Kiều San San cũng nghe thấy âm thanh này có chút quen thuộc, vì vậy mà nghi hoặc đi ra mở cửa. Khi cửa vừa mở ra thì tất cả mọi người đều phải kêu lên sợ hãi.
- Chu Chính.
Kiều San San dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Chu Chính, cũng không rõ vì sao lại là đối phương.
Chu Chính đang ôm theo một cái giá lưu động, bên trên là rất nhiều đóa hồng, một mùi hương thơm ngát chợt bùng ra.
Mọi người đều đứng lên, chỉ thấy những đóa hồng được sắp xếp thành hình trái tim, bên trên lại là một vòng tròn đầy sao.
Đám người dùng ánh mắt mê muội nhìn trái tim dùng hoa hồng xếp đặt, đặc biệt là đám cô gái, ai cũng không tự chủ được phải há hốc mồm, trong mắt bùng lên hào quang hâm mộ.
- Quá đẹp.
- Cái này cần bao nhiêu đóa hồng?
Vài cô gái khẽ nói, trong mắt đều bùng lên những ánh sao nhỏ.
Sa Trí Tuyên tỏ ra giật mình, hắn nhìn thoáng qua bó hoa của mình, số phận của bó hoa đang nằm trên ghế sa lông, vẻ mặt hắn nhanh chóng trầm xuống, hắn dùng sức xiết chặt nắm đấm.
Hàn Đông cũng ngây cả người, hắn trợn mắt nhìn Chu Chính, tiểu tử này điên rồi sao? Sao lại tặng nhiều hoa hồng như vậy? Còn tạo hình quả tim nữa mới chết chứ?
Chu Chính đi đến gần rồi đẩy hoa tới, hắn nói:
- Xấu hổ quá, một mình tôi cũng không ôm nổi, đành phải đẩy đi như vậy.
Hàn Đông liếc mắt nhìn Chu Chính, sớm biết đối phương làm long trọng như vậy, mình sẽ không để cho người này hỗ trợ.
Chu Chính ra vẻ không quan tâm đến Hàn Đông, hắn nói với Kiều San San đang cực kỳ nghi hoặc:
- San San tiểu thư, tôi đại biểu cho anh Đông để đưa đễn cho chị đóa hồng, chúc chị vĩnh viễn xinh đẹp, những thứ khác để cho anh Đông nói.
Sau đó ai cũng đưa mắt nhìn Hàn Đông, mà Hàn Đông cũng sờ đầu bất đắc dĩ, hắn quay sang nói với San San:
- San San, chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Cát Ny vỗ lên vai của Hàn Đông, sau đó nàng hưng phấn nói:
- Rất tốt, tiểu tử anh đúng là ẩn giấu rất sâu.
Sau đó Cát Ny quay sang nói với Kiều San San
- Vui vẻ rồi nhé, mọi người mau đến hỗ trợ nào.
Những cô gái đến rất nhanh, bọn họ đặt tạo hình trái tim bằng đóa hồng ra sau lưng Kiều San San. Lúc này Kiều San San ngồi đó, mặt hơi hồng, trong mắt lóe ra hào quang sáng bóng, nàng nói với Hàn Đông:
- Anh, anh xem.
Bộ dạng của Kiều San San khá hờn dỗi, xem ra khá hạnh phúc.
Điều này cũng khó trách, dù là bất kỳ cô gái nào được một người đưa đến đóa hồng cũng hạnh phúc mê muội.
Hàn Đông nở nụ cười bất đắc dĩ, nụ cười kia rơi vào trong mắt mọi người lại có vẻ rất tiêu sái, Chu Chính ngồi xuống bên cạnh, hắn cười hì hì nói:
- Anh Đông, thế nào? Được chưa?
Hàn Đông trừng mắt nhìn Chu Chính:
- Cậu làm tốt quá nhỉ?
- Ha ha ha, chuyện anh Đông đã giao thì tất nhiên tôi phải dùng toàn lực rồi.
Chu Chính thấy ánh mắt của Hàn Đông thì cũng có chút chột dạ.
Hàn Đông lúc này cũng không thể nào so đo với Chu Chính, bây giờ hắn chợt trở thành trung tâm của mọi người, dù là nam hay nữ, ai cũng nhìn hắn bằng ánh mắt khác. Lúc này Sa Trí Tuyên cũng nở nụ cười thản nhiên, nhìn có vẻ không tức giận, xem ra tiểu tử này lòng dạ rất sâu.
Cát Ny vỗ tay nói:
- Được rồi, San San có thể thổi nến.
Vẻ mặt Kiều San San chợt có màu hồng phấn, nàng phồng má, được mọi người trợ giúp thổi tắt nến. Sau đó mọi người bắt đầu giúp nàng cắt bánh ngọt, mở rượu.
Cát Ny đưa một phần bánh ngọt rất lớn đến trước mặt Hàn Đông, nàng nói:
- Ha ha, miếng bánh này thưởng cho anh.
Hàn Đông chỉ có thể cười khổ, nhưng lúc này không thể nào nói nên lời, thật ra những thứ này không phải do hắn nói Chu Chính chuẩn bị, là Chu Chính tự làm theo ý mình.
Kiều San San là chủ nhân của bữa tiệc hôm nay, bây giờ nàng đang đắm mình trong hạnh phúc; khi được mọi người liên tục chúc phúc thì gương mặt phấn hồng, có vẻ rất quyến rũ và ngại ngùng. Hàn Đông sau khi uống chút rượu tây, mỗi lần đưa mắt nhìn sang nàng cũng có chút động tâm.
- Hàn Đông, tôi mời anh một ly.
Sa Trí Tuyên đi đến bên cạnh Hàn Đông nói.
Mọi người đều nhìn tới, ai cũng biết Sa Trí Tuyên đang theo đuổi Kiều San San nhưng lại bị từ chối. Bây giờ Hàn Đông chợt xuất hiện, xem ra Kiều San San có cảm tình với hắn, tất nhiên Sa Trí Tuyên và Hàn Đông sẽ phải có ma xát.
Hàn Đông đã uống đến đúng mức của mình, nhưng lúc này không biết vì sao chợt bùng lên hào khí, hắn nâng ly cụng với Sa Trí Tuyên, sau đó cạn sạch.
- Tốt!
Mọi người cùng trầm trồ khen ngợi, Kiều San San và Chu Chính biết rõ Hàn Đông thì lại lắp bắp kinh hãi, hai người đều dùng ánh mắt lo lắng nhìn hắn.
- Đúng là sảng khoái.
Sa Trí Tuyên vỗ vai Hàn Đông cười nói, sau đó ghé sát bên tai lên tiếng:
- Tôi sẽ không bỏ qua đâu.
Hàn Đông cười cười, hắn sờ miệng, cảm thấy bụng nóng như lửa, vì vậy tranh thủ nhét một miếng bánh vào miệng.
Kiều San San đưa cho Hàn Đông một lon coca cola:
- Anh không sao chứ?
Hàn Đông tiếp nhận ly cola uống ùng ục vài ngụm, sau đó hắn cười nói:
- Tôi không sao.
Thật ra Hàn Đông cũng có vài vấn đề, hắn cảm thấy ngực như bốc lửa, đầu lưỡi cứng nhắc, chỉ là cố gắng kiên cường ngồi vững vàng mà thôi.
- Anh Đông, nếu không thì chúng ta đi xuống trà nhé?
Chu Chính nhìn gương mặt trắng bệch của Hàn Đông rồi nói.
- Được.
Hàn Đông bây giờ có khổ cũng chỉ tự hiểu, hắn biết rõ mình nếu không rút lui thì khó thể chịu đựng được.
Cát Ny cười nói:
- Hàn Đông sang phòng kế bên nghỉ ngơi một lát, tôi sẽ cho người pha trà cho anh.
Hàn Đông khẽ gật đầu, lúc này hắn đi sang một gian phòng khác. Hắn bước đi mà chợt cảm thấy cảm giác say bùng lên lâng lâng, đầu choáng váng, não căng phồng, bàn chân cũng cảm thấy loạng choạng, Chu Chính thấy vậy thì nhanh chóng tiến lên đỡ lấy cánh tay.
Hàn Đông ngồi trên ghế sa lông, hắn nhắm mắt, sau đó lại khẽ nghiêng người nằm xuống, cảm thấy cơ thể bay lên, giống như đang bập bềnh trên không. Không biết cảm giác chóng mặt quay cuồng trải qua bao lâu, Hàn Đông cảm thấy có người đến gọi mình, sau đó hắn được người ta đỡ lên, giống như đổi một chỗ khác.
- Khát nước quá.
Hàn Đông tỉnh lại, hắn cảm thấy miệng khô rát, toàn thân mất đi sức lực.
- Ha ha, cuối cùng anh cũng tỉnh lại.
Một giọng nói trong trẻo vang lên, Hàn Đông quay đầu nhìn, hắn thấy gương mặt thẹn thùng của Kiều San San xuất hiện trước mắt, tiện tay đưa cho hắn một ly nước trắng.
Hàn Đông nhận lấy ly nước uống cạn, sau đó hỏi:
- Đây là nơi nào, những người khác đâu?
Hàn Đông nhấc tay lên nhìn giờ, đã là ba giờ.
Kiều San San mỉm cười nói:
- Tất cả đều về hết rồi, nơi này là khách sạn Cát Vịnh.
Cát Ny từ bên ngoài tiến vào mỉm cười nói:
- Ha ha, Hàn Đông cuối cùng cũng tỉnh, như vậy cũng tốt, tôi cũng phải về nhà, cứ để San San ở lại với anh.
Kiều San San vội vàng giữ Cát Ny lại:
- Không được, cậu không thể đi.
Cát Ny cười nói:
- Tôi ở lại đây sao? Làm bóng đèn à?
Cát Ny nhìn mặt Kiều San San, nàng vẫn ở lại.
Sau đó Hàn Đông mới biết mình được Chu Chính đưa đến đây, sau đó mọi người lục tục đi về, chỉ còn lại Kiều San San và Cát Ny ở lại chăm sóc mình.
- Xấu hổ quá, tửu lượng của tôi quá kém, nhiều nhất chỉ uống được ba ly mà thôi.
- Ai bảo anh muốn thể hiện.
Kiều San San hờn dỗi nói:
- Rõ ràng là tự chịu tội.
- Các người cứ trò chuyện, tôi đi đến phòng kế bên ngủ một lát, có việc gì thì cứ gọi.
Cát Ny nói, sau đó nàng cười xấu xa với Kiều San San, lại chạy ra ngoài nhanh như chớp.
- Này, này.
Kiều San San gọi giật lại, sau đó lại lẩm bẩm:
- Người này...
Hàn Đông nhìn bộ dạng ngại ngùng của Kiều San San mà có chút ngây ra, đúng lúc nàng đưa mắt nhìn hắn, vẻ mặt ửng đỏ.
Lúc này trái tim làm từ đóa hồng vẫn phát ra mùi hương nhàn nhạt.
Một lát sau Kiều San San khẽ nói:
- Cám ơn anh, Hàn Đông.
- Được rồi, chỉ cần cô vui là được.
Hàn Đông mỉm cười nói, việc đã đến nước này thì nói gì cũng không còn phù hợp, chỉ có thể để sau này chậm rãi giải quyết. Hơn nữa Hàn Đông cũng rất có hảo cảm với Kiều San San, tuy bây giờ còn chưa đến mức tình yêu nhưng ai biết được sau này sẽ thế nào?
Dù Hàn Đông biết gia tộc sau này sẽ vì tương lai phát triển của mình mà tìm ra một đối tượng phù hợp, nhưng hắn thật sự muốn cố gắng để tìm đối tượng cho mình. Điều này chính là nguyên nhân hắn gắng sức chiến đấu dưới cơ sở, chỉ có thể tự mình nắm giữ thực lực của mình, như vậy mới có thể nắm được vận mệnh của mình.
- San San cũng đi nghỉ thôi, cũng không còn sớm, ngày mai còn phải đi làm.
- Tôi không buồn ngủ, anh buồn ngủ sao?
Kiều San San nhìn Hàn Đông rồi nói.
- Tôi đã ngủ được một lúc, bây giờ rất khá.
Hàn Đông nói xong thì có chút hối hận, hai người rơi vào tình huống không nói gì cũng rất hấu hổ, còn không bằng nói mình mệt mỏi đi ngủ cho rồi.
Dưới ánh đèn dịu dàng, bầu không khí trong phòng dần an tĩnh trở lại.
Một lúc lâu sau Kiều San San ngẩng đầu sâu kín nói:
- Sao anh không nói gì?
Hàn Đông cười nói:
- Tôi đang đợi cô lên tiếng.
- Anh đúng là.
Kiều San San tức giận nói;
- Có đôi khi ngốc như vậy, đôi khi lại rất khôn khéo, lại rất biết cách làm người ta vui.
Gương mặt Kiều San San càng nói càng đỏ, hàng my cong vút khẽ chớp chớp, thật sự là mỹ nhân ngư dưới ánh đèn, nàng lẳng lặng ngồi đó cực kỳ hấp dẫn.
Hàn Đông không nhịn được phải nói:
- Vậy cô thích người ngây ngốc như tôi hay là kẻ hoạt bát hơn?
- Người nào tôi cũng không thích.
Kiều San San chợt cười khanh khách, nàng duỗi lưng mệt mỏi:
- Tôi có chút buồn ngủ, tôi cũng đi ngủ với Ny Ny đây.
- À, được.
Hàn Đông nhìn bộ dạng lười biếng của Kiều San San, không phải nói chẳng buồn ngủ sao, bây giờ lại nói buồn ngủ, đúng là tâm tư phụ nữ khó đoán.
Sáng hôm sau Cnhy. nhìn Kiều San San thức dậy rồi nói:
- San San, có đưa trái tim này về huyện Phú Nghĩa không?
Kiều San San chợt đỏ mặt:
- Muốn chết à, mang về làm gì?
- Đây là tâm ý của người ta à nha, tối qua ai kích động không ngủ được vậy?
- Này, cẩn thận miệng mồm chứ?
- Ha ha, hai người dậy sớm thế?
Hàn Đông cười cười đi đến, hắn cố tình nhìn trái tim đóa hồng, thầm nghĩ thứ này đúng là không thể mang đi.
Cát Ny cười nói:
- San San, nếu không thì thế này, các người cứ đi làm, lát nữa tôi sẽ cho người đưa hoa đến nhà cậu.
Kiều San San chợt kinh hoàng, nàng thốt lên:
- Không được.
Truyện convert hay : Siêu Cấp Hào Tế