Khi Hàn Đông đi vào phòng họp Huyện ủy, ngoại trừ vài lãnh đạo chủ chốt, cơ bản là mấy Ủy viên thường vụ đã tới cả.
Hàn Đông ngồi xuống vị trí của mình, sau đó châm thuốc hút.
Tuy lúc mở Hội nghị thường vụ, ngoại trừ vị trí của những người ủng hộ ra, mọi người đều có không chỗ ngồi cố định được xác định rõ ràng.
Nhưng tất cả mọi người đều rất ăn ý, dựa theo xếp hạng của Hội nghị thường vụ mà tìm vị trí cho mình, rất có trật tự.
Hàn Đông tuy tuổi tác còn nhỏ, nhưng hắn là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó Chủ tịch thường trực huyện, xét chức vụ hắn sẽ được xếp hạng thứ tư trong các Ủy viên thường vụ.
Hoàng Văn Vận là Bí thư Huyện ủy, mỗi lần mở Hội nghị thường vụ, ông ta luôn là người đến cuối cùng. Ông ta ngồi xuống, nhìn lướt qua một lượt, nói:
- Hội nghị thường vụ hôm nay chủ yếu có hai chuyện. Nhưng hai vấn đề này cũng là một. Trước tiên mời Bí thư Liêu nói qua về tình hình điều tra thư nặc danh.
Liêu Khai Vân mở sổ ra nói:
- Căn cứ vào tài liệu mà thư nặc danh cung cấp, nhân viên bên trong Cục Công an chúng tôi đã tổ chức điều tra. Kết quả là phần lớn nội dung trong thư đều là sự thật. Đương nhiên, cũng có số ít là giả hoặc không có chứng cứ xác thực. Sau khi xác định được tính các thực của tài liệu này, chúng tôi cùng với đại đội cảnh sát giao thông tiến hành điều tra nghiêm túc. Phát hiện được một bộ phận không có biên lai phạt tiền. Quả thật đây là một hình thức làm thất thoát lợi ích, tổng kim ngạch liên quan lên đến . tệ.
Hoàng Văn Vận vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Tình hình nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng tượng. Chúng ta nhất định phải điều tra tới cùng những người có trách nhiệm liên quan. Số tiền này cho dù đi tới đâu, chúng ta cũng nhất định phải thu hồi về. Ai là người phụ trách đại đội cảnh sát giao thông trong Cục Công an?
Liêu Khai Vân nói:
- Là Chính ủy Lôi Hiểu Bân. Tôi đã tạm thời cách chức anh ta.
Hoàng Văn Vận gật đầu, nói với Vương Tiến Quý:
- Ừ, nếu việc này đã rõ ràng, thế thì Ủy ban Kỷ luật phải lập tức tham gia vào, nên bắt giam thì bắt giam, nên xử phạt thì xử phạt.
Vương Tiến Quý mặt mày nghiêm nghị, dường như lúc nào cũng đóng vai Bao Công:
- Dạ, tôi sẽ lập tức tổ chức nhân sự tham gia ngay.
Phùng Chấn Hoa nói:
- Xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi thấy vấn đề quản lý nội bộ của Cục Công an có vấn đề rất lớn. Vì thế tôi đề nghị Cục Công an cần tiến hành điều chỉnh bộ máy.
Lần này y chủ động nhắc tới việc điều chỉnh bộ máy của Cục Công an chính là vì vấn đề chọn tổ trưởng Tổ giám sát liên hợp lần trước, y xuất kỳ bất ý đề xuất Chu Ngọc Vinh. Tuy cuối cùng Chu Ngọc Vinh không được thông qua, nhưng y cũng biết trong lòng Hoàng Văn Vận chắc chắn rất khó chịu, thế nên hôm nay chủ động đứng ra để xoa dịu tình hình.
Hoàng Văn Vận nói:
- Đây là vấn đề thứ hai Hội nghị thường vụ cần thảo luận. Trong khoảng thời gian này, Cục Công an không ngừng xảy ra vấn đề. Chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ Cục Công an cần phải tăng cường xây dựng thêm bước nữa. Nếu không, sao chúng ta có thể trông cậy vào Cục Công an để có được cuộc sống tốt đẹp ở Phú Nghĩa này?
Thấy Hoàng Văn Vận tố khổ hết một hơi, Hàn Đông liền nói tiếp:
- Đúng vậy, tôi hoàn toàn có thể hiểu được.
Mọi người thấy Hàn Đông đột nhiên chủ động có ý kiến, tất cả ánh mắt đều dồn vào người hắn.
Hàn Đông thản nhiên cười nói:
- Ngay chiều hôm qua, khi em họ tôi và Cục trưởng Cục Thông tin Kiều San San đi dạo trước Cửa hàng bách hóa nhân dân đã bị mấy tên côn đồ quấy rầy, sau đó tôi còn gọi điện khiển trách Cục trưởng Xa của Cục Công an một phen. Giữa ban ngày ban mặt mà lại xảy ra những chuyện như vậy. Hoàn cảnh trị an của huyện Phú Nghĩa chúng ta có thể chịu nổi sao?
- Không thể ngờ rằng có thể có những chuyện như vậy được. Vậy quả thật Cục Công an phải chỉnh đốn một chút rồi.
Vương Hòa Bình cười nói.
Phương Trung lặng lẽ nhìn hắn, cầm bút viết hai cái tên “Hàn Đông và Vương Hòa Bình” vào vở.
Hiện giờ càng lúc y càng tin tưởng Vương Hòa Bình vốn là cỏ cây đầu tường, giờ chắc chắn đã theo phe Hàn Đông.
Nếu như vậy vẫn còn có cơ hội thay đổi thế cục của Hội nghị thường vụ.
Lúc này Hàn Đông nhìn Phương Trung, lại nói:
- Sáng nay, tôi lại nhận được điện thoại của Xa Tĩnh Chương, anh ta nói cho tôi biết, sau khi thẩm vấn, biết được mấy tên côn đồ kia đều là thủ hạ của một người tên Nhị Tử. Nghe nói dưới tay tên Nhị Tử này còn có một đám côn đồ nữa. Đối với thế lực xấu xa như vậy, sao Cục Công an vẫn có thể để cho bọn chúng tồn tại?
Phương Trung đột nhiên nhướn mày. Hàn Đông cố ý nhắc tới Nhị Tử này, hình như hơi quen quen.
Bỗng nhiên Phương Trung nhíu mày lại, thằng con Phương Kiến của mình chẳng phải rất hay tụ họp với một người tên Nhị Tử sao? Chẳng lẽ chuyện lần này lại có liên quan đến Phương Kiến sao?
Phương Trung lo rằng chuyện này thật sự có liên quan đến Phương Kiến, nếu không Hàn Đông cũng chẳng nói ra làm gì.
Hoàng Văn Vận nói:
- Ừ, như vậy xem ra công tác của Cục Công an quả thật có chút vấn đề. Vấn đề lần này của đại đội cảnh sát giao thông chỉ là một hiện tượng bị lộ mà thôi. Mọi người có ý kiến gì với bộ máy của Cục Công an thì có thể đề xuất.
Hùng Chính Lâm nói:
- Tôi cho rằng Xa Tĩnh Chương khá thích hợp với chức Chính ủy. Ngoài ra đồng chí Thân Quốc Dũng cũng là công an kỳ cựu nhiều năm, làm việc chắc chắn, thiết nghĩ có thể đảm nhiệm chức Phó Cục trưởng thường trực.
Hoàng Văn Vận gật gù nói:
- Đề xuất mà chủ nhiệm Hùng đưa ra cũng không tồi. Tất cả mọi người còn có đề nghị gì không?
Phương Trung rất buồn bực, như vậy người của phe mình cho dù còn ngồi yên đó cũng không còn tác dụng gì nữa.
Bí thư Đảng ủy Công an Liêu Khai Vân bên cạnh cũng đang rất phiền muộn. Nếu để cả chính ủy và Phó Cục trưởng thường trực đều là người của Hoàng Văn Vận thì Cục trưởng Phan Sơn Tuyền kia cũng không làm gì được, ảnh hưởng của mình ở cục Công an cũng vơi dần.
- Tôi cho rằng để Từ Vĩnh Trọng đảm nhiệm Phó Cục trưởng thường trực thì thích hợp hơn. Anh ta là Phó Cục trưởng từ thành phố xuống, tình hình liên quan ở địa phương cũng hiểu được một ít, đảm nhiệm Phó Cục trưởng thường trực cũng có lợi cho việc triển khai công tác.
Hàn Đông hơi thương hại đưa mắt nhìn Liêu Khai Vân. Anh là Bí thư Đảng ủy Công an thì sao, người được đề xuất cần phải được thông qua mà.
Sáu lúc bầu chọn, kết quả tất nhiên không cần phải nói nữa. Xa Tĩnh Chương đảm nhiệm vị trí Chính ủy Cục Công an, Thân Quốc Dũng làm Phó Cục trưởng thường trực. Còn thiếu một Phó Cục trưởng thì Đại đội trưởng đội Cảnh sát hình sự Phạm Khải dưới huyện lên tiếp nhận. Những người này đều là người của Hoàng Văn Vận, trong đó Phạm Khải do Hùng Chính Lâm đề cử.
Liêu Khai Vân vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Thế cục đã như thế, ông ta cũng bất lực.
Trước khi lên làm Bí thư Đảng ủy Công an, ông ta cũng đã tới gặp Sa Ứng Lương cùng tới cửa Kiều Hiếu Nghĩa, Bí thư Đảng ủy Công an Thành ủy. Vì có quan hệ với Sa Ứng Lương nên ngay từ đầu ông ta đã muốn cùng làm việc với Phương Trung. Ông ta cho rằng, Phương Trung và Hoàng Văn Vận vốn chẳng phân biệt cao thấp. Mình gia nhập vào, chẳng phải đã giữ được đại cục sao? Vừa mới bắt đầu thì đúng là như vậy. Phương Trung ngăn chặn khiến Hoàng Văn Vận bao phen ngả nghiêng.
Nào biết, theo Hàn Đông mạnh mẽ cứng rắn quật khởi, thế cục rất nhanh đã biến đổi. - giờ bên phía Phương Trung bị áp chế chặt chẽ, không còn chút sức phản kháng.
Tan họp, Phương Trung là người thứ hai bước ra. Tâm trạng của y rất nặng nề, nhưng mặt khác, y dường như cũng đã nhìn thấy được tia sáng trước mặt mình vậy.
Mấu chốt vấn đề là làm cách nào để Hàn Đông và Hoàng Văn Vận nảy sinh khúc mắc. Đây mới là vấn đề chủ yếu.
Dù sao Hàn Đông có thể trưởng thành nhanh như vậy nhờ tác động của Hoàng Văn Vận cũng không ít.
Với lại Hàn Đông cũng không phải cái đèn cạn dầu. Phỏng chừng có lẽ không dễ dàng gì khiến hắn và Hoàng Văn Vận phát sinh mâu thuẫn.
Hàn Đông quay lại Ủy ban nhân dân huyện, liền gọi điện thoại cho Xa Tĩnh Chương, hỏi anh ta khi nào mời khách.
Xa Tĩnh Chương cười ha hả đáp:
- Khi nào lãnh đạo có thời gian thì khi đó đi.
Hàn Đông cười nói:
- Vậy tối nay đi.
Sau lần điều chỉnh này, tuy rằng Trưởng Cục Công an huyện Phan Tuyền Sơn còn bên phe Phương Trung nhưng cũng không làm được chuyện gì. Vì những lãnh đạo chủ chốt khác của Cục Công an đều được thay thế bởi người của Hoàng Văn Vận cả.
Gọi điện thoại xong, Hàn Đông ngồi yên lặng, suy nghĩ về tình hình công tác trong khoảng thời gian này.
Theo hiểu biết về tình hình hiện nay mà xem, những việc chú ý trọng điểm của mình hẳn là mấy việc như sau:
Một là vấn đề lỗ hổng trong phân công quản lý nhân sự, việc này tạm thời không làm rõ được.
Hai là vấn đề nghề nghiệp của huyện Phú Nghĩa. Việc này phải bảo Cục nghề ngiệp thực hiện.
Ba là vấn đề tu sửa phố Duyên Hà cùng với việc khai thác cát sông ở Đà Trường Giang và Hoàng Hà.
Đương nhiên còn rất nhiều chuyện khác, nhưng trước mắt ba chuyện này là quan trọng nhất.
Ngẫm nghĩ một chút, Hàn Đông cầm lấy điện thoại, gọi đến văn phòng Thẩm Tòng Phi, cười nói:
- Chủ tịch huyện Thẩm này, tôi là Hàn Đông. Anh có thời gian không, tôi muốn qua có chút việc muốn bàn bạc với anh một chút.
Thẩm Tòng Phi vừa nghe thấy đã vội vàng nói:
- Sao có thể khiến Chủ tịch huyện Hàn đến chứ. Tôi sẽ đến chỗ anh. Giờ tôi đi ngay.
Hàn Đông cũng không khách khí:
- Được, tôi chờ anh.
Rất nhanh chóng, Thẩm Tòng Phi đã chạy tới. Sau khi hai người hút thuốc xong, Hàn Đông liền nói đến vấn đề khai thác cát sông và phố Duyên Hà cho anh ta nghe. Nhấn mạnh những điều mình tận kiến chứng kiến, nói:
- Chủ tịch huyện Thẩm, tôi cảm thấy không thể bỏ qua chuyện này được. Nếu không tăng cường quản lý, nếu không làm cho tốt, sẽ có ngày nào đó cư dân đông đúc ở phố Duyên Hà sẽ gặp họa. Anh quản lý thủy lợi, nên tôi muốn anh thương lượng với anh một chút để làm tốt vấn đề này.
Nếu thật sự muốn đề cập đến vấn đề tu sửa con đê phố Duyên Hà thì hẳn nên đề cập với Thẩm Tòng Phi vì có liên quan đến lĩnh vực quản lý của anh ta. Thế nên Hàn Đông liền tìm anh ta để bàn bạc.
Dù Hàn Đông không biết tình hình của huyện Phú Nghĩa sau này, nhưng trong trí nhớ của Hàn Đông, hắn nhớ rất rõ ràng trận đại hồng thủy năm đã khiến nhiều nơi trong Hoa Hạ gặp phải khó khăn rất lớn.
Tuy nói Đà Trường Giang và Hoàng Hà còn kém Trường Giang, nhưng riêng về huyện Phú Nghĩa, đặc biệt là phố Duyên Hà, nếu Đà Trường Giang và Hoàng Hà cùng lũ lụt thì đối với bọn họ mà nói, đó chính là vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Theo tìm hiểu của Hàn Đông, Đà Trường Giang và Hoàng Hà trong lịch sử đã có mấy lần đại hồng thủy. Mục nước dâng cao, bao phủ cả cầu lớn phố Đông, các ngôi nhà ở phố Duyên Hà cơ bản cũng ngập đến hai ba tầng.
Cho nên, một khi hồng thủy đến, sức uy hiếp với hai bên bờ sông là khá lớn.
Nghe Hàn Đông nói xong, Thẩm Tòng Phi cười khổ nói:
- Chủ tịch huyện Hàn, chuyện mà nói tôi cũng có biết. Nhưng tài chính ở huyện, anh cũng biết đó, nếu thật sự muốn cải tạo phố Duyên Hà, trên huyện vốn không biết tìm đâu ra nhiều tiền như vậy. Vì thế hành năm chỉ có thể bỏ chút tiền, sửa sửa sang sang, còn khiến bị dân chúng mắng nữa.
Hàn Đông cũng chỉ có thể cười khổ. Thẩm Tòng Phi nói sự thật, chính mình cũng không biết làm sao.
Đối với một người, nếu thiếu tiền thì qua ngày đã không dễ dàng.
Nhưng đối với một bậc chính phủ mà nói, thiếu tiền thật là còn tệ hại hơn.
Rất nhiều nơi trong huyện cần dùng tiền, tài chính căn bản không thể thỏa mãn được tất cả.
Hàn Đông thở dài một hơi nói:
- Không có tiền thật sự đáng giận.
Thẩm Tòng Phi cười nói:
- Có lẽ giờ sẽ đỡ một chút. Dù sao năm nay khu công nghiệp Thần Quang dưới sự lãnh đạo của Chủ tịch huyện Hàn thoáng chốc đã khắc phục được khó khăn. Không những đã lấp được lỗ hổng về tiền mà còn đóng được một khoản thuế lớn cho huyện. Tôi thấy hay là mang tiền đó năm nay sửa chữa phố Duyên Hà cho tốt một phen.
Nói xong, anh ta lại nói tiếp với Hàn Đông:
- Còn chuyện khai thác cát sông, tình hình mấy công ty đó đều khá phức tạp, chậm một chút thì tốt hơn.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Ừ, chuyện này tôi sẽ làm cho. Đúng rồi, chuyện khai thác cát sông, ngoài việc liên quan đến Ủy ban Kế hoạch, Cục đất đai, trên thực tế cũng có liên quan đến Cục Thủy lợi. Con sông cũng là một trong những tài nguyên, chúng ta phải quản lý thật tốt mới được.
Thẩm Tòng Phi mỉm cười:
- Chuyện này cũng dễ làm. Chủ tịch huyện Hàn trực tiếp chỉ đạo Cục thủy lợi xử lý trước đi. Khai thác cát sông trước đây là việc chính của Ủy ban Kế hoạch. Việc này Chủ tịch huyện Hàn anh cứ làm, tôi chắc chắn sẽ ủng hộ anh.
Hàn Đông gật đầu:
- Ừ, đến lúc đó tôi sẽ triệu tập một hội nghị liên tịch để bàn bạc một chút. Đúng rồi, Chủ tịch huyện Thẩm, anh thấy sao?
Thẩm Tòng Phi cười khổ đáp:
- Chuyện này cũng khó nói lắm. Ở huyện còn nhiều chỗ cần tiền hơn. Cho dù tài chính tốt một chút thì cũng bị mọi người nhìn chằm chằm.
Đột nhiên có một ý nghĩ thoáng qua đầu Hàn Đông. Hắn nhớ Ngưu Chí Không từng nói đến cách cải tạo thành cũ. Tuy rằng các công trình cải tạo thành cũ không nhiều khả năng nổi lên, nhưng nếu dùng cho phố Duyên Hà thì cũng không hẳn là vấn đề lớn.
Thẩm Tòng Phi thấy nét mặt Hàn Đông hơi mỉm cười liền nghi hoặc hỏi:
- Chủ tịch huyện Hàn có ý kiến gì hay sao?
Hàn Đông cười:
- Ý kiến thì hay nhưng chưa thể nói rõ được. Tôi có một ý tưởng, nếu có thể làm được, thì không cần huyện chi nhiều tiền, hơn nữa chỉ cần làm một lần là có thể giải quyết vấn đề phố Duyên Hà suốt đời.
Thẩm Tòng Phi nghe xong ngạc nhiên mừng rỡ nói:
- Có thể giải quyết vấn đề phố Duyên Hà vĩnh viễn, đối với dân chúng huyện Phú Nghĩa, đúng là công đức lớn lắm. Không biết Chủ tịch huyện Hàn có kế sách gì?
Hàn Đông liền nói ra ý tưởng bản thân hắn:
- Tôi thấy những ngôi nhà ở phố Duyên Hà cơ bản đều cao một hai tầng, không lợi dụng hết thế đất. Nếu chúng ta để vài công ty tham gia cải tạo phố Duyên Hà, thay thế, có thể sửa một ít tầng trệt thành cao hơn. Ngoại trừ phải bồi thường cho những gia đình nằm phía ngoài, họ còn có thể có một bộ phần phòng không dùng đến, không chỉ có thể thu hồi được phí tổn mà còn kiếm thêm được nữa.
Nói một hồi, suy nghĩ Hàn Đông càng lúc càng sinh động, nói:
- Rõ ràng, huyện chúng ta nên mở một dự án đường trên sông, thống nhất quy hoạch, phân đoạn tiến hành đấu thầu. Đơn giản chỉ cần có kế hoạch, chi phí làm đường trên sông mới, chẳng nhưng giải quyết được vấn đề phố Duyên Hà mà còn tạo thêm phong cảnh mới cho huyện. Anh nghĩ xem, giờ hai bên bờ xông này đều có những quán trà cũ kỹ, mỗi ngày đều có nhiều người đến đây uống trà đánh bài. Nếu đồng ý xây dựng cải tạo, thì sau này việc kinh doanh không phải rất tốt sao?
Thẩm Tòng Phi cũng dần kích động. Hàn Đông đã diễn tả được một tương lai thật sung mãn của một con đường vốn cũ nát, còn thường xuyên bị hồng thủy uy hiếp. Nhưng nếu dựa theo ý tưởng của Hàn Đông, xây sửa lại đường trên sông mới, không phải là một công trình có tính chính trị quan trọng sao?
- Ý nghĩ của Chủ tịch huyện Hàn quả nhiên rất lớn, rất khoáng đạt. Ý tưởng này tôi không thể nào nghĩ ra.
Thẩm Tòng Phi cảm thán:
- Chỉ riêng về chuyện đấu thầu, dù gì đi nữa thì chúng ta làm thế cũng là tay không bắt giặc. Chỉ cần có kế hoạch, sao đó chẳng phải các công ty sẽ tham gia vào sao?
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Chủ tịch huyện Thẩm, để có thể thu hút các ty đến đầu tư thì phải xem kế hoạch của ta có hấp dẫn hay không. Tôi nghĩ chỉ cần có sức hấp dẫn, chắc chắn có không ít công ty muốn nhào đến mà cướp đâu.
Thẩm Tòng Phi gập đầu:
- Nếu Chủ tịch huyện Hàn đã tin tưởng như vậy thì chuyện gì cần tôi làm xin Chủ tịch huyện Hàn cứ chỉ bảo.
Giờ Thẩm Tòng Phi đã hoàn toàn yên tâm, không muốn tranh cãi với Hàn Đông, thừa dịp không khí mới dịu xuống, nên làm tốt mối quan hệ giữa hai người, đỡ mệt hơn phải cứng rắn chống đối với hắn.
Thấy Thẩm Tòng Phi nói những lời thật lòng, Hàn Đông không khỏi cảm thán:
- Có Chủ tịch huyện Thẩm ủng hộ, tôi nghĩ muốn làm được chuyện này hẳn cũng không nhiều vấn đề. Chuyện này tôi sẽ chuẩn bị báo cáo với Chủ tịch huyện Phương và Bí thư Hoàng. Chỉ cần trên huyện thông qua là gia tăng tốc độ dự án. Tranh thủ trong vòng một năm, tạo ra một con đường sông hoàn toàn mới.
Tán gẫu một lúc, Hàn Đông cảm thấy ý tưởng con đường sông mới này thật khả thi, chỉ cần quy hoạch cho tốt, đến lúc đó chắc chắn sẽ thu hút được rất nhiều công ty tham gia đấu thầu. Nói như vậy, không chỉ giải quyết được vấn đề phố Duyên Hà cho huyện mà còn tạo ra một quang cảnh mới cho huyện Phú Nghĩa.
Nói chuyện thêm một lúc, Thẩm Tòng Phi quay về, Hàn Đông liền gọi điện thoại cho Hoàng Văn Vận để báo cáo.
Tuy rằng chỉ còn hơn nửa tiếng nửa là tan tầm, Hoàng Văn Vận vẫn bảo Hàn Đông qua ngay.
Hàn Đông chạy xuống lầu, đi vào Huyện ủy. Hắn kể tỉ mỉ chuyện đường sông mới nói một lượt, Hoàng Văn Vận bèn tán thưởng:
- Không tồi đâu, ý tưởng này của Hàn Đông anh không chỉ rất có triển vọng mà còn là chuyện tốt khó có. Trên huyện nhất định sẽ ủng hộ toàn lực. Thế này đi, cậu cứ chỉnh sửa xong ý tưởng của mình, làm ra bản kế hoạch. Sau đó mới đặc biệt mời các chuyên gia liên quan đến thảo luận chuyện chống lũ. Đến lúc đó Huyện ủy mở Hội nghị thường vụ xác định một chút là được.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Dạ, tôi sẽ bắt tay vào làm ngay.
Lúc ăn cơm trưa, Hàn Đông suy nghĩ một chút. Các chuyên gia quy hoạch xây dựng trên huyện cũng không thể nào làm ra được. Nếu phải làm, muốn đỡ một chút chi bằng mời hẳn chuyên gia quy hoạch xây dựng trên tỉnh xuống. Nhất định phải khiến con đường sông mới này làm thành điểm sáng của huyện Phú Nghĩa.
Nghĩ đến đây, Hàn Đông gọi điện thoại cho Lã Nam Phương, nhờ anh ta hỏi thăm cách liên hệ với Viện Thiết kế xây dựng quy hoạch Tây Xuyên. Không bao lâu sau, Lã Nam Phương đã gọi điện thoại đến cho số để liên lạc.
- Anh Đông, anh thật sự chuẩn bị cải tạo thành cũ sao?
Lã Nam Phương cười hỏi.
Hàn Đông cười nói:
- Tôi cũng không bạo tay như vậy đâu. Giờ tôi chỉ chuẩn bị làm trước một con đường sông thử đã rồi mới tính.
- Ha ha, anh Đông quả nhiên là một khoản tiền lớn. Đương sông mới mà cũng chỉ là làm thử thôi.
Treo điện thoại, Hàn Đông lại nghĩ đến một vấn đề. Nếu quy hoạch xong, thật sự có sức hấp dẫn, khẳng định sẽ có thế lực các bên nhúng tay vào. Xem ra đến lúc đó nhất định phải làm tốt công tác đấu thầu xét trên tư chất, nếu không để một vài kẻ lọt vào chỗ trống, thì cũng không phải là vấn đề nhỏ.
Dù Hàn Đông không thể ở mãi huyện Phú Nghĩa, nhưng hắn cũng tuyệt đối không muốn làm ra công trình bã đậu.
Đầu giờ chiều, Hàn Đông đã vào văn phòng Chủ tịch huyện Phương Trung.
Nhìn thấy Hàn Đông, Phương Trung vô cùng nhiệt tình,mời Hàn Đông ngồi, lại bảo thư ký Thạch Dũng pha trà mời hắn.
Nghe Hàn Đông trình bày về con đường sông mới xong, Phương Trung hơi trầm tư một chút, liền gật đầu nói:
- Ừ, ý nghĩ này không tồi. Mang đến cho huyện Phú Ngĩa một cơ hội mới, hẳn nên làm như thế. Quan trọng là khi bắt đầu công trình, tôi sẽ đề nghị Chủ tịch huyện Hàn chủ trì công trình này.
Hàn Đông nao nao. Sao Phương Trung sao có thể khổ sở như vậy, sao lại không hề muốn tranh đoạt chủ quyền của công trình này như thế?
“Phương Trung hẳn là không có lòng tốt thế đâu.” Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng, nhưng ngoài miệng lại nói:
- Việc này phải được Chủ tịch huyện Phương ủng hộ mạnh mẽ mới được.
Truyện convert hay : Đô Thị Chi Chí Cường Chiến Thần