Chủ tịch, cục Địa chấn báo cáo là động đất cấp ., nhưng tâm địa chấn khá cạn, nên lực phá hoại rất lớn, tình hình trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Nghiêm Gia Vân đứng bên cạnh sắc mặt cũng trở nên rất nghiêm trọng. Xảy ra chuyện như vậy, là sự không may của đất nước, của nhân dân,
- Nhưng may mắn là, Hàn Đông hôm nay tiến hành diễn tập trong toàn tỉnh, có lẽ sẽ tránh được thương vong trên một phương diện nào đó. Ngoài ra trong thời gian gần đây, Hàn Đông cũng đang toàn lực tuyên truyền công tác an toàn, cũng có thể có được tác dụng tích cực…
- Nhưng bây giờ chúng ta vẫn không thể liên lạc được với Hàn Đông!
Cổ Thần Dương trầm giọng nói, vẻ mặt đầy lo âu. Tuy thành phố Đô Yển không là tâm động đất, nhưng ở đó cách châu Cam Bá cũng không xa. Nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn, thì đó chính là sự tổn thất lớn nhất của Đảng và Nhà nước.
Trước đây Cổ Thần Dương cũng có tiếp xúc với Hàn Đông một lần, biết sở dĩ Hàn Đông nhấn mạnh công tác an toàn như vậy, là có tinh thần trách nhiệm cao đối với tài sản và tính mạng của người dân. Bây giờ tai họa thật sự xảy ra rồi, mà Hàn Đông thì lại không thể liên hệ được, không biết rốt cuộc tình hình như thế nào.
Lần động đất trước, thành phố Yến Kinh cách tỉnh Tây Xuyên gần hai ngàn cây số cũng có thể cảm nhận được, nên có thể tưởng tượng được tình hình ở tỉnh Tây Xuyên nghiêm trọng như thế nào.
Vừa rồi Cổ Thần Dương đã dặn dò, hủy tất cả các công việc đã được định trước, đồng thời cho người thông báo cho các Ủy viên thường vụ đến chỗ y để thảo luận khẩn cấp công tác cứu viện. Xảy ra tai nạn lớn như vậy, Trung ương nhất định phải nhanh chóng hành động ngay, tổ chức cứu trợ trên các phương diện.
Nghiêm Gia Vân nói:
- Có thể liên hệ với Quân khu Thục Đô, một mặt bảo họ nhanh chóng triển khai công tác cứu trợ, mặc khác cũng có thể nhờ họ liên lạc với Hàn Đông.
Cổ Thần Dương gật gật đầu:
- Tôi đã cho người liên lạc với Quân khu Thục Đô. Trong nước có nạn, con em quân đội nhân dân phải xông lên phía trước!
Lúc này Trịnh Trạch Hoa đi đến, ngồi xuống rót trà mà nhân viên công tác mang tới uống một ngụm.
Cổ Thần Dương thấy thế an ủi:
- Đồng chí Trạch Hoa, vừa rồi tôi đã nhờ Quân ủy ban bố lệnh, Quân khu Thục Đô sẽ lấy tốc độ nhanh nhất tới khu bị nạn, tôi tin tưởng sẽ nhanh chóng liên hệ được với đồng chí Hàn Đông.
Nghiêm Gia Vân cũng nói:
- Đồng chí Hàn Đông nhất định không xảy ra việc gì đâu. Theo tình hình hiện tại, đồng chí Hàn Đông cũng đang ở thành phố Đô Yển diễn tập, việc diễn tập này chắc là diễn ra ở bãi đất trống, tương đối an toàn.
Hai người đều biết Trịnh Trạch Hoa đang lo lắng cho sự an nguy của Hàn Đông. Thật ra bây giờ không chỉ có người thân của Hàn Đông lo lắng, ngay cả những người thích Hàn Đông như Cổ Thần Dương, Nghiêm Gia Vân cũng rất lo lắng cho sự an toàn của Hàn Đông. Hàn Đông dùng hành động của chính mình để thể hiện hắn một tâm một ý lo cho người dân. Một cán bộ còn trẻ lại có năng lực như vậy, bồi dưỡng được cũng không phải là chuyện dễ, Cổ Thần Dương và Nghiêm Gia Vân cũng đã gửi rất nhiều hy vọng vào hắn.
Trịnh Trạch Hoa gật đầu nói:
- Tôi cũng tin chắc Hàn Đông không sao!
Ba người còn đang nói chuyện, Tô Trọng Vi cũng bước vào, sắc mặt của y rất bình tĩnh, dường như tất cả những việc này không hề có liên quan gì đến y vậy.
Trịnh Trạch Hoa nghiêng mặt nhìn y một cái, cũng không quan tâm đến y, chỉ là hít một hơi thuốc thật sâu. Trước đó một tuần, Tô Trọng Vi còn chạy đến tỉnh Tây Xuyên, chỉ điểm một chút về công tác ở tỉnh Tây Xuyên, đồng thời đưa ra ý kiến phê bình rõ ràng. Đặc biệt sau đó hàng loạt phương tiện truyền thông, báo chí đều xoay quanh việc phân tích lời nói của Tô Trọng Vi, nhưng mục đích lại đang bôi nhọ, đả kích Hàn Đông. Bây giờ thực tế chứng minh những lo lắng, trăn trở của Hàn Đông là thật, còn Tô Trọng Vi lại là tự nhấc một hòn đá ném lên chân mình, tự mình tát mình. Y vừa nói tỉnh Tây Xuyên không cần phải giống như chim gặp cành cong, phải tin tưởng vào lời nói của chuyên gia, việc diễn tập an toàn phải thích hợp, phải tập trung tinh thần vào công tác quan trọng mới đúng. Bây giờ tỉnh Tây Xuyên xảy ra tai nạn lớn như vậy, không nghi ngờ gì nữa, chính là đòn phản kích lớn đối với y.
Đương nhiên, mặc dù trong lòng Trịnh Trạch Hoa bất mãn với Tô Trọng Vi, nhưng trên mặt cũng không thể hiện quá rõ ràng như thế. Đến mức độ này, cho dù có mâu thuẫn, thì cũng không dễ dàng biểu hiện ra cho bên ngoài thấy. Huống hồ lần này Tô Trọng Vi tự lấy đá đập chân mình, mọi người đều đã để ý thấy. Quan trọng là tuần trước Tô Trọng Vi đả kích Hàn Đông, sau khi y đi tỉnh Tây Xuyên phát biểu một hồi, sau đó phát động không ít giới truyền thông cùng vây kích, khiến cho cả nước đều biết sự việc này, khiến cho Hàn Đông cảm thấy bị áp lực trong một mức độ nào đó. Nhưng bây giờ tình hình thực tế lại chứng minh Hàn Đông đã đúng, tất cả những thứ mà Tô Trọng Vi y đã làm lại có vẻ quá nực cười. Mà đối với tình huống này, các quan chức cao cấp đương nhiên sẽ để ý. Một mặt từ việc này có thể nhận thấy, Hàn Đông là một tâm một ý làm việc, không có một lời thừa thải nào cả, điều này hoàn toàn ngược lại với hành vi gây sự của Tô Trọng Vi, khiến người ta không khỏi cảm thấy đồng cảm cho Hàn Đông, mà đương nhiên sẽ cảm thấy bất mãn với Tô Trọng Vi.
Hành vi của Tô Trọng Vi, hoàn toàn là hành vi bản thân mình không muốn làm việc, lại không thích để người khác làm việc, rất dễ khiến cho người ta thấy phản cảm.
- Đồng chí Trạch Hoa, đã liên hệ được với đồng chí Hàn Đông chưa?
Hoa Lập Dân vừa bước vào liền thân thiết hỏi han. Là một trong những bậc tiền bối của Hàn Đông, ông cũng rất coi trọng Hàn Đông. Hàn Đông bây giờ đã dần dần trở thành ngọn cờ đầu của Hàn hệ, càng có khả năng trở thành nhân vật trọng yếu của Trung Hoa, Hoa Lập Dân cũng luôn luôn quan tâm đến tình hình của Hàn Đông.
- Liên hệ được với tỉnh Tây Xuyên chưa, Hàn Đông không sao chứ?
Không đợi Trịnh Trạch Hoa trả lời Hoa Lập Dân, Nguyên Hằng Kiện cũng bước theo phía sau thân thiết hỏi han.
Trịnh Trạch Hoa lắc đầu, nói:
- Tạm thời còn chưa liên hệ được.
Nguyên Hằng Kiện nói:
- Tôi nghĩ Hàn Đông không sao đâu. Trước đó Hàn Đông cũng đã làm rất nhiều công tác chuẩn bị, lần này vừa hay lại có diễn tập, vấn đề có lẽ không lớn. Lần này xảy ra động đất nghiêm trọng như vậy, nếu không phải trước đó Hàn Đông đã nhấn mạnh công tác an toàn, tôi nghĩ tình hình tỉnh Tây Xuyên sẽ càng phức tạp hơn.
Rất nhanh ngoài Khổng Bái Đông đang đi nước ngoài ra, các Ủy viên thường vụ khác đều đã có mặt.
Tất cả mọi người đều rất quan tâm đến sự an nguy của Hàn Đông, chỉ có Tô Trọng Vi, dường như tất cả mọi việc đều không liên quan gì đến y, mặt không hề có biểu hiện gì, cũng không thèm để ý đến tất cả mọi người. Tuy mọi người đều có cách nhìn khác nhau đối với hành vi của Tô Trọng Vi, nhưng bây giờ có nói nhiều cũng chỉ tăng thêm mâu thuẫn chứ chẳng giải quyết được gì.
- Được rồi, mọi người đều đến rồi, bây giờ nhanh chóng thảo luận phương án cứu viện đi. Theo tình hình báo cáo của cục Địa chấn, lần này động đất ở tỉnh Tây Xuyên sẽ gây thiệt hại tương đối lớn. Mặc dù trước đó tỉnh Tây Xuyên đã làm rất nhiều công tác chuẩn bị, nhưng vẫn có khả năng sẽ gây ra tổn thất rất lớn, chúng ta nhất định phải dốc toàn lực cứu trợ, đảm bảo sự an toàn về tài sản cũng như tính mạng của người dân. Cứu người là quan trọng nhất, đó là nguyên tắc. Ngoài việc tổ chức đội cứu viện, quân đội cũng phải nhanh chóng hành động. Trước đó Quân ủy cũng đã ra lệnh cho Quân khu Thục Đô nhanh chóng triển khai cứu viện, tiếp theo chúng ta phải tiến hành phối hợp cứu trợ vật tư, y tế, đảm bảo công tác cứu viện được tiến hành thuận lợi. Đồng chí Gia Vân, tình hình cụ thể anh nói đi.
Cổ Thần Dương nói rất đơn giản, lúc này cũng không phải lúc nói những lời dài dòng, trước tiên phải bố trí xong những công việc cần thiết đã.
Nghiêm Gia Vân làm thủ tướng, cũng là người phụ trách cao nhất của việc an toàn sản xuất, y lần lượt giới thiệu từng việc của công tác chuẩn bị, sau đó nói:
- Bây giờ xảy ra tình huống như vậy, chúng ta trước tiên nên cứu người. Thứ nhất là tìm cứu những người còn mắc kẹt trong đống đổ nát, thứ hai là cần tiến hành cứu chữa những người đã được cứu ra, thứ ba là phải tăng cường công tác phòng chống dịch bệnh. Bây giờ thời tiết nóng nực, phải ngăn chặn tình trạng thi thể thối rữa gây ra dịch bệnh. Tiếp theo phải tăng cường công tác ổn định, thứ nhất là ổn định thị trường, đặc biệt là đối với những vật tư cứu tế, ví dụ như thức ăn nhanh, lều trại..v..v... phải ngăn chặn tình trạng lên giá đồng loạt. Thứ hai phải chú ý công tác chỉ đạo đúng, đề phòng có người nhân cơ hội làm điều xấu. Ngoài ra, chúng ta phải tăng cường lãnh đạo, lập tức lập ra tổ lãnh đạo, thứ nhất phải tăng cường chống tai ương, cứu viện, thứ hai phải tập trung vào việc lặp lại công tác sau tai nạn.
Trên cơ bản, Nghiêm Gia Vân đã suy xét đến tất cả các phương diện rồi, cho nên đợi y nói xong, Cổ Thần Dương liền nói:
- Tôi đồng ý với sự sắp xếp của đồng chí Gia Vân, Trung ương sẽ do đồng chí Gia Vân phụ trách sắp xếp, phía tỉnh Tây Xuyên sẽ giao cho đồng chí Hàn Đông. Sự nỗ lực của đồng chí Hàn Đông chúng ta đều có thể nhìn thấy rồi, tôi tin tưởng trong công tác cứu nạn, phục hồi sau cứu nạn, đồng chí Hàn Đông có thể làm tốt được.
Nghe ông nói như vậy, tâm tình Tô Trọng Vi lại nặng nề hơn một chút. Tuy Cổ Thần Dương không nói rõ ra, nhưng trong lời nói đã để lộ ra một chút ý tứ, rằng thực tế ông không hài lòng với Tô Trọng Vi. Vốn dĩ thực lực của nhà họ Tô đã bắt đầu thu hẹp lại, chỉ e rằng sự việc lần này sẽ khiến nhà họ Tô họa vô đơn chí rồi.
“Nếu sức khỏe của ông cụ còn tốt hơn một chút, tình hình cũng không trở nên như thế này rồi!”
Tô Trọng Vi thầm nghĩ trong lòng. Từ đầu năm ngoái, sức khỏe của ông cụ đã không tốt, thường xuyên phải nằm trên giường bệnh, sau đó thì ngay cả nói chuyện cũng không thể nói được, phần lớn thời gian đều là hôn mê. Ngược lại, người đứng đầu của Hàn hệ lại tinh thần minh mẫn, nghiễm nhiên trở thành cây cột trụ lớn ở Trung Hoa, từ đó Hàn hệ phát triển liên tục. Mà vận may của Hàn Đông cũng tốt như vậy, quả thật rất may mắn, muốn cái gì làm được cái đó, chẳng lẽ ngay cả ông trời cũng giúp hắn hay sao?
Ngay lúc Cổ Thần Dương tuyên bố tan họp, điện thoại nội bộ màu đỏ trên bàn ông liền vang lên, Cổ Thần Dương ngẩn người, lập tức nghe máy.
Là ông cụ Hàn gọi điện thoại đến, ông mang tin tức của Hàn Đông đến:
- Đồng chí Thần Dương, tôi là Hàn Mạn Lương, vừa rồi Hàn Đông có gọi điện đến, hắn đang ở thành phố Đô Yển tổ chức cứu viện, bình an vô sự, các anh không cần lo lắng.
- Được, Hàn Đông không sao thì tốt rồi.
Cổ Thần Dương vừa nghe, một khối đá trên ngực liền rơi xuống.
Để điện thoại xuống, Cổ Thần Dương liền báo tin tức tốt này ọi người. Mọi người đều thở phào,Thời An Vinh nói:
- Lần này đồng chí Hàn Đông lập công lớn rồi.
Lúc này nhân viên công tác tiến vào báo cáo, nói Hàn Đông gọi điện thoại đến muốn báo cáo tình hình cho Cổ Thần Dương, xin chỉ thị xem Cổ Thần Dương có muốn nghe máy không?
- Mau đưa điện thoại vào.
Cổ Thần Dương kích động nói.
Truyện convert hay : Nữ Thần Tới Cửa Hào Tế