Người Cầm Quyền

chương 313: đại điều chỉnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Bí thư Tiền ngồi xuống đã rồi hãy nói.

Khuôn mặt của Hàn Đông tươi cười một cách ôn hòa.

Tiền Huệ Nghi này thật ra rất biết cách nắm lấy cơ hội, dù sao bản thân mình cũng phải xây dựng lại quyền uy của mình ở Đảng ủy Công an, vậy thì việc Tiền Huệ Nghi mượn hơi cũng là chuyện tốt.

Tiền Huệ Nghi là Phó bí thư xếp thứ nhất của Chính ủy, phụ trách các công việc thường ngày của Đảng ủy Công an, quyền hạn không phải là nhỏ.

Nhìn vẻ mặt của Hàn Đông, Tiền Huệ Nghi cảm thấy bản thân đã nhận được sự cổ vũ rất lớn, hơn nữa anh ta cũng cảm thấy rằng, Hàn Đông hẳn rất không hài lòng với Lý Vĩnh Trung. Cứ như vậy, cơ hội của mình đã tới rồi, không chừng Hàn Đông có thể thông qua phương thức này của mình. Theo suy nghĩ của Tiền Huệ Nghi, hi vọng được thăng tiến thêm một bước nữa cũng không phải là không có.

Bởi vậy, Tiền Huệ Nghi ngồi ở trước mặt Trần Thái Trung một cách cung kính, báo cáo lại công việc của Đảng ủy Công an, hơn nữa còn đặc biệt thuật lại vấn đề về tác phong chỉnh đốn công tác mà Hàn Đông đưa ra, và đề xuất một vài đề nghị và ý kiến của bản thân.

Có thể nhận ra được, Tiền Huệ Nghi này còn có chút suy nghĩ, trong lòng Hàn Đông rất vui, nhưng bên ngoài vẫn là cái bộ dạng ôn hòa như vậy, nói:

- Ừ, công việc của Bí thư Tiền làm rất chắc. Muốn duy trì hơn nữa, trong công tác về việc chỉnh đốn tác phong lần này, Đảng ủy Công an nhất định phải chứng thực các biện pháp một cách thiết thực. Ngoài ra, Đảng ủy Công an phải tăng cường sự ủng hộ và chỉ đạo đối với công tác của cục Công an.

Hàn Đông cũng không có điểm danh, mà là trực tiếp đưa ra yêu cầu, dường như người ngồi đối diện chính là Bí thư Đảng ủy Công an.

Tiền Huệ Nghi vốn đến đây với mục đích thăm dò. Nghe thấy chỉ thị của Hàn Đông, trong lòng càng vui mừng, thậm chí còn có chút kích động. Anh ta ghi lại những lời của Hàn Đông vào sổ, nói:

- Bí thư Hàn, khi trở về tôi sẽ tiến hành theo chỉ thị quan trọng của Bí thư Hàn.

Hàn Đông gật gật rồi nói:

- Ừ, làm cho tốt vào nhé.

Đợi sau khi Tiền Huệ Nghi ra về, sau đó, lại có thêm mấy người nữa đến đây báo cáo công việc, trong đó có hai người là Phó Bí thư của Đảng ủy Công an, còn có một người là Phó cục trưởng cục Công an.

Hàn Đông đều gặp mặt từng người họ, khẳng định và ủng hộ công việc của họ, hi vọng họ tiếp tục làm tốt.

Đợi sau khi họ đi khỏi, Hàn Đông ghi lại tên của họ vào trong sổ, lại ghi thêm kí hiệu tương ứng.

Lúc này Tả Nhất Sơn vào trong báo cáo:

- Bí thư, Cục trưởng Tiếu của Cục công an đến rồi.

Hàn Đông thản nhiên cười nói:

- Tôi đang bận, anh hỏi anh ta xem Trịnh Lão Đại đã bị bắt hay chưa?

Tả Nhất Sơn gật gật đầu, đi ra ngoài rồi nói với Tiếu Kim Quang đang đứng đợi ở đó:

- Cục trưởng Tiếu, Bí thư Hàn đang bận. Anh ấy bảo tôi hỏi anh, Trịnh Lão Đại đã bị bắt hay chưa?

Trong lòng Tiếu Kim Quang cảm thấy tuyệt vọng, nghĩ Hàn Đông đã hoàn toàn thất vọng về bản thân mình rồi. Xem ra lần này bản thân cái chức Cục trưởng cục Công an này chỉ sợ không giữ được lâu nữa. Cuộc đối thoại giữa Hàn Đông và Bí thư Đảng ủy Công an Thành ủy Khương Tường Vũ, chỉ sợ trong đó có một bộ phận rất lớn chính là hướng về phía mình.

Trong lòng khổ tâm, nhưng Tiếu Kim Quang cũng chỉ có thể thể hiện ra một vẻ mặt cung kính, nói với Tả Nhất Sơn:

- Chủ nhiệm Tả, trải qua việc kiểm tra nghiêm ngặt của cục Công an, đã nắm bắt được hành tung của Trịnh Lão Đại, hẳn là sẽ nhanh chóng bắt được ông ta thôi.

Tả Nhất Sơn không có bất kì biểu cảm gì trên khuôn mặt, anh ta gật gật đầu nói:

- Ừ, nếu đã như vậy, thì Cục trưởng Tiếu hãy nhanh chóng đi sắp xếp nhân sự, ra sức nhanh chóng bắt Trịnh Lão Đại về đây, Bí thư Hàn rất coi trọng chuyện này đấy.

Trước đây, Tả Nhất Sơn đã vì chuyện này mà đến tìm hiểu tình hình trong cục Công an nhiều lần. Anh là người đại diện cho Bí thư huyện ủy, vì vậy Tiếu Kim Quang cũng không dám sơ suất, mỗi lần đều chăm sóc một cách cẩn thận. Thần sắc gặp anh ta lúc này rất lạnh lùng, trong lòng còn dâng lên một sự tức giận, lập tức lại chuyển sang lo lắng.

Ngay cả Tả Nhất Sơn cũng có bộ dáng này, vậy thì có thể đoán ra được thái độ của Hàn Đông đối với mình rồi.

Lúc tiễn Tiếu Kim Quang xong, Tả Nhất Sơn liền vào trong báo cáo lại tình hình cho Hàn Đông. Hàn Đông bảo anh ta theo sát việc đốc thúc hơn nữa.

Trải qua mấy hôm điều trị, trong số tám người bệnh đó, có hai người bị thương nặng nhất cơ bản đã khỏe hơn, bây giờ chỉ ở lại trong bệnh viện để quan sát mà thôi. Dù sao đến lúc đó có người bỏ tiền ra, họ đương nhiên muốn ở trong bệnh viện kiểm tra nhiều hơn, để đảm bảo rằng không có vấn đề gì.

Hơn nữa, Bí thư huyện ủy đã đặc biệt đồng ý, đến lúc đó sẽ làm họ hài lòng về mặt bồi thường, vì vậy, bây giờ họ và người thân đều đợi khoản tiền bồi thường này.

Kể từ sau khi mỏ than xảy ra chuyện, cơ bản đều đã được giải quyết riêng, chủ mỏ than chỉ cần bỏ ra chút tiền cho công nhân là xong, nhưng tình huống lần này lại không giống như lần trước, không ngờ Bí thư huyện ủy lại chú ý đến chuyện này, hơn nữa còn đặc biệt đến bệnh viện thăm nom bệnh nhân, hơn nữa còn phát biểu trên đài truyền hình. Bây giờ đài truyền hình của huyện mỗi tối đều chiếu đi chiếu lại bài phát biểu của Hàn Đông mấy lần, nhiều người đều biết đến chuyện này.

- Ừ, Hàn Đông rốt cuộc muốn làm gì?

Điền Thần hừ lạnh một tiếng, anh ta đã biết tình hình Khương Tường Vũ đến đây thị sát, xem ra Hàn Đông chuẩn bị thông qua Thành ủy để điều chỉnh nhân sự của huyện Vinh Quang rồi.

Điều này khiến cho Hàn Đông cảm thấy tức giận. Anh ta cảm thấy Hàn Đông quá khó ưa, không nắm rõ được tình thế của huyện, không ngờ lại bắt đầu làm trong thành phố. Người này ỷ vào anh ta là người của Bí thư Thành ủy Đinh Vi Dân, thông qua phương thức này để tiến hành chèn ép đối với bộ máy của Huyện ủy.

Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện Thiệu Đăng Quyền ngồi đối diện với Điền Thần:

- Hàn Đông rất có thể là muốn nhúng tay vào trong Đảng ủy Công an hoặc là cục Công an, tôi đoán hắn muốn đưa người từ trong thành phố hoặc người ở trong huyện Phú Nghĩa qua đây, nếu phân tích kĩ, mục tiêu của Hàn Đông rất có khả năng là Cục trưởng Công an Tiếu Kim Quang, tôi nghe nói lúc Hàn Đông còn ở huyện Phú Nghĩa, có quan hệ khá tốt với chính ủy Cục Công an Xa Tĩnh Chương, lần này không chừng sẽ đưa Xa Tĩnh Chương qua đây làm Cục trưởng cục Công an.

Tình hình mà Điền Thần tìm hiểu được đương nhiên là nhiều hơn Thiệu Đăng Quyền một chút, thông qua Thiệu Đăng Quyền giải thích như vậy, ông ta cũng cảm thấy có lý.

- Hừ, hắn muốn đưa người qua đây thì cứ đưa qua đây, vấn đề chọn người của Cục trưởng cục Công an, phải được thông qua trong cuộc thảo luận của hội nghị thường vụ mới được. Bây giờ nhắc đến việc gia nhập của Lý Vĩnh Trung, chúng ta đã đã nắm chắc bốn phiếu bầu, nhưng Chính ủy Ban chỉ huy Quân sự Tống Võng thường bỏ phiếu trắng, còn có người phụ nữ tên Phó Sùng Hà kia nữa, cũng ranh như cáo, đoán chắc là cũng sẽ giữ nguyên ý kiến, cũng không thế đạt được đến sáu phiếu. Tôi muốn xem xem hắn thông qua thế nào.

Điền Thần cười lạnh rồi nói.

Thiệu Đăng Quyền nói với giọng có chút lo lắng:

- Nhưng hắn dù sao cũng là Bí thư huyện ủy!

- Bí thư huyện ủy thì sao chứ? Bí thư huyện ủy thì cũng phải làm việc dựa theo qui tắc mà thôi. Đến lúc đó trở mặt rồi thì cũng sẽ không có lợi đối với hắn ta. Hơn nữa, với sự nham hiểm của Lý Hoán Giai, cũng sẽ không tạo mối quan hệ tốt với Hàn Đông một cách dễ dàng như vậy.

Điền Thần phân tích một chút, nói:

- Ừ, còn có Chu Sĩ Phương của Ủy ban Kỷ luật nữa, đợi lát nữa tôi sẽ hẹn anh ta, mọi người không thể để người ngoài đến ức hiếp được.

Thiệu Đăng Quyền gật gật đầu rồi nói:

- Chủ tịch huyện Điền... mọi người đã chịu đựng chuyện này lâu lắm rồi, sao có thể để người ngoài đến ức hiếp được cơ chứ.

Sau đó, Điền Thần liền gọi điện thoại cho Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Chu Sĩ Phương, hẹn anh ta tối nay cùng nhau đi ăn tối.

- Chủ tịch huyện Điền, thật ngại quá. Tối nay nhà tôi có chút việc bận.

Chu Sĩ Phương từ chối một cách khéo léo:

- Để hôm khác tôi sẽ mời Chủ tịch huyện Điền dùng cơm.

- Ừ, nếu như nhà anh đã có việc, vậy thì để hôm khác đi. Chúng ta cùng làm việc với nhau lâu như vậy rồi, có thời gian thì ra ngoài gặp nhau một chút để tăng thêm tình cảm.

Điền Thần bắt đầu làm công tác tư tưởng.

Tuy nhiên Chu Sĩ Phương lại cư xử đúng mực, cũng không thể hiện ra ý muốn hùa theo.

Tắt điện thoai, Điền Thần không hài lòng, nói:

- Cái tên Chu Sĩ Phương này, giống như một con cá chạch vậy.

Thiệu Đăng Quyền nói:

- Bí thư Điền, quả thực vấn đề của Chu Sĩ Phương không khó giải quyết. Con gái của ông ta làm việc của Cục Thông tin. Đến lúc đó anh nêu ra trong hội nghị thường vụ, đề bạt con gái của anh ta lên làm Phó cục trưởng cục Thông tin. Bất luận có được hay không, tôi đoán rằng Chu Sĩ Phương cho dù không đứng lên, đến lúc đó cũng sẽ đứng ở vị trí trung lập.

Điền Thần vui mừng nói:

- Anh nói đúng, cứ làm như vậy đi. Chỉ cần Chu Sĩ Phương có thể đứng ở vị trí trung lập, vậy thì chúng ta có thể chắc chắn Hàn Đông không nắm chắc được sáu phiều, đến lúc đó hắn muốn đưa ra phương án gì, vấn đề nhân sự cũng không đơn giản được như thế nữa rồi.

Dựa theo hành động của Hàn Đông trong mấy ngày hôm nay, họ cảm giác Hàn Đông chuẩn bị gây chiến, vì vậy cũng bắt đầu chuẩn bị. Điền Thần lần lượt tìm một vài ủy viên thường vụ để nói chuyện hoặc dùng cơm, tiến hành lên kế hoạch trước trận chiến sắp tới.

Tình hình của bên Hàn Đông bây giờ cũng không nổi bật cho lắm. Đến lúc mở cuộc hội nghị thường vụ, chắc chắn % sẽ nêu ra vấn đề nhân sự, hơn nữa còn không chỉ có một hai người mới đúng.

- Một tuần trôi qua như vậy đấy.

Nhìn vào đồng hồ, hôm nay là thứ bảy, những chuyện trong tay Hàn Đông bây giờ còn rất nhiều, hơn nữa Trịnh Lão Đại vẫn chưa bắt được, vấn đề bồi thường đến bây giờ vẫn chưa được giải quyết, vì vậy hắn liền gọi điện cho Kiều San San, nói:

- San San, hai hôm nay anh bận chút việc, ngày mai không đi Thục Đô được rồi, đợi sau khi anh xong việc, đến lúc đó anh sẽ đến thăm em sau.

Kiều San San dịu dàng nói:

- Không sao đâu Hàn Đông à, anh bận lắm phải không? Bây giờ anh là Bí thư huyện ủy rồi, công việc cũng rất nhiều, không có thời gian thì cũng không cần qua đây đâu, nếu như thực sự không được, em cũng có thể qua đó thăm anh mà.

Đối với người thấu tình đạt lý như Kiều San San, trong lòng Hàn Đông rất cảm động. Người phụ nữ như vậy, có thể có được thật sự là may mắn lớn nhất rồi.

Chỉ tiếc, Hàn Đông lại không có cách nào đem lại cho Kiều San San một danh phận chính thức. Vừa nghĩ đến chuyện này, trong lòng Hàn Đông rất áy náy, càng cảm thấy nên lấy tình yêu nhiều hơn để đáp lại, bồi đắp.

Trong khoảng thời gian này, ông nội cũng không sắp xếp cho mình đi gặp mặt người khác nữa, nhưng Hàn Đông biết, rồi sẽ có một ngày, bản thân mình sẽ phải lấy một người mình không đồng ý, không yêu làm vợ. Điều này thế nào cũng không thể tránh được.

Vì vậy, Hàn Đông rất trân trọng những ngày này. Nếu như không phải là thực sự rất bận, Hàn Đông nhất định sẽ đi gặp Kiều San San.

Sau khi thổ lộ hết tâm sự của mình với Kiều San San, tắt điện thoại xong, Hàn Đông liền tan làm.

Tuy ngày mai là chủ nhật, nhưng Hàn Đông quyết định, ngày mai lại đi đến thị trấn Cổ Song để xem xét tình hình.

Thị trấn Cổ Song là thị trấn sản xuất than đá lớn nhất cả huyện. Ở đây có đến , mỏ than lớn nhỏ, trong đó đa số đề là mỏ than nhỏ. Chỉ dựa vào việc đào từ triền núi vào bên trong, các biện pháp an toàn chắc chắn sẽ không được làm một cách đầy đủ.

Trong lòng Hàn Đông đã hạ quyết tâm, nhất định phải thay đổi vị trí Bí thư Đảng ủy thị trấn, Chủ tịch thị trấn của thị trấn Cổ Song, chỉnh đốn lại mỏ than. Thị trấn Cổ Song là trọng điểm, nhưng nếu như lãnh đạo trấn ủy không có năng lực, thì công tác chỉnh đốn rất bất lợi.

Cho nên trong việc điều chỉnh nhân sự, thị trấn Cổ Song là một trong những mục tiêu quan trọng của Hàn Đông.

Cuối tuần Tả Nhất Sơn cũng không về, thế là Hàn Đông liền tự mình lái xe đi, cùng anh ta đi đến thị trấn Cổ Song, tìm một khách sạn nhỏ rồi đỗ xe ở đó, sau đó hai người liền bắt đầu đi thăm hỏi.

Hôm nay thị trấn Cổ Song không phải là ngày họp chợ, người ở trên phố không nhiều. Vì Hàn Đông nói tiếng phổ thông, nên dứt khoát phải mang theo Tả Nhất Sơn để anh ta phụ trách tìm người nói chuyện.

Chủ yếu là thông qua những nguời này để tìm hiểu hai chuyện, một là mỏ than ở thị trấn Cổ Song ngừng sản xuất hay chưa, hai là đi tìm hiểu xem họ có biết những chính sách có liên quan ở trong huyện hay không.

Hàn Đông bảo Tả Nhất Sơn giả vờ là người của huyện Phú Nghĩa muốn đến đây mua mỏ than, bảo anh ta cầm điện thoại của mình giả vờ làm con nhà giàu, như vậy cũng đủ để làm cho người khác tin tưởng.

Dù sao ở trong xã, thị trấn, điện thoại di động vẫn là thứ đồ chơi ít gặp. Trong lòng của mọi người, những người cầm điện thoại di động, thường là những người rất giàu có.

Cho nên, Tả Nhất Sơn cũng có thể hoàn thành sứ mệnh, hỏi thăm được không ít thông tin.

Hàn Đông tổng kết một chút, tình hình rất không lạc quan.

Căn cứ vào tình hình tìm hiểu được, các chủ mỏ than ở đây, căn bản không quan tâm đến yêu cầu trong huyện, cho dù trong huyện phái nguời đến kiểm tra, tuyên truyền yêu cầu của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, họ vẫn không tiến hành điều chỉnh đối với các thiết bị an toàn. Về cơ bản họ áp dụng chiến lược đánh du kích. Khi có tổ kiểm tra đến kiểm tra, họ liền cho ngừng sản xuất theo yêu cầu một cách thành thật. Nhưng khi tổ kiểm tra vừa mới đi, họ lại khởi công, hơn nữa bây giờ các chính sách mới mà họ thực hiện, chính là ngày khởi công ít, để đối phó với những đợt kiểm tra bất chợt, nhưng khi đến đêm, họ liền toàn diện khởi công, lượng than sản xuất ra, không ít hơn trước đây là bao.

- Xem ra không dốc hết sức để chỉnh đốn thì không được.

Hàn Đông cảm thán một chút. Sau khi hai người tìm một chỗ nào đó để ăn trưa, liền đặc biệt đi kiểm tra mấy mỏ than. Hàn Đông phát hiện, những nơi gần đường phố của thị trấn, mỏ than dường như không đi vào sản xuất, nhưng những người ở đó vừa nhìn thấy có nguời đến gần, liền có người đặc biệt tiến đến hỏi.

Ngoài ra, những mỏ than ở những nơi hơi xa một chút, đã rất bận rộn, từ trong hầm than không ngừng vận chuyển than ra ngoài.

Trên đường, những chiếc xe vận chuyển than cũng không hề ít hơn lúc trước.

Sắc mặt của Hàn Đông trông rất khó coi, lời của mình không thể được thực hiện một cách có hiệu quả, khiến cho Hàn Đông rất tức giận, cũng không có cách nào khác.

Đã từng có một vĩ nhân chuyên đưa ra những vấn đề thực hiện các chính sách, lời của người đó nói ra đã không đi ra khỏi được thủ đô.

Mà bây giờ Hàn Đông cảm nhận nỗi buồn bực này một cách sâu sắc, cho dù Hàn Đông bây giờ chỉ là một Bí thư huyện ủy, có khoảng cách rất xa so với ông cụ kia, nhưng lời của một Bí thư huyện ủy, ngay cả xã, thị trấn bên dưới còn không chấp hành, hiện tượng này làm cho hắn rất lo lắng.

- Đi thôi, chúng ta quay về.

Hàn Đông lạnh lùng nói.

Tình hình tìm hiểu được lần này, khiến cho Hàn Đông càng hạ quyết tâm hơn, nhất định phải toàn diện nắm được tình hình của huyện Vinh Quang. Chỉ có như vậy, mới có thể tiếp tục thực hiện ý chí của mình một cách chính xác.

Đông thời Hàn Đông cũng cảm giác được được một sự đau xót, bản thân mình là cán bộ, nếu muốn làm một chút chuyện thực tế, không ngờ trước tiên phải đấu với người ta một phen, nắm được quyền được nói, hai là có thể tiếp tục chứng thực một cách đầy đủ, đây có lẽ chính là điểm đặc biệt của đất nước Hoa Hạ.

- Sau khi trở về, anh viết một bản báo cáo ngắn gọn về tình hình đã tìm hiểu được trong ngày hôm nay

Đi trên đường, Hàn Đông nói với Tả Nhất Sơn:

- Đợi đến lúc có thông báo, để mọi người cùng xem hiện tượng này.

Đến chỗ khách sạn mà họ dừng xe, chỉ thấy Bí thư Đảng ủy thị trấn Thủy Hưng Hạo và Chủ tịch thị trấn Ân Tường Dung của cùng với hai lãnh đạo trấn ủy khác thị trấn Cổ Song đợi ở trong khách sạn. Ông chủ của khách sạn đó có chút lo lắng đứng ở một bên nói chuyện với họ. Xem ra ông chủ kia thấy các lãnh đạo trấn ủy kia cùng đến khách sạn của mình, còn có chút lo lắng không hiểu ra sao cả.

Thấy Hàn Đông và Tả Nhất Sơn từ phía xa đi tới, Thủy Hưng Hạo và một người có liên quan vội vàng chạy ra tiếp đón.

- Bí thư Hàn, anh xuống đây làm công tác kiểm tra sao không thông báo cho chúng tôi một tiếng.

Thủy Hưng Hạo tươi cười nói.

Hàn Đông lạnh lùng nói:

- Tôi đến đây xem xét mà cũng phải thông báo cho các anh hay sao?

Thần sắc của Thủy Hưng Hạo bỗng thay đổi, vội vàng nói:

- Bí thư Hàn, tôi không phải có ý đó. Tôi chỉ muốn nói rằng anh xuống đây thị sát công việc, nếu như thông báo cho chúng tôi một tiếng, chúng tôi cũng muốn đón tiếp và đi cùng anh.

Chủ tịch thị trấn Ân Tường Dung cũng nói:

- Đúng vậy, Bí thư Hàn, ngay cả chủ nhật mà anh còn bận rộn làm việc như vậy, đối với chúng tôi mà nói, là một sự cổ vũ rất lớn. Tinh thần nà, chúng tôi nhất định phải học tập và biểu dương theo.

Hàn Đông cười lạnh một tiếng, mở cửa xe, đứng ở nơi đó nói:

- Thôi được rồi, bớt nói nhưng lời nói nhảm đi. Tôi đặc biệt đi thăm hỏi một chút, vấn đề mỏ than của thị trấn Cổ Song, chỉ có dùng vài chữ để hình dung, đó chính là cực kì tồi tệ. Các anh nên kiểm điểm lại mình một chút, công việc của các anh rốt cuộc đã được chứng thực đến thực hiện chưa vậy. Đối với những chủ doanh nghiệp vi phạm việc khai thác mỏ than, rốt cuộc có thực hiện giám sát một cách cụ thể không vậy?

Thủy Hưng Hạo tiến thêm hai bước nói:

- Bí thư Hàn, trấn ủy đã trải qua cuộc thảo luận rồi.

Hàn Đông khua tay nói:

- Thôi được rồi, tôi không muốn nghe những lời nói suông của các anh. Cái tôi muốn thấy chính là kết quả, cái tôi muốn thấy chính là quyết định của Huyện ủy rốt cuộc có được chứng thực để thực hiện hay không, những cái khác có nói gì cũng vô dụng mà thôi.

Nói xong, Hàn Đông liền lên xe, lái xe hướng về phía thị trấn.

Đám người của Thủy Hưng Hạo đứng ở đó, từng người đều đỏ mặt tía tai hết cả lên.

Hàn Đông ngay cả một chút thể diện cũng không cho, thể hiện sự không vừa lòng đối với công việc của họ đến cực điểm, khiến họ bị mất mặt

Đặc biệt là Bí thư Đảng ủy thị trấn Thủy Hưng Hạo và Chủ tịch thị trấn Ân Tường Dung, họ là những lãnh đạo chủ chốt của thị trấn Cổ Song, Hàn Đông không vừa lòng đối với công tác của thị trấn Cổ Song, trách nhiệm của họ cũng nằm trong đó.

Vốn dĩ trước đó, Thủy Hưng Hạo và Ân Tường Dung luôn có một quan hệ bất hòa với nhau, nhưng bây giờ giữa hai người đều cảm thấy áp lực lớn nhất đề có một cảm giác nắm tay cùng nhau chiến đấu.

Cho dù Thủy Hưng Hào là Bí thư Đảng ủy thị trấn, lẽ ra công tác ở trong thị trấn làm không tốt, trách nhiệm của anh ta là lớn nhất, nhưng làm một Chủ tịch thị trấn như Ân Tường Dung cũng không vui vẻ một chút nào. Anh ta cũng không cho rằng chuyện lần này là cơ hội gì đối với bản thân.

Bởi vì thái độ của Hàn Đã đã vô cùng không hài lòng rồi, trong tình hình này, chắc là Hàn Đông sẽ thay đổi hết các lãnh đạo của thị trấn Cổ Song, cái chức Chủ tịch thị trấn này cũng không chạy thoát được đâu.

Cho nên bây giờ anh ta phải hợp sức với Thủy Hưng Hạo, ra sức cứu vãn thế cục bây giờ.

- Bí thư Thủy, chúng ta nhanh chóng mở cuộc họp cán bộ toàn trấn, nhất định phải nhanh chóng xoay chuyển cục diện, chính là phái người đi trông coi, cũng phải chứng thực được, nếu không thì…

Khuôn mặt Ân Tường Dung tràn đầy sự lo lắng.

Thủy Hưng Hạo thở dài một hơi nói:

- Anh nói đúng, chúng ta phải hành động ngay, đám khốn kiếp kia không để cho chúng ta sống những ngày tháng yên ổn, thì chúng ta cũng không thể để bọn chúng sống một cách thoải mái được đâu.

Ngày hôm sau, Tả Nhất Sơn đem những điều mắt thấy tai nghe trong cuộc thăm hỏi hôm qua viết thành một bản báo cáo ngắn gọn, rồi đưa cho Hàn Đông xem.

Sau khi Hàn Đông xem xong, dùng bút viết lên trên một câu:

- Tình hình vô cùng tồi tệ, công việc mà Huyện ủy sắp xếp tiếp tục được chứng thực như thế nào đây? Hi vọng các đơn vị lấy sự việc này làm bài học, nghiêm khắc chứng thực các hạng mục công tác mà Huyện ủy sắp xếp, nếu không thì nghiêm trị không tha đối với những người có trách nhiệm liên quan.

Sau đó Tả Nhất Sơn cầm lấy lời phê duyệt của Hàn Đông đến phòng đóng dấu.

Hàn Đông suy nghĩ một chút, xem ra phải mở rộng chế độ trách nhiệm công tác trong huyện hơn nữa. Nếu không thì, công việc của mọi người dù có làm thì cũng không có tính tích cực gì cả, đặc biệt là một số đơn vị, công việc làm không tốt, đến lúc đó lại không có người chịu trách nhiệm cụ thể, tổng kết ra cũng rất phiền phức.

Nghĩ đến đây, Hàn Đông liền viết thêm một điều vào trong vấn đề thảo luận sắp tới của hội nghị thường vụ diễn ra vào ngày hôm sau ở trong sổ, sau đó cầm điện thoại gọi điện cho Chánh văn phòng Huyện ủy Trịnh Thành Văn và bảo anh ta qua đây:

- Chủ nhiệm Trịnh, tôi nghĩ rằng, tình hình của huyện Vinh Quang cần phải tăng cường công tác khảo hạch chế độ trách nhiệm hơn nữa, anh mau chóng đến phòng nhân sự, trước h chiều mai, nghĩ ra được một phương án đưa cho tôi xem.

Trịnh Thành Văn gật đầu nói:

- Bí thư Hàn, anh có yêu cầu cụ thể gì không?

Hàn Đông nói:

- Có một chút, đó là yêu cầu phải xác định rõ trách nhiệm của từng người, không thể tất cả đều lấy một đơn vị, ban ngành ra để gánh vác, còn phải có các biện pháp khen thưởng, xử phạt một cách thích hợp.

Trịnh Thành Văn ghi chép lại xong rồi nói:

- Bí thư Hàn, vậy tôi về phòng nhân sự làm việc đây.

Hàn Đông nói:

- Ừ, đi đi, ngoài ra thông báo cho mọi người biết h ngày mai mở cuộc hội nghị thường vụ, chương trình hội nghị gồm phần: một là vấn đề chỉnh đốn các doanh nghiệp sản xuất than đá, hai là tiến hành công tác chế độ trách nhiệm, ba là sắp xếp nhân sự, mời mọi người đều phải làm tốt chuẩn bị có liên quan.

Trong tình huống bình thường, chỉ cần không phải là trường hợp khẩn cấp, Huyện ủy mở cuộc họp hội nghị thường vụ đều phải nói trước một chút với các ủy viên thường vụ đề tài thảo luận có trong hội nghị thường vụ.

Nhưng trong các thao tác thực tế, có một vài Bí thư huyện ủy không hoàn toàn dựa vào điểm này, đây cũng là một điểm không hoàn thiện trong chế độ chính chị của Hoa Hạ.

Ý kiến của Hàn Đông là, tất cả đều phải dựa theo con đường đấy, dùng chiêu thức đường hoàng để đối phó với các đối thủ, nên có một vài quy định và biện pháp Hàn Đông đều phải cố gắng bày ra một cách công khai.

Sau đó Hàn Đông lại cùng với Phó bí thư huyện ủy Lý Hoán Giai, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Bộ Gia Tài, Trưởng ban Tuyên giáo Phó Sùng Hà trao đổi ý kiến về hội nghị thường vụ sắp tới, đến lúc đó dễ đối phó với Điền Thần.

Hàn Đông cũng biết, nếu dốc sức tiến hành chỉnh đốn, chắc chắn sẽ gặp phải sức cản rất lớn, nhưng Hàn Đông đã hạ quyết tâm, nhất định phải làm tốt công việc này mới được.

Trên đường về huyện Vinh Quang, Hàn Đông nhận được cuộc điện thoại của Chủ tịch huyện Điền Thần. Anh ta chủ yếu hỏi về tình hình của thị trấn Cổ Song, được biết tất cả mọi người đều thoát được hết ra ngoài, chỉ có một người chết, anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm. Cho dù giữa anh ta và Hàn Đông có quan hệ cạnh tranh với nhau, nhưng anh ta cũng không muốn trong huyện xảy ra một sự cố lớn nào cả, như vậy cũng đối với anh ta không có lợi.

Cho đến tận bây giờ, Hàn Đông vẫn chưa nhận được báo cáo công tác của Cục trưởng Công an Tiếu Kim Quang, trong lòng Hàn Đông rất thất vọng với Cục trưởng Công an này. Xem ra Tiếu Kim Quang cũng giống như Lý Vĩnh Trung, cũng không muốn bản thân dựa vào người khác.

Chỉ tiếc là, Hàn Đông tạm thời không tìm ra được người thích hợp để đảm nhiệm chức Cục trưởng Công an, nếu không thì, Hàn Đông đã mượn cơ hội này để cách chức Tiếu Kim Quang rồi.

Trở về Huyện ủy, Hàn Đông xem xét lại chuyện này một lần. Hàn Đông cảm thấy, trước mắt tình hình của huyện Vinh Quang rất phức tạp, mà công việc bản thân muốn thực hiện, phải chọn ra một người thích hợp để thực hiện mới được.

Bởi vậy, vấn đề nhân sự là vấn đề khẩn cấp cần phải giải quyết.

“Hừ, Điền Thần chắc chắn sẽ gây khó dễ, vậy thì mình phải hợp tác với hai người nữa mới được.” Trong lòng Hàn Đông nghĩ thầm. Hiện nay Hàn Đông đã nắm chắc được bốn phiếu, chỉ cần hai phiếu nữa thì có thể nắm được quá bán số phiếu của ủy viên thường vụ, thì không cần phải lo lắng Điền Thần đối phó với mình nữa.

Thiết nghĩ, công nhân khai thác than cho dù có xảy ra sự cố mà ảnh hưởng đến tính mạng, thì cũng chỉ phải bồi thường mười ngàn tệ mà thôi. Nếu như không mất mạng, bỏ ra mấy ngàn tệ cũng đủ để bồi thường rồi, lại có mỏ than nào tích cực thực hiện tốt các biện pháp an toàn cơ chứ. Dù sao làm tốt các biện pháp an toàn là phải đầu tư không ít tiền bạc.

Mà thông qua chuyện lần này, Hàn Đông quyết định đưa ra quy định rõ ràng hơn nữa, về công tác bồi thường đối với sự việc xảy ra ở mỏ than, tiến hành các quy định rõ ràng, phí an táng, phí mất ngày công, phí nuôi dưỡng nguời thân đều xác định tiêu chuẩn rõ ràng để tiến hành tính toán, đồng thời làm tốt công tác tuyên truyền, hơn nữa tiến hành thanh toán toàn diện đối với những mỏ than xảy ra chuyện trong một năm trở lại đây, bồi thường với những bộ phận còn thiếu.

Trong lòng Hàn Đông nghĩ qua, trừ ba người về phe Điền Thần và Lý Vĩnh Trung ra, ba người còn lại lần lượt là Phó bí thư huyện ủy Lý Hoán Giai, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Chu Sĩ Phương, Trưởng ban Tuyên giáo Phó Sùng Hà, trong ba nguời này phải lôi kéo được hai người, vấn đề không phải là rất lớn, cho dù không thể khiến họ kiến định đứng về bên mình, nhưng có thể thông qua sự hợp tác với họ, có thể nắm giữ được tình hình thế cục của Huyện ủy trước tiên, áp chế được Điền Thần, thực hiện được mục đích của bản thân rồi hãy nói.

Nghĩ đến đây, Hàn Đông gọi điện thoài cho Phó bí thư huyện ủy Lý Hoán Giai, mời anh ta đến đây bàn về công việc.

Lý Hoán Giai nhanh chóng đến đó, khuôn mặt của anh ta mang theo nụ cười thản nhiên, nói:

- Bí thư Hàn, sự cố lần này may mà có anh chỉ huy ở hiện trường, nếu không thì mọi chuyện sẽ càng lớn hơn.

Hàn Đông thở dài một hơi, nói:

- Tình hình cũng không được lạc quan cho lắm, nhưng mỏ than ở huyện ta nhiều như vậy, công tác an toàn lại làm không tốt, không chừng lúc nào đó sẽ lại xảy ra sự cố, vì vậy tôi quyết định tiến hành chỉnh đốn mỏ than toàn huyện, chỉ có như vậy mới có thể thay đổi được cục diện.

Lý Hoán Giai hơi gật đầu, quyết định muốn chỉnh đốn mỏ than của Hàn Đông, trước đây đã từng được nêu ra trong hội nghị thường vụ, lần này Hàn Đông gọi anh ta đến, chắc chắn không phải là nói về quyết định này, chắc là muốn tiến hành trao đổi về mặt nhân sự.

Bởi vậy Lý Hoán Giai liền nói:

- Các mặt có liên quan đến chuyện này có rất nhiều, hơn nữa huyện ta có rất nhiều cán bộ, cũng có rất nhiều mối liên hệ với mỏ than, vì vậy nếu như muốn công tác chỉnh đốn được triển khai thuận lợi, cần phải chọn ra được người tốt, có liên quan đến người tốt.

Hàn Đông gật gật đầu, nghĩ tên Lý Hoán Giai này cũng nói đúng suy nghĩ của mình, vì vậy cũng không giấu diếm gì nữa, nói:

- Tôi chuẩn bị tiến hành sắp xếp nhân sự của huyện Vinh Quang mới đây, đến lúc đó Bí thư Lý có thể đưa ra nhiều ý kiến một chút.

Lý Hoán Giai cười nói:

- Bí thư Hàn an tâm, công việc của tôi chính là giúp đỡ Bí thư Hàn làm tốt công tác nhân sự. Anh có yêu cầu gì có thể dặn dò tôi bất cứ lúc nào cũng được.

Hai người nói chuyện với nhau lần này, đã đặt ra được một kết cấu hợp tác, còn cụ thể hợp tác thế nào, hai bên nhượng bộ ra sao, vậy thì Hàn Đông phải chuẩn bị động đến vị trí nào, đến lúc đó Lý Hoán Giai sẽ đưa ra yêu cầu một cách thích hợp, sau đó hai người tiến hành các cách nhượng bộ đến cuối cùng mới đạt được hiệp nghị.

Đối phó được với Lý Hoán Giai xong, Hàn Đông lập tức gọi Trưởng ban Tuyên giáo Phó Sùng Hà đến, nói ra những suy nghĩ của mình, nhưng Phó Sùng Hà là người thông minh, cô ta cười dài thể hiện sự nhất định sẽ làm theo sự sắp xếp của Huyện ủy, đương nhiên trong lời nói của cô ta cũng thể hiện ý muốn giành được những lợi ích có liên quan. Hàn Đông đương nhiên cũng đồng ý.

Sau đó, Hàn Đông lại gọi ủy viên thường vụ Huyện ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Chu Sĩ Phương đến. Kết quả thật không ngờ rằng người này không thèm đến, ở bên ngoài thì nói nghe theo sự sắp xếp của Huyện ủy, nhưng lại không có biểu hiện thực chất gì cả.

Trong phòng làm việc của Chủ tịch huyện, Điền Thần và Phó chủ tịch thường trực huyện Thiệu, Phó chủ tịch huyện Tiếu đang thảo luận những vấn đề có liên quan, họ đã có được những thông tin của Trịnh Thành Văn, biết được chuyện Hàn Đông sắp thảo luận trong cuộc họp hội nghị thường vụ ngày hôm sau.

Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch huyện Tiếu Biệt Cường trầm mặt, nói:

- Xem ra lần này hắn muốn gây chiến đây.

Điền Thần cười lạnh một chút, nói:

- Ừ, Hàn Đông muốn thông qua chuyện lần này để điều chỉnh nhân sự. Chúng ta không thể để hắn đạt được mong muốn đó. Trước đây tôi và Đăng Quyền đã thương lượng với nhau, nếu như có thể làm cho Chu Sĩ Phương đứng ở phía trung lập, cơ bản Hàn Đông không thể giành được sáu phiếu, vậy thì dự định của hắn sẽ không thể nào thực hiện được. Đến lúc đó, chúng ta có thể tươi cười mà nhìn hắn, điểm yếu của Chu Sĩ Phương chính là con gái của anh ta. Chỉ cần chúng ta vừa bắt đầu liền đưa ra vấn đề của con gái anh ta, đến lúc đó bất luận Hàn Đông có đồng ý hay không, Chu Sĩ Phương đều không thể hoàn toàn đứng ở phía của hắn, tối thiểu là trong cuộc hội nghị thường vụ lần này, anh ta sẽ để phiếu trắng.

Khuôn mặt của Tiếu Biệt Cường lộ ra vẻ vui mừng, nói:

- Tuy nhiên, tôi đoán Hàn Đông rất có thể sẽ nhúng tay vào trong Cục Công an, dù sao Bí thư Thành ủy Khương vừa đến đây một chuyến, hắn có thể sẽ lôi Bí thư Khương ra.

Thiệu Đăng Quyền cười nói:

- Ha ha, bí thư Khương chỉ là Bí thư Đảng ủy Công an, tuy anh ta là ủy viên thường vụ Thành ủy, nhưng mọi người cũng chưa chắc đã sợ anh ta như vậy. Hơn nữa, lần này là hội nghị thường vụ Huyện ủy, quyết định thế nào đều là quyết định của tập thể ủy viên thường vụ Huyện ủy đưa ra. Cho dù Hàn Đông đem Bí thư Khương ra, cũng không có gì đáng sợ cả.

Ba người cùng nhau bàn bạc về tình hình trước mắt, thậm chí còn tiến hành bàn bạc đối với một vào vị trí cần phải điều chỉnh.

Từ chỗ bọn họ có thể thấy, lần này Hàn Đông có hành động lớn như vậy, đến lúc đó chỉ sợ hắn cũng không thể đạt được như mong muốn, nhưng họ lại có thể có được lợi ích nhất định từ trong đó.

Trải qua một cuộc thảo luận, phân tích, trong lòng Điền Thần tràn đầy sự tự tin, anh ta cười nói:

- Lần này chúng tôi muốn để tiểu tử họ Hàn kia biết được rằng, người của huyện Vinh Quang không dễ đối phó như vậy đâu.

Bây giờ anh ta hoàn toàn tự cho mình là đại biểu của huyện Vinh Quang, coi Hàn Đông là người ngoài đến đây xâm phạm.

Nghe thấy cách xưng hô của Điền Thần đối với Hàn Đông, Thiệu Đăng Quyền và Tiếu Kim Quang nhìn nhau cười, cả huyện Vinh Quang này, cũng chỉ có Điền Thần dám xưng hô với Hàn Đông như vậy.

Họ cũng hiểu được cách nghĩ của Điền Thần, vốn dĩ Bí thư huyện ủy tiền nhiệm mắc bệnh ung thư, Điền Thần tràn đầy hi vọng rất lớn việc muốn tiếp nhận chức Bí thư Huyện ủy, hơn nữa, anh ta cũng phụ trách công việc của Huyện ủy trong mấy ngày, đồng thời lại đặc biệt đi thành phố mấy lần. Ai ngờ kết quả lại điều một thanh niên trẻ từ huyện Phú Nghĩa qua đây, khiến cho hi vọng của anh ta bị sụp đổ.

Tuổi tác của Điền Thần bây giờ cũng không còn nhỏ nữa, lần này không được lên làm Bí thư Huyện ủy, vậy thì cơ hội thăng tiến phía trước, là cực kì ít, vì vậy trong lòng anh ta tức giận thật sự, vô cùng oán hận Hàn Đông, cho rằng Hàn Đông đã ngăn cản con đường thăng tiến của anh ta.

Buổi sáng thứ hai, Hàn Đông đang xem văn kiện, Tả Nhất Sơn đi vào báo cáo, nói:

- Thưa Bí thư, đã bắt được Trịnh Lão Đại rồi.

Trong lòng Hàn Đông cảm thấy nhẹ nhõm, nói:

- Vậy anh nói với Tiếu Kim Quang, bảo anh ta phối hợp với Phó chủ tịch huyện Vinh, làm tốt những công việc có liên quan, yêu cầu Trịnh Lão Đại tiến hành bồi thường đối với những công nhân kia.

Tả Nhất Sơn gật gật đầu, liền chuyển lời lại cho Tiếu Kim Quang, sau đó lại nghĩ, gọi điện thoại cho Phó chủ tịch huyện Vinh Tiểu Dân, chuyển lời của Hàn Đông cho anh ta biết.

Trịnh Lão Đại chạy trốn trong một khoảng thời gian như vậy, không chừng sẽ tiến hành giấu giếm tiền bạc gì đó, nên Tả Nhất Sơn hiểu được lời của Hàn Đông, tiện thể gọi điện cho Vinh Tiểu Dân để nói ra chuyện này. Nhưng anh ta chỉ là chuyển lại nguyên gốc lời nói của Hàn Đông mà thôi, không có chèn thêm suy nghĩ của mình vào trong đó. Anh ta tin rằng Vinh Tiểu Dân hẳn là cũng có thể hiểu được ý nghĩ của Hàn Đông.

Hàn Đông cũng thở phào nhẹ nhõm, sau khi Trịnh Lão Đại bị bắt, phí trị liệu của những công nhân kia, tiền bồi thường thì có chút tin tức. Bất luận Trịnh Lão Đại giảo hoạt thế nào, cho dù ông ta chuyển tiền đi, nhưng thật ra cũng là có manh mối cả. Có được sự trợ giúp của cơ quan công an, thì Vinh Tiểu Dân nhất định có thể làm tốt công tác khắc phục hậu quả của chuyện lần này.

Nói cách khác, vấn đề của mỏ than Trịnh Lão Đại lần này xem như tạm thời kết thúc. Sau đó điều cần phải làm là, lấy chuyện này làm cơ hội, chỉnh sửa các biện pháp an toàn trong sản xuất than đá một cách đầy đủ hơn nữa, đáng phạt tiền thì phải phạt. Hàn Đông không tin cho dù toàn lực ứng phó, vấn đề của mỏ than lại không giải quyết được.

Sau đó, Hàn Đông gọi điện thoại cho Chủ tịch huyện Phú Nghĩa Nguyễn Nhất Hiên, cười nói:

- Chủ tịch Nguyễn, chào anh, tôi là Hàn Đông đây.

- Hàn Đông, Bí thư Hàn có chỉ thị gì không?

Hàn Đông cười nói:

- Tôi đâu dám có chỉ thị gì đâu. Là như vậy, có chuyện muốn nhờ Chủ tịch huyện Nguyễn giúp cho.

Nguyễn Nhất Hiên nghe xong liền nói:

- Bí thư Hàn có chuyện gì thì cứ chỉ bảo là được rồi.

Anh ta đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện ở huyện Phú Nghĩa, vì có nền tảng tốt được Hàn Đông giữ lại. Bất luận là về mặt nhân sự, hay là mặt phát triển kinh tế, đều khiến cho công việc của anh ta thoải mái hơn rất nhiều, nên anh ta rất khâm phục Hàn Đông, cũng có một chút cảm kích đối với hắn. Nếu như có thể giúp được Hàn Đông chuyện gì, đương nhiên anh ta rất sẵn lòng.

Hơn nữa, trước đây tuy anh ta là thư kí của Bí thư Thành ủy Đinh Vi Dân, nhưng anh ta cũng có thể nhận ra sự tín nhiệm của Đinh Vi Dân đối với Hàn Đông, thậm chí còn hơn cả sự tín nhiệm đối với bản thân mình. Tạo dựng được mối quan hệ tốt với Hàn Đông, đối với sự phát triển của anh ta trong tương lai là rất có lợi.

Hàn Đông nói:

- Chủ tịch huyện Nguyễn, anh cũng biết, tôi vừa đến huyện Vinh Quang chưa lâu. Bây giờ người đáng tin dùng không có nhiều. Vì vậy, tôi muốn mời Chủ tịch huyện Nguyễn giúp đỡ một chút, điều người của văn phòng Ủy ban nhân dân đến huyện Vinh Quang.

Nguyễn Nhất Hiên mỉm cười, nói:

- Bí thư Hàn, anh khách khí gì chứ, muốn người nào, anh cứ nói ra là được rồi. Chỗ tôi chắc chắn không có vấn đề gì. Bí thư Hàn là lãnh đạo cũ của huyện Phú Nghĩa, anh có yêu cầu gì, tôi cũng đều có nghĩa vụ phối hợp với anh.

Đối với việc Hàn Đông muốn đưa Bộ Võng đi, Nguyễn Nhất Hiên cũng rất vui. Dù sao Bộ Võng không là người mà một tay anh ta mang đến, bởi vậy anh ta cũng không thể tin tưởng hoàn toàn được. Chỉ có điều ngại anh ta là chỗ thân tín của Hàn Đông, nên không dễ điều chỉnh anh ta đi. Bây giờ Hàn Đông muốn đưa anh ta đi, đối với Nguyễn Nhất Hiên mà nói, là một tin tốt. Anh ta có thể sắp xếp người của mình đảm nhiệm chức Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân rồi.

Hàn Đông cũng biết chuyện như vậy, Nguyễn Nhất Hiên không thể không đồng ý. Nghe xong lời của Nguyễn Nhất Hiên, Hàn Đông liền nói:

- Vậy tôi phải cảm ơn Chủ tịch huyện Nguyễn rồi. Tôi lập tức liên lạc ngay với Bộ Võng, để hôm khác đến huyện Phú Nghĩa, tôi mời anh dùng cơm.

Nguyễn Nhất Hiên nói:

- Bí thư Hàn nói như vậy thì quá xem thường nguời khác quá rồi. Anh đến huyện Phú Nghĩa, nói gì thì cũng phải để tôi mời. Lúc nào Bí thư Hàn qua đây thì chúng ta sẽ cùng đến thị trấn Triệu Hoa để ăn cá sông nhé.

Nói được vài câu với Nguyễn Nhất Hiên, Hàn Đông tắt điện thoại, lập tức gọi điện thoại cho Bộ Võng nói một tiếng, bảo anh ta chuẩn bị cho tốt.

Bộ Võng cuối cùng cũng đã đợi được lời triệu tập của Hàn Đông, trong lòng rất vui mừng. Được đi cùng với Hàn Đông như vậy, cho thấy anh ta cũng là người thân tín tuyệt đối của Hàn Đông.

Hiện tại cả thành phố Vinh Châu, chỉ cần hơi có ý nghĩ chính trị một chút, đều biết tiền đồ của Hàn Đông là không giới hạn.

Không nói đến hoàn cảnh của Hàn Đông, thì có thể dựa vào việc Hàn Đông bây giờ vẫn chưa đến tuổi, đã đến được cấp Cục trưởng rồi, hơn nữa còn là Bí thư của một huyện. Bí thư huyện ủy trẻ như vậy, chỉ sợ trong cả nước cũng không có bao nhiêu người.

Hơn nữa, còn có những công việc mà Hàn Đông làm được trước đây, bất kì chuyện gì đều là chính trị tư bản vô cùng hùng hậu, vì sự phát triển của hắn sau này mà tạo cơ sở vững chắc.

Chỉ cần Hàn Đông có thể từng bước từng bước đi tiếp, nếu như không xảy ra vấn đề gì lớn, thành công của Hàn Đông trong tương lai, nhất định là rất phi thường.

Bởi vậy, trở thành thân tín của Hàn Đông, lợi ích trong tương lai chắc chắn không ít.

Hơn nữa, tuổi tác của Bộ Võng cũng không lớn lắm, chỉ lớn hơn Hàn Đông có hai tuổi. Anh ta vẫn còn có rất nhiều thời gian để tích lũy. Bây giờ tạo nền tảng tốt với Hàn Đông, tương lai chắc chắn cũng theo đó mà đi từng bước từng bước cao hơn.

h sáng thứ tư, Hàn Đông đến phòng họp Huyện ủy đúng giờ.

Hôm nay hội nghị này rất quan trọng, vấn đề thảo luận cũng rất phức tạp.

Bởi vậy Hàn đông quyết định h bắt đầu họp, để tránh đến lúc đó thời gian không đủ.

Nhân viên đã đến đầy đủ. Tham gia vào cuộc hội nghị lần này, ngoại trừ các vị ủy viên thường vụ ra, còn có các vị Phó chủ tịch huyện cùng với tổ giám sát Huyện ủy, phòng Kiểm toán, các nhân viên làm việc có liên quan đến Ủy ban Kỷ luật. Những người này đến đây, chủ yếu là tham gia hai chương trình hội nghị trước, sau là tham gia chương trình hội nghị về nhân sự, đến lúc đó họ sẽ rời khỏi trước tiên.

Hàn Đông ngồi ở vị trí quan trọng, nhìn một lượt, nói:

- Ừ, thời gian đã đến rồi, bây giờ bắt đầu cuộc họp thôi. Trước tiên sẽ tiến hành chương trình hội nghị thứ nhất, về công tác của huyện ta trong việc sản xuất an toàn của mỏ than, Trước cuộc thảo luận chính thức, mời chủ nhiệm Trịnh đọc một bản báo cáo ngắn gọn. Bản báo cáo này mọi người hẳn là đều nhìn thấy rồi, nhưng vẫn phải nhắc lại ở đây lần nữa.

- Các vị, bây giờ tôi xin tuyên đọc báo cáo nhanh về tình hình mà ngày tháng Chủ tịch huyện Hàn và Văn phòng Huyện ủy Tả tìm hiểu được.

Truyện convert hay : Phế Thiếu Trọng Sinh Trở Về

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio