Người Cầm Quyền

chương 497: nhìn trúng anh ta rồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hạ Kim Cường đương nhiên thấy không thỏa đáng. Hiện giờ anh ta không những cảm thấy không thỏa mà còn vô cùng căm phẫn.

Nhìn thấy xe của Hàn Đông chậm rãi đi ra ngoài, trong mắt anh ta tràn đầy phẫn nộ.

Tuy đã có chuẩn bị tâm lý trước về việc Hàn Đông và Trương Vân Bình sẽ về cùng một hội, nhưng đương nhiên nhìn thấy bọn họ nhanh chóng và lộ liễu như vậy khiến trong lòng anh ta vô cùng căm tức.

Sự phẫn nộ chủ yếu đến từ hai phương diện, một phương diện vì Hàn Đông từ đầu tới cuối không chịu phụ thuộc vào y, trước đây yêu cầu của mình muốn đưa Lôi Hạ Phong lên mà thoái thác mãi, nhưng bản thân lại vụng trộm triển khai kéo về một đồng minh, đây rõ ràng là muốn tự lập môn hộ; về phương diện khác, nếu như Hàn Đông thật sự cản trở mọi việc, thì tháng ngày của y nhất định không thoải mái gì, trong lòng y ắt hẳn phải vô cùng buồn bực.

Lúc này, Hàn Đông và Trương Vân Bình ngồi ở trong phòng ăn của nhà hàng Vân Thanh, hai người vừa nói chuyện vừa ăn cơm.

Trương Vân Bình nâng cốc nói:

- Chủ tịch Hàn, tối kính anh một chén, sau này chúng ta cùng trên một chiến tuyến rồi, còn mong anh giúp đỡ nhiều nhiều.

Hàn Đông nâng cốc và chạm cốc với anh ta, cười nói:

- Chủ nhiệm Trương, anh quá khách khí rồi, sau này chúng ta đồng tâm hiệp lực, tranh thủ làm nên chút thành tích.

Thực ra trong lòng Hàn Đông có chút nghi hoặc, tuy rằng hắn và Trương Vân Bình cũng coi như là người quen rồi, nhưng Trương Vân Bình cứ luôn trực tiếp tỏ ra ý muốn đứng cùng bên, cái này cũng biểu hiện quá cấp bách rồi.

Lúc đầu cảnh Trương Vân Bình lên xe của hắn, thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố chắc đã có nhiều người nhìn thấy, Trương Vân Bình làm như vậy, chẳng khác nào trực tiếp nói với mọi người, sau này tôi với Hàn Đông là cùng hội rồi.

Trương Vân Bình dứt khoát đứng vào đội như vậy, rốt cuộc là xuất phát từ nguyên nhân gì? Hàn Đông đang thầm nghĩ trong lòng.

Trương Vân Bình mỉm cười nói:

- Chủ tịch Hàn, lần này tôi có thể đến được thành phố Tân Châu, nói ra là có liên quan đến chủ tịch Hàn đấy. Đối với thành phố Tân Châu, tôi hoàn toàn không nắm rõ, mong chủ tịch Hàn chỉ bảo thêm cho.

Hàn Đông nghĩ tạm thời không cần biết vì lí do gì mà Trương Vân Bình lại dứt khoát sáp lại như vậy, dù sao chắc chắn đây cũng không phải là chuyện xấu, Trương Vân Bình là chủ nhiệm ủy ban kỷ luật, đứng về bên mình, cũng là một thế lực mạnh, lời nói của anh ta ở thành ủy so với Hoàng Văn Vận và Hàn Quốc Bình thì mạnh hơn không ít.

Lúc này, Hàn Đông đem tình hình mà bản thân biết được nói tỉ mỉ một lần cho Trương Văn Bình.

Trương Văn Bình đã thẳng thắn chủ động dựa vào bên mình, hắn cũng không có gì phải giữ.

Chẳng qua, Hàn Đông nắm được chủ yếu là đại cục, đối với tình hình ủy ban kỷ luật cũng không hiểu rõ cho lắm, với việc Trương Vân Bình làm thế nào nhanh chóng nắm quyền ủy ban kỷ luật trợ giúp không lớn.

- Kỳ thực trước đó, chủ tịch Hạ muốn đề nghị Lôi Hạo Phong tiếp nhận chức vụ chủ nhiệm ủy ban kỷ luật, tôi ước chừng trong lòng anh ta có chút khúc mắc

Hàn Đông thản nhiên nói, tiện thể đem luôn chuyện của Lôi Hạo Phong ra.

Trương Vân Bình cười hà hà nói:

- Xem ra tôi xuống đây khiến tiền đồ của người nào đó bị chặn mất. Có điều đây là sắp xếp của tỉnh ủy, tôi cũng không có cách nào khác.

Ăn cơm xong, hai người lại uống trà một lúc rồi mới đi về.

Trương Vân Bình cũng tạm thời ở tại phòng tiếp khách số một, đợi Lưu Khang Lương trả lại phòng ở của ủy viên thường vụ thành ủy, anh ta sẽ vào đó ở.

Về đến nhà, Hàn Đông liền gọi cho Hàn Mạn Lương.

Hàn Đông đã quyết định, bắt tay vào tiến hành kinh doanh thành thị, như vậy đầu tiên phải tìm công ty trù hoạch, cố gắng bày ra một kế hoạch, trước là đưa danh tiếng của thành phố Tân Châu ra tuyên truyền rồi nói sau.

Điện thoại kêu một hồi, Hàn Mạn Lương mới nhấc lên, lúc nghe y nói có vẻ thở hồn hên, Hàn Đông nói:

- Anh Mạn Lương, anh đang làm gì vậy?

Hàn Mạn Lương cười ha hả nói:

- Tôi đang vận động, tiểu Đông có việc gì vậy?

- Vận động.

Hàn Đông ngẩn ra, lần này nghe từ trong điện thoại truyền tới một giọng nũng nịu của một cô gái đang thầm thì cái gì đó, lập tức hắn hiểu ngay Hàn Mạn Lương nói về chuyện vận động là có ý gì, tức giận nói:

- Vậy anh tiếp tục vận động đi, đợi lát nữa tôi gọi lại!

Bấy giờ Hàn Mạn Đông đang cùng với một cô tiểu minh tinh trần truồng quấn lấy nhau, anh ta cười ha hả nói;

- Nếu không có việc gì quan trọng thì sáng mai anh gọi lại cho em.

Hàn Đông cười nói:

- Được anh chịu khó cày cấy đi, chú ý thân thể.

- Ha ha, thế chú yên tâm, cơ thể anh rất tốt.

Hàn Mạn Lương cười ha ha nói, gác máy, với tay vỗ vỗ vào mông cô minh tinh, cô minh tinh kia nằm bò trước mặt y, hai cái mông tròn tròn vểnh lên cao.

Buổi sáng ngày hôm sau, Hàn Mạn Đông liền gọi điện đến, sau khi nghe xong ý kiến của Hàn Đông, Hàn Mạn Lương nói:

- Cái này dễ làm, công ty của bọn anh cũng cùng vài công ty phát triển kế hoạch có quan hệ hợp tác chặt chẽ, anh nghĩ phát triển thành phố, với phát tiển ngôi sao chắc cũng na ná như nhau, anh liên hệ một chút, đến lúc đó sẽ gọi điện cho em.

Hàn Đông nói:

- Anh phải nói cho đối phương rõ, dù sao chi phí của chúng em cũng có hạn.

Hàn Mạn Lương nói:

- Anh biết rồi, có điều Hàn Đông, em vì làm việc cho nhà nước, tiền cần bỏ ra thì nên bỏ ra chứ?

Hàn Đông cười nói:

- Điều đó là đương nhiên, ý của em là dùng cách có hiệu quả nhất để phổ biến, nhưng không được phô trương lãng phí, dù sao chỗ em lấy được nhiều nhất khoảng mấy chục triệu ra.

Trước đây Hàn Đông đặc biệt cân nhắc vấn đề này, với thế cục hiện giờ ở Tân Châu, tự mình muốn làm công trình phát triển tổng hợp thành phố, nếu thảo luận trên thường vụ thì chắc hẳn vấn đề không lớn.

Chỉ có điều, hiện giờ cục trưởng cục tài chính Thư Khánh Thụy là người của bí thư thành ủy Hề Hiểu Kiến, ước chừng đến lúc đó dù có được thông qua rồi, muốn chi cấp ngân sách cũng khó khăn. Thư Khánh Thụy tuy không dám phớt lờ quyết định của hội nghị thường vụ, nhưng tùy tiện tìm một cái cớ nào đó, muốn chi tiền cũng bị kéo dài thì cũng rất đau đầu.

- Kệ nó, hiện giờ nghĩ đến nhiều khó khăn như vậy cũng chẳng có ích gì, đến lúc đó Thư Khánh Thụy dám bằng mặt không bằng lòng, có chăng là có cách giải quyết nó.

Hàn Đông đứng dậy, quyết định đi nói chuyện với Hạ Kim Cường.

Đến bên ngoài văn phòng của Hạ Kim Cường, thư ký của y là Chu Trác Quần cung kính ra tiếp đón.

Hàn Đông cũng phát hiện sự cung kính của Chu Trác Quần, hình như còn mang theo một nỗi sợ hãi.

- Hề hề, đây là ma lực của quyền lực.

Hàn Đông vừa đến thành phố Tân Châu, Châu Trác Quần nhìn thấy hắn, dù có khách khí, nhưng thái độ rất bình thường, sau này Hạ Kim Cường cùng với sự giúp đỡ của hắn đã áp chế Hề Hiểu Kiến, thái độ của anh ta với hắn trở nên cung kính. Mà hiện giờ, có thể vì biết được tân chủ nhiệm ủy ban kỷ luật mới nhận chức đi cùng với hắn, nên anh ta trong thái độ cung kính với Hàn Đông còn mang theo chút sợ hãi.

Thực ra, điều mà Hàn Đông không biết là Chu Trác Quần cũng vì thái độ của Hạ Kim Cường mà đối với hắn càng sợ sệt. Buổi chiều hôm qua, những lời phẫn nộ nguyền rủa mà hạ Kim Cường tự nói trong phòng, Chu Trác Quần ở bên ngoài đã nghe thấy một cách rõ ràng, đến chủ tịch thành phố đều đau đầu vì một nhân vật nho nhỏ cán bộ cấp cục phó như Hàn Đông, nên làm sao dám giữ thái độ như trước với hắn nữa.

- Chủ tịch Hàn đến rồi, ngồi xuống bên này.

Hạ Kim Cường nghe thấy tiếng Hàn Đông liền nhanh chóng chạy ra cửa ngoài nghênh đón, trên mặt mang theo một nụ cười thân thiện, có vẻ hết sức nhiệt tình.

Tuy Hạ Kim Cường hiện giờ cũng có chút bất mãn với Hàn Đông, nhưng sâu trong đáy lòng, trong công việc sau này ngầm áp chế hắn mà thôi, mặt ngoài vẫn phải tỏ ra nhiệt tình với hắn.

Hàn Đông không cần biết thái độ niềm nở này là thật hay giả, mỉm cười ngồi xuống, rồi đem ý tưởng của mình nói :

- Chủ tịch Hạ, đây là suy nghĩ của tôi, hiện giờ phải mau chóng nâng cấp cơ cấu tổ chức, toàn diện phụ trách công trình này, đồng thời mượn hội nghị thu hút đầu tư toàn tỉnh, bắt đầu bước đầu của công tác tuyên truyền.

Hạ Kim Cường gật đâu nói:

- Ừ, tôi cũng không có ý kiến gì, chỉ là cơ cấu tổ chức này, chủ tịch Hàn anh nghĩ như thế nào?

Hàn Đông nói:

- Ý của tôi là, tạm thời từ văn phòng ủy ban nhân dân cùng với cục xúc tiến đầu tư và các ban ngành khác chọn một vài người lập thành những tổ lãnh đạo nhỏ, tạm thời không cần nhân viên chuyên trách. Đương nhiên nếu sau này cần thiết có thì lại tiến hành điều chỉnh thích hợp.

“Ừ, hắn muốn làm cũng không phải là chuyện gì xấu, dù sao chỉ cần hắn để tâm tư vào chuyện này, như vậy chắc chắn phương diện khác cũng không phải suy nghĩ nhiều, mình toàn lực giúp đỡ thì đã sao?”

Hạ Kim Cường thầm nghĩ trong lòng, liền vui vẻ nói:

- Ừ, việc này tôi hoàn toàn đồng ý, như này đi, tôi muốn việc này do chủ tịch Hàn phụ trách toàn diện là được rồi, cần giúp đỡ gì cứ tới tìm tôi bất cứ lúc nào.

Hàn Đông cũng không nghĩ rằng Hạ Kim Cường lại đáp ứng một cách sảng khoải như vậy, nói:

- Vậy việc này vẫn nên lên hội nghị thường vụ thảo luận một chút đi.

Hạ Kim Cường nói:

- Việc này, chúng ta mở một cuộc họp là được rồi, cần tuyển người nào, chủ tịch Hàn cứ tự xem mà điều động đi. Đến lúc đó nếu cần thành lập tổ chức chính thức thì sẽ lên hội nghị thường vụ là được.

Hội nghị văn phòng chủ tịch thành phố có thể xử lý rất nhiều việc, mà ý tưởng của Hàn Đông, trong quyền hạn của ủy ban nhân dân thành phố nên cũng không có vấn đề gì. Sở dĩ Hạ Kim Cường đáp ứng rõ ràng như vậy, cũng là vì anh ta có suy nghĩ riêng.

- Hiện giờ tôi dứt khoát gánh lấy trách nhiệm này.

Lòng Hàn Đông khẳng định đầy cảm kích. Sau này Hề Hiểu Kiến mà biết được, trong lòng không vui có muốn can thiệp đi chăng nữa, người đắc tội là Hàn Đông, hai người càng gây gổ thì tương lai sau này khả năng hợp tác càng ít đi.

Trong lòng Hạ Kim Cường đang tính toán, lực lượng mà Hàn Đông nắm trong tay quá mạnh rồi, y không thể không chuẩn bị, việc cấp bách là phải không ngừng tạo ra mâu thuẫn cho Hàn Đông và Hề Hiểu Kiến, để khả năng hợp tác của bọn họ càng ngày càng ít, nói như vậy sự uy hiếp của Hàn Đông cũng ít đi đáng kể.

Thái độ của Hạ Kim Cường đã tốt như vậy, vậy thì Hàn Đông cũng chả có gì để nói rồi, gật đầu nói:

- Cảm ơn sự ủng hộ của chủ tịch Hạ.

Hạ Kim Cường nói:

- Chủ tịch Hàn khách khí với tôi làm chi, mục đích của chúng ta đều là vì làm tốt công việc của thành phố Tân Châu thôi mà, chỉ cần vì sự phát triển của thành phố Tân Châu, chỗ tôi nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ. Vậy sáng ngày mai chúng ta mở một cuộc họp văn phòng, để định lại việc này, đồng thời đem toàn bộ công tác đầu tư của tỉnh bố trí lại một chút.

Chiếm được sự ủng hộ của Hạ Kim Cường, Hàn Đông cũng yên tâm nhiều, hắn đối với khái niệm kinh doanh thành thị này rất có tự tin.

Các phương diện về tài nguyên của Tân Châu đều khá phong phú, nếu như có thể đưa danh tiếng của Tân Châu lên, thì chắc chắn sẽ thu hút được các phương diện chú ý, Tân Châu nghênh đón được cơ hội phát triển lớn.

Cái gọi là làm quan một lần, tạo phúc một phương, tuy rằng mục đích của Hàn Đông là không ngừng tích lũy kinh nghiệm trên các phương diện, nhưng đã đến Tân Châu nhậm chức, thì phải làm được chút gì có lợi cho mọi người

Hàn Đông tin rằng, chỉ cần triền khai hoạt động tốt, Tân Châu chắc sẽ nhanh chóng phát triển lên, vậy là bản thân cũng không mất công đến đây một chuyến rồi.

Tầm mười giờ sáng ngày hôm sau, đúng giờ hắn đến phòng họp của ủy ban nhân dân thành phố, trong phòng hội nghị đã có không ít người ngồi rồi. Tham gia hội nghị ngày hôm nay, ngoài lãnh đạo ủy ban nhân dân thành phố, các vị trưởng ban thư ký ra còn có cục xúc tiến đầu tư và các ban ngành khác. Ngoài ra còn có các chủ quản thu hút đầu tư quận huyện cùng cục trưởng cục xúc tiến đầu tư.

Dựa theo sự thống nhất bố trí của Ủy ban nhân dân tỉnh, hôm nay hội nghị thu hút đầu tư toàn tỉnh mở ra từ ngày đến tháng năm tại trung tâm hội trường Thục Đô. Hội nghị này đã không ngừng tổ chức nhiều năm nay, mỗi nắm thu hút đầu tư càng ngày càng nhiều, như vậy các nơi đều rất coi trọng.

Trên hội nghị Hạ Kim Cường đã nhấn mạnh, theo sau đó do Hàn Đông lãnh đạo chủ quản phát biểu.

- Lần này ý nghĩa trọng yếu của thu hút đầu tư tôi sẽ không nói nhiều nữa, ở đây tôi chủ yếu muốn nhấn mạnh vài điểm, một là các đơn vị cần nghiêm túc tổ chức, tích cực chuẩn bị, trang bị nhân viên, tư liệu tuyên truyền cần chuẩn bị trước.

Những điều mà hắn nhấn mạnh, thực ra cũng là những thứ bình thường. Nhưng không nói không được, cái này có cảm giác như chuyện không hay thì nên nói trước, dù sao cái gì cần nhấn mạnh thì cũng nhấn mạnh rồi, nếu ai có xảy ra vấn đề gì, thì đến lúc đấy sẽ lôi ra để nói.

Hơn nữa, lần này Hàn Đông muốn đích thân dẫn đội đến tham gia hội nghị thu hút đầu tư, dù sao hắn sẽ phân công quản lý bên trong, công việc của cục xúc tiến đầu tư là có điều kiện nhất và cũng có thể đạt được thành tích nhất, Hàn Đông muốn nắm được trọng điểm này. Thực ra cho dù Hàn Đông khởi xướng công việc kinh doanh thành thị, cũng chủ yếu muốn xoay quanh điểm này, nếu không thì làm sao lại phải phí nhiều sức lực như vậy.

Tiếp theo đó, cục trưởng cục xúc tiến đầu tư Tần Bạch Thần liền tiến hành bố trí công tác có liên quan.

Sau đó hội nghị tiến hành hạng mục thứ hai của chương trình hội nghị, Hạ Kim Cường cũng không nói gì nhiều, trực tiếp để hắn nói rõ ý tưởng.

Khi Hàn Đông đang thuyết trình, mọi người đều nghiêm túc lắng nghe, không ngừng ghi chép lại.

Đối với vị ủy viên thường vụ thành ủy, phó chủ tịch thành phố trẻ tuổi này, trong lòng mọi người đều tràn đầy sợ hãi.

Hàn Đông đến Tân Châu chưa lâu, nhưng đã có hai ủy viên thường vụ vào tay hắn rồi.

Hơn nữa, hiện giờ lời nói của hắn ở thành ủy rất lớn, đã mơ hồ biến thành cực thứ ba của thành ủy. Cho dù ở ủy ban nhân dân thành phố, tuy Hàn Đông trên danh nghĩa là đứng thứ ba nhưng phó chủ tịch thường vụ Khâu Thụy Hòa mà so với hắn thì ở hội nghị thường vụ quyền phát ngôn còn ít hơn nhiều lắm.

Chính vì như thế, những người đang ngồi, cũng không dám buông lỏng, làm không tốt khiến Hàn Đông khó chịu, thì vị trí mà bọn họ đang ngồi cũng không giữ được rồi. Trước đây việc của cục xúc tiến đầu tư chính là một ví dụ rõ ràng, mọi người đều không muốn Hàn Đông nhằm đến.

Do trước đó Hàn Đông và Hạ Kim Cường đã trao đổi, bởi vậy đem ý tưởng của mình giới thiệu một hồi xong, Hàn Đông liền trực tiếp chọn người, dựa theo yêu cầu của Hàn Đông, lãnh đạo của nhóm nhỏ sẽ do chính hắn làm tổ trưởng, phó tổ trưởng do Vương Dược Minh và Tần Bạch Thần đảm nhiệm, đồng thời bên dưới thành lập văn phòng, nhân viên cụ thể do hai vị tổ phó điều chỉnh sau.

- Lãnh đạo của nhóm nhỏ này đề cập đến tất cả các mặt, hy vọng mọi người đều có thể toàn lực phối hợp.

Ánh mắt của Hàn Đông thản nhiên quét qua một lượt phòng hội nghị nói:

- Nếu có ai gây trở ngại đến lúc đó Thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố sẽ nghiêm minh xử lý.

Hạ Kim Cường khẽ cười một chút, rất vừa lòng với từ ngữ diễn đạt của Hàn Đông, xử lý cán bộ, theo lệ thường mà nói là quyền lực của thành ủy. Nhưng Hàn Đông vừa nói Thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố, cách nói này có chút ý tứ.

- Vừa rồi công tác mà chủ tịch Hàn đã nhấn mạnh, tôi nhấn mạnh một điểm, các ban ngành phải nghiêm túc chấp hành, tích cực phối hợp, đối với những người tiêu cực lười biếng, đến lúc đó thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố sẽ nghiêm trị không tha.

Hạ Kim Cường mặt đầy nghiêm túc nhấn mạnh, lần này anh ta đã dùng đến danh nghĩa của thành ủy, nhưng cũng có vài phần hăng hái.

Sau khi tan họp, Vương Dược Minh và Tần Bạch Thần liền đi tới văn phòng Hàn đông, bọn họ bị Hàn đông điểm danh thành phó tổ trưởng của công trình, trong lòng tự nhiên vô cùng cao hứng. Dù sao Hàn đông hiện tại mạnh mẽ, cứng rắn ở Thành ủy, bọn họ rất là để ý, có thể làm việc bên Hàn Đông, bọn họ cầu còn không được. Mặt khác, Hàn đông lần này muốn làm kinh doanh thành thị, tuy rằng bọn họ chưa nghe nói qua khái niệm mới mẻ này, nhưng bọn họ tin tưởng Hàn đông có thể dẫn dắt này tổ công tác này làm ra thành tích, đến lúc đó chỉ cần chú tâm làm việc, được Hàn đông tán thành, như vậy lợi ích tương lai khẳng định không ít.

Vương Dược Minh và Tần Bạch Thần đều là bộ dáng hơn bốn mươi tuổi, đang lúc tráng niên, bởi vậy được tiền đồ của mình, tràn đầy hy vọng. Trước kia là không có cơ hội, hiện tại có thể dựa vào Hàn Đông nhân vật có bối cảnh mạnh mẽ này của, bọn họ tự nhiên phải toàn lực biểu hiện.

- Nhiệm vụ hiện tại của hai anh, chính là mau chóng dựng thành bộ máy, sau đó chuẩn bị tiến hành thực chiến một lần tại hội nghị thu hút đầu tư, có thể từ nhiều góc độ tiến hành suy tư, làm thế nào đem thành phố Tân Châu làm thành một sản phẩm đóng gói hoàn chỉnh đưa ra ngoài. Tôi đã liên hệ qua với bạn bè Yến Kinh, đến lúc đó sẽ cho công ty quảng cáo chuyên môn đến hiệp trợ chúng ta tuyên truyền mở rộng, tóm lại một câu, cac anh phải đem toàn bộ thành phố Tân Châu thành một thương phẩm, mà đối tượng tiêu thụ nó cần, chính là mấy nhà đầu tư này

Lúc Hàn Đông đang giải thích, Vương Dược Minh và Tần Bạch Thần cúi đầu nhìn quyển sổ, chăm chú ghi chép lại.

Đợi Hàn Đông nói xong, Vương Dược Minh liền hỏi:

- Chủ tịch hàn, về nhân viên của tổlãnh đạo , anh có chỉ thị cụ thể gì không?

Hàn Đông cười nói:

- Văn phòng thì cần một chính hai phó chủ nhiệm, ứng cử viên chủ nhiệm tôi đề nghị chọn từ cục xúc tiến đầu tư tương ứng, phó chủ nhiệm có thế tiến hành điều phối từ ủy ban nhân dân.

Trong lòng Tần Bạch Thần khẽ động, nghĩ tới trưởng phòng cục xúc tiến thu hút đầu tư Nguyên Á Văn, tên tiểu tử đó quan hệ với Hàn Đông khá tốt, như vậy để y làm chủ nhiệm văn phòng cũng thích hợp, hơn nữa ý của Hàn Đông vừa rồi chỉ sợ là muốn như vậy.

- Chủ tịch Hàn, tồi đề nghị chủ nhiệm văn phòng do Nguyên Á Văn đảm nhận. Đồng chí này đã có kinh nghiệm công tác ở trung ương, tầm nhìn rộng lớn, là người thích hợp.

Tần Bạch Thần cung kính nói.

Hàn Đông khẽ mỉm cười, nghĩ thầm Tần Bạch Thần khá biết ý, vị trí chủ nhiệm văn phòng, Hàn Đông đã chuẩn bị cho Nguyên Á Văn. Dù sao hắn đối với kinh doanh thành thị rất có tự tin, như vậy Nguyên Á Văn kiêm nhiệm chánh văn phòng đến lúc đó cũng cho anh ta một phần thành tích, đề bạt lên sẽ tiện hơn một chút. Nguyên Hằng Kiện đã đem Nguyên Á Văn giao cho mình rồi, vậy thì trong khả năng có thể của mình, trong tình huống không vi phạm, chiếu cố và bồi dưỡng thích hợp, như thế trong mắt của Nguyên Hằng Kiện tự nhiên sẽ ghi nhớ tình nghĩa này, và như vậy sẽ tiến thêm một bước nữa trong việc bồi dưỡng tình cảm của hắn và Nguyên Hằng Kiện.

Đúng lúc này, điện thoại của hắn vang lên, hắn hơi giật mình khi lấy ra xem, cuộc điện thoại này là dãy số điện thoại của phó trưởng phòng thương mại đối ngoại thương mại Phùng Nhạn Phi.

- Xin chào trưởng phòng Phùng, có gì chỉ bảo?

Hàn Đông cười nói.

- Chủ tịch Hàn, anh là lãnh đạo mà, tôi mà dám chỉ bảo anh à?

Phùng Nhạn Phi trong điện thoại giọng nhỏ nhẹ nói.

- Lần trước đã nói rồi mà, tôi đến Tân Châu. Anh là chủ nhà phải tiếp đãi nha.

Hàn Đông nói:

- Đương nhiên rồi, trưởng phòng Phùng có cơ hội tới đây, tôi nhất định sẽ tiếp đón thật tốt.

- Ha ha, không cần đợi cơ hội đâu, chiều nay tôi sẽ đến Tân Châu, anh chuẩn bị tiếp đón đi.

Phùng Nhạn Phi gian xảo nói

- Đến lúc đó tôi giới thiệu cho anh vài người bạn, anh phải chuẩn bị cảm tạ tôi thật tốt nhá.

Hàn Đông có chút ngờ vực, không biết sao Phùng Ngạn Phi này vì cái gì mà như là đã thân quen rồi, thực tế hắn và cô ta trừ hai lần gặp ra, thì cũng không có nhiều lần cùng gặp gỡ, nhưng cô ta đã nhiều lần chủ động liên hệ với mình, cũng không biết là vì mục đích gì.

Đây là cô gái có chút bối cảnh, trước khi không rõ ý đồ của cô ta thì Hàn Đông cũng không muốn có quá nhiều đi lại với cô ta.

Tuy nhiên hiện giờ đã nói ra rồi. Hàn Đông cũng không thể từ chối cô ta, hơn thế nữa cô ta còn muốn giới thiệu bạn cho hắn, thế là hắn liền nói:

- Vậy tốt, khi nào cô đến nơi, tôi bảo người đi đón cô.

Phùng Nhạn Phi cười nói:

- Cái này anh không cần vội, đợi chúng tôi bố trí ổn thỏa rồi lại liên lạc với anh.

- Vậy được rồi.

Hàn Đông nói, để xem xem cái cô Phùng Ngạn Phi này định giới thiệu cho mình người nào.

Cúp máy, Hàn Đông lại giao phó cho Vương Dược Minh và Tần Bạch Thần một vài việc, rồi lập tức tiễn bọn họ đi .

Một chiếc xe BMW biển Thục Đô đang chạy rất nhanh ở trên con đường thông tới thành phố Tân Châu.

Phùng Nhạn Phi ngồi bên cạnh ghế lái, trong miệng cất tiếng hát nhỏ.

Người lái xe là Vương Quân cũng chính là người lúc đầu có chút xung đột với Hàn Đông, lúc này gã hỏi:

- Chị Phi, cái tên chủ tịch Hàn đó rốt cuộc là có lai lịch thế nào, mà chị lại tha thiết đưa bọn em đến gặp hắn ta.

Phùng Nhạn Phi nói:

- Anh ta à, chỉ mới hai mươi mấy tuổi, nhưng hiện tại đã là ủy viên thường vụ thành ủy phó chủ tịch thành phố Tân Châu, em nói có đáng để kết giao không?

- Cái gì? Hai mươi mấy tuổi đã là chức phó giám đốc cấp sở, lạ quá đi?

Vương Quân trợn mắt nói.

- Hừ, em nghĩ là chị lừa em à, nếu không phải là em, chị còn lâu mới giới thiệu. Có thể nắm bắt được cơ hội hay không, thì phải xem em rồi, anh ta là chủ quản thu hút đầu tư, em biết phải làm thế nào rồi chứ!

Phùng Nhạn Bĩu môi nói.

Cô ta và Vương Quân là chị em họ, vì Yến Sơn Cao làm chủ tịch thành phố ở Tứ Xuyên, nên bây giờ đang đến phát triển ở Tứ Xuyên.

- Em biết rồi, cám ơi chị Phi.

Vương Quân cười ha hả.

- Lãnh đạo trẻ tuổi à.

- Lại có chủ ý lệch lạc gì à?

Phùng Nhạn Phi bĩu môi nói

- Chị nói với em nha, đừng có làm cái đấy, không chị không tha cho em đâu.

- Yên tâm đi, em sẽ không làm bậy đâu.

Vương Quân cười nói

- Chị Phi không phải là nhìn trúng anh ta đấy chứ?Yên tâm đi, em sẽ không làm bậy đâu.

Vương Quân cười nói.

- Chị Phi không phải chị để ý hắn đấy chứ?

Phùng Nhạn Phi mặt hơi đỏ, nói:

- Nói gì chứ, chị làm sao mà dễ dàng để ý đến hắn được.

Vương quân cười hà hà nói:

- Em biết rồi, yên tâm đi, em sẽ không làm hỏng chuyện tốt của chị đâu.

- Hừ, biết là tốt rồi.

Phùng Nhạn Phi bĩu môi nói.

Vương Quân cười nói:

- Có điều, tên kia mới hơn hai mươi tuổi đã trở thành chủ tịch thành phổ Tân Châu, đằng sau chắc phải không thường chút nào nhỉ?

- Em nói đi?

Phùng Nhạn Phi nói.

- Ừ, anh ta họ Hàn, lại giỏi như vậy, lẽ nào là người của nhà họ Hàn?

Sắc mặt Vương Quân bỗng trở nên nghiêm trọng.

Tuy bản thân Vương Quân không ở trong thể chế, nhưng vài người thân của y cũng làm chức to, bởi vậy biết không ít việc.

Phùng Nhạn Phi gật đầu nói:

- Đúng vậy, mà hắn còn là cháu trai của ông Hàn, nghe nói vì viết mấy bài văn, thậm chí đến thủ trưởng Nam Tuần cũng khen ngợi hắn, gọi hắn là Hàn Tam Thiên!

- Ghê như thế à?

Vương Quân cũng giật mình, nếu biết thủ trưởng Nam Tuần đã rút khỏi tuyến thứ hai nhưng trên thực tế vẫn là lãnh đạo chủ chốt của đảng, cho dù là đối với cấp bộ trưởng, chỉ sợ ông ấy cũng sẽ không chính miệng khen ngợi. Mà Hàn Đông còn trẻ tuổi, không ngờ có thể được ông ấy biểu dương, cái này thật khiến người ta kinh ngạc.

- Đúng vậy.

Phùng Nhạn Phi gật gật đầu:

- Nên đối với người này em tuyệt đối đừng làm xằng.

- Biết rồi, chị Phi.

Vương Quân cười nói, có điều trong có chút không cho là đúng, nghĩ thầm cho dù đằng sau Hàn Đông có mạnh nữa, nhưng mình có muốn làm hại hắn thì cũng có đầy cách, hơn nữa hắn chỉ cần mắc vào bẫy của mình, vậy thì có giỏi mấy, đến lúc đấy không phải sẽ ngoan ngoãn hợp tác với mình, càng là người giỏi thì càng chú trọng đến hình tượng của bản thân, một khi bị nắm được nhược điểm, nếu không vạn bất đắc dĩ thì làm sao có thể đồng ý làm náo loạn lên với người khác.

Đằng sau của tên Hàn Đông này quả thực rất ghê gớm, nhưng mình cùng lắm cẩn thận một chút là được. Đương nhiên rồi, nếu có thể dùng thủ đoạn gì, có thể làm thân với hắn thì là tốt nhất rồi.

Xe đi vào trong thành phố Tân Châu, hai người tìm một khách sạn tốt, đặt hai phòng, sau đó Phùng Nhạn Phi liền gọi điện cho Hàn Đông.

Sau khi nhận được điện thoại của Phùng Nhạn Phi, hắn thấy thời gian không còn sớm nữa liền đưa thư ký Tả Nhất Sơn theo cùng đi đến chỗ mà Phùng Nhạn Phi nói.

Sở dĩ đưa theo Tả Nhất Sơn là vì hắn có tính toán riêng, dù sao Phùng Nhạn Phi là con gái, hơn nữa thân phận của cô ta cũng không liên quan đến công việc, như vậy đưa theo thư ký đi cùng để gặp cô ta, nếu có việc gì cũng dễ dàng sắp xếp hơn chút.

Phùng Nhạn Phi tỏ ra quá chủ động, nên ngược lại hắn lại có chút cảnh giác với cô ta. Bởi vậy vẫn phải cẩn thận một chút.

Đến khách sạn nơi bọn Phùng Nhạn Phi nghỉ lại, lúc vừa nhìn thấy Hàn Đông còn đưa theo một người thanh niên khác, Phùng Nhạn Phi có chút bất ngờ, lập tức biết ngay người thanh niên đó là thư ký của hắn, trong lòng cô ta có chút không vui.

Biểu hiện của hắn rất rõ ràng là không muốn có quá nhiều gặp gỡ với mình, cô ta bĩu bĩu môi khẽ nói:

- Chủ tịch Hàn cũng kiểu cách gớm nhỉ, bất cứ lúc nào cũng mang theo một thư ký.

Hàn Đông không để ý đến chút hậm hực trong lời nói của cô ta, thản nhiên nói:

- Trưởng phòng Phùng từ nơi xa tới, tôi mang theo một người tới giúp cũng thuận tiện hơn chút.

Tả Nhất Sơn vẻ mặt khiêm tốn tươi cười, đối với sự bất mãn và khinh thường trên mặt Phùng Nhạn Phi anh ta đều đã nhìn thấy rồi, có điều anh ta không thèm để ý, Hàn Đông đưa anh ta theo chắc chắn là có nguyên nhân, làm việc vì lãnh đạo là trách nhiệm của thư ký. Huống chi, lãnh đạo đưa anh đi xử lý việc tư, vậy cũng là vì yên tâm đối với anh. Ngoài ra, cho dù thái độ của Phùng Nhạn Phi có quá đáng thêm nữa, anh ta cũng không so đo gì, bởi vì bị chịu ấm ức ở chỗ Phùng Nhạn Phi, Hàn Đông tự nhiên sẽ nhìn thấy, đến lúc sẽ ghi nhớ trong lòng, tự nhiên sẽ cho mình sự bồi thường thích hợp.

Phùng Nhạn Phi chủ động tiếp cận Hàn Đông là có rất nhiều nguyên nhân, mắt thấy Hàn Đông có thái độ xa cách ngàn dặm, trong lòng cô ta rất nhanh liền ước chừng được nguyên nhân, chỉ sợ bởi vì bản thân quá nóng vội rồi, như vậy lại làm cho Hàn Đông nghi ngờ.

- Là mày

Cửa phòng bên cạnh mở ra, liền truyền đến một tiếng thét kinh hãi.

Hàn Đông ngờ vực quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bên cạnh cửa phòng bên, một người thanh niên lộ ra nửa thân, nhìn y với vẻ vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.

Nhìn thấy người kia, Hàn Đông lập tức nghĩ tới thân phận của anh ta, người này là một trong những người đụng hắn lúc trước ở Thục Đô, bạn của anh ta còn bị Lữ Trung Nguyên bắt về phải trả một khoản tiền lớn, không ngờ lại có thể gặp y ở nơi này.

- Hừ, cuối cùng cũng tìm thấy tên nhóc này!

Lúc Vương Quân mới gặp Hàn Đông, mới bắt đầu sửng sốt thì lập tức tức quá mà cười, khi trước anh ta đối với người thanh niên này đã tràn đầy sự phẫn nộ, nhưng sau đó anh ta, Tạ Trác Vĩ, Tất Bác Bình và Đào Gia Duy nhờ quan hệ, nhưng đều không điều tra ra thân phận thật sự của chiếc xe đó, trong lòng càng tức nghẹn, không ngờ rằng hôm nay lại có thể gặp lại hắn, làm y vô cùng vui sướng. Hàn Đông cười thản nhiên không hề để ý đến y, lúc ở Thục Đô, hắn đều có thể xử lý y bất cứ lúc nào, ở Tân Châu thì hắn càng không coi y là gì rồi.

