Hắn vẫn lo lắng, nếu mình nói chuyện nhà mình ra, cô sẽ có phản ứng gì khác thường.
Hiện tại xem ra, lo lắng của mình là dư thừa. Kiều San San cũng thật lòng với mình, cũng sẽ không bởi vì gia đình mình, mà lùi bước.
Tình cảm của cô kiên định như vậy, càng khiến Hàn Đông cảm thấy quý trọng hơn.
Đúng một giờ bốn mười, Hàn Đông xuống lầu. Tả Nhất Sơn và Lý Thiếu Vũ đã chờ ở dưới lầu.
Thấy Hàn Đông xuống, Tả Nhất Sơn nhanh chóng mở cửa xe.
Hàn Đông lên xe nói:
- Đi Ủy ban Kế hoạch.
Lúc này từ cục Lương thực đến Ủy ban Kế hoạch, chắc cũng gần hai giờ, đúng lúc bắt đầu vào giờ làm việc.
Trước đây, Tả Nhất Sơn đã đoán được ý tưởng của Hàn Đông. Anh ta đã sớm nói cho Lý Thiếu Vũ biết, để anh ta chú ý thời gian. Hơn hai giờ một chút, họ đã tới Ủy ban Kế hoạch.
Trong xe mở ra điều hòa, ngồi ở bên trong vô cùng mát mẻ. Hàn Đông hỏi:
- Nhất Sơn, anh có biết gì về Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch Nhâm không?
Tả Nhất Sơn xoay người lại, nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, tôi cũng không biết nhiều lắm. Chỉ biết Chủ nhiệm Nhâm cùng xã với Chủ tịch huyện Phương. Trong các cục, cũng xem như người có thâm niên lâu nhất, cũng gần đến tuổi về hưu rồi.
Hàn Đông hài lòng gật đầu. Tuy rằng Tả Nhất Sơn chỉ nói vài câu, nhưng lại là những tin tức quan trọng về Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch Nhâm Bồi Đĩnh.
Trước kia, Nhâm Bồi Đĩnh là người của Phương Trung, còn là tâm phúc.
Hơn nữa, Nhâm Bồi Đĩnh có thâm niên, lại sắp về hưu, cũng rất dễ dàng cậy già lên mặt, không thèm để ý tới ý kiến của lãnh đạo.
Trong mấy câu nói này, Hàn Đông đã hiểu được người mình sắp gặp là một người như thế nào.
Bởi vậy có thể thấy được, quả thật Tả Nhất Sơn rất có bản lĩnh.
Sáng nay, mình mới bảo anh ta nghiên cứu một lịch trình, hoặc là anh ta đã sớm để ý tới chuyện của những người trong huyện, hoặc là tranh thủ buổi trưa đã hỏi thăm.
Bất kỳ người nào cũng có thể nói, anh ta là một người có dụng tâm.
Thư ký như vậy, sử dụng được, mới có thể bớt lo.
Hiện tại mà nói, ngoại trừ còn chưa biết rõ về nhân phẩm của anh ta, ít nhất về phương diện năng lực công tác, Hàn Đông vẫn khá yên tâm.
Xe dừng lại, Hàn Đông nhìn thời gian một chút. Hiện tại là hai giờ năm. Hắn đẩy cửa xe ra, bước xuống.
Tả Nhất Sơn cũng cầm sổ ghi chép đuổi theo.
Lý Thiếu Vũ lái xe tới dưới bóng cây rồi dừng lại.
...
Ủy ban kế hoạch huyện là một tòa nhà bốn tầng, cửa lớn ở tầng một là cửa kính.
Thỉnh thoảng có người đi vào. Chắc những người này đều là nhân viên trong Ủy ban. Thoạt nhìn, họ đều có vẻ lười biếng, tuyệt đối không có vẻ gì là sốt ruột.
Hàn Đông nhìn Tả Nhất Sơn nói:
- Anh đi hỏi tình hình một chút đi.
Tả Nhất Sơn gật đầu, ngăn một người lại hỏi. Ngay sau đó, anh ta đi tới văn phòng Ủy ban Kế hoạch. Chỉ thấy mấy người bên trong đang nói chuyện phiếm, nói sao thời tiết hôm nay nóng như vậy, dưa hấu bao nhiêu tiền một cân.v.v.
Nghe thấy Tả Nhất Sơn gõ cửa, một phụ nữ trung tuổi hỏi:
- Cậu tìm ai?
Tả Nhất Sơn khẽ cười nói:
- Tôi đến làm việc. Xin hỏi Văn phòng Chủ nhiệm Nhậm ở đâu vậy?
Người phụ nữ kia quan sát anh ta một hồi, sau đó chậm rãi nói:
- Văn phòng Chủ nhiệm Nhậm ở lầu hai, xem biển hiệu sẽ biết.
Một cô gái trẻ tuổi nói:
- Tầm này, hầu như Chủ nhiệm Nhâm còn chưa đến. Các anh tới nói chuyện công việc, chờ sau ba rưỡi hãy quay lại.
- Thật sao?
Tả Nhất Sơn mỉm cười, hỏi:
- Vậy Phó chủ nhiệm các cô đâu?
- Chúng tôi có mấy Phó chủ nhiệm. Ai biết cậu hỏi người nào chứ. Cậu tự mình đến lầu hai mà tìm.
Người phụ nữ trung tuổi kia nói với vẻ rất bất mãn.
- À, được, quấy rầy các cô rồi.
Tả Nhất Sơn mỉm cười, nói xong lập tức xoay người, đi đến trước mặt Hàn Đông, khẽ nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, tôi đã hỏi rồi. Bình thường Chủ nhiệm Nhâm phải sau ba rưỡi mới đi làm. Về phần Phó chủ nhiệm, lên lầu hai nhìn mới biết được. Người trong văn phòng đều khá bận, hỏi thêm cũng không tiện lắm.
Hàn Đông cười lạnh một chút, nói:
- Bọn họ bận nói chuyện phiếm sao? Được, chúng ta đi lên tầng hai xem.
Lên đến tầng hai, xem một vòng. Văn phòng Chủ nhiệm đóng cửa. Trong ba văn phòng Phó chủ nhiệm, có một phòng mở cửa, nhưng lại không ai. Một phòng có người, là một nam một nữ đang vui cười. Văn phòng cuối cùng, một người đàn ông trung niên, khuôn mặt ngăm đen đang ngồi cúi đầu, không biết đang làm gì.
Tả Nhất Sơn tiến lên gõ gõ cửa.
Người đàn ông kia ngẩng đầu lên hỏi:
- Các anh có việc gì sao?
Xem ra, thái độ của anh ta khá tốt, Hàn Đông liền nói:
- Tôi là Hàn Đông, tôi tùy tiện đến xem thôi.
- Hàn...
Người đàn ông nhanh chóng phản ứng lại, lập tức đứng lên, vẻ mặt tươi cười, nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn chào anh. Tôi là Tô Duy Hạ. Hoan nghênh anh đến Ủy ban Kế hoạch để thị sát chỉ đạo công tác.
Hàn Đông thò tay qua nắm tay anh ta một chút, nói:
- Nếu Chủ nhiệm Nhâm không ở đây, vậy anh triệu tập cán bộ trung tầng đến phòng họp, họp một chút đi.
- Được, tôi sẽ đi thông báo.
Tô Duy Hạ nhanh chóng gọi điện thoại xuống văn phòng, yêu cầu Chánh văn phòng Giản Thủy Phượng thông báo mọi người trong vòng năm phút đến phòng họp ở tầng ba để họp khẩn cấp.
Đương nhiên anh ta cũng không nói là nguyên nhân gì. Nếu Hàn Đông không báo trước để tiếp đón, khẳng định là muốn tìm hiểu một chút về tình hình thật sự.
Còn nữa, đối với anh ta mà nói, lần này có lẽ là một cơ hội.
Sau đó, Hàn Đông và Tô Duy Hạ cùng đi tới phòng họp ở tầng ba.
Tả Nhất Sơn rót cho Hàn Đông một chén trà, đặt ở trước mặt hắn, sau đó ngồi xuống vị trí bên cạnh, mở ra sổ ghi chép, chuẩn bị ghi chép bất cứ lúc nào.
Hàn Đông nhìn Tô Duy Hạ ngồi ở bên cạnh nói:
- Tác phong công tác của Ủy ban Kế hoạch có chút vấn đề. Tôi đến đây lúc hai giờ năm, nhưng tôi thấy phần lớn mọi người còn chưa đến. Ủy ban còn không thể làm việc đúng giờ, có thể làm tốt công tác sao?
Cái gọi là quan mới nhậm chức như ôm ba đống lửa, bao giờ cũng phải tìm ra nội dung chính. Vậy bắt đầu từ Ủy ban Kế hoạch này đi. Cũng tốt, tình hình nơi này, khiến Hàn Đông có thể lấy cớ phóng hỏa.
Tô Duy Hạ khẩn trương đứng lên, nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, đây cũng là trách nhiệm của tôi, bình thường quản lý tác phong công tác không nghiêm. Tôi nhất định sẽ quán triệt chỉ thị của Phó chủ tịch huyện Hàn xuống, dốc sức chỉnh đốn tác phong công tác.
Hàn Đông khoát tay áo, nói:
- Anh ngồi xuống đi. Việc này cũng không thể hoàn toàn trách anh được. Lãnh đạo chủ chốt còn không thể đi làm đúng giờ, còn có thể hy vọng các nhân viên đi làm đúng giờ sao?
Tô Duy Hạ bộ dạng thành khẩn nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, bình thường Chủ nhiệm Nhâm công tác rất có trách nhiệm. Chỉ là thân thể không được khỏe, hơn nữa tuổi có hơi lớn một chút...
Hàn Đông gật đầu, không nói gì nữa.
Tô Duy Hạ cũng không phải đèn cạn dầu. Anh ta nói vậy là có ý nói xỏ Nhâm Bồi Đĩnh.
Thân thể không tốt, lớn tuổi, người như vậy không phải nên từ chức để người có đức có tài lên sao?
Tuy nhiên, Hàn Đông vẫn khá hài lòng. Đó là khi mình nói đến việc nhân viên đi làm muộn, ít nhất Tô Duy Hạ không đẩy trách nhiệm cho người khác.
Liên tục có người tiến vào phòng họp, đều là vừa nói vừa cười, không hề có chút vội vàng nào.
May mà lúc trước Tô Duy Hạ đã yêu cầu Chánh văn phòng thông báo mở hội nghị khẩn cấp, bằng không chỉ sợ những người này sẽ không đến nhanh như vậy.
Mọi người thấy Tô Duy Hạ có vẻ hết sức lo sợ ngồi cùng một người đàn ông tuổi còn trẻ, đều cảm thấy có chút khó hiểu. Người này là ai vậy, không ngờ còn ngồi ở vị trí chủ đơn vị? Thoạt nhìn, Chủ nhiệm Tô cũng có vẻ rất khẩn trương.
- Chủ nhiệm Tô có chuyện gì khẩn cấp vậy? Chủ nhiệm Nhâm cũng chưa đến...
Chánh văn phòng Giản Thủy Phượng tiến vào liền tùy tiện nói. Nhưng khi thấy Tả Nhất Sơn ngồi ở một bên, cô liền sửng sốt một chút.
Lúc này Tả Nhất Sơn ngẩng đầu lên, mỉm cười với cô. Người này chính là người phụ nữ lúc trước ngại anh ta nói dông dài.
Bỗng nhiên Giản Thủy Phượng cảm thấy nụ cười của người thanh niên trẻ tuổi ấy khiến cô rụt rè. Cô sửng sốt một chút, sau đó ngồi ở vị trí ngay phía trước, nghi hoặc nhìn Hàn Đông ngồi ở bên cạnh Tô Duy Hạ, nghĩ thầm người này có lai lịch thế nào?
Hàn Đông nhìn đồng hồ một chút. Thời gian đã qua hơn năm, sáu phút, hắn nói:
- Chủ nhiệm Tô, ta họp đi.
- Được.
Tô Duy Hạ gật đầu nói.
- Các đồng chí, đầu tiên, chúng ta hãy...
Lúc này, hai Phó chủ nhiệm khác, một trước một sau, cầm chén trà trong tay chậm rãi đi đến.
Hàn Đông nhíu mày nói:
- Hai người các anh đang làm gì vậy?
Phó chủ nhiệm Đường Vinh Liễu đi ở phía trước choáng váng một chút, hỏi ngược lại:
- Anh là ai?
- Đến muộn, đứng ở đó họp cho tôi.
Hàn Đông lạnh lùng nói.
Đường Vinh Liễu và Phó chủ nhiệm Trang Dĩnh Lương ngẩn ngơ. Người thanh niên này là ai, giọng điệu nói chuyện quá lớn như vậy?
Tô Duy Hạ lực bất tòng tâm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, tiếp tục nói:
- Đầu tiên, chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay, hoan nghênh Phó chủ tịch huyện Hàn đến Ủy ban Kế hoạch thị sát chỉ đạo công tác.
- Phó chủ tịch huyện Hàn...
Đường Vinh Liễu và Trang Dĩnh Lương lập tức ngây người. Phó chủ tịch huyện trẻ tuổi như vậy, ngoại trừ Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện Hàn Đông vừa nhậm chức ra, còn có thể là ai chứ?
Truyện convert hay : Đô Thị Cực Phẩm Tiên Tôn