Edit: Đậu
Trong phòng khám,
Lộ Tinh câu nệ ngồi ở trong lòng ngực Phó Thâm, người đàn ông mặc áo khoác trắng blouse ngồi đối diện chính là cái loại người sẽ biết tiêm, cho nên Lộ Tinh vô cùng cảnh giác không cho anh ta bất cứ cơ hội nào đến gần mình.
Tuổi Thẩm Hợp không lớn lắm, nhưng đôi mắt của anh ta lại đặc biệt lão luyện, cảm giác như có thể nhìn thấu được lòng người. Thiếu niên đối diện này là một người rất đơn thuần, trong người từ trên xuống dưới không có vết nhơ nào, nhưng trong con ngươi ẩn chứa sự sợ hãi.
"Không phải sợ, hôm nay sẽ không tiêm." Kết hợp với tình huống Phó Thâm nói cho hắn lúc trước, Thẩm Hợp liền đoán được Lộ Tinh đang nghĩ cái gì, "Hơn nữa có cậu ta ở đây, tôi cũng không dám làm gì cậu."
Lúc Thẩm Hợp nói chuyện có một giọng điệu lôi kéo để tương tác một cách khó hiểu, có lẽ đây chính là sức hấp dẫn của bác sĩ tâm lý, giống như có thể biết được cách nói chuyện nào sẽ làm cho đối phương cảm thấy thoải mái.
Tuy rằng nói không tiêm, Lộ Tinh không buông xuống đề phòng đối với Thẩm Hợp, toàn thân áo blouse trắng này của anh ta làm cậu rất chói mắt.
"Nghe nói cậu rất thích ăn kẹo?" Khi Thẩm Hợp đang nói chuyện, thì từ trong ngắn kéo lấy ra một cái kẹo que, lại còn là cái loại hình tròn lớn màu hồng nhạt nhìn mà rớt nước miếng.
Phó Thâm đột nhiên cảm giác được bàn tay Lộ Tinh đang túm lấy tay anh siết chặt hơn.
Thẩm Hợp thật sự biết cách gãi đúng chỗ ngứa, có lẽ sức chống cự của Lộ Tinh đối với cây kjo mụt này chính là số âm.
"Tặng cho cậu." Thẩm Hợp đem cái kẹo que đến trước mặt Lộ Tinh.
Lộ Tinh vừa muốn lấy, cái tay vươn ra giữa không trung đột nhiên cứng đờ lập tức bỏ xuống. Thẩm Hợp ngẩn ra.
Thì thấy Lộ Tinh quay đầu lại nhìn Phó Thâm, cho đến khi Phó Thâm gật đầu, cậu mới phấn chấn vui vẻ cầm lấy cây kẹo trong tay Thẩm Hợp, sau đó còn nói lời cảm ơn với hắn.
Trong lòng Phó Thâm vui mừng, Lộ Tinh nói lời cảm ơn với người ta chứng tỏ cậu vẫn có ý thức giao tiếp, đây là chuyện tốt.
Lộ Tinh nhét cây kẹo vào tay Phó Thâm , để anh thay cậu mở ra.
Nhận lại cái kẹo que đã được bóc vỏ, lưỡi Lộ Tinh liếm một ngụm nhỏ xíu, trong nháy mắt tràn đầy cảm giác được thỏa mãn. Đây là lần đầu tiên cậu ăn cái kẹo lớn như vậy đóooo!!!
Lộ Tinh lắc lắc hai chân, tay cầm kẹo vui vẻ vô cùng luôn, lòng cảnh giác vừa nãy biến mất phân nửa.
Mục đích của Thẩm Hợp đã đạt được.
" Tình huống của tiểu thiếu gia vẫn còn lạc quan." Lúc Thẩm Hợp nói những chuyên này với Phó Thâm, giọng nói tương đối nhẹ nhàng, "Tuy rằng rất đề phòng với người lạ nhưng cũng không phải hoàn toàn chống đối".
"Phó thiếu có thể để cho cậu ấy tùy thời thích hợp tiếp xúc với người khác, dần dần tiêu hao lòng đề phòng của cậu ấy, để cho cậu ấy nhạt dần đi ký ức ở chợ đen. Nhưng mà ban đầu người tiếp xúc đầu tiên tốt nhất là người nhà hoặc bạn bè với Phó thiếu cậu, như vậy cũng có thể đảm bảo cậu ấy không bị tổn thương lần hai."
"Trừ cái này ra tôi sẽ kê thêm đơn thuốc cho cậu ấy, uống đúng giờ là được rồi."
"Phó thiếu nên để tâm đến cậu ấy nhiều hơn, hai tuần sau quay lại tiến hành trị liệu lần hai."
"Được, cảm ơn." Phó Thâm nghe xong lời này của Thẩm Hợp, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều. Chỉ cần có thể để cho Lộ Tinh sinh hoạt giống như người bình thường, tốn bao nhiêu tinh lực cũng không thành vấn đề.
Khi ra khỏi phòng khám, Lộ Tinh mút đến chỉ còn nửa cái kẹo que vẫy vẫy tay tạm biệt với Thẩm Hợp.
Tính tình của bác sĩ này cũng không xấu, không những không tiêm cậu mà còn cho cậu kẹo que nữa, cho nên ấn tượng của Lộ Tinh đối với Thẩm Hợp cũng không tệ lắm.
Mùa thu Dung Thành không dễ dàng thấy được mặt trời, có lẽ hôm nay là ngoại lệ thời tiết đặc biệt tốt. Lộ Tinh cắn một miếng kẹo ngậm trong miệng, tựa vào cửa sổ xem ánh mặt trời bên ngoài. Trước kia, lúc còn ở dưới biển cậu thường xuyên leo lên san hô nằm tắm nắng mặt trời.
Ánh mắt trời bao phủ những cây ngô đồng, quang ảnh bị vỡ tan thành nhiều mảnh dừng ở trên khuôn mặt Lộ Tinh mang theo ít vụn tia ánh sáng.
"Có muốn xuống phơi nắng không em?" Phó Thâm nhìn ra trong ánh mắt Lộ Tinh hiện lên khát vọng. Dưới tình huống không có việc gì thì hầu như cậu thường ở nhà của anh / không bước ra ngoài nửa bước, cho nên đối với thế giới bên ngoài cậu cũng không hiểu biết mấy.
Lộ Tinh lắc đầu, phía dưới người tới người đi làm cậu thấy sợ.
" Em không tin tôi sao?" Phó Thâm từ sau lưng ôm lấy Lộ Tinh, kẹp cậu giữa mình và cửa sổ xe, "Không tin tôi có thể bảo vệ tốt cho em sao?."
Lộ Tinh lắc đầu càng lợi hại hơn, đương nhiên là cậu tin tưởng Phó Thâm rồi, cậu ở chỗ này trừ tin tưởng Phó Thâm ra thì còn tin ai được nữa...
" Vậy chúng ta tìm chỗ ít người phơi nắng một chút." Phó Thâm cười, hôn lên mái tóc của cậu một cái.
Ở góc công viên ít người Phó Thâm bảo tài xế dừng xe lại, ôm Lộ Tinh xuống dưới.
Toàn bộ hành trình Lộ Tinh đều túm lấy góc áo sơ mi của anh, như sợ mất đi cái ô dù bảo vệ mình vậy. Phó Thâm gỡ bàn tay đang túm lấy góc áo anh xuống, cùng cậu đan mười ngón tay vào nhau. Có độ ấm của Phó Thâm, Lộ Tinh càng cảm thấy mình có cảm giác an toàn hơn.
" Ngâm mình ở nhà lâu như vậy rồi, nên ra ngoài đi đi lại lại một chút cho thoải mái." Phó Thâm nắm tay Lộ Tinh đi vào trong chỗ khuất trong công viên, anh phát hiện thân thể cậu cứng đờ, tư thế đi đường cũng không được tự nhiên.
Ven đường thỉnh thoảng cũng sẽ đụng phải hai ba người đi đường, thì Lộ Tinh lập tức giống như là đồ ăn trộm trốn sau lưng Phó Thâm. Biểu hiện của cậu quá mức lạ thường, cho nên luôn dẫn đến một loạt ánh mắt khác thường. Phó Thâm để hết ở trong mắt, trong lòng rất là hụt hẫng.
"Đừng sợ nhé." Phó Thâm cười, làm cho người ta cảm giác như được tắm trong gió xuân, anh ở trong lòng bàn tay lạnh lẽo của cậu nhéo nhéo vài cái, "Chỉ cần có tôi ở đây, thì em không cần phải sợ hãi hiểu không?"
Công viên này tuy rằng có ánh mặt trời, nhưng khi gió thổi tới lại lạnh, Phó Thâm thắt chặt lại cổ áo Lộ Tinh. Tính toán thời gian một chút bọn họ ở đây cũng được nửa giờ rồi, cũng không sai lắm bèn dẫn người về.
Đang muốn đi, bước chân Lộ Tinh lại không nhúc nhích, đôi mắt sững sờ nhìn chằm chằm một chỗ. Phó Thâm thuận thế đi qua xem, thì thấy có vài đứa nhỏ đang tụm lại một chỗ đứng thổi bong bóng.
Bong bóng bay theo gió bay ra xa xa, xuyên qua ánh mặt trời hiện lên đầy màu sắc cầu vồng.
Đẹp quá... Không giống như những gì mình thấy ở biển, Lộ Tinh nghĩ đến xuất thần.
"Muốn hả?" Lộ Tinh rất khó cảm thấy hứng thú với một thứ gì đó. Phó Thâm chưa nói hai lời, thì đi tìm người bán cái thổi bong bóng mua cho Lộ Tinh một cái.
Thổi bong bóng được đặt ở trong tay, đây là lần đầu tiên Lộ Tinh nở nụ cười kể từ khi bước vào công viên.
Con người này thật tốt với cậu quá đi mất, lúc nào cũng biết cách làm cậu vui vẻ...
"Có biết chơi hay không?" Phó Thâm hỏi.
Lộ Tinh thành thật lắc đầu.
" Tôi đây làm thử cho em một lần nhé." Phó Thâm vặn nắp chai nước bong bóng, dễ như trở bàn tay lấy cái thổi ra. Dễ dàng thổi ra một quả bong bóng to, tay phải khẽ nhấc lên bong bóng rời khỏi tay bay lên trời.
Nhìn thấy khuôn mặt đầy ngưỡng mộ của Lộ Tinh, Phó Thâm vui vẻ.
"Rồi em thử xem."
Lộ Tinh cẩn thận cầm lấy , đối với cái thứ đồ chơi này đặc biệt câu nệ.
" Nhẹ nhàng thổi khí vào chỗ này..."
Một loạt bong bóng bay ra khỏi công cụ thổi bồng bềnh ở trong không khí, một cảnh kỳ diệu như vậy làm Lộ Tinh không nỡ rời khỏi mắt.
Cậu ngửa đầu lên nhìn những bong bóng đó càng bay càng xa, cho đến khi trong đầu đột nhiên choáng váng. Trước mắt tối sầm, không tự hỏi được là rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
"Tinh Tinh!!!!" Phó Thâm nhìn Lộ Tinh đang không hề có việc gì tự nhiên ngã xuống trước mắt mình...
_____________________
"Phó thiếu chúng ta nói chuyện một chút." Sau khi bác sĩ xem qua báo cáo kết quả kiểm tra của Lộ Tinh, thì gọi Phó Thâm sang một bên nói chuyện.
Trong phòng bác sĩ,
Phó Thâm lòng nóng như lửa đốt, đứng ngồi không yên.
"Phó thiếu, từ báo cáo của tiểu thiếu gia cho thấy hẳn là do thiếu máu dẫn đến ngất xỉu."
Lộ Tinh vẫn luôn bị suy dinh dưỡng, cái này Phó Thâm rất rõ ràng. Ở trong chợ đen một thời gian không chỉ Lộ Tinh không những bị tổn thương về tâm lý, mà còn cả thân thể nữa.
" Nhưng mà cái tôi muốn nói là một vấn đề khác." Bác sĩ nâng cái mắt kính trượt xuống lên, "Tiểu thiếu gia hiện tại chắc là chuẩn bị tiến vào thời kì phát tình của người cá."
Kỳ phát tình--- người cá tìm kiếm bạn đời của mình và sau đó.... Những cái này không cần nói Phó Thâm cũng hiểu...
———————————
Lời edit: Đáng ra hôm nay kh có chương mới, tại nãy tui làm đứt cáp màn hình máy tính rồi huhu . Nhưng may là tui luôn edit dư ra một chương, để kịp mỗi ngày một chương á. Còn ngày mai máy tính nếu mà sửa xong thì sẽ có chương mới nha, kh thì ngày mai tui xin phép kh ra chương nha