Không ngờ tuyến trung ương có động tác rất nhanh, mới đó đã có tổ nghiên cứu đi xuống, sau khi cúp điện thoại thì Hàn Đông nói với Hầu Tây Bình:
- Anh Hầu, chúng ta lại phải bận rộn nữa rồi, tổi nghiên cứu của quốc hội sẽ xuống vào ngày mùng mười tháng năm, bí thư Hoàng yêu cầu chúng ta làm tốt công tác chuẩn bị.
- Tổ nghiên cứu của quốc hội sao?
Hầu Tây Bình dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Hàn Đông:
- Tôi quả nhiên nói đúng.
- Anh nói đúng cái gì?
Hàn Đông dùng giọng nghi hoặc hỏi.
- Bí thư Hàn anh sáng chế ra công tác công khai hành chính, bây giờ thật sự sẽ được mở rộng ra khắp nước.
- Ha ha, bây giờ nói như vậy thì vẫn còn sớm lắm.
Tin tức tổ nghiên cứu của quốc hội sắp đi xuống thật sự làm cho mọi người có chút hưng phấn, thậm chí dù là Chu Ngọc Vinh gần đây uể oải cũng trở nên phấn chấn, cố gắng làm tốt tất cả công tác mà Hàn Đông sắp xếp. Dù hắn phải rời khỏi thị trấn Triệu Hoa nhưng làm chút chuyện tốt, có khi sẽ được đưa đến đơn vị tốt.
Trong quá trình này các vị lãnh đạo huyện ủy đều lục tục đi xuống thị sát thị trấn Triệu Hoa, bọn họ nhiều ít cũng cho ra chút chỉ thị. Mục đích của bọn họ đều rất rõ ràng, đó chính là muốn kéo chút liên quan đến công tác công khai hành chính lần này, Hàn Đông cũng biết rõ nhưng không có biện pháp, chỉ có thể cố gắng hầu hạ mà thôi.
Ngày mười một tháng năm, tổ nghiên cứu gồm bốn người của quốc hội xuống huyện Phú Nghĩa, bọn họ được bí thư Hoàng Văn Vận dẫn đường xuống thị trấn Triệu Hoa vào lúc giữa trưa.
Tổ nghiên cứu có bốn người, có một người lớn tuổi, nhìn giống như là những nhân sĩ uyên bác, có lẽ là chuyên gia hay học giả của quốc hội. Hai người còn lại khá trẻ, lưng vác máy quay, máy chụp ảnh, xem ra là đặc biệt phụ trách quay phim chụp ảnh, còn có một người đàn ông trung niên tên là Đường Thụy, người này có vẻ mặt kiên nghị, chỉ cần nhìn thần thái thì biết đây là nhân viên công tác của quốc hội, thái độ của hắn với Hàn Đông rất hòa ái, cũng rất khích lệ.
Đầu tiên tổ nghiên cứu nghe báo cáo kỹ càng của thị trấn Triệu Hoa, sau đó bọn họ đẻ cho đảng ủy chính quyền thị trấn lái xe dẫn đường, bắt đầu xuống các thôn nghiên cứu khảo sát. Có thể thấy tổ nghiên cứu cũng không muốn bị quấy nhiễu, vì vậy Hàn Đông không sắp xếp bất kỳ thứ gì liên quan, để mặc cho bọn họ nghiên cứu, như vậy cũng coi như có được những tư liệu chân thật.
Tổ nghiên cứu của quốc hội ở lại thị trấn Triệu Hoa hai ngày, đến ngày mười ba tháng năm thì rời khỏi thị trấn. Trong quá trình tổ nghiên cứu xuống khảo sát, ngoài lúc dầu tiên có nghe chính quyền thị trấn giới thiệu báo cáo, sau đó đều là bọn họ xuống tìm thôn dân sưu tập tài liệu, đến lúc quay về cũng chỉ có người đàn ông trung niên Đường Thụy dùng điện thoại công cộng gọi chào hỏi Hàn Đông một tiếng.
- Bí thư Hàn, tổ công tác của quốc hội cứ như vậy mà bỏ đi sao?
Hầu Tây Bình có chút nghi hoặc hỏi.
Hàn Đông cười nói:
- Vậy anh còn muốn thế nào?
- Tất nhiên là tôi không muốn thế nào nhưng lại cảm thấy kỳ quái, không biết bọn họ đang nghiên cứu thứ gì, cũng không biết trung ương có thể mở rộng hay không.
- Ha ha, anh Hầu, anh cũng đã đi quá xa rồi.
Hàn Đông lắc đầu nói, Hầu Tây Bình đúng là quá nhiệt tình, xem ra cũng hy vọng mình nhanh chóng rời khỏi thị trấn Triệu Hoa, như vậy mới có chút lợi ích còn sót lại. Nhưng trong khoảng thời gian này bí thư Hoàng Văn Vận cũng không nói điều gì về Hàn Đông, cũng không có sắp xếp gì cho hắn vào lúc này. Hiện tại chỉ cách hội nghị hội đồng nhân dân huyện một tuần mà thôi, Hoàng Văn Vận đã sắp xếp xong rồi sao?
Thạt ra trong khoảng thời gian này Hoàng Văn Vận cũng rất quan tâm đến chuyện của Hàn Đông, dựa theo ý của hắn thì sẽ đề bạt Hàn Đông làm phó chủ tịch huyện, vì vậy mà coi như cắm một cây đinh vào khối chính quyền huyện. Với tính tình của Hàn Đông thì nhất định sẽ làm cho Phương Trung cực kỳ khó chịu, hơn nữa cộng với một thường ủy huyện ủy, phó chủ tịch huyện là Thẩm Tòng Phi, lại càng làm cho Phương Trung đau đầu.
Nhưng vấn đề lúc này cũng không đơn giản như những gì Hoàng Văn Vận đang suy xét, đầu tiên là đề nghị này không được đại đa số thường ủy đồng ý, vì ý nghĩ của mọi người rất đơn giản, đó chính là Hàn Đông còn quá trẻ, hơn nữa công tác ở cơ sở chưa được bao lâu, nhanh chóng cho hắn làm phó chủ tịch như vậy là không phù hợp.
Phản đối ý kiến của Hoàng Văn Vận có chủ tịch Phương Trung, phó chủ tịch thường vụ Hàn Văn Học, bí thư ủy ban kỷ luật Vương Tiến Quý, bí thư ủy ban tư pháp Liêu Khai Vân, trưởng phòng tổ chức Tôn Nghĩa Phương. Nhưng điều quan trọng nhất là ngay cả Phùng Chấn Hoa cũng uyển chuyển tỏ ra không đồng ý, điêu này làm cho Hoàng Văn Vận rất khó hiểu, không nhận được sự thừa nhận của đa số thường ủy, như vậy dù hắn có thể dùng quyền lực tuyệt đối của bí thư huyện ủy để đưa Hàn Đông lên làm phó chủ tịch huyện nhưng như vậy cũng là vô bổ, vì dù sao cũng phải thông qua tuyển cử, nếu đại đa số thường ủy không đồng ý, như vậy khó đảm bảo cho Hàn Đông được tuyển cử.
Vì vậy dfu Hoàng Văn Vận nhận được sự tán thành của bí thư Đinh nhưng bây giờ cũng không dám tùy tiện đề cử Hàn Đông làm phó chủ tịch huuyện.
Hoàng Văn Vận ngồi trong phòng làm việc cau mày, điếu thuốc đã cháy hơn phân nửa mà hắn thật sự không tìm ra biện pháp phù hợp.
- Muốn làm chút chuyện cũng khó khăn vậy sao?
Hoàng Văn Vận lẩm bẩm, hắn cũng không hiểu vì sao thế cục lại trở nên như vậy, đầu tiên là bí thư ủy ban tư pháp thay đổi làm cho Phương Trung có thêm một thường ủy, hơn nữa Hàn Đông và Phùng Chấn Hoa và Thẩm Tòng Phi có quan hệ không tốt, vì vậy mà một sự kiện đơn giản thành phức tạp.
