“Quý khách đi thong thả ạ.” Thư Quân đưa số sách đã xếp gọn lại cho khách rồi mỉm cười gật đầu, lúm đồng tiền nhỏ hiện bên khóe môi nhếch lên, trông thế nào cũng khiến người ta sinh lòng yêu thích.
Người đi rồi, Thư Quân lại ngồi trước máy tính chống cằm chăm chú nhìn nội dung trên web, thi thoảng còn nhíu mày lộ vẻ cân nhắc. Thoạt nhìn trông có vẻ như cậu đang cẩn thận nghiên cứu tư liệu sách vở gì đó, khiến người ta không đành lòng quấy rầy.
Vừa vào tiệm Tưởng Bác Sâm đã thấy cảnh tượng như vậy, hắn gật gật đầu với tiểu Tạ đang thu dọn sách ở giá sách bên cạnh rồi nhẹ nhàng bước vòng ra sau quầy, đi đến cạnh Thư Quân. Thị lực của hắn rất tốt, tuy rằng Thư Quân khi nhận ra có người tới liền lập tức ẩn web ngay trong nháy mắt, nhưng vẫn bị Tưởng Bác Sâm thấy một chút ít.
Hắn không nhịn được cười mà giơ tay phủ lên mu bàn tay Thư Quân, khiến cậu click chuột để trang web vừa ẩn lại hiện lên lần nữa – ngập tràn màu sắc rực rỡ, tất cả đều là đồ hỗ trợ tình dục như bao cao su và bôi trơn.
Thư Quân tuy bị người bắt được đang xem những vật dụng như vậy, nhưng sắc mặt vẫn như thường, thậm chí còn lườm Tưởng Bác Sâm oán giận một chút: “Sao anh không lên tiếng? Dọa chết người ta rồi.”
Tưởng Bác Sâm thuận thế cúi đầu hôn khẽ một cái lên đỉnh đầu cậu, lại kéo ghế tựa bên cạnh ngồi xuống, nói: “Lên tiếng thì sao có thể nhìn thấy cái này?” Hắn nở nụ cười, nói tiếp: “Anh nhớ trong nhà đang còn mà nhỉ, lần trước mua dùng hết rồi à?”
“Cái này là sản phẩm mới, trước đây tụi mình chưa có dùng.”
Dường như hai người đang thảo luận vật dụng hàng ngày trong nhà – tuy cũng đúng là “vật dụng hàng ngày” thật, mà vẻ mặt vẫn nghiêm túc không hề thẹn thùng, thật khiến Thư Quân phải nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên mua thứ này.
───────────────
Mặc dù hồi cấp ba đã ở bên nhau, con trai kỳ trưởng thành cũng khó tránh khỏi thời điểm dục vọng bột phát, thế nhưng Tưởng Bác Sâm vẫn rất băn khoăn. Hắn sợ sau khi nếm thử trái cấm sẽ ăn ngon biết mùi làm trễ nải bài tập, thứ hai là lo lắng cho thân thể Thư Quân, dù sao người ấy cũng nhỏ hơn hắn gần ba tuổi. Tưởng Bác Sâm có ham muốn người yêu thế nào đi chăng nữa cũng không dám làm quá mức, chỉ lo tổn thương đến thân thể Thư Quân.
Hắn nói phải chờ đến khi Thư Quân thành niên thì chắc chắn sẽ không vi phạm hứa hẹn của mình, nên cứ thế gắng nhịn đến hơn hai mươi tuổi. Có một lần trường có buổi huấn luyện dã ngoại bên ngoài, buổi tối chơi trò Truth or Dare bạn học nghe nói hắn có một người yêu bảo bối nâng trong lòng bàn tay mà vẫn là xử nam, ai nấy đều dồn dập bày tỏ khâm phục hắn sát đất.
Còn với Thư Quân, vì chuyện gì cậu cũng bị Tưởng Bác Sâm quản, cũng không ai dám mù mắt mà cố ý đến nói những chuyện này với Thư Quân, thế nen cậu vẫn không biết giữa đàn ông còn có một bước sâu hơn hôn nhẹ hay sờ sờ. Mãi đến tận khi học đại học, vì tò mò mà tiếp xúc với một ít sách vở liên quan đến chuyện này, cậu mới biết rốt cuộc câu nói “Chờ đến khi em lớn rồi lại nói” của Tưởng Bác Sâm là muốn nói cái gì.
Sinh nhật của Thư Quân là ngày quốc khánh, theo thông lệ thì cả nước đều được nghỉ. Năm vừa rồi cậu vừa đi học vừa đi làm thêm để chờ khi Tưởng Bác Sâm đến thì hai người sẽ ở cùng một chỗ. Nhưng lần này thành niên lại không như vậy, mấy tháng trước Tưởng Bác Sâm đã chọn tuyến du lịch và đặt vé máy bay. Trong điện thoại hắn trăm căn nghìn dặn Thư Quân nhất định phải lưu lại thế giới riêng cho hai người. Thư Quân lại nghĩ, Tưởng Bác Sâm trước đây vẫn nói gì mà lớn rồi nói tiếp, bây giờ mình đã tròn mười tám tuổi rồi, có phải…. Đã lớn rồi không?
Từ khi biết còn có bước có thể thâm nhập càng sâu hơn, Thư Quân vẫn luôn khát vọng có thể làm đến cuối cùng với Tưởng Bác Sâm. Không phải là khát cầu nhục dục, khi đó cậu vốn còn chưa hưởng qua vị thịt chân chính, không thể nói là ham mê được, chỉ là mơ hồ cảm thấy loại hành vi này mang theo một loại cảm giác nghi thức. Dù sao người đồng tính trong nước không thể hợp pháp đi nhận một tờ giấy chứng nhận được, chi bằng lấy chuyện này làm chứng minh để ký kết ràng buộc lẫn nhau.
Mắt thấy sắp giờ rồi, Thư Quân đã làm xong hết bài tập, thậm chí còn mua một bộ trang phục tình thú trên mạng, giả vờ đặt trong vali du lịch. Lúc xuống lầu nhận chuyển phát cậu vô cùng căng thẳng, dù hộp đựng đồ được đóng gói hết sức kín đáo, mặt ngoài cũng không có bất cứ dấu vết nào tiết lộ bên trong, nhưng cậu cứ như làm việc gì đó trái với lương tâm, sau khi ký nhận thì chạy như bay trốn vào phòng ngủ.
Khi vào phòng ngủ kiểm tra đồ, cậu mới phát hiện ra mình thế mà lại quên mua một thứ cực kỳ quan trọng. Thế nhưng hôm sau là ngày nghỉ dài hạn, đêm nay Tưởng Bác Sâm sẽ sớm đến trường Thư Quân để ngủ chung phòng cậu một đêm, sáng mai lại xuất phát đi sân bay, vì thế giờ đặt hàng trên mạng hiển nhiên là không được. Thư Quân muốn đạt được mục tiêu “Toàn bộ đã chuẩn bị tốt” nên chỉ đành lập tức xuất phát đi siêu thị mua.
Hết cách rồi, Thư Quân chỉ đành vui mừng vì hôm nay không có lớp. Cậu cầm ví tiền ra ngoài, vì xưa nay chưa từng mua qua thứ này nên không dám chọn siêu thị xung quanh trường, còn cố ý chuyển tàu điện đi tới một Walmart khá xa vì nghĩ trong đó sẽ không gặp người quen. Mọi người không quen biết nhau, coi như thấy mình cầm thứ đó cũng sẽ không lúng túng.
Nghĩ thì đẹp, mà khi thật sự đến siêu thị Thư Quân mới phát hiện đây là một quyết định sai lầm. Trong siêu thị kẻ đến người đi, mỗi khi cậu muốn đi đến kệ hàng đặt đồ kế hoạch hóa gia đình thì lại giống như đang bị người vây xem.
Mắt thấy đã gần trưa rồi, bụng Thư Quân cũng đã đói meo mà trong siêu thị vẫn còn không ít người; mà vì phải sắp thêm hàng nên bên kệ hàng vẫn còn không ít nhân viên bán hàng. Thư Quân chỉ đành đi ăn trưa trước, lúc ngồi thì mặt mày lo lắng tự khuyến khích bản thân: Đã nói phải tặng cho Tưởng Bác Sâm một món quà siêu to khổng lồ, nên ngàn vạn không được nuốt lời!
Cậu cổ vũ chính mình, nhưng không ngờ điện thoại lại vang lên. Hóa ra là Tưởng Bác Sâm, hôm nay trường hắn có khóa nghỉ tạm thời nên Tưởng Bác Sâm sớm nghỉ học, lúc này đã đến thành phố chỗ Thư Quân.
Hắn hỏi rõ địa chỉ của Thư Quân rồi nói muốn đi đón cậu. Thư Quân vội nói không cần, cậu định cho Tưởng Bác Sâm một bí mật thật kinh ngạc và mừng rỡ, sao có thể để người ta sớm thấy mình mua cái gì được. Sau khi cúp máy, cậu không nói thêm lời nào nữa mà bước lên lầu, muốn nhất cổ tác khí mua được đồ.
Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc
Vì đề phòng chính mình hơi quá đà, cậu còn đặc biệt đi dạo một vòng trong siêu thị chọn chút đồ ăn vặt và đồ dùng khi đi du lịch, lúc này mới chầm chậm đẩy xe mua sắm đến kệ để đồ kế hoạch hóa. Bây giờ đang là lúc vừa ăn trưa xong, trong siêu thị ít người hơn một chút, nhân viên bán hàng vừa bày hàng xong cũng dồn dập rời đi. Thư Quân không dám nhìn kỹ, cũng may trước đó cậu cũng biết số đo kích thước to nhỏ, bèn vội vàng chọn mấy hộp bao cao su cỡ đại và một bình bôi trơn nhỏ rồi ném đến giữa hàng hóa như một kẻ trộm, sau đó cúi đầu đi thẳng đến quầy thu ngân.
Nhìn trúng một quầy thu ngân hẻo lánh và ít người, Thư Quân vội vã đẩy xe tới. Lúc nhìn thu ngân cầm từng món đồ quét mã cậu luôn thấy hơi căng thẳng, tim như sắp vọt khỏi cuống họng. Lúc người kia cầm đến bao cao su và dịch bôi trơn thì sửng sốt một chút, dường như không nghĩ Thư Quân lại lấy cái này. Dù sao hồi đó nom Thư Quân thật sự quá nhỏ, lại còn mặc trang phục học sinh. Thấy bao bì bình bôi trơn giống như sữa tắm dành cho du lịch, thu ngân xuất phát từ lòng tốt mà thiện ý hỏi một câu: “Anh bạn nhỏ à, có phải cậu cầm nhầm rồi không?” Sợ Thư Quân lúng túng, anh ta lại trêu chọc: “Vị thành niên không thể mua cái này đâu.”
Thư Quân lắc lắc đầu, lắp ba lắp bắp nói: “Tôi, tôi không phải chưa… vị thành niên…” Thấy sau lưng hình như còn có người muốn đi đến tính tiền, cậu gấp đến độ đỏ cả vành mắt, lại càng nói không rõ ràng hơn. Không phải chỉ muốn mua một cái bao thôi à, sao còn phải xét cả tuổi tác cơ chứ?
“Không cầm nhầm đâu, vật này là của tôi, chúng tôi tính tiền chung với nhau.” Một giọng nam trầm thấp bỗng vang lên từ sau lưng. Thư Quân kinh ngạc quay đầu nhìn lại, ra là Tưởng Bác Sâm. Hắn đang nở nụ cười dịu dàng với cậu, lại quay người ra hiệu cho thu ngân tiếp tục tính tiền.
Khi đó Tưởng Bác Sâm đã rất có khí thế, cuộc sống quân đội vẫn chưa mài giũa hết góc cạnh của hắn, ngược lại càng thêm mấy phần mị lực trầm ổn. Thấy thế nhân viên thu ngân vội vàng tăng nhanh động tác, cuối cùng lúc báo giá cũng nhìn về phía Tưởng Bác Sâm, hiển nhiên đã coi Thư Quân thành em trai của hắn, sợ chính mình nói thêm gì nữa là có thể dọa khóc đứa nhỏ.
Sau khi ra khỏi siêu thị Thư Quân mới biết khi Tưởng Bác Sâm đến trạm xe lửa thì bắt xe đến thẳng siêu thị. Cũng coi như đến đúng lúc, nếu hắn đến sớm mấy phút, e rằng nhìn thấy hắn Thư Quân đến chọn mua cũng xấu hổ.
───────────────
“Vội vã đến thế à? Thật hận không thể ăn em ngay bây giờ.”
Mà lúc này Tưởng Bác Sâm lại nói với Thư Quân câu nói y hệt câu nói vào chiều tháng chín nóng nực của nhiều năm trước kia. Hai người liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên là cùng nhớ lại chuyện cũ. Thư Quân nháy mắt một cái, khẽ cười nói: “Muốn ăn hả? Đương nhiên chỉ cho anh ăn thôi.”
—- Giống như cậu thiếu niên căng thẳng đến độ sắp cắn rách môi khi đó, nhưng nét mặt lại chăm chú và luyến lưu nhìn người mình yêu, nhỏ giọng nói: “Đương nhiên là chỉ cho mình anh ăn thôi.”