Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

chương 126: ôn ngôn sinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Đậu

"Ôn Ngôn thế nào rồi?"

Bên ngoài phòng phẫu thuật, Phó Thâm, Lộ Tinh, Phó Trạch và Nghiêm Đào toàn bộ đã tụ tập ở đây, Lộ Tinh khóc đến mức thở không ra hơi, khóc cả một đường đến.

Tần Húc vẫn ngồi xổm dựa tường như cũ, hai mắt đỏ như máu.

Quản gia thấp giọng giải thích tình huống cho mấy người kia, mấy người cũng không dám lên tiếng nữa, yên lặng chờ.

"Chồng ơi, Ôn Ngôn sẽ không sao chứ, đúng không ạ?" Trên đầu Lộ Tinh phủ áo khoác của Phó Thâm ngồi xổm khóc cùng một chỗ với Tần Húc.

"Nhất định sẽ không sao đâu". Phó Thâm không biết phải nói gì, nhưng anh tin chắc vào điều này. Mười phút sau, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra, bác sĩ đi ra, Tần Húc đứng dậy vọt tới trước mặt bác sĩ, nhưng một hồi cũng không nói nên lời.

"Bác sĩ thế nào rồi?" Tần Húc không nói được, Tần Cao Dương đứng một bên hỏi thay hắn.

"Sản phu đã bình an hạ sinh một bé trai, cháu bé hiện đã được đưa vào lồng ấp".

"Sản phu mất quá nhiều máu, lâm vào hôn mê, tình trạng trước mắt coi như ổn định".

"Đã được đưa đến phòng nghỉ".

"Ôn Ngôn ở đâu? Phòng nghỉ ở đâu?" Tần Húc nắm lấy cánh tay bác sĩ, có chút quá khích.

"Y tá sẽ đưa anh quá, có điều sản phu cần phải nghỉ ngơi, nên một mình chăm sóc là tốt nhất".

Bác sĩ nói xong, có một y ta bước lại dẫn đường, mọi người lập tức đi theo.

Ôn Ngôn cần nghỉ ngơi, những người khác đều nhìn Ôn Ngôn từ xa qua lớp kính, chỉ mình Tần Húc được y tá cho phép là có thể vào.

"Anh". Trước khi vào Tần Húc gọi Tần Cao Dương: "Ở đằng kia không thể không có người ở cùng ông nội, anh đến xem thế nào đi, ông nội cũng ngã".

Giọng nói của Tần Húc vẫn còn run run.

"Ừ, cậu yên tâm chăm sóc Ôn Ngôn đi, chuyện còn lại cứ giao cho anh là được". Tần Cao Dương vỗ vai Tần Húc.

"Muộn rồi mấy cậu cũng về đi, có việc gì tôi sẽ thông báo sau". Tần Húc nhìn về những người khác, mặt đầy mệt mỏi.

"Nếu có việc gì muốn giúp, bọn tôi sẽ đến đây đầu tiên". Nghiêm Đào gật đầu đáp lại Tần Húc.

Tần Húc gật đầu, sau đó đi vào phòng bệnh riêng biệt của Ôn Ngôn.

Tần Cao Dương chào hỏi mấy người kia hai câu, rồi xoay người đi về phòng bệnh của ông cụ.

Lúc đó đã là đêm khuya, Lộ Tinh đang mang thai nên phải nghỉ ngơi thật tốt, Phó Thâm dẫn cậu đi trước một bước, Phó Trạch và Nghiêm Đào sóng vai đi đến phòng làm việc của anh, đêm nay Phó Trạch trực, Nghiêm Đào xem như đi với anh.

"Chồng ơi, Ôn Ngôn sẽ không chết đúng không?" Đây là lần đầu tiên Lộ Tinh trải qua cảm giác sinh ly biệt tử của bạn bè bên cạnh mình, loại cảm giác này không tốt chút nào, Lộ Tinh rất sợ, nghĩ đến sẽ phát run.

"Đừng sợ". Phó Thâm áp lên trán Lộ Tinh: "Ôn Ngôn sẽ không sao, sớm muộn thôi cậu ấy sẽ giống như trước".

Lộ Tinh mím môi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn lo lắng.

Trong phòng bệnh yên tĩnh vắng lặng, tất cả mọi âm thanh dường như đều bị khuếch đại đến cực hạn, Tần Húc ngẩng đầu nhìn từng giọt thuốc trong chai nhỏ giọt xuống, tựa hồ như có thể nghe thấy tiếng nó phát ra khi rơi xuống.

Tầm mắt Tần Húc như mờ đi, dần dần không nhìn thấy rõ được cái gì.

Tần Húc ngẩng đầu, lau đi nước mắt còn chưa tuôn ra, thu ánh mắt lại nhìn về phía Ôn Ngôn.

Bụng dưới nhô lên đã trở lại bằng phẳng, tim Tần Húc đập rất mạnh, bàn tay nắm lấy ga giường cũng phát run, hắn không có can đảm nhấc chăn trên người Ôn Ngôn lên xem. Bởi vì trên người Ôn Ngôn đã để lại vết thương không thể biến mất.

Góc nhìn vừa rồi của Tần Húc rõ ràng hơn một chút, nhưng chỉ mấy giây sau lại mơ hồ không nhìn ra hình dạng, Ôn Ngôn quá trắng, trắng đến mức không còn một chút máu trên người.

Nếu không phải thân thể của cậu vẫn còn đang phập phồng rất nhẹ, Tần Húc còn tưởng rằng người này đã chết.

Tần Húc lại lau nước mắt một lần nữa, nhưng vô dụng, hốc mắt nóng bỏng phảng phất như muốn thiêu đốt da thịt, khiến cho hắn đau lòng.

Nhìn người yêu không hề có sức sống kia, rốt cuộc Ôn Ngôn cũng không kiềm chế được cảm xúc sợ hãi sụp đổ của mình nữa.

Hắn nắm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của Ôn Ngôn không ngừng hôn, khóc không thành tiếng.

Không có tiếng gào chói tai dữ dội, Tần Húc chỉ khóc, lại không dám phát ra chút âm thanh dư thừa bởi vì hắn biết, mặc dù Ôn Ngôn đang ngủ nhưng vẫn có thể nghe được tiếng khóc của hắn.

Hắn không muốn Ôn Ngôn phát hiện mình đang khóc, bởi vì hắn hy vọng trong lòng Ôn Ngôn của hắn mình luôn là một người yêu mạnh mẽ, là bầu trời của cậu, là người đáng để cậu dựa dẫm....

Tần Húc vừa tự trách vừa hối hận, nếu ngày hôm qua hắn về nhà sớm như Ôn Ngôn dặn dò, thì tất cả mọi chuyện này đều sẽ không có cơ hội phát sinh, Ôn Ngôn nên nằm yên trong vòng tay hắn ngủ, thì thầm trong mộng nói thích hắn...

Tần Húc không dám nhớ lại lúc nãy khi ở bên ngoài phòng phẫu thuật, tâm trạng của hắn không biết bị dày vò như thế nào, nửa bầu trời như sụp đổ,mọi thứ hắn nhìn thấy đều là u ám. Suýt nữa hắn đã đánh mất đi tình yêu của mình mãi mãi...

"Ôn Ngôn, đừng ngủ nữa được không em, anh..."

"Ba bi, ôm ôm". Đứa bé nhỏ ngây thơ trắng nõn ngồi xổm dưới đất chơi đùa với Ôn Ngôn, giang hai tay muốn cậu ôm.

Ôn Ngôn nắm lấy bàn tay nhỏ bé múp múp thịt của bé, tiện thể ôm bé vào lòng.

"Chúng ta đi tìm bố được không ạ?" Đứa bé tựa vào vai Ôn Ngôn, giọng sữa hỏi: "Chúng ta mà không quay về bố sẽ khóc đó".

Ôn Ngôn nghe vậy thì không nhịn được cười, xoa xoa vài cái lên mái tóc xù của cậu con trai: "Sao con biết bố sẽ khóc?"

Đứa bé rất chắc chắn về việc này, cả người đối diện với Ôn Ngôn: "Đôi mắt non nớt sáng ngời: "Bởi vì bố là một con quỷ hay khóc á".

Đứa bé cười khúc khích không ngớt.

Ôn Ngôn cũng cười, nhưng cười được hai tiếng thì sửa lại lời nói của con trai: "Không thể nói như vậy với bố nhá, bố sẽ buồn đó".

"Hì hì, con biết rồi". Đứa bé và Ôn Ngôn cụng đầu: "Con biết là ba yêu bố nhất".

"Vậy nên nếu ba mà không về thì bố sẽ khóc".

Ôn Ngôn cười cười, ôm con trai đi dọc theo một hướng: "Thế bây giờ chúng ta về nhà thôi".

Ánh nắng ban mai tràn qua cửa kính chiếu vào phòng bệnh, lông mi Ôn Ngôn khẽ nhúc nhích, ánh sáng trong mắt khiến cậu rất khó mở mắt ra.

Sau nhiều lần giãy dụa, cuối cùng trần nhà sáng sủa cũng từng chút một hiện ra trước mắt Ôn Ngoonn. Ôn Ngôn cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng bay bổng, đầu óc choáng váng, cả trần nhà đều không ngừng quay cuồng.

Cả người cậu đau nhức, từ chân đến bả vai đều rất đau, nhưng đau nhất vẫn là bụng.

Ý thức Ôn Ngôn đột nhiên bừng tỉnh, không hề nhận ra tay trái của mình còn đang cắm kim tiêm, cứ thế liền sờ xuống bụng.

Cơ thể cậu không có khí lực gì, động đậy một hồi lâu lòng bàn tay cậu mới thành công rơi vào bụng.

...Trong đầu Ôn Ngôn nghĩ đến hai chữ, đôi mắt vừa mới khôi phục lại ngay lập tức lại đỏ bừng, gần như chỉ trong nháy mắt nước mắt liền không ngừng tuôn ra.

"Ôn Ngôn!" Vừa rồi Tần Húc còn đang ở trong nhà vệ sinh chuẩn bị nước nóng định lau người cho Ôn Ngôn, lúc quay lại đã thấy Ôn Ngôn tỉnh.

Ôn Ngôn thấy rõ Tần Húc, nhất thời càng khóc dữ hơn, nhưng bây giờ thân thể cậu còn rất yếu, bệnh tình không khóc hai lần càng rõ ràng hơn.

"Đừng khóc, đừng khóc, là lỗi của anh".

"Là lỗi của anh". Tần Húc không ngừng lau nước mắt cho Ôn Ngôn, hắn cho rằng Ôn Ngôn vì đau quá nên khóc, nhanh chóng ấn chuông gọi điện ở đầu giường.

Nhưng trong lòng Ôn Ngôn chỉ nghĩ rằng cú ngã này của cậu đã làm mất em bé, đau đớn trong người chỉ là thứ yếu đau đớn trong lòng mới là làm cho Ôn Ngôn suy sụp.

"Thực xin lỗi..." Ôn NGôn nói chuyện rất nhỏ, nếu Tần Húc không cẩn thận nghe thì căn bản không nghe rõ: "Em không bảo vệ được con..."

"Không phải". Tần Húc vẫn lắc đầu: " Không phải lỗi của em".

"Con không sao hết, bác sĩ nói mặc dù sinh non một tháng nhưng cơ thể bé rất khỏe mạnh, sẽ không có vấn đề gì lớn".

"Không sao, không sao hết".

"Không phải bé không còn sao?" Ôn Ngôn chỉ cho rằng Tần Húc đang gạt cậu, không thể tin nổi, cầu thang trong nhà họ Tần cao như vậy, ngã như thế không có khả năng một chút chuyện cũng không xảy ra.

"Đồ ngốc, bé con thật sự rất khỏe".

"Bác sĩ nói em vẫn luôn che chở cho con, nên con mới không sao hết".

"Không khóc nữa, có phải trên người đau không? Bác sĩ sẽ tới đây ngay".

Tim Ôn Ngôn vừa vọt lên cổ họng dần dần rơi xuống, cũng may đứa nhỏ không sao, nếu không cả đời này Ôn Ngôn sẽ tự trách mình.

Bác sĩ nhanh chóng tới, tiêm một mũi giảm đau cho Ôn Ngôn, lại dặn dò Tần Húc chăm sóc Ôn Ngôn nghỉ ngơi thật tốt, cảm xúc không được quá xúc động.

Ôn Ngôn nói muốn nhìn đứa bé, Tần Húc dỗ cậu ngủ thêm một giấc, chờ cậu ngủ dậy thì sẽ đưa đứa bé đến cho cậu xem.

Ôn Ngôn rất nghe lời, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Ôn Ngôn ngủ say, Tần Húc gọi quản gia nhìn Ôn Ngôn, còn mình thì đi đến phòng lồng ấp trẻ xem con.

Đứa bé mới sinh ra được mấy tiếng đồng hồ, Tần Húc vẫn chưa đi xem được.

Đứa bé chín tháng tuổi, phát triển đã đầy đủ, hơn nữa Ôn Ngôn vẫn nuôi dưỡng thai nhi tốt, mặc dù sinh non nhưng đứa bé vẫn tương đối khỏe mạnh. Bác sĩ nói rằng không cần thiết phải nằm trong lồng ấp nữa.

Tần Cao Dương thuê bảo mẫu tốt nhất qua đêm, từ trên đến dưới nhà họ Tần đều là mấy người gà, không có ai biết chăm sóc trẻ em, cho nên không thể không thuê bảo mẫu.

Dưới sự giúp đỡ của bảo mẫu Tần Húc đưa con trai ra khỏi lồng ấp, đứa bé mới sinh không chịu nổi gió, được bao bọc kín mít.

"Thiếu gia". Quản gia thấy Tần Húc ôm đứa bẻ quay lại, nhỏ giọng lại nhìn xem, đứa nhỏ nhăn nhúm, hồng hồng nhỏ nhỏ.

Cũng may là, hiện giờ đứa bé đang ngủ với không khóc.

Tần Húc giao đứa bé cho bảo mẫu, bảo mẫu cẩn thận đặt đứa bé bỏ vào nôi bên cạnh Ôn Ngôn.

Lúc này, Tần Cao Dương đẩy ông cụ đến cửa phòng bệnh.

Ông cụ bị thương đầu gối, chân vốn không được tốt lắm, nên giờ phải ngồi trên xe lăn mới có thể xuống đất.

"Ôn Ngôn thế nào rồi?" Ông cụ lo lắng nhìn Ôn Ngôn trên giường bệnh: "Vừa rồi đã tỉnh".

"Nhưng vì mệt quá nên lại ngủ rồi">

Tần Húc cũng quan tâm đến tình trạng bệnh tật của ông cụ, hắn vẫn bệnh chăm sóc Ôn nGôn, bây giờ mới rảnh rỗi, nếu không phải Tần Cao Dương đưa ông cụ đến đây, chắc lúc này hắn cũng đang ở phòng bệnh của ông cụ.

"Đã qua cơn nguy hiểm rồi".

Ông cụ thở dài một hơi.

"Không sao là tốt rồi".

"Người như ông rơi xuống đất ngã thì ngã, nó còn nhỏ lại mang thai đứa bé như vậy..." Ông cụ thất thần một hồi.

"Nếu không có Ôn Ngôn, cái xương cốt già nua này của ông chắc đã bỏ lại trên cầu thang".

"Ông nội, ông đừng suy nghĩ nhiều". Tần Húc biết ông cụ muốn nói cái gì, hắn cũng không hy vọng ông cụ bởi vì chuyện này mà cảm thấy áy náy, bởi vì hắn hiểu Ôn Ngôn, loại thời khắc nguy hiểm như này Ôn Ngôn nhất định sẽ làm như thế.

"Mau đến gặp chắt của ông này".

Hương khói duy nhất của nhà họ Tần, từ trên đến dưới nhà họ Tần không ai là không coi trọng, cho dù là Tần Cao Dương cũng đặt kỳ vọng rất lớn vào đứa bé này. Tần Cao Dương biết rõ trạng thái hiện tại của mình, nếu nhà họ Tần mà muốn trông cậy vào hắn tiếp tục hương khói, chắc chắn thể không thể, bởi vì Vu Cố không giống như Ôn NGôn là một người cá, mà anh chỉ là một người đàn ông bình thường, không thể sinh con.

Mặc dù có thể, nhưng anh cũng không nhất định sẽ tha thứ cho Tần Cao Dương.

Ông cụ Tần rất thích đứa cháu chắt mà Ôn Ngôn sinh ra cho nhà họ Tần, để làm thế nào, thế nào để yêu thích đứa cháu.

Người một nhà vây quanh đứa nhỏ, lúc này Ôn Ngôn lại lần nữa tỉnh lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio