Sáng sớm, chim hót líu lo ngoài cửa sổ, Hàn Đông mở mắt ra, bên trong chăn vẫn còn từng đợt dư hương.
Bên ngoài có tiếng động, dường như là Bạch Vũ Giai đang làm gì đó, chẳng lẽ cô ấy sớm như vậy mà đã đi quét tước?
Hôm qua, hai người triền miên cả đêm, cả hai đều cảm thấy, họ dường như đã là người một nhà từ lâu rồi, lúc hai người thân thiết, vô cùng ăn ý.
Trên khăn trải giường, mấy đóa hoa đỏ sậm nở ra trông cực kỳ chói mắt, đây chính là dấu lạc hồng của Bạch Vũ Giai hôm qua còn lưu lại.
Hàn Đông ngẩn người trong chốc lát rồi đứng dậy mặc quần áo.
Lúc này, Bạch Vũ Giai đẩy cửa ssi vào, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, nói:
- Anh Đông dậy rồi.
Cô mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, bên hông còn quấn một cái tạp dề.
Hàn Đông nghi hoặc hỏi:
- Em dậy sớm thế làm gì?
Bạch Vũ Giai khẽ mỉm cười nói:
- Em đi mua chút đồ để làm bữa sáng cho anh. Anh dậy đi rửa mặt đi, rất nhanh sẽ có đồ ăn.
Hàn Đông đứng lên, ôm Bạch Vũ Giai, trong lòng vô cùng cảm động.
Cô bé này, ở kiếp trước cũng như vậy, không ham cầu gì, luôn ở bên cạnh hắn, săn sóc, xử lý mọi việc gọn gàng, ngăn nắp, khiến mỗi lần hắn đến đều cảm nhân được sự ấm áp. Chỉ có điều, khi đó, hắn lại không đem tất cả những thứ này để vào trong mắt, ở mãi cũng thành thói quen, không có cho cô hồi đáp gì, nếu không phải ông trời cho hắn cơ hội được sống lại, thì hắn làm sao có thể cảm nhận ra được.
- Mình nhất định phải biết quý trọng.
Hàn Đông âm thầm quyết định trong lòng.
Hai cánh tay của Bạch Vũ Giai đặt ở bên hông của Hàn Đông, ánh mắt sáng ngời chớp động, bên trong mắt, còn hơi có ánh tinh quang.
Một lát sau, Hàn Đông vỗ vỗ bả vai của Bạch Vũ Giai, sau đó buông cô ra, hỏi:
- Em ra ngoài mua đồ ăn, không sợ bị người khác nhận ra à?
Bạch Vũ Giai giảo hoạt cười, nói:
- Không thành vấn đề. Em dậy rất sớm, lại còn đeo kính nữa, cho dù người ta có nhìn thấy thì cũng chỉ nghĩ là người trông giống em mà thôi.
Hàn Đông cười, lời cô nói cũng có mấy phần đạo lý, khi cô ra ngoài, chỉ cần sửa sang lại một chút thì ở chợ sẽ đâu có mấy người nghĩ được cô chính là nữ diễn viên thanh lịch thoát tục giống như tiên nữ Bạch Vũ Giai đâu chứ.
Khi Hàn Đông rửa mặt xong, thì Bạch Vũ Giai cũng đã làm xong bữa sáng.
Hàn Đông nhìn thấy trong đó không ngờ còn có chè hạt sen mình thích uống, liền hỏi:
- Sao em lại biết anh thích uống chè hạt sen thế?
Bạch Vũ Giai e lệ cười, nói:
- Em nghe chị San San nói.
Hàn Đông gật đầu, nghĩ thầm, thì ra là như thế, thế mà mình còn tưởng cô ấy cũng giống như mình, biết được sự việc ở kiếp trước, đúng là kỳ quái.
Ăn bữa sáng xong là cũng đến giờ đi học, Hàn Đông nói:
- Anh chuẩn bị đi học đây, còn em thì thế nào?
Bạch Vũ Giai mỉm cười nói:
- Em ở nhà xem Tv, dọn dẹp nhà cửa một chút rồi đi nấu cơm, đồ ăn em đã mua đủ cả rồi.
Hàn Đông vô cùng cảm động, giơ tay khẽ vuốt lên mặt Bạch Vũ Giai, ôn nhu nói:
- Thế anh đi đây.
Bạch Vũ Giai tiễn hàn đông ra khỏi cửa, giơ cánh tay nhỏ bé phe phẩy chào từ biệt Hàn Đông.
Cảnh tượng này, đúng là vô cùng ấm áp.
Tâm tình của Hàn Đông trở nên vui vẻ khác thường.
Bất kể như thế nào, mình vẫn còn có cơ hội bồi thường lại cho những người mình yêu mến, vậy thì đâu cần phải cầu mong gì nữa.
Hàm Mạn Lương ở lịa Thục Đô ba ngày, Bạch Vũ Giai và Hàn Đông đều ở chung một chỗ, cô giống như người vợ hiền lành, khiến Hàn Đông cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Khi Hàn Đông lái xe đưa bọn họ ra sân bay Thục Đô, đến gần giờ bay, đôi mắt xinh đẹp của Bạch Vũ Giai luôn để lộ ra vẻ lưu luyến không thôi, trong ánh mắt như có muôn ngàn lời muốn nói.
Tuy nhiên, Hàn Đông cũng biết, mình cũng không thể yêu cầu Bạch Vũ Giai luôn luôn ở bên người mình, bọn họ gặp nhau thì ít mà chia lìa và tưởng niệm thì nhiều.
Vẫy vẫy tay, Hàn Đông kìm nén sự chua xót trong lòng, thấy Bạch Vũ Giai từng bước từng bước đi đến bên máy bay, Hàn Đông liền quay người thật nhanh.
Ở trường Đảng của Tỉnh ủy học tập hơn nửa tháng, Hàn Đông thân là trưởng lớp, cũng đã thiết lập được mối quan hệ khá tốt với các học viên. Đối với vị cán bộ thực quyền cấp Cục trưởng trẻ tuổi nhất toàn tỉnh này, mọi người, không ai dám có nửa phần khinh thường.
Đương nhiên, trong hơn hai mươi học viên này, người khó chịu với Hàn Đông nhất chính là Tôn Căn Tiến.
Thời gian trước, nhìn thấy Kiều San San đến Thục Đô ở với Hàn Đông, trong lòng y tràn ngập cảm giác thất bại, vô cùng căm hận Hàn Đông.
Giai đoạn đầu, khi Tôn Căn Tiến còn chưa biết được thân phận của Hàn Đông, y còn tưởng Hàn Đông chỉ là thư ký của một lãnh đạo nào đó, cho nên, y cảm thấy bản thâm mình ưu việt hơn Hàn Đông rất nhiều, Kiều San San không chọn mình, chính là bởi ánh mắt của cô có vấn đề. Nhưng, từ sau khi biết thân phận của Hàn Đông, y đã hiểu được vì sao Kiều San San lại chọn Hàn Đông chứ không phải là mình. Điều này khiến cho y cảm thấy rất buồn bực, y đem thù hận chuyển dời lên người Hàn Đông, cho rằng nếu không phải bởi vì Hàn Đông xuất hiện, thì Kiều San San chắc chắn sẽ chọn y.
Cho nên, Tôn Căn Tiến vẫn luôn thấy Hàn Đông không vừa mắt, đặc biệt là không ngờ Hàn Đông lại còn thành công trúng tuyển vào lớp thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy, điều nàylại càng khiến y cảm thấy khó chịu.
Chẳng qua, nơi này là Thục Đô, y cũng không có cách nào làm gì Hàn Đông cả. Tuy nhiên, y và Phó Giám đốc sở Văn hóa Tỉnh Vương Thụy Cường quan hệ cũng không tồi. Y từ chỗ của Vương Thụy Cường biết được, giữa Hàn Đông và ông ta cũng từng xảy ra mâu thuẫn, bởi vậy, y nghĩ rằng sẽ thông qua Vương Thụy Cường để tìm biện pháp chỉnh sửa Hàn Đông. Làm như vậy, y vừa có thể đạt được mục đích, lại vừa tránh phải chính diện nảy sinh xung đột với Hàn Đông.
Các giáo sư giảng dạy ở lớp Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy đều là các chuyên gia khá nổi danh trong mọi lĩnh vực, mà Giáo sư đại học Tây Xuyên Đinh Nhân Tiếu, cũng là vị giáo sư được đặc biệt mời đến, chuyên môn dạy kiến thức cải cách nhà nước cho mọi người. Hết giờ học, Hàn Đông liền ở lại xin giáo sư giải đáp một ít thắc mắc trong lòng.
Đối với chàng học sinh Hàn Đông này, Đinh Nhân Bách cảm thấy rất vừa lòng, ít nhất thì, thái độ của Hàn Đông rất tốt, cũng rất khiêm tốn. Kỳ thật, dựa vào tình hình hiện giờ của Hàn Đông, thì kể cả đi đến đâu cũng có đủ vốn để kiêu ngạo rồi, nhưng hắn lại không bởi vì vậy mà có nửa phần lơi lỏng, thật đúng là hiếm thấy.
- Ừ, mấy vấn đề này, không phải một lúc là cậu có thể lĩnh hội hết được, trước phải đem cơ sở hiểu tốt đã, sau này nghiên cứu sẽ dễ dàng hơn. Ngược lại, nếu như ngay từ đầu cậu đã muốn tìm được đáp án vừa lòng cho một số hiện tượng kinh tế, thì sẽ trở thành dục tốc bất đạt.
Đinh Nhân Bách mỉm cười nói.
- Mẹ nó, tên tiểu tử này chỉ cố làm ra vẻ, tưởng người khác tin là thật sao?
Tôn Căn Tiến ngồi ở dưới căm giận nghĩ trong lòng.
Y thấy là, Hàn Đông này làm tất cả cũng chỉ là ra vẻ mà thôi.
Vừa lúc này, Hàn Đông ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Tôn Căn Tiến đang giận dữ trừng mình, thoáng giật mình, rồi lại lập tức kinh thường nghĩ, tiểu tử này xem ra bởi vì chuyện của Kiều San San mà giận lây sang mình đây.
- Chọc giận tôi, tôi cho cậu hối hận cả đời.
Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng.
Nhìn thấy ánh mắt khinh miệt của Hàn Đông, Tôn Căn Tiến rất tức giận nhưng cũng không làm gì được Hàn Đông.
Tất cả mọi người đều ở cùng một ban, đối với người bạn học trẻ tuổi này, tất cả mọi người kỳ thật rất chú ý, bởi vậy, về bối cảnh của Hàn Đông, mọi người cũng loáng thoáng biết được một chút. Ngẫm lại, sau lưng người ta có Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Triệu Nhạc làm chỗ dựa, nếu như mình và hắn thật sự nảy sinh xung đột chính diện, thì người chịu thiệt khẳng định sẽ là mình.
Sắc mặt của Tôn Căn Tiến liền trầm xuống. Nguyên bản y vẫn còn khá tự tin, đối với tiền đồ của bản thân tràn ngập khát khao cùng hy vọng. Thử nghĩ xem, y mới có hơn ba mươi tuổi, mà đã là cán bộ cấp Cục trưởng rồi, hơn nữa, lần này còn được vào trường Đảng tham dự khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy, triển vọng tương lai chắc chắn khó có thể đoán được. Ai mà biết lại gặp phải cái tên Hàn Đông này, làm nát bét tâm trạng đang tốt đẹp của y, trong khoảng thời gian này, tâm tình của y không thể nào tốt lên được.
Còn Hàn Đông trong khoảng thời gian này lại sống khá là như ý, bình thường đi học, đọc sách, đến cuối tuần, hoặc là hắn đi thành thị, hoặc là Kiều San San sẽ đến Thục Đô, hai người thời gian xa nhau cũng hơi nhiều.
Đây là một khoảng thời gian nhàn nhã khó có được, khiến Hàn Đông nghĩ thông suốt ra được rất nhiều chuyện, thu hoạch cũng khá lớn.
Điện thoại đi động kêu lên, kéo Hàn Đông tỉnh lại từ bên trong suy nghĩ, Hàn Đông lấy ra, thì thấy là điện thoại của Chu Khải Kiệt, liền nhận điện, nói:
- Anh Chu, có gì chỉ bảo?
Chu Khải Kiệt cười ha hả nói:
- Tôi nào dám chỉ bảo cậu, ngày mai tôi đến Thục Đô dự họp, buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé.
Hàn Đông cười nói:
- Tốt, vậy mai sau khi họp xong thì gọi cho tôi, tôi đến đón anh.
Chiều hôm sau, Hàn Đông lái xe qua đón Chu Khải Kiệt, rồi tìm một nhà hàng, vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm.
Lần này Chu Khải Kiệt đến Tỉnh ủy dự họp là để học tập văn kiện của Trung ương về tăng mạnh kiến thiết tổ chức.
- Hàn Đông, xem ra, Đàm Ngưng Hào quyết tâm muốn điều cậu đi.
Chu Khải Kiệt nói.
Hàn Đông sửng sốt hỏi:
- Ông ta lại làm gì rồi?
Chu Khải Kiệt nói:
- Buổi học hôm nay, khi phân tổ thảo luận, Bí thư Pháo đến tổ của chúng ta đặc biệt nhấn mạnh chế độ tập trung dân chủ của Đảng, còn có tăng cường lãnh đạo của Đảng, có ý muốn nhằm vào Vinh Châu. Việc này hẳn là do Đàm Ngưng Hào đến Tỉnh ủy hoạt động.
Hàn Đông gật đầunói:
- Lần trước tôi có thấy Đàm Ngưng Hào và con trai của Pháo Xuân Long, Pháo Hoành Hồng ở cùng một chỗ, phỏng chừng là Pháo Xuân Long đang nóng lòng muốn thay đổi thế cục, cho nên mới tiến hành điều chỉnh các lãnh đạo Thành ủy.
Bởi vì đám người Chu Khải Kiệt, cho nên, Đàm Ngưng Hào ở Vinh Châu, liền cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Bất kể ông ta muốn làm gì, chỉ càn động đến lợi ích của một người trong đám Chu Khải Kiệt, là lại khó có thể được thông qua. Điều này khiến cho một Bí thư Thành ủy như ông ta cảm thấy vô cùng buồn bực. Dưới tình hình này, Đàm Ngưng Hào muốn thông qua Pháo Xuân Long để nghĩ biện pháp điều chỉnh một, hai Ủy viên thường vụ Thành ủy, cũng là có khả năng.
- Trong khoảng thời gian này, Đàm Ngưng Hào vô cùng sôi nổi, đâu đâu cũng điều tra nghiên cứu với thị sát, tôi phỏng chừng, không bao lâu nữa, ông ta sẽ động thủ.
Chu Khải Kiệt nói. Ông ta cũng biết, sau khi Hàn Đông từ trường Đảng trở về, thì khả năng quay trở lại Vinh Châu là rất thấp, Đàm Ngưng Hào phỏng chừng cũng nghĩ như vậy. Bởi vậy, hiện tại ông ta bắt đầu hành động, chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó sẽ lấy huyện ủy huyện Vinh Quang làm điểm đột phá, tiến hành điều chỉnh lại toàn bộ nhân sự.
Mà nếu như trước đó, Đàm Ngưng Hào nhờ có Tỉnh ủy trợ lực, chuyển một, hai người trong đám bọn họ đi, vậy thì, sau này, trong Hội nghị thường vụ, bọn học cũng sẽ không được thoải mái như bây giờ nữa.
Đương nhiên, Chu Khải Kiệt kỳ thật cũng không lo lắng lắm, dù sao xác suất Tỉnh ủy điều chỉnh toàn diện bộ máy Vinh Châu cũng không lớn, cho dù liên minh của bọn họ có bị phá hủy, thì sau này bọn họ vẫn có thể tự bảo vệ mình. Sở dĩ đến nói cho Hàn Đông biết việc này, thứ nhất chính là để cho Hàn Đông hiểu được tình hình, thứ hai là cũng hy vọng Hàn Đông sau khi đã biết được, thì sẽ an bài thỏa đáng, như vậy là tốt rồi.
Tuy Hàn Đông chỉ là cán bộ cấp Cục Trưởng, nhưng hắn có Triệu Nhạc mạnh mẽ ủng hộ phía sau, như vậy làm việc gì cũng được thuận tiện hơn. Mấy Ủy viên thường vụ ở Vinh Châu này, sở dĩ có thể liên kết với nhau, cũng là bởi vì Hàn Đông, có thể nói, Hàn Đông chính là mối ràng buộc giữa bọn họ.
- Tôi phỏng chừng khả năng Tỉnh ủy điều chỉnh là không lớn lắm, dù sao, sự phát triển của Vinh Châu cũng đã cam đoan cho tính ổn định của Tỉnh ủy rồi.
Hàn Đông mỉm cười nói. Trong khoảng thời gian này, Hàn Đông cũng đã nghĩ qua, tình huống giống như ở Vinh Châu này, kéo dài cũng sẽ không được lâu. Dù sao, Tỉnh Ủy đã phái Đàm Ngưng Hào đến làm Bí thư Thành ủy, thì tất nhiên cũng phải cho ông ta một sự ủng hộ nhất định. Đám người Chu Khải Kiệt liên kết lại với nhau, trên cơ bản đã nắm giữ cả Hội nghị thường vụ của Vinh Châu, khiến một Bí thư Thành ủy như Đàm Ngưng Hào không có được quyền phát ngôn, thì đây cũng là chuyện bình thường. Cho dù vì thế mà Đàm Ngưng Hào bị mất điểm trong mắt của các lãnh đạo Tỉnh ủy, nhưng, bởi vì muốn đảm bảo công tác bình thường của Thành ủy, cho nên, sau khi Đàm Ngưng Hào đi hoạt động xong, Tỉnh Ủy khẳng định sẽ tiến hành điều chỉnh một số Ủy viên thường vụ của Thành ủy Vinh Châu.
- Anh Chu, tôi hiện tại giống như một đường thẳng vậy, cuộc sống mỗi ngày rất đơn giản, khiêm tốn.
Hàn Đông cười nói.
- Khiêm tốn là tốt.
Chu Khải Kiệt cười nói. Ông ta hiểu được ý của Hàn Đông, nghĩ thầm. người này tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng đối nhân xử thế, tuyệt không chỉ là lão luyện bình thường. Lần này, trải qua sự bồi dưỡng ở trường Đảng, hắn phỏng chừng sẽ được điều đến chỗ khác nhậm chức, sau đó, qua một thời gian nữa, đợi khi hắn đã ngồi ở cấp Cục trưởng đủ rồi, kinh nghiệm lý lịch đầy đủ, khẳng định sẽ được đề bạt lên làm cán bộ cấp Phó Giám đốc sở.
Nghĩ lại, chính mình thật vất vả mới lên được cấp Phó Giám đốc sở này, mà Hàn Đông, cho dù qua hai năm nữa mới được đề bạt lên cấp Phó Giám đốc sở, thì cũng mới chưa đến hai mươi sáu tuổi.
Điều này quả thực khiến cho người khác vô cùng hâm mộ. Tiến độ thăng tiến như vậy, ở trong nước Hoa Hạ này, tuyệt đối là nhanh vô cùng.
Vừa rồi, Hàn Đông nói hắn trong khoảng thời gian này rất kiêm tốn, trên thực tế là muốn nói cho Chu Khải Kiệt biết, ông ta cũng phải khiêm tốn đi.
Dù sao, tình huống trước mắt, là mấy Ủy viên thường vụ ở Vinh Châu kia đều nhìn vào Chu Khải Kiệt. Tình huống này một mặt có thể cho thấy được năng lực của Chu Khải Kiệt, nhưng mặt khác cũng sẽ khiến cho một số lãnh đạo của Tỉnh ủy cảm thấy không vui.
Chu Khải Kiệt nói:
- Tôi chuẩn bị ngày mai sẽ đến Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy thăm hỏi một chút.
Hàn Đông cười nói:
- Ha ha, anh Chu, quả thật là cũng phải đến thăm hỏi các lãnh đạo Tỉnh ủy nhiều hơn một chút.
Thời gian thật mau, nháy mắt đã qua hơn hai tháng, kiếp sống học tập ở Trường Đảng cũng đã kết thúc.
Căn cứ theo yêu cầu, mấy học viên tham gia khóa học này, đều phải viết một bài luận văn tốt nghiệp.
Mấy ngày nay, trong thời gian nửa tháng cuối cùng, chương trình học ở Trường Đảng ít hơn rất nhiều, mọi người tự học là chủ yếu.
Hàn Đông chọn chủ đề là “làm thế nào để kiên trì làm tốt chủ nghĩa Mác ở nước Hoa Hạ trong tình hình mới”, chủ đề phụ là “tiến thêm một bước phát triển và hoàn thiện chủ nghĩa xã hội khoa học ở Hoa Hạ”.
Lần này, vào trường Đảng học tập, chủ yếu là học tập lý luận, vậy nên Hàn Đông phải chuẩn bị đề tài lý luận, trình bày một ít suy nghĩ của mình.
Hiện tại, Hàn Đông vẫn còn nhớ được rất nhiều thứ, đúng là chỉ cần lợi dụng các phương thức phù hợp biểu lộ ra, thì sẽ có thể nâng cao thêm sức ảnh hưởng của bản thân mình, mặt khác, cũng tăng thêm một chút lực phát triển cho nước Hoa Hạ.
Hàn Đông lựa chọn một đề tài lớn, vì thế hắn phải tìm Giáo sư Đinh Nhân Bách để nghiên cứu, thảo luận. Mất hai ngày, dưới sự chỉ bảo của Đinh Nhân Bách, hắn đã viết xong phần đại cương cho luận văn của mình. Sau đó, chỉ còn phải bổ sung và hoàn thiện luận văn mà thôi.
Vừa lúc này có thể lợi dụng được những tư liệu trong thư viện trường, Hàn Đông liền đăng ký một thẻ học sinh và thẻ mượn sách của thư viện.
Vì để viết luận văn cho thật tốt, trong khoảng thời gian này, Hàn Đông trên cơ bản đều ngâm mình trong thư viện, tìm đọc những tư liệu liên quan.
Nếu muốn viết được một bài luận văn hay có nội dung, có chất lượng cao, thì chỉ dựa vào tưởng tượng không là không đủ, nhất định phải đọc những tác phẩm lớn, có những vấn đề liên quan đã được nghiên cứu thành công, rồi tìm tòi và sửa sang lại, sau đó, dưới cơ sở này, tìm kiếm tinh hoa trong đó, kết hợp với chủ đề của mình, thì mới có thể viết ra một bài luận văn có ý nghĩa chân chính.
Trên thực tế, luận văn tốt nghiệp của Trường Đảng, không có yêu cầu nghiêm khắc như vậy, Hàn Đông sở dĩ làm như thế, là bởi vì hắn còn có mục đích khác. Hàn Đông hy vọng bài luận văn này có thể làm ra tác dụng lớn hơn nữa, chứ không chỉ là để ứng phó cho qua tốt nghiệp mà thôi.
Lúc Hàn Đông ở thư viện đọc sách, viết luận văn, thì hai cô bé Lục Oánh và Yến Lâm cả ngày cũng đều ở cùng hắn giúp hắn sửa sang lại tư liệu, tìm những tài liệu, những tác phẩm cần thiết, vô cùng bận rộn.
Chuyện này khiến cho các sinh viên khác trong thư viện, đặc biệt là nam sinh viên vô cùng hâm mộ Hàn Đông. Có hai người đẹp như hoa như ngọc bên người, đừng nói mỗi ngày đều ngồi trong thư viện, cho dù là ngồi tù, bọn họ cũng cam tâm tình nguyện.
- Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, ăn xong lại làm tiếp.
Hàn Đông nhìn đồng hồ nói.
Yến Lâm thè lưỡi, nói:
- Buổi tối còn làm tiếp nữa à? Anh Đông, anh cũng phải kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi chứ, hai ngày nay đã xem nhiều sách như vậy rồi, anh không cảm thấy mệt sao?
Lục Oánh cũng bĩu môi nói:
- Đúng vậy, anh không mệt, hai chúng em cũng cảm thấy mệt đây này.
Hàn Đông nói:
- Không có biện pháp, hôm nay đã là ngày hai lăm rồi, chưa đến một tuần nữa là anh phải trả luận văn, anh không thể nào cứ kéo dài không trả chứ. Hai ngày nay hai em phải vất vả rồi, đợi anh làm xong luận văn, sẽ lại bồi thường thật tốt cho các em.
- Thật chứ, chúng ta cứ quyết định như vậy nhé, đến lúc đó chúng em muốn làm như thế nào, thì anh phải tuân theo đấy.
Yến lâm cười ha hả nói.
Hàn Đông giơ tay cốc đầu cô nói:
- Được rồi, chỉ biết ăn chơi thồi, trong đầu em không thể nghĩ đến chuyện gì khác nữa sao?
- Ai nha, anh Đông, anh không được lúc nào cũng đánh vào đầu em như vậy.
Yến Lâm lấy tay che đầu, bĩu cái môi anh đào nhỏ nhắn, nói:
- Đánh em ngốc rồi thì anh phải phụ trách đấy.
Hàn Đông bất đắc diix cười.
Lục Oánh nói:
- Em nói, Anh Đông, luận văn của trường Đảng này yêu cầu cũng quá nghiêm khắc đi, so với luận văn tốt nghiệp của chúng em còn cao hơn.
Hàn Đông nói:
- Anh đâu quản họ yêu cầu nghiêm hay không nghiêm, nếu đã viết thì nhất định phải viết cho thật tốt thôi.
Mấy người đến căng tin ăn cơm, dọc đường đi, mấy nam sinh đều nhìn Hàn Đông với ánh mắt hâm mộ, ghen tị, thấy Yến Lâm và Lục Oánh một trái một phải đi ở bên người Hàn Đông, lại còn kéo tay hắn, mấy nam sinh này quả thực cảm thấy có chút sùng bái Hàn Đông.
Yến Lâm và Lục Oánh đều là xinh đẹp vô cùng, trong toàn bộ trường Đại học Tây Xuyên, không phải tùy tiện là có thể thấy được, gặp được một người đã là khó rồi, nhưng có thể giống như Hàn Đông bây giờ, có tới hai người bên cạnh, thật đúng là vận khí quá tốt, quả thực đúng là nghịch thiên.
Thấy bốn phía thỉnh thoảng lại có ánh mắt phóng tới, Yến Lâm và Lục Oánh đều gắt gao kéo tay Hàn Đông, hai người dường như cảm thấy rất kiêu ngạo.
Còn Hàn Đông thì chỉ có thể cười khổ, hắn biết là hai cô bé này cố ý làm như vậy.
Hương vị đồ ăn bên trong căn tin cũng bình thường, tuy nhiên, mấy ngày nay Hàn Đông thật sự rất bận, cho nên cũng không có thời gian so đo.
Ăn cơm xong, Hàn Đông, Yến Lâm và Lục Oánh lại trở lại thư viện, tiếp tục viết luận văn.
Đến tận mười giờ tối, sau khi thư viện đóng cửa, ba người mới đi ra. Hàn Đông đưa Yến Lâm và Lục Oánh về phòng ngủ rồi mới lái xe trở về.
Trải qua một khoảng thời gian cố gắng gian khổ, đến ngày hai mươi tám tháng mười hai, Hàn Đông rốt cuộc đã hoàn thành xong luận văn. Tuy rằng toàn bộ luận văn tổng cộng chỉ có khoảng hơn hai mươi ngàn chữ, nhưng những bộ sách tham khảo, tư liệu được xem qua cũng không hề ít. Ban đầu, khi luận văn mới hoàn thành, tổng cộng có gần ba mươi ngàn chữ, sau khi được Hàn Đông sửa chữa mấy lần, rồi mời Giáo sư Đinh Nhân Bách đọc qua và cho ý kiến, mới rút gọn lại còn hơn hai mươi ngàn chữ, có thể nói là toàn những lời tiinh túy.
Sau đó, Hàn Đông liền mang luận văn nộp cho Chủ nhiệm lớp để các chuyên gia và Ban tổ chức cán bộ cùng nhau thẩm định và khảo hạch.
Chuyên gia thẩm định, chủ yếu là để cam đoan chất lượng của luận văn, mà Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy khảo hạch, chủ yếu là để cam đoan phương hướng đúng đắn của bài luận văn. Hai bên kết hợp với nhau, cuối cùng sẽ chọn lựa ra ba bài luận văn ưu tú nhất.
Đối với bài luận văn của mình, Hàn Đông tràn đầy tự tin.
Mấy ngày nay hắn quả thật đã tốn rất nhiều công sức, gần như đem tất cả các lý luận tương quan lật lại một lần, mặt khác, lại bổ sung thêm một ít ý kiến của mình, vô cùng sáng tạo, ngay cả Giáo sư Đinh Nhân Bách cũng phải khen không dứt miệng, đối với việc chỉnh sửa luận văn của Hàn Đông, cũng bỏ ra không ít công phu. Trong khoảng thời gian này, mọi người ngoại trừ viết luận văn, còn đi kết giao bằng hữu, phải chia tay rồi, ít khi có được cơ hội như hiện tại, tất cả mọi người đều quay quần lại một chỗ, giao lưu cảm tình. Tuy rằng mọi người đến từ những địa phương khác nhau, ban ngành khác nhau, nhưng vẫn đều đang ở bên trong thể chế, thêm một người bạn sẽ thêm một con đường, nói không chừng, một này nào đó lại có thể hữu dụng, bởi vậy, trừ khi là vận bất đắc dĩ, chứ tất cả mọi người đều muốn làm tốt quan hệ.
Trong khoảng thời gian này, Hàn Đông cũng uống không ít rượu. Là lớp trưởng của lớp Thanh niên xuất sắc, lại là cán bộ cấp Cục trưởng trẻ tuổi nhất, đằng sau loáng thoáng còn có quan hệ với Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, mọi người tất nhiên sẽ muốn làm tốt quan hệ với hắn.
Cho dù Hàn Đông không hề ủng hộ lại ăn uống tiệc tùng này, nhưng tình hình thực tế như vậy, Hàn Đông cũng chỉ có thể cố thích ứng. Mặt khác, những người mời hắn ăn cơm, hắn cũng không thể chỉ vác miệng đến ăn là xong, ăn xong còn phải mời lại nữa, do vậy, tiệc mở lại càng nhiều.
- Hàn Đông, tối nay đi chỗ nào ăn cơm đây?
Lưu Bị Tuyên cười hỏi, người này tửu lượng không tồi, mỗi ngày đều uống rượu mà tinh thần vẫn rất dồi dào.
Hàn Đông cười khổ nói:
- Có thể không uống rượu nữa hay không?
Lưu Bị Tuyên cười ha hả, nói:
- Cậu nói xem, dù sao anh Tiết đã nói, mấy người chúng ta phải tụ tập nhiều hơn.
Lúc này, điện thoại đi động của Hàn Đông lại vang lên, lấy ra, thì thấy là số điện thoại ở văn phòng của Triệu Nhạc gọi tới, liền nói với Lưu Bị Tuyên:
- Ngại quá, tôi nghe điện thoại trước đã.
Thấy vẻ mặt của Hàn Đông trở nên nghiêm túc, Lưu Bị Tuyên biết được người gọi đến khẳng định là không tầm thường, liền gật đầu nói:
- Không có việc gì, chúng tôi chờ cậu.
Hàn Đông đi đến một góc yên tĩnh, nhận điện thoại, nói:
- Trưởng ban Triệu, chào ngài, ngài có gì chỉ bảo?
Triệu Nhạc trong điện thoại cười nói:
- Hàn Đông à, bây giờ chắc cũng đã hoàn thành xong luận văn rồi chứ:
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Đã hoàn thành rồi, sáng nay vừa mới giao.
- Ồ, làm xong cũng nhanh đấy.
Triệu Nhạc nói.
- Vậy thì tối nay cậu đến nhà tôi một chuyến đi, chúng ta tâm sự một chút.
Hàn Đông biết, Triệu Nhạc gọi điện thoại bảo mình đến nhà, khẳng định là vì để sắp xếp công tác sắp tới cho hắn, dựa theo tình hình của hắn. Hắn sẽ không có khả năng sẽ quay trở lại huyện Vinh Quang nữa, thậm chí, ngay cả Vinh Châu cũng không trở lại. Dù sao, ở trong thể chế của nước Hoa Hạ, nếu như muốn thăng quan được nhanh, ngoại trừ phải có bối cảnh, không ngừng làm ra chiến tích, còn phải thêm một điểm nữa là không ngừng thay đổi nơi công tác, như vậy sẽ không xảy ra hiện tượng thăng quan quá nhanh ở cùng một chỗ, sẽ kiến người khác không quá chú ý.
- Vâng, khoảng sáu rưỡi cháu sẽ qua.
Hàn Đông nói.
- Ừ, cứ như vậy đi.
Triệu Nhạc nói.
Tắt điện thoại, Hàn Đông liền đi qua nói với đám người Lưu Bị Tuyên:
- Ngại quá, tối nay tôi lại có chuyện quan trọng phải đi làm, không thể cùng đi ắn cơm với mọi người được, ngày mai đi bù nhé.
Lưu bị Tuyên và Tiết Thiệu Lương đang cùng nhau bàn luận xem tối nay sẽ đi chỗ nào, nghe Hàn Đông nói như vậy, Tiết Thiệu Lương bèn nói:
- Nếu như Hàn Đông có việc bận rồi, vâỵ thì chúng ta hẹn nhau dịp khác vậy.
Hàn Đông gật đầu, nhìn đồng hồ một chút. Bây giờ là năm rưỡi, vẫn còn một ít thời gian, liền từ biệt mọi người, về nhà nghỉ ngơi, xem Tv một lúc, sau đó, xuống nhà, cũng không lái xe đi mà gọi một chiếc Taxi bên đường, đi đến khu nhà của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
- Hàn Đông, lâu rồi cậu không có tới đây a.
Thím Sở nhìn Hàn Đông, cười nói.
Hàn Đông nói:
- Chủ yếu là vì khoảng thời gian này cháu hơi bận. Hơn nữa, cô và chú Triệu đều là những người rất bận rộn, cháu không đến quấy rầy thì tốt hơn.
Thím Sở cười nói:
- Cái cậu này, còn khách khí làm gì.
Lúc ăn cơ, Triệu Nhạc hỏi:
- Hàn Đông, cháu không lái xe đến đây à?
Hàn Đông khẽ cười nói:
- Không ạ. Cháu đến đây khẳng định sẽ phải cùng chú Triệu uống vài chén, không lái xe thì tiện hơn.
Triệu Nhạc liền ha hả cười. Biểu hiện của Hàn Đông, khiến ông ta cảm thấy Hàn Đông không coi mình là người ngoài, điều này khiến ông ta vô cùng vui vẻ:
- Ừ, tốt lắm, tối nay chúng ta sẽ uống vài chén.
Triệu Nhạc mở một bình Mao Đài ra, hai người vừa uống, vừa nói chuyện.
Ban đầu, Triệu Nhạc chủ yếu là hỏi thăm tình hình Hàn Đông ở trường Đảng. Tuy rằng, Triệu Nhạc biết rất rõ những biểu hiện của Hàn Đông ở trường Đảng, nhưng ông ta muốn tâm sự với Hàn Đông, lắng nghe ý nghĩ của Hàn Đông một chút, xem xét từ góc độ của người người ngoài cuộc.
- Ừ, biểu hiện của cháu ở trường Đảng rất tốt, hơn nữa, cháu nhỏ tuổi nhất mà lại có thể lên làm lớp trưởng lớp Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy, quả thực là không dễ.
Triệu Nhạc cảm thán. Hàn Đông có thể lên làm lớp trưởng lớp Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy, chủ yếu là nhờ vào bản thân hắn nỗn lực, cố gắng, không có quan hệ nhiều đến Triệu Nhạc. Ở đây, cái cần nhất chính là kinh nghiệm xã hội, hơn nữa, người được tham gia bồi dưỡng ở trường Đảng đều không phải là người bình thường, Hàn Đông có thể được bọn họ tán thành, quả thật là rất đáng quý.
Hàn Đông khiêm tốn nói:
- Đây đều là do mọi người nể mặt thôi.
Triệu Nhạc nói:
- Mặt mũi đúng là cũng phải cho nhau, nhưng làm tốt quan hệ với mọi người cũng rất quan trọng. Mặt khác, sau khi tốt nghiệp trường Đảng, công tác của cháu cũng phải điều chỉnh một chút, cháu có ý tưởng gì không?
Hàn Đông cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nên nói:
- Cháu đương nhiên sẽ phục tùng sự bố trí của Tổ chức, tuy nhiên, cháu hy vọng sẽ được rèn luyện thêm một thời gian nữa, không hy vọng chỉ được làm công tác văn phòng thuần túy mà thôi.
Đây là điểm mấu chốt nhất đối với Hàn Đông, còn những cái khac, Hàn Đông không có yêu cầu cụ thể gì cả.
Dù sao một người đang ở trong thể chế, thì mọi chuyện cũng không thể nào luôn thuận theo ý của mình được. Hiện tại, có Triệu Nhạc ở tỉnh Tây Xuyên chiếu cố, hàn đông đương nhiên là có thể đưa ra yêu cầu cụ thể hơn, nhưng, sau này, khi Triệu Nhạc được điều đi rồi, thì hắn còn có thể yêu cầu ai đây?
Bởi vậy, đây cũng là lý do tại sao Hàn Đông lại không đưa ra yêu cầu cụ thể nào.
Triệu Nhạc gật đầu cười nói:
- Có ý tưởng cụ thể nào không?
Hàn Đông lắc đầu nói:
- Dạ không có, cháu hoàn toàn phục túng sự sắp xếp của Tổ chức.
Triệu Nhạc cười lớn, nói:
- Vậy được rồi, nghe nói, cháu hiện tại đang làm nghiên cứu sinh ở bên Địa học Tây Xuyên.
Hàn Đông nói:
- Đúng vậy, cháu hy vọng nhân lúc hiện tại còn đang trẻ, học thêm một chút, đối với tương lai cũng có lợi hơn.
Thím Sở ở bên cạnh cười nói:
- Nói vậy cũng phải, tuổi còn trẻ thì cũng nên học nhiều thêm một chút. Hàn Đông, cháu có ưu thế về tuổi tác rồi, giờ nâng cao bằng cấp lên một chút thì sẽ tốt hơn.
Hàn Đông nói:
- Cháu cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là không muốn bị lạc hậu mà thôi.
Triệu Nhạc nói:
- Hàn Đông nói đúng, thân là Đảng viên, ánh mắt cũng không thể nào chỉ chăm chăm nhìn xem làm sao để mình được thăng quan mà thôi, phải giống như Hàn Đông, cố gắng tiến tới, tranh thủ để không bị lạc hậu, đem tất cả các hạng mục công tác làm tốt, thì cái kia, tự nhiên sẽ chỉ còn là vấn đề nhỏ mà thôi.
Ông ta thật đúng là có cảm nghĩ như vậy. Tuy hiện tại, ông ta cũng được coi là một trong những cán bộ nòng cốt được nhà họ Hàn bồi dưỡng, thế nhưng, nếu bản thân ông ta không có cơ sở tốt đẹp, không cố gắng làm tốt công tác, vậy thì hết thảy những chuyện này tất sẽ không có khả năng nảy sinh.
Hàn Đông giơ chén lên, nói:
- Cảm ơn lời vàng ngọc của chú Triệu, cháu xin kính chú Triệu một ly.
Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, sau khi đem một bình rượu uống cạn, mỗi người tính ra phải uống hết nửa cân rượu, vậy mà Hàn Đông vẫn không có việc gì.
Sau đó, hai người ngồi xuống sô pha, uống trà, nói chuyện, Triệu Nhạc lại nhắc tới chuyện ở Vinh Châu, lộ ra ý sẽ phải điều chỉnh một số Ủy viên thường vụ Thành ủy của Vinh Châu.
Chuyện này, Hàn Đông cũng đã đoán ra được từ trước, chỉ có điều không biết được ở Tỉnh sẽ điều chỉnh cụ thể như thế nào mà thôi. Đương nhiên, hiện tại, Hàn Đông cũng không nghĩ muốn quản chuyện này, dù sao cũng không phải là chuyện có liên quan đến hắn. Tuy Vinh Châu là nơi hắn từng chiến đấu qua, ở đó cũng có nhiều người có quan hệ không tồi với hắn, nhưng, việc phát triển của mỗi người, mấu chốt vẫn phải dựa vào bản thân mình, Hàn Đông cũng không thể nào giúp đỡ liên tục cho được.
Lấy Chu Khải Kiệt làm ví dụ, Hàn Đông thông qua mối quan hệ với Trưởng ban Tổ chức cán bộ đã giúp ông ta thăng tiến lên làm Phó Bí thư Thành ủy, tiến thêm một bước quan trọng trên con đường làm quan, như vậy, sau này phát triển như thế nào, thì còn phải dựa vào ông ta tự cố gắng mới được.
Khoảng hơn chín giờ, Hàn Đông liền xin phép ra về, ra ngoài đón xe về nhà.
Tiền mua phòng ở, Hàn Đông đã trả lại cho Lã Nam Phương, tuy nói thế nào, Lã Nam Phương cũng không chịu nhận, nhưng Hàn Đông vẫn kiên trì tuân theo nguyên tắc của mình, chuyện không nên làm thì tuyệt sẽ không làm. Hơn nữa, hắn cũng không thiếu một chút tiền như vậy, hắn chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, là mẹ hắn liền gửi ngay ba trăm ngàn vào tài khoản cho hắn, nói là hắn một mình ở bên ngoài, tiền phải tiêu nhiều, cho nên chuẩn bị trước cho hắn để khi nào hắn cần là có ngay.
Căn phòng này diện tích rất lớn, Hàn Đông ở một mình, vẫn cảm thấy có chút lạnh lẽo, vừa xem TV, Hàn Đông vừa gọi điện cho Chu Khải Kiệt.
- Hàn Đông, có chuyện gì vậy?
Chu Khải Kiệt hỏi. Giờ này mà Hàn Đông còn gọi qua đây, khẳng định không phải chỉ để nói chuyện phiếm mà thôi. Hơn nữa, hắn cũng sắp tốt nghiệp trường Đảng rồi, phỏng chừng, sẽ nói chuyện có liên quan tới công tác của hắn.
Hàn Đông nói:
- Anh Chu, là như thế này, tôi vừa nhận được thông tin là Tỉnh ủy phỏng chừng sẽ điều chỉnh lại bộ máy lãnh đạo ở Vinh Châu, tôi nghĩ, mình chắc là cũng sẽ bị điều động trong dịp này. Tôi được điều đi, vậy về công tác ở huyện Vinh Quang, tôi cảm thấy năng lực của Thẩm Tòng Phi cũng không tồi, để ông ta phụ trách công tác, tôi cũng yên tâm.
Chu Khải Kiệt hiểu được, tuy Hàn Đông chỉ nói là có khả năng, nhưng, tin tức đó nhất định chính xác, nếu không, hắn cũng sẽ không sắp xếp như vậy, liền nói:
- Ừ, tôi biết rồi. Vậy thì chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị cho tốt.
Đáng nhẽ lúc này không được tiết lộ chuyện Hàn Đông phải điều chỉnh chức vụ, nhưng là bởi vì giúp đỡ Thẩm Tòng Phi một tay, cho nên Hàn Đông cũng chỉ đành phải sắp xếp như vậy.
Về phần sau này Thẩm Tòng Phi phát triển như thế nào, thì còn phải trông vào vận mệnh của ông ta, nếu như ông ta có thể kiên cường tiến thêm được một bước nữa, vậy thì sau này, Hàn Đông khẳng định cũng sẽ trợ giúp thêm cho ông ta.
Ngày mười một tháng chín, Đại lễ đường của Tỉnh ủy diễn ra lễ tốt nghiệp của cán bộ trong lớp bồi dưỡng thanh niên của trường Đảng.
Đến dự lễ tốt nghiệp lần này, lãnh đạo Tỉnh ủy, có Bí thư tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó bí thư Tỉnh ủy Pháo Xuân Long, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Triệu Nhạc.
Sử dụng quy cách cao như vậy trong lễ tốt nghiệp khiến cho đám học sinh cảm thấy vô cùng hưng phấn, dù sao, Bí thư Tỉnh ủy có thể tự mình đến đây tham dự, đã chứng minh Tỉnh ủy vô cùng coi trọng việc bồi dưỡng cán bộ lần này, hơn nữa, nếu như có thể khiến cho Bí thư Tỉnh ủy chú ý đến, vậy con đường phía sau của mình sẽ ngày càng thênh thang.
Nghi lễ tốt nghiệp do Phó Hiệu trưởng thường trực trường Đảng chủ trì, trước hết là mời Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Triệu Nhạc thông báo kết quả khảo hạch và công bố danh sách luận văn ưu tú.
Luận văn của Hàn Đông tất nhiên là trúng cử, thậm chí còn đứng hạng nhất.
Triệu Nhạc nói cho mọi người biết, là những bài luận văn ưu tú, sẽ được đăng trên tài liệu tham khảo nội bộ của Tỉnh ủy.
Điều này khiến cho những người không được trúng cử, cảm thấy vô cùng hâm mộ, nghĩ thầm biết thế thì trước đây đã dốc công sức ra viết cho thật tốt rồi, làm gì có ai nghĩ sẽ tìm người giúp đỡ viết luận văn cho tốt đâu.
Tiếp đó, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó bí thư Tỉnh ủy Pháo Xuân Long tuyên bố danh sách học sinh ưu tú, Hàn Đông vẫn đứng đầu danh sách.
Danh sách này, được suy xét, tổng hợp từ nhiều phương diện, cũng khá công bằng.
Nghe thấy tên của Hàn Đông một lần nữa được nêu lên, trong lòng Tôn Căn Tiến giống như ăn đủ ngũ vị, rất không thoải mái. Người trẻ tuổi này náo động như vậy, nói không chừng là để cho Bí thư Tỉnh ủy chú ý đến, vậy thì hắn sau này phát triển sẽ càng thêm vững chắc.
- Tiếp đến, mời Bí thư Tỉnh ủy Nguyên phát biểu vài lời.
Phó hiệu trưởng thường trực trường Đảng nói.
Tất cả các học sinh ngồi dưới đều nhiệt liệt vỗ tay.
- Các đồng chí, khóa bồi dưỡng cán bộ thanh niên lần này, chính là để giúp nâng cao trình độ lý luận của mọi người, khẳng định hơn nữa niềm tin vào chủ nghĩa Mác, chiếu sáng con đường và định hướng công tác sau này của mọi người.
Nguyên Hằng Kiện không nhanh không chậm nói. Đầu tiên là nói qua mục đích của khóa học, sau đó, ông ta chuyển giọng, nói:
- Mọi người hoàn thành khóa học, hẳn là cũng sẽ có thu hoạch, nhìn vào luận văn của mọi người, tôi thấy rằng, quả thật đã có một số học viên đã học tập và lĩnh hội được sự tinh túy và triển vọng của học thuyết Mác ở nước Hoa Hạ. Tôi cũng đã đọc qua một vài bài, đúng là rất cảm động.
Mọi người nghe thấy Nguyên Hằng Kiện khen ngợi luận văn của mình, liền vô cùng kích động, còn mấy người không thực sự bỏ tâm huyết ra viết luận văn, thì lại cảm thấy hối hận muốn chết. Sớm biết như vậy, thì thời gian vừa rồi họ một ngụm rượu cũng sẽ không uống mà tập trung vào viết luận văn.
Chỉ tiếc, bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi.
Nguyên Hằng Kiện lại tiếp tục nói:
- Trong số những bài này, tôi muốn đặc biệt nhắc đến bài luận văn của đồng chí Hàn Đông: “Luận về chủ nghĩa Mác ở Trung Quốc”. Bài luận văn này lý luận rất cao, rất sắc bén, lời lẽ dễ hiểu, có kiến giải rất sâu đối với sự kiến thiết chủ nghĩa xã hội khoa học ở nước Hoa Hạ hiện nay. Sau khi bài văn này được đăng lên tài liệu tham khảo nội bộ xong, tôi sẽ đề nghị tất cả mọi người trở về nghiên cứu thật kỹ. Tôi cũng có đôi chút hiểu biết về đồng chí Hàn Đông, anh ta là cán bộ cấp Cục trưởng trẻ tuổi nhất của Tỉnh, là Chủ tịch huyện, Bí thư huyện ủy trẻ tuổi nhất, nhưng vì sao anh ta lại có thể nắm chắc được, hiểu rõ được lý luận của Đảng như vậy? Điều này đáng để cho các đồng chí suy nghĩ. Hy vọng, các đồng chí học tập đồng chí Hàn Đông, tự hỏi và tổng kết nhiều hơn, liên hệ chặt chẽ giữa lý luận và thực tiễn.
Hàn Đông không ngờ Nguyên Hằng Kiện lại điểm danh khen ngợi mình trong buổi lễ, thấy những ánh mắt hâm hộ và ghen tị phóng tới, Hàn Đông cũng chỉ có thể cười khổ.
Bài luận văn tốt nghiệp kĩa, tuy được viết ra dựa trên cơ sở lý luận kinh điển của Mác, nhưng có không ít quan điểm trong đó, là được Hàn Đông lấy từ những lý luận tổng kết của đời sau, người có trí tuệ đọc được, tất nhiên sẽ kinh ngạc. Đó cũng chính là lý do vì sao trước đây giáo sư Đinh Nhân Bách đọc được bài văn này lại có được niềm vui bất ngờ như thế, cho rằng Hàn Đông có thể dựa trên trí tuệ của người đi trước mà sáng tạo, đổi mới một cách thích hợp, đúng là vô cùng đáng quý.
- Xem ra, bài văn này sẽ lại mang đến một trận sóng to gió lớn nữa.
Hàn Đông cười khổ trong lòng.
Tuy nhiên, Hàn Đông tin rằng, đây cũng không phải là chuyện xấu.
Bây giờ, đã đến lúc trao bằng tốt nghiệp, Hàn Đông là lớp trưởng, lại là học viên ưu tú, cho nên sẽ là người đầu tiên đi lên. Nguyên Hằng Kiện nắm tay Hàn Đông, thân thiết nói:
- Đồng chí Hàn Đông không tồi.
Sau khi buổi lễ kết thúc, Bí thư tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó bí thư Tỉnh ủy Pháo Xuân Long, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Triệu Nhạc cũng rời đi.
Tính đến thời điểm hiện tại, thì khóa huấn luyện cán bộ thanh niên xuất sắc cũng coi như kết thúc một cách thuận lợi.
Tổng cộng hơn hai mươi học viên lần này, mỗi người đều có thu hoạch của riêng mình.
Đương nhiên, trong số những người đang ngồi đây thì thu hoạch của Hàn Đông là lớn nhất.
Trong thời gian học, hắn đã được bầu làm lớp trưởng, trở thành một nhân vật quan trọng trong lớp.
Đến nghi lễ tốt nghiệp cuối cùng, lại còn được chọn làm học viên ưu tú, luận văn cũng xếp hạng đầu, hơn nữa, còn được Bí thư Tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện điểm danh khen ngợi.
Điều này khiến cho rất nhiều người nhìn lại chàng thanh niên này với cặp mắt khác xưa. Mọi người vốn đã cảm thấy người thanh niên này vô cùng ưu tú rồi, nhưng, hiện tại, xem ra, chỉ nhìn nhận hắn ta như thế là vẫn chưa đủ.
Dĩ nhiên, đối với Hàn Đông mà nói, hết thảy những chuyện này, hắn cũng không quan tâm lắm, đây cũng chỉ là chuyện hắn ắt hẳn là phải nhận được thôi. Dù sao, so với những người khác, Hàn Đông là người nghiêm túc nhất, đặc biệt là ở trong việc viết luận văn, hắn đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, khiến cho người khác không chê vào đâu được, bởi vậy, đối với bài luận văn này, Hàn Đông có hy vọng rất lớn.
Truyện convert hay : Võ Đạo Đại Đế