Lúc gần tối Thư Quân nhận được điện thoại của Tưởng Bác Sâm, nói là thành phố bên cạnh xảy ra một vụ án và họ đến đây xin hỗ trợ, có lẽ tối nay phải tăng ca, bảo Thư Quân không cần chờ hắn. Thư Quân không hỏi về vụ án, nhưng nghe giọng Tưởng Bác Sâm hơi khàn khàn là biết có thể có chút hóc búa. Cậu đồng ý, lại dặn dò thêm một câu: “Anh hút ít thuốc thôi, cà phê với trà đặc cũng thế, uống ít được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
Điếu thuốc trong tay Tưởng Bác Sâm vừa châm lửa, hắn tựa vào tường nhìn đốm đỏ đang sáng trong tay. Tưởng Bác Sâm không hút nữa, chỉ cầm điếu thuốc lên mũi ngửi một cái rồi nhấn vào chiếc gạt tàn đặt trên thùng rác.
Tưởng Bác Sâm nhấn điếu thuốc xong quay đầu lại liền đối diện với đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố bên cạnh. Người đó mang vẻ mặt “Tôi hiểu mà”: “Đội trưởng Tưởng, người trong nhà không cho hút à?”
“Ừ, vị kia trong nhà không thích.” Nhắc đến Thư Quân là vẻ mặt của Tưởng Bác Sâm rất dịu dàng. Hắn gật đầu trả lời một câu, lại thấy viên đội trưởng kia ném cho mình một thứ gì đó. Hắn giơ tay nhận lấy, hóa ra là một lọ Xylitol.
“Ăn vài viên nhé?” Người kia cười giải thích: “Vợ tôi cũng thế, không cho tôi hút thuốc nên bảo tôi ăn kẹo, thế nên em ấy gửi cho tôi một đống Xylitol, tôi nhai từ sáng đến tối, nhai đến độ quai hàm cũng chua lét.”
Bên kia Thư Quân cúp máy xong cũng không nhàn rỗi. Nếu hôm nay Tưởng Bác Sâm tăng ca không về thì thôi, lỡ có về thì phải sớm chuẩn bị thêm chút bữa khuya. Cậu biết tình trạng phá án của đội cảnh sát này, thời hạn phá án khiến mấy người họ bận bịu đến mức không để ý đến ăn cơm. Thường phải đói bụng đến mức không chịu được mới chịu đi lấy hai hộp cơm, thậm chí còn không kịp đợi lò vi sóng làm nóng đã ăn rồi. Bây giờ đã là mùa đông, dạ dày không chịu được dằn vặt như vậy.
Nguyên liệu nấu ăn trữ trong nhà không còn nhiều. Thư Quân đóng cửa tiệm sớm rồi lái xe đến siêu thị mua. Lúc đến khu đồ tươi thấy tôm đang bật nhảy tanh tách, không biết sao Thư Quân lại nhớ đến chuyện lần trước Tưởng Bác Sâm nói muốn làm tôm tươi xào hẹ bèn không nhịn được mà nhìn thùng nước bật cười.
“A… Là Thư Quân hả?”
Cậu vừa định đi mua một ít rau thì bên cạnh bỗng truyền đến một giọng nói không chắc chắn lắm. Giọng nói này hơi quen, Thư Quân quay đầu lại nhìn người đó, nở một nụ cười lễ phép: “Chào cô Trần ạ.”
Đối diện là một nguồ phụ nữ tầm ba mươi tuổi, ánh mắt cô nhìn Thư Quân mang theo mấy phần tò mò và nghiêm cứu: “Ấy chà, thật sự là Thư Quân hả, nghe nói em mở nhà sách à? Gần đây thế nào rồi?” Cô Trần dừng lại một chút, giọng nói nhẹ hơn: “Bây giờ… Vẫn một mình à?”
Hiển nhiên là câu cuối cùng này mới là trọng điểm. Thư Quân hơi buồn cười, bao nhiêu năm như vậy mà cô Trần này vẫn cứ tám chuyện chẳng khác gì lúc trước. Lúc trước cùng làm việc chung với nhau, Thư Quân đã bị ép phải nghe không ít tin tức tò mò từ chỗ cô rồi, hẳn sau khi mình nghỉ việc tất nhiên cũng trở thành một nhân vật chính trong miệng của cô.
───────────────
Khi vừa mới tốt nghiệp, Thư Quân được giáo viên hướng dẫn đề cử vào làm ở một phòng nghiên cứu. Vì đối tác chuyện nghiệp nên công việc cũng coi như thoải mái, cộng thêm phúc lợi và đãi ngộ và thăng chức cũng không tệ lắm. Thư Quân còn từng nghiêm túc cân nhắc chuyện phát triển lâu dài ở chỗ đó. Nhưng không ngờ, ngay lúc mình đối mặt với cửa ải thăng chức thì đã gây ra một chuyện không nhỏ.
Lúc đó Tưởng Bác Sâm còn chưa ra khỏi bộ đội, hai người hoàn toàn nằm trong tình trạng yêu xa cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, thậm chí so với hồi học đại học càng khó gặp nhau hơn. Chỉ cần có cơ hội gặp nhau, hai người sẽ tuyệt đối không chịu bỏ qua.
Lúc đó trong nội bộ chỗ làm đã muốn đề bạt Thư Quân, đồng nghiệp trong sở nghiên cứu bèn ầm ĩ nói phải chúc mừng cậu một hồi. Thư Quân không phải là người thích náo nhiệt, nhưng không cưỡng được ý tốt của mọi người, vì thế một đám người bèn dẫn nhau đến phố ẩm thực. Ngồi trong nhà hàng chưa được bao lâu, Thư Quân liền nhận được điện thoại Tưởng Bác Sâm gọi tới – Phải biết là cú điện thoại trước đó đã là chuyện của bốn ngày trước.
Hôm đó Tưởng Bác Sâm làm nhiệm vụ ngay ở chỗ gần Thư Quân, buổi chiều sau khi kết thúc được nghỉ nửa ngày. Hắn gần như không thể chờ được nửa mà hỏi rõ vị trí của Thư Quân, sau đó lập tức bắt xe đến.
Thư Quân nói tạm biệt với đồng nghiệp. Tất cả mọi người không chịu thả cậu đi, đùa giỡ nói nếu là người nhà thì cũng có thể dẫn đến cùng chung vui luôn. Thư Quân uyển chuyển từ chối ý tốt của mọi người. Không phải cậu không muốn giới thiệu Tưởng Bác Sâm cho người khác biết, mà là thời gian nửa ngày này cậu chỉ muốn hai người cùng ở một chỗ với nhau, không muốn có bất kỳ người ngoài nào quấy rối.
Thấy thái độ cậu tuy ôn hòa nhưng hết sức kiên quyết, mọi người cũng chỉ đành không ép nữa. Thư Quân tính tiền xong, nói xin lỗi rồi vội vàng rời đi. Lúc đến đầu phố nhìn thấy Tưởng Bác Sâm, cậu kích động đến mức muốn nhảy lên ôm người ấy rồi hôn mạnh một cái – thực tế thì cậu cũng đã làm như vậy. Tưởng Bác Sâm cọ cọ cái cằm râu ria xồm xàm lên má cậu, dẫn Thư Quân lên xe.
Thật ra hai người họ không phải là kiểu người sẽ cố ý thân mật quá mức ở nơi công cộng, nhưng hôm nay thật sự khiến người ta phải vui mừng. Thêm nữa hôm đó trời mưa, bên đường cũng không có bao nhiêu người đi ngang qua, họ mới có thể nhiệt tình như vậy một lần. Không ngờ đây lại chính là dây dẫn lửa.
Sáng sớm hôm sau Tưởng Bác Sâm đưa Thư Quân đến chỗ làm rồi về đội. Thư Quân vui vẻ đi vào văn phòng, lại phát hiện ánh mắt đồng nghiệp hôm nay nhìn mình có chút quái quái. Cậu còn chưa nghĩ rõ tại sao thì đã bị mấy đồng nghiệp có quan hệ khá thân kéo sang một bên. Đầu tiên họ hỏi hôm qua Thư Quân rời đi sớm có phải là vì người yêu về không, khi nhận được đáp án khẳng định, mấy người họ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cô Trần hỏi một câu: “Vậy… Người yêu của em… Là một người đàn ông sao?”
Thư Quân sửng sốt một chút, bỗng hiểu được tại sao tất cả mọi người lại dùng ánh mắt đánh giá kia để nhìn mình. Cậu cười cười, thẳng thắn gật đầu “Vâng ạ.”
” Thư Quân à…” Cô Trần do dự một chút rồi vẫn nói: “Lãnh đạo trong sở nghiên cứu của chúng ta đều lớn tuổi cả rồi, hơn nữa có rất nhiều người có tư tưởng khá là… Khá là…” Cô khá là một hồi lâu mà vẫn không nói ra, sau đó một đồng nghiệp nam bên cạnh bổ sung một câu: “Khá là bảo thủ.”
“À đúng đúng, khá là bảo thủ.” Cô Trần nói tiếp: “Lát nữa có lẽ lãnh đạo bên kia sẽ tìm em nói chuyện… Em… Em nên hiểu rõ một chút.”
Thư Quân hiểu được tâm ý của mọi người, cậu gật đầu tiếp nhận khuyến cáo thiện ý của họ.
Lãnh đạo nói chuyện rất uyển chuyển, cũng không nhắc đến vấn đề tình cảm riêng tư của Thư Quân, chỉ nói: “Tiểu Quân à, cái này nói sao nhỉ. Kỳ thật cuộc sống riêng tư thế nào bọn chú cũng không cần biết, nhưng thể diện vẫn phải thật tốt đúng không? Bọn chú không cần thiết vì một vấn đề nhỏ không có bằng chứng cụ thể là tóm chặt lấy không buông tha, bắt dẫm chân tại chỗ, dù sao trong sở vẫn rất yêu quý cháu. Nếu như cháu biểu hiện tốt thì sau đó cũng không phải là không có cơ hội.
Thư Quân hiểu rõ ý của ông, dù sao trước mắt mới chỉ là đồn địa, chỉ cần cậu từ chối nhận mình đồng tính thì trong sở sẽ không có ý định dây dưa thêm vấn đề này. Nhưng nếu mình thừa nhận thì lần này, thậm chí là sau này cơ hội thăng chức sẽ không rơi xuống đầu mình nữa.
Cậu có thể lựa chọn cách che giấu thân phận là người yêu mình của Tưởng Bác Sâm. Dù sao ngoại trừ Tưởng Bác Sâm, cậu sẽ không làm ra những hành động thân mật với bất cứ người đàn ông nào nữa. Nhưng, tại sao cậu phải nói dối?
Một lời nói dối nói ra cần có ngàn vạn lời nói dối khác để bù. Huống hồ Thư Quân thấy quan hệ người yêu giữa mình và Tưởng Bác Sâm không phải không thể đưa ra ánh sáng. Hai người họ cũng định tìm cơ hội thích hợp để thẳng thắn với cha mẹ. Quan hệ giữa họ không cần bố cáo rộng rãi cho thiện hạ biết, nhưng cũng không cần phải trốn khắp nơi.
Nửa tháng sau bên nhân sự đưa ra thông báo, Thư Quân cười nói chúc mừng với một đồng nghiệp khác, cũng nộp đơn từ chức của mình. Lãnh đạo trực tiếp của cậu khá là tiếc hận, nhưng cũng không thể làm gì. Lúc đó trong sở đã truyền tin tức khắp nơi, người đối mặt với Thư Quân đều sẽ không tự chủ được mà tìm tòi nghiên cứu cậu. Thư Quân cũng thản nhiên tiếp nhận, nếu đã đồng ý công bố quan hệ này thì cậu cũng đã chuẩn bị tiếp nhận bất cứ phản ứng nào.
───────────────
Sau khi nghỉ việc Thư Quân liền bắt đầu chuẩn bị chuyện tiệm sách, dần dần cũng ít liên lạc với đồng nghiệp cũ. Hôm nay đột nhiên gặp phải cô Trần trong siêu thị, cậu cũng có chút vui mừng ngoài ý muốn, cũng nhất nhất đáp lời những sự tò mò của cô Trần: “Vâng ạ, ở trường trung học thành phố bên kia. Nếu cô Trần đến mua sách em sẽ giảm giá cho cô.”
Nói xong cậu lại cười cười, vẻ mặt lúc nhắc đến Tưởng Bác Sâm cũng ấm áp hơn mấy phần: “Đêm nay anh ấy tăng ca nên em đến đây mua chút đồ ăn để trong nhà.”
Hai người hàn huyên thêm vài câu rồi nói tạm biệt. Lúc này cô Trần do dự trong chốc lát rồi nói: “Cô cảm thấy em rất hạnh phúc. Chúc mừng em nhé.”
Thư Quân nhớ trước lúc mình nghỉ việc cô cũng đã từng nói lời này. Cậu có thể cảm nhận được thiện ý của cô, ý cười trong mắt cũng đậm thêm mấy phần: “Dạ, em cảm ơn cô.”
— Từ khi gặp gỡ Tưởng Bác Sâm đến bây giờ, mỗi một giây một phút cậu đều cảm thấy hạnh phúc.