Phùng Nhạn Phi nhíu mày nói:

- Mấy người biết nhau à?

Mặt Vương Quân biến sắc, y nghĩ ngay đến một khả năng, Phùng Nhạn Phi đưa y đến Tân Châu để gặp ủy viên thành ủy thường vụ, phó chủ tịch thành phố Hàn Đông, lúc trước Phùng Nhạn Phi đã nói rất rõ ràng, nói Hàn Đông khoảng hơn hai mươi tuổi, chẳng lẽ người đứng trước mặt chính là Hàn Đông?

Hàn Đông cười nói:

- Đúng thế, chúng tôi biết nhau.

Phùng Nhạn Phi nghi hoặc liếc nhìn Vương Quân một cái. Biểu hiện của Vương Quân khiến cô đoán được chỉ sợ giữa y và Hàn Đông có gì đó không hay.

- Hai người biết nhau thì tốt quá, tôi giới thiệu qua một chút, đây là Vương Quân em họ tôi.

Lúc giới thiệu, Phùng Nhạn Phi ra sức ra hiệu cho Vương Quân, để Vương Quân tỏ thái độ tốt một chút. Theo cô ta thấy, không cần biết trước đây Vương Quân và Hàn Đông từng có xung đột gì, nhưng Vương Quân gây chuyện với Hàn Đông thì không có lợi gì, vừa đúng lúc mượn quan hệ quen biết của mình với Hàn Đông để hóa giải ân oán giưa hai người.

Vương Quân hiện giờ đã xác nhận được thân phận của Hàn Đông, lập tức đã hiểu ra vì sao lúc ở Thục Đô, người con gái bên cạnh hắn lại có thể gọi điện thoại cho người của quân đội đến, dựa vào thân thế của hắn thì người con gái bên cạnh hắn chắc cũng không đơn giản.

Chỉ có điều, sự hận thù trong lòng với Hàn Đông không vì thân phận của Hàn Đông mà giảm bớt, thậm chí càng mãnh liệt hơn.

- Mẹ nó, không ngờ lại là thằng này, bố muốn trả thù cũng khó khăn.

Vương Quân trong lòng buồn bực nghĩ đến

- May mà đây không phải là Yến Kinh, nếu không thì phiền phức to rồi. Hừ, chỉ cần nó ở tỉnh Tây Xuyên, thể nào cũng có cơ hội xử lý nó.

Nghĩ đến đây, trong lòng y liền quyết định sẽ tạm thời cùng Hàn đông lá mặt lá trái, sau khi trở về cùng Tạ Trác Vĩ, Tất Bác Bình, Đào Gia Duy đám người thương lượng một phen, sau đó từ từ tìm kiếm cơ hội báo thù

- Hóa ra là chủ tịch Hàn, trước đây anh em có đắc tội, mong chủ tịch Hàn bỏ qua.

Vương Quân mặt tươi cười nói, biểu hiện trên khuôn mặt y từ kinh ngạc, tức giận đến vẻ mặt tươi cười, chuyển biến thật là nhanh.

Có điều Hàn Đông đã đặc biệt nhìn thấy biểu hiện vừa rồi, trong lòng hiểu nụ cười tên kia là khẩu phật tâm xà, hiện giờ dù biểu hiện muốn biến thù thành bạn, nhưng chỉ sợ trong lòng y hận mình đến tận xương tủy, mà tên này lại đến cùng Phùng Nhạn Phi, hai người lại chị em họ, vậy thì tên Vương Quân này cũng có quan hệ thân thích với chủ tịch tỉnh Yến Sơn Cao, khó trách y lại hống hách như vậy.

Lúc đầu Hàn Đông còn nghĩ là Phùng Nhạn Phi muốn giới thiệu cho hắn nhà đầu tư, xem ra hiện giờ cô ta muốn giới thiệu người nhà, xem chừng tên Vương Quân này muốn mở công ty làm vỏ bọc, hơn nữa mình và y lại có xung đột. Hiện giờ trong lòng Hàn Đông không có chút hứng thú gì, nhưng đã tới rồi thì trên mặt công tác vẫn phải làm vậy.

- Thời gian không còn sớm rồi, tôi mời hai người ăn cơm nhé.

Hàn Đông cười nói.

Phùng Nhạn Phi cười nói:

- Được rồi, không biết chủ tịch Hàn chuẩn bị cho chúng tôi ăn gì đây.

Hàn đông nói:

- Đương nhiên là món ăn đắc sắc của thành phố Tân Châu, chúng ta xuống lầu đi.

Mà Tả Nhất Sơn lúc này đã dùng điện thoại đặt phòng ăn ở sơn trang Thanh Vân rồi. Từ sau vài lần đi ăn với Hàn Đông ở sơn trang Thanh Vân, ông chủ ở đó đúng là cực kỳ nịnh hót, đặc biệt đưa cho Tả Nhất Sơn một cái thẻ bạc, đồng thời còn đặc biệt để cho Hàn Đông một phòng, chỉ cần Hàn Đông cần, là bất cư lúc nào đều có thể ăn cơm. Lúc ăn cơm, Hàn Đông gọi một chai vang đỏ, mầy người vừa ăn vừa nói chuyện.

Phùng Nhạn Phi cũng cảm nhận được Hàn Đông lộ ra vẻ hững hờ, liền cố gắng khuấy động không khí, thậm chí trong bàn ăn không ngừng đá vào chân Vương Quân, hy vọng y tỏ ra chủ động một chút

Truyện convert hay : Chí Tôn Long Tế Lục Phàm

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio