Phạm Huệ Đức nghe Khâu Thụy Hòa nói vậy. Lập tức nóng nảy, nói
- Chủ tịch Khâu, tôi… là nói thật, tôi thật không cố ý về sớm mà
Ý của Khâu Thụy Hòa, dường như là muốn vứt bỏ mình, bởi vậy trong lòng Phạm Huệ Đức vô cùng khẩn trương, nói
- Chủ tịch Khâu, tôi vẫn luôn nghe ngài, ngài giúp tôi chút đi.
Khâu Thụy Hòa đã không có gì để nói Phạm Huệ Đức rồi, ông ta lạnh lùng nói
- Ông nói những lời này còn có tác dụng gì, là tôi không để cho ông làm việc cho tốt sao?
- Tôi…
Phạm Huệ Đức lập tức ngẩn người, không ngờ Khâu Thụy Hòa trở mặt như vậy, ông ta nói như vậy, vậy thì thể hiện là không quan tâm đến việc của mình nữa rồi. Nhưng nếu như đến Khâu Thụy Hòa cũng không lo cho ông ta, vậy ông ta thật chẳng còn ai để dựa vào nữa rồi.
Lúc này, Phạm Huệ Đức buồn bực đến phát khóc, trong lòng sớm đã biết thế này, bản thân hà tất phải thể hiện lòng với Khâu Thụy Hà mà gặp Hàn Đông, bây giờ Khâu Thụy Hòa mặc kệ mình rồi, nhưng để Hàn Đông lại muốn xử mình, vậy tiền đồ của bản thân làm thế nào đây?
Lúc này, Phạm Huệ Đức đối với tiền đồ của mình vô cùng lo lắng, trong khoảng thời gian ngắn mà sắc mặt xám ngoét, giống như sắp chết rồi ấy.
Khâu Thụy Hòa lúc này có chút không đành lòng nói
- Ông bây giờ gọi điện cho tôi cũng chẳng có tác dụng gì, có thời gian đi xem xem có vị trí thích hợp gì không.
Trong lòng Phạm Huệ Đức một tia may mắn cũng hoàn toàn bị diệt rồi, Khâu Thụy Hòa nói như vậy, vậy là tuyên bố chức Cục trưởng Cục xúc tiến đầu tư của ông ta đã xong rồi, về phần bước sau đến nơi nào, bây giờ vẫn chưa xác định. Nhưng Phạm Huệ Đức biết, bản thân nếu như bị hạ, chắc chắn không có chỗ nào tốt mà đợi bản thân đâu, Khâu Thụy Hòa cho dù cảnh tỉnh bản thân, chắc đã có hoạt động trước rồi.
Có chút mịt mờ mà dập điện thoại, Phạm Huệ Đức có cảm giác giống như khóc vậy, Cục xúc tiến đầu tư là một chỗ ngon, bản thân làm khá tốt, là bởi vì phải ôm chân Khâu Thụy Hòa, kết quả là bị Hàn Đông làm thành ra thế này, vừa nghĩ đến tiếp theo mình rất có khả năng đi đến nơi lạnh lùng rồi, trong lòng ông ta khổ sở không chịu nổi, đồng thời, trong lòng ông ta vô cùng tức giận Khâu Thụy Hòa, bản thân một lòng một ý đi theo ông ta, dưới kiểu tình hình này, ông ta đã không nói câu nào giúp mình, trực tiếp còn bảo mình xem xét chỗ mới.
Ông ta biết, dựa vào tình trạng bây giờ của mình, còn có thể làm được ở đơn vị tốt nào chứ.
- Ha ha, Phạm Huệ Đức, ông ta cho rằng có thể dựa vào Khâu Thụy Hòa mà được sao? Nằm mộng xuân thu của mình đi, bây giờ thế nào, ha ha, muốn khóc cũng không kịp nữa rồi .
Tần Bạch Thần vừa ăn cơm, vừa cao hứng nói.
Vợ ông ta cũng vui cùng ông ta, có điều lúc này có vài phần lý tính, nói
- Tôi nói lão Tần àh, ông cũng đừng nên đắc ý quá, chuyện bây giờ vẫn chưa thành hiện thực, ông có cần phải đi tặng lễ không, bây giờ làm quan, có mấy người không nhận quà đâu, nhận quà rồi mới dễ làm việc. Hàn Đông tuy có ý để ông làm Cục trưởng, nhưng ông ít nhất cũng nên thể hiện chút gì đó chứ.
Tần Bạch Thần cũng có suy nghĩ giống như vợ, mất hứng nói
- Cho nên mới nói đàn bà là tóc dài óc ngắn, Hàn Đông tại sao để tôi lên, chủ yếu là bây giờ hắn cần người, cần người nghe lời, lại còn cần có năng lực, bây giờ Cục xúc tiến đầu tư ngoài tôi ra, còn có ai thích hợp chứ? Về phần tặng quà, bà cho rằng dễ tặng thế sao. Hàn Đông tuy trẻ tuổi làm đến chức lãnh đạo Thành ủy, chắc chắn là yêu quý thanh danh của bản thân hơn những người thông thường, tôi không tặng quà ngược lại còn không sao, nếu như thật là đi tặng quà, chưa biết chừng hắn còn ngược lại không vui. Ừ, cho dù tặng, cũng phải đợi qua khoảng thời gian này, đợi có cơ hội thích hợp tặng mới được, lại còn tặng cái gì mới đặc biệt, nếu không bà cho rằng quà có thể tùy tiện mà tặng chắc.
Ông ta cũng là vì trong lòng vui vẻ, bởi vậy không nhịn được mới nói những lời như vậy với vợ.
Bà vợ ông ta cười hì hì
- Ông nói như thao thao bất tuyệt vậy, hình như ông thật là hiểu chuyện ấy, sao trước kia không thấy ông tặng quà cho người khác vậy? Nếu không ông cũng không bị Phạm Huệ Đức đè nén cho gần chết vậy?
- Bà biết cái gì, tặng quà cũng phải có đối tượng, là lãnh đạo bà lại đi lên tặng, người ta coi bà ra sao. Thôi vậy, không nói những thứ này với bà nữa, nói cũng chẳng có tác dụng gì. Phạm Huệ Đức cũng là tự cho dựa vào Khâu Thụy Hòa, muốn làm khó Chủ tịch Hàn, ông ta cũng không ngờ, Chủ tịch Hàn lại là Thành ủy Thường ủy, không phải là một Phó chủ tịch thành phố thông thường, sao có thể dễ dàng đối phó như vậy chứ.
Ông ta nói đều là thực tế, Thành ủy và Ủy ban nhân dân đối với công tác ở Cục xúc tiến đầu tư vô cùng coi trọng. Bởi vậy Cục xúc tiến đầu tư cao hơn so với các nơi khác, nếu chỉ là Phó chủ tịch thành phố thông thường, muốn động vào Phạm Huệ Đức cũng không dễ như vậy. Nhưng Hàn Đông là lãnh đạo phân công quản lý Cục xúc tiến đầu tư, lại là Thường ủy Thành ủy, tình hình lại không giống như vậy.
Hai giờ chiều, Tần Bạch Thần đến Ủy ban nhân dân thành phố, thấy Hàn Đông, liền đem danh sách những người về sớm sáng này báo cáo cho Hàn Đông, đồng thời còn đưa vài điểm của bản thân nói ra
- Chủ tịch Hàn, về sau Cục xúc tiến đầu nhất định sẽ nắm chắc tác phong công việc, khổ luyện nội công, tranh thủ trong vòng một tháng, để Cục xúc tiến đầu thay đổi sinh khí mới.
Ông ta hiện giờ căn bản không nhắc tới chuyện của Phạm Huệ Đức, từ góc độ của người chủ quan mà tự xem xét vấn đề.
Trong lòng Hàn Đông thấy buồn cười, thầm nghĩ người này đến một chút việc nhân đức cũng không nhường ai, có điều chỉ là vấn đề nhỏ, chỉ cần ông ta thật có thể quản tốt Cục xúc tiến đầu tư, có thể lãnh đạo Cục làm ra thành tích, để ông ta làm Cục trưởng cũng là phải rồi. Huống hồ bây giờ Hàn Đông cũng không còn sự lựa chọn người thích hợp nào khác, nếu đổi người khác, thật chỉ có Tần Bạch Thần mà thôi.
- Nhiều thì tôi không nói, chỉ cần thấy hiệu quả thực tế, hy vọng sau khi ông quay về, làm tốt tổ chức, chỉnh đốn tác phong công việc, nắm chắc các nghiệp vụ được rồi.
Hàn Đông thản nhiên nói, coi như là biểu đạt khá rõ ý của chính mình rồi.
Tần Bạch Thần vừa nghe, trong lòng vô cùng cao hứng, xem ra Hàn Đông đã đích thực để mình lên rồi.
- Chủ tịch Hàn an tâm, mấy chỉ thị của ngài, tôi sẽ làm tốt từng thứ một. Cho ngài một đáp án hài lòng.
Tần Bạch Thần cung kính thể hiện lòng trung thànhcủa mình.
Hàn Đông gật đầu.
- Danh sách tạm thời để ở chỗ tôi, ông quay về trước đi.
- Vâng, tôi cáo từ trước.
Tần Bạch Thần đứng dậy, cung kính nói, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Vừa đi ra bên ngoài, nhìn thấy Phạm Huệ Đức hồn bay phách lạc đi tới, Tần Bạch Thần hơi sửng sốt, lập tức cười nói
- Cục trưởng Phạm ông cũng đến rồi àh.
- Hừ.
Phạm Huệ Đức hừ lạnh một tiếng, trong mắt đột nhiên lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, không nói gì, tiếp tục đi về trước.
Tần Bạch Thần bĩu môi nghĩ tên này bây giờ cho dù có khóc trước mặt Hàn Đông, chỉ sợ Hàn Đông cũng không thể giữ gã lại.
Phạm Huệ Đức ngược lại thật muốn đến tìm Hàn Đông, ông ta nghĩ đi nghĩ lại, kỳ thật bản thân cũng không có đắc tội gì với Hàn Đông, chỉ có điều là đến muộn về sớm có một lần, sau đó mơ hồ thể hiện ý có vẻ không nghe lời, cho nên Hàn Đông mới nhìn chằm chằm vào mình. Vậy thì bản thân bây giờ chịu thiệt một chút, chưa biết chừng Hàn Đông cũng chỉ là muốn dọa người khác, cho nên mới chằm chằm hung dữ như vậy, bản thân đến tìm Hàn Đông giải thích cho rõ, sau đó nhận sai, chưa biết chừng Hàn Đông còn không truy cứu nữa.
Ông ta kỳ thật là hoang mang lo sợ, bởi vậy bản thân suy nghĩ ra đường thoát không tồi, liền mặt dày mày dạn dến, về phần được hay không, trong lòng cũng không để ý.
Tả Nhất Sơn đang ngồi viết lách gì đó, lúc này ngẩng đầu thấy Phạm Huệ Đức đi vào, hơi sửng sốt, trong lòng nghĩ, ông già này còn có gan đến cơ àh, ngược lại thấy kỳ lạ, ông ta không biết Hàn Đông rất khó chịu đối với ông ta sao
- Thư ký Tả chào cậu, tôi đến báo cáo tư tưởng và công tác với Chủ tịch Hàn, phiền Thư ký Tả nói một chút.
Phạm Huệ Đức hạ thấp nói.
Tả Nhất Sơn trong lòng nghĩ ông chủ bây giờ chắc chắn không muốn gặp ông, cho dù có gặp ông cũng chẳng có lòng dạ nào đâu, có điều thân là Thư ký, đi thông báo chút cũng chẳng có gì, cứ việc bây giờ Phạm Huệ Đức thất thế, nhưng là Hàn Đông trước kia cũng không giao phó không cho ông ta đến
- Vậy chờ một lát.
Tả Nhất Sơn nói, liền gõ cửa đi vào, nói với Hàn Đông.
- Chủ tịch Hàn, Cục trưởng Phạm Cục xúc tiến đầu tư đang ở ngoài muốn…
- Nói tôi không có thời gian, để ông ta về đi.
Hàn Đông thản nhiên nói, thanh âm cũng không nhỏ
Phạm Huệ Đức vốn dĩ trong lòng vô cùng hy vọng đứng chờ bên ngoài, nghe thấy giọng Hàn Đông, lập tức cả người run lên, sắc mặt trở nên xám trắng. Xem ra Hàn Đông quyết tâm muốn đốn mình rồi.
Tả Nhất Sơn từ bên trong đi ra, nói
- Cục trưởng Phạm, Chủ tịch Hàn hiện giờ rất bận, không có thời gian tiếp ông, ông quay về trước đi.
Sắc mặt Phạm Huệ Đức tái nhợt, không nói lời nào, quay người hướng đi ra ngoài.
Bóng dáng ông ta xem ra có chút gù gù, toàn bộ giống như bị sương bám vào cây vậy, không có chút tinh thần gì.
Tả Nhất Sơn thầm thở dài một hơi, đường đường là Cục trưởng xúc tiến đầu tư, lần này chỉ sợ thảm rồi.
Phạm Huệ Đức vừa đi tới đầu cầu thang liền đứng lại, nghĩ một chút, lại quay người về phía văn phòng Khâu Thụy Hoa. Ông ta không còn người nào khác để có thể thỉnh cầu, bây giờ thái độ Hàn Đông đã biểu hiện rất rõ ràng rồi, bởi vậy cuối cùng ông ta đành phải đi tìm Khâu Thụy Hòa, để Khâu Thụy Hòa nghĩ cách giúp.
Sau đó, bên ngoài văn phòng Khâu Thụy Hòa, ông ta lại bị chặn không cho vào, nghe thấy thư ký sau khi xin chỉ thị, Khâu Thụy Hòa cũng không tiếp ông ta, mà lại nói với ông ta quay về an tâm công tác là được rồi.
- Bà nó chứ ta sao có thể an tâm được chứ!
Phạm Huệ Đức thiếu chút nữa chửi ầm lên rồi, đến Khâu Thụy Hòa cũng không muốn gặp ông ta nữa, sự việc nát bét hơn so với tưởng tượng của ông ta rồi
Kỳ thật Khâu Thụy Hòa cũng từ Hạ Kim Cường biết được, Hàn Đông vì việc của Cục xúc tiến đầu tư, đã liên hệ qua với Hề Hiểu Kiến, xem ra Hàn Đông quyết tâm muốn đổi người, lúc này Khâu Thụy Hòa đi vào, vậy thì chẳng có ý nghĩa rồi, không chỉ không thể có kết quả gì, ngược lại sẽ trở nên mâu thuẫn gay gắt, cho nên ông liền quyết bỏ rơi Phạm Huệ Đức. Dù sao là một quân cờ, chỉ có vị trí thích hợp mới có thể có tác dụng, bản thân đã mất đi tác dụng. Vậy thì không cần gì phải lo lắng như vậy.
Sáng ngày hôm sau, Hàn Đông đi làm không lâu, liền nhận được thông báo của Thường ủy Thành ủy, Trưởng ban thư ký Thành ủy Hầu Hoa Đông, mười giờ ở phòng hội nghị Thành ủy họp hội nghị Thường vụ, học tập tinh thần văn kiện Trung ương, đồng thời thảo luận vấn đề nhân sự có liên quan.
Động thái của Hề Hiểu Kiến thật ra rất nhanh, dập điện thoại, Hàn Đông lại cảm thán một tiếng.
Giơ tay lên coi đồng hồ, còn tầm một tiếng nữa mới họp, Hàn Đông liền gọi điện cho Kiều San San, lần trước Kiều San San gọi điện nói muốn về nhà một chuyến, cũng không biết bây giờ cô ý thế nào rồi.
- Hàn Đông, sao lại gọi điện vào tầm này thế?
Kiều San San có vẻ vui bất ngờ, lại có chút nghi ngờ.
- Anh biết hôm nay em về?
Hàn Đông cười không ngừng, nói
- Đúng vậy, anh bấm đốt tay tính toán, biết hôm nay em quay về Thục Đô, cho nên mới gọi điện cho em hỏi chút.
- Anh thành tiên từ khi nào vậy chứ.
Kiều San San cười ha ha nói, nhận được điện của Hàn Đông, trong tim cô vô cùng vui mừng, cô ta đã mua xong vé máy bay chiều bay đi Thục Đô rồi, buổi tối là có thể về tới nhà rồi, đợi làm xong việc, mới chuẩn bị liên hệ với Hàn Đông.
Hàn Đông nói
- Hôm nay em mấy giờ tới Thục Đô?
Cũng có một khoảng thời gian không có gặp Kiều San San, trong lòng Hàn Đông vô cùng nhớ cô ta, được biết hôm nay cô ta tới Thục Đô, kiềm chế không được liền muốn tới gặp cô.
Kiều San San nói
- Buổi chiều, có điều tối qua em đã nói với nhà rồi, buổi tối phải về. Hay là đợi em làm xong việc, đến tìm anh sau nha.
Hàn Đông nói
- Không được, anh hôm nay muốn gặp em. Em gọi lại cho nhà em đi, nói vẫn chưa mua được vé máy bay, mai về cũng thế mà thôi.
- Vậy được rồi, chiều tầm năm giờ em tới Thục Đô, đến lúc đó em đặt xong phòng khách sạn rồi liên hệ với anh.
Giọng của Kiều San San có chút run run. Cô ta kỳ thật cũng muốn gặp Hàn Đông.
- Vậy cứ thế đi, anh đợi em đó.
Hàn Đông vui mừng nói, vừa nghĩ tới sẽ mau được gặp người yêu trong lòng của mình rồi, trong lòng Hàn Đông vô cùng hưng phấn, cảm giác toàn thân giống như tràn đầy năng lượng vậy.
Chín giờ năm mươi, Hàn Đông liền ra ngoài, gần đến mười giờ đến phòng hội nghị Thành ủy. Lúc này trong phòng hội nghị đã ngồi không ít người rồi. Hàn Đông chào hỏi với mọi người, sau đó đến chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống, tuy là trên bàn hội nghị không có tấm biển đề danh, nhưng trường hợp kiểu này, mọi người đều hình thành sự ăn ý, đều dựa vào thứ hạng mà ngồi.
Hơn mười giờ mấy phút, Hề Hiểu Kiến vẻ mặt nghiêm túc tiến vào phòng hội nghị, ông ta ngồi xuống, liền quét mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó nói.
- Ừ, người đến đủ rồi, bây giờ bắt đầu họp. Họp Thường ủy hôm nay. Chủ yếu là có hai chương trình, đầu tiên là học tập văn kiện Trung ương là “Điều lệ phân công công tác tạm thời cán bộ lãnh đạo của Đảng – Chính phủ”. “Điều lệ” là thời kỳ mới của Trung ương, vì tiến thêm một bước quy phạm cán bộ Đảng viên đề bạt và bổ nhiệm, nhìn xa trông rộng làm ra kế hoạch và bố trí, Đảng ủy Thành ủy nhất định phải học tập thâm sâu, lĩnh hội khắc sâu, đem điều lệ tinh thần quán triệt đến công tác thực tế. Tiếp theo. Do Phó bí thư Ngụy Du Vĩ dẫn dắt mọi người học tập điều lệ.
- Vâng.
Ngụy Du Vĩ nghiêm túc cầm lấy một phần văn kiện bắt đầu đọc. Đây là hình thức văn kiện phổ biến nhất để đảng các cấp trong cơ quan học tập, thời điểm học tập tìm một người đọc một lượt, sau đó lãnh đạo có liên quan nói chút về cách nghĩ, lại làm ra cái tin vắn, coi như là hoàn thành nhiệm vụ.
Điều lệ này tổng cộng có mười một chương, mười bốn điều, sơ lược quy định trong tiểu sử, chọn lựa phân công cán bộ lãnh đạo Đảng Chính phủ, tất nhiên kiên trì nguyên tắc Đảng quản lý cán bộ: Tài đức vẹn toàn, chọn đúng người, quần chúng công nhận, chú trọng nguyên tắc thành tích thực sự, nguyên tắc công khai, bình đẳng, cạnh tranh, lựa chọn ưu tú; chế độ tập trung nguyên tắc dân chủ và nguyên tắc làm việc theo nếp.
Ngụy Du Vĩ không nhanh không chậm đọc, ước chừng khoảng nửa giờ, mới đọc xong văn kiện này.
Sau đó Hề Hiểu Kiến lại phát biểu nói chuyện, ông ta nói
- Thân làm lãnh đạo trọng yếu của Chủ nghĩa xã hội, cán bộ công tác đảng là vô cùng quan trọng, cái này liên quan tới công tác các hạng mục của chúng ta có thể thuận lợi tiến hành, trước đây mạnh mẽ phát triển kinh tế, khảo hạch, bổ nhiệm và miễn nhiệm và đề bạt cán bộ Đảng viên, là vô cùng quan trọng. Phương châm công tác của Đảng là chế độ tập trung dân chủ, cũng là nguyên tắc công tác cơ bản, vậy thì là tác dụng tập thể lãnh đạo, tiếp thu ý kiến quần chúng, để tập đoàn trí tuệ được phát huy tốt nhất; cái gì gọi là tập trung, nói đúng ra là chúng ta không thể kiên trì dân chủ phiến diện, Đảng là lãnh đạo trung tâm các hạng sự nghiệp, cán bộ Đảng viên phải nhớ kỹ điểm này, vậy là phải tập trung chú ý, chỉ có tập trung này, mới có thể có hiệu quả ngăn chặn tản mạn tự do, mới có thể tập hợp được các lực lượng có hiệu quả lại. Bồi dưỡng cán bộ Đảng viên, sát hạch, đề bạt, đều phải chú ý tập trung.
Lúc mới bắt đầu Hàn Đông cho rằng Hề Hiểu Kiến chỉ là nói những lời suống, nhưng cứ nghe cứ nghe, Hàn Đông liền nhìn thẳng vào. Hề Hiểu Kiến nói một mạch, kỳ thực là nhấn mạnh hai chữ, đó là “tập trung” ngăn chặn tản mạn tự do, muốn để tư tưởng của mọi người, thống nhất hành động, dưới sự tập trung lãnh đạo của Đảng ủy. Đương nhiên ý tứ trong lời của ông ta, tiến thêm một bước làm rõ chế độ Đảng ủy phụ trách, chỉ không nói chuyện gì đều phải do Bí thư Thành ủy ông ta gật đầu mới được.
Rất hiển nhiên, Hề Hiểu Kiến là thông qua học tập tinh thần văn kiện Trung ương, lại tiến thêm một bước củng cố quyền uy của ông ta, thậm chí ông ta nêu ra làm chế độ công tác Đảng ủy, để tiện quy phạm công tác các cấp cán bộ Đảng viên.
- Tên này, mồm mép cũng thật là lớn đấy, lẽ nào ông ấy muốn tất cả toàn lực tập trung lại, vậy thì khoa trương qua rồi.
Trong lòng Hàn Đông thầm nghĩ.
- Xem ra Hề Hiểu Kiến là bởi vì tạm thời không có cách nào hoàn toàn khống chế hội nghị Thường ủy, cho nên liền muốn từ phương diện khác nhúng tay vào, gọi là bù đắp phương diện không đủ. Có điều phỏng đoán Hạ Kim Cường và Ngụy Du Vĩ đều không thể nào đồng ý.
Quả nhiên, đến lượt Hạ Kim Cường nói chuyện, ông ta nói không giống với trọng điểm, ông ta chủ yếu nói về tính chủ yếu dân chủ, nói có sách, mách có chứng, dẫn chứng phong phú, nghe thấy cũng là chuyện như vậy. Mà đối với tập trung Hề Hiểu Kiến nói trước đối, ông ta lại nêu ra giải thích khác, nói là chỉ có xây dựng dân chủ trên cơ sở tập trung, mới là tập trung thật sự, không có dân chủ hoặc bỏ dân chủ qua một bên, đó là sai lầm.
Hai người nói chuyện, tuy là thể hiện ngoài nhưng đều là nói tập trung và dân chủ, nhưng cẩn thận mà nghe, lại có cảm giác trong đó có mùi thuốc súng, có chút đối chọi gay gắt.
Lời của Ngụy Du Vĩ, cũng có chút tương tự với Hạ Kim Cường, có điều ông ta lại cường điệu một chút tầm quan trọng công tác của Đảng, kết hợp với phân công quản lý công tác của bản thân rồi tiến hành trình bày.
Tiếp theo, tất cả mọi người theo thứ tự nói ý nghĩ của bản thân. Hàn Đông lẳng lặng ngồi ở chỗ đó. Nghe mọi người phát ngôn, từ trong lời của bọn họ cũng có thể cảm thấy được trong khuynh hướng của bọn họ, trong lòng không ngừng cười khổ
- Xem ra thành phố Tân Châu này thật là lẫn lộn, dựa theo đó, về sau chỉ có thể tranh đoạt càng thêm lợi hại, xem ra mình phải làm thêm chút thành tích, thật là có chút khó, ta nhất định phải thật nhanh nắm chắc một chút ngôn quyền mới được, nhưng là bây giờ ngoài Hàn Quốc Bình ra, những Thành ủy khác. Đều đã có trận doanh rồi, để bọn họ ủng hộ mình, phỏng đoán cũng không có khả năng lớn
Lúc này Hàn Đông ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy Thường ủy Thành ủy ngồi đối diện mình, Trưởng ban tổ chức Mã Pháp Sinh mang vẻ mặt thản nhiên cười lại. Trong lòng Hàn Đông không khỏi động.
Truyện convert hay : Tổng Tài Tân Hôn Tội Thê