Với những gì Hàn Đông đã làm ra, dù hắn còn trẻ nhưng đề cử lên làm phó chủ tịch huyện cũng không có vấn đề gì. Người này có bài viết trên nhật báo Trung Quốc, kêu gọi tập đoàn Kỳ Vọng đầu tư vào thị trấn Triệu Hoa, ai nói đó không phải là thành tích lớn?
Mặt khác những gì mà Hàn Đông đã từng làm thật sự cho nươời ta nghĩ rằng có bối cảnh sau lưng, nhưng mãi đến bây giờ, ngoài hắn được bí thư Đinh tán thưởng thì căn bản không còn ai khác. Hơn nữa nơi này là cơ sở, anh có bối cảnh cũng nào có thể vươn tay vào được?
- Bí thư Hoàng, đây là báo cáo của khu công nghiệp Thần Quang.
Trương Trường Hà khẽ gõ cửa tiến vào, hắn đưa một phần văn kiện đến trước mặt Hoàng Văn Vận.
- Lại muốn ngân sách sao?
Hoàng Văn Vận cau mày càng chặt, khu công nghiệp Thần Quang ở phía tây nam huyện Phú Nghĩa, đây là thành tích của một vị bí thư trước đó, tuy đã xây dựng xong nhưng thật sự là hữu danh vô thực, bây giờ những xí nghiệp nhỏ bên trong thật sự là sống dở chết dở, căn bản không cho ra chút hiệu quả và lợi ích nào với cả huyện. Khốn nổi mỗi năm hiệp hội quản lý khu công nghiệp còn cần kinh phí, đung là một thùng nước lủng đáy, thường xuyên ném vào mà không thu ra. Hoàng Văn Vận đã từng có ý muốn giải quyết khu công nghiệp Thần Quang này nhưng không có biện pháp phù hợp, muốn bỏ nó đi thì thật sự còn phải nể mặt vị bí thư huyện ủy Phú Nghĩa trước kia đến lúc này đã là phó chủ tịch thành phố.
Chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu công nghiệp chính là phó chủ tịch Tiết Nhân Nghĩa, Hoàng Văn Vận nhìn chữ ký trên văn kiện của đối phương mà lông mày chợt giản ra.
- Hừ, vị chủ tịch Tiết này mỗi năm đều đòi ngân sách, như vậy làm chủ nhiệm làm gì nữa? Cậu Trương, ra điện thoại cho Tiết Nhân Nghĩa cho tôi.
Trương Trường Hà đi ra ngoài nghe điện thoại, sau đó Tiết Nhân Nghĩa đi vào nói:
- Bí thư Hoàng, anh tìm tôi sao?
- Cậu xem bản báo cáo này, cậu nói xem, mục đích thành lập khu công nghiệp Thần Quang là gì? Chẳng lẽ huyện dư tài chính, vì vậy mới đốt tiền? Cậu làm chủ nhiệm thế nào vậy?
- Bí thư, khu công nghiệp Thần Quang đang trong giai đoạn phát triển.
- Hừ!
Hoàng Văn Vận hừ lạnh một tiếng:
- Còn đang trong giai đoạn phát triển sao? Vậy anh nói xem, đến khi nào mới không còn cần ngân sách của huyện? Đến khi nào mới có thể xứng với cái tên của nó?
Hoàng Văn Vận ném báo cáo đến trước mặt Tiết Nhân Nghĩa rồi nói:
- Cái này để anh tự về mà xem, nghĩ mà xem cái chức chủ nhiệm của anh đã phù hợp chưa?
Tiết Nhân Nghĩa cầm lấy báo cáo mà mồ hôi túa ra, cũng không rõ vì sao lần này bí thư Hoàng tích cực như vậy, trước kia không phải chỉ quở trách một chút rồi cho tiền ngay sao?
Hàn Đông cũng không biết những vấn đề này, bây giờ tâm tình của hắn là rất tốt, những thứ khác không phải đã rất suôn sẻ sao? Hoàng Văn Vận muốn đề bạt mình, ngoài chuyện cảm thấy mình phát triển tốt, còn có ý lợi dụng sao?
- Anh Đông, tối thứ bảy này có việc gì không?
Chu Chính cười ha hả đi đến phòng làm việc của Hàn Đông.
- Sao vậy, có gì à?
Hàn Đông tức giận trừng mắt nhìn Chu Chính, lần sinh nhật Kiều San San thì tiểu tử này chủ trương tặng một trái tim đóa hồng, dù Kiều San San rất vui nhưng sau khi quay về huyện Phú Nghĩa thì quan hệ đôi bên rất xấu hổ, nàng giống như có chút né tránh, cuối tuần đều về nhà, cũng căn bản không đối mặt với Hàn Đông.
- Hì hì!
Chu Chính cười mà gương mặt co rút, những thớ thịt béo trên mặt có chút rung động:
- Nếu anh có rảnh thì gọi cả anh Xa ra làm vài ly.
Hàn Đông quét mắt nhìn Chu Chính rồi nói:
- Muốn uống rượu thì tự cậu đi mà gọi, vì sao lại gọi tôi? Tôi cũng đâu biết uống?
- Anh Đông cũng đừng nên như vậy, cùng lắm thì sau này anh tặng hoa tôi sẽ không lấy tiền.
- Cậu còn dám nói nữa sao? Tôi còn chưa tính sổ với cậu đấy.
Hàn Đông nói, lần trước Chu Chính đóa hồng mà Chu Chính chỉ lấy đồng, nói là bạn của mình mở tiệm hoa, chỉ lấy giá thành phẩm:
- Nếu lần sau có nữa thì tôi sẽ không trả xu nào.
- Chỉ cần anh Đông cần, không trả tiền cũng không có vấn đề.
Chu Chính vỗ ngực nói, sau đó lại tiếp tục nói:
- Anh Đông, giúp đỡ tiểu đệ một chút đi.
- Giúp cậu?
Hàn Đông dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Chu Chính:
- Cậu sắp làm đồn trưởng sao?
- Ớ, anh Đông, sao anh thần kỳ vậy, cái này cũng biết sao?
Chu Chính chợt tỏ ra kinh ngạc.
Hàn Đông bĩu môi nói:
- Thần cái gì, Vương Gia Toàn nằm viện, người nào mà chẳng biết? Cậu muốn làm đồn trưởng thì trực tiếp nói với Xa Tịnh Chương là được, cần gì phải tìm tôi?
- Không phải tôi sợ không đủ độ nặng sao? Vì vậy mới nhờ anh Đông ra tay, tôi nghe nói bí thư Liêu của ủy ban tư pháp thường xuyên đi lên thị ủy báo cáo cho bí thư Kiều, hì hì.
Hàn Đông đã hiểu, tiểu tử này sợ Xa Tịnh Chương làm không được, vì vậy mới muốn nhờ Kiều San San hỗ trợ. Nghe nói bí thư ủy ban tư pháp Liêu Khai Vân đã đi lên tuyến đường của bí thư Kiều Hiếu Nghĩa, chỉ cần Kiều San San nói một tiếng, chức đồn trưởng sẽ là trong tay Chu Chính.
- Tiểu tử cậu đúng là.
Hàn Đông lắc đầu bất đắc dĩ, Chu Chính thật ra cũng có thể dùng quan hệ của mình để làm tốt chuyện này nhưng cứ thích hỗ trợ, cũng không biết có ý gì.
- Tiểu đệ cũng muốn được đề bạt, anh Đông coi như vất vả một lần.
Chu Chính cười hì hì:
- Hơn nữa chúng ta chẳng phải đã lâu chưa tụ tập sao?
Truyện convert hay : Chớ Chọc Phúc Hắc Cuồng Phi