Phó bí thư, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lưu Khang Lương hiện tại cảm thấy cực kỳ khó chịu. Không tự mình đến văn phòng mình phối hợp điều tra, không ngờ còn làm mình phải đích thân đến. Hiện giờ phải hạ mình đến rồi, Hàn Đông cũng không đứng dậy đón tiếp mình, tên thanh niên này thật quá ngông cuồng.
Hàn Đông dường như không hề nhìn thấy bộ mặt u ám của Lưu Khang Lương, mặt tươi cười mời Lưu Khang Lương ngồi.
Đi cùng Lưu Khang Lương đến còn có Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Phí Nguyên Hàm, mặt khác còn có vài nhân viên công tác.
Lưu Khang Lương vẫn chưa giới thiệu thân phận của họ, Hàn Đông cũng chẳng muốn phí lời với bọn họ, đơn giản chỉ cần nói một câu mời bọn họ ngồi xuống là xong. Lưu Khang Lương đưa mấy tên kia đến, cho nên chắc bọn chúng cũng là thân tín của anh ta, vì vậy hắn cũng không cần khách khí với bọn họ.
Tả Nhất Sơn nhanh chóng mang trà vào, cảm thấy không khí bên trong có chút nặng nề, tuy nhiên Hàn Đông vẫn mang theo vẻ ôn hòa và nụ cười trên mặt, nhưng mặt của chủ nhiệm Ủy ban Kỷ Luật Lưu Khang Lương rất trầm ngâm, như là ai nợ anh ta một món tiền vẫn chưa trả vậy. Tả Nhất Sơn có chút hoài nghi, có chút gì liên quan đến Hàn Đông thì lẽ ra người làm thư ký của Hàn Đông là anh ta phải chú ý đến ngay. Chỉ là chuyện liên quan đến vài bức ảnh, xảy ra trong thời gian ngắn, tạm thời vẫn chưa đến tai Tả Nhất Sơn nên anh ta nhất thời chưa hay biết gì.
- Chủ tịch thành phố Hàn đang bận gì sao?
Lưu Khang Lương uống một ngụm trà, giọng điệu có vẻ bất mãn.
Dù sao luận theo xếp hạng ủy viên thường vụ thành phố thì Hàn Đông bị bỏ sau Lưu Khang Lương khá xa, mà anh ta đích thân đến chỗ hắn thì chắc trong lòng phải khó chịu lắm, nên không kìm nổi tức tối hỏi hắn rốt cuộc đang bận cái gì.
Hắn cười nhạt nói:
- Bận gì đâu, cũng là mấy chuyện vặt thôi mà.
- Anh.
Lưu Khang Lương nghe xong không kìm nổi mà trợn trừng mắt, nếu anh đã không bận cái gì, lúc trước gọi anh đi Ủy ban Kỷ luật để phối hợp điều tra, vậy mà sao anh nói là bận không dứt ra được. Hiện giờ Hàn Đông nói vậy chẳng khác nào cố tình đánh vào mặt anh ta, nên Lưu Khang Lương quả thực cảm thấy bùng nổ.
Hàn đông cười cười rồi nói:
- Bí thư Lưu thật ra khá thanh liêm nha.
Nghe câu này, lập tức khiến Lưu Khang Lương cuối cùng không kìm nổi, mặt anh ta trùng xuống, ho khan thật mạnh vài tiếng, nghiêm mặt nói:
- Đồng chí Hàn Đông, anh thật sự không biết tôi đến vì lí do gì sao?
Những người còn lại cùng lúc cũng phối hợp tỏ vẻ nghiêm nghị nhìn vào Hàn Đông, như thể hắn là tội phạm đang bị thẩm vấn vậy.
Hàn đông thản nhiên cười, chậm rãi cầm chén trà uống một ngụm, đặt chén trà xuống, mặt mang chút nghi hoặc hỏi:
- Bí thư Lưu không nói, tôi làm sao biết được?
Lưu Khang Lương cười khẩy một tiếng, anh ta cảm thấy biểu hiện của Hàn Đông hoàn toàn là giả vờ, Hàn Đông không thể nào không biết vì sao mình đến tìm, biểu hiện của hắn hiện giờ bình tĩnh vậy, thực tế là đang cố ý tỏ ra bình tình mà thôi.
- Đồng chí Hàn Đông, chúng tôi dựa theo chỉ thị của lãnh đạo Ủy ban kỷ luật tỉnh, đến điều tra về sự việc có liên quan đến anh, mong anh nghiêm túc phối hợp.
Để đạt được hiệu quả tốt nhất, Lưu Khang Lương trực tiếp đưa tấm biển lãnh đạo của ủy ban kỷ luật tỉnh ra, như vậy lực uy hiếp sẽ lớn hơn.
- Thế à?
Sắc mặt Hàn Đông trùng xuống
- Đó là chỉ thị của vị lãnh đạo Ủy ban kỷ luật tỉnh nào? Phê chuẩn chỉ thị đâu?
Hàn Đông biết Lưu Khang Đông hiện giờ là cáo mượn oai hùm, bởi vậy liền không chút ngại ngùng bóc trần lời nói dối của anh ta.
- Cái này anh không cần biết!
Lưu Khang Lương bị nụ cười nhạt trên mặt Hàn Đông học giận rồi, anh ta bắt hai tay vào nhau nói:
- Hiện giờ chỉ cần anh hợp tác điều tra với chúng tôi, chỉ cần trả lời thành thực câu hỏi của chúng tôi là được rồi.
- Anh chắc chứ!
Hàn Đông hỏi rồi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lưu Khang Lương.
Hàn Đông biết, Lưu Khang Lương chỉ tuân lệnh đi nghe ngóng chuyện mấy tấm ảnh, bản thân cũng chẳng có việc gì to tát, chỉ cần phối hợp với Ủy ban kỷ luật thành phố cho họ nắm được tình hình là được, nhưng cũng không tới lượt loại như Lưu Khang Lương dùng giọng điệu như thẩm vấn tội phạm để nói.
Lưu Khang Lương cũng tức lắm rồi, cho dù là bồ tát bùn có chút thổ tính, hơn nữa Lưu Khang Lương lại là phó bí thư thành Ủy, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, trong lòng đầy bất mãn với Hàn Đông hiện giờ lại càng phát tác. Anh ta liền lấy từ trong túi ra mấy tấm hình, quẳng lên trên bàn, giọng trầm xuống nói:
- Đồng chí Hàn Đông, mấy cô gái trong bức hình là ai, có quan hệ gì với anh, mời anh nói rõ ràng.
Tả Nhất Sơn ngồi phía bên ngoài nghiêng đầu chăm chú nghe ngóng, nghe thấy tiếng Lưu Khang Lương gào lên tức tối, anh ta thấy nao nao, trong lòng nghĩ lẽ nào bọn họ đến tìm Chủ tịch thành phố Hàn vì phụ nữ, nhưng là thư ký, bản thân hình như cũng không hề nhìn thấy Hàn Đông có gì không đứng đắn với phụ nữ. Bạn gái của Hàn Đông thì từng nhìn thấy, nhưng chẳng nhẽ Ủy ban kỷ luật thành phố có thể quản cả việc bạn bè của người ta sao?
Trong lòng nghi ngờ không hiểu, Tả Nhất Sơn không kìm được mà chăm chú nghe.
Thấy bộ dạng thẹn quá hóa giận của Lưu Khang Lương, mặt hắn liền có chút buồn cười, trong đó có mang theo chút nụ cười châm chọc, xem ra Lưu Khang Lương cho rằng đã động được đến nỗi đau của mình nên mới hung hăng càn quấy như vậy đây?
Có điều, Hàn Đông một chút cũng không vội, cầm mấy bức hình lên, nhìn kỹ từng bức từng bức, hắn nhìn chăm chú, hình như trên đó có gì hay lắm
Nhìn hắn giả vờ gải vịt, Lưu Khang Lương tức đến mức thở hổn hển, những người đi cùng anh ta cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cũng không biết làm sao, ngồi đối diện một người trẻ tuồi như vậy, nhưng người ta tốt xấu gì cũng là ủy viên thường vụ thành ủy, và sự việc lần này cũng không quá to tát, nói cách khác cũng không tới phiên Ủy ban kỷ luật thành phố tới hỏi.
Hàn Đông cũng cố tình trêu chọc đám người của Lưu Khang Lương, hắn nhìn mấy tấm hình đến mấy phút, cuối cùng đặt chúng lên mặt bàn, nở nụ cười nói:
- Chụp không tồi, trên tấm hình là tôi.
Về phần Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối. Hàn Đông lại không nói, hắn muốn xem rốt cuộc Lưu Khang Lương làm được gì.
- Thế còn hai cô gái kia?
Lưu Khang Lương mặt có vẻ mỉa mai hỏi, Hàn Đông trốn tránh không trả lời khiến anh ta trong lòng rất sung sướng, vì nếu Hàn Đông không có điều gì khuất tất thì sao lại không lập tức trả lời về thân phận của hai cô gái kia.
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Mấy cô ấy là người nhà tôi.
- Chỉ đơn thuần như vậy?
Lưu Khang Lương gặng hỏi.
Hàn Đông vặn hỏi lại:
- Thế anh cho là sao?
- Tôi.
Lưu Khang Lương thấy Hàn Đông đang nói xạo, giận giữ nói:
- Đồng chí Hàn Đông, không sợ nói với anh, chứ ủy ban kỷ luật tỉnh đã nhận được tố giác nói cuộc sống anh không đứng đắn, bên cạnh còn có mấy người phụ nữ chẳng ra gì
- Anh nói cái gì?
Mặt Hàn Đông hằm hằm tức giận nhìn Lưu Khang Lương
- Lưu Khang Lương, mời anh tự trọng một chút, tôi nói rồi, trong bức hình là người thân của tôi!
Hàn Đông trực tiếp gọi tên khiến Lưu Khang Lương vô cùng tức giận, anh ta đập mạnh bàn, tức tối nói:
- Thái độ của anh là gì thế? Đây là chỉ thị của Ủy ban kỷ luật tỉnh anh còn ngụy biện sao.
- Tôi ngụy biện cái gì?
Hàn Đông lạnh lùng nói:
- Nói cho anh biết, cho dù Ủy ban kỷ luật tỉnh đến tôi cũng không cần ngụy biện.
- Hừ, vậy mấy cô đấy rốt cuộc là cái quái gì?
Lưu Khang Lương truy vấn gắt gao, anh ta thấy nhất định là nhược điểm của Hàn Đông, bởi vậy nên không kiềm chế được mà hỏi tới cùng.
Hàn Đông cười nhạt nói:
- Tôi vừa nói rồi đấy thôi, các cô ấy là người nhà, nếu không có việc gì mời các anh ra ngoài, tôi đang làm việc.
Kỳ thực Hàn Đông chỉ nói Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối là người nhà mà không hề nói rõ họ có quan hệ gì, điều này khiến Lưu Khang Lương hiểu nhầm. Nhưng Lưu Khang Lương bị thái độ ngạo mạn và hành vi miệt thị của Hàn Đông làm cho tức lên rồi cho nên nhất thời quên mất không truy vấn Hàn Đông cụ thể về quan hệ của họ, đã vậy Hàn Đông còn nói vòng vo làm anh ta càng thêm phẫn nộ.
Thấy Hàn Đông giận quá đuổi đám người của mình đi Lưu Khang Lương tức điên, cũng mừng rỡ vì xem ra Hàn Đông bị mình hỏi đến mức không nhịn được tức, đây coi như là chuyện tốt, hắn ngại quá hóa giận, thế thì chứng tỏ hai người phụ nữ kia không hề là người nhà của hắn mà là một thân phận khác, như vậy muốn giải quyết hắn dễ rồi. Hơn nữa Hàn Đông với thái độ bất hợp tác, đến lúc đó Ủy ban kỷ luật cũng dễ nói.
- Đây là thái độ gì của anh vậy.
Lưu Khang Lương phẫn nộ nói, đứng dậy đi ra phía ngoài.
Những người đi cùng anh ta đều ngẩn người, lập tức đều đứng dậy đi ra phía ngoài.
Từ lúc bọn họ đến đều không có cơ hội nói gì, chỉ nghe Hàn Đông và Lưu Khang Lương cãi nhau ở đó, có điều họ thấy Hàn Đông nhất định là có tật giật mình. Vốn dĩ việc này chẳng có gì to tát, nhưng Hàn Đông làm loạn lên thì có thể to chuyện rồi, xem ra người trẻ tuổi vẫn không ổn định, đổi sang là người có kinh nghiệm, chỉ sợ sẽ không làm quá vậy, sự việc cũng không lớn chuyện vậy.
- Hàn Đông, anh có thái độ gì vậy, nói cho anh biết, đây là chỉ thị của Ủy ban kỷ luật tình, để anh phối hợp thật tốt.
Lưu Khang Lương nghĩ bụng Hàn Đông ngại quá hóa giận, vậy thì mình dứt khoát phải làm cho đến cùng, để người ta biết có chuyện như vậy. Cho nên anh ta liền giả bộ vô cùng tức giận, ở ngoài hành lang văn phòng hét lớn mấy câu.
Vừa hét lên, không những cả tầng văn phòng đều nghe thấy mà thậm chí lầu trên lầu dưới đều nghe thấy, vô cùng sửng sốt, mọi người đều âm thầm nghe ngóng xem có chuyện gì.
- Chủ tịch Khâu, chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Lưu và Chủ tịch thành phố Hàn gây nhau rồi
Thư ký của phó chủ tịch thường trực thành phố Khâu Thụy Hòa hùng hục tiến vào văn phòng, đem câu chuyện nghe ngóng được báo cáo lại với Khâu Thụy Hòa.
- Chủ nhiệm Lưu hình như nói là chỉ thị của Uy ban kỷ luật tỉnh nhưng chủ tịch Hàn không phối hợp.
- Tôi biết rồi.
Khâu Thụy Hòa gật đầu, thực ra trong bàn làm việc của ông ta cũng đã có thư tố cáo, nghe xong thư ký báo cáo, ông ta cũng phần nào hiểu được sự việc, trong lòng nghĩ tên Hàn Đông lần này thế nào cũng chịu thiệt rồi.
Lưu Khang Lương nổi giận đùng đùng đi từ trên lầu xuống, trở lại văn phòng thành ủy, trực tiếp đến văn phòng của Bí thư thành ủy Hề Hiểu Kiến, đứng bên ngoài cửa hít thở sâu, mặt đổi thành tươi cười.
- Bí thư Hề, tôi vừa đi gặp Hàn Đông, thái độ của anh ta rất không tốt.
Truyện convert hay : Ma Đế Trở Về Đương Con Rể