Thấy bọn họ đi vào, anh lập tức để ly rượu trong tay xuống bàn, cười cười với bọn nhỏ: “Có phải nên ăn bánh kem rồi không?”
“Vâng, daddy, chúng ta cùng ăn bánh kem đi!” Tô Tiểu Hinh cũng cảm thấy ba đang phiền muộn, tiến đến ôm lấy cánh tay anh kéo về phía bàn ăn.
Ánh mắt Tô Lạc Lạc lặng lẽ đánh giá khuôn mặt của Long Dạ Tước, cô muốn nhìn xem có phải anh đang tức giận hay không nhưng Long Dạ Tước đang cười với con gái, cô nhìn không ra.
Đứng trước hộp bánh kem, Tô Lạc Lạc mở ra chiếc hộp bên ngoài làm lộ ra chiếc bánh tinh xảo và xinh đẹp bên trong, bên trên tất cả đều là trái cây, trong không khí lan tỏa ra mùi thơm của kem, bọn nhỏ đều không ngừng nuốt nước bọt.
“Mommy, hôm nay mẹ bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hôm nay, mommy hai mươi bốn tuổi rồi.
” Tô Lạc Lạc trả lời con gái.
“Mommy, mẹ sẽ luôn trẻ trung như vậy nhé.
” Tô Tiểu Sâm mong ước nói.
Hốc mắt Tô Lạc Lạc nổi lên một tầng nước, cô gật đầu: “Được, mommy sẽ mãi trẻ trung như vậy!”
Long Dạ Tước thắp hai ngọn nến lên, Tô Tiểu Sâm lập tức chạy đi tắt đèn, toàn bộ đại sảnh chỉ còn hai ngọn nến.
Yên tĩnh nhưng sáng sủa đến bất ngờ, soi sáng bốn khuôn mặt xung quanh bàn.
Ánh mắt tĩnh mịch của Long Dạ Tước rơi trên khuôn mặt của Tô Lạc Lạc, dưới ánh nến, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trông rất mềm mại và hấp dẫn.
“Mommy, mẹ hãy ước một điều ước trước rồi chúng ta cùng nhau thổi nến được không?” Tô Tiểu Sâm lên tiếng.
Tô Lạc Lạc cười nói: “Được, để mẹ ước trước đã.
” Nói xong Tô Lạc Lạc giao hai tay lại chắp trước ngực, nhắm mắt lại, ở trong lòng bắt đầu cầu nguyện, nguyện vọng lớn nhất của cô là bọn nhỏ được an toàn trưởng thành và hạnh phúc.
Sau khi Tô Lạc Lạc ước xong, nói với bọn nhỏ:”Cùng mẹ thổi nến nào!”
Bọn nhỏ lập tức cong cái miệng cùng Tô Lạc Lạc thổi tắt nến.
Sau khi thổi xong, Long Dạ Tước mở đèn lên, dưới ánh đèn, bọn nhỏ đều vô cùng vui vẻ.
Tô Lạc Lạc lấy đi hai cây nến, sau đó nhìn về phía hai đứa nhỏ đã không thể chờ nổi nữa đang cầm dĩa chuẩn bị, Tô Lạc Lạc cười nói: “Chúng ta cắt nó ra trước đã.
”
Tô Lạc Lạc cắt bánh kem, chia làm bốn miếng.
Chiếc bánh kem này quá lớn, tối nay bọn họ sẽ ăn không hết nhưng mà có thể đặt trong tủ lạnh ngày mai lại lấy ra ăn cả một ngày.
“Daddy, miếng này cho ba.
” Tô Tiểu Hinh vô cùng tốt bụng đưa cho Long Dạ Tước miếng lớn nhất.
Long Dạ Tước bình thường không thích ăn đồ ngọt nhưng tối nay là bảo bối đưa cho anh nên đương nhiên anh sẽ ăn rồi, sau khi Tô Lạc Lạc cắt xong, bốn người quây quần bên bàn cùng ăn bánh kem.
Tô Lạc Lạc ăn một ngụm kem, kem tan chảy trong miệng, đây là loại được làm sữa tươi, ngon hơn các loại bánh kem thông thường.
Tô lạc Lạc cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện chân thành nói: “Cảm ơn bánh kem của anh.
”
Long Dạ Tước ngẩng đầu, đôi mắt sâu không đáy nhìn cô: “Em thích là được rồi.
” Nói xong anh nghiêng người nhìn con gái, bên miệng nhỏ của cô bé tất cả đều là kem, anh cầm lấy khăn giấy mỉm cười nhẹ nhàng lau sạch sẽ miệng nhỏ của cô bé.
Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt, không biết tại sao cô cảm thấy đêm nay Long Dạ Tước đột nhiên trở nên lạnh nhạt với cô.
Mặc dù giữa bọn họ cũng không có nhiệt tình cho lắm nhưng mà Tô Lạc Lạc cảm thấy thái độ của anh lạnh nhạt hơn ban nãy một chút.
Lẽ nào là bởi vì Dạ Trạch Hạo đốt pháo hoa cho cô? Anh ghen sao?
Chờ chút, tại sao anh lại ghen chứ? Chẳng lẽ là anh…thích cô sao?
Tô Lạc Lạc căn bản không dám tin vào ý nghĩ này nhưng cô không thể nghĩ ra được lý do khác.
Bất kể như thế nào thì hôm nay là ngày sinh nhật cô rất vui vẻ.
Sau khi bọn nhỏ ăn xong bánh kem trong dĩa đã rất no bụng rồi, Tô Lạc Lạc cũng không cho chúng ăn nữa, hơn nữa đã chín giờ ba mươi rồi, bọn nhỏ cũng nên đi ngủ, ngày mai cũng không phải là ngày cuối tuần!
“Mommy, vậy ngày mai chúng con có thể ăn không?” Tô Tiểu Hinh vẫn chưa được ăn thoả mãn.
Tô Lạc Lạc cười nhìn bé: “Đương nhiên con có thể ăn rồi! Sáng mai trước khi đến trường, các con có thể ăn một miếng nhỏ.
”
“Vâng!” Bọn nhỏ vui vẻ đáp.
Tô Lạc Lạc đậy bánh lại rồi bỏ vào tủ lạnh.
Bốn người lên lầu, bọn nhỏ lập tức chạy về phòng của mình, đem thiệp chúc mừng mà bọn nhỏ đã làm tặng cho Tô Lạc Lạc.
“Mommy, đây là quà chúng con tặng mẹ.
”
Tô Lạc Lạc lấy ra xem, tuy rất đơn giản nhưng đây là món quà mà cô thích nhất, cô cười, hôn mỗi đứa một cái: “Mommy cũng yêu các con.
”
“Chúng con cũng yêu mommy và daddy.
” Bọn nhỏ lập tức cười lên.
Sau đó, mỉm cười đầy ăn ý: “Daddy, mommy hai người nói chuyện đi! Con và em gái đi ngủ, chúng con sẽ ngoan ngoãn ngủ, ba mẹ không cần đến phòng của chúng con xem đâu.
”
Nói xong hai đứa nhỏ nắm tay đi vào phòng của mình rồi đóng cửa lại.
Tô Lạc Lạc có chút dở khóc dở cười, đồng thời cũng có chút xấu hổ, bọn nhỏ có ý tứ gì đây?
Đây là tạo cơ hội cho cô và Long Dạ Tước sao?
Tô Lạc Lạc bất giác muốn cười, bọn nhỏ này thì hiểu cái gì chứ.
Tô Lạc Lạc nói với Long Dạ Tước đang đứng một bên: “Tối nay cảm ơn anh đã giúp tôi tổ chức sinh nhật, ngủ ngon.
” Nói xong cô bước nhanh về phía phòng của mình.
Tô Lạc Lạc đi vào phòng, đột nhiên phát hiện bản thân mình cảm giác giống như đang chạy trốn, tại sao nhỉ? Cô có cái gì cần phải trốn chứ?
Cô ấn nhẹ lên vị trí trái tim mình, sao có thể nhảy nhanh như vậy?
Tô Lạc Lạc hít sâu một hơi nhìn thấy gói đồ nằm trên ghế sô pha, đây là Dạ Trạch Hạo hôm nay bảo cô cầm mà vừa rồi trong điện thoại anh ta nói đây là quà anh ta tặng cô.
Tô Lạc Lạc không khỏi cắn cắn môi, thò tay xé mở gói đồ ra, cô tò mò không biết Dạ Trạch Hạo tặng quà gì cho cô nữa.
Cô hi vọng chỉ là một món quà bình thường thôi, nếu đắt quá thì cô nhất định không thể nhận được, phải biết rằng hôm nay anh ta đốt pháo hoa đã tiêu một đống tiền vì cô rồi!
Có lẽ ít nhất là một trăm năm mươi triệu! Nghe nói pháo hoa càng đẹp sẽ càng mắc tiền.
.