Lữ Nam Phương hăng hái nói:
- Đúng vậy, Chí Không, anh cứ đem đại bộ phận chuyển đến công ty Nam Không này rồi chúng ta cùng nhau cố gắng, đem công ty này trở thành công ty lớn nhất trong cả nước.
Ngưu Chí Không cười nói:
- Tôi cũng có ý tưởng này.
La Khải ở bên canh nói:
- Anh Ngưu, anh Phương Nam, không bằng để em và Quách Tử cùng gia nhập đi, chúng em không phải muốn tranh cổ phần nhiều ít gì cả, cái chính là để làm được việc thôi.
Quách Tiên Chu cũng nói:
- Đúng vậy, chúng em đang muốn mở công ty riêng, thế nhưng, phân lượng của chúng em như thế nào anh hẳn cũng biết rồi, căn bản là mở không được.
Kỳ thực anh ta và La Khải cũng đã từ mở công ty riêng, thế nhưng hiệu quả và lợi ích không được tốt, hai người lại không rành về quản lý, do vậy, đã thành lập một khoảng thời gian rồi mà vẫn chưa kiếm được tiền, thế nhưng hai người lại biết thêm được một vài mối quan hệ, cho nên tính ra cũng không thua thiệt nhiều cho lắm.
Quách Tiên Chu cùng La Khải cũng biết chuyện Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không mở công ty truyền thông Nam Không, cũng biết công ty này kiếm được rất nhiều tiền, chỉ nhìn vào sụ đắc ý, khoe khoang của Lã Nam Phương là biết ngay, do vậy, lần này liền kìm không nổi mà đề xuất chuyện góp cổ phần, dù sao, làm như vậy, không chỉ có thêm một chỗ kiếm tiền mà còn có thể có được một nguồn thu ổn định, mặt khác, cũng có thể thông qua phương thức này, thiết chặt hơn mối quan hệ với Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không, như vậy, đối với bọn họ, lợi ích có được sẽ rất lớn.
Lữ Nam Phương cười nói:
- Chuyện công ty, tôi nói không tính, hết thảy đề nghe theo Chí Không.
Anh ta biết rất rõ, nếu như bàn về việc làm ăn, thì mình không thể nào so được với Ngưu Chí Không xuất thân con nhà kinh doanh được, chênh lệch không phải chỉ có chút ít, do vậy, trong chuyện của công ty, anh ta sáng suốt lựa chọn buông tau, hết thảy đều giao cho Ngưu Chí Không xử lý. Lần này, cho dù là do chính cha anh ta là Lã Quốc Trung yêu cầu, chuẩn bị cho anh ta thật sự tham gia vào việc quản lý xí nghiệp, thế nhưng anh ta vẫn mang tâm tư đến để học tập đi làm.
Quách Tiên Chu và La Khải đều nhìn về phía Ngưu Chí Không, bọn họ cũng không phải là đứa ngốc, nghe lời nói của Lã Nam Phương, bọn họ cũng hiểu ra được, ngay cả Lữ Nam Phương đều như vậy, thì kể cả bọn họ có thật sự được góp cổ phần, thì chuyện quản lý hàng ngày của công ty, cũng đều do Ngưu Chí Không xử lý, bọn họ không thể tùy ý nhúng tay. Tuy nhiên, bọn họ vốn cũng chỉ có ý đi nhờ xe mà thôi, thuận tiện làm tốt thêm quan hệ với Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không, bởi vậy, cũng không có dã tâm gì cả.
- Anh Ngưu, chúng em chỉ đợi một câu nói của anh, chúng em cũng chỉ nghĩ muốn kiếm thêm chút tiền thôi, không có ý gì khác đâu.
Ngưu Chí Không cười, nói:
- Được, chỉ cần các cậu muốn là được, góp cổ phần cũng không có vấn đề gì. Tối nay chúng ta cứ uống rượu đi, chuyện cụ thể thì để ngày mai bàn lại.
Quách Tiên Chu cùng La Khải trong nhà cũng có chút quan hệ, cho bọn họ gia nhập công ty, cũng không có chỗ nào không tốt cả, bởi vậy, Ngưu Chí Không cũng không có từ chối.
Hàn Đông mỉm cười, đám người Ngưu Chí Không này, tuy rằng không có tiến vào bên trong thể chế, thế nhưng cũng có tác dụng, qua một thời gian kết giao, Hàn Đông biết được bọn họ cũng là những người không tệ, bởi vậy nguyện ý giao lưu cùng với họ, tương lai, nói không chừng cũng có lúc hữu dụng.
Tiếp đó, Hàn Đông lại tiếp tục nói không ít về triển vọng phát triển của công nghệ thông tin, coi như là giúp Ngưu Chí Không bọn họ chiếu sáng phương hướng.
- Nghe những lời anh Đông nói, chúng em lại càng thêm tin tưởng vào sự phát triển của công ty Nam Không.
Lữ Nam Phương hưng phấn nói.
- Xem ra, sau này, phải thật sự làm ra một vài chuyện nghiêm chỉnh, nếu không suốt ngày sẽ bị cha lải nhải cho coi.
Ngưu Chí Không cũng nói:
- Vậy thì chúng ta phải nhanh chóng làm một phen, tranh thủ tạo chỗ đứng, xây dựng uy tín cho công ty.
Kết giao cùng Hàn Đông lâu như vậy rồi, anh ta cũng biết, Hàn Đông không phải là người thích tùy tiện, khoác lác, đồng thời, lấy thân phận của Hàn Đông, có lẽ, sẽ biết được một vài phương châm, chính sách quan trọng của Quốc gia mà người khác không biết được. Nếu anh ta đã nói Công nghệ thông tin có tiền đồ như vậy, thì khẳng định sẽ không có sai, cho nên, anh ta âm thầm quyết định, nhất định phải suy xét, cân nhắc lại, nếu như có thể làm được, thì sau này sẽ tập trung tinh lực vào lĩnh vực này.
Trên thực tế, gia đình Ngưu Chí Không là lập nghiệp từ ngành chăn nuôi, sau đó lại chế biến thức ăn gia súc, mãi đến khi thực sự phát triển lớn mạnh rồi, thì mới bắt đầu tiến hành đa nguyên hóa. Thế nhưng, nhìn tổng thể mà nói, thì nông nghiệp trước nay vẫn chiếm lợi nhuận chủ yếu trong tập đoàn Kỳ Vọng, có thể nói, lĩnh vực nông nghiệp chính là căn bản của của tập đoàn Kỳ Vọng.
Mà hiện tại, Ngưu Chí Không nghe Hàn Đông phân tích, cũng nhìn thấy được Công nghệ thông tin chính là một sản nghiệp có thể tỏa sáng trong tương lai, bởi vậy cũng có chút động tâm. Anh ta cũng hy vọng mở ra được một con đường phát triển mới.
…
- Anh Đông, anh đúng là rất bận rộn đó, hiếm khi mới có dịp được nhìn thấy anh.
Dụ Xảo Thiến nói.
Hôm nay là Chủ nhật, bạn học trong lớp của Hàn Đông mở đại hội thể dục thể thao, Dụ Xảo Thiến là người đầu tiên liên hệ với Hàn Đông, sau đó, Ngụy Thành cũng liên hệ với Hàn Đông. Ba người bọn họ từng là nghiên cứu sinh trong lớp của giáo sư Đinh Nhân Bách, hơn nữa, trước đây cũng đã từng gặp qua, cho nên cũng quen thuộc hơn một chút.
Hàn Đông vốn không nghĩ sẽ đến, thế nhưng nhờ Ngụy Thành và Dụ Xảo Thiến khéo léo khuyên bảo, hơn nữa hắn cũng tự nhận thấy rằng mình đã không làm tròn chức trách của một nghiên cứu sinh, bạn học trong lớp, gần như là chỉ biết được có mỗi Ngụy Thành và Dụ Xảo Thiến kia, còn những người khác thì chưa từng gặp qua, bởi vậy hắn liền nhận lời tới tham dự đại hội thể dục thể thao lần này, thuận tiện cũng gặp mặt mọi người luôn.
Đối với người bạn học này, hầu như tất cả bạn học trong lớp đều biết đến, người này bất kể là họp mặt hay hoạt động đều không có lộ diện, thế nhưng lại vẫn có tên trong lớp của họ, cho nên mọi người đều khá chú ý tới.
Mọi người cũng biết, người bạn học đặc biệt này tên gọi là Hàn Đông, là người đã sáng lập nên hình thức cải cách doanh nghiệp nhà nước “điển hình Phú Nghĩa”, và hắn cũng chính bởi vì điều này nên mới được giáo sư Đinh Nhân Bách đặc biệt thu nhận vào làm nghiên cứu sinh. Bình thường, giáo sư Đinh Nhân Bách vô cùng nghiêm khắc trong việc tuyển chọn nghiên cứu sinh, bởi vậy, mọi người đối với người bạn học tên Hàn Đông này cảm thấy rất hứng thú, rất muốn nhìn xem cán bộ này rốt cuộc là có bộ dạng như thế nào.
Ngụy Thành đi bên cạnh Hàn Đông, tùy lúc giới thiệu mọi người cho hắn.
Mọi người không ngờ Hàn Đông lại trẻ tuổi như cậy, dường như còn ít tuổi hơn cả phần lớn đám người bọn họ, hầu như ai cũng vô cùng kinh ngạc, một số nữ sinh thì ánh mắt sáng ngời đặc biệt nhìn về phía Hàn Đông.
Những người bạn học đến bên cạnh Hàn Đông cũng dẫn dần nhiều lên, đại bộ phận không ngờ là nữ sinh, cả một đám nũng nịu, nói năng nhỏ nhẹ, oanh oanh yến yến khiến Hàn Đông không khỏi âm thầm cười khổ.
Ngụy Thành cười nói:
- Anh Đông, xem ra anh rất được mọi người trong lớp hoan nghênh đó, sau này nhớ đến tham gia hoạt động nhiều vào nhé.
Dụ Xảo Thiến cũng nói:
- Đúng vậy, mọi người đều là những người ở ban trên, có thể làm bạn học cùng nhau cũng là một duyên phận rất khó có được, Hàn Đông, anh phải thật quý trọng đó.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Sau này tôi nhất định sẽ đến tham gia nhiều hơn.
Lúc này, một nam sinh viên đeo kính mắt, vóc dáng cao to đi tới, anh ta chính là lớp trưởng Thường Hi Gia. Sau khi đến nơi, anh ta nói:
- Hàn Đông, cậu đúng là một người rất bận rộn đó, bình thường rất ít khi được nhìn thấy cậu, hôm nay cậu nhất định phải tham gia vào một vài hạng mục đấy, hay là chọn Tiểu Miêu Điếu Ngư đi.
Cái gọi là Tiểu Miêu Điếu Ngư, chính là một trò chơi, cách chơi chính là trên mặt đất bày một loạt bình nhỏ có chóp, sau đó để người chơi đúng cách khoảng hơn một thước, cầm gậy trúc trong tay, trên cây gậy trúc buộc vài sơị dây thừng, sau đó, người chơi phải dùng nó để lấy mấy chiếc bình đến bên người, người nào lấy được nhiều bình nhất sẽ thắng, phần thưởng cho người thắng cuộc sẽ là vở, bút bi hay một vài đồ vật nhỏ nhỏ, chủ yếu chính là để mọi người chơi được vui vẻ.
Phỏng chừng, Thường Hi Gia muốn chiếu cố Hàn Đông nên mới chọn cho hắn tham gia một tiết mục đơn giản như vậy.
Hàn Đông cười nói:
- Chuyện này không có vấn đề gì, chốc nữa tôi nhất định sẽ ra sân.
Không bao lâu sau, trò chơi bắt đầu, Hàn Đông cầm một cái cần câu trong tay, vừa vươn tay ra, đã câu lại được một cái chai về.
Mà những người chơi khác, thì lúc này vẫn còn đang cố gắng giơ gậy tre ra, muốn đưa một đầu dây thừng vào trong miệng chiếc bình kia, thế mới có thể câu chiếc bình về được, thế nhưng mởi vì tay cầm cần câu của người chơi kia cứ bị run, cho nên đầu dây thừng kia mãi cũng không thể ngoằng vào miệng chiếc bình kia được.
Hàn Đông khẽ cười, lại lập tức nhanh chóng câu thêm một chiếc chai nữa trở về.
Bạn học ở xung quanh thấy động tác của Hàn Đông nhanh như vậy, tất cả đều không kìm được mà hoan hô, những người chơi khác thì lại càng nóng nảy, càng quýnh lên, động tác lại càng không ổn, càng khó câu được cái chai.
Còn Hàn Đông thì không chút hoang mang, trong khoảng một phút đồng hồ, trước mặt hắn đã bày một loạt chai câu về được rồi.
Nhìn thấy Hàn Đông tươi cười buông gậy trúc, tất cả bạn học đều đồng loạt vỗ tay:
- Hay.
Ngụy Thành cười nói:
- Anh Đông, anh thật giỏi, đúng là cao thủ võ lâm đó.
Dụ Xảo Thiến mỉm cười nói:
- Đúng vậy, người không biết còn tưởng anh chơi trò này hàng ngày đâu.
Hai người này, đã quen biết Hàn Đông từ sớm, cho nên vẫn luôn đi theo bên cạnh Hàn Đông, để kéo gần thêm quan hệ với Hàn Đông.
Đến lúc hết giờ, Hàn Đông chiếm được hạng nhất, phần thưởng là một quyển vở và một cái bút bi.
- Ha ha, không tồi, còn có thu hoạch nữa.
Hàn Đông cười nói.
Thông qua hoạt động lần này, Hàn Đông lập tức để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người, hiện tại, không có người nào không biết Hàn Đông.
- A, anh Đông, anh ở đây làm gì vậy?
Lúc này, ở bên cạnh truyền tới một thanh âm ngạc nhiên.
Hàn Đông quay đầu thì nhìn thấy Yến Lâm và Lục Oánh đang đứng ở ven đường, liền cười nói:
- Anh tới tham gia hoạt động trong lớp.
- Thật không, anh Đông, anh tham gia hoạt động gì vậy, chốc nữa chúng em tới cổ vũ cho anh.
Lục Oánh cười nói.
Hai người đi đến bên cạnh Hàn Đông, giống như hai đóa hoa tươi xinh đẹp.
Hai mắt Ngụy Thành sáng lên, hai em gái này bộ dạng thật là xinh đẹp, không ngờ Hàn Đông lại quen biết các cô.
Còn Dụ Xảo Thiến trong lòng lại tự dâng cảm thấy xấu hổ. Mặc dù bộ dạng của cô cũng không tệ, thế nhưng, so sánh với Yến Lâm và Lục Oánh thì vẫn chênh lệch rất nhiều. Tuy nhiên, cô cũng lấy lại cân bằng rất nhanh, thầm nghĩ rằng hai cô bé này vừa nhì đã biết là học khoa chính quy, còn mình lại là nghiên cứu sinh, ít nhất thì về điểm này mình cũng mạnh hơn các cô.
Hàn Đông cười nói:
- Mấy em đã đến chậm rồi, anh vừa mới chơi xong rồi.
- Vậy à?
Yến Lâm và Lục Oánh đều có chút thất vọng.
Lúc này, Ngụy Thành tủm tỉm cười nói:
- Đúng vậy, vừa rồi anh Đông chơi rất hay, một người câu được hết cả mười bình nhỏ.
Sau đó, Ngụy Thành liền cười ha ha theo sát Yến lâm và Lục Oánh để làm quen, dù sao, hai người này trông cũng không khác gì hoa hậu giảng đường cả, đã là nam sinh, tất nhiên cũng có chút động tâm.
Đối với biểu hiện của Ngụy Thành, Dụ Xảo Thiến không cho là hay, thế nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài mặt.
Còn Yến Lâm và Lục Oánh, thì tuy rằng ngoài mặt tươi cười, thế nhưng hiển nhiên là các cô cũng không cảm thấy có hứng thú gì với Ngụy Thành.
- Anh Đông, nếu gặp mặt rồi thì trua nay anh mời khách đi?
Yến Lâm tươi cười đầy mặt.
- Lần trước không được tính, anh vẫn nợ chúng em hai bữa cơm.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Không thành vấn đề, các em muốn ăn ở đâu cũng được.
Sau đó, Hàn Đông nói với Ngụy Thành và Dụ Xảo Thiến:
- Hai người cũng đi cùng đi, trưa nay tôi mời khách.
Yến Lâm và Lục Oánh nghe thấy vậy trong lòng cũng có chút không vui. Giống như một vật gì đó vốn thuộc về các cô mà bây giờ lại bị người khác chia sẻ mất vậy.
Ngụy Thành cười nói:
- Anh Đông, buổi trua trong lớp còn có liên hoan nữa, anh không tham gia sao?
Yến Lâm nói:
- Liên hoan có gì tốt đâu, anh Ngụy, vậy để lần sau chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé.
- Ồ, được rồi.
Ngụy Thành cảm thấy rất buồn bực, anh ta vốn muốn cùng đi ăn cơm với Hàn Đông, vậy mà sau khi nói ra chuyện buổi trưa lợp học có liên hoan, Yến Lâm đã không chút khách khí mà ra lệnh đuổi khác, anh ta cũng không thể không biết lượng mà đi cùng được. Hai hoa hậu giảng đường này đúng là hai đại mỹ nữ, nếu có thể khiến các cô động tâm, thì đúng thực là một chuyện đáng mừng.
Dụ Xảo Thiến trong lòng âm thầm buồn cười, cô nói:
- Tôi cũng không muốn tham gia liên hoan nên cũng không khách khí nữa, Ngụy Thành, trưa nay anh thay tôi uống vài chén nhé.
Ngụy Thành lại càng cảm thấy uất ức, đồng thời cũng rất bất mãn với Dụ Xảo Thiến, nghĩ thầm, cô đúng là biết lợi dụng khi người khác gặp khó khăn đấy.
Hàn Đông đứng bên cạnh nhìn âm thầm buồn cười, nghĩ thầm rằng, xem ra, bất kể ở nơi nào, giữa người với người vẫn luôn có tranh đấu.
Buổi trưa có Dụ Xảo Thiến gia nhập, Yến Lâm và Lục Oánh trong lòng đều cảm thấy có chút không được tự nhiên, bởi vậy, các cô cố ý ở trước mặt cô biểu hiện vô cùng thân thiết với Hàn Đông.
Dụ Xảo Thiến nhìn thấy, trong lòng vô cùng khó chịu, thế nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ tươi cười, thỉnh thoảng lại cạn chén với Hàn Đông.
Ăn cơm xong, mọi người lại đi đến quán trà bên cạnh uống trà.
Mà Yến Lâm thì lại yêu cầu Hàn Đông buổi chiều đưa cô và Lục Oánh đi dạo phố, nói rằng lần trước đã nói rồi.
Buổi chiều Hàn Đông cũng không có việc gì, cho nên liền đồng ý.
Buổi trưa uống rượu đỏ, cho nên sau khi uống trà xong, rượu cũng tỉnh hẳn, Hàn Đông liền lái xe tới đường Xuân Hi.
Yến Lâm ngồi ở bên nghế lái phụ, Lục Oánh thì ngồi ở phía sau, còn Dụ Xảo Thiến thì tự biết lần này mình không được đi cùng.
- Anh Đông, em thấy mấy người bạn học kia của anh, giống như đang muốn câu dẫn người yên vậy.
Yến Lâm bỗng nhiên cười nói.
Hàn Đông vừa lái xe, vừa tức giận nói:
- Cái gì mà câu dẫn, em còn nhỏ, không được ăn nói lung tung.
- Ha ha ha.
Yến Lâm cười lên trông vô cùng xinh đẹp, vô cùng đắc ý.
Cùng hai người đẹp đáng yêu động lòng người đi dạo trên đường Xuân Hi, rồi lại mời bọn họ ăn cơm chiều xong, Hàn Đông mới lái xe đưa các cô trở về trường học, sau đó Hàn Đông mới lái xe về nhà.
Vừa mới vào cửa, điện thoại đi động của Hàn Đông liền vang lên, lấy ra xem thì là số điện thoại từ tỉnh Vân Điền gọi tới.
Vừa nhận điện, Hàn Đông đã nghe thấy tiếng của Dư Ngọc Trân truyền tới:
- Tiểu Đông, đang làm gì vậy?
- Không làm gì cả, con vừa về đến nhà.
Hàn Đông cười nói.
Dư Ngọc Trân nói:
- Hai ngày nữa mẹ sẽ đến chỗ con.
- Có một số chuyện mẹ muốn nói với con.
- Vâng, con cũng đang muốn gặp mẹ.
Hàn Đông cười nói. Tuy nhiên, trong lòng hắn vẫn có chút nghi hoặc, không biết mẹ đang muốn nói chuyện gì với mình mà lại không thể nói qua điện thoại được, phải đích thân đến đây một chuyến, có vẻ quá mức long trọng đi.
- Đúng rồi, con gọi cả Tiểu Kiều đến đi, mẹ cũng muốn gặp cô ấy.
Dư Ngọc Trân nói, trong giọng tràn đầy ý cười. Tuy nhiên, Hàn Đông lập tức hiểu rõ trong lòng, chỉ sợ lần này, mẹ là mang sứ mệnh đến đây, nói không chừng cũng là do Lão thái gia chỉ bảo, mục tiêu chỉ sợ chính là Kiều San San.
Hàn Đông trong lòng có chút bất mãn, nói:
- Mẹ, San San cô ấy đã từ chức rồi.
- Từ chức? Sao lại thế?
Dư Ngọc Trân nghi hoặc hỏi.
Hàn Đông nói:
- Cha mẹ cô ấy đã biết tình hình của con.
- Ồ.
Tuy rằng hàn đông không nói thêm điều gì thế nhưng Dư Ngọc Trân cũng hiểu được, sau khi cha mẹ của Kiều San San biết được thân phận thật sự của Hàn Đông, hẳn cũng đã hiểu được sự tình sẽ phát triển như thế nào, cho nên mới phản đối bọn họ ở cùng một chỗ, mà Kiều San San thì rõ ràng vì không muốn làm theo bố mẹ cho nên mới từ chức vào lúc này. Lần này, bà quả thực đúng là nghe lời chỉ bảo của Hàn lão thái gia, đặc biệt đến tìm Hàn Đông để nói chuyện, đồng thời cũng tìm Kiều San San tâm sự, dù sao, hiện tại, Hàn Đông tuổi cũng không còn nhỏ nữa, không bao lâu nữa, hắn cũng sẽ phải đi lên vị trí cao hơn, mà vấn đề cá nhân của hắn thì cũng phải định đoạt càng sớm càng tốt, đây chính là biểu hiện mức độ thành thục của cán bộ. Đương nhiên, trước đó, phải xử lý tốt chuyện của Kiều San San đã.
- Tiểu Đông, con gọi Tiểu Kiền lên đây đi, mẹ muốn nói chuyện cùng cô ấy một chút.
Dư Ngọc Trân nói. Trong vấn đề cá nhân của Hàn Đông, bà vẫn có ý để Hàn Đông tự mình làm chủ, mặt khác, bà cũng khá vừa lòng với Kiều San San, chẳng qua, ý kiến của bà không có tác dụng.
Bởi vậy, bà nghĩ, muốn mượn cơ hội này cùng Kiều San San giao lưu một chút, tìm hiểu một chút xem Kiều San San tính toán như thế nào, đồng thời cũng tiến thêm một bước giúp Hàn Đông giải quyết vấn đề khó khăn này.
Hàn Đông nói:
- Mẹ cứ đến đây trước rồi nói sau.
- Ngươi, cái đứa nhỏ nháy!
Dư Ngọc Trân oán trách nói.
- Được rồi, đợi mẹ qua đấy rồi nói sau. Cha con muốn nói chuyện với con.
Trong điện thoại rất nhanh liền truyền đến tiếng của Hàn Chính:
- Hàn Đông hả, trong khoảng thời gian này con đang thực hiện chế độ khảo hạch, cha cũng tìm hiểu một chút, rất không tệ đó.
Hàn Đông nói:
- Biện pháp khảo hạch mới này cũng không thể hoàn toàn giải quyết được vấn đề.
Hàn Chính cười nói:
- Hoàn toàn giải quyết vấn đề, ý muốn của con cũng không đơn giản đó, có thể làm ra một chút tác dụng xúc tiến đã là rất không tồi rồi. Đây là tình hình chung của toàn nước Hoa Hạ, nóng vội cũng không thể nào ăn được đậu phụ nóng, phải từ từ tiến từng bước mới được.
Hàn Chính chủ yếu chỉ nói chuyện công tác với Hàn Đông mà thôi. Hiện tại, Hàn Chính đã là Chủ tịch tỉnh tỉnh Vân Điền, là quan lớn cấp Bộ trưởng, thế nhưng, đối với con ruột của ông, ông vẫn vô cùng coi trọng, bởi vậy cũng nói ra một vài vấn đề trong công tác của chính mình để hai cha con cùng thảo luận.
Nói chuyện điện thoại xong, Hàn Đông nhìn lại, không ngờ đã nói chuyện gần một tiếng đồng hồ.
Có thể cùng thảo luận chuyện công tác với cha, trong lòng Hàn Đông cũng rất vui vẻ.
Tuy nhiên, vừa nghĩ tới việc mẹ sẽ đến tìm Kiều San San nói chuyện, Hàn Đông liền cảm thấy có chút mất hứng.
Dù sao, Hàn Đông cũng cảm thấy mình vốn có chút mắc nợ Kiều San San, mà lần này mẹ lại tới đây, chỉ sợ là sựa theo ý tứ của Lão thái gia, đến để khuyên bảo Kiều San San rời xa hắn.
Truyện convert hay : Vương Bài Thần Y Cuồng Thê