Editor: Zombie cưỡi Lợn
【: am 】
Gần đây cậu rất nôn nóng, hơn nữa thời gian càng đến gần, thì nôn nóng của cậu càng đạt tới đỉnh điểm.
Sự tình bùng nổ vào sáng sớm ngày hôm đó.
Không phải là cậu không ý thức được cảm xúc nôn nóng của mình—— đặc biệt là khi nhìn thấy người yêu ở nhà đang nhàn nhã tản bộ, mắt kính hơi trễ xuống ở chóp mũi mà anh cũng lười nâng lên —— càng giận đến không có chỗ phát tiết.
Đối phương hờ hững tiến một bước, cậu liền triệt để bày ra bộ dạng nôn nóng ngu xuẩn của mình.
“Anh chắc chắn?” Thẳng thắn vòng tới trước mặt đối phương, ngăn anh đang định đi rót cà phê, đây là lần thứ N mà Bạch Thịnh hỏi: “Hay là anh nghe nhầm, hay là hiểu sai…”
Đối phương nhướng mày, nhẹ nhàng dời mắt từ mắt kính lên mà nhìn cậu, sau đó cười một nụ cười yếu ớt không rõ nghĩa mà tiến về phía trước hai bước, đi đến khoảng cách gần như muốn hôn cậu, vươn tay vờn quanh eo cậu —— sau đó ấn khởi động máy pha cà phê phía sau.
Cậu cảm thấy trán mình phọt ra một cọng gân xanh rồi.
Lúc này Lăng Thần Nam mới lười biếng nói: “Em đã hỏi cái này suốt mấy tháng rồi? Vé cũng đã đặt mà em cứ hỏi chắc hay không chắc là sao? Có câu nói này rất hay, vợ xấu…”
Đúng thế, đây chính là khởi nguồn khiến cậu nôn nóng, bởi vì bác sĩ kêu cậu về nhà gặp ba mẹ anh.
“Anh dám nói!” Cậu lớn tiếng ngắt lời đối phương: “Anh dám nói hết câu này!”
Đối phương lập tức làm động tác kéo dây kéo khoá miệng, sau đó dùng ngón tay đẩy mắt kính một chút —— động tác này rơi vào tay bác sĩ không hiểu sao lại trở nên phiến tình khó mà giải thích được, vì vậy cậu thất thần nửa giây.
Suy nghĩ một chút, cậu lại hỏi: “Mẹ anh lúc đó nói thế nào, ba anh có thể chấp nhận việc anh dẫn một tên đàn ông về nhà không? Tuy nói là một chuyện, nhưng nhìn thấy lại là chuyện khác, lúc đó giọng điệu họ có…”
Đối phương không lập tức đáp lại, mà tiện tay đặt cốc sang một bên, không biết móc từ đâu ra cái điện thoại di động, nhấn nhấn mấy cái, sau đó nói vào micro: “Mẹ tôi nói, có đối tượng yêu đương ổn định thì nhanh chóng dẫn về thăm nhà, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, chả mất miếng thịt nào đâu, mày mà không về thì mẹ với ba mày tới tìm mày.”
Anh dứt lời liền buông lỏng ngón tay, nửa giây sau, điện thoại di động của cậu vang lên một tiếng báo, cậu móc ra nhìn, là một tin nhắn thoại.
Lăng Thần Nam giải thích: “Sau này em lại xoắn xuýt tự hỏi mẹ tôi đã nói gì thì cứ bật cái tin nhắn thoại này mà nghe.”
Thấy cậu sầm mặt, người yêu cậu nhìn thì như tốt bụng nhưng lại kỳ thực rất xấu xa mà vuốt nhẹ ngón cái lên màn hình, đoạn ghi âm ban nãy lại phát lên: “Mẹ tôi nói, có đối tượng yêu đương ổn định thì…”
“Được rồi!” Tắt màn hình điện thoại, Bạch Thịnh bốc hỏa đầy đầu rời đi.
【: am 】
Thật đáng giận, cái quỷ gì mà bác sĩ tâm lý, không thèm để tâm đến lo lắng của người khác gì hết, càng nghĩ càng giận, hỏi anh “Ba mẹ anh thích kiểu người thế nào”, anh lại nói: “Em cứ là chính mình là được.” Hoàn toàn không có lời khuyên nào mang tính xây dựng cả. Sau đó hỏi lại, đối phương nếu không ngắt lời thì chính là làm bộ như không nghe thấy, thật khó ưa!
Nhất định là thấy bộ dáng mình bị đùa bỡn tới xoắn xuýt rất thú vị, nên trả thù mình!
Cậu cảm thấy rất khó hiểu, làm sao có cha mẹ nào lại bình tĩnh chấp nhận chuyện con trai độc nhất là đồng tính chứ? Nhất định là hoàn cảnh gia đình của bác sĩ quá mức đơn giản, căn bản không biết sự đáng sợ của ‘lời ra tiếng vào’. Cũng có thể là anh biết rõ nội tình nhưng lại cố ý nói như vậy để trấn an cậu, làm không tốt, mới vừa xuống máy bay anh sẽ bị ba đánh gãy chân nhốt ở nhà, sau đó uy hiếp dụ dỗ mà kết hôn với phụ nữ, lúc đó để xem anh có còn bày ra cái mặt nhẹ như mây gió bây giờ không.
Đến lúc đó để xem anh có còn dám dùng cái câu ‘em là gay kín mà còn kỳ thị đồng tính’ để chế nhạo mình nữa không.
Vị bác sĩ nào đó không hề hay biết tâm lý kịch liệt của người yêu, vẫn đang ung dung đổ một đống sữa bò vào cà phê rồi khuấy lên, ngẩng đầu nhìn cậu một cái, sau đó hiểu lầm vẻ mặt dữ tợn của cậu, nói: “Cũng đâu phải là cho em uống, đừng bày cái mặt đó ra như thế chứ.”
Em mới không phải là vì sợ sữa bò! Nhưng nói cũng chẳng làm rõ được tình hình! Tay cầm bút chì vẽ sơ đồ phác thảo của Bạch Thịnh không cẩn thận chọt lủng giấy.
【: am 】
Cái loại chuyện như về nhà ra mắt ba mẹ, càng nghĩ càng đáng sợ.
Cào tâm cào phổi một hồi lâu, bản thảo trước mặt đã rối tung cả rồi, rốt cuộc cậu chịu không nổi mà ngẩng đầu nhìn cái người nào đó đang ngồi ở phía bên kia xem máy tính, hắng giọng hai cái, nói: “Chúng ta thảo luận đàng hoàng một chút đi…”
Không ngờ vừa nghe thấy mấy chữ này, đối phương chợt cười to. Cậu không vui mà xụ mặt xuống: “Anh cười cái gì.”
Đối phương lập tức mím môi, nói: “Không có, em nói, thảo luận, đàng hoàng.”
Bộ dáng cợt nhả của anh rất là đáng ghét, Bạch Thịnh nói: “Anh như vậy thì em không nói.”
“Ầy.” Lăng Thần Nam khép nắp máy tính lại, cười một nụ cười lười biếng, xoa dịu nói: “Đừng giận mà, em nói đi.”
Cậu nghiến răng, hỏi: “Ba mẹ anh có thái độ gì với việc anh come out? Là bất lực, hay là mặc kệ, hay là… trong lòng vẫn còn ôm hi vọng một ngày nào đó anh có thể thẳng trở lại? Có từng sắp xếp mấy buổi xem mắt cho anh không? Chắc chắn là có đi, không thể không được…”
Lăng Thần Nam nhíu mày, hỏi ngược lại: “Không thể thấu tình đạt lý sau đó giao lưu trong hòa bình rồi đạt được nhận thức chung à.”
Cậu quyết đoán lắc đầu phủ nhận: “Không thể.”
Dù sao thì… lúc “Bạch Thịnh” come out, cho dù cậu đã sớm chuẩn bị tâm lý, hoặc là nói căn bản không ôm hi vọng, thì vẫn bị thái độ kịch liệt của người nhà làm cho khiếp sợ. Trước đây, cậu vẫn còn tinh lực ngụy trang làm một “Bạch Thịnh” tốt, sau đó trốn bên dưới túi da này mà giải toả áp lực của mình, nhưng chỉ có chuyện này là cậu muốn dùng thân phận Bạch Thịnh để đối mặt.
Nếu dùng cái nhân cách kính cẩn trong mọi chuyện, một chút khuyết điểm cũng không có kia thì mọi việc sẽ không còn ý nghĩa nữa.
Mà kết quả cậu từng come out ngày xưa là trực quan nhất, rất tàn nhẫn.
Bác sĩ nói đây chỉ là cảm giác tội lỗi do tự phát và bị gia đình áp đặt, nên trong tiềm thức cậu mới phản cảm và mâu thuẫn việc công khai đồng tính như vậy, điều đó khiến cậu khó mà có một mối quan hệ lành mạnh, cậu nghĩ e rằng bác sĩ nói đúng.
Tóm lại, cái chuyện gặp gia trưởng làm cậu cảm thấy cực kỳ bất an.
Liếc mắt nhìn bác sĩ đang ở cách đó không xa xem máy tính, cậu cố gắng hết sức dùng một giọng điệu hời hợt mà hỏi: “Hay là… lần này anh về một mình trước đi, lần sau em sẽ về chung với anh… Vé máy bay, dù không trả lại được thì cũng có thể đổi ngày khác, lần sau lại…”
Không ngờ anh bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt lạnh như băng cắt ngang lời cậu.
Làm gì mà trừng em hung dữ như vậy… cậu có chút sững sờ, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì anh đã ném qua hai chữ khô khốc: “Không được.”
“Cái gì…” Bạch Thịnh lẩm bẩm.
Lăng Thần Nam nói như chém đinh chặt sắt mà lặp lại một lần nữa: “Tôi nói không được!”
Cậu cũng ngồi thẳng lưng, ngữ khí bất thiện hỏi ngược lại: “Dựa vào cái gì?”
Lăng Thần Nam tăng cao âm lượng: “Dựa vào cái gì? Chẳng phải chúng ta đã thảo luận chuyện này rồi sao? Em cũng đã sớm đồng ý, tôi cũng đã nhiều lần hỏi em để xác nhận, bây giờ lại đổi ý? Vé máy bay không nói, nhưng đã hẹn trước với người trong nhà, em bỗng nhiên quăng ra một câu không đi là không đi à, tùy hứng cũng phải có mức độ chứ.”
Cậu không nghĩ mình chỉ thuận miệng nói một câu lại bị chỉ trích một phen như vậy, cũng không vui mà bảo: “Có cần phải như vậy không, em cũng chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi, không được thì thôi, anh lớn tiếng như vậy làm gì.”
“Thuận miệng nói một chút?” Lăng Thần Nam cau mày: “Hay là đang thăm dò ý tôi? Em có dám nói nếu tôi mềm giọng một cái là em sẽ không nhân lúc này mà tiếp tục khuyên tôi về một mình không? Chuyện đã nói cẩn thận với trưởng bối rồi thì cứ đến, không đi sẽ rất không lễ phép.”
Bị giọng điệu không chút lưu tình của anh làm cho tức giận, cậu đứng bật dậy, phản bác: “Đúng đó, em không lễ phép như vậy đó, cho nên em mới không muốn đi! Người như em dẫn về gặp ba mẹ anh làm sao có khả năng đồng ý, anh nói đi, anh đã sớm muốn nói rồi chứ gì, anh cứ nói ra khỏi miệng đi!”
Lăng Thần Nam chẳng hiểu ra sao, hỏi: “Nói cái gì?”
“Nói em dùng thân phận ‘cậu ta’ đi!” Cuối cùng cậu cũng nói ra những lời luôn giấu trong lòng mấy tuần nay: “Chuyện gặp mặt ba mẹ anh nói gì thì nói để cho ‘cậu ta’ đi vẫn là an toàn nhất!”
Lăng Thần Nam khó mà tin nổi, anh hỏi ngược lại: “Hả? Em nói bậy bạ cái gì vậy?!”
Không đúng, không phải như vậy, không muốn nổi nóng, không muốn nói năng lỗ mãng, bác sĩ sẽ không thích, cần phải nói chuyện cẩn thận hơn mới được.
Nhưng càng nói thì lời lẽ cứ tự động tuôn ra khỏi miệng: “Chẳng lẽ không đúng sao? Anh dám nói anh không nhớ ‘cậu ta’? Em không lễ phép? Em từ đầu tới đuôi đều là như thế này, còn người lễ phép và nghe lời ngày xưa không phải em, anh biết mà! Hay là anh hối hận rồi? Thừa nhận anh hối hận rồi đi! Hối hận cũng đã muộn!”
Không đúng… không phải như vậy, mình không muốn nói ra mấy lời đó!
Mình yêu bác sĩ, hơn nữa mỗi ngày đều vì bác sĩ cũng yêu mình mà vui vẻ!
“Anh tuyệt vọng rồi đúng không? Nhưng anh cũng chỉ có thể ở với em! Muốn trở về, không thể đâu!” Nhưng cậu vẫn nói như vậy.
Biết rõ khúc mắc đối phương ở đâu, nhưng cậu vẫn cố ý đè lên khúc mắc đó: “Anh hoàn mỹ như vậy sao lại để nhược điểm rơi vào tay em chứ!”
Rõ ràng không phải như vậy… cậu biết rõ đối phương không phải là vì điều này mới ở cùng cậu.
Quả nhiên càng là người thân thiết thì càng biết nên dùng vũ khí gì mới có thể tạo ra vết thương sâu nhất, lòng bị lời nói làm tổn thương cũng như giấy bị mực đen vấy bẩn, không chỉ loang lổ mà vĩnh viễn không thể trở về trạng thái ban đầu.
Mặt Lăng Thần Nam đã tái xanh, anh đứng dậy, nhưng lại không mắng cậu, chẳng hề nói một câu mà trực tiếp quay người bỏ lên lầu.
Dư âm phẫn nộ chỉ kéo dài chưa được một phút, sau một phút, thấp thỏm và lo lắng vô tận xâm chiếm đầu óc cậu —— nên xin lỗi sao, phải xin lỗi thôi, nhưng lúc mới đầu anh nói như vậy với mình cũng thật quá mức, đâu phải một mình cậu là có lỗi.
Được rồi, là mình quá đáng, phải xin lỗi thôi, nếu là Bạch Thịnh trước đây thì sẽ làm như vậy, xin lỗi cho tốt, rồi làm nũng với bác sĩ, anh nhất định sẽ tha thứ cho mình.
Anh chỉ cần mở miệng nói gì đó, chỉ cần không phải mắng mình, thì mình sẽ lập tức xin lỗi.
Ngay lúc cậu đang xoắn xuýt, cửa phòng trên lầu mở ra, cậu căng thẳng lui trở lại bên cạnh bàn, không biết phải làm gì mới tốt.
Lăng Thần Nam đi xuống.
Cậu siết chặt góc bàn, trong lòng cực kỳ căng thẳng —— lần này nhất định phải nói chuyện cẩn thận, tỏ ra ngoan ngoãn nói mình sẽ đi gặp ba mẹ anh, biểu hiện tốt một chút, sẽ không chọc anh giận.
Đáng tiếc Lăng Thần Nam đã thay đồ xong căn bản không thèm nhìn về phía cậu một cái, trực tiếp đi tới tiền sảnh đổi giày, quá trình diễn ra như một đoạn phim ngắn quay chậm, nhưng cũng nhanh đến mức làm người ta không kịp phản ứng, khi cửa bị đóng lại không nặng không nhẹ, anh đã rời đi.
Cậu cũng không thể nói được câu nào.
【: pm 】
Người yêu vẫn chưa về, dù đã tập xin lỗi với không khí nhiều lần cũng không có bất cứ đáp lại nào, vì vậy lời lẽ ra khỏi miệng từ từ biến thành phẫn nộ.
【: pm 】
Cận cầm điện thoại dù có cập nhật thế nào cũng không thấy tin nhắn mới mà ngã xuống ghế sôpha, ụp phần thức ăn ngoài vẫn chưa động vào vào thùng rác.
【: pm 】
Đối phương vẫn chưa về, cậu bắt đầu hoảng hốt.
【: pm 】
Cậu đã chạy lên lầu rồi lại chạy xuống không biết bao nhiêu vòng, nhiều lần kiểm tra xem đối phương có thật sự không mang thứ gì đi không, hẳn là không phải bỏ rơi cậu mà rời nhà đi luôn.
Nhưng mà… cậu lại nghĩ, chẳng lẽ anh đã về nhà ba mẹ mình rồi —— bởi vì giận mình không chịu đi cùng mà dứt khoát rời đi một mình không dẫn cậu theo.
Sẽ không đi luôn chứ, sẽ không bỏ rơi cậu chứ.
【: pm 】
Xin lỗi, bác sĩ về nhà đi mà, xin anh cũng được, em khóc cũng được, anh thích Bạch Thịnh trước đây cũng được, hoặc bộ dáng nào cũng được cả, cuộc sống sau này chỉ dùng bộ dáng đó để sống cùng anh cũng được, ‘bản gốc’ sẽ không bao giờ xuất hiện nữa cũng chẳng sao, chỉ cần anh đừng bỏ em.
【: pm 】
Cửa rốt cục truyền đến động tĩnh, cậu như con chó bị chủ nhân vứt bỏ lao nhanh ra cửa, nhìn chằm chằm bác sĩ mở cửa vào nhà, đặt một bao đồ to bên cạnh mà đổi giày, từ đầu tới cuối không thèm liếc mắt nhìn cậu.
Có ý gì, tại sao anh lại mua nhiều đồ như vậy, là vật phẩm hằng ngày sao? Là muốn mình mang vào sao?
Có điều, vậy thì tốt rồi… anh đã trở về, không bỏ cậu.
Mắt thấy đối phương lại sắp không thèm nhìn cậu mà đi lên lầu, cậu vội vã gọi lại: “Em… xin lỗi!”
Lăng Thần Nam dừng lại trên cầu thang một chút, bóng lưng tỏa ra sự lạnh lẽo cứng rắn, sau đó anh quay đầu lại, từ trên cao nhìn xuống cậu, không nói một lời.
Nuốt một ngụm nước bọt, rõ ràng đã tập vô số lần nhưng vẫn cứ lắp ba lắp bắp: “Em… em không nên tùy tiện cáu kỉnh nói muốn huỷ hẹn.”
Đối phương vẫn nhìn cậu như trước, nửa ngày sau mới nói: “Tiếp tục.”
Cậu gấp rút thở mấy nhịp: “Em… em sẽ đi, cùng đi gặp ba mẹ anh, em sẽ biểu hiện tốt một chút, không nói lung tung, sẽ rất ngoan, bọn họ nhất định sẽ thích em…”
“Không đúng.” Lăng Thần Nam nói: “Tiếp tục nghĩ đi.”
Dứt lời anh liền xoay người lên lầu.
Bạch Thịnh bị bỏ lại dưới chân cầu thang mà ngây ngẩn cả người.
【: pm 】
Trời đã hoàn toàn tối, cậu ngồi dưới lầu trong một mảnh tối đen, càng nghĩ càng khó có thể bình tĩnh, lúc đầu là sợ sệt, sau đó là phẫn nộ, bây giờ là tủi thân, những tâm tình này cùng với việc cả ngày không ăn không uống làm hạ đường huyết, cậu cảm thấy trong lòng có một thằng nhóc vô cùng yếu đuối.
Cậu ba chân bốn cẳng chạy lên lầu, dùng hết sức lực đẩy cửa ra, người bên trong có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn cậu một cái, sau đó thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn vào quyển sách mình đang cầm.
Đừng như vậy… đừng làm lơ em.
Một giọt nước mắt cứ thế không chút báo trước chảy xuống hai má.
Đừng bỏ em mà, không muốn.
Vì vậy rất nhiều nước mắt tranh nhau tràn ra, cứ như thể chúng nó đã chực chờ ở mí mắt từ lâu.
Cậu bước nhanh tới ôm lấy anh, vùi mặt vào cổ anh, bức thiết muốn được anh xoa xoa tóc mình.
Nhưng anh chỉ hơi đẩy trán cậu ra một chút, hỏi: “Em khóc?”
Cậu chỉ có thể cố gắng ôm lấy anh, như ma cà rồng đang đói khát, như đây là nơi nuôi sống mình, như con lạc đà gầy liều mạng tìm kiếm chút nước.
Lăng Thần Nam khẽ thở ra một hơi, thấp giọng nói: “Nói chuyện đàng hoàng, trước tiên em đừng khóc.”
Cậu lắc đầu một cái, cảm thấy mình vô cùng tủi thân, càng bị đẩy ra càng tức giận không thôi, cậu cắn môi, liều mạng lay đối phương.
“Bạch Thịnh!” Bỗng nhiên bị hô to mà giật mình một cái, gáy bị tóm chặt rồi kéo ra phía sau, đường nét lạnh lẽo cứng rắn của bác sĩ lại hiện ra trước mắt, anh đã thu lại vẻ ung ung lười biếng ngày thường, không thể tìm thấy bất kỳ ý cười dịu dàng nào nữa, anh gằn từng chữ: “Buông tay.”
Tại sao… cậu mở to hai mắt nhìn anh, nước mắt vẫn cuồn cuộn không dứt, cậu khóc rồi, chẳng phải anh sẽ an ủi cậu, ôm cậu mà dỗ dành sao, tại sao không ôm cậu.
Vì vậy cậu cắn môi lắc đầu một cái.
Lăng Thần Nam lại dùng sức đẩy cậu ra, thấy cậu vì mất trọng tâm mà ngồi bệt trên thảm trải sàn nhưng vẫn thờ ơ không quan tâm, lặp lại một lần nữa: “Nói chuyện đàng hoàng, em mà còn như vậy tôi sẽ thật sự không để ý tới em.”
“Đừng!” Cậu quỳ lên, ôm lấy đầu gối anh: “Em sai rồi, em xin lỗi! Không muốn mà, không muốn!”
“Vậy em trước tiên đừng khóc nữa.” Anh không giúp cậu lau nước mắt, cũng không chịu xoa tóc cậu hay vân vê vành tai cậu, anh khoanh tay trước ngực, tách ra một khoảng cách với người đang hoảng loạn: “Chúng ta đã nói rồi, không được trốn sau những nhân cách khác mà trốn tránh vấn đề, nói chuyện đàng hoàng.”
Hai người đối diện một hồi lâu, Lăng Thần Nam thở dài hỏi: “Nói một chút đi, xế chiều hôm nay thế nào?”
Rốt cuộc cũng nghe anh hỏi câu này, lưỡi dao vô hình trên đầu cũng như được thu hồi, cậu bắt đầu miêu tả tâm tình bi thảm dài dằng dặc của mình hôm nay —— ôm tư tâm, cậu miêu tả cho mình càng thêm đáng thương—— không ăn cơm nên đói bụng, phải lo lắng sợ hãi cả ngày, phóng đại đến mức ngay cả chính mình cũng cảm thấy càng lúc càng tủi thân.
Trước đây cậu rõ ràng không phải kiểu người thích làm nũng, cậu nhất định là bị Kẹo Sữa ám.
Sau khi nghe xong, Lăng Thần Nam thở dài một hơi, tiếng thở làm tim Bạch Thịnh nhảy tới cổ, anh nói: “Vẫn không tiến bộ một chút nào.”
Cậu cực kỳ căng thẳng, nhanh chóng ngẫm nghĩ xem vừa nãy mình nói sai chỗ nào —— có phải là miêu tả khuyếch đại quá nên bị anh phát hiện, hay là anh thật sự đã chán ghét kẻ tâm tình chập trùng bất định như mình rồi —— lúc này Lăng Thần Nam còn nói: “Em nghĩ tôi ăn cơm chưa?”
Vì vậy cậu lại lấy lòng anh mà dùng hai má cọ cọ bàn tay đang đặt trên đầu gối anh, nhưng bị anh nhéo hai má kéo ra, nhẹ giọng mắng: “Không cho làm nũng.”
Làm sao bây giờ, cậu luống cuống nhìn anh.
Lăng Thần Nam lại thở dài: “Em chỉ có một chút lòng tin với tôi như vậy thôi sao? Cảm thấy nhất định phải giả vờ thành người khác mới được tôi tha thứ sao?”
“Nhưng anh giận, anh không để ý tới em.” Cậu rầu rĩ không vui đáp.
“Đến bây giờ em vẫn đang khóc đang quậy đấy, sao tôi phải để ý đến em, em bao lớn rồi, nói chuyện đàng hoàng khó khăn thế sao?” Lăng Thần Nam hỏi: “Vậy ít nhất em cũng biết mình sai ở đâu chứ?”
Cậu đáp thật nhanh: “Biết, không nên tùy tiện thất hứa huỷ hẹn, không nên nói những câu kia… em… em không có nghĩ như vậy, em không cố ý nói như vậy.”
Bác sĩ lại lắc lắc đầu: “Chỉ đúng phân nửa.”
“Em có biết vì sao tôi không thảo luận với em chuyện về nhà gặp ba mẹ không? Bởi vì từ đầu đến cuối em chỉ hỏi tôi một vấn đề, đó là ba mẹ tôi thích kiểu người gì.”
Cậu ngẩn ra: “Cái này không đúng sao?”
Anh tựa hồ có chút bất đắc dĩ, giải thích: “Người bình thường sẽ hỏi họ thích thứ gì.”
Cậu không rõ lắm, anh lại ra hiệu cho cậu nhìn mấy cái túi đặt ở góc tường mà anh vừa mua về từ cửa hàng bách hóa, nói: “Ba tôi thích rượu mạnh, không phải rượu ngọt, mẹ tôi thích ăn sô cô la và đậu phộng đường, hơn nữa lúc trước mẹ còn nói muốn có một cái chậu ngâm chân và massage chân chạy bằng điện.”
Cậu biết bộ dáng mình há hốc mồm mở to mắt nhất định trông thật ngu ngốc, nhưng đầu óc cậu có chút theo không kịp, không rõ lắm mà hỏi: “Cho nên… chiều nay anh đi mua mấy cái này?”
“Ừ.” Lăng Thần Nam gật đầu, còn nói: “Mà em, em không cần biết gặp phải chuyện gì, cứ có một chút áp lực thì sẽ theo bản năng trốn sau một thân phận khác, em nói xem nguyên một buổi chiều hôm nay em đã nghĩ ra được kết quả gì, lại muốn vứt bỏ bản thân mình để lấy lòng tôi?” Anh lại lộ ra vẻ mặt không đồng ý, nói: “Chẳng phải đã nổi nóng với tôi, rồi nói mấy lời khó nghe và chói tai à? Lúc trước tôi đã nói với em, làm bản thân mình càng tốt hơn và làm một người hoàn toàn khác là hai khái niệm khác nhau, lúc nãy em nói khi gặp ba mẹ tôi sẽ ngoan ngoãn, ý em là sẽ dùng thân phận ‘cậu ta’ phải không? Em muốn biết họ thích kiểu người gì, sẽ dứt khoát biến thành kiểu người như vậy, bây giờ không có thông tin để lợi dụng, em liền định dùng thân phận ‘Bạch Thịnh’ ngày trước, đúng không?”
“Có… có gì khác nhau chứ, bộ người khác không như thế sao, lẽ nào tất cả mọi người đều có cùng một dáng vẻ khi gặp bạn bè và trưởng bối sao?” Nhưng đối mặt với ánh mắt bất thiện của bác sĩ, cậu ngừng phản bác: “Được rồi, được rồi, em biết rồi.”
“Chuyện đó đối với em mà nói là một vòng xã giao thoải mái, tôi biết rõ, nhưng đây là đi cùng tôi, gặp mặt người nhà của tôi, mà một chút lòng tin này em cũng không muốn cho sao, một chút cơ hội cũng không muốn cho chính em sao? Em muốn mang cái mặt nạ giả tạo đó để làm quen với ba mẹ tôi, sau đó dùng cái mặt nạ ấy mà ở chung với họ?” Anh hỏi như vậy.
Cậu như biến trở về bản thân khi còn bé, sự bất lực và bàng hoàng khi đó, những năm gần đây cơ chế hoàn mỹ để bảo vệ mình mà cậu đã xây dựng nên đã im hơi lặng tiếng tan rã từ khi nào. Cậu cảm thấy mình chưa từng yếu đuối và bất an như vậy, nhưng cũng cảm thấy an tâm và dũng cảm hơn bất cứ lúc nào trong quá khứ.
Cậu thấp giọng lẩm bẩm: “Nhưng em… em như vậy… nhỡ đâu ba mẹ anh không thích, không đồng ý thì làm sao bây giờ, nhỡ đâu em…”
“Tôi sẽ giúp em.” Anh cắt ngang lời cậu: “Cái tôi muốn là chính em, dù là một con người không hoàn mỹ nhưng vẫn cố gắng thay đổi, mà không phải một con người giả tạo.”
– Hai ngày sau · thứ sáu –
【: pm 】
Tắm xong, ôm khăn mặt cẩn thận đi vòng qua phòng khách —— ba mẹ anh đã tắt TV trở về phòng —— may quá, ba tiếng đồng hồ cùng nhau ăn cơm làm cậu mệt gần chết, trước đây cậu chưa từng nghĩ tới việc làm chính mình so với làm người khác còn mệt hơn.
Cậu rón rén lẻn vào phòng bác sĩ, phát hiện người bên trong đã thay áo ngủ rồi.
Vẫn là cái loại áo in hình phim hoạt hình mà lúc trước khi cậu làm “Chim Ruồi” tới đây cũng gặp.
Bỗng nhiên một vật thể không rõ bay đến trước mặt, cậu theo bản năng mà giơ tay chặn —— không chặn được, bị vật thể mềm nhũn đó đập vào mặt, túm lấy giơ lên nhìn, cậu đen mặt.
“Em không muốn mặc cái này.” Cậu quẳng quần pyjamas lên giường.
Lăng Thần Nam cười rộ lên: “Thả rông như vậy hả? Ngay cả quần cũng không mặc.”
“Không phải, cái này xấu quá, em không muốn mặc.” Cậu ngẩng đầu nhìn cái quần màu xám của anh một cái: “Chẳng phải cái này của anh rất bình thường sao, em muốn mặc cái này.” Nói rồi cậu đẩy vai anh một cái muốn cướp quần.
Lăng Thần Nam vội giữ chặt thắt lưng quần, cười rộ lên: “Lưu manh cởi quần của tôi! Tôi phải méc mẹ!”
“Bệnh thần kinh! Anh nhỏ giọng một chút!” Bạch Thịnh lập tức thu tay lại, quay đầu nhìn ra cửa phòng —— làm như có thể nhìn xuyên qua tấm cửa gỗ vậy: “Bị nghe thấy thì làm sao bây giờ!”
“Sợ cái gì?” Lăng Thần Nam nheo mắt cười: “Chẳng phải mới vừa rồi còn nguỵ trang ra dáng sao? Một câu ‘chú ơi’ một câu ‘dì à con tới giúp dì’, vừa đóng cửa liền hung dữ với tôi, tôi phải cho mẹ tôi thấy bộ mặt thật của em.”
Nghe anh nói như vậy, Bạch Thịnh cho rằng anh ghét việc mình giả vờ như người khác, nhất thời co tay co chân.
“Ba mẹ anh đã nói gì với anh thế? Em nói sai cái gì sao? Bọn họ cảm thấy thế nào? Lúc nãy mẹ anh bảo em không cần rửa chén, em hẳn phải kiên trì một chút mà cướp chén đi rửa……”
Đang lo lắng thì bị chặn ngang —— cậu bị anh kéo cổ áo tắm, đè ngã trên giường, dây lưng buộc bên hông trở nên lỏng lẻo, để lộ ra vùng ngực vẫn còn mang theo hơi ẩm.
Vừa ngã vào đám chăn gối đầy mùi nắng, cậu nhất thời không bình tĩnh nổi: “Làm gì vậy, dọa em à, đang nói chuyện với anh đó…”
“Rất tốt, mẹ tôi hận không thể đạp tôi ra ngoài rồi nhận nuôi em.” Lăng Thần Nam dùng dây lưng áo tắm khều khều ngực cậu, bị cậu vỗ một cái, nhe răng nói: “Đừng nghịch! Anh thật là ấu trĩ!”
“Tôi ấu trĩ? Trước đó là ai khoác lớp da Kẹo Sữa khóc bù lu bù loa không để tôi yên? Bây giờ sao không khóc nữa?” Anh xấu xa mà chọt cho cậu ngứa, miệng không ngừng nói: “Lúc thường chỉ biết hung dữ, gây ra chuyện phải để tôi khuyên em, em nói xem yêu em có ích lợi gì.”
Quả nhiên là vậy…
“Này này này, không phải muốn em khóc thật, cái vẻ mặt này là sao?” Anh bỗng nhiên có chút hoảng: “Trong thân thể em có cái công tắc hử? Muốn khóc là khóc.”
“Vậy… vậy sao anh cứ hỡ một chút là nói không yêu em!” Bạch Thịnh theo bản năng mà rống lên, hoàn toàn quên mất vừa nãy mình là người bảo anh nhỏ giọng.
“Thế à…” Anh cười khẽ: “Biết sợ là tốt.”
Nghe anh nói như vậy, cậu liền tủi thân: “Anh! Anh ỷ em yêu anh liền bắt nạt em!”
“Bắt nạt em?” Anh xấu xa nhìn cậu từ trên xuống dưới: “Ồ… Đây là chính em yêu cầu đó.”
“Cái…cái gì! Em không có ý này, anh cố tình…”
“Chờ đã, ba mẹ anh đang ở bên ngoài, ngay sát vách, anh chờ một chút…”
“Em giận đó! Em giận đó! Anh đừng náo loạn nữa!”
“Lăng Thần Nam! Con mẹ nó anh có dừng tay hay không! Em muốn đánh người!”
“A! Đau quá! Á… em em em sai rồi…”
“Bác sĩ em sai rồi, em xin lỗi…”
【 Hừng đông : 】
“Bạch Thịnh.”
“Bạch Bạch?”
“Em còn giận à?”
“Em xem em cào tôi thành cái dạng gì rồi, em nhìn này, đổ cả máu.”
“Em có ngộp không, có muốn hóng mát một chút không? Em nhìn tay tôi còn đổ máu này.”
Loáng thoáng nghe thấy tiếng bác sĩ cười khẽ, vốn định vén chăn lên rồi phát hỏa với anh, nhưng lại sợ bị anh đè ra giường lần nữa nên chỉ có thể nhịn, không để ý tới anh.
Sau đó cậu cảm thấy anh đang xoa đầu mình cách một tấm chăn, liền ngứa ngáy trong lòng không nhịn được mà cảm thấy mình không được xoa trực tiếp là một loại thiệt thòi lớn, đương lúc xoắn xuýt, anh cúi đầu cách một tấm chăn mà hôn cậu, sau đó kéo chăn hé ra một cái khe nhỏ mà hôn trán cậu, nhẹ nhàng nói: “Ngủ ngon.” Rồi giúp cậu kéo chăn che trở lại.
Do dự nửa giây, cậu quyết định ra khỏi chăn mình, chui vào chăn của anh, mà anh thì đã sớm mở rộng vòng tay, chờ cậu tự chui đầu vào lưới, ôm lấy cậu.HOÀN