần Phong: “Bây giờ đến à? Quần áo của em có nhếch nhác không?”

Tần Phong bật cười: “Về nhà thay quần áo.”

Cuối tháng tám, thời tiết vẫn nóng nực, bọn họ về đến nhà đã ngửi thấy mùi hôi. Lâm Phạm bóp lỗ mũi dọn dẹp thùng rác, mở cửa sổ ra để bay mùi, Tần Phong đến phòng tắm rửa.

Mấy ngày nay cô nhếch nhác như ăn mày, vội vàng về phòng lấy quần áo ngủ đi tắm, cô tắm rất lâu mới ra ngoài, nước nóng làm cô choáng váng đầu óc. Hoảng hốt bước ra ngoài, Tần Phong đã cạo sạch râu mặc áo phông đen và quần jean trắng, Lâm Phạm càng choáng váng.

Thật đẹp trai, cô nhìn nhiều thêm hai lần, đầu đụng trúng cửa.

Tần Phong: “...”

Anh bước nhanh tới muốn kéo Lâm Phạm, cô lao vào phòng đóng cửa lại, một tiếng đụng vang lên. Tần Phong nhướng mày: “Lại đụng vào cái gì?”

Lâm Phạm ngốc nghếch ngã nhào lên giường, che gương mặt đỏ bừng, quá xấu hổ. Vừa nãy vì nhìn Tần Phong nên đụng vào cửa, lúng túng chết được.

Thay quần áo xong đi ra ngoài, Tần Phong đang gọi điện thoại, Lâm Phạm mở tủ lạnh ra tìm được một chai nước mở nắp uống một hớp, Tần Phong cúp điện thoại nhìn sang. “Sao tóc vẫn ướt vậy?”

Lâm Phạm uống nước xong, chuyển ánh mắt. “Nhà anh có máy sấy tóc không?”

Tần Phong cũng lấy một chai nước, uống một hớp, ngơ ngẩn.

Anh ở một mình, tóc thì ngắn, lau cái là khô. Lâm Phạm tóc dài, còn dày, anh xoa tóc cho cô: “Lát ra ngoài mua.”

Lâm Phạm cười lên, lộ ra hàm răng, nhìn rất đẹp. Tần Phong đặt tay lên tủ lạnh phía sau Lâm Phạm, nhìn chằm chằm Lâm Phạm một lúc, cúi đầu. Lâm Phạm vẫn cầm chai, lông mi khẽ run: “Tần Phong.”

Tần Phong hôn trán cô, Lâm Phạm nuốt nước miếng, nhẹ nhàng gọi: “Tần Phong.”

Tần Phong chạm lỗ mũi của cô, trong mắt chứa ý cười, giọng khàn khàn: “Em còn gọi như vậy nữa, hôm nay chúng ta sẽ không ra ngoài được.”

Gương mặt Lâm Phạm đỏ ửng, dán lưng vào tủ lạnh, cô nhìn Tần Phong gần trong gang tấc. Trên người anh có mùi nước cạo râu, rất nhạt, ánh mắt của Lâm Phạm nhìn từ sống mũi cao đến đôi môi xuống cằm cuối cùng nhìn lên yết hầu của anh.

Tần Phong cúi xuống, chạm vào đôi môi mềm mại của cô: “Nhắm mắt.”

Lâm Phạm nhanh chóng nhắm mắt, Tần Phong cạy môi của cô, hôn một cái. Hai người hôn thiếu chút bốc cháy, miệng lưỡi chạm vào nhau, nóng bỏng nồng nhiệt, Lâm Phạm ôm chặt anh. Đầu óc trống rỗng, hình như chân đụng phải thứ gì, Lâm Phạm theo bản năng đẩy ra. Tần Phong dừng lại, buông Lâm Phạm, bóp mặt cô, tròng mắt đen nóng rực: “Bây giờ làm hay không làm?”

Lâm Phạm thở hổn hển, hiểu câu này thì mới biết vừa mới đụng phải cái gì, đầu óc nổ tung.

“Hả?” Ngón tay của Tần Phong lướt qua mặt cô: “Có muốn không?”

Lâm Phạm sắp bốc cháy, thẹn thùng không thôi: “Anh—— mấy giờ rồi?”

Tần Phong nâng cổ tay lên xem giờ: “Bốn giờ rưỡi.”

Lâm Phạm cắn môi, thử hỏi dò: “Nếu không thì anh nhịn đi?”

Tần Phong cười thấp, ôm lấy Lâm Phạm, chôn mặt lên cổ cô, cẩn thận hôn, dụ dỗ cô: “Khó chịu.”

Lâm Phạm cau mày: “Hả?”

Tần Phong hôn cổ cô, ngón tay luồn qua mái tóc mềm mại, vuốt ve da thịt Lâm Phạm: “Muốn không?”

Lâm Phạm hơi ngứa ngáy trong lòng, nhưng mà tuyệt đối không thể mở miệng đồng ý chuyện này, bọn họ phải ra ngoài. Hơn nữa Lâm Phạm thấy hơi sợ chuyện này, lần trước quá kích thích, cô cũng không dám muốn.

“Không muốn.”

Tần Phong buông Lâm Phạm ra, nhìn cô: “Vậy không làm.”

Gương mặt của Lâm Phạm nóng bừng, không dám nhìn xuống: “Vậy anh——sẽ khó chịu? Rất khó chịu sao?”

Tần Phong đột nhiên ôm lấy Lâm Phạm, để cô ngồi lên bàn, cầm tay Lâm Phạm: “Có muốn sờ thử không?”

Lâm Phạm nhăn mặt, nhanh chóng lắc đầu. “Không vệ sinh.”

Sự yên lặng ngắn ngủi, Tần Phong ôm lấy Lâm Phạm sải bước đi về phòng ngủ, rốt cuộc anh có chỗ nào không vệ sinh? Lâm Phạm hoảng sợ ôm lấy cổ Tần Phong: “Anh mau thả em xuống, phải ra ngoài, Tần Phong! Á!”

Tần Phong đè cô xuống giường: “Lặp lại lần nữa.”

Lâm Phạm chớp mắt, không biết anh đùa hay thật sự tức giận, đưa tay ôm lấy eo anh: “Không nói.”

Tần Phong lại nhìn giờ, đè cô hôn một lúc mới buông ra: “Không được chê anh, cái gì cũng không được chê.”

Tần Phong đứng dậy sửa sang lại quần áo, Lâm Phạm le lưỡi, cái tính này của anh.

Lúc ra ngoài, Tần Phong để cô về phòng đổi lại quần áo có cổ. Làn da của Lâm Phạm quá non nớt, vừa mới hôn mấy cái mà bây giờ đỏ một hàng, giờ đến nhà bố mẹ thể nào chẳng bị mắng chết.

Lâm Phạm đổi sang váy cổ cao, mặc thêm áo khoác, lộ ra một đoạn chân, cô không được tự nhiên mà đi ra: “Có phải rất kỳ không? Em chỉ có mỗi bộ có cổ này.”

“Lạnh không?”

Váy không ngắn, lạnh thì không lạnh, nhưng mà cô ít khi mặc váy nên không được tự nhiên.

“Không lạnh.”

“Vậy thật tốt.” Tần Phong nói xong, bổ sung một câu: “Đẹp lắm.” Đưa tay ra: “Đi thôi.”

Lâm Phạm quá tự ti, cần phải khen nhiều, sau này có lợi cho cô.

Lâm Phạm đặt tay vào lòng bàn tay anh: “Vậy đi thôi.”

Hai người ra ngoài đi tới bãi đậu xe, điện thoại của Tần Phong lại reo, anh liếc nhìn điện thoại mà không nghe, cất điện thoại về. Mở cửa xe để Lâm Phạm đi lên, mới đi vòng qua bên kia.

Ngồi lên xe, điện thoại lại vang, Lâm Phạm tò mò: “Ai gọi thế?”

“Tô Vi.”

Lâm Phạm bối rối mấy giây, nghe giống tên con gái: “Là ai?”

Tần Phong lái xe đi: “Bạn gái cũ.”

Lâm Phạm bừng tỉnh: “Ngự tỷ đó á?”

Tần Phong giẫm thắng xe, quay đầu nhìn Lâm Phạm: “Rốt cuộc em có biết ngự tỷ là gì không?”

Lâm Phạm chỉ điện thoại: “Người này.”

Ngự tỷ theo ý của Tần Phong và Lâm Phạm có khác biệt quá lớn, thẩm mỹ không cùng đẳng cấp. Tần Phong tắt máy, lái xe ra khỏi bãi đậu xe: “Chia tay mấy năm rồi.”

“Chị ấy có chuyện sao?”

“Không có.” Tần Phong nói.

Lâm Phạm chỉ Tần Phong, mặt đầy vẻ em biết anh là Tần Phong như thế: “Vậy hai người có chuyện?”

“Anh đã có em rồi, có chuyện gì?”

Lâm Phạm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tạm thời không muốn nói chuyện với anh.

Đến bãi đậu xe dưới chỗ ở của bố mẹ, Tần Phong dừng hẳn xe cởi dây an toàn ra, nhìn Lâm Phạm: “Em giận à?”

Lâm Phạm xuống xe, Tần Phong cũng xuống xe theo, đi nhanh đến bên cô. Kéo tay Lâm Phạm: “Đều qua rồi.”

Quả nhiên, mỗi người đều có chướng ngại về người yêu cũ.

Lâm Phạm quay đầu nhìn anh: “Chị ấy gọi điện làm gì?”

“Chồng của cô ấy phạm chút chuyện, cô ấy hỏi anh có thể giúp đỡ không. Anh là cảnh sát, anh đề nghị cô ấy làm theo trình tự pháp luật đi.” Tần Phong nắm vai Lâm Phạm, nhéo mặt cô: “Nhấn nút thang máy.”

Lâm Phạm ấn thang máy, cầm tay anh, hừ một tiếng: “Hứ.”

Tần Phong nhéo mặt cô: “Hứ cái gì mà hứ?”

Lâm Phạm còn muốn nói gì với anh, thang máy ở tầng một mở ra, một người bước vào: “Tần Phong?”

Tần Phong ngẩng đầu nhìn thấy bố mẹ, đứng thẳng, Lâm Phạm lập tức ra khỏi lòng anh, đứng ở một bên: “Chú dì.”

Họ vào thang máy, mẹ Tần mỉm cười nhìn Lâm Phạm, gương mặt đầy yêu thương: “Sao gầy vậy? Mới mấy ngày thôi mà?” Ngay sau đó lườm Tần Phong một cái: “Có phải con không chăm sóc con bé không?”

Tần Phong vừa bị Lâm Phạm bỏ rơi, lại bị mẹ giận, đưa tay xách túi trong tay mẹ, mặt ngó sang bên kia.

Mẹ Tần kéo tay Lâm Phạm: “Tay lạnh vậy, có lạnh không? Cháu mặc ít quá.”

Tần Phong lau mồ hôi trên đầu, hơn ba mươi độ đó mẹ ơi.

Sau khi vào cửa Lâm Phạm đã bị mẹ kéo đi, bà ấy lại mua váy mới, nhất định muốn Lâm Phạm mặc thử. Tần Phong ngồi ở phòng khách, lấy điện thoại ra thì thấy một tin nhắn: “Em ly hôn rồi, chúng ta có thể bắt đầu lại không?”

Tần Phong suy nghĩ một chút, trả lời: “Tôi và Lâm Phạm sắp kết hôn, chuyện đã qua rồi, chúc em sớm ngày tìm được hạnh phúc.”

Gửi tin đi, Tần Phong chuyển số điện thoại của cô ta vào danh sách đen. Không chừng lát nữa cô nhóc đó nổi hứng kiểm tra, xem ra bực bội không lên tiếng, rất giận đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio