Hàn Đông cười khổ, nói:
- Cái gì mà đút lót chứ? Sắp tới năm mới, tôi chỉ biếu chút rượu thuốc mà thôi.
Lữ Nhạc cười hì hì, khẽ nói:
- Tặng quà không phải là đút lót sao?
Khi Hàn Đông và Lữ Nam Phương ôm thứ đó vào nhà, cô Chu liền nói:
- Hàn Đông, cháu tới là được rồi. Sao còn mua nhiều thứ như vậy?
Hàn Đông nói:
- Cô Chu, sắp đến năm mới. Cháu chỉ mua một chút, tới thăm cô chút thôi.
Lữ Quốc Trung từ trong phòng sách đi ra, trên mặt còn mang theo một nụ cười mỉm. Ông ta nhìn Hàn Đông nói:
- Hàn Đông đến đây, ngồi xuống nói chuyện đi.
Tướng mạo ông ta đường hoàng, đôi mắt sáng ngời có thần, lộ vẻ kiên nghị. Trên người có phong độ vô cùng trầm ổn, khí thế.
Hàn Đông biết, hiện tại khẳng định Lữ Quốc Trung đã nghe ngóng về tiền đồ của mình, cho nên vô cùng tin tưởng vào tương lai. Trong ấn tượng của Hàn Đông, ở kiếp trước, sau khi Lữ Quốc Trung đảm nhiệm Tư Lệnh viên Quân khu Thục Đô, lại được điều đến quân khu Tây Bắc làm Tư lệnh viên vài năm, hình như không được điều đến quân ủy. Mà cảnh ngộ hiện tại của ông ta đã xảy ra thay đổi rất lớn. Sau tết dương lịch, ông ta sẽ được điều động hướng lên trên. Xem xét từ tình hình phát triển hiện tại, ông ta còn có không gian bay lên, về sau không phải không có khả năng trở thành một trong những người lãnh đạo chủ chốt của quân ủy.
Từ chuyện này có thể nhìn ra được, sau khi Hàn Đông sống lại, đã có rất nhiều thay đổi. Những người có liên quan tới Hàn hệ, và vận mệnh của bọn họ, cũng đã xảy ra rất nhiều thay đổi. Chẳng qua, chính bọn họ lại không hề hay biết.
- Ông nội chính là một gốc cây đại thụ. Chẳng qua toàn bộ Hàn hệ, vẫn cần có người cầm đại kỳ mới được. Nếu không, ông nội có chuyện gì không hay xảy ra, đối với toàn bộ lực lượng Hàn hệ mà nói, đều là một tai họa.
Trong lòng Hàn Đông thầm suy xét, từ những hiểu biết của hắn hiện nay, ngoại trừ ông cụ ra, vẫn thiếu nhân vật có phân lượng có thể đùa giỡn ở trung ương. Đầu tiên, trong hệ không có người nào giữ một vị trí trong Ủy viên thường vụ Bộ Chính trị Uỷ viên thường vụ. Đây là một nhược điểm rất lớn còn lại của ông cụ lúc này.
Hàn Đông biết, hiện tại trong Hàn hệ, vị trí của ông ngoại là quan trọng nhất. Ông là Ủy viên Cục chính trị, thư ký của Bí thư, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương. Hơn nữa Hàn Đông còn biết, thời gian tiếp theo, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương sẽ vào thường vụ. Điều này đối với ông ngoại mà nói là một cơ hội rất lớn. Ở kiếp trước, bởi vì trong một lần tranh luận, ông cụ đã có vài lời phát biểu ủng hộ phái ổn định, khiến quan hệ của ông với thủ trưởng Nam Tuần càng lúc càng xa. Bởi vậy ông ngoại đã dừng lại ở Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương, không tiến thêm được một bước nữa.
Mà hiện tại, tình hình đã không giống như lúc đó. Sau khi Hàn Đông gặp kỳ tích sống lại, ông cụ bởi vì quan hệ với Hàn Đông, nên mối quan hệ với thủ trưởng Nam Tuần đã càng ngày càng thân mật. Nhờ vậy, ông ngoại dưới sự ủng hộ của lực lượng Hàn hệ, lại tiến về phía trước một bước, trên cơ bản cũng không gặp trở ngại lớn.
Lại thêm Lữ Quốc Trung. Nhân lúc ông cụ còn khoẻ mạnh, nếu có thể tiến về phía trước một bước, trở thành một trong những người lãnh đạo chủ chốt của Quân ủy, như vậy lực lượng Hàn hệ lại càng thêm vững chắc.
Giờ ăn trưa, Lữ Trung Nguyên đã trở lại. Toàn thân anh ta mặc quân trang. Hiện tại anh ta đã là Phó chủ tịch của sư đoàn đặc cần quân khu thành phố Thục Đô. Trông anh ta càng có vẻ khí thế hơn người. Anh ta nhìn thấy Hàn Đông cũng đặc biệt cao hứng. Trước đây anh ta và Hàn Đông từng so chiêu. Anh ta biết tuy rằng Hàn Đông thoạt nhìn có vẻ nhã nhặn, nhưng lại đầy bản lĩnh. Thậm chí còn mạnh hơn cả mình. Huống gì, đây còn không phải là công việc chính của Hàn Đông. Trong thể chế, Hàn Đông làm được chuyện đó mới chính xác là đại sự. Tương lai tất nhiên thành tựu không thể đếm được.
Rượu mọi người uống buổi trưa, chính là rượu Mao Đài do Hàn Đông mang đến. Ba người Hàn Đông và Lữ Quốc Trung, Lữ Trung Nguyên còn có Lã Nam Phương tổng cộng uống hết hai bình, cũng vừa đủ. Bữa cơm này tương đương với bữa tiệc gia đình, bởi vậy tất nhiên mọi người cũng không ép Hàn Đông phải uống nhiều. Hơn nữa, đều là người trong nhà cùng ăn cơm, Hàn Đông cảm giác ấm áp, cũng không thấy có gì không tự nhiên.
Cơm nước xong, mọi người liền ngồi trong phòng khách vừa xem TV, vừa nói chuyện phiếm.
Sau khi nghỉ ngơi một hồi, Lữ Trung Nguyên mời Hàn Đông đi với anh ta ra ngoài đi một chút. Anh ta là người rất ham mê võ thuật. Lần trước anh ta từng đấu với Hàn Đông một lần, đến giờ trong lòng có chút ngứa ngáy. Hôm nay thật vất vả mới gặp được Hàn Đông, tất nhiên muốn ra ngoài đấu một trận cho đã nghiền.
- Không được, buổi chiều em phải dẫn anh Đông đi hóng gió mà.
Lữ Nhạc dịu dàng nói. Cô còn muốn lái chiếc xe Santana cải trang của Hàn Đông cho đã nghiền.
Lữ Trung Nguyên cực kỳ yêu thương người em gái này, bởi vậy anh ta đành phải thôi.
Hàn Đông không muốn động thủ với Lữ Trung Nguyên. Người này cả ngày thao luyện trong doanh trại quân đội, cấp dưới của anh ta quả thật thật sự có vài phần bản lãnh. Cho dù Hàn Đông có thể thắng được anh ta, cũng rất vất vả. Hơn nữa Hàn Đông thấy sau này nếu không phải là thời khắc mấu chốt, mình vẫn ít động võ với người khác là tốt nhất. Dù sao bản thân mình là một cán bộ, về sau vị trí của mình càng ngày càng cao, nếu thường thường động thủ với người khác, hình tượng cũng không tốt lắm. Thậm chí mới có thể khiến đối thủ nắm được nhược điểm tấn công mình, vậy thì không ổn lắm.
- Để Nam Phương đi cùng em.
Hàn Đông nhìn Lữ Nam Phương nói.
Lữ Nam Phương lắc đầu nói:
- Tôi không đi được, tôi còn có chuyện khác phải làm.
Hàn Đông bất đắc dĩ, đành phải đi cùng Lữ Nhạc xuống lầu.
Đối với Lữ Nhạc, Hàn Đông cũng đối xử với cô giống như với em gái của mình. Hắn thấy cô đang cao hứng, cũng không muốn làm cô bị mất hứng.
Thấy Hàn Đông và Lữ Nhạc cùng đi xuống lầu, cô Chu thẩm mỉm cười, thoáng nhìn Lữ Quốc Trung nói.
- Nhìn hai đứa nó cũng khá xứng đôi.
Lữ Quốc Trung sửng sốt, ngay lập tức con mắt liền phát sáng lên.
- Ha hả, quả nhiên xe này không tệ. Tuy rằng tốc độ vẫn không đủ, nhưng lái đi, cũng rất tuyệt.
Lữ Nhạc hưng phấn nói. Hàn Đông ngồi ở vị trí ghế lái phụ, không khỏi thoáng cười khổ. Con bé này đã lái xe chạy đến hơn một trăm km/h, không ngờ còn nói tốc độ không đủ. Cô còn muốn nhanh tới mức nào chứ?
Tuy nhiên, Hàn Đông cảm giác được, Lữ Nhạc bắt đầu lái xe, tuy rằng tốc độ rất nhanh, nhưng cũng rất ổn định. Xem ra tư thế và kỹ thuật của cô vẫn không tệ.
Sau khi lái một vòng dọc theo đường quốc lộ bên ngoài Thục Đô, Lữ Nhạc cảm thấy đã nghiện, vô cùng hưng phấn. Mái tóc ngắn tung bay, tư thế hiên ngang oai hùng, vô cùng đáng yêu.
Nghe tiếng cười lanh lảnh giống như tiếng chuông bạc, Hàn Đông cũng cảm thấy vui lây.
Trước kia, sức khỏe của Lữ Nhạc không tốt. Từ sau khi Hàn Đông cho cô luyện công pháp, sức khỏe của cô đã tốt hơn nhiều so với trước kia, bởi vậy cô càng trở nên vui vẻ hơn.
Nhìn con mắt cô sáng lên, xinh đẹp thoát tục, khiến người ta cảm thấy choáng váng.
Vẻ đẹp của Lữ Nhạc không giống với những cô gái mới lớn mà Hàn Đông từng biết. Trong vẻ đẹp của Lữ Nhạc, lại có thêm vài phần khí thế, khiến người ta nhìn thấy tâm tư có chút nhộn nhạo.
- Anh Đông, chúng ta đi dạo qua đường Xuân Hi đi.
Lữ Nhạc vừa nghỉ ngơi một chút lại nói.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Được.
Ngay lập tức Lữ Nhạc liền lái xe tới đường Xuân Hi. Sau đó cô vô cùng cao hứng, bắt đầu xuống phố đi dạo. Hàn Đông cảm giác được, các cô bé đi dạo đều giống nhau, đều hưng phấn như vậy, không biết mệt mỏi như vậy. Cho dù là Lữ Nhạc cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, Lữ Nhạc chỉ đi dạo, mà không mua bất kỳ thứ gì.
- Em không cần, xem là được rồi. Không cần mua về đâu....
Đây là lời giải thích của Lữ Nhạc.
Ngược lại, Hàn Đông hiểu được thật ra quan điểm của cô bé này rất khác biệt.
Hắn và Lữ Nhạc đi dạo phố khoảng hai giờ, sau đó hai người mới trở về.
Đến bữa cơm tối, Hàn Đông phát hiện cô Chu nhiệt tình với mình hơn mọi khi. Thấy cô liên tục gấp thức ăn cho mình, trong lòng hắn cảm thấy có chút kỳ lạ. Chẳng lẽ là bởi vì thấy Lữ Nhạc đi với mình cao hứng tới vậy sao?
Lữ Nhạc vẫn rất cao hứng, tiếng cười không dứt, còn cố ý mời rượu Hàn Đông, nói cảm ơn Hàn Đông đã đi dạo phố với cô.
- Còn một tuần, sẽ tới tết âm lịch. Có lẽ tôi sẽ quay về Yến Kinh vài ngày.
Hàn Đông ngồi ở văn phòng, trong lòng đang cân nhắc, ngoại trừ mình có việc tiện đường rẽ qua, tết dương lịch mấy năm nay đã không về. Sau này có cơ hội, vẫn phải trở về dành nhiều thời gian cho ông cụ.
- Trưởng phòng, anh xem nên thu xếp lịch bố trí nhân viên trực tết âm lịch thế nào?
Phó cục trưởng Lỗ Vinh Cường hỏi.
Hàn Đông nghĩ một chút, nói:
- Vẫn theo trước kia, sắp xếp người thay phiên nhau trực. Chuyện này anh chịu trách nhiệm đi.
Phòng Cán bộ số hai cũng không có chuyện gì khẩn cấp. Bởi vậy trực tết âm lịch, chỉ là một hình thức mà thôi.
Lỗ Vinh Cường gật đầu nói:
- Được. Vậy tôi đi sắp xếp.
Anh ta ra ngoài không bao lâu, tiếng điện thoại trên bàn Hàn Đông vang lên. Hàn Đông nhấc điện thoại lên. Đó là Triệu Nhạc gọi tới, bảo hắn qua gặp.
Trong lòng Hàn Đông có chút kỳ lạ. Triệu Nhạc gọi mình qua có chuyện gì vậy?
Lên đến lầu, Triệu Nhạc đưa cho Hàn Đông một lá thư, nói:
- Cậu xem đi.
Hàn Đông vừa xem qua, không ngờ nội dung của lá thư này giống hệt với lần trước. Trong lòng lập tức có chút tức giận.
Rất rõ ràng, lá thư này là do Hoàng Kiến An bạn trai của Tô Vũ Lan viết. Chỉ có điều đã vậy rồi, anh ta còn bám riết không tha. Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
- Hàn Đông, lá thư này được gửi trực tiếp đến Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Hơn nữa vừa rồi Bí thư Nguyên cũng gọi điện thoại tới, nói Tỉnh ủy cũng thu được một lá thư tương tự. Bảo tôi cố gắng điều tra cho tốt.
Triệu Nhạc bình thản nói.
Hàn Đông vừa nghe vậy, lại càng thêm tức giận. Không thể tưởng tượng được Hoàng Kiến An lai gửi thư tố giác tới Tỉnh ủy. Không biết Bí thư Nguyên có thể hiểu lầm mình hay không.
- Trưởng ban, về chuyện này, tôi cam đoan là không làm điều gì phải thẹn với lương tâm. Chỉ có điều không thể tưởng tượng được bạn trai Tô Vũ Lan lại đáng ghét như vậy. Mặc kệ Tô Vũ Lan đã vì lý do gì mà chia tay với anh ta, anh ta lại đổ trách nhiệm cho tôi. Anh ta còn nói tôi xúi giục cảnh sát để tiến hành trả đũa anh ta, hơn nữa lại không có bất kỳ chứng cứ nào.
Triệu Nhạc gật đầu, nói:
- Tôi tin cậu. Chỉ có điều trong chuyện này, cần điều tra rõ mới được. Trong nội dung lá thư này, có hai vấn đề chủ yếu. Một là vấn đề giữa cậu và Tô Vũ Lan. Hai là về chuyện cậu xúi giục cảnh sát đánh anh ta. Anh ta đã gửi tài liệu tới Tỉnh ủy. Tỉnh ủy rất xem trọng việc này.
Hàn Đông nói:
- Tôi sẽ phối hợp điều tra.
- Được, cậu an tâm đi công tác đi.
Triệu Nhạc gật đầu nói.
Hàn Đông đứng lên cáo từ, trong lòng có chút tức giận. Rốt cuộc tên Hoàng Kiến An kia bị làm sao vậy? Sao anh ta nhất định phải cắn mình không buông như vậy?
Truyện convert hay : Chí Tôn Thần Y Chi Đế Quân Muốn Gả Thấp