Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

chương 153: pn 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Tiểu Thần, sao hôm nay sắc mặt con tệ vậy?”

Trong lúc ăn sáng, Phó Thâm và hai đứa con trai đang cùng nhau ăn sáng, đêm qua Lộ Tinh bị dằn vặt vẫn còn chưa chịu dậy.

Bỗng nhiên bị gọi, Phó Thần Thần còn đang thất thần, có hơi mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn Phó Thâm, sau đó dụi dụi mắt: “Nghỉ ngơi không tốt ạ…”

Phó Thần Thần nói xong, vành tai cậu vô thức hiện lên một vệt hồng nhạt.

Tối hôm qua cậu thực sự nghỉ ngơi không tốt, che mình dưới chăn trong lòng không ngừng nhớ lại xúc cảm thân mật khi hôn Tần Tử Ngôn, cảm giác xấu hổ khiến tinh thần cậu càng lúc càng phấn chấn căn bản không thể ngủ được. Thẳng cho đến khi trời tờ mờ sáng cậu mới miễn cưỡng chớp mắt được, kết quả còn chưa ngủ được một giấc thì chuông báo thức đã thúc giục cậu rời giường.

Hôm nay còn phải vội vàng đến trường học ca sáng.

“Lát nữa lên xe ngủ tiếp”.

Phó Thần Thần gật đầu, suy nghĩ của cậu lại bay bổng đâu đâu, lỡ đãng khuấy khuấy bát cháo.

Sau khi Phó Thâm ăn sáng xong, sải bước lên tầng hai, động tác đẩy cửa phòng ngủ cố hết sức nhẹ nhàng.

Trên giường lớn trong phòng ngủ, người đẹp tóc bạc còn đang say giấc nồng khó giấu được vẻ mệt mỏi, hô hấp cũng nặng hơn bình thường.

Phó Thâm mỉm cười bước lại gần, ngón tay vén mái tóc dài rải rác trên xương hàm của người đẹp.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc nhiều năm như vậy, Phó Thâm chưa từng cảm thấy chán ngán chút nào, ngược lại thời gian càng trôi qua anh càng cảm thấy nguy cơ. Vẻ ngây ngô trên gương mặt Lộ Tinh biến mất, nét mặt trưởng thành cũng trở nên tinh tế hơn, chỉ cần một chữ “đẹp” cũng đủ để Phó Thâm miêu tả diện mạo hiện tại của Lộ Tinh. Lộ Tinh sinh ra đã mang trong mình một loại “yêu”, có thể thấy ngoại hình của cậu khác hẳn với con người, nhưng từ trước đến nay cậu luôn làm cho cái loại “yêu” đó trông rất đáng yêu.

Nhưng bây giờ thì khác.

Phó Thâm càng ngày càng cảm thấy Lộ Tinh chính là một con hải yêu bơi ra từ biển sâu, bởi vì vẻ đẹp của cậu vừa đầy sự quyến rũ.

Thỉnh thoảng Phó Thâm sẽ dẫn Lộ Tinh đi dự các sự kiện, mặc cho là ở đâu, Lộ Tinh luôn luôn là tâm điểm chú ý của ánh mắt mọi người. Những người đàn ông phụ nữ đó không thể rời mắt khỏi Lộ Tinh, Phó Thâm hoảng sợ, cho nên bây giờ rất ít khi dẫn Lộ Tinh đi dự sự kiện, cho dù Lộ Tinh có tốt đến đâu thì cũng chỉ có thể thuộc về anh.

Nhưng có điều Phó Thâm đã bảo vệ Lộ Tinh quá tốt.

Bộ dáng của Lộ Tinh mặc dù nhìn trưởng thành hơn trước, nhưng tính cách vẫn đơn thuần như cũ.

Phó Thâm biết Lộ Tinh rất mệt nên cũng không quấy rầy cậu, chỉ là vẫn không nhịn được cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của cậu, không mang tính xâm lược giống đêm qua, lần này anh rất dịu dàng.

“Buồn ngủ…” Khi Phó Thâm buông người ra, Lộ Tinh lẩm bẩm một tiếng.

Vẫn đánh thức người dậy rồi.

“Ngủ đi, ngủ đi, chồng sẽ không làm gì hết”. Phó Thâm cách một lớp chăn vỗ nhẹ trấn an cậu.

Lộ Tinh ngẩng đầu chà chà chăn hai lần, không chịu mở mắt.

Phó Thâm ôn nhu mỉm cười, ngay sau đó hơi thở của Lộ Tinh dần trở nên đều đều.

Phó Thâm đứng dậy đi vào phòng thay đồ, thay quần áo ở nhà chuẩn bị đi làm, nhưng khi chuẩn bị rời đi, lại quay lại giường thì thầm với Lộ Tinh.

“Chồng đi làm đây”.

Cũng không biết Lộ Tinh có nghe thấy lời mình hay không, hai mắt nhắm chặt.

Phó Thâm cười bất đắc dĩ lắc đầu, không chậm trễ nữa, thắt cà vạt đi xuống nhà.

Bàn ăn trống không, Phó Cảnh Dương và Phó Thần Thần vừa mới đi học.

“Tinh Tinh mà dậy, dì nhất định phải giám sát em ấy ăn điểm tâm”.

Phó Thâm không quên dặn dò dì, mấy năm nay Lộ Tinh đã dưỡng được thói quen xấu, chính là không thích ăn sáng, có điều nói cho cùng Phó Thâm cũng có nửa trách nhiệm.

Buổi tối lúc nào cũng bị giày vò quá dữ, đợi ban ngày Lộ Tinh tỉnh lại thì cũng quá giờ ăn sáng rồi.

“Hơ ~”

Phó Thần Thần đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không kìm được ngáp ra, đây là cái ngáp thứ năm trong ngày, cậu thật sự rất mệt, đầu óc thì choáng váng, sau đó ăn cơm trưa đầu suýt nữa cắm vào trong bát.

“Rớt nước mắt kìa”. Tử Tử Ngôn cười cậu, rồi lấy khăn ra lau nước mắt đang nghẹn lại của cậu.

Phó Thần Thần hơi nâng cằm lên, ngoan ngoãn không nhúc nhích phối hợp với động tác của Tần Cao Dương.

“Xin lỗi Ngôn ca, em không muốn gật gà gật gù đâu, nhưng em buồn ngủ lắm, mệt quá đi mất, đêm qua em ngủ không ngon…” Phó Thần Thần sợ Tần tử Ngôn hiểu lầm, dùng sức mở to hai mắt nghiêm túc giải thích.

“Xin lỗi cái gì hả?” Tần Tử Ngôn rút tay phải về, ánh mắt khóa chặt Phó Thần Thần, nhìn bộ dáng ngốc nghếch gắng gượng mở to hai mắt của Phó Thần Thần: “Mệt thì nghỉ ngơi đi”.

“Chiều nay em có lớp không?”

Não Phó Thần Thần quay mòng mòng, tự hỏi mình xem buổi chiều có lớp hay không, chốc chốc gật đầu: “Buổi chiều tiết thứ hai có lớp, tiết một thì rảnh”.

“Vậy cơm nước xong em có thể ngủ một giấc”.

“Ngủ ở đâu ạ?” Phó Thần Thần không sống trong trường nên không có ký túc xá cho cậu nghỉ ngơi, bình thường lúc rảnh rỗi cậu thích ở trong thư viện đọc sách, nhưng tóm lại là thư viện cũng không phải nơi để ngủ.

“Đây”. Tần Tử Ngôn thuần thục lấy chìa khóa xe từ trong túi ra.

Bãi đậu xe của trường.

“Ngủ đi”. Tần Tử Ngôn kê một cái gối mềm sau gáy Phó Thần Thần để giữ cho cậu một tư thế thoải mái.

Phó Thần Thần ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhưng giờ cậu lại không buồn ngủ nữa. Ở một mình với người yêu mình trong không gian riêng tư thật sự khó mà ngủ được.

Bộ não vốn còn đang mơ mơ màng màng choáng váng của Phó Thần Thần, bắt đầu hoạt động không kiểm soát được. Não cậu bổ ra đủ loại chi tiết ở cùng với Tần Tử Ngôn, vừa mập mờ vừa xấu hổ. Nhịp tim và nhiệt độ cơ thể của cậu thay đổi một cách lặng lẽ khi cậu hoàn toàn không hề hay biết.

Bên trong xe rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Phó Thần Thần hoài nghi Tần Tử Ngôn có thể nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của mình, vừa nghĩ tới đây, đến lỗ tai của Phó Thần Thần cũng bắt đầu nóng lên.

Phó Thần Thần cứ nằm im không nhúc nhích, thân thể có chút cứng nhắc, cũng không biết kéo dài bao lâu, cậu mới lén mở mắt ra, muốn nhìn trộm xem Tần Tử Ngôn đang làm gì.

Trong đáy mắt, Phó Thần Thần nhìn thấy Tần Tử Ngôn đang ngồi bên cạnh hơi hơi cúi đầu nhắm mắt lại, khóe miệng ngậm ý cười, ý cười rất nhẹ, nhưng lại lộ ra sự vui sướng khó có thể che giấu.

Gần như trong giây tiếp theo, đột nhiên Tần Tử Ngôn nghiêng đầu mở to mắt ra, đối diện với ánh mắt nhìn trộm của Phó Thần Thần.

Trong lòng Phó Thần Thần lộp bộp, sững sờ hai giây, lập tức nhanh chóng nhắm mắt lại.

Cuối cùng vẫn chậm.

“Không ngủ được à?” Tần Tử Ngôn hỏi, Phó Thần Thần có thể cảm giác rõ ràng người nọ đang tới gần mình,.

“Có phải trên xe không thoải mái không, hay là…” Thực ra Tần Tử Ngôn vốn muốn đưa Phó Thần Thần đến khách sạn gần đó thuê phòng để cậu ngủ cho ngon, nhưng khi quay đầu lại cân nhắc, sợ Phó Thần Thần sẽ suy nghĩ nhiều nên

thủ tiêu luôn ý định này.

Tần Tử Ngôn còn chưa dứt lời, đầu Phó Thần Thần đã tự nhiên dựa trên vai anh, dựa vào sít sao.

Cuối cùng Tần Tử Ngôn không dám cử động thân thể.

“Ngôn ca, anh đừng động, cứ để em ngủ thế này một lát…” Phó Thần Thần nhắm mắt lại nhỏ giọng nói thầm, nghe như một chú mèo con đầy mệt mỏi

Tần Tử Ngôn không nói chuyện, nghiêng đầu nhìn cái đầu lông xù trên vai, xoa xoa hai cái.

Động tác của Phó Thần Thần rất tự nhiên, nhìn thì có vẻ bình tĩnh nhưng trên thực tế tim của cậu đập nhanh đến mức muốn vọt lên cổ họng, ngửi mùi hương quen thuộc trên người Tần Tử Ngôn khiến cậu rất yên tâm. Đây là khoảng cách cậu mà cậu muốn duy trì với Tần Tử Ngôn — Khoảng cách bằng .

Dần dần quen với nhiệt độ và hơi thở trên người, trong lòng hai người đều bình tĩnh hơn nhiều, cơn buồn ngủ của Phó Thần Thần cũng dâng lên, mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Tần Tử Ngôn chậm rãi lấy điện thoại từ trong túi ra, anh có thể cảm giác được Phó Thần Thần đã ngủ say, nhưng vẫn chưa xác định.

Qua phản chiếu của màn hình điện thoại, cuối cùng Tần Tử Ngôn cũng thấy được khuôn mặt đang ngủ an ổn của Phó Thần Thần.

Thật ngoan, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn ngoan ngoãn như vậy…

Tần Tử Ngôn điều chỉnh tư thế một chút để Phó Thần Thần dựa vào người anh ngủ thoải mái hơi, tránh lát nữa cậu tỉnh lại bị đau cổ, còn nhân cơ hội cùng cậu chụp một tấm ảnh.

Thực ra hai người có khá nhiều ảnh chụp chung, nhưng tấm ảnh này lại khác nhất…

Anh thích bé cá nhỏ này dựa vào vai anh, bộ dáng ỷ lại anh như vậy.

Thời gian giống như đang dừng lại, hai người yên lặng giữ nguyên tư thế này một lúc lâu, cho đến khi đồng hồ báo thức nào đó đánh thức giấc mơ ngọt ngào của bé cá nhỏ.

Cổ của Phó Thần Thần vẫn bị đau, hơi cựa cựa cổ từ trái sang phải mới thấy thoải mái hơn chút.

“Ngôn ca, vai anh có đau không?” Phó Thân Thần ngượng ngùng hỏi: “Có muốn em bóp cho anh không?”

Lấy hết can đảm để lại gần, Phó Thần Thần hơi buông lỏng không còn căng thẳng như lúc nãy nữa.

“Không cần đâu, không phải em có lớp hả, nhanh đi đi, không sẽ muộn mất”. Tần Tử Ngôn nâng cổ tay lên đê Phó Thần Thần xem giờ trên đồng hồ.

Phó Thần nhìn lướt qua, vẫn còn hai mươi phút nữa mới lên lớp.

“Vâng”. Phó Thần Thần ngoan ngoãn trả lời, đang định mở cửa xe thì trên mặt cậu chợt thoáng qua một tia thất vọng, cậu còn muốn ở một lúc với Tần Tử Ngôn, nhưng lại không mở miệng nói được.

“Tiểu Thần”.

Phó Thần Thần dừng một chút, lập tức quay người về phía Tần Tử Ngôn.

“Ngày mai cuối tuần, chúng ta đi hẹn hò nhé?”

Tần Tử Ngôn từ từ đến gần Phó Thần Thần áp sát vào, cười nhìn vào mắt cậu.

“Hẹn hò?” Khóe miệng Phó Thần Thần nhếch lên: “Được ạ…”

“Ngày mai anh đến đón em”. Ngón tay Tần Tử Ngôn luồn vào mái tóc bạc của Phó Thần Thần, nhẹ xoa hai cái.

“Được ạ!”

Sau khi đồng ý với Tần Tử Ngôn, trên mặt Phó Thần Thần không thể giấu được sự vui vẻ, thậm chí khi nói chuyện còn mang theo ý cười.

Có lẽ là do tâm trạng rất tốt, Phó Thần Thần cảm thấy giờ học buổi chiều thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt cái là cậu tan học về nhà.

Nghĩ đến ngày mai sẽ hẹn hò với Tần Tử Ngôn, Phó Thần Thần có chút căng thẳng không giải thích được, rõ ràng là một người rất đỗi quen thuộc, mà khi thay đổi thân phận thì rất khác.

Sau khi cả nhà ăn tối, Phó Thần Thần tìm cớ trốn vào phòng, mở tủ rồi lục tung hết lên, cố gắng muốn chọn một bộ quần áo phù hợp đi hẹn hò.

Trong phòng khách dưới nhà, Phó Thâm Lộ Tinh và Phó Cảnh Dương đang cùng nhau ngồi xem TV.

“Em trai con sao vậy? Cứ có cảm giác sai sai”. Phó Thâm hỏi Phó Cảnh Dương.

Những năm qua Phó Thâm vẫn luôn rất thích mấy đứa nhóc này, đối với cảm xúc của hai cậu con trai rất nhạy cảm, giống như cái đuôi vểnh lên tận trời.

Phó Cảnh Dương liếc nhìn cửa phòng khóa chặt của Phó Thần Thần: “Cha, cha có biết một câu là con trai lớn không thể giữ không?”

Phó Thâm vừa nghe câu này thì choáng váng.

“Em trai con yêu sớm?” Giọng nói Phó Thâm cao lên, sắc mặt tối sầm lại.

“Tiểu Thần đã mười tám tuổi rồi, không tính là yêu sớm”. Lộ Tinh yên lặng tựa vào người Phó Thâm vẫn luôn không nói gì đột nhiên mở miệng, còn vươn tay vỗ vỗ ngực Phó Thầm, như muốn giúp anh thả lỏng.

“Ba ba nhỏ nói đúng đó”. Phó Cảnh Dương cười ha hả: “Cha, ngài đừng kích động”.

“Nếu con đoán không lầm, thì đối tượng chắc chắn là anh Tử Ngôn”. Phó Cảnh Dương bổ sung thêm.

Tần Tử Ngôn, sắc mặt của Phó Thâm lập tức đẹp hơn chút.

Thật ra hôm qua khi Phó Cảnh Dương đến đón Phó Thần Thần về nhà thì đã thấy hai đứa nó có gì đó không ổn, có điều anh cũng không trực tiếp vạch trần.

“Tử Ngôn à, vậy thì được…” Phó Thâm yên tâm nói một câu, anh cũng xem như nhìn Tần Tử Ngôn từ nhỏ đến lớn, từ nhỏ đã đối với Phó Thần Thần rất tốt.

Cả nhà ba người ngồi xem TV một lúc rồi về phòng.

Trên giường, Lộ Tinh nằm trên người Phó Thâm, tóc bạc mềm mại tán loạn trên người Phó Thâm.

Phó Thâm vòng tay ôm thắt lưng Lộ Tinh, nhìn anh.

“Đừng không vui nhé”. Lộ Tinh duỗi ngón tay chọc vào khóe miệng Phó Thâm, cậu biết tâm lý Phó Thâm rất mâu thuẫn, vừa vui mừng lại vừa mất mác.

Kỳ thậtt tâm trạng của Phó Thâm và Lộ Tinh rất giống nhau, nhưng Lộ Tinh thu liễm cảm xúc của mình lại một chút, chứ không Phó Thấm sẽ càng khó chịu.

“Tiểu Thần giống như Tinh Tinh vậy, chính con sẽ tự mình bơi đến chỗ người mình thích”. Lộ Tinh ôn nhu nói xong, dùng ngón tay giãn lông mày nhíu chặt của Phó Thâm.

Phó Thâm làm sao không hiểu được tâm tư cẩn thận tinh tế của Lộ Tinh, bàn tay ôm eo chạy dọc lên trên dừng như tấm lưng cậu, dùng sức một chút ôm toàn bộ lấy cậu.

“Anh biết…” Phó Thâm vùi đầu vào giữa cổ Lộ Tinh, Lộ Tinh sờ sờ tóc Phó Thâm, giống như trước kia Phó Thâm an ủi cậu.

Con người Lộ Tinh chuyển động, tự hỏi xem có cách nào tốt hơn khiến Phó Thâm vui vẻ không, cuối cùng cảm hứng chợt lóe.

“Chồng ơi”. Lộ Tinh lùi lại ôm mặt Phó Thâm, nghiêm túc nhìn anh: “Có muốn sờ đuôi của em không?”

Kể từ khi ở chung với PHó Thâm đến nay, Lộ Tinh nhớ Phó Thâm rất thích làm nhiều thứ ở trên người cậu, nhưng thích nhất chính là sờ đuôi.

“Đuôi của em rất nghe lời”. Trong lời nói của Lộ Tinh còn có phần lanh lợi